Không thể không thừa nhận, Lưu Khánh xử lý mọi việc rất chu toàn, không định dùng Thiên Hải Tông để uy hiếp Dương Thanh mà cho Dương Thanh lựa chọn tự do.
Dương Thanh chăm chú nhìn Lưu Khánh rồi hỏi: “Tôi muốn biết một chuyện”.
Lưu Khánh gật đầu: “Cậu cứ hỏi đi!”
Dương Thanh hỏi: “Ở Thiên Hải Tông có nhiều cao thủ ủng hộ việc mở kết giới tới Thượng Giới giới Cổ Võ không?”
Nghe thấy Dương Thanh nói thế, Lưu Khánh thoáng sửng sốt, hắn chợt nghỉ, chẳng biết Dương Thanh nói nhầm hay hắn nghe nhầm.
Hắn hỏi: “Cậu đang nhắc đến kết giới tới Thượng Giới giới Cổ Võ à?”
Dương Thanh gật đầu.
Được xác nhận, Lưu Khánh mới đáp: “Trừ tông chủ ra, hầu như các cao thủ Thiên Cảnh Lục Phẩm hậu kỳ và đỉnh phong ở Thiên Hải Tông đều muốn phá kết giới tới Thượng Giới giới Cổ Võ”.
Hắn nói rồi ngờ vực hỏi: “Sao cậu lại hỏi chuyện này?”
Đương nhiên Dương Thanh sẽ không trả lời câu hỏi này, lời Lưu Khánh nói cũng khiến anh nhận ra rằng các cao thủ hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ quyết tâm mở kết giới tới Thượng Giới giới Cổ Võ ra sao.
May mà tông chủ Thiên Hải Tông không muốn phá kết giới tới Thượng Giới giới Cổ Võ.
Tuy Dương Thanh không đồng ý với giới chủ Khương rằng sẽ trở thành người thừa kế chức giới chủ Trung Giới giới Cổ Võ, nhưng giờ kết giới giữa Trung Giới giới Cổ Võ và thế tục đang không ngừng tan vỡ, hai khu vực sắp hòa làm một, đương nhiên anh phải quan tâm tới kết giới Thượng Giới giới Cổ Võ rồi.
Thấy Dương Thanh suy tư, Lưu Khánh không nói gì nữa, càng thêm tò mò về thân phận của Dương Thanh.
Nếu không tận mắt chứng kiến, hắn sẽ không tin ở thế tục vẫn có một cao thủ trẻ có thể đánh bại hắn dễ dàng.
Ở Trung Giới giới Cổ Võ, đừng nói là gặp, cho dù nghe nói thôi cũng không, trong ấn tượng của hắn, hình như cao thủ mạnh nhất trong số những người dưới 30 tuổi chỉ có thực lực Thiên Cảnh Tam Phẩm sơ kỳ nhỉ?
Đương nhiên, đó chỉ là những gì hắn nhớ thôi chứ không phải tình hình thực tế, dù sao hắn đã qua mốc tuổi đó rồi, lâu lắm rồi hắn không còn chú ý tới thiên tài dưới 30 tuổi nữa.
Một lúc lâu sau, Dương Thanh bỗng nhìn về phía Lưu Khánh: “Tôi có thể hợp tác với Thiên Hải Tông, nhưng nội dung hợp tác do tôi quyết định”.
Lưu Khánh nhíu mày, hắn thừa nhận Dương Thanh là thiên tài, có lẽ còn sánh ngang với thiên tài ở Thượng Giới giới Cổ Võ, nhưng trên đời này không thiếu thiên tài, Thiên Hải Tông còn là thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ.
Tuy hắn không phải đối thủ của Dương Thanh, nhưng ở Thiên Hải Tông vẫn có rất nhiều cao thủ có thể dễ dàng giết Dương Thanh.
Tuy Lưu Khánh vô cùng bất mãn nhưng vẫn nói: “Cậu nói xem cậu muốn hợp tác thế nào?”
Dương Thanh nói: “Điều kiện của tôi rất đơn giản, chỉ có ba việc thôi”.
“Thứ nhất, sau khi tiến vào thế tục, Thiên Hải Tông phải yêu cầu cao thủ Thiên Hải Tông tuân thủ quy định của thế tục, quy định rất đơn giản, chủ yếu là không được làm bừa ở thế tục, đây là quy định cho tất cả mọi người chứ không riêng gì cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ”.
Lưu Khánh gật đầu: “Giờ tôi có thể thay mặt Thiên Hải Tông đồng ý điều đầu tiên, ngay cả Trung Giới giới Cổ Võ cũng có quy định tương tự, nhưng rất nhiều cao thủ vẫn không tuân thủ, nhưng sau khi tới thế tục, Thiên Hải Tông sẽ quản lý các đệ tử chặt chẽ”.
Dương Thanh nói tiếp: “Trong khoảng thời gian tới, chắc chắn sẽ có rất nhiều cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ tiến vào thế tục, thực lực của họ đều vượt xa cao thủ thế tục, một khi họ làm bừa thì thế tục sẽ gặp họa lớn”.
“Điều kiện thứ hai của tôi là Thiên Hải Tông hãy thành lập một nhóm cao thủ hoàn toàn tuân theo quy định của thế tục để kìm hãm những cao thủ này, cho dù là ai vi phạm quy định mới thì cũng phải chịu trừng phạt thích đáng”.
Nghe thấy điều kiện này, Lưu Khánh không đồng ý ngay mà nhíu mày.
Dương Thanh cũng không gấp, đối với bất kỳ thế lực nào ở Trung Giới giới Cổ Võ, điều kiện thứ hai cũng hơi phiền, không phải họ không làm được, mà như thế thì thế lực này sẽ đắc tội với rất nhiều người.
Đương nhiên, nếu nghĩ theo hướng khác, lợi ích với họ là có thể không ngừng mở rộng sức ảnh hưởng ở thế giới mới này.
Lưu Khánh thoáng im lặng rồi nói: “Tuy Thiên Hải Tông là thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, nhưng cũng chỉ là một trong số đó thôi, chúng tôi có thể lập một nhóm cao thủ nhưng nhóm này chỉ có thể ngăn cản cao thủ từ các thế lực khác, trừ các thế lực hàng đầu”.
“Đương nhiên, tôi vẫn phải báo cáo chuyện này với bề trên trong tông môn, với quyền lực của tôi ở Thiên Hải Tông, tôi vẫn chưa thể đưa ra câu trả lời chắc chắn với cậu”.
Dương Thanh gật đầu: “Vậy cứ chờ bề trên trong tông môn anh trả lời”.
Lưu Khánh nói: “Điều kiện thứ ba của cậu thì sao?”
Dương Thanh nói tiếp: “Điều cuối cùng, cũng là điều quan trọng nhất, mọi chuyện ở thế tục sẽ do tôi quyết định, ngay cả tông chủ Thiên Hải Tông cũng phải nghe tôi!”
Nghe thấy thế, Lưu Khánh lập tức biến sắc, giận dữ nói: “Láo xược! Thiên Hải Tông là một trong các thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ, tông chủ là cao thủ Thiên Cảnh Lục Phẩm đỉnh phong, cậu có tư cách gì để ông ấy nghe cậu?”
Tuy Lưu Khánh hiểu mình không phải đối thủ của Dương Thanh, nhưng cũng không cho phép Dương Thanh làm càn như thế.
Theo ông ta thấy, điều kiện cuối của Dương Thanh là muốn cả Thiên Hải Tông trở thành thế lực phụ thuộc vào Dương Thanh.
Nhưng nếu đồng ý điều kiện này thì sẽ là sỉ nhục với cả Thiên Hải Tông.
Không những thế, Thiên Hải Tông còn bị các thế lực Trung Giới giới Cổ Võ khác hợp sức chống lại.
Dương Thanh cũng không tức giận, thản nhiên nhìn Lưu Khánh: “Chắc ông không có tư cách quyết định xem có đồng ý với điều kiện này không nhỉ?”
Lưu Khánh tức giận nói: “Cho dù tôi nói với tông chủ, tông chủ cũng không đồng ý, cho dù ông ấy đồng ý, các bề trên cũng sẽ không đồng ý”.
Dương Thanh cười khẩy, lạnh lùng nói: “Ông còn chưa báo cáo, sao biết họ sẽ không đồng ý? Hơn nữa, tôi không định bảo Thiên Hải Tông cúi đầu trước tôi, với thực lực của tôi bây giờ, tôi cũng không làm được, tôi chỉ muốn hợp tác với Thiên Hải Tông thôi”.
“Tôi chỉ cần đảm bảo rằng cao thủ ở tầng thấp nhất và người bình thường không bị ức hiếp, để họ sống có tôn nghiêm là được. Về điều kiện thứ ba, tôi chỉ muốn lấy được tiếng nói tuyệt đối thay người thế tục, bảo đảm họ không bị ấm ức”.
“Đương nhiên, Thiên Hải Tông chỉ là một trong những bên mà tôi muốn hợp tác, cho dù các người đồng ý với ba điều kiện đó, các người vẫn chỉ là một thành viên trong số đó, tôi vẫn sẽ tiếp tục đàm phán với các thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ”.
“Sau cùng, tôi sẽ lập một trụ sở chấp pháp ở thế tục, trụ sở này sẽ giữ gìn trật tự của thế giới mới”.
Trong mắt Lưu Khánh tràn ngập vẻ kinh ngạc, hắn cứ tưởng Dương Thanh chỉ muốn hợp tác với Thiên Hải Tông thôi, không ngờ anh cũng muốn hợp tác với thế lực hàng đầu khác.
Dương Thanh khoát tay, kết giới đang bao phủ hai người biến mất.
Anh không quan tâm tới Lưu Khánh đang khiếp sợ nữa mà đi tới chỗ Thủ Hộ Minh.
Đỗ Ngọc Sơn chủ động khơi mào tranh chấp với hội trưởng lão, đương nhiên Dương Thanh sẽ không dễ dàng tha cho đối phương.
Chương 2299: Đại trận Phong Thiên
Thấy Dương Thanh bước tới, các cao thủ đều kinh hãi, xem ra hai người cũng không xung đột mà đã đàm phán xong à?
Sắc mặt Đỗ Ngọc Sơn hết sức khó coi, cũng thầm kinh hãi.
Hồi nãy Dương Thanh tiện tay tạo kết giới, ngay cả lão ta cũng không thể dò xét, lão ta cũng không biết Dương Thanh và Lưu Khánh đã nói gì.
“Lưu sư huynh!”
Lưu Khánh vừa bước tới, các cao thủ Trung Giới giới Cổ Võ đã vây quanh hắn, ai cũng có vẻ lo lắng.
Họ đã cảm nhận sự mạnh mẽ của Dương Thanh, sợ hồi nãy Dương Thanh đã ép Lưu Khánh đồng ý với hiệp ước bất bình đẳng.
Lưu Khánh khẽ lắc đầu, cũng không nói gì mà nhìn Dương Thanh với vẻ mong chờ.
Lúc này, Dương Thanh đã tới trước mặt Đỗ Ngọc Sơn.
“Thủ Hộ Minh?”
Dương Thanh cười khẩy: “Các người có tư cách tự nhận là Thủ Hộ Minh à?”
Khi kết giới giữa thế tục và Hạ Giới giới Cổ Võ chưa tan vỡ, người của Thủ Hộ Minh đã xuất hiện ở thế tục.
Khi đó Dương Thanh cứ tưởng Thủ Hộ Minh được thành lập để giúp người thế tục không bị cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ ức hiếp nữa.
Mãi đến sau này, anh mới biết Thủ Hộ Minh chỉ là một trò cười.
Đỗ Ngọc Sơn nhíu mày, híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Dương Thanh, nếu cậu đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh, giờ tôi sẵn lòng chỉ định cậu là người thừa kế chức minh chủ”.
Dương Thanh cười khẩy, nếu không biết tính cách của Đỗ Ngọc Sơn, có lẽ anh sẽ tưởng đối phương chỉ định lôi kéo vì coi trọng thiên phú của anh.
Nhưng anh hiểu rõ, Đỗ Ngọc Sơn chỉ kiêng dè anh nên mới cố tình nói thế.
Cho dù anh đồng ý gia nhập Thủ Hộ Minh thật, Đỗ Ngọc Sơn cũng sẽ tìm mọi cách để tiêu diệt anh.
“Ầm!”
Cùng lúc đó, khí thế mạnh mẽ bùng nổ từ người Dương Thanh.
Lấy Đỗ Ngọc Sơn làm trung tâm, tất cả cao thủ Thủ Hộ Minh đều bị kiếm thế đáng sợ bao trùm.
Đỗ Ngọc Sơn kinh hãi.
Hồi nãy lão ta đã cảm nhận được sự mạnh mẽ của Dương Thanh, nhưng tới giờ, khi Dương Thanh nhắm vào lão ta, lão ta mới nhận ra Dương Thanh mạnh thế nào.
“Phải làm thế này thật à?”
Đỗ Ngọc Sơn kinh hãi nhưng vẫn vô cùng bình tĩnh, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Kết giới Trung Giới giới Cổ Võ sắp tan vỡ, chắc cậu hiểu điều đó sẽ mang lại ảnh hưởng thế nào cho thế giới mới”.
“Giờ chúng ta nên buông bỏ thù hận hồi trước, phải hợp sức lại thì mới có tiếng nói lớn hơn trong đợt biến động tiếp theo”.
Dương Thanh cười khẩy: “Ông xứng hợp sức với tôi à?”
Trong mắt Đỗ Ngọc Sơn lóe lên sát khí, lão ta híp mắt nhìn chằm chằm vào Dương Thanh: “Xem ra giữa chúng ta không còn đường hợp tác rồi”.
Dương Thanh quát: “Đừng nói nhảm nữa, đánh với tôi một trận đi”.
Sau khi anh dứt lời, khí thế mạnh hơn nữa lan ra từ người anh.
Ngay cả thiên tài tới từ Thiên Hải Tông cũng cảm nhận được sự mạnh mẽ của Dương Thanh.
“Khí thế của cậu ta mạnh quá, chắc đã đạt đến Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong rồi nhỉ?”
“Cậu ta vẫn chưa đầy 30 tuổi à? Trung Giới giới Cổ Võ có cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm đỉnh phong nào trẻ thế không?”
“Tôi cảm thấy có lẽ thực lực của cậu ta sẽ mạnh hơn nữa!”
Cao thủ Thiên Hải Tông đều sững sờ, họ bỗng thấy hơi may mắn, hồi nãy còn chưa thành công thì Dương Thanh đã xuất hiện.
Chỉ cần Dương Thanh tới muộn hơn một chút, có lẽ họ đã tàn sát mọi người, khi đó Dương Thanh cũng không tha cho họ.
Lưu Khánh nghiêm nghị, bỗng nghĩ đến ba điều kiện mà Dương Thanh vừa nói.
Hắn cứ nghĩ ba điều kiện của Dương Thanh quá đáng, chắc chắn bề trên của Thiên Hải Tông sẽ không đồng ý, nhưng giờ, hắn bỗng thấy điều kiện của Dương Thanh cũng bình thường.
Nếu bề trên của Thiên Hải Tông biết sự mạnh mẽ của Dương Thanh, chắc sẽ đồng ý với ba điều kiện của anh nhỉ?
Đúng như Dương Thanh nói, anh không chỉ muốn hợp tác với Thiên Hải Tông mà còn định hợp tác với các thế lực hàng đầu Trung Giới giới Cổ Võ khác.
Trừ khi Dương Thanh chết sớm, nếu không tương lai của anh sẽ rất khó lường.
Sau khi kết giới Trung Giới giới Cổ Võ tan vỡ, nồng độ linh khí của thế giới mới sẽ tăng vọt, tốc độ tu luyện của Dương Thanh cũng sẽ tăng rất nhiều nhỉ?
Không hiểu sao Lưu Khánh bỗng thấy hơi tự ti, trước mặt Dương Thanh, thiên tài Thiên Hải Tông như hắn chỉ là rác rưởi.
Không riêng gì hắn nghĩ thế, thiên tài khác của Thiên Hải Tông cũng nghĩ tương tự, nhưng không ai nói ra.
Tinh nhuệ của chiến vực Trung Châu và quân đoàn cao thủ cũng vô cùng kích động, họ chưa bao giờ ngờ một ngày nào đó, họ sẽ được tận mắt chứng kiến trận chiến giữa Dương Thanh và Đỗ Ngọc Sơn.
Trước kia, Đỗ Ngọc Sơn chính là trời của Hạ Giới giới Cổ Võ, ngay cả mấy thế gia hàng đầu Hạ Giới giới Cổ Võ cũng phải nghe lệnh Đỗ Ngọc Sơn.
Nhất là với cao thủ Hạ Giới giới Cổ Võ, Đỗ Ngọc Sơn đã mang lại áp lực khổng lồ cho họ, hôm nay, họ đã được tận mắt chứng kiến một vị vua mới trấn áp Đỗ Ngọc Sơn.
“Nếu cậu muốn đánh, tôi sẽ theo tới cùng!”
Trong mắt Đỗ Ngọc Sơn lóe lên sát khí mãnh liệt, dường như có một sức mạnh khủng khiếp đang từ từ thức tỉnh.
Nét mặt lão ta dần méo mó, mắt cũng đỏ ngầu.
Dương Thanh nhíu mày, khí thế của Đỗ Ngọc Sơn bỗng khác hẳn, như biến thành người khác.
Không riêng gì anh, cao thủ Thiên Hải Tông cũng cảm nhận được sự khác thường.
“Khí thế của ông ta bỗng thay đổi kìa”.
“Đúng thế, khí thế của ông ta khiến tôi thấy rất nguy hiểm”.
“Lưu sư huynh, rõ ràng ông ta là cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ, sao có thể khiến cao thủ Thiên Cảnh Tứ Phẩm sơ kỳ và trung kỳ như chúng tôi cảm nhận được nguy hiểm thế?”
Lưu Khánh nghiêm nghị nhìn Đỗ Ngọc Sơn, trầm giọng nói: “Nếu tôi không đoán nhầm, trong người ông ta có một linh hồn vô cùng mạnh mẽ, ông ta biết mình không phải đối thủ của Dương Thanh nên đã giao quyền kiểm soát cơ thể cho linh hồn đó”.
Có người kinh hãi nói: “Có thể sống sót dưới trạng thái linh hồn, tức là linh hồn này ít nhất cũng là cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ à?”
Lưu Khánh gật đầu.
Chỉ cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ mới có thể sống sót dưới trạng thái linh hồn.
Không phải cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ nào cũng có thể làm thế sau khi cơ thể tan vỡ, mà linh hồn phải rất mạnh.
Hơn nữa rất ít cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm sơ kỳ có thể sống sót dưới trạng thái linh hồn sau khi cơ thể tan vỡ.
Phần lớn người có thể tồn tại ở dạng linh hồn đều là cao thủ Thiên Cảnh Cửu Phẩm đỉnh phong.
Áp lực khủng khiếp bỗng bao phủ khu vực này.
“Đại trận Phong Thiên!”
Lưu Khánh bỗng hoảng sợ quát, hắn có thể cảm nhận được không gian trong phạm vi nghìn mét đã bị phong tỏa.
Số đó cũng bao gồm những người đang có mặt.
Chỉ đại sư trận pháp hàng đầu mới dùng được thủ đoạn này.