Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1001: Cô không phải người

Từ từ bước tới.

Kiếm Trấn Ngục hung hăng chém xuống.

Phụt! Máu thịt tung tóe khắp nơi.

“Mẹ ơi!”

Đám lão già còn lại thảng thốt.

Một luồng hơi thở tử vong bao phủ tất cả bọn họ.

Một lão già mặt rỗ quát to: “Chiến lực của một mình tên chó chết kia quá đáng sợ, mọi người nên cùng nhau ra tay dốc hết sức lực giết cậu ta!”

“Cẩn thận thanh kiếm kia, nó là chỗ dựa lớn nhất của cậu ta!”

Lão già còn lại nào dám chần chừ, làn khí cuồn cuộn ào tới.

“Giết!”

Sát ý trong lòng Diệp Bắc Minh bùng nổ.

Gầm gừ!

Một tràng tiếng rồng ngâm vang lên, Long Tích sau lưng anh bỗng rực sáng.

Bốn hư ảnh rồng hiện lên sau lưng Diệp Bắc Minh rồi bay thẳng lên trời cao.

Cảnh tượng ấy khiến trái tim mọi người khiếp hãi.

Kiếm Trấn Ngục quét ngang.

Rầm! Rầm! Rầm! Rầm!

Hơn mười cường giả cảnh giới Vực Vương đều phun máu tươi, bị đánh bay ra ngoài như một con chó điên tàn tạ.

Tất cả đều nện mạnh xuống đất, ai nấy đều trọng thương nặng nề.

Một kiếm.

Chỉ một kiếm mà lại đánh mười mấy cường giả Vực Vương tàn phế không dậy nổi sao?

Quá đáng sợ rồi!

“Đây là... Long Tích!”

Lão già mặt rỗ sợ hồn bay phách tán, mất hồn mất vía, tròng mắt suýt lòi ra ngoài: “Tên chó chết, mày đã mở Long Tích ra rồi ư!”

“Không thể nào!”

Diệp Bắc Minh hờ hững nói: “Ông nói nhảm nhiều quá, để tôi tiễn các ông về trời!”

Rồi anh bước từng bước tới chỗ lão già mặt rỗ, kiếm Trấn Ngục chém thẳng xuống cổ ông ta.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Diệp Bắc Minh, xin dừng tay!”

Phụt!

Đầu lão già mặt rỗ lăn tròn trên mặt đất.

Một người đàn ông trung niên dẫn theo một đoàn thanh niên đi ra, sửng sốt hét lên: “Cậu!”

Người trẻ tuổi mặc áo bào màu tím đứng bên cạnh người nọ quát lớn: “Diệp Bắc Minh, anh không nghe lời của thầy Phùng à? Gan to lắm đấy!”

Diệp Bắc Minh mặc kệ bọn họ, đi tới chỗ lão già thứ hai.

Ông già thứ hai hoảng hốt cầu xin lòng từ bi từ anh: “Đừng mà... cầu xin cậu...”

Người thanh niên mặc áo bào màu tím bước thẳng tới trước.

Anh ta vô cùng tự tin ngăn cản Diệp Bắc Minh: “Thầy Phùng bảo anh dừng tay đấy, anh nghe không hiểu tiếng người à?”

Diệp Bắc Minh vung tay tát cho anh ta một cú: “Ruồi bọ từ đâu bay tới đó?”

Chát!

Người trẻ tuổi mặc áo bào tím bay ra ngoài như con chó chết.

Anh ta lăn mười mấy vòng mới chịu dừng lại.

Nếu không nhờ ngọc bội trên cổ anh ta nứt vỡ, tỏa ra vầng sáng rực rỡ.

Nhờ nó ngăn cản cú tát kia.

Nếu không thì anh ta đã bị đánh chết tươi rồi.

Cho dù là vậy vẫn để lại một bàn tay đỏ rực ứa máu trên mặt anh ta trông rất ghê rợn: “Anh! Diệp Bắc Minh, sao anh dám đánh tôi hả?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: “Nếu lại nhìn tôi bằng ánh mắt ấy thì tôi sẽ giết chết anh!”

Ánh mắt người thanh niên mặc áo bào màu tím kinh hãi, hoảng sợ cúi đầu xuống.

Anh ta không dám nhìn thẳng vào Diệp Bắc Minh nữa.

Ánh mắt những người thanh niên còn lại nhìn về phía Diệp Bắc Minh cũng lập lòe chớp lóe.

Người đàn ông trung niên đứng chắn trước người thanh niên mặc áo bào màu tím, nở một nụ cười từ ái, niềm nở nói: “Diệp Bắc Minh, cậu chớ hiểu lầm, là do chúng tôi thô lỗ quá rồi!”

“Đầu tiên tôi xin tự giới thiệu bản thân mình, tôi là Phùng Vũ, là giáo viên của Tổng viện Giám Sát!”

“Nếu vừa rồi mạo phạm cậu, vậy để tôi giải thích với cậu!”

“Bọn họ là Thái Tra, Chu Long và Đạm Đài U Nguyệt”.

“Bọn họ đều là học sinh của Tổng viện Giám Sát!”

Mấy người bọn họ còn trẻ mà đã đạt tới cảnh giới Thần Chủ.

Thái Tra và Chu Long bước tới nói: “Anh Diệp, xin chào ạ”.

Đạm Đài U Nguyệt chỉ gật đầu với Diệp Bắc Minh mà không nói gì.

Khí chất cô ấy hờ hững lạnh nhạt, tạo một cảm giác người lạ chớ lại gần.

Diệp Bắc Minh nhíu mày nghĩ: ‘Tháp nhỏ, khí tức trên người cô ấy rất giống với chị Tiểu Yêu!’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Đây là khí tức từ huyết mạch đó, Đạm Đài U Nguyệt này cùng chủng tộc với Lục sư tỷ của cậu đó!”

“Hả?”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh rực sáng.

Anh nhìn vào Đạm Đài U Nguyệt hỏi một câu: “Cô không phải người phải không?”

“Hả?”

Thái Tra và Chu Long sửng sốt.

Ánh mắt Phùng Vũ tối sầm, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

Tim Đạm Đài U Nguyệt lỡ một nhịp, thờ ơ đáp: “Anh Diệp à, mới lần đầu tiên chúng ta gặp nhau mà anh đã sỉ nhục tôi rồi sao?”

“Cô biết tôi đang nói gì mà”.

Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu, không hề giải thích điều gì.

Chỉ một câu thôi đã khiến lòng Đạm Đài U Nguyệt nhấc lên cơn sóng dữ.

"Lẽ nào cậu ta nhận ra thân phận của mình ư? Không thể nào!"

"Rõ ràng đây là lần đầu tiên cả hai gặp mặt, đến cả thái thượng trưởng lão của Tổng viện Giám Sát còn không phát hiện được thân phận của mình nữa là, dựa vào đâu cậu ta biết được chứ?"

"Chắc là cậu ta muốn thu hút sự chú ý của mình rồi, hừ! Đúng là đồ con người chán ngắt!"
Chương 1002: Sánh ngang với Diệp Phá Thiên

Phùng Vũ mỉm cười bước tới: “Cậu Diệp à, tôi không lòng vòng nữa”.

“Tổng viện Giám Sát bọn tôi đã biết chuyện xảy ra trong học viện Giám Sát của đại lục Huyết Thiên rồi”.

Diệp Bắc Minh nhìn Phùng Vũ: “Các người đến đây để hỏi tội à?”

“Không không không!”

Phùng Vũ lắc đầu lia lịa: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, chúng tôi tới đây để mời cậu vào Tổng viện Giám Sát!”

“Không có hứng”.

Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối: “Nơi đây là cấm địa của nhà họ Diệp, tôi đếm đến mười các người phải lập tức rời khỏi đây!”

“Nếu không, đừng trách tôi không khách khí!”

Rồi anh từ từ bước tới chỗ lão già đang bị thương kia vung kiếm lên.

“Cậu Diệp, đừng mà...”

Phùng Vũ kinh hãi, vội vàng lên tiếng can ngăn nhưng tiếc rằng đã quá muộn rồi.

Anh chém đầu người như thái khổ qua, hơn mười cái đầu đều rơi lăn lóc xuống đất.

Ngay khi chỉ còn một người cuối cùng, Diệp Thanh Lam như nghĩ đến gì đó bèn nói: “Minh Nhi, để lại một tên!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lơ lửng giữa không trung: “Mẹ, có chuyện gì thế?”

Ánh mắt Diệp Thanh Lam đăm chiêu như nghĩ tới gì đó: “Vừa rồi mẹ nghe trong bọn họ có ai đó nói vợ chưa cưới gì đó!”

“Nếu mẹ đoán không sai thì hẳn Nhược Giai đang nằm trong tay bọn họ!”

“Nhược Giai!”

Diệp Bắc Minh biến sắc, nhìn chằm chằm vào lão già cuối cùng còn sót lại: “Nhược Giai đang ở trong tay bọn ông à?”

Sau khi Chu Nhược Giai rơi vào khe nứt không gian thì đã mất tích.

Thế mà cô ấy lại lưu lạc đến đại lục Huyết Thiên.

“Ha ha ha!”

Lão già kia thấy đồng đội mình chết hết, sợ đến mức mặt mày trắng bệch, đôi mắt đỏ rực chi chít đầy tơ máu.

Lão già kia há cái miệng ngập ngụa máu cười to: “Dù sao lão phu cũng chết, mắc gì phải nói cho cậu biết hả?”

Ngay lập tức mắt Diệp Bắc Minh đỏ rực.

Anh thẳng tay thi triển thuật sưu hồn.

Ầm!

Một luồng lực lượng len lỏi vào đầu lão già kia.

Ngay sau đó, tất cả mọi thứ ông ta biết đều đã chảy vào đầu Diệp Bắc Minh.

Anh tung chưởng đánh nát đầu lão già kia, sắc mặt anh tối sầm: “Bát đại gia tộc Thần Huyết ư?”

Rồi anh quay đầu nhìn về phía đoàn người Phùng Vũ: “Các người còn chưa đi à?”

Phùng Vũ không định buông tay anh: “Diệp Bắc Minh, gia nhập Tổng viện Giám Sát mới có lợi với cậu!”

“Mười, chín!”

“Tổng viện Giám Sát chúng tôi có đủ loại võ kỹ, nếu cậu đồng ý gia nhập thì cậu học cái nào cũng được hết!”

“Tám, bảy!”

“Chúng tôi còn có vô vàn tài nguyên mặc cho cậu sử dụng, có giáo viên với kinh nghiệm tu võ phong phú giải đáp nghi vấn cho cậu!”

“Sáu, năm!”

“Đan dược, nguyên thạch và đủ loại dược liệu cậu muốn có bao nhiêu có bấy nhiêu, như vậy còn chưa đủ hay sao?”

“Cậu có yêu cầu gì thì cứ việc nói, chúng tôi đều có thể thỏa mãn cậu!”

“Bốn!”

“Tương lai của cậu không nên dừng bước ở đây mà hẳn nên hóa rồng bay lên chín tầng mây!”

“Ba!”

“Diệp Bắc Minh, mong cậu hãy cân nhắc một chút!”

“Hai!”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh vẫn lạnh như băng, năm ngón tay siết chặt, kiếm Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.

Phùng Vũ khiếp hãi, vội vàng lắc đầu: “Cậu Diệp, xin cáo từ!”

Rồi dẫn người nhanh chóng rời khỏi đây.

Ngay sau khi rời khỏi khuôn viên nhà họ Diệp, Phùng Vũ dừng bước.

Sắc mặt tăm tối nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Không thể tưởng tượng được thiên phú của cậu ta lại đáng sợ như vậy, đến cả Long Tích còn có thể mở ra được!”

Thái Tra khó tin nói: “Trong lịch sử của Tổng viện Giám Sát chúng ta còn chưa tới ba mươi người mở được Long Tích nhỉ?”

Phùng Vũ ngượng nghịu gật đầu: “Tổng viện Giám Sát có chưa tới ba mươi người!”

“Tính cả mười mấy đại lục Cao Võ thì tổng cộng chưa có tới trăm người!”

“Cảnh giới Thần Vương mở ra Long Tích thì không có lấy một ai!”

“Cậu ta còn rất trẻ! Trẻ đến mức tiền đồ vô lượng!”

Phùng Vũ phấn khích khua tay múa chân: “Không được, nhất định phải thuyết phục cậu ta gia nhập Tổng viện Giám Sát!”

“Nếu cậu ta gia nhập thế lực khác thì sẽ là tổn thất của chúng ta!”

Chu Long lắc đầu nói: “Thầy Phùng đã cho nhiều ưu đãi như vậy rồi mà cậu ta vẫn lặng yên như nước, rốt cuộc là cậu ta đang cần cái gì chứ?”

“Nếu chúng ta không biết Diệp Bắc Minh cần gì thì rất khó thuyết phục cậu ta”.

Mọi người trầm mặc.

Bỗng nhiên.

“Tôi, hình như tôi biết cậu ta cần gì...”

Hả?

Mọi người đổ dồn ánh mắt vào Đạm Đài U Nguyệt.

Phùng Vũ phấn khỏi hỏi: “U Nguyệt, em có biết cậu ta cần gì không?”

“Chẳng lẽ hai người quen biết nhau thật?”

Đạm Đài U Nguyệt lắc đầu đáp: “Hôm nay cũng là lần đầu tiên tôi gặp cậu ta, nhưng mà...”

“Thầy Phùng, thầy cũng nghe câu vừa rồi nhỉ?”

“Chẳng phải vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh đang nằm trong tay gia tộc Thần Huyết ở đại lục Huyết Thiên hay sao?”

Ánh mắt Phùng Vũ sáng ngời: “Em nói là?”

Đạm Đài U Nguyệt gật đầu: “Đúng vậy!”

“Bây giờ chúng ta mau chóng tới đại lục Huyết Thiên, dùng Tổng viện Giám Sát tạo áp lực”.

“Buộc gia tộc Thần Huyết ấy phải giao vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh ra đây”.

“Còn chúng ta đi trước một bước thuyết phục vợ chưa cưới của cậu ta gia nhập Tổng viện Giám Sát, thầy nói xem Diệp Bắc Minh sẽ làm gì đây?”

Cô ấy bổ sung thêm một câu: “Tôi thấy, tuy Diệp Bắc Minh tàn nhẫn khát máu nhưng lại rất trọng tình nghĩa!”

“Nếu chúng ta đưa người bên cạnh cậu ta gia nhập vào Tổng viện Giám Sát thì sẽ sao đây?”

Thái Tra và Chu Long ngơ ngác, nghẹn học chết trân: “Nếu làm vậy thì phải nói sao với viện trưởng đây?”

“Cái giá này lớn nhường nào chứ?”

Hai người nuốt nước miếng.

Phùng Vũ đăm chiêu suy nghĩ: “Mặc kệ trả giá lớn đến mức nào đi chăng nữa, viện trưởng đều sẽ đồng ý thôi!”

“Tại sao chứ?”

Thái Tra và Chu Long ngơ ngác.

Phùng Vũ nhìn về phía núi Rồng của nhà họ Diệp: “Bởi vì, cậu ta có thể sánh ngang với Diệp Phá Thiên năm ấy!”
Chương 1003: Đừng tưởng là không ai biết

“Diệp Phá Thiên?”

Thái Tra và Chu Long sửng sốt: “Ai vậy?”

Lúc này, Phùng Vũ mới hoàn hồn, nhẹ nhàng cười nói: “Đó là người triệu năm trước rồi, người trẻ không biết âu cũng là chuyện thường tình”.

“Nhưng nếu tổ tiên các em còn sống thì chắc chắn sẽ biết năm xưa người này đáng sợ đến nhường nào!”

Thái Tra sửng sốt hỏi: “Thầy Phùng à, Diệp Phá Thiên kinh khủng thật à?”

Phùng Vũ lắc đầu nói: “Người này... hầy, rất đáng tiếc”.

“Hy vọng Diệp Bắc Minh có thể hoàn thành chuyện người nọ còn chưa làm xong!”

“Được rồi, không nói nhảm nữa, chúng ta đến đại lục Huyết Thiên đi!”

Phương Tá che mặt nói: “Thầy Phùng ơi, tôi cảm thấy hơi mệt”.

“Tôi về trước đây, mọi người cứ đi đi”.

Rồi người nọ âm u nhìn thoáng qua hướng nhà họ Diệp.

Mặc kệ phản ứng của mọi người mà quả quyết xoay người rời đi.

Mắt Đạm Đài U Nguyệt chợt lóe: "Diệp Phá Thiên, cậu ta là con cháu của Diệp Phá Thiên ư?"

"Nếu nhờ cậu ta ra tay liệu có thể hoàn thành sứ mệnh của gia tộc được không?"

...

Phùng Vũ dẫn theo đoàn người đến đại lục Huyết Thiên.

Học viện Giám Sát.

Tất cả tầng lớp quản lý cấp cao đều chạy ra tiếp đón.

Lão viện trưởng của học viện Giám Sát kinh ngạc hỏi han: “Hóa ra là sứ giả của Tổng viện, sao người lại nhàn rỗi đến đại lục Huyết Thiên của bọn tôi thế?”

“Lão phu là Cổ Vân Tiêu, hiện là viện trưởng học viện Giám Sát ở đây!”

“Không kịp tiếp đón từ xa xin sứ giả thứ tội, kính mời sứ giả vào ạ!”

“Người đâu, mau đi chuẩn bị...”

Phùng Vũ cắt ngang lời ông ta: “Không cần phiền phức như vậy!”

“Phùng Vũ tôi tới đây chỉ có một chuyện thôi, đó là dẫn một người đi!”

Cổ Vân Tiêu hiếu kỳ bèn hỏi: “Xin hỏi Phùng sứ giả người nọ là ai ạ?”

Phùng Vũ bình thản đáp một cái tên: “Vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh, Chu Nhược Giai!”

Mọi người biến sắc.

Cổ Vân Tiêu bình tĩnh hỏi: “Phùng sứ giả à, người muốn tìm vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh thì hẳn nên đi tìm Diệp Bắc Minh mới phải chứ”.

“Người này liên quan gì đến học viện Giám Sát ở đại lục Huyết Thiên chúng tôi chứ?”

Phùng Vũ cười khẩy nói: “Cổ Vân Tiêu, từ khi nào đến lượt ông nghi ngờ bổn sứ giả thế?”

“Bổn sứ giả đã nể mặt ông lắm rồi nhỉ?”

Sắc mặt Cổ Vân Tiêu cứng ngắc.

“Sao ông dám nói chuyện với viện trưởng như vậy hả?”

Lục Lăng Phong giận dữ tột cùng, bước ra chất vấn.

Một luồng khí tức kinh hoàng ập tới.

Cổ Vân Tiêu lách người ngăn cản Lục Lăng Phong: “Không được vô lễ!”

“Viện trưởng!”

Trong mắt Lục Lăng Phong hừng hực lửa giận: “Cho dù ông ta là sứ giả của Tổng viện đi chăng nữa thì cũng không thể hống hách không coi ai ra gì như vậy được chứ?”

“Chỉ là một tên mới tới cảnh giới Vực Vương thôi mà cũng dám hách dịch ở đây à?”

“Bổn sứ giả hách dịch thì sao hả?”

Phùng Vũ bước ra.

Ông ta đưa tay lên tặng cho gương mặt già nua của Lục Lăng Phong một cú tát tê tái.

Lục Lăng Phong nắm chặt nắm đấm, định bụng ra tay.

Cổ Vân Tiêu quát lớn: “Lục Lăng Phong, không được vô lễ!”

Chát!

Tiếng vỗ thánh thót vang lên.

Cái tát ấy không quá đâu nhưng lại cho Lục Lăng Phong một nỗi nhục vô cùng to lớn.

Đôi mắt ông ta đỏ bừng, nhìn chằm chằm vào Phùng Vũ: “Ông!”

Phùng Vũ cười khinh khỉnh: “Thế nào? Không phục à?”

Lục Lăng Phong như sắp tức chết, một cơn lửa giận nghẹn trong lồng ngực.

Cổ Vân Tiêu khàn giọng nói: “Sứ giả Phùng Vũ à, ông làm vậy liệu có hơi quá đáng không?”

Phùng Vũ ôm tay nói: “Đừng tưởng rằng Tổng viện không biết chuyện bọn ông làm mấy năm qua!”

“Bình thường các ông bắt nạt một vài thế giới cấp thấp hơn, cướp đoạt tài nguyên của họ còn chưa tính”.

“Chuyện ở chiến trường Thái Cổ năm ấy và cả chuyện các ông làm với đại lục Chân Võ nữa, các ông tưởng không ai biết đến à?”

“Nếu phải truy cứu tường tận gốc rễ thì cai gia tộc mà bọn ông gọi là gia tộc Thần Huyết kia sẽ nhận phải kết cục thế nào còn cần tôi nói không?”

Dứt lời, Cổ Vân Tiêu hãi hùng.

Những người còn lại mắt đối mắt nhìn nhau.

Lục Lăng Phong toát mồ hôi lạnh, cơn lửa giận hừng hực trong lòng cũng dập tắt ngay tức khắc.

Rắm cũng chả dám đánh.

“Thế nào hả?”

Phùng Vũ trầm mặt xuống, quát to: “Còn không mau giao vợ chưa cưới của Diệp Bắc Minh ra đây!”

Cổ Vân Tiêu căm hận không cam tâm đáp lời: “Vâng ạ!”

Chẳng mấy chốc, Chu Nhược Giai được người khác áp giải lên.

Tuy cô hơi yếu ớt nhưng không quá đáng ngại.

Phùng Vũ dẫn Chu Nhược Giai đi, chỉ để lại một câu: “Nhớ kỹ, sau này các người đừng đụng tới nhà họ Diệp!”

“Còn có lần sau thì các ông chuẩn bị nhận lấy lửa giận của Tổng viện Giám Sát đi!”

Đợi đến khi đám người Phùng Vũ biến mất.

Lục Lăng Phong phẫn nộ gào lên: “Mẹ nó! Phùng Vũ! Ông đây nhớ kỹ ông rồi!”

Ông ta quay đầu nhìn về phía Cổ Vân Tiêu: “Lão viện trưởng, sao vừa rồi ông không cho tôi ra tay?”

“Hừ, để ông ra tay hả?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK