Sự quay về của Dương Thanh khiến mọi người hết sức vui mừng, sau khi trận chiến sống còn giữa Dương Thanh và Kitano Takeshi kết thúc vào ba ngày trước, anh hoàn toàn biến mất, những người thân thiết nhất với Dương Thanh cũng lo lắng mất ba ngày.
“Tiểu Uyển, anh không sao thật, em cứ yên tâm”.
Dương Thanh nhìn Phùng Tiểu Uyển đang kiểm tra cơ thể mình, nói: “Em kiểm tra cho hai vị tiền bối Tả - Hữu trước đi, vết thương của họ rất nặng”.
Trước đó, khi ở trụ sở chính của Võ Minh, anh em nhà họ Tống suýt bị giết, nhưng thực lực của họ quá yếu, không bị ai cố tình nhắm vào, bằng không có lẽ họ đã chết rồi.
Phùng Tiểu Uyển không quan tâm đến Dương Thanh, kiểm tra kỹ cho Dương Thanh rồi mới yên tâm.
Phùng Tiểu Uyển chợt hỏi: “Anh Thanh, anh có thấy lần này, thực lực của anh tăng quá nhiều sau khi đột phá không thế?”
Dương Thanh thoáng sửng sốt, trước đó anh không nghĩ thế, nhưng sau khi nghe Phùng Tiểu Uyển nói xong, có vẻ đúng là như vậy.
Thực lực càng mạnh thì càng khó vượt cảnh giới để giết địch, nhất là sau khi cảnh giới đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh, độ khó khi vượt cảnh giới để giết địch sẽ càng lớn.
Bây giờ anh đang có thực lực Siêu Phàm Cửu Cảnh trung kỳ, lẽ ra có thể phát huy sức chiến đấu ngang với Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ đã là cực hạn rồi, nhưng sau khi dùng linh khí Huyết Chủy, anh lại có thể dễ dàng giết Bách Lý Huyền đã đạt đến Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ.
Dù sao Bách Lý Huyền cũng đến từ gia tộc Cổ Võ, vốn có sức chiến đấu cực cao, rất ít cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ bình thường của thế tục có thể làm đối thủ của lão ta.
Nhưng Bách Lý Huyền vẫn bị anh dễ dàng giết chết.
Tức là bây giờ, sau khi dốc toàn lực, anh có thể đánh với cao thủ Siêu Phàm Cửu Cảnh đỉnh phong ư?
Nếu đúng thế thật, sau khi bước vào Siêu Phàm Cửu Cảnh hậu kỳ, chẳng lẽ anh sẽ vô địch dưới Thiên Cảnh à?
Đúng như Phùng Tiểu Uyển đã hỏi, sau lần đột phá này, sức chiến đấu của Dương Thanh tăng quá nhiều.
Dương Thanh hỏi: “Tiểu Uyển, em biết chuyện gì đang xảy ra không?”
Phùng Tiểu Uyển nghiêm nghị nói: “Em cảm nhận được sức mạnh rất lớn ở đan điền anh, em rất khẳng định, trước đó trong đan điền anh không hề có sức mạnh này, thế nên đây là sức mạnh mà anh có được sau khi đột phá”.
“Đến giờ em cũng không rõ sức mạnh này có hại gì với cơ thể anh không, nhưng anh vẫn phải chú ý, một khi thấy chỗ nào không thoải mái thì phải tìm em ngay”.
Dương Thanh thầm giật mình, nếu Phùng Tiểu Uyển không nói, anh cũng không nhận ra trong đan điền mình có một luồng sức mạnh khổng lồ.
Chẳng lẽ là do đan dược mà Tần Y cho anh uống ư?
Trước đó, Dương Thanh hôn mê vì bị thương nặng, tuy về sau khôi phục ý thức, nhưng vẫn không thể tỉnh lại, sau khi Tần Y đút đan dược cho anh, anh mới đột phá trong lúc hôn mê rồi tỉnh lại.
Lần đột phá này dễ dàng hơn trước rất nhiều, mọi chuyện đều rất không ổn.
Dương Thanh nghiêm nghị nói: “Em cứ yên tâm, nếu có gì bất thường, anh sẽ nói với em ngay”.
Thấy Dương Thanh đồng ý, Phùng Tiểu Uyển mới chạy đi chữa trị vết thương cho những người khác.
Đầu tiên, cô ta kiểm tra cơ thể của anh em nhà họ Tống, hai người họ đều bị nội thương nghiêm trọng, ngay cả Phùng Tiểu Uyển cũng không thể giúp họ hồi phục ngay trong thời gian ngắn, mà bắt buộc phải điều trị một thời gian.
Cô ta kiểm tra cho Mã Siêu cuối cùng.
Nét mặt Phùng Tiểu Uyển nhanh chóng trở nên hết sức nghiêm nghị, Ngải Lâm lập tức căng thẳng, chung sống với Phùng Tiểu Uyển lâu như thế, cô ấy hiểu từng biểu cảm của Phùng Tiểu Uyển.
Dương Thanh cũng lo cho Mã Siêu.
Lần kiểm tra này kéo dài khoảng năm phút rồi mới dừng lại.
Ngải Lâm vội hỏi: “Tiểu Uyển, Mã Siêu sao thế?”
Phùng Tiểu Uyển không nói gì, chẳng biết là đang do dự xem có nên trả lời không, hay đang nghĩ xem phải giải thích thế nào.
Chuyện này khiến mọi người càng thêm lo lắng.
Mã Siêu như hiểu ra điều gì đó, cười nói: “Anh biết rõ chuyện gì đang xảy ra với cơ thể anh, chỉ bị chút nội thương khi đánh với tên khốn Vạn Tề thôi, nghỉ ngơi một thời gian là ổn, Tiểu Uyển, anh nói không sai chứ?”
Anh ta muốn theo Dương Thanh đến Ma Sơn ở chiến trường ngoài biên giới, lúc này đương nhiên không thể khiến Ngải Lâm lo lắng được.
Ngải Lâm hiểu ý Mã Siêu, lập tức quát: “Anh trật tự!”
Mã Siêu lúng túng sờ mũi, cười ngượng.
Ngải Lâm nhìn Phùng Tiểu Uyển: “Tiểu Uyển, anh ấy sao rồi? Em cứ yên tâm nói cho chị biết”.
Phùng Tiểu Uyển liếc nhìn Mã Siêu rồi nhìn về phía Ngải Lâm: “Chị Lâm, anh Siêu bị nội thương, có lẽ sẽ ảnh hưởng đến nền tảng võ thuật của anh ấy, nhưng chị yên tâm, em sẽ cố gắng hết sức, không để nền tảng của anh ấy bị ảnh hưởng”.
Nghe thấy thế, Ngải Lâm thở phào nhẹ nhõm, trừng mắt nhìn Mã Siêu: “Anh không có thực lực còn dám khoe khoang, đáng đời anh bị nội thương”.
Mã Siêu cười hề hề, bước đến ôm Ngải Lâm: “Vợ à, lần này anh đi giúp anh Thanh nên mới bị nội thương, có muốn trách thì cũng phải trách anh Thanh chứ, ai bảo anh ấy trốn ở trụ sở chính Võ Minh mà không bảo chúng ta tiếng nào? Hại bọn anh xung đột với cao thủ Võ Minh”.
Ngải Lâm lườm Mã Siêu.
Mã Siêu vui vẻ nhìn Dương Thanh: “Anh Thanh, có phải nên trách anh không ạ?”
Dương Thanh bỗng thấy hơi khó chịu, rõ ràng Phùng Tiểu Uyển sợ Ngải Lâm lo nên mới giấu giếm, nhưng anh biết chắc chắn cơ thể của Mã Siêu có vấn đề rất lớn rồi.
Anh mỉm cười gật đầu, nói với Ngải Lâm: “Chị Lâm, lần này trách tôi, bế quan đột phá ở Võ Minh, quên cả thời gian nên liên lạc với mọi người muộn”.
Ngải Lâm vội nói: “Dương Thanh, tôi không có ý trách cậu đâu”.
Dương Thanh mỉm cười gật đầu.
Trên đường về, Dương Thanh và đám người Mã Siêu đã bàn bạc xong, không nói chuyện vừa xảy ra cho đám người Ngải Lâm biết.
Dương Thanh nhìn về phía Hoài Lam: “Người của ba thế gia võ thuật lớn đã rời Yến Đô chưa?”
Hoài Lam mỉm cười gật đầu: “Họ đã rút lui hết rồi, sản nghiệp của họ ở Yến Đô cũng trở thành sản nghiệp của tập đoàn Nhạn Thanh. Anh Thanh, giám đốc Lạc Bân của anh đúng là rất ổn, lần này tôi chỉ nhắc mấy câu chứ hầu như không làm gì, Lạc Bân đã thu lại sản nghiệp của ba thế gia võ thuật nước Dương ở Yến Đô”.
“Về trận chiến sống còn giữa anh và Kitano Takeshi ba ngày trước, tôi đã sắp xếp người tuyên truyền rồi, Trú Nhan Sương cũng nổi tiếng khắp thế giới nhờ lần tuyên truyền này, tôi tin không lâu nữa, tập đoàn Nhạn Thanh sẽ đứng trên đỉnh thế giới!”
Nghe thấy Hoài Lam nói thế, Dương Thanh cũng hơi kích động, tập đoàn Nhạn Thanh là kỷ vật duy nhất mà mẹ anh để lại, cuối cùng anh cũng sắp đưa tập đoàn Nhạn Thanh lên đỉnh thế giới rồi ư?
Sau khi nói thêm mấy chuyện khác, Dương Thanh trầm giọng nói: “Lát nữa, tôi và Mã Siêu sẽ rời khỏi Yến Đô, nên báo với mọi người một tiếng!”
Nghe thấy thế, mọi người đều ngạc nhiên.
Ngải Lâm bỗng hơi căng thẳng: “Dương Thanh, hai người đi đâu thế?”
Dương Thanh nói, “Chúng tôi phải đi thực hiện một nhiệm vụ bí mật. Không tiện nói rõ nội dung nhiệm vụ!”
Đây là lý do mà họ đã thảo luận trước khi về.
Mã Siêu cũng vội nói: “Lâm à, em cứ yên tâm, có anh Thanh ở đây, anh không sao đâu, em và bé Tĩnh An ngoan ngoãn chờ anh ở nhà nhé”.