Điều đó chứng tỏ lai lịch của Dương Thanh không tầm thường, nói không chừng là con cháu của Hoàng tộc hay Vương tộc nào đấy.
Tôn Chí Kiều thầm nghĩ.
“Hạ Hà, cô mau giúp tôi cầu xin bạn trai cô tha cho tôi một con đường sống được không?”
“Tôi hứa với cô từ đây về sau sẽ không bao giờ có ý đồ xấu với cô nữa”.
“Cậu Thanh, con bé là giọt máu duy nhất còn lại trên đời này của em trai tôi. Nếu nó chết, em trai tôi sẽ không còn ai nối nghiệp nữa!”
Tôn Húc cầu khẩn nói: “Xin cậu tha cho con bé một đường sống, chỉ cần cậu tha cho con bé, cậu muốn tôi làm gì cũng được”.
Tôn Chí Kiều cũng run rẩy lẩy bẩy, trong con ngươi ngập tràn hoảng sợ.
Dương Thanh nhìn như thuận miệng nói một câu nhưng lại khiến cô ta cảm nhận được sự uy hiếp mạnh mẽ.
Nếu Dương Thanh thật sự chỉ nói cho có thì Tôn Húc cũng không thể quỳ xuống xin tha như vậy.
“Anh Thanh, tôi sai rồi, cầu xin anh đừng giết tôi, tôi thật sự sai rồi, sau này tôi sẽ không dám làm gì Hạ Hà nữa, cầu xin anh tha cho tôi một con đường sống”.
Tôn Chí Kiều cũng vội vã cầu xin.
“Cộp cộp cộp!”
Cô ta vừa nói vừa không ngừng dập đầu.
Thoáng chốc, trên trán cô ta đã đầy máu, trên mặt cũng lộ rõ vẻ sợ hãi.
Lần này, cô ta biết sợ thật rồi.
Tôn Húc là chủ nhà họ Tôn, một trong tám gia tộc đừng đầu Yến Đô, nếu không đến đường cùng ông ta sẽ không bao giờ quỳ xuống cầu xin.
Điều đó chứng tỏ lai lịch của Dương Thanh không tầm thường, nói không chừng là con cháu của Hoàng tộc hay Vương tộc nào đấy.
Tôn Chí Kiều thầm nghĩ.
“Hạ Hà, cô mau giúp tôi cầu xin bạn trai cô tha cho tôi một con đường sống được không?”
“Tôi hứa với cô từ đây về sau sẽ không bao giờ có ý đồ xấu với cô nữa”.
“Không chỉ có vậy, tôi còn sẽ miễn phí lăng xê cô và sử dụng tất cả tài nguyên giải trí của mình để xây dựng cô thành một siêu sao thế giới”.
Tôn Chí Kiều thấy Dương Thanh không nói lời nào thì vội quay sang cầu xin Hạ Hà.
Hạ Hà vẫn còn đang ngây người, khi Tôn Chí Kiều cầu xin thì cô ta mới tỉnh táo lại.
Cô ta biết lai lịch của Dương Thanh rất ghê gớm, nhưng không ngờ lại ghê gớm đến mức này, ngay chủ gia tộc họ Tôn, một trong tám gia tộc đứng đầu Yến Đô cũng sợ anh.
Hạ Hà không biết Dương Thanh nói muốn giết Tôn Chí Kiều là nói đùa hay nói thật.
Lúc này trong lòng cô ta rất thấp thỏm lo âu, trên mặt hơi do dự.
Dù sao Dương Thanh cũng là tới cứu mình, nếu bây giờ mình lại ra mặt khuyên Dương Thanh bỏ qua cho Tôn Chí Kiều liệu có không nể mặt anh không?
Hơn nữa nếu không phải Dương Thanh tới cứu cô ta kịp lúc, sợ là bây giờ cô ta đã bị Tôn Chí Kiều chà đạp rồi.
Dương Thanh đương nhiên biết Hạ Hà là người rất hiền lành, không đợi Hạ Hà chủ động lên tiếng anh đã nói trước: “Có phải cô muốn tôi tha mạng cho cô ta không?”
Hạ Hà không dám nhìn thẳng Dương Thanh chỉ yếu ớt gật đầu, không nói tiếng nào.
Dương Thanh thở dài, vẻ mặt nghiêm túc nói: “Hạ Hà, cô phải biết nếu bỏ qua cho loại người không có giới hạn thế này thì rất có thể bọn họ sẽ lại hại cô lần nữa”.
“Lần này, là tôi chạy tới kịp. Nếu còn có lần sau thì sao? Chẳng lẽ lần nào tôi cũng kịp thời chạy tới cứu cô sao?”
“Ngoài ra, cô phải suy nghĩ cho kỹ, nếu hôm nay tôi không làm gì được nhà họ Tôn thì chuyện gì sẽ xảy ra khi đến đây cứu cô?”
Mấy câu nói của Dương Thanh khiến trong lòng Hạ Hà ngập tràn hổ thẹn.
Nhưng bởi vì cô ta mà hại chết Tôn Chí Kiều, đúng là cô ta không làm được.
“Dương Thanh, xin lỗi!”
Qua một lúc, Hạ Hà bỗng lên tiếng, trong giọng nói ngập tràn cảm giác áy náy.
Dương Thanh đã đoán được Hạ Hà sẽ làm như vậy.
Anh cũng không thật sự muốn giết chết Tôn Chí Kiều trước mặt Hạ Hà mà chỉ muốn thông qua chuyện này khiến Hạ Hà tỉnh ngộ.
“Được, nể mặt cô tôi sẽ tha cho cô ta một con đường sống”.