Tiếng vả mặt chói tai vang lên. Gã cao thủ xông tới trước tiên bị đánh bay ra ngoài.
“Mày muốn chết hả?”
Lại có thêm một gã xông tới, tức giận đấm vào đầu Dương Thanh.
“Bịch!”
Dương Thanh đấm thẳng vào mũi đối phương, tiếng xương gãy lập tức vang lên. Gã cao thủ này hét thảm một tiếng, bay ngược ra ngoài.
Ngay sau đó lại có ba gã cao thủ cùng tung đấm về phía Dương Thanh.
“Bịch bịch bịch!”
Mọi người không nhìn thấy Dương Thanh ra tay thế nào, chỉ thấy anh biến mất tại chỗ, đến lúc anh xuất hiện ba tên cao thủ kia đã đồng loạt bị đánh bay.
Từ lúc Dương Thanh bắt đầu ra tay đến giờ chỉ mới có vài giây ngắn ngủi.
Các cao thủ nhà họ Tôn đều trợn tròn mắt, vẻ mặt khó tin.
“Sao có thể như vậy được?”
Có người khiếp sợ nói: “Ở đây đều là cao thủ hàng đầu cảu nhà họ Tôn, sao lại không chịu nổi một đòn? Cậu ta đang làm ảo thuật à?”
“Ngu ngốc, ảo thuật khiến người khác bị thương được à? Cậu ta là cao thủ, cao thủ chân chính!”
Một cao thủ nhà họ Tôn khác bị dọa sợ, cắn răng nói.
Bấy giờ, sắc mặt của gã trung niên cầm đầu đã hoàn toàn trắng bệch.
Ông ta cứ tưởng Dương Thanh có mạnh đến đâu cũng không thể sống sót dưới sự bao vây của nhiều cao thủ hàng đầu như vậy.
Nhưng giờ đây, không một ai có thể chạm vào người Dương Thanh, còn bị Dương Thanh đánh bay hết.
Mỗi cao thủ đều bị đánh bay trong vòng một nốt nhạc.
Dường như đám cao thủ nhà họ Tôn tốn bao công sức bồi dưỡng này chẳng chịu nổi một đòn của Dương Thanh.
“Xông lên! Lên hết cho tao! Đánh nó tàn phế di!”
Người trung niên cầm đầu bỗng gào lên.
Tôn Húc đã dặn dò, vị khách ông ta đang tiếp đón rất quan trọng, không được để kẻ nào quấy rầy. Dù là ai xông vào đều phải giết không tha.
Ông ta không thể không nghe lời ông chủ. Dù Dương Thanh có mạnh cỡ nào, ông ta cũng phải liều mạng làm theo lệnh.
Nhưng hàng trăm cao thủ nhà họ Tôn chỉ bao vây Dương Thanh lại, không ai dám xông lên.
Dương Thanh bước lên một bước, đám người chặn đường phía trước cùng lùi lại một bước.
Bầu không khí trở nên kỳ lạ. Hàng trăm cao thủ lại bị một người trẻ tuổi dọa lui.
“Chết tiệt! Xông lên đi! Đánh cậu ta đi!”
Người trung niên cầm đầu giận dữ hét: “Nếu tao thấy ai lùi lại, người đó sẽ bị đuổi khỏi nhà họ Tôn mãi mãi!”
Nghe thấy ông ta uy hiếp, những cao thủ bị Dương Thanh dọa lùi về sau lập tức ngừng bước, nhưng vẫn không ai dám xông lên.
Tất cả đều lo lắng nhìn chằm chằm Dương Thanh, sợ anh bất chợt ra tay lấy mạng bọn họ.
“Xông lên hết đi! Nhìn cái gì mà nhìn?”
Người trung niên cầm đầu nổi giận đá vào mông của một cao thủ nhà họ Tôn.
“Vèo!”
Đúng lúc này, Dương Thanh lại biến mất.
“Bốp!”
Mọi người chưa hết kinh ngạc, Dương Thanh đã xuất hiện trước mặt người trung niên cầm đầu, bóp cổ ông ta nhấc lên như gà con.
Ông ta điên cuồng giãy giụa, trong mắt tràn ngập sợ hãi.
Các cao thủ nhà họ Tôn trợn tròn mắt, sợ ngây người.
Vừa nãy Dương Thanh đứng cách xa người trung niên cầm đầu mười mấy mét, vậy mà nháy mắt đã tới trước mặt ông ta như bóng ma.
Đây là tốc độ con người có thể đạt tới sao?
“Ranh con, mau thả quản gia Hồ ra!”