Chương 1430: Tìm kiếm trong toàn thành
Hướng dẫn: Bạn muốn đọc bất kì bộ truyện nào trên các app bản quyền một cách miễn phí nhanh nhất hãy tìm ngay trên VietWriter.
**********
Khi Dương Thanh biết trên thế giới bây giờ đã không có thầy luyện đan, anh hiểu ngay, một khi tin tức Phùng Tiểu Uyển biết luyện đan dược bị lộ ra, cô ta sẽ gặp phải chuyện gì.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vì vậy anh không hề do dự, đuổi theo hướng Vũ Tử Dịch rời đi.
Ánh mắt Thượng Quan Nhu chợt lạnh, đảo qua mọi người ở đó và lạnh lùng nói: "Nếu có người nào dám tiết lộ chuyện xảy ra hôm nay dù chỉ nửa lời, Hoàng tộc sẽ giết chín tộc của kẻ đó!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Xung quanh đều là người của Hoàng tộc Thượng Quan, tất nhiên Thượng Quan Nhu là nói với bọn họ.
"Cô chủ yên tâm, chúng tôi tuyệt đối sẽ không nói ra ngoài!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Người của Hoàng tộc đồng thanh đáp.
Những người này đều là thân tín trong Hoàng tộc Thượng Quan, sẽ không có ai bán đứng Hoàng tộc.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Gần như cùng lúc đó, hai người Vũ Tử Dịch và Vũ Đào đã rời khỏi khách sạn.
"Điện hạ, xem ra thằng nhóc kia còn không biết thầy luyện đan đã tuyệt tích trên đời này. Chờ sau khi cậu ta biết được, chắc chắn sẽ giết người diệt khẩu. Chúng ta phải nghĩ cách mau chóng rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Trong một chiếc xe hơi sang trọng chạy tới sân bay, Vũ Đào nói với vẻ nghiêm trọng.
Tất nhiên Vũ Tử Dịch cũng hiểu điều này. Nếu anh ta là Dương Thanh, chắc chắn cũng sẽ giết chết tất cả những kẻ biết chuyện Phùng Tiểu Uyển là thầy luyện đan duy nhất trên đời này.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc trước Dương Thanh thể hiện ra thực lực mạnh tới mức nào, Vũ Tử Dịch đã tận mắt nhìn thấy. Trừ phi là ở Hoàng thành Vũ, bằng không anh ta chống lại anh thì chỉ có một con đường chết.
"Còn bao lâu nữa mới tới sân bay?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Tử Dịch đột nhiên hỏi.
Vũ Đào liếc nhìn đồng hồ nói: "Nhanh nhất cũng phải mười phút. Chỉ cần chúng ta có thể chạy tới sân bay trước khi thằng nhóc kia truy sát tới, sẽ lên máy bay tư nhân của Hoàng tộc họ Vũ rời đi”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Nói cách khác, chỉ cần chúng ta có thể kiên trì được mười phút là an toàn”.
Nghe Vũ Đào nói vậy, Vũ Tử Dịch đột nhiên nhìn ông ta nói: "Sợ rằng chúng ta không có nhiều thời gian để bình an rời khỏi Hoàng thành Thượng Quan. Bây giờ chỉ có một cách có thể bảo đảm tôi rời đi bình an”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Tử Dịch vừa nói dứt lời, Vũ Đào dường như đã đoán được suy nghĩ của anh ta, vẻ mặt vô cùng khó coi.
"Điện hạ, cậu định vứt bỏ tôi sao?", Vũ Đào nghiến răng hỏi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Tử Dịch không trả lời chỉ nói: "Ông yên tâm, chỉ cần ông có thể chặn được thằng nhóc kia mấy phút giúp tôi, chờ tôi bình an trở lại Hoàng tộc họ Vũ sẽ cho con trai ông được hưởng đãi ngộ tương tự với người dòng chính của Hoàng tộc”.
"Đương nhiên, nếu ông may mắn có thể còn sống trở lại Hoàng tộc, tôi bảo đảm người thân của ông được vinh hoa phú quý cả đời!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Mặc dù Vũ Tử Dịch không trả lời vấn đề của Vũ Đào nhưng những lời này đã nói rõ thái độ của anh ta là muốn ông ta đi ngăn cản Dương Thanh.
Vũ Tử Dịch không cần Vũ Đào có thể đánh bại Dương Thanh, chỉ cần ông ta có thể cản anh được mấy phút, vậy là đủ rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Đào cảm thấy bi thương nhưng cũng hiểu rõ mình là người của Hoàng tộc họ Vũ, trong tình huống này chỉ có thể chịu chết thay cho chủ nhân.
"Được, tôi ở lại ngăn cản thằng nhóc kia, hi vọng điện hạ có thể chăm sóc tốt cho người nhà của tôi!", Vũ Đào đỏ mắt nói.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Tử Dịch khẽ gật đầu: "Ông yên tâm, tôi sẽ chăm sóc tốt cho bọn họ”.
Anh ta vừa dứt lời lại hô lên: "Dừng xe!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Chiếc xe phanh gấp, Vũ Tử Dịch bước ra khỏi xe và lên một chiếc xe con vẫn âm thầm bám theo phía sau. Rõ ràng anh ta đã thu xếp từ trước.
Chiếc xe con lao nhanh trên đường giống như một tia chớp màu đen, lập tức vượt qua chiếc Rolls Royce đã chở Vũ Tử Dịch lúc trước.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Hi vọng cậu có thể giữ lời hứa, nếu không cho dù có thành ma, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho cậu!", Vũ Đào nghiến răng nghiến lợi nói.
Ông ta không dám từ chối yêu cầu của Vũ Tử Dịch. Nếu ông ta nhận lời còn có thể tranh thủ được vinh hoa phú quý cho người nhà nhưng một khi từ chối thì cả nhà ông ta sẽ hoàn toàn bị tiêu diệt.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Lúc chiếc xe Rolls Royce lao nhanh như tên bắn, giữa con đường phía trước đột nhiên xuất hiện một người trẻ tuổi.
"Chết cho tôi!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi Vũ Đào thấy bóng dáng chắn giữa đường kia thì lập tức hét lớn, chợt đạp mạnh chân ga. Động cơ của chiếc xe Rolls Royce rú lên, tông thẳng về phía bóng người kia.
"Rầm!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Khi đầu xe sắp tông trúng, người kia bỗng nhiên giơ hai cánh tay lên và hạ xuống. Một tiếng động lớn vang lên, chiếc xe dừng lại, đuôi xe lập tức bốc lên.
Vũ Đào trơ mắt nhìn Dương Thanh đứng đó, trên gương mặt lộ rõ ý định giết người.
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Rầm!"
Ngay sau đó, chiếc Rolls Royce lộn vài vòng trên không trung, cuối cùng rơi mạnh xuống đất.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Cho dù Vũ Đào là cao thủ bán bộ Siêu Phàm Cảnh nhưng sau va đập mạnh như vậy cũng bị thương, đầu đập mạnh vào tay lái, trên trán be bét máu.
"Vũ Tử Dịch đâu?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Đào vẫn còn choáng váng chưa kịp hoàn hồn, đã phát hiện ra mình bị lôi ra khỏi xe, một giọng nói vô cùng lãnh đạm vang lên.
Dương Thanh dùng một tay nắm lấy cổ Vũ Đào, lạnh lùng nhìn ông ta.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Đào không ngừng run rẩy. Ở trước mặt Dương Thanh, ông ta không có sức phản kháng, cơ thể run lẩy bẩy bị nhấc lên cao.
"Cậu có giết tôi, tôi cũng không biết!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Đào phát ra tiếng nói ú ớ không rõ.
Dương Thanh nhíu mày, sát ý trong mắt càng rõ hơn: "Cho dù ông không nói thì tôi vẫn có thể đoán được bây giờ anh ta đi đâu. Anh ta ngoài tới sân bay để chạy thoát thân thì còn có thể đi đâu nữa chứ?"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Thanh vừa dứt lời, đồng tử của Vũ Đào đột nhiên co lại, hình như không ngờ anh đoán được.
Từ sắc mặt thay đổi của Vũ Đào, Dương Thanh đã biết mình nói đúng rồi.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thật ra anh cũng không dám chắc Vũ Tử Dịch có đi sân bay không, nhưng phản ứng Vũ Đào đã giúp anh xác nhận điều này.
"Nếu vậy, ông không cần thiết phải sống nữa”.
Anh nợ em một câu yêu thương!
Dương Thanh vừa dứt lời lập tức tăng lực tay. "Rắc" một tiếng, cổ Vũ Đào bị bẻ gãy, lập tức mất sức sống.
"Cậu Thanh!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Đúng lúc này, mấy chiếc xe lái tới và đỗ ở bên cạnh Dương Thanh.
Thượng Quan Hoàng xuống xe, bước tới bên cạnh anh nhìn Vũ Đào nằm trên đất mà không khỏi run lên. Vũ Đào là cao thủ cùng cấp với lão ta lại bị anh giết chết trong nháy mắt. Vậy chẳng phải chứng tỏ anh muốn giết lão ta, lão ta cũng có thể lập tức bị giết chết sao?
Anh nợ em một câu yêu thương!
"Phong tỏa sân bay Hoàng thành Thượng Quan, không cho phép bất kỳ một chiếc máy bay nào cất cánh, đặc biệt là máy bay tư nhân”.
Dương Thanh nghiêm giọng nói: "Ngoài ra, tôi còn muốn tất cả thiết bị thông tin trong Hoàng thành Thượng Quan ngừng truyền tín hiệu!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Vũ Đào bị giết, bây giờ ngoài người của Hoàng tộc Thượng Quan cũng chỉ có Vũ Tử Dịch biết Phùng Tiểu Uyển có thể luyện đan dược. Chỉ cần giết anh ta, như vậy cũng có thể chặt đứt tin tức này.
"Vâng!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Thượng Quan Hoàng đáp ngay, sau đó bắt đầu thu xếp.
"Lùng bắt Vũ Tử Dịch trong toàn thành!"
Anh nợ em một câu yêu thương!
Ánh mắt Dương Thanh vô cùng thâm trầm. Chuyện Phùng Tiểu Uyển là thầy luyện đan có khả năng bị truyền đi khiến anh rất phẫn nộ.