Chẳng hạn như lần này, Dương Thanh đã trải qua muôn vàn khó khăn, thậm chí còn chiến đấu với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong, có mấy lần suýt chết ở Hoài Thành, mới lấy được một viên Dạ Hoa Châu có tác dụng bồi dưỡng linh hồn từ Hoài Thành.
Chính nhờ viên Dạ Hoa Châu này nên anh ta mới nhanh tỉnh lại như thế.
“Nhưng em cũng là một đứa con trai!”
Một lúc lâu sau, Mã Siêu mới nói với đôi mắt đỏ hoe.
Dương Thanh bỗng im lặng, có vẻ hơi thất vọng, nhìn chằm chằm vào Mã Siêu.
Mã Siêu lập tức thấy chột dạ, cúi đầu.
Anh ta biết đây chỉ là lý do mà anh ta tự đặt ra để đến Ma Sơn mà thôi, hay nói cách khác, anh ta muốn từ bỏ vợ con để báo thù.
Tuy chuyến đi đến Ma Sơn sẽ không khiến anh ta chết, nhưng Ma Sơn vẫn là nơi hết sức nguy hiểm, cửu tử nhất sinh.
Ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng có thể bị giết bất cứ lúc nào, nói gì đến người chỉ có thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh sơ kỳ như anh ta chứ.
Ở Ma Sơn, không ai nói chuyện công bằng với bạn cả, không ai nương tay với bạn vì cảnh giới của bạn quá thấp, nếu muốn giết người, ngay cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong cũng sẽ thẳng tay giết cao thủ có thực lực thấp hơn mình nhiều.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh mới thở dài: “Có lẽ tôi không đủ tư cách ngăn cản cậu tới Ma Sơn, dù sao tôi cũng vứt bỏ vợ con mình, có mấy lần còn suýt chết”.
Mã Siêu lập tức cuống lên, vội nói: “Anh Thanh, anh đừng hiểu lầm, em chưa bao giờ nghĩ anh không đủ tư cách để ngăn cản em, nhưng vì em, đến nay mẹ em vẫn bị giam lỏng ở gia tộc Bách Lý, tận 27 năm rồi, em cũng không biết bà ấy đã phải chịu bao nhiêu đau khổ”.
“Ngoài ra, em cũng muốn mau chóng mạnh lên, cố gắng bắt kịp anh nữa”.
Dương Thanh nhìn Mã Siêu với vẻ mặt phức tạp: “Mỗi người đều có cuộc sống riêng, sở dĩ tôi muốn ngăn cản cậu cũng chỉ vì cậu là anh em tốt của tôi, tôi không mong cậu đi chịu chết, cũng không mong cậu vứt bỏ vợ con mình”.
“Rốt cuộc có cần đến Ma Sơn không, nếu cứ phải đi thì giải thích với Ngải Lâm thế nào, cậu nghĩ cho kỹ”.
Dương Thanh nói rồi quay người đi về phía trụ sở chính của Võ Minh.
Khi anh đi vào sân của trụ sở chính Võ Minh, trong sân toàn cao thủ Võ Minh, ai cũng nhìn anh với vẻ mặt đầy nhiệt huyết, không hề che giấu sự ngưỡng mộ của mình với anh.
Nhưng trong số đó còn có ba mươi cao thủ đang lo lắng và sợ hãi.
Những người này là nhóm cao thủ do Đinh Văn Trác dẫn đến.
Phần lớn những người này đều không phải người nhà họ Đinh - một trong năm gia tộc lớn phía Bắc, vì ngay cả nhà họ Đinh cũng không có nhiều cao thủ Siêu Phàm Cảnh như vậy.
Lúc này, một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh trung kỳ bước lên trước, mở miệng nói: “Xin chào minh chủ! Tôi là phó hội trưởng Võ Minh, Ninh Thiên Hòa!”
Ngay sau đó, lại có hai cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh sơ kỳ lần lượt tự giới thiệu về mình.
Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành đều là trưởng lão của Võ Minh.
Dương Thanh gật nhẹ đầu, xem như đã biết họ.
Thật ra anh đã tỉnh lại từ lâu, chỉ là lúc mới tỉnh thì thực lực vẫn chưa khôi phục, anh biết rõ bên ngoài đã xảy ra chuyện gì, mãi đến khi khôi phục thực lực, anh mới xuất hiện.
Anh nhìn về phía Ninh Thiên Hòa: “Phó hội trưởng Ninh, vất vả rồi!”
Nếu Ninh Thiên Hòa không kiên quyết đứng về phía đối lập với Vạn Tề và Trần Dục, có lẽ Vạn Tề và Trần Dục đã hợp sức giết anh rồi.
Phải biết rằng trước đó anh bị thương rất nặng, đang trong tình trạng nguy hiểm, nếu Tần Y không cho anh uống đan dược, đừng nói đến việc tỉnh lại nhanh như thế, cho dù tỉnh thì cũng chưa chắc đã có thể khôi phục thực lực.
Ngay cả Tần Y cũng không biết khi cô ta cho Dương Thanh uống đan dược, Dương Thanh đã khôi phục ý thức rồi, nhưng anh không thể tỉnh lại.
Ninh Thiên Hòa lập tức được yêu mà sợ, vội nói: “Mọi việc tôi làm đều là những điều mà tôi phải làm, được minh chủ tán thành, tôi đã thỏa mãn lắm rồi”.
Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành cũng có vẻ ngượng ngùng.
Tính ra họ cũng không làm gì, chỉ là không gia nhập vào phe Vạn Tề thôi, cho dù bây giờ Dương Thanh muốn gây sự với họ, họ cũng không lấy được cớ gì.
Đúng lúc này, Dương Thanh lại nhìn về phía Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành: “Hai người không cần lo rằng tôi sẽ làm khó hai người, trong tình huống trước đó, hai người không giúp Vạn Tề đối phó với phó hội trưởng Ninh đã là đủ lắm rồi”.
Dương Thanh cũng không mỉa mai, mà đúng là như thế, trong tình huống đó, áp lực của Ninh Thiên Hòa rất lớn, nếu Ngụy Thiên Thành và Hồng Phúc cũng về phe Vạn Tề, Ninh Thiên Hòa sẽ không còn sức chống trả.
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành đều giật mình, nói với vẻ xấu hổ: “Cảm ơn minh chủ đã thông cảm, nhưng xin minh chủ hãy trừng phạt chúng tôi, với tư cách là trưởng lão Võ Minh, khi sự phản bội đe dọa đến Võ Minh, chúng tôi lại không thể đứng lên chống lại ngay, đó là lỗi của chúng tôi”.
“Chúng tôi không xứng với chức trưởng lão Võ Minh, xin minh chủ gạch tên chúng tôi khỏi vị trí trưởng lão, nên để người thích hợp hơn đảm nhiệm vị trí quan trọng thế này”.
Ninh Thiên Hòa sợ Dương Thanh phạt Hồng Phúc và Ngụy Thiên Thành thật, vội nói: “Minh chủ, tuy trưởng lão Hồng và trưởng lão Ngụy không đứng ra ngay, nhưng sau cùng vẫn đứng ra, hơn nữa họ cũng là một trong mấy cao thủ mạnh nhất Võ Minh chúng ta, năng lực cũng vô cùng xuất chúng, xin minh chủ đừng rút lại vị trí trưởng lão của họ ạ”.
Dương Thanh cũng không có tâm trạng quan tâm đến chuyện này, anh bình tĩnh nói: “Cứ yên tâm, tôi không phạt hai vị trưởng lão đâu”.
Anh không muốn lằng nhằng trong chuyện này nữa, lập tức nói sang việc khác: “Ông Đỗ đâu rồi?”
Đám người Ninh Thiên Hòa đều có vẻ nghiêm nghị, Ninh Thiên Hòa nói: “Minh chủ bị thương nặng rồi hôn mê, đã mời thần y các nơi mà vẫn không chữa được, ông Đỗ nghe nói có một loại đan dược cổ tên là Hồi Hồn Đan, có thể giúp cả cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong giữ mạng, bèn rời khỏi Võ Minh, đi tìm Hồi Hồn Đan cho minh chủ”.
Nghe thấy thế, Dương Thanh lập tức thấy ấm áp, không ngờ anh và Đỗ Trọng mới quen chưa lâu mà Đỗ Trọng đã có thể đi tìm đan dược cứu mạng cho anh rồi.
Lúc này, Ngụy Thiên Thành thở dài, nghiêm nghị nói: “Bây giờ trên đời này không còn luyện đan sư nữa, đan dược trên thế giới đều là đan dược từ thời cổ đại”.
“Cho dù là ở gia tộc Cổ Võ, Hồi Hồn Đan cũng hết sức quý giá, có lẽ phó hội trưởng Đỗ sẽ rất khó lấy được Hồi Hồn Đan”.
Hồng Phúc cũng lo lắng nói: “Hy vọng phó hội trưởng Đỗ không sao!”
Đúng lúc này, một thành viên Võ Minh bối rối chạy vào, vội nói: “Không xong, phó hội trưởng Đỗ gặp chuyện rồi!”