Mục lục
Chiến Thần Ở Rể - Vạn Thế Chiến Thần
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 149: Mạng sống bị đe dọa




“Bịch! Bịch!”



Hai đầu gối của Trần Anh Tuấn đập thẳng xuống mặt đất.



“Á...”



Cơn đau đớn bất thình lình khiến Trần Anh Tuấn thét rống lên.



Anh ta vốn quen sống trong nhung lụa, lại là người của gia tộc số một Châu Thành, từ bé đến lớn chưa từng phải chịu đau như vậy.



Giây phút Dương Thanh đạp anh ta xuống, hai đầu gối mất khống chế đập thẳng xuống đất, hiển nhiên đã bị thương nặng.



Đây là Dương Thanh đã nương tay rồi. Nếu không chỉ với một phát đạp, e rằng hai đầu gối của anh ta đã vỡ vụn rồi.



“Á... Tao muốn mày chết... Mau giết thằng đó cho tao...”



Khuôn mặt của Trần Anh Tuấn vặn vẹo vì đau đớn, giận dữ rống lên.



Hai tên vệ sĩ thấy chủ của mình bị ấn quỳ trên mặt đất đã sợ ngây người, nghe thấy chủ ra lệnh liền lao tới tấn công Dương Thanh.



Dương Thanh chỉ cười lạnh một tiếng: “Không biết sống chết!”



Anh đứng tại chỗ nhìn bọn họ xông tới, hai mắt nheo lại.



“Rầm! Rầm!”



Giây phút hai tên vệ sĩ tới trước mặt Dương Thanh, anh lấy chân trái làm trục, toàn thân quay tròn một vòng, chân phải đạp ra ngoài.



Đồng thời, tay phải cũng vung nắm đấm.



Hai tên vệ sĩ thi nhau bay ra ngoài, rơi xuống mấy bồn hoa cỡ lớn trong sảnh chính của nhà hàng, khiến chúng vỡ tan.



Chỉ một lần đụng độ đã khiến bọn họ mất đi sức chiến đấu.



Hiện giờ, tất cả mọi người đều kinh hãi nhìn Dương Thanh.



Trần Anh Tuấn không ngờ kết quả lại như vậy. Hai tên vệ sĩ kia là cao thủ do Trần Hưng Hải phái tới bảo vệ anh ta. Hầu như cả Châu Thành đều không ai đấu lại họ.



Vậy mà hôm nay lại bị Dương Thanh dễ dàng đánh bại.



Tô San cũng bị cảnh tượng trước mặt làm cho rung động. Lần trước cô ta bị ám sát ở cổng nhà họ Tô, lúc xe sắp đâm vào, lúc cô ta tuyệt vọng nhất Dương Thanh lại xông ra cứu giúp.



Bây giờ anh lại ngăn cản Trần Anh Tuấn đánh cô ta.



Sự mạnh mẽ của Dương Thanh khiến trái tim của cô ta đập thình thịch.



“Mày muốn làm gì?”



Thấy Dương Thanh tới gần, Trần Anh Tuấn sợ đến choáng váng, đầu gối bị thương nặng không thể đứng lên được. Anh ta ngồi bệt dưới đất, không ngừng giãy dụa về phía sau.



Dương Thanh đi tới nhìn anh ta từ trên cao: “Hôm nay coi như cho anh một bài học. Nếu sau này anh còn dám làm phiền Tô San, kết cục sẽ không đơn giản như vậy đâu”.



Khóe mắt Tô San ươn ướt. Đến cả bố của cô ta là Tô Thành Vũ cũng chưa từng cho cô ta tự do lựa chọn tình yêu.



Thậm chí để trốn tránh mối hôn nhân này, cô ta vẫn luôn ở nước ngoài không chịu quay về, cố gắng nâng cao năng lực khiến bản thân trở nên có ích để tranh thủ nắm giữ tình yêu của mình.



Kể cả như vậy, cô ta vẫn hiểu rằng dù bản thân không thích Trần Anh Tuấn, Tô Thành Vũ vẫn quyết tâm gả cô ta vào nhà họ Trần.



Mà Dương Thanh chỉ mới gặp cô ta lần thứ hai lại dám uy hiếp Trần Anh Tuấn không được quấy rối cô ta nữa.



“Cô chủ, cô không sao chứ?”



Lúc này, người của Tô San cũng đã tới.



Tô San lắc đầu, lạnh lùng nhìn Trần Anh Tuấn, nghiêm mặt nói: “Tôi đã nói rất rõ ràng, tôi sẽ không bao giờ ở bên anh!”



Sau đó, cô ta lại nhìn sang Dương Thanh: “Chúng ta đi thôi!”



Trần Anh Tuấn nhìn theo bóng lưng hai người họ, ánh mắt vô cùng tàn nhẫn, hung dữ nói: “Tao sẽ bắt hai đứa chó má chúng mày phải trả giá đắt!”



Mặc dù trong người Tô San có men say nhưng chủ yếu là giả vờ say. Bị Trần Anh Tuấn gây rối như vậy, cô ta đã hoàn toàn tỉnh rượu, không giả bộ được nữa.



Sau khi hai người ra khỏi nhà hàng, vành mắt Tô San hơi đỏ, nói với Dương Thanh: “Xin lỗi anh. Tôi khiến anh đắc tội nhà họ Trần rồi”.



Dương Thanh cười nhạt: “Nếu bọn họ biết điều dừng lại, tôi có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Nhưng nếu bọn họ dám tiếp tục khiêu khích thì đừng có trách”.



Tô San không hề cảm thấy Dương Thanh đang nói khoác, cảm thấy hơi kinh ngạc.



Lần đầu tiên gặp nhau ở Tòa Thành Vương Giả, Dương Thanh đeo mặt nạ, thản nhiên thắng liền năm ván bài một cách kì lạ, chọc giận Lưu Khải.



Nhưng Dương Thanh vẫn vô cùng bình tĩnh, chỉ bảo cô ta và Tần Thanh Tâm rời đi trước. Đến khi anh ra ngoài, tất cả đều đã kết thúc. Mấy ngày sau, cô ta chợt nhận được tin báo Lưu Khải đã chết.



Bắt đầu từ lúc đó, cô ta đã biết con người Dương Thanh không đơn giản.



Hơn nữa, vừa rồi Dương Thanh đã biết thân phận của Trần Anh Tuấn mà vẫn dám ra tay đánh anh ta, bộ dạng vô cùng phách lối. Nhưng cô ta tin tưởng, Dương Thanh đủ tự tin làm vậy.



“Có thể đưa tôi về nhà không?”



Tô San chờ mong nhìn Dương Thanh.



“Đi thôi!”



Dương Thanh chỉ cười khẽ, quay lưng đi ra bãi đỗ xe.



Trên đường đi, Tô San không hề lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm ra ngoài cửa kính xe, không biết đang suy nghĩ điều gì.



Mãi đến lúc Dương Thanh đỗ xe ở trước cổng nhà họ Tô, gọi cô ta một tiếng cô ta mới giật mình phản ứng lại.



“Cảm ơn anh vì chuyện ngày hôm nay!”



Tô San cảm ơn một lần nữa rồi mới xuống xe.



Vừa bước vào biệt thự, cô ta đã thấy Tô Thành Vũ ngồi trên sofa, sắc mặt lạnh tanh.



“Bố!”



Thấy ông ta như vậy, Tô San lập tức chột dạ.



“Hừ, trong mắt con còn có người bố này nữa sao?”



Tô Thành Vũ lạnh giọng nói. Hiển nhiên ông ta đã biết chuyện vừa rồi.



Mắt Tô San đỏ hoe nói: “Vừa rồi Trần Anh Tuấn định đánh con. Nếu không có bạn con ở đó, con đã bị tát lệch mặt rồi. Chẳng lẽ trong lòng bố, lợi ích của gia tộc quan trọng hơn cả con sao?”



“Hôn sự giữa con và Trần Anh Tuấn là hai nhà chúng ta đã đặt ra từ lâu. Theo ước hẹn, năm con hai mươi tư tuổi đã phải kết hôn rồi. Nhưng con lại trốn ở nước ngoài không chịu về, quá hạn mất hai năm!”



Tô Thành Vũ thất vọng nói: “Chỉ trong hai năm ngắn ngủi này, nhà họ Tô đã gặp phải rất nhiều nguy cơ, tổn thất cực lớn, con có biết không hả? Bề ngoài trông nhà họ Tô rất có danh tiếng nhưng con có biết bao nhiêu người ở Giang Hải đang nhòm ngó vị trí của gia tộc chúng ta hay không?”



“Vậy nên con và em gái còn chưa đủ mười tám tuổi đã bị bố bắt ra nước ngoài, lấy danh nghĩa bảo vệ con nhưng thực chất là để bồi dưỡng một đứa thừa kế gia tộc, một đứa liên hôn với gia tộc mà bố đã sắp xếp, đúng không?”



Tô San bật khóc nức nở, không cam tâm nói.



“Bốp!”



Tô Thành Vũ giơ tay tát cô ta một cái, tức giận quát: “Câm miệng! Con câm miệng lại cho bố!”



“Bố làm như vậy đều là vì nhà họ Tô cả! Con là con gái của bố, đương nhiên phải gánh chịu số mệnh này. Để gia tộc được như ngày hôm nay thực sự không dễ dàng, cho dù có phải hi sinh các con, bố cũng sẽ không do dự!”



Hiện giờ trên mặt Tô Thành Vũ chỉ có sự tàn nhẫn và vô tình, không hề để ý tới cảm nhận của Tô San.



Tô San che bên mặt bị tát, nước mắt rơi lã chã, ánh mắt lại vô cùng kiên định: “Con đã nói con không thích Trần Anh Tuấn. Kể cả có phải chết cũng quyết không gả cho anh ta! Cuộc sống của con phải do con tự quyết định!”



Dứt lời, cô ta quay người rời đi.



Tô Thành Vũ nhìn theo bóng lưng con gái, gương mặt như già đi cả chục tuổi, đôi mắt đục ngầu ngấn lệ.



Dù sao cũng là con gái ruột thịt, sao ông ta lại không thương cho được?



Nhưng ông ta không chỉ có hai đứa con gái này. Vì gia tộc, ông ta chỉ có thể bắt bọn họ gánh vác hết thảy.



Dương Thanh đưa Tô San về xong rồi tới tập đoàn Nhạn Thanh.



Anh vừa đỗ xe trước cổng đã thấy rất nhiều xe cảnh sát, xung quanh tòa cao ốc bị ngăn lại. Rất nhiều người đang vây quanh đường ranh giới ngẩng đầu nhìn lên đỉnh tòa nhà.



Dương Thanh vội vàng đỗ xe ở ven đường. Vừa xuống xe đã thấy trong phòng làm việc ở tầng cao nhất có hai bóng người.



Thị lực của Dương Thanh cực kỳ tốt, lập tức nhìn ra được thân phận của hai người đó, một là Tần Y.



Người còn lại là đàn anh mà Tần Y từng theo đuổi hồi đại học, Vương Ngạn Quân.



Lúc này, Tần Y đang bị Vương Ngạn Quân dùng dao ép sát vào lan can, chỉ cần sơ ý một chút thôi là có thể rơi xuống dưới.



- ---------------------------

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK