Dứt lời, khí thế võ thuật Siêu Phàm Thất Cảnh tức thì bùng nổ từ trong cơ thể anh ra ngoài.
Vì phải liên tục áp chế cổ trùng Vô Tâm nên Dương Thanh vẫn luôn ở trạng thái cuồng hóa, lúc này, Chiến Thần Quyết vừa được vận hành, một luồng khí thế võ thuật vượt trên cả cảnh giới Siêu Phàm Thất Cảnh đã tràn ra từ thân thể anh.
Hai tên cao thủ của Hoài Thành mới giây trước còn tự cho rằng liên hợp lại là có thể đối phó với Dương Thanh, nay chợt cảm nhận được uy lực từ Dương Thanh lan đến, sắc mặt lập tức thay đổi hẳn.
"Cậu, rốt cuộc cậu là ai?"
Hai tên cao thủ của Hoài Thành khiếp sợ tột cùng, run rẩy hỏi.
Bọn họ vừa mới cảm nhận được một hơi thở vượt xa chính mình truyền tới từ phía Dương Thanh.
Thực lực mà bọn họ có thể phát huy vào lúc này đã ngang với cao thủ Siêu Phàm Lục Cảnh, nhưng Dương Thanh lại tạo cho bọn họ một áp lực nặng nề, điều đó chứng tỏ, thực lực của Dương Thanh chí ít cũng phải là Siêu Phàm Thất Cảnh rồi.
Một cao thủ Siêu Phàm Thất Cảnh thoạt nhìn chưa quá ba mươi, ngay cả ở Hoài Thành, bọn họ cũng chưa từng nghe nói tới.
Hai anh em họ Tống đứng cạnh đó đã dại cả mặt ra rồi, dường như họ không ngờ được, mới vài tháng không gặp, Dương Thanh không chỉ tỉnh táo lại mà cảnh giới võ thuật cũng được tăng tiến lên nhiều.
Dương Thanh lạnh nhạt nhìn về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành, nói: "Tôi là ai, các ông không có tư cách biết, nhưng các ông cần phải biết rằng, con rể của thành chủ Hoài Thành các ông đã chết dưới tay tôi, nhưng đến giờ tôi vẫn còn sống khỏe mạnh, có biết vì sao không?"
Trước đó, khi Dương Thanh nhắc tới chuyện này, hai cao thủ của Hoài Thành còn tưởng rằng Dương Thanh đang nói dối, nhưng lúc này, bọn họ thực sự tin lời anh rồi.
Một người thanh niên có được thực lực Siêu Phàm Thất Cảnh, sao có thể là kẻ đơn giản?
"Xin lỗi vì đã quấy rầy!"
Hai tên cao thủ của Hoài Thành đưa mắt nhìn nhau, thu lại khí thế trên người, nhìn Dương Thanh nói lời xin lỗi, sau đó quay người định rời khỏi đây.
"Lúc cho các ông đi, các ông không chịu đi, giờ muốn đi thì đã muộn rồi!"
Dương Thanh lạnh lùng nói. Vừa dứt lời, thân thể anh đã hóa thành một cái bóng mờ, chỉ nháy mắt đã xuất hiện trước mặt các cao thủ của Hoài Thành.
"Cậu muốn làm gì?"
Hai cao thủ của Hoài Thành lập tức biến sắc, một người lên tiếng: "Chúng tôi là người của Dược Vương Cốc đấy, sư phụ chúng tôi là Dược Vương, nếu cậu dám giết chúng tôi, ông ấy nhất định sẽ báo thù cho chúng tôi".
"Uỳnh! Uỳnh!"
Dương Thanh không hề do dự, liên tục tung ra hai chưởng, hai tên cao thủ kia lập tức hộc máu bay ra sau như diều đứt dây.
Ngay lúc thân thể bọn họ chạm đất, sự sống đã hoàn toàn đứt đoạn.
Hai anh em nhà họ Tống ngây người nhìn về phía hai tên cao thủ của Hoài Thành đã tắt thở, kinh ngạc nói: "Cậu Thanh, cậu giết bọn họ rồi?"
Dương Thanh bảo: "Bọn họ tới đây là để bắt hai ông về Dược Vương Cốc, nơi này của tôi sẽ bị bại lộ, đến khi đó sẽ không tránh khỏi chút phiền toái, tôi không thích phiền toái".
Nghe vậy, hai anh em họ Tống đều không biết nên nói gì.
Vì sợ phiền toái nên mới giết hai cao thủ của Hoài Thành?
Dương Thanh nhìn sang phía Phùng Tiểu Uyển, nói: "Thương tích trên người hai vị tiền bối thế nào? Em có cách nào khôi phục nền tảng võ thuật của họ không?"
Trước đây Phùng Tiểu Uyển từng chữa trị cho người bị mất nền tảng võ thuật, huống chi, cô ta và hai anh em nhà họ Tống còn có quan hệ khá thân thiết.
Phùng Tiểu Uyển gật đầu nói: "Hẳn là được, nhưng còn cần bước vào trị liệu, còn về chuyện có thể chữa trị cho hai ông hoàn toàn khôi phục lại được không thì chỉ có thể từ từ quan sát trong quá trình trị liệu, có điều, hẳn cũng không có vấn đề gì lớn đâu".
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, Dương Thanh mới yên tâm.
Bất kể thế nào, hai anh em họ đi nhầm vào Dược Vương Cốc, gặp rắc rối với người của Dược Vương Cốc chính vì đi tìm dược liệu chạy chữa cho anh.
Anh em nhà họ Tống nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, sắc mặt đều trở nên kích động.
Tống Tả hồi hộp hỏi: "Tiểu Uyển, cháu nói thật đấy à, thật sự có thể giúp bọn ông khôi phục nền tảng võ thuật?"
Phùng Tiểu Uyển gật đầu, lấy ra hai viên thuốc đưa cho họ, nói: "Hai ông dùng viên thuốc này trước đi đã, sau đó cháu sẽ tiến hành trị liệu cho hai ông".
"Được".
Hai anh em họ Tống nhanh nhẹn đáp.
Đối với một cao thủ võ thuật mà nói, bị hủy mất nền tảng võ thuật thực sự là một chuyện tàn nhẫn bậc nhất, rất nhiều cao thủ võ thuật thà chết cũng không thể chấp nhận mình đã trở thành một kẻ tàn phế.
Hai anh em họ Tống vốn đã mất sạch tu vi võ thuật, nay Phùng Tiểu Uyển lại nói có thể chữa trị dứt điểm cho họ, không cần tưởng cũng biết lúc này bọn họ kích động ra sao.
Chỉ có điều, giờ đây Phùng Tiểu Uyển quá vất vả rồi, vừa phải nghiên cứu cách giúp Mã Siêu khôi phục kí ức, lại phải tìm cách giải quyết cổ trùng Vô Tâm trong cơ thể Dương Thanh, giờ đây còn thêm nhiệm vụ trị liệu nền tảng võ thuật cho hai anh em nhà họ Tống nữa.
Ngải Lâm nóng nảy nói: "Tiểu Uyển, chuyện của cậu Thanh đã gấp lắm rồi, em cần phải nghĩ cách giúp cậu ấy khôi phục đã!"
Ngải Lâm và anh em nhà họ Tống không thân quen, nay họ bỗng xuất hiện khiến Phùng Tiểu Uyển còn phải bỏ thời gian ra trị liệu cho họ, điều này khiến lòng cô ấy thoáng chút lo lắng.
Phùng Tiểu Uyển vội nói ngay: "Chị Lâm, chị cứ yên tâm, em sẽ không làm lỡ chuyện trị liệu cho anh Thanh và anh Siêu đâu".
Anh em họ Tống hỏi: "Cậu Thanh, cậu làm sao vậy?"
Phùng Tiểu Uyển nói sơ qua về tình hình của Dương Thanh, nghe xong, Tống Tả Tống Hữu đều lộ sắc mặt nặng nề nghiêm trọng.
"Tiểu Uyển, cháu cứ gác chuyện của hai ông lại đã, trước tiên hãy tìm cách chữa trị cho cậu Thanh và cậu Siêu đi, xong rồi hẵng giúp các ông, hai ông không sao cả, còn có thể chịu được, kết quả xấu nhất cũng chỉ là mất võ thuật thôi mà, hai ông có thể chịu được".
Tống Tả nghiêm nghị nói: "Tình hình của cậu Thanh quả thực hết sức cấp bách, không thể có chút sai lầm nào".
Tống Hữu cũng nói: "Tôi nghe nói, một khi đã trúng cổ độc Vô Tâm thì chỉ có thể sống thêm tối đa bảy ngày, tuy cậu Thanh có thể tạm thời áp chế cổ trùng xuống nhưng không ai có thể bảo đảm, cậu ấy sẽ duy trì được tình trạng này lâu dài".
Dương Thanh lên tiếng: "Yên tâm đi, tình trạng cá nhân tôi thế nào, tôi biết rất rõ, tạm thời không chết được, hiện giờ nguy hiểm cạnh tôi càng ngày càng nhiều, đây là thời điểm cần dùng cao thủ, Tiểu Uyển trị liệu được cho hai ông cũng là cách để tăng hệ số an toàn của chúng ta".
Anh nói rất đúng, thực lực của anh hiện nay rất mạnh, nhưng cũng có xung đột với rất nhiều người, anh lại không cách nào bảo vệ tất cả những người thân xung quanh mình mọi lúc mọi nơi.
Anh em nhà họ Tống liên hợp với nhau có thể phát huy ra thực lực ngang với cao thủ Siêu Phàm Tứ Cảnh, nếu để họ ở lại đây bảo vệ, anh cũng có thể yên tâm đi làm việc của mình.
Phùng Tiểu Uyển nghe nói thế bèn bất đắc dĩ bảo: "Mọi người cứ yên tâm đi, cháu sẽ không làm lỡ chuyện trị liệu cho bất cứ ai, mà cũng không cần phải trị liệu 24/24 đâu".
Nghe Phùng Tiểu Uyển nói thế, mọi người mới yên tâm thở phào một hơi.
Tống Tả bỗng nghiêm túc lại, nói: "Cậu Thanh, cậu đã giết cao thủ của Hoài Thành, chỉ e không bao lâu nữa, cao thủ mạnh hơn của Hoài Thành sẽ lại tới đây, đến khi đó chúng ta nên đối phó sao đây?"
Đáy mắt Dương Thanh lóe lên một ý muốn giết chóc: "Một người tới, giết một người! Một đôi đến, giết cả đôi! Chỉ cần cao thủ của Hoài Thành dám đến, vậy hãy để bọn họ có đến mà không có về!"