Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1469: Đại chiến nổ ra​




Các bạn vào để yêu cầu truyện, báo lỗi chương và trao đổi giao lưu với nhau nhé!

**********



“Dương Thanh, đã lâu không gặp!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Cao thủ áo choàng đen châm chọc nhìn chằm chằm Dương Thanh.



Sắc mặt Dương Thanh cực kỳ u ám, anh nhìn người đó, lại nhìn về phía Diệp Lâm, lạnh lùng nói: “Tôi đã nói sao Hoàng tộc họ Diệp lại ngông cuồng như thế, dám mời chín thế lực mạnh nhất Chiêu Châu đến Yến Đô, hóa ra là cấu kết với Miêu Thành”.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Câu nói này như một tảng đá rơi xuống biển, tạo thành sóng to gió lớn trước mặt các cao thủ.



“Cao thủ áo choàng đen này là người của Miêu Thành!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




“Miêu Thành? Miêu Thành là nơi nào? Sao tôi chưa từng nghe tới?”



“Miêu Thành, một nơi có mười ba khu vực, trên cơ bản đều là cao thủ ẩn thế”.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.





Mọi người ở đây đều là người của một trăm gia tộc mạnh nhất Chiêu Châu, nhưng cũng chỉ có những thế lực đứng hàng khá cao mới biết đến Miêu Thành thôi.



Rất nhiều người dù là lần đầu tiên nghe nói đến Miêu Thành nhưng lại biết hai chữ ẩn thế đại diện cho điều gì.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Ở Chiêu Châu, ngoài mặt là bốn Hoàng tộc của Chiêu Châu dẫn đầu, sau đó là các gia tộc đứng đầu trong bốn Hoàng thành, sau đó nữa là năm Vương thành và gia tộc hàng đầu trong Vương thành.



Tiếp theo là tám gia tộc mạnh nhất ở Yến Đô, đây cũng là tầng lớp đa số người bình thường có thể tiếp xúc.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Thấp hơn nữa chính là nhà giàu của các tỉnh lỵ lớn và thế lực gia tộc nhỏ hơn.



Bây giờ, cao thủ của Miêu Thành vừa xuất hiện đã khiến sắc mặt của những người ở đây đều trở nên cực kỳ nặng nề.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




“Lưu lão quái! Không ngờ ông còn dám đến Yến Đô, xem ra bài học lần trước còn chưa đủ với ông nhỉ”.



Dương Thanh híp mắt nói, trong con ngươi lập lòe sát khí mãnh liệt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lần trước Lưu lão quái xuất hiện trong cuộc đấu võ giành ngôi Vương của Yến Đô, suýt bị Dương Thanh đang cuồng bạo giết chết. Cuối cùng được một cao thủ Siêu Phàm Cảnh tên Hoàng Tiến của khu vực thứ chín trong mười ba khu vực của Miêu Thành mang đi.



Lúc đó Dương Thanh vẫn chưa bước vào Siêu Phàm Cảnh, cũng có giao thủ với Hoàng Tiến, cuối cùng không đấu lại, mới để Hoàng Tiến đưa Lưu lão quái đi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Không ngờ nửa năm sau, Lưu lão quái trước đó suýt bị Dương Thanh giết lại còn dám đến Yến Đô.



Chủ của mấy thế lực hàng đầu là Long Tấn, Thượng Quan Hoàng và Đoàn Hoàng đều xuất hiện bên cạnh Dương Thanh, cảnh giác nhìn chằm chằm Lưu lão quái.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Với thực lực của bọn họ cũng chỉ có thể đấu với cao thủ dưới Siêu Phàm Cảnh, muốn đối mặt với cao thủ cấp bậc như Lưu lão quái, chỉ có thể dựa vào Dương Thanh.



“Dương Thanh, cậu thật sự cho rằng tôi vẫn là tôi nửa năm trước à?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lưu lão quái cười quái dị, nhìn chằm chằm Dương Thanh bằng đôi mắt khát máu: “Lúc trước, nếu không nhờ cao thủ âm thầm giúp đỡ cậu kia thì ngày đó cậu đã chết rồi, hôm nay, cậu nhất định phải chết!”



“Vậy ư?”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Dương Thanh cười khẩy, uy thế võ đạo đáng sợ phát ra từ trên người anh, trong nháy mắt kiềm chế Lưu lão quái lại.



Hai người Tống Hữu và Tống Tả người trái kẻ phải đứng sau lưng Dương Thanh, trên khuôn mặt cũng đầy vẻ nghiêm túc.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Bọn họ cảm nhận được uy thế võ đạo cực kỳ đáng sợ từ trên người Lưu lão quái.



Ban đầu chỉ có hai người Diệp Lâm và Diệp Hoàng, hai anh em họ hợp tác với Dương Thanh còn có thể đối phó, nhưng bây giờ có thêm một Lưu lão quái, sẽ là một áp lực rất lớn với bọn họ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.






Đương nhiên trong lòng Dương Thanh cũng hiểu rõ điều này, thầm thấy hơi hối hận, sớm biết thế, trước đó đã không bảo Lý Trọng đi Hoàng thành Diệp mà gọi đến Yến Đô trước rồi, đợi sau khi giải quyết Hoàng tộc họ Diệp xong lại đi Hoàng thành Diệp.



Nhưng bây giờ hối hận cũng muộn rồi, chỉ có thể dốc hết sức ứng phó, nghĩ cách mau chóng giải quyết một cao thủ Siêu Phàm Cảnh, chỉ có thế mới thay đổi được tình thế bất lợi của họ.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Dương Thanh cảm nhận được khí thế võ đạo Siêu Phàm Ngũ Cảnh trên người Lưu lão quái, mà Diệp Lâm ít nhất cũng là cao thủ Siêu Phàm Ngũ Cảnh. Còn anh cũng chỉ miễn cưỡng có thể bộc phát ra thực lực để đấu với Siêu Phàm Ngũ Cảnh thôi. Bây giờ muốn áp đảo Diệp Lâm và Lưu lão quái nhất định phải nghĩ cách nâng cao thực lực lên tới Siêu Phàm Lục Cảnh.



Lúc Dương Thanh đang nghĩ đến xử lý tình thế trước mắt thế nào, Diệp Lâm chợt cất lời: “Lưu lão quái, hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh Dương Thanh giao cho ông đấy”.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lưu lão quái hơi nhíu mày, không vui nói với Diệp Lâm: “Ông biết thù hận giữa tôi và Dương Thanh sâu bao nhiêu không, mạng của cậu ta, chỉ có thể thuộc về tôi”.



“Ông yên tâm, tôi sẽ giữ mạng của Dương Thanh lại cho ông, nhưng thực lực của hai cao thủ Siêu Phàm Cảnh bên cạnh cậu ta cũng không tầm thường, chỉ có thể phiền ông đối phó, tôi sẽ liên thủ với con trai mình giữ chân Dương Thanh trước, đợi ông giết hai người kia rồi, chúng ta lại liên thủ giết chết Dương Thanh này”.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Diệp Lâm nói ra, rõ ràng lão ta đã nghĩ kỹ đối sách rồi.



Trong lòng lão ta, chỉ có Dương Thanh và hai anh em họ Tống có thể được lão ta xem như đối thủ thôi, còn chủ của mấy Hoàng tộc kia đã hoàn toàn bị Diệp Lâm bỏ qua rồi.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Lưu lão quái suy nghĩ trong chốc lát, sau đó gật đầu nói: “Được, nếu đã thế thì tôi đi giết hai lão già này trước, sau đó lại giết Dương Thanh”.



Sắc mặt của Tống Tả và Tống Hữu đều cực kỳ u ám, không ngờ bọn họ lại bị người ta coi thường nhưu thế, dường như đối phương nói giết là thật sự có thể dễ dàng giết chết bọn họ vậy.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Vốn dĩ Dương Thanh còn đang nghĩ nên sử dụng chiến thuật gì, không ngờ Diệp Lâm đã lên kế hoạch hết cho anh rồi. Không thể không nói, kế hoạch như vậy cũng là thích hợp nhất với Dương Thanh.



Vì Diệp Lâm đã phán đoán sai lầm, sau khi hai anh em Tống Tả và Tống Hữu hợp tác sẽ bộc phát ra thực lực có thể so với Siêu Phàm Tứ Cảnh.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Dương Thanh biết, phán đoán này có lẽ là khá khiêm tốn, nói không chừng hai anh em họ còn có thể bộc phát ra thực lực Siêu Phàm Ngũ Cảnh.



Dẫu sao hai anh em họ Tống là cao thủ Siêu Phàm Cảnh xông xáo bên ngoài, chứ không phải đám vô dụng của Hoàng tộc họ Diệp này, ngày thường cứ ở mãi trong mật thất Hoàng tộc, không ngừng nâng cao cảnh giới võ đạo, nhưng không thể có được trải nghiệm sinh tử thật sự.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




“Cậu Thanh, Lưu lão quái này, hai anh em chúng tôi thắng chắc, những người khác thì giao cho cậu đấy!”



Tống Tả lên tiếng, rõ ràng vô cùng tức giận với Lưu lão quái.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




“Được!”



Dương Thanh không nói thêm gì, sau khi đáp lại một chữ, anh lập tức biến mất khỏi vị trí ban đầu.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Tống Tả và Tống Hữu cũng di chuyển về phía Lưu lão quái.



“Cẩn thận!”



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Diệp Lâm hét to một tiếng, hoàn toàn không ngờ Dương Thanh nói ra tay là ra tay.



Hơn nữa Dương Thanh vừa ra tay đã nhằm vào Diệp Hoàng, Diệp Hoàng chỉ có thực lực Siêu Phàm Nhất Cảnh, một khi bị Dương Thanh đánh trúng, e rằng sẽ bị giết chết trong nháy mắt.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




“Ầm!”



Một giây sau, tiếng va chạm nặng nề vang lên, Dương Thanh đánh ra một chưởng, va chạm với một chưởng của Diệp Lâm.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.




Khí thế võ đạo đáng sợ đột nhiên lan tràn ra bốn phương tám hướng.



Mấy võ giả Thần Cảnh không kịp phản ứng bị khí thế võ đạo đáng sợ này đập vào, người liên tục lùi về sau, một vài cao thủ mới bước vào Thần Cảnh đỉnh phong thậm chí còn bị hất ngã lăn ra đất.



Cô hơi nghiêng đầu, không dám để anh nhìn quá lâu.



442224507.jpg

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK