Cao thủ đến từ gia tộc Cổ Võ họ Bách Lý vênh váo ngạo mạn trong mắt họ lại khúm núm trước mặt người nước Dương, thậm chí định dùng một viên Huyết Nộ Đan vô cùng quý giá để thoát thân.
Người thanh niên vừa bị họ đuổi đi lại dám mắng Bách Lý Trường Không và Aoki Yamato trước mặt mọi người, đây mới là người luyện võ Chiêu Châu, có sự quyết đoán nên có.
Đỗ Trọng kích động nói: “Cậu Thanh, trước đó chúng tôi không rõ chân tướng nên đã đuổi cậu ra ngoài, về chuyện này, Đỗ Trọng tôi xin được bày tỏ sự áy náy sâu sắc với cậu, hy vọng cậu sẽ bỏ qua hiềm khích lúc trước, gia nhập Võ Minh!”
Ngay sau đó, lại có một cao thủ Siêu Phàm Bát Cảnh hậu kỳ bước ra, mở miệng nói: “Cậu Thanh, tôi tên Vương Khôn, cũng rất xin lỗi vì đã đuổi cậu ra ngoài, tôi cũng hy vọng cậu có thể gia nhập Võ Minh! Tôi cam đoan, chỉ cần cậu đủ mạnh, chúng tôi sẵn sàng coi cậu là minh chủ!”
“Đúng thế, chúng tôi muốn thành lập Võ Minh để đối phó cao thủ nước Dương, trừ chuyện đó ra, chúng tôi còn muốn tạo ra công bằng thực sự, ở Võ Minh, kẻ mạnh làm vua, ai có năng lực, ai có thực lực mạnh, người đó sẽ là chủ của Võ Minh!”
“Cậu Thanh, trước đó là do chúng tôi sai, mong cậu bỏ qua hiềm khích lúc trước, gia nhập Võ Minh! Chúng ta sẽ cùng đối phó cao thủ nước Dương!”
...
Trong lúc nhất thời, trong phòng tiệc, tất cả cao thủ Chiêu Châu thi nhau nói.
Sắc mặt Bách Lý Trường Không khó coi tới cực điểm, với tư cách là người của gia tộc Cổ Võ, lão ta mới là người thích hợp nhất cho chức minh chủ Võ Minh, nhưng bây giờ, mọi tiếng tăm đã bị Dương Thanh cướp hết rồi.
Dương Thanh cảm thấy ấm áp, anh cứ tưởng cao thủ Võ Minh đều là ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo, thì ra không phải thế, vẫn có rất nhiều người muốn hợp sức đối phó cao thủ nước Dương.
Dương Thanh chợt nói lớn: “Được, tôi sẽ gia nhập Võ Minh!”
Nghe thấy thế, tất cả cao thủ Chiêu Châu đều reo hò, sắc mặt Bách Lý Trường Không càng thêm u ám.
Lão ta bỗng cười lạnh: “Dương Thanh, tôi đã giao Huyết Nộ Đan cho ông Aoki, bây giờ viên Huyết Nộ Đan này thuộc về ông ta, tôi khuyên cậu nên trả Huyết Nộ Đan lại thì hơn, bằng không trong cơn nóng giận, chẳng những ông Aoki giết cậu mà còn giết hết mọi người ở đây đấy”.
Lão ta nói rồi nhìn cao thủ Chiêu Châu, lạnh lùng nói: “Các người vội để cậu ta gia nhập Võ Minh như thế, không sợ bị cậu ta liên lụy ư?”
Quả nhiên, sau khi nghe lão ta nói khích xong, một số cao thủ Võ Minh cũng có vẻ lo lắng.
Nhưng điều khiến Dương Thanh vui mừng chính là, không có ai đứng ra vào lúc này, đòi đuổi Dương Thanh vừa gia nhập Võ Minh đi.
Đỗ Trọng lạnh lùng nói: “Bách Lý Trường Không, ông đừng châm ngòi ly gián ở đây nữa, cậu Thanh gia nhập Võ Minh là vinh hạnh của Võ Minh chúng ta, nếu người nước Dương dám ra tay, Võ Minh cũng dám liều mạng một trận!”
“Đúng thế, liều mạng một trận!”
“Liều mạng một trận!”
...
Lời Đỗ Trọng nói đã dấy lên sĩ khí của Võ Minh, tất cả cao thủ Võ Minh đều khoát tay, hô lớn.
Chuyện này khiến Bách Lý Trường Không càng thêm giận dữ, lão ta nhìn chằm chằm vào Dương Thanh, đều do anh cả.
Dương Thanh nhìn về phía Aoki Yamato, híp mắt: “Ông nghĩ sao rồi? Dẫn người cút đi? Hay đánh ngay bây giờ đây?”
Trong mắt Bách Lý Trường Không tràn ngập vẻ khinh thường, lão ta không tin Aoki Yamato sẽ bị Dương Thanh đe dọa.
Lão ta đã tự cảm nhận sự mạnh mẽ của Aoki Yamato, ông ta chỉ cần dùng một tay để dễ dàng đánh bại lão ta.
Dương Thanh là cái thá gì chứ?
Nếu Aoki Yamato muốn giết Dương Thanh thì dễ như bỡn, sao có thể bị một câu của Dương Thanh quát lui được.
Trong lúc Bách Lý Trường Không nghĩ thế, Aoki Yamato bỗng mỉm cười, nhìn về phía Dương Thanh: “Tôi nghĩ cậu Thanh nói không sai, thời điểm người luyện võ nước Dương chúng tôi khiêu chiến cao thủ Chiêu Châu là ngày mai, nếu đánh bây giờ thì mai nên làm gì chứ?”
“Đã vậy thì tôi sẽ nể mặt cậu Thanh, hẹn mai gặp!”
Ông ta nói rồi quay người rời đi, các cao thủ nước Dương vừa hùng hổ đến cũng theo sau Aoki Yamato.
Aoki Yamato cũng không nhắc đến Huyết Nộ Đan mà Bách Lý Trường Không đưa cho ông ta nữa, như thể viên đan dược này không hề tồn tại.
Chỉ còn người của Võ Minh, trong lúc nhất thời, phòng tiệc rộng rãi lặng ngắt, mọi người đều có vẻ kinh ngạc, Aoki Yamato dẫn người rời đi thật à?
Nhất là Bách Lý Trường Không, lão ta càng ngạc nhiên hơn, có vẻ không dám tin, Aoki Yamato nói đi là đi luôn, không cần cả Huyết Nộ Đan có giá trị khổng lồ hả?
“Không hổ là Vương của Yến Đô, chỉ một câu đã khiến Aoki Yamato lùi bước, tôi xin bái phục!”
Đúng lúc này, Đỗ Trọng bỗng nhìn về phía Dương Thanh, chắp tay.
Dương Thanh mỉm cười, nói: “May mà có các anh em Võ Minh, Aoki Yamato không hề chùn bước trước lời tôi, mà bị các anh em Võ Minh dọa đấy”.
Đỗ Trọng nhìn Dương Thanh với vẻ nghiền ngẫm.
Trong số các cao thủ Võ Minh, Đỗ Trọng có thực lực gần với Bách Lý Trường Không, có lẽ người khác không hiểu, nhưng ông ta đã thấy rõ mọi chuyện.
Hồi nãy khi Dương Thanh không ở đây, thái độ của Aoki Yamato vô cùng hống hách, khinh thường cả Bách Lý Trường Không, nếu Bách Lý Trường Không không lấy Huyết Nộ Đan ra để xin tha, có lẽ lão ta đã bị Aoki Yamato giết rồi.
Nhưng sau khi biết tên Dương Thanh, Aoki Yamato lại không dám ra tay, thậm chí bỏ qua cả Huyết Nộ Đan quý giá, dẫn người rời đi ngay tức khắc.
Rõ ràng Aoki Yamato kiêng dè Dương Thanh.
Đinh Văn Trác đã bị Dương Thanh bẻ gãy cổ tay bằng hai ngón tay trước đó chợt nói: “Nếu người luyện võ nước Dương đã rời đi, có nên tiếp tục hội nghị Võ Minh của chúng ta không nhỉ? Chúng ta vẫn chưa chọn được minh chủ đâu”.
Ông ta nói rồi nhìn về phía Bách Lý Trường Không: “Hồi nãy, nếu đại nhân Bách Lý không đứng ra, chắc chắn người luyện võ nước Dương đã ra tay với chúng ta rồi, hơn nữa trong số chúng ta, đại nhân Bách Lý có thực lực mạnh nhất, tôi nghĩ nên để ông ấy trở thành minh chủ Võ Minh”.
Người trơ trẽn có thể khiến ma quỷ khiếp sợ.
Không ngờ Đinh Văn Trác có thể nói câu trơ tráo như thế, rõ ràng Bách Lý Trường Không đã lấy Huyết Nộ Đan ra để đổi lại mạng mình, qua lời Đinh Văn Trác thì lại thành Bách Lý Trường Không cứu Võ Minh.
Đỗ Trọng cười lạnh: “Ông biết xấu hổ không thế? Về phần hồi nãy đã xảy ra chuyện gì, mọi người đều không ngu, Bách Lý Trường Không lấy Huyết Nộ Đan ra để đổi lại mạng sống của mình. Nếu không có cậu Thanh, Aoki Yamato sẽ bỏ qua cho chúng ta chắc?”
Bách Lý Trường Không nhíu mày, híp mắt nhìn Đỗ Trọng, lạnh lùng nói: “Võ Minh vốn được xây dựng theo hướng kẻ mạnh làm vua, nếu các vị đã nghi ngờ thực lực của tôi, vậy ai muốn tranh giành chức minh chủ với tôi thì cứ việc tới!”