Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1126: Tôi đã biết tất cả

Nhan Như Ngọc đứng đằng xa, thanh nhã nhưng lạnh lùng, gật đầu nhìn Diệp Bắc Minh.

Người của Đế tộc chủ động bước tới, Đế Giang cười nói: “Cậu Diệp, đi chung chứ?”

Tiếp theo lập đội đồng hành mới là hành động sáng suốt.

Huống hồ Diệp Bắc Minh còn là một cái đùi bự.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát rồi nói: “Tùy các người”.

Lúc này, nhóm người thứ ba tới.

Trong đám đông ấy có một bóng hình xinh đẹp vô cùng bắt mắt.

“Nhược Tuyết?”

Trái tim Diệp Bắc Minh run lên.

Sau khi Hạ Nhược Tuyết nhận được truyền thừa của Vạn Đạo Kiếm Chủ đã rời khỏi Diệp Bắc Minh để đi rèn luyện.

Diệp Bắc Minh không mong cô ấy trở thành một con chim hoàng yến bị nhốt trong lồng sắt nên chưa từng ngăn cản cô ấy làm gì.

Lúc này, Hạ Nhược Tuyết xuất hiện.

Bên cạnh cô ấy là một người đàn ông trẻ tuổi thường cúi đầu đùa giỡn với cô ấy.

Tuy rằng Hạ Nhược Tuyết chưa từng đáp lại nhưng rõ ràng là quan hệ giữa hai người họ không tầm thường.

“Cô Hạ?”

Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Sao cô ấy lại ở chung một chỗ với người đàn ông khác?”

Rồi cô ta kinh ngạc liếc mắt sang nhìn Diệp Bắc Minh, đương nhiên cô ta biết quan hệ giữa Hạ Nhược Tuyết và Diệp Bắc Minh ra sao.

Lạc Khuynh Thành cũng nhíu mày: “Tiểu sư đệ, sao cô hồng nhan tri kỷ của em lại thế?”

Diệp Bắc Minh nhìn thẳng vào Hạ Nhược Tuyết rồi đi tới đó: “Nhược Tuyết, bọn họ là ai thế?”

Người đàn ông bên cạnh thoáng hiện một tia địch ý: “Hai người quen biết nhau à?”

Hạ Nhược Tuyết lắc đầu, lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Anh là ai? Tôi không biết anh!”

Anh không dám tin vào tai mình bèn nói: “Nhược Tuyết, em đang đùa gì thế?”

“Em không quen anh ư? Chúng ta mới không gặp nhau bao lâu chứ?”

Gương mặt Hạ Nhược Tuyết thoáng hiện lên sự bối rối nhưng cô ấy vẫn lắc đầu: “Tôi nghĩ anh nhận nhầm người rồi, tôi không biết anh là ai thật!”

“Hơn nữa, tôi cũng không phải là Hạ Nhược Tuyết!”

Nói xong, cô ấy bèn xoay người để lại một bóng lưng cho Diệp Bắc Minh.

Rồi cô ấy đi thẳng về phía trước.

Người đàn ông đứng bên cạnh cô ấy lạnh lùng liếc nhìn Diệp Bắc Minh rồi cũng dẫn người đi theo.

Mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống, chuẩn bị đuổi theo hỏi cho ra chuyện.

Lúc này, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng vang lên: “Nhóc à, tôi nhớ ra đây là đâu rồi!”

Diệp Bắc Minh mừng rỡ: “Tiểu Tháp, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Sao ông bỗng nhiên im bặt vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Tôi cũng không biết tại sao, bỗng nhiên thần hồn của tôi mất liên lạc với cậu!”

“Nhưng mà tôi đã biết đây là đâu rồi!”

Diệp Bắc Minh vội nói: “Trước tiên đừng nghĩ nhiều quá!”

“Nhược Tuyết đang ở ngay đây, nhưng hình như cô ấy không quen tôi!”

“Hả? Để tôi xem thử!”

Thần niệm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngưng tụ tập trung tìm kiếm Hạ Nhược Tuyết: “Nhóc à, rắc rối lớn rồi!”

“Cô ấy bị đoạt xá rồi...”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sao lại thế?”

Thần niệm hùng mạnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục bao phủ Hạ Nhược Tuyết: “Nhưng mà rất kỳ lạ, trên cơ thể của cô ấy còn có một thần hồn khác nữa”.

“Thần hồn của bản thân cô ấy không bị cắn nuốt mà thần hồn của cả hai cùng nhau tồn tại!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Tại sao lại như vậy?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngẫm nghĩ một lát rồi đáp: “Chỉ có một khả năng, đó là Hạ Nhược Tuyết chủ động cho một thần hồn khác nương nấu cơ thể mình!”

“Hả?”

Chân mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt.

Rồi anh nhìn qua Hạ Nhược Tuyết.

Đúng lúc đó Hạ Nhược Tuyết quay đầu nhìn anh, ánh mắt hai người chạm nhau.

Diệp Bắc Minh rất quen ánh mắt ấy.

Diệp Bắc Minh thở dài nhẹ nhõm nói: “Ánh mắt của cô ấy nói cho tôi biết rằng cô ấy vẫn là Hạ Nhược Tuyết, tạm thời không sao cả”.

“Hẳn cô ấy có kế hoạch của mình, tạm thời tôi không nên đi phá rối cô ấy!”

Rồi anh chuyển chủ đề: “À phải rồi, Tiểu Tháp, vừa rồi ông nói biết đây là đâu, có ý gì thế?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Cậu có nhớ khoảnh khắc khi tiến vào đây không”.

“Thần hồn của chúng ta mất liên lạc với nhau!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Nhớ rõ”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Đây là vì phần ký ức bị niêm phong của bổn tháp”.

“Chúng bỗng nhiên khôi phục một phần, mà phần ký ức này vô cùng khổng lồ”.

“Tôi sợ ảnh hưởng tới cậu nên mới cắt đứt liên lạc với cậu!”

“Bây giờ, bổn tháp đã biết tất cả rồi”.

Diệp Bắc Minh bèn hỏi ngay: “Tiểu Tháp, ông biết cái gì rồi?”

“Bí mật của thế giới Thái Cổ, cô gái thần bí kia là ai, tôi biết cả rồi...”

“Cái gì!”

Diệp Bắc Minh vừa kinh ngạc vừa tò mò.

Ầm!

Long đài chấn động.

Lại có thêm mấy trăm người đáp xuống.

“Diệp Nguyệt Thiền? Sao cô ta cũng đến đây thế?”
Chương 1127: Tần Hồng Bân

Diệp Nguyệt Thiền phát hiện Diệp Bắc Minh bèn nhỏ giọng nói với ông lão bên cạnh: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh, là người tôi đã từng nhắc tới”.

“Ồ?”

Ông lão kia híp mắt đánh giá Diệp Bắc Minh.

Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc à, lão già kia không đơn giản đâu, khí tức đã được che dấu rồi!”

“Cảnh giới của lão già đó ít nhất phải trên cảnh giới Chân Linh”.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cảnh giới Chân Linh?”

“Không chỉ có mình ông lão kia đâu”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói tiếp: “Trong đám người này có tổng cộng mười ba cảnh giới Chân Linh lận!”

“Ôi vãi...”

Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật: “Cảnh giới Chân Linh rẻ bèo vậy à?”

Bỗng nhiên.

Một giọng nói mất kiên nhẫn vọng tới: “Tần Xuyên, bọn Tần Dương đâu rồi?”

“Lũ ranh kia làm sao thế, bảo chúng đến long đài trước mà sao không thấy tên nào hết vậy?”

“Thật đúng là không có chút ý thức giờ giấc gì, đợi bọn chúng đến đây phải dạy dỗ một trận mới được!”

Một lão già mặc áo bào màu tím sắc bén đảo mắt nhìn thoáng qua long đài.

Một vài người tu võ đến từ Thánh Vực biến sắc.

Bọn họ như muốn nói rồi lại thôi.

Người nọ là Tần Hồng Bân, là một trong thập tổ của nhà họ Tần.

Bọn họ nhìn người nhà họ Tần rồi lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.

“Sao lại thế này?”

Lão già Tần Hồng Bân cảm thấy chuyện không đúng lắm.

Bàn tay già nua tóm đại cổ một người đàn ông trung niên trong đám đông.

Hai chân người đàn ông đó không chạm đất, bị bóp sắp nghẹt thở.

“Nói!”

Người đàn ông trung niên sợ phát khóc, chả biết mình chọc vào ai: “Đại nhân, chuyện không liên quan gì tới tôi!”

“Người nhà họ Tần là do Diệp Bắc Minh giết!”

Tần Hồng Bân tức giận bật thốt: “Nói cái gì? Không phải bọn Tần Dương và Tần Xuyên còn chưa tới?”

“Mà là đến đây đã bị người khác giết rồi!”

“Là ai hả? Ai dám giết người của nhà họ Tần chúng tôi!”

Người đàn ông trung niên chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Đại nhân, là cậu ta... chuyện thật sự không liên quan...”

Tần Hồng Bân siết chặt ngón tay, người đàn ông trung niên kia nổ tung trong nháy mắt.

Giọng nói đứt quãng im phắt.

“Là mày à?”

Giọng Tần Hồng Bân như tới từ địa ngục: “Diệp Bắc Minh?”

Một người trẻ tuổi đằng sau biến sắc nói: “Lão tổ, tôi nhớ ra rồi!”

“Hình như thằng nhãi này tới từ thế giới Cao Võ, Tần Phàm cũng chết dưới tay cậu ta đó!”

Tần Hồng Bân nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, sát ý cuộn trào: “Oắt con, lá gan lớn thật đấy!”

“Dám giết cả người nhà họ Tần tao à?”

“Lão phu sẽ giết mày trước rồi diệt cả họ nhà mày!”

Tần Hoành Bân bước tới, trên người xuất hiện hơn mười tia sấm chớp.

Khí tức lão ta vô cùng cuồng bạo.

Tất cả sấm chớp đều nổ về phía Diệp Bắc Minh.

“Tiểu Tháp, cho tôi sức mạnh!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ.

Anh phất tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay.

Anh vung kiếm chém ra.

Tiếng nổ ầm ầm vang lên, sấm chớp va chạm với kiếm khí.

Làn khí khiếp người lan ra, mọi người kinh hãi lùi về phía sau, cả long đài chấn động.

“Hả?”

Đôi mắt già cỗi của Tần Hồng Bân thoáng hiện lên sự khiếp sợ: “Thằng nhóc này có thể đỡ được lôi pháp của lão phu ư!”

Ngay sau đó.

“Đó là thanh ma kiếm lấy từ chiến trường Thái Cổ!”

Xoạt! Xoạt! Xoạt!

Vô số ánh mắt đổ dồn vào người Diệp Bắc Minh, tập trung nhìn vào kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trong tay anh.

Ầm!

Tất cả mọi người ồ lên.

Ai nấy đều kinh ngạc.

“Có chắc không thế?”

“Hỏi thừa! Khí tức của thằng nhóc này mới cảnh giới Vực Vương, sao cậu ta có thể chống lại sức mạnh của Tần Hồng Bân chứ!”

“Chắc chắn là nhờ vào sức mạnh của thanh kiếm đó!”

Một lão già khác gật gù nói: “Thanh kiếm này rất đáng sợ, vậy mà lại có thể khiến người tu võ cảnh giới Vực Vương biến đổi!”

Ông lão đó vừa dứt lời, ánh mắt vô số người tu võ rực lửa.

Ánh mắt bọn họ đầy khát máu nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục như dã thú nhìn mồi.

Còn Diệp Bắc Minh lại như một con sơn dương lẫn vào bầy sói.

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị người khác giết.

Người thanh niên đứng bên cạnh Hạ Nhược Tuyết là Vạn Trường Thanh.

Mặt anh ta đỏ lên vì phấn khích: “Lão tổ, vậy mà thằng nhóc đó lại có được thanh kiếm kia!”

Lão tổ nhà họ Vạn hơi khiếp sợ: “Đừng có vội, bây giờ cậu ta là con mồi của tất cả mọi người!”

“Cậu ta không sống nổi đâu!”

Mặt Hạ Nhược Tuyết hơi đổi.

Trong đầu bỗng vang lên một giọng nữ: “Bây giờ quyền khống chế cơ thể thuộc về tôi, cảm xúc của cô dao động sẽ ảnh hưởng tới tôi đó!”

Hạ Nhược Tuyết rất lo lắng: “Bắc Minh gặp nguy hiểm sao tôi không lo lắng cho được!”

Giọng nữ kia lại nói tiếp: “Đàn ông đều là chướng ngại vật trên con đường võ đạo!”
Chương 1128: Mười sư phụ tới

“Đưa tôi trở về thần miếu, tôi sẽ trả tự do cho cô!”

“Nếu không tôi sẽ đoạt xá cơ thể của cô!”

Diệp Nguyệt Thiền nhíu mày: “Nếu cứ tiếp tục như vậy, cậu ta chưa tiến vào chiến trường Thái Cổ thì đã đi đời rồi!”

Lão tổ nhà họ Diệp đứng cạnh chớp mắt: “Như vậy rất tốt, đợi đến khi cậu ta cận kề cái chết, lão phu sẽ ra tay cứu cậu ta một mạng!”

“Đế lúc đó sẽ để cậu ta mang ơn mình, tiếp đó mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp!”

“Cái gì?”

Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc: “Lão tổ, người định mời cậu ta gia nhập nhà họ Diệp ư?”

Không đợi lão tổ nhà họ Diệp đáp lời.

Một tiếng quát lạnh vang vọng khắp long đài.

“Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm trong tay ra đây!”

Tần Hồng Bân vươn một bàn tay ra: “Lão phu sẽ giữ xác mày nguyên vẹn cho, nếu không giao, tao sẽ băm xác mày thành ngàn mảnh, khiến thần hồn mày biến mất!”

Một lão già gầy còm bước ra khỏi đám đông: “Tần Hồng Bân, có thịt thì mọi người cùng nhau chia, ông định ăn mảnh một mình à?”

Ông lão thứ hai xuất hiện: “Cả thánh vực chẳng ai mà không biết truyền thuyết về thanh kiếm và tòa tháp kia chứ, nhà họ Tần ông tính độc chiếm à?”

Lão tổ nhà họ Vạn u tối nói: “Nhóc con, mau giao thanh ma kiếm này ra, lão phu có thể giữ mạng cậu lại!”

Sau đó.

Người thứ tư.

Người thứ năm.

Người thứ sáu...

Khí tức khủng khiếp ập tới, hơn chục lão già bao vây bốn phương tám hướng Diệp Bắc Minh.

Lạc Khuynh Thành bước ra, đứng bên cạnh Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, đừng sợ!”

Lạc Vô Tà chạy lại, đôi chân run rẩy: “Chị, sao chị không hỏi em có sợ không?”

Diệp Tiêu Tiêu nhập đội: “Anh đúng là chúa gây chuyện mà!”

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, chưa quyết định có giúp hay không.

Đế Giang và Đế Khuyết nhìn nhau.

Rồi cả hai cùng kéo Đế Khởi La lùi về phía sau.

Đế Khởi La rất muốn giúp: “Chẳng phải vừa rồi chúng ta mới liên minh với anh Diệp à?”

Đế Khuyết che miệng Đế Khởi La lại: “Khởi La cháu điên rồi hả? Không thấy thằng nhóc đó đắc tội với ai à?”

“Hơn nữa chúng ta chỉ nói miệng mà thôi!”

“Không có dự định gì hết á!”

“Ông chín, ông...”, Đế Khởi La không dám tin vào tai mình.

Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói rét lạnh vang lên: “Sao thế? Coi đám lão già bọn tôi không có ở đây à!”

“Sao các người dám làm xằng làm bậy bắt nạt đồ đệ của chúng tôi hả?”

“Sư phụ?”

Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành vô cùng vui vẻ.

Ngay sau đó.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống long đài.

Cha đỡ đầu, Dược Vương Quỷ Cốc, Kiếm Thánh Độc Cô Vũ Vân, Vua tàn sát, Kiếm Chủ Bất Diệt, Đan Đế Bất Hủ, Thiên Thần Điện Chủ, Thánh Hoàng, Độc Đế và Long Huyết Chiến Thần.

Ngay khi nhìn thấy mười người đó.

“Cường giả Thái Cổ!”

“Các người còn sống ư?”

“Không thể nào!”

Người trên long đài biến sắc.

Sắc mặt Tần Hồng Bân và mấy cao thủ cảnh giới Chân Linh vô cùng u tối.

Cơ thể Diệp Nguyệt Thiền khẽ run: “Cường giả Thái Cổ?”

Hô hấp cô ta dồn dập, gương mặt đỏ bừng: “Lão tổ, lẽ nào bọn họ đã sống tận một triệu năm ư?”

Lão tổ nhà họ Diệp trầm lặng: “Chỉ sợ là thế!”

“Ôi!”

Diệp Nguyệt Thiền kinh ngạc.

Diệp Bắc Minh kích động hỏi: “Sư phụ, sao mọi người lại ở đây thế?”

Cha đỡ đầu cười bảo: “Tại sao chúng ta không thể ở đây?”

Vua tàn sát vỗ vai Diệp Bắc Minh nói: “Minh Nhi, tốc độ trưởng thành của con thật khiến người ta kinh ngạc mà!”

“Con lĩnh ngộ đạo tàn sát thế nào rồi?”

Diệp Bắc Minh trả lời một câu: “Tàn sát nở rộ trong tử vong!”

Vua tàn sát sửng sốt rồi cười to: “Ha ha ha, xem ra con đã lĩnh ngộ được nó rồi!”

Diệp Bắc Minh rất vui vẻ.

Anh hàn huyên ôn chuyện với các sư phụ.

Vậy mới biết sau khi bọn họ rời khỏi thế giới Cao Võ đã tiến vào chiến trường Thái Cổ.

Bỗng nhiên.

Một giọng nói lạnh lùng cắt ngang cuộc trò chuyện của bọn họ: “Cường giả Thái Cổ, không ngờ các ông vẫn còn sống, vậy sao không biết trân trọng tính mạng của mình thế?”

“Cường giả Thái Cổ đúng là rất lợi hại!”

“Nhưng bây giờ không còn là thời đại của các người nữa rồi!”

“Sau trận chiến ấy, cảnh giới của các ông suy sút, đừng có tìm đường chết nữa!”

“Chúng tôi có mười hai người, còn các ông mới có mười người!”

Lão già gầy còm kia cười khẩy: “Nếu mười hai người chúng tôi liên thủ thì các ông ứng phó thế nào đây?”

Tần Hồng Bân, lão tổ nhà họ Vạn, lão già gầy còm kia và mười hai cao thủ cảnh giới Chân Linh đồng loạt bước tới trước.

Ngay sau đó.

Rầm!

Luồng khí thế rung trời lệch đất tỏa ra.

Long Huyết Chiến Thần lao ra như hung thần.

Tới thẳng trước mặt lão già gầy còm kia: “Tôi ứng phó vậy đấy!”

Một thanh đao đầu rồng màu vàng chém xuống, lão già gầy còm kia co ro hoảng sợ.

Một tiếng hét to vang lên: “Ông dám!”
Chương 1129: Trong một trăm cường giả Thái Cổ hùng mạnh nhất, tôi đứng thứ nhất

“Muốn giết lão phu à? Mơ đi!”

Long Huyết Chiến Thần cười khẩy, không nói nhiều lời.

Thanh đao đầu rồng ấy vô cùng mạnh mẽ, chém lão già gầy còm kia như cắt giấy.

Lão già kia phun ra một ngụm máu tươi, lục phủ ngũ tạng vỡ nát.

Cơ thể bay phắt ra ngoài.

“Ông...”

Lão già kia hoảng sợ chỉ tay vào Long Huyết Chiến Thần.

Long Huyết Chiến Thần từ từ đuổi theo, vung cao thanh đao đầu rồng kia rồi chém đầu lão già gầy còm.

Lão già gầy còm kia hoảng sợ la to: “Đừng... đừng mà...”

Phụt!

Cái đầu bay lên cao.

Cái đầu đó được Long Huyết Chiến Thần tóm lấy rồi đi lại chỗ Diệp Bắc Minh.

Long Huyết Chiến Thần để cái đầu dưới chân anh làm đá kê chân: “Còn ai muốn giết đồ đệ tôi nữa?”

“Ôi!”

Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nổ tung.

Đây chính là người tu võ cảnh giới Chân Linh đó.

Là một người vô cùng đáng sợ.

Thế mà lại bị chém đầu đơn giản như vậy sao? Rồi còn bị người ta giẫm dưới chân như đá kê chân.

Mọi người nhìn chằm chằm vào cái đầu của lão già gầy còm kia, bọn họ thấy mắt lão già kia mở to, chết không nhắm mắt.

“Sư phụ!”

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập, máu trên người sôi trào.

Long Huyết Chiến Thần chỉ nói: “Minh Nhi, nhớ kỹ!”

“Chỉ cần ra tay được thì đừng có kiềm chế!”

“Chỉ cần con giết bọn chúng đủ nhanh thì bọn chúng ắt sẽ câm miệng thôi!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Vâng thưa sư phụ, con biết rồi ạ”.

Sắc mặt Tần Hồng Bân vô cùng khó coi: “Các người quá đáng rồi đấy!”

Long Huyết Chiến Thần cười thâm sâu: “Tôi còn có thể quá đáng hơn đấy, ông có muốn thử không?”

Mắt Tần Hồng Bân đỏ ngầu: “Diệp Bắc Minh giết con cháu của nhà họ Tần Thái Cổ bọn tôi, lão phu không được báo thù à?”

Cha đỡ đầu châm một điếu xì gà, rồi cười khẩy phun ra một làn khói trắng: “Đồ nhi của tôi thật tốt bụng không làm sát người vô tội!”

Tần Hồng Bân đen mặt: “Nói vậy chẳng phải con cháu nhà họ Tần Thái Cổ tôi đáng chết sao?”

Vua tàn sát hờ hững đáp lại: “Tần Hông Bân, ông bớt lảm nhảm đi, đến cả ông tôi cũng giết đấy!”

“Ôi vãi đạn...”

Tất cả mọi người ồn ào.

“Sư phụ trâu bò quá!”

“Nếu tôi có sư phụ như vậy thì chắc sẽ còn kiêu căng hơn Diệp Bắc Minh bội phần!”

“Bọn họ còn nhận đồ đệ không? Tôi cũng muốn bái sư!”, rất nhiều người bàn tán.

“Các người!”

Tần Hồng Bân tức đỏ mắt.

Trước mặt nhiều người như vậy mà Vua tàn sát dám chỉ thẳng tên làm nhục lão ta.

Cục tức này nuốt thế nào được chứ?

Thôi bỏ đi.

Đàn ông co được giãn được.

“Hừ!”

Tần Hồng Bân chỉ hừ, định ngậm ngùi cho qua chuyện.

Một giọng nói già nua vang lên: “Cha đỡ đầu, Vua tàn sát, Dược Vương Quỷ Cốc,...”

“Lũ vô dụng các người vẫn chưa chết hả?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Một tia sáng sắc nhọn lóe qua.

Mấy trăm người bước ra khỏi đó, bọn họ đều mặc một bộ đồng phục thống nhất.

Trên ngực có một ký hiệu giống như một ngọn lửa đang rực cháy.

Cầm đầu bọn họ là một lão già, đằng sau là hai mươi cao thủ cảnh giới Chân Linh kính cẩn đi theo.

Ngoài ra, còn mấy trăm người có thực lực ít nhất ngang với Diệp Bắc Minh.

Cảnh giới Giới Vương sơ kỳ.

“Thánh Tông!”

Người tu võ Thánh Vực đều lùi về sau theo bản năng.

Ngay khi mười vị sư phụ nhìn thấy mấy lão già của Thánh Tông, sắc mặt trở nên tối sầm.

Một bầu không khí căng thẳng lan ra trong đám đông.

Diệp Bắc Minh hiếu kỳ hỏi: “Sư phụ, đó là ai thế?”

Lão già cầm đầu vuốt râu, cười khinh khỉnh nói: “Cha đỡ đầu, chân của ông là do tôi đánh gãy nhỉ?”

“Dược Vương Quỷ Cốc? Tôi nhớ là y thuật của ông bại dưới tay tôi nhỉ!”

“Kiếm Thánh à? Một kiếm của tôi có thể phá hàng nghìn kiếm của ông, ông cũng xứng gọi mình là Kiếm Thánh sao?”

“Vua tàn sát nhỉ? Ông có biết cái gì gọi là tàn sát không?”

“Kiếm Chủ Bất Diệt hả? Vạn kiếm coi tôi là chủ, tôi còn chưa xưng Kiếm Chủ mà ông dám xưng Kiếm Chủ à?”

“Đan Đế Bất Hủ? Ha ha, ông có thể luyện được Bổ Thiên đan không?”

“Thiên Thần Điện Chủ? Thiên Thần Điện là thứ rác rưởi gì chứ, chẳng phải đã bị Thánh Tông tiêu diệt à!”

“Thánh Hoàng? Chỉ là bại tướng dưới tay tôi thôi!”

“Độc Đế? Độc của ông chỉ như nước uống bình thường với bổn tọa mà thôi!”

“Long Huyết Chiến Thần à? Đến rồng lão phu cũng giết được huống hồ là tên vô dụng Long Huyết Chiến Thần chứ!”

Diệp Bắc Minh không dám tin: “Không thể nào? Rốt cuộc ông là ai?”

Lão già kia càng chế nhạo hơn: “Tôi là ai hả?”

“Trong một trăm cường giả Thái Cổ hùng mạnh nhất, tôi đứng thứ nhất!”

Rồi ông ta dời mắt sang người mười vị sư phụ: “Bây giờ, các ông có thể nói cho đồ đệ của mình biết tôi là ai rồi đó!”

Ông ta vừa dứt lời, cả người Diệp Bắc Minh run kịch liệt.

Anh quay đầu lại nhìn mười vị sư phụ: “Sư phụ, những gì ông ta nói là sự thật à?”

Cha đỡ đầu gật đầu rồi lạnh lùng đáp: “Đại sư huynh, đã bao năm rồi mà ông vẫn không hề thay đổi nhỉ!”
Chương 1130: Đoàn Thiên Đức

"Đại sư huynh sao?"

Mặt Diệp Bắc Minh đầy khiếp sợ!

Lạc Khuynh Thành cũng bối rối!

Hai người đồng thanh hỏi: "Sư phụ, rốt cuộc chuyện là thế nào?"

Giọng nói lạnh như băng của cha đỡ đầu vang lên: "Ông ta tên Đoàn Thiên Đức, một trong một trăm người cùng chúng ta đầu quân làm môn hạ luyện võ năm xưa!"

"Chuyện này..."

Diệp Bắc Minh và Lạc Khuynh Thành trợn mắt nhìn nhau.

Đoàn Thiên Đức cười: "Chín mươi chín kẻ vô dụng các người, đúng là làm mất mặt sư phụ!"

"Ngày xưa tôi đã nói với mấy người rồi, một mình tôi sẽ trục xuất chín mươi chín người ra khỏi sư môn!"

"Sao nào? Các người còn định lấy danh nghĩa sư phụ để lừa gạt sao?"

Ông ta dứt lời, mọi người đều hoảng sợ!

Một người lại trục xuất chín mươi chín sư đệ đồng môn ra khỏi sư môn sao?

Khí phách thật là lớn!

Kẻ tàn sát nóng nảy nói: "Đoàn Thiên Đức, là ông vô sỉ chối bỏ sư phụ!"

Kiếm Chủ Bất Diệt lạnh giọng quát: "Ông có tư cách gì trục xuất chúng tôi ra khỏi sư môn?"

Đoàn Thiên Đức lạnh lùng liếc hai người họ: "Dùng thái độ này nói chuyện với tôi sao? Quỳ xuống!"

Ông ta vươn tay ra, hướng về phía hai người kia, đè xuống!

Bùm!

Một luồng năng lượng mạnh mẽ đè xuống, kẻ tàn sát và Kiếm Chủ Bất Diệt phải gắng gượng chống đỡ áp lực!

Bùm! Bùm!

Sàn ngọc của long đài dưới chân họ ầm ầm nổ tung, nhưng chân họ không bị lún xuống gạch!

Diệp Bắc Minh kêu lên: "Tàn Sát sư phụ, Bất Diệt sư phụ!"

Bộp! Bộp! Bộp!

Tám người nhóm cha đỡ đầu đều bước ra, vây quanh Đoàn Thiên Đức!

Một tiếng gào vang lên: "Mười người chúng tôi ở đây, ông còn dám ra tay hay sao?"

"Đoàn Thiên Đức, ông quá kiêu ngạo!"

Tám người tạo áp lực từ những hướng khác nhau!

Đoàn Thiên Đức giậm chân, một tiếng "bùm" vang lên.

Nhóm cha đỡ đầu bị đẩy lui ba bước, sắc mặt vô cùng nghiêm túc!

Diệp Bắc Minh không dám tin, mười sư phụ của mình lại không phải là đối thủ của lão già trước mắt hay sao?

Giây tiếp theo.

Đoàn Thiên Đức chuyển ánh mắt, nhìn qua Diệp Bắc Minh: "Nhóc con, đi theo mấy tên ngu xuẩn này không có tương lai đâu!"

"Bây giờ chỉ cần cậu quỳ xuống đây nhận lão phu làm thầy!"

"Lão phu có thể đảm bảo sẽ cho cậu tài nguyên tu võ tốt nhất cả Thánh Vực!"

"Sau này chủ Thánh Tông kế nhiệm, được chứ?"

"Bộp!

Rất nhiều người của Thánh Tông sau lưng Đoàn Thiên Đức ngẩng đầu lên, đỏ mắt nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh!

"Cái gì?"

Mọi người bắt đầu xì xào!

"Thánh Tông lão tổ muốn nhận Diệp Bắc Minh làm đệ tử sao?"

"Mẹ nó! Điên rồi! Nhất định là điên rồi!"

"Đây chính là Thánh Tông lão tổ, ở Thánh Vực, Thánh Tông là gì cơ chứ? Thằng nhóc này may mắn thật đó!"

"Đồng ý đi, đồng ý đi, cậu còn do dự gì nữa?"

Người của Thánh Vực, ai nấy đều đỏ mắt, chỉ mong mình là Diệp Bắc Minh!

Vạn Huyết Kiếm Chủ, Phó Thương Long, Huyết Thí Thiên, Quỷ Mẫu Bạch Liên , Phu Nhân Hợp Hoan đều vô cùng ngạc nhiên!

Tần Hồng Bân há hốc miệng!

Vạn Trường Thanh và lão tổ nhà họ Vạn không tưởng tượng nổi!

Diệp Nguyệt Thiền đầy chấn động: "Lão tổ, lão tổ Thánh Tông thích thằng nhóc kia ở chỗ nào chứ?"

Ánh mắt lão tổ nhà họ Diệp đầy cay độc: "Lão phu cũng thích thằng nhóc này!"

"Nếu có thể, lão phu cũng hy vọng cậu ta gia nhập vào nhà họ Diệp!"

"Lão tổ, rốt cuộc là thế nào?" Diệp Nguyệt Thiên khó hiểu hỏi.

Mặt lão tổ nhà họ Diệp đầy nghiêm túc: "Trên người cậu ta có khí chất đặc biệt mà người khác không có!"

Diệp Nguyệt Thiên tiếp tục hỏi, nhưng lão tổ nhà họ Diệp chỉ lắc đầu, không muốn nói nhiều.

Mọi người nhốn nháo cả lên!

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt lắc đầu: "Xin lỗi, tôi không có hứng thú!"

Anh vừa nói xong, long đài vốn đang ầm ĩ lập tức yên tĩnh lại!

Mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt nhìn kẻ ngu!

Cậu ta... Từ chối sao?

Đoàn Thiên Đức cũng không tức giận: "Tại sao chứ?"

"Lão phu chỉ cần một tay cũng có thể đè bẹp 99 sư phụ vô dụng của cậu!"

Diệp Bắc Minh trả lời rất đúng mực: "Đoàn tiền bối, nể mặt ông là đại sư huynh của các sư phụ tôi, tôi sẽ nói chuyện tử tế với ông!"

"Nếu ông còn làm nhục sư phụ tôi như thế...."

Grào!

Một tiếng rồng ngâm!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay Diệp Bắc Minh, anh bước lên.

Anh đứng trước mặt mười sư phụ: "Đừng trách tôi không khách khí!"

"Hít..."

Trên long đài, mọi người đều hít một hơi sâu: "Thằng nhãi này điên rồi à?"

"Cậu nói gì cơ?"

Đôi mắt Đoàn Thiên Đức lạnh như băng, sát khí kinh khủng lập tức bao lấy Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, trong mắt lão phu, cậu không khác gì con kiến cỏ!"

"Cậu có biết chỉ vì câu nói vừa rồi, lão phu có thể băm xác cậu thành mảnh nhỏ, chôn vùi thần hồn của cậu hay không!"

Diệp Bắc Minh phải chịu áp lực cực lớn.

Cơ thể cũng khẽ run.

Nhưng anh vẫn nói chuyện rất đúng mực: "Hôm nay bất kể là ai, muốn làm nhục sư phụ tôi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK