Mọi người chỉ thấy, Dương Thanh vươn tay ra chạm lên gương mặt của Liễu Thanh Thanh một lát. Trong lúc họ đang nghi ngờ, thì một chuyện quái dị đã xảy ra.
Gương mặt có chút xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh chỉ thoắt cái đã thay đổi thật rõ ràng.
Gương mặt hơi trắng kia đã biến thành một màu vàng như nến, mà chuyện khiến người ta ngạc nhiên hơn đó chính là trên gương mặt xinh đẹp của Liễu Thanh Thanh đã xuất hiện đầy nếp nhăn. Hiện tại, gương mặt của cô ta giống hệt như một bà già tám mươi tuổi vậy.
Nhưng như thế vẫn chưa xong, tai của cô ta cũng bắt đầu thay đổi ngay sau đó. Tai của cô ta thay đổi thành hình nhọn như lỗ tai của một con dơi, còn chiếc miệng anh đào kia lại sưng vù lên như một cái lạp xưởng to khổng lồ. Trên cổ của cô ta, còn mọc ra một nốt mụn nhọt thật lớn.
Bây giờ, trông dáng vẻ của cô ta vô cùng gớm ghiếc, thậm chí thứ khiến người ta kinh tởm nhất chính là gương mặt như quái vật dị dạng của cô ta.
Ai có thể tưởng tượng được, gương mặt như quái vật này chính là Liễu Thanh Thanh vừa xinh đẹp vừa kiêu căng vài phút trước đâu.
“Chuyện… Sao, sao gương mặt lại thay đổi như thế? Cuối cùng, chuyện gì đã xảy ra vậy?”
Ngay lập tức, mọi người đứng gần đó bị dọa cho choáng váng, càng sợ hãi khi nhìn về phía Dương Thanh hơn đến mức, hai chân run rẩy lui về sau. Bây giờ, họ chỉ muốn cách Dương Thanh thật xa.
Lúc bấy giờ, bọn chúng mới phát hiện, người thanh niên tên Dương Thanh đang đứng trước mặt mình đây chính là một vị có thực lực rất mạnh, chúng không thể chọc vào được. Thậm chí, anh còn đáng sợ hơn cả ác ma.
Lôi Phàm còn có ý định chỉ trích anh hai ba câu, nhưng nhìn tình hình trước mặt, hắn ta lập tức nuốt hết những gì muốn nói vào yết hầu khô khốc của mình. Hiện tại, hắn ta đã sợ đến mức không dám rên lên một tiếng nữa là nói.
Hắn ta biết, chuyện lần này sẽ ồn thành vụ lớn rồi.
Thiên Lôi Tông rất có thể sẽ gặp biến cố rất lớn, vậy nên hắn ta cố nén lại sự sợ hãi trong lòng mà vội vàng rời đi. Hắn ta cần kể lại mọi chuyện xảy ra ở nơi này cho Lôi Chấn Thiên biết trước đã.
Mọi chuyện đi đến mức này, đã vượt ngoài khả năng giải quyết của hắn ta rồi.
Chỉ riêng Liễu Thanh Thanh vẫn chưa phát hiện mọi chuyện thay đổi, cô ta vẫn nghi ngờ Dương Thanh chạm vào gương mặt mình là có ý gì?
Nhưng khi cô ta nhìn thái độ của mọi người thay đổi, bấy giờ cô ta mới phát hiện cơ thể mình có chút khác thường. Đặc biệt là gương mặt của cô ta, hơi ngưa ngứa.
Tuy vậy, cô ta chẳng nghĩ gì sâu xa. Hiện tại, cô ta chỉ muốn lập tức tìm Hoàng Vĩnh Xương đến giúp báo thù cho mình thôi.
Dù sao, mối quan hệ giữa cô ta với vị sư phụ kia cũng không bình thường như bao người thấy bên ngoài. Hầu như hằng đêm, hai người này đều lên một cái giường lớn mà không ai thấy để cùng nhau “giao lưu võ thuật”.
Vậy cho nên, chỉ cần cô ta có yêu cầu gì thì Hoàng Vĩnh Xương sẽ đồng ý ngay lập tức. Huống hồ gì, có người dám chọc giận cô ta, cô ta chắc chắn Hoàng Vĩnh Xương có thể xả giận giúp bản thân.
“Bùm!”
Nhưng ngay khi Liễu Thanh Thanh định bước chân đi, lập tức cảm giác sức lực trong cơ thể mình như đã bị rút cạn, rồi ngã lăn quay trên mặt đó. Bấy giờ, cô ta muốn bò dậy cũng trở nên khó khăn hơn.
“Tự Cường đến đỡ tôi mau lên, tôi… Hình như tôi đứng lên không nổi, đỡ tôi đi tìm sư phụ mau lên!”
Lúc này, trong lòng Liễu Thanh Thanh vô cùng hoảng loạn. Tuy cô ta không biết chuyện gì đã xảy ra, nhưng lại chắc chắn Dương Thanh đã động tay động chân trên cơ thể mình. Vậy nên, cô ta vội vàng liếc sang Hoàng Tự Cường ra lệnh.
Nhưng chuyện khiến cô ta bất ngờ, chính là từ trước đến giờ Hoàng Tự Cường luôn là kẻ nghe theo lệnh mình răm rắm mà bây giờ, sau khi nghe được mệnh lệnh của cô ta, hắn ta không chịu bước đến đỡ cô ta đi tìm sư phụ. Thậm chí, hắn ta còn lùi ra đằng sau vài bước giống như đang trốn một ôn thần.
“Hoàng Tự Cường, có ý gì đấy? Không nghe tôi bảo đỡ tôi rời đi à?”
Liễu Thanh Thanh tức giận quát.
Kết quả, Hoàng Tự Cường vờ như không nghe được lời cô ta nói, mà quay đầu không thèm nhìn cô ta nữa.
Thái độ của Hoàng Tự Cường khiến Liễu Thanh Thanh vô cùng thắc mắc, bởi vì bình thường mối quan hệ giữa cô ta và Hoàng Tự Cường vô cùng thân thiết. Tuy ban đêm, cô ta đều dành thời gian cho Hoàng Vĩnh Xương. Nhưng ban ngày, cô ta sẽ dẫn Hoàng Tự Cường theo mình đến một số nơi không ai thấy rồi làm một ít chuyện mà Hoàng Tự Cường thích.
Cô ta kêu liên tiếp vài tiếng, nhưng Hoàng Tự Cường cũng chẳng đáp lại với cô ta. Cô ta đành dùng ánh mắt đầy oán hận liếc về phía các sư đệ khác, rồi lạnh lùng nói: “Một đám vô dụng, đỡ tôi dậy mau!”