Trong cảnh tĩnh mịch, tất cả mọi người sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh.
Giây tiếp theo.
Giọng nói lạnh lùng của sát thần vang lên: "Các người còn có thời gian một ly trà để rời đi!"
Diệp Thương Thiên sửng sốt, vội vàng hỏi: "Cậu Diệp, cậu muốn làm gì?"
Diệp Bắc Minh không trả lời, tay cầm kiếm Đoạn Long, một kiếm chém ra!
Người trong đại điện sợ hãi điên cuồng lui về phía sau, nhưng lại kinh ngạc phát hiện.
Một kiếm này cũng không hướng về phía bọn họ, mà chém xuống mặt đất!
Gạch trong đại điện ầm ầm nổ tung, hiện lên một vết nứt kinh khủng!
Đen nhánh như vực sâu!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh cứng lại, anh không chút do dự, bước vào trong đó!
Diệp Nguyệt Thiền sửng sốt: "Lão tổ, hắn có ý gì?"
Diệp Thương Thiên như nghĩ tới điều gì đó, nét mặt già nua đột nhiên biến sắc: "Không tốt, bên dưới chủ điện này chính là long mạch của Nguyên Long Thành!"
"Hắn đang nhắm vào long mạch của Nguyên Long thành!"
"Long mạch?"
Người trong đại điện đều sửng sốt.
Đột nhiên.
Grào!
Dưới đất truyền tới tiếng rồng ngâm vô tận, cả Nguyên Long Thành rung lắc điên cuồng!
Bốn phía của đại điện này đều nứt toác, giống như động đất đánh tới!
"Mọi người đi mau, đại điện sắp sập rồi!"
Mọi người lao ra đại điện trong nháy mắt, tiếng đổ vỡ vang to.
Đại điện ầm ầm sụp đổ, bụi mù cuốn lên đầy trời!
Grào!
Một long mạch màu vàng lao ra khỏi lớp bụi, nhanh chóng bỏ chạy ra ngoài!
Ngay sau đó.
Một bàn tay đen theo sát phía sau, túm chặt lấy cổ của long mạch như bắt lươn, bắt nó trở về!
Grào!
Tiếng rồng ngâm đinh tai nhức óc dưới đất, sóng âm kinh khủng không ngừng truyền ra!
Một lát sau, rốt cuộc an tĩnh lại.
Bụi mù khắp trời tản đi, vị trí vốn là đại điện lõm xuống mấy trăm mét!
Một thanh niên đứng chắp tay, mặt đầy tò mò nhìn một bia đá cổ xưa phía trước!
Cao trăm mét, rộng hơn mười mét!
Giống như một thanh kiếm sắc bén, xông thẳng bầu trời!
"Đó là cái gì?"
"Dưới đại điện của Nguyên Long thành, sao lại có một bia đá?"
"Mau nhìn đi, trên bia đá có chữ!"
Mọi người cách quá xa, khoảng hơn hơn ngàn mét.
Chỉ có thể loáng thoáng thấy trên bia đá trên có chữ, nhưng không biết cụ thể viết cái gì!
Lúc Diệp Bắc Minh nhìn thấy chữ trên bia đá, trong lòng dâng nỗi kinh hoàng: "Tiểu Tháp, chữ viết này. . ."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời khẳng định: "Là Thái Cổ Kim Thư, giống chữ viết trên hai trang giấy xé trên tay cậu như đúc!"
"Đây cũng là Thái Cổ Kim Thư hoàn chỉnh, hai trang trong tay cậu được người ta ghi chép lại, chia làm mười hai tờ!"
"Hơn nữa, sau khi bổn tháp khôi phục được một phần trăm thực lực, đã nhớ rốt cuộc những chữ đó là gì rồi!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Cái gì? Đây chữ gì?"
"Thần văn!"
"Thần văn?"
"Không sai!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẳng định: "Đây là chữ viết của thần linh, tuyệt đối không phải loại người tu võ bình thường có thể đọc được!"
"Những chữ viết này, hàm chứa các loại quy luật!"
Diệp Bắc Minh thở dồn dập: "Tiểu Tháp, phía trên viết cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Quy luật hỗn độn!"
"Phía trên ghi chép quy luật thời gian và không gian!"
"Mẹ nó!"
Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, ngay cả anh cũng đang khẽ run.
Thời gian và không gian là quy luật mạnh nhất thế giới!
Dưới quy luật, bất kỳ vũ kỹ nào cũng đều là giả!
"Rốt cuộc là ai đặt bia đá này ở đây?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một lát mới nói bằng giọng hơi mệt mỏi: "Trong ý thức của tôi xuất hiện một bóng dáng mơ hồ, hình như chính là hắn. . ."
Một suy nghĩ lóe lên.
Diệp Bắc Minh và tháp Càn Khôn Trấn Ngục cùng chung cảm giác!
Trước mắt hiện lên một hình ảnh, một thanh y nam tử từ trên trời đi xuống.
Hắn giơ tay lên bỏ bia đá xuống, chôn ở mảnh đất này!
Sau khi làm xong, hắn lại còn nhìn về phía Diệp Bắc Minh!
Chỉ một ánh mắt đó thôi.
Diệp Bắc Minh run lên: "Hắn có thể nhìn thấy tôi sao?"
"Làm sao có thể, chuyện này xảy ra ít nhất cũng mấy triệu năm trước, thậm chí là hơn mười triệu năm rồi!"
Thanh y nam tử lộ ra một nụ cười đầy thâm ý!
Hắn tiện tay xé không gian rồi rời đi!
Trong lòng Diệp Bắc Minh dâng lên sóng gió kinh hoàng, anh nhìn chằm chằm bia đá quy luật hỗn độn trước mắt: "Tiểu Tháp, người đàn ông đó là ai?"
"Chẳng lẽ là chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục sao?"
Giọng nói của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hơi mệt mỏi: "Không biết, tôi thật sự không biết!"
"Tôi. . . Hình như tôi đã chạm vào một vài nơi cấm kỵ rồi!"
Chương 1172: Lĩnh ngộ
"Chỉ cần vừa nghĩ tới, thần hồn sẽ vô cùng đau nhức!"
"Có người phong tỏa thần hồn của tôi, không biết người đó là ai!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ rồi nói: "Bất kể hắn là ai, ít nhất cũng không phải người bình thường!"
"Mục đích hắn để lại bia đá ở đây là gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục mở miệng: "Bất kể mục đích là gì, quy luật thời gian và không gian trên bia đá, cậu nên học!"
"Thu bia đá quy luật hỗn độn vào thế giới nhỏ bên cạnh cậu đi!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh suy nghĩ, thu bia đá quy luật hỗn độn vào thế giới nhỏ mang theo bên mình!
Đến khi đám người Diệp Thương Thiên, Diệp Nguyệt Thiền xông tới.
Diệp Bắc Minh đã biến mất cùng với bia đá quy luật hỗn độn!
. . .
Trong thế giới nhỏ mang bên mình.
Bia đá quy luật hỗn độn cao vút, xung quanh có ba mươi sáu long mạch quanh quẩn bay lượn!
Tất cả long mạch dưới đất Nguyên Long thành đều bị Diệp Bắc Minh thu vào trong đó.
Diệp Bắc Minh đứng trước bia đá quy luật hỗn độn!
Không biết qua bao lâu, giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cậu đã đứng trước bia đá quy luật hỗn độn nửa giờ rồi!"
"Đã lĩnh ngộ quy luật thời gian và không gian trên đó chưa?"
Diệp Bắc Minh thở dài lắc đầu: "Quá khó khăn!"
"Hahaha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng hưng phấn cười to: "Nhóc con, rốt cuộc cũng gặp được thứ khiến cậu khó khăn rồi!"
"Trước kia cậu học tập các loại võ, căn bản đều giải quyết trong một giờ!"
"Thiếu chút nữa làm cho bổn tháp hoài nghi cuộc đời, bây giờ rốt cuộc cậu cũng bị đả kích rồi đúng không? Sướng ghê!"
Diệp Bắc Minh lại cười nói: "Tôi chỉ nói khó thôi, không nói tôi không lĩnh ngộ được mà?"
"Cậu nói gì!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh hãi: "Cậu. . . Cậu lĩnh ngộ rồi?"
Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu: "Coi như là lĩnh ngộ một chút!"
"Mẹ nó!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trực tiếp chửi tục: "Thằng nhóc, cậu con mẹ nó gạt người sao?"
"Đây chính là quy luật thời gian và không gian, sao cậu có thể lĩnh ngộ trong vòng nửa tiếng chứ!"
"Dù cậu có là yêu nghiệt, cũng không thể yêu nghiệt như thế!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi cũng không biết là thế nào nữa, tôi nhìn mấy thứ này một lần”.
"Trong đầu đã lập tức toát ra rất nhiều ý nghĩ, như thể trước kia tôi đã từng học!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cả kinh: "Cái gì?"
Diệp Bắc Minh như không phát hiện ra sự khác thường của tiểu tháp.
Anh nói: "Quy luật thời gian, nói trắng ra là chính là tốc độ!"
"Tốc độ của tôi chẳng những tăng lên trăm lần, đồng thời còn có thêm một năng lực khác!"
"Chỉ cần tôi tập trung tinh thần, ở trong mắt tôi, tốc độ của người khác sẽ vô cùng chậm!"
Anh khẽ quát: "Hình nộm, đi ra!"
Ngay sau đó.
Hình nộm xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh!
Anh trực tiếp hạ lệnh: "Giết tao đi!"
Vèo!
Hình nộm không do dự chút, vận dụng Ảnh Thuấn, lập tức xuất hiện phía trước Diệp Bắc Minh!
Nó giơ tay lên, một quyền đánh ra!
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên, sau lưng thậm chí hiện lên chín con Hắc Long, khí thế kinh người!
Trong mắt người khác, tốc độ của hình nộm cực kỳ kinh khủng!
Nhưng trong mắt Diệp Bắc Minh, tốc độ của hình nộm còn chậm hơn kiến!
Một quyền đánh trả hình nộm!
Phanh! Phanh! Phanh! Phanh. . .
Chỉ trong chớp mắt, hình nộm bay ra ngoài, ầm ầm tan vỡ!
"Hít!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít một ngụm khí lạnh: "Nhóc con, tốc độ thật nhanh!"
"Tốc độ của hình nộm đã đến cực hạn, cậu lại còn có thể liên tục đánh ra mười mấy quyền!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Sai rồi!"
"Vừa rồi tôi ra tay tổng cộng một trăm lần!"
"Đm!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận mắng: "Một trăm lần!"
Ông ta hoàn toàn kích động: "Dù không cần bổn tháp xuất thủ, trong nháy mắt cậu cũng có thể đánh cảnh giới Siêu Phàm một trăm lần!"
"Cũng có thể giết cảnh giới Siêu Phàm trong nháy mắt rồi!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đây chính là sức mạnh của quy luật thời gian sao?"
Ánh mắt anh lóe lên: "Từ những gì giải thích trên bia đá quy luật hỗn độn, tu luyện quy luật thời gian tới trình độ cao nhất. . ."
"Hình như có thể nghịch chuyển thời không?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: "Thế quy luật không gian thì sao ?"
Diệp Bắc Minh suy tư một lát, mới chậm rãi mở miệng: "Quy luật không gian tương đối đặc biệt, tạm thời tôi vẫn chưa có hoàn toàn lĩnh ngộ!"
"Hahahaha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Xem ra cậu vẫn chưa lĩnh ngộ được, chỉ lĩnh ngộ một nửa thôi!"
"Nhưng. . ."
Diệp Bắc Minh định nói.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suýt chút nữa đã chửi thề: "Đm, nhóc con, cậu nói hết một lượt luôn được không?"
Diệp Bắc Minh mở miệng: "Chưa hoàn toàn lĩnh ngộ, nhưng cũng hiểu sơ sơ rồi!"
Nói xong, anh bước tới mép thế giới nhỏ!
Anh cầm ra kiếm Đoạn Long, khắc mấy phù văn cổ xưa xuống đất.
Chương 1173: Muốn tự bạo
Giây tiếp theo.
Vù!
Phù văn sáng lên, một luồng sức mạnh không gian nổi lên!
Cảnh không thể tưởng tượng nổi xuất hiện!
Thế giới nhỏ tùy thân vốn chỉ có một trăm mét vuông lại đang mở rộng nhanh chóng!
Trong nháy mắt đã hơn mười ngàn mét vuông!
Con suối trước kia đã biến thành một cái hồ trăm mét!
Mặt đất bên cạnh hồ xuất hiện một bụi cỏ nhỏ màu xanh!
"Trời ơi. . ."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhìn chằm chằm mà hoàn toàn kinh hãi: "Nhóc con, lần này cậu nghịch thiên rồi!"
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: "Sao thế? Không phải chỉ là một bụi cỏ thôi sao?"
"Cái này có gì nghịch thiên đâu?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hít sâu một hơi: "Nhóc con, một bụi cỏ đại diện cho một sinh mạng!"
"Thế giới nhỏ tùy thân mà cậu sáng tạo ra, bắt đầu từ con số không, từ không tới có!"
"Một sinh mạng vô căn cứ ra đời, cậu biết nó có ý gì không?"
. . .
Cùng lúc đó, thế giới Tam Thiên, nhà họ Phương.
Trên đường phố rộng trăm mét đều là người đi đường, họ vây quanh nhà họ Phương thật chặt!
Trên quảng trường của nhà họ Phương đã sớm đầy ắp người, khách khứa như mây!
"Trường Sinh điện tặng một khối thần thiết ngoại vực!"
"Yêu Thần cung tặng một viên yêu đan triệu năm!"
"Vạn Cổ môn tặng một tỷ cân thần nguyên, một trăm bụi dược liệu mười vạn năm!"
"Tổ Long điện tặng một miếng vảy rồng!"
"Thiên Đạo tông tặng một bộ võ kĩ cấp đế!"
Tiếng đọc danh sách quà tặng, từng đợt tiếp từng đợt truyền tới.
Đọc khoảng ba tiếng, vẫn không thấy dừng lại.
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê tiếp đãi khách khứa, cười toe toét!
Đột nhiên.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên trên bầu trời.
Mọi người ngẩng đầu nhìn lên, tất cả đều theo bản năng há hốc miệng: "Trời ơi!"
Chỉ thấy.
Phương Nguyên mặc long bào màu đỏ, tự mình điều khiển xe kéo Cửu Long tới, uy phong lẫm liệt!
Dưới con mắt của vạn người!
Xe kéo Cửu Long dừng lại trên quảng trường.
Phương Nguyên vén cửa xe như cung điện lên!
Thị nữ đỡ thần nữ Túc Hoàng mặc phượng bào màu đỏ đi xuống!
Quan lễ nghi lớn tiếng quát lên: "Giờ lành đã tới, tân nhân đến!"
"Nhà họ Phương, Phương Nguyên, Hoàng Cực cung, Túc Hoàng, nghi thức hôn lễ bây giờ bắt đầu!"
Dưới ánh mắt của mọi người, Phương Nguyên và thần nữ Túc Hoàng từng bước từng bước đi lên lễ đài!
Túc Hoàng thần nữ cắn răng: "Phương Nguyên, anh hèn hạ!"
"Tôi không đồng ý gả cho anh, anh lại dùng loại thủ đoạn này!"
Giọng nói của cô ta bị tiếng vỗ tay che giấu, chỉ có Phương Nguyên có thể nghe được.
Phương Nguyên khẽ mỉm cười: "Túc Hoàng, nghe lời."
"Chỉ cần em ngoan ngoãn gả cho tôi, tôi bảo đảm em sẽ không có sao!"
"Nếu em phản kháng, thì xin lỗi!"
Giọng của quan lễ nghi truyền tới: "Nhất bái thiên địa!"
Phương Nguyên cười nói: "Bái thiên địa, nào!"
Túc Hoàng thần nữ đứng ở đó, không nhúc nhích!
Phương Nguyên sầm mặt lại: "Đừng có không biết điều!"
Đột nhiên.
Vèo! Vèo! Vèo. . .
Tiếng xé gió lao tới, có thứ gì đó bay lên lễ đài!
"Thứ gì bay tới?"
"Là lễ pháo sao?"
Đến khi mọi người thấy rõ thì đều sợ hết hồn!
Lại là trên trăm cái đầu người máu me đầm đìa, đồng loạt rơi lễ trên đài!
Một cô gái áo trắng tóc trắng xuất hiện: "Vợ của Diệp Bắc Minh, Hạ Nhược Tuyết, tặng nhà họ Phương một trăm cái đầu!"
"Chúc cậu Phương tân hôn vui vẻ!"
Hiện trường lập tức yên tĩnh!
Mấy trăm ngàn khách toàn đều kinh ngạc há hốc mồm!
Dựa vào thực lực và địa vị của nhà họ Phương, những trường hợp như thế này!
Lại có người dám tặng một trăm cái đầu người trong trường hợp này sao?
Người phụ nữ này là ai ?
Quá điên cuồng rồi!
Mặt Phương Nguyên xanh mét, gần như vặn vẹo: "Chỉ là cảnh giới Thần Đế, mà lại dám quấy rối hôn lễ của tao!"
Mắt hắn ta ứ máu, quay đầu hung tợn trợn mắt nhìn đám môn hạ của nhà họ Phương: "Đám phế vật các người làm ăn cái gì không biết? Sao có thể để cô ta mang đầu đến gần lễ đài!"
"Giết cô ta cho tôi!"
Một tiếng thét tức giận vang lên!
Mấy chục môn hạ nhà họ Phương phản ứng lại!
Vừa rồi tất cả bọn họ đều bị một trăm cái đầu người làm cho mờ mịt!
Hạ Nhược Tuyết điên cuồng cười to: "Hahaha, hôm nay tôi tới đây là để báo thù cho người chồng đã chết của tôi!"
"Muốn giết tôi? Nằm mơ đi!"
Dứt lời, Hạ Nhược Tuyết ngưng tụ chân nguyên toàn thân, đi tới lễ đài!
Xa xa, Phương Vô Đạo tức giận kêu lên như sấm: "Đáng chết, cô ta muốn tự bạo!"
"Nguyên Nhi, mau ngăn cô ta lại!"
Sau khi biết tin Diệp Bắc Minh chết, Hạ Nhược Tuyết bạc đầu sau một đêm!
Chương 1174: Diệp Bắc Minh xuất hiện!
Hơn hai năm qua, cô ấy điên cuồng tu luyện!
Cuối cùng đã tới cảnh giới Thần Đế!
Nhưng, muốn đối phó với nhà họ Phương thì còn không đủ!
Cho nên, Hạ Nhược Tuyết lựa chọn tự bạo trong hôn lễ của Phương Nguyên!
Ngay trước mặt nhiều khách khứa như thế, nếu Hạ Nhược Tuyết tự bạo thành công, nhà họ Phương nhất định sẽ mất hết thanh danh!
Phương Nguyên cũng sẽ bị nhà họ Phương từ bỏ vì tai tiếng này!
"Muốn tự bạo? Mày con mẹ nó nằm mơ!"
Phương Nguyên cười dữ tợn, trên người tỏa ra huyết quang đầy trời!
Hắn ta đi tới trước Hạ Nhược Tuyết, bàn tay đâm xuyên đan điền của cô ấy, hung hăng bóp vỡ!
Chân nguyên Hạ Nhược Tuyết mới vừa ngưng tụ lập tức tiêu tán!
"Tiện nhân, đám cưới của ông đây, có thể quấy rối được à?"
"Không phải mày muốn chết à? Được thôi, ông đây tác thành cho mày!"
"Thôn Thiên thần công, cắn nuốt cho tao!"
Phương Nguyên gào thét cực kỳ tàn nhẫn!
Đồng tử của Hạ Nhược Tuyết, lại nhanh chóng già đi.
Trong nháy mắt, cô ấy từ một thiếu nữ rạng rỡ hóa thành một bà lão tám chín mươi tuổi!
Phương Nguyên khẽ quát: "Tiện nhân, chết đi!"
Bàn tay chợt dùng sức, chuẩn bị đánh nát Hạ Nhược Tuyết!
Trong lúc ngàn cân treo sợi tóc!
Phụt!
Một tiếng rên!
"A!"
Phương Nguyên không nhịn được kêu thảm một tiếng, hoảng sợ lùi về phía sau!
Cánh tay xuyên thấu qua đan điền của Hạ Nhược Tuyết lại bị người ta chặt đứt!
"Lại là ai thế?"
Trên quảng trường, khách khứa đều ngẩn ra, đồng loạt nhìn thanh niên đang ôm Hạ Nhược Tuyết!
Thanh niên khàn khàn nói: "Nhược Tuyết, em sao thế?"
"Em thật khờ, sao em có thể mạo hiểm như vậy!"
Hạ Nhược Tuyết còn chưa kịp phản ứng.
Thần nữ Túc Hoàng nghe được giọng nói này, lại kích động trực tiếp xốc khăn cô dâu lên: "Là cậu. . . cậu. . . Sao cậu tới đây?"
Hạ Nhược Tuyết mở đôi mắt đục ngầu ra, cười thê lương: "Bắc Minh, là anh à?"
"Em đã chết rồi sao? Quá tốt, rốt cuộc chúng ta cũng gặp nhau. . ."
Thanh niên này chính là Diệp Bắc Minh!
Mặt anh đầy đau lòng: "Nhược Tuyết, em chưa chết!"
"Anh sẽ không để cho em chết, cũng không ai có thể giết em!"
Hiện trường rất yên tĩnh.
Mọi người đều lẳng lặng nhìn Diệp Bắc Minh!
Trong ánh mắt đầy tò mò!
Trên hàng ghế khách quý, một cô gái xinh đẹp của Tổ Long điện tò mò mở miệng: "Điện hạ, chuyện này là thế nào?"
"Hôn lễ đang yên lành, sao đột nhiên xảy ra biến cố lớn như vậy?"
"Thanh niên này là ai? Cậu ta và nhà họ Phương có câu chuyện gì không thể nói sao?"
Cô gái xinh đẹp này lại chỉ là một người giúp việc!
Cô gái mà cô ấy đang hầu hạ ở phía trước chỉ hé nửa gương mặt.
Mang mặt nạ vàng!
Lộ ra một đôi mắt đẹp!
Chỉ nhìn nửa gương mặt thôi cũng khiến rất nhiều nam nhân phải ngừng thở, không nhịn được liên tục quay đầu nhìn.
Đẹp!
Quá đẹp!
Xinh đẹp khiến người ta nghẹt thở!
Cô gái đeo mặt nạ vàng cất tiếng nói: "Chúng ta là khách, đây là chuyện riêng của nhà họ Phương, không cần nói nhiều!"
Thánh nữ của Tổ Long điện, không rõ tên họ!
"Dạ, được ạ".
Hoàn Nhi gật đầu.
Thanh nữ Tổ Long điện trầm ngâm: " Cậu ta cũng có mấy phần dũng khí".
"Cảnh giới Giới Chủ, lại dám đại náo hôn lễ nhà họ Phương".
Một thanh niên mặc áo gấm ở bàn bên cười khẽ: "Hữu dũng vô mưu mà thôi!"
"Tôi bảo đảm con kiến hôi này không sống qua mười nhịp thở!"
Trần Vô Diễn, thánh tử Thiên Đạo tông!
Để mời được hai người này tới, nhà họ Phương đã bỏ ra rất nhiều.
Hai người này rất rõ ràng không muốn xen vào việc của người khác, chẳng qua là xem cuộc vui.
Thánh nữ Tổ Long điện lắc đầu: "Biết rõ không thể làm mà vẫn làm, lòng dũng cảm đáng quý!"
"Anh Trần không cần phải nói mát thế chứ? Hơn nữa tôi cảm thấy người này không đơn giản như vậy!"
"Không chừng hắn sẽ chết ở đây!"
Trần Vô Diễn cười nói: "Điện hạ, nếu cô có ấn tượng tốt với hắn như thế, không bằng chúng ta đánh cuộc đi?"
Giọng của thánh nữ Tổ Long điện trong trẻo lạnh lùng: "Anh muốn đánh cuộc gì?"
Trần Vô Diễn mở miệng cười: "Đánh cuộc con kiến hôi này có thể chết ở đây không!"
"Nếu như hắn chết ở đây, xin điện hạ nể mặt, tối nay cùng tôi cùng đi ăn tối!"
"Nếu như hắn sống sót, vật này sẽ là của điện hạ!"
Nói xong, bàn tay lật qua, một hạt ngọc lóe sáng xuất hiện trong lòng bàn tay hắn ta.
"Long Nguyên!"
Đồng tử của thánh nữ Tổ Long điện co rút lại.
Trần Vô Diễn cười gật đầu: " Không sai, đây là của một con tổ long sống năm triệu năm rồi tọa hóa để lại Long Nguyên!"
"Điện hạ, đánh cuộc không?"
Ánh mắt thánh nữ Tổ Long điện lóe lên.
Chương 1175: Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đã lâu không gặp!
Chợt, cô ta gật đầu: "Tôi cược với anh!"
"Được!"
Trước mắt Trần Vô Diễn sáng lên, trong lòng đã bắt đầu ảo tưởng cảnh mình đi ăn tối với thánh nữ Tổ Long điện!
Lúc này, giọng nói lạnh lùng của Phương Nguyên vang lên: "Thằng nhãi kia, thế mà mày lại chưa chết!"
"Nhưng mày chưa chết thì đã sao chứ!"
"Dám làm loạn đám cưới của tao, tao sẽ giết mày trước, rồi giết người yêu mày sau!"
Dứt lời, huyết quang lóe lên từ vết thương của Phương Nguyên!
Một cánh tay mới mọc ra!
Hắn ta vung tay hô lên: "Kiếm tới!"
Không khí xung quanh chấn động, một thanh kiếm màu đen phong cách cổ xưa từ sâu trong nhà họ Phương bay tới, rơi vào tay Phương Nguyên!
Chính là kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!
Giọng Diệp Bắc Minh vang lên: "Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, đã lâu không gặp!"
"Mày không về với tao sao?"
Anh vừa dứt lời, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giống như tỉnh lại, rung lên thật mạnh!
Vèo!
Nó hóa thành một luồng sáng đen, trong nháy mắt đã rơi vào tay Diệp Bắc Minh!
Nó còn giống như một đứa bé sơ sinh, phát ra tiếng huhu, như thể đang lấy lòng!
"Mày!"
Sắc mặt Phương Nguyên thay đổi: "Làm sao có thể!"
Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn Phương Nguyên, giơ tay lên túm không trung!
Trên luồng ma khí màu đen bùng nổ, một con ma long màu đen cuốn lấy Phương Nguyên, trực tiếp mang hắn ta tới trước mặt Diệp Bắc Minh!
Khách khứa ở đó đều đổi sắc mặt!
Trần Vô Diễn sửng sốt: "Cái gì?"
Thánh nữ Tổ Long điện cũng bất ngờ: "Ồ?"
Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê còn tưởng rằng Phương Nguyên có thể giải quyết Diệp Bắc Minh, cho nên không ra tay.
Lúc này thấy Phương Nguyên bị bắt chỉ trong chớp mắt, họ vội vã nhảy lên lễ đài: "Thằng ranh, buông Nguyên Nhi ra!"
Phương Cửu Lê nhìn anh bằng ánh mắt cay độc: "Diệp Bắc Minh, mày biết mình đang làm gì không? Ngươi dám làm Nguyên Nhi bị thương một cọng tóc gáy!"
"Phương Cửu Lê tao thề, bất kỳ người và gia tộc nào có quen biết mày, toàn bộ đều phải chết không có chỗ chôn!"
"Nhà họ Phương nói được làm được!"
Diệp Bắc Minh cười: "Đương nhiên tôi sẽ không đả thương một sợi lông nào của hắn ta!"
"Hừ, coi như mày thức thời!"
Phương Cửu Lê hừ lạnh một tiếng: "Cút tới, quỳ..."
Ông ta còn chưa nói xong!
Diệp Bắc Minh tiếp tục nói: "Bởi vì ông đây muốn lấy mạng hắn ta!"
Anh giẫm lên đan điền Phương Nguyên, trực tiếp xuyên thấu!
Máu tươi phun ra như suối!
"Nguyên Nhi!"
Phương Cửu Lê hét lớn!
Phương Vô Đạo nghiến răng nghiến lợi, vành mắt sắp nứt: "Thằng khốn kia, sao mày dám!"
"A. . ."
Phương Nguyên nằm trên đất, đau đớn giãy giụa: "Mày. . . mày dám phế tao?”
"Mày cmn, tao muốn mày chết!"
Diệp Bắc Minh nhìn xuống Phương Nguyên, sát ý không chút che giấu tấn công tới: "Một cước này, là vì Nhược Tuyết!"
Trong nháy mắt, trong tay anh đột nhiên xuất hiện một cây kim!
Phụt!
Mười ba cây kim đồng loạt rơi xuống, đâm vào cơ thể Phương Nguyên: "Đây là vì sư phụ cha đỡ đầu của tao!"
Một cảm giác đau đến không muốn sống, trong nháy mắt truyền khắp toàn thân!
Phương Nguyên đau đến mức đầu muốn nổ tung, trên người giống như có tỉ con kiến đang cắn xé, điên cuồng kêu thảm thiết!
"Đau không? Kêu đi!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên điên cuồng, tràn đầy tia máu: "Cơ thể con người có 830 huyệt đạo, mỗi một huyệt đạo, tao đều có cách khiến mày sống không bằng chết!"
Ngay sau đó.
Phụt!
Lại là mười ba cây kim rơi xuống!
"Đây là sư phụ tàn sát của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Đan Đế của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Độc Hoàng của tao!"
Phụt!
"Đây là sư phụ Chiến Thần của tao!"
Cơ thể Phương Nguyên vặn vẹo, đau đến không muốn sống nữa, hắn ta cầu xin tha thứ: "Đừng mà, cầu xin cậu tha cho tôi đi. . . Tôi sai rồi. . ."
"Giết tôi đi, giết tôi đi!"
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười: "Muốn chết à? Đâu có dễ thế!"
Phụt!
Lại là mười ba cây kim rơi xuống!
"Đây là sư phụ Long Đế của tao!"
"A!"
Tiếng hét Phương Nguyên vô cùng thảm thiết!
Tốc độ tay của Diệp Bắc Minh rất nhanh, gần như là trong nháy mắt!
Trên người Phương Nguyên đã bị đâm một ngàn ba trăm cây kim!
Rậm rạp chằng chịt!
Cả người bị châm thành con nhím!
Nét mặt Phương Nguyên cứng đơ, vô cùng kinh hoàng!
Đang sống mà đau chết!
"Lão tổ, cứu con. . ."
Một hư ảnh lao ra từ cơ thể Phương Nguyên, chính là thần hồn của hắn ta!
Diệp Bắc Minh cử động chân, cơ thể của Phương Nguyên nổ tung. Anh bắt lấy thần hồn của hắn ta: "Thần hồn cũng chôn vùi cho bố mày!"
Năm ngón tay nắm chặt!
"Không!"
Thần hồn của Phương Nguyên kêu thảm rồi hóa thành hư vô!
Đồng tử của Phương Vô Đạo bỗng nhiên co lại, tức thiếu chút nữa hộc máu: "Giết hắn, giết hắn cho lão phu!"