Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1226: Đáng giá bằng tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương

“Dựa theo tốc độ phát triển của cậu ta, sợ rằng chưa tới mười năm nữa sẽ trở thành lưỡi đao sắc bén treo trên đầu nhà họ Phương!”

“Bây giờ chúng ta chỉ có cách ra tay trước để chiếm lợi thế thôi, nên phải làm thịt thằng ranh đó đã!”

Giọng điệu của ông ta dần lạnh xuống: “Tên súc sinh kia lợi hại đến đâu chăng nữa thì cũng chỉ có một mình!”

“Chúng ta chỉ cần phái người bắt người thân của cậu ta, khi đó lợi thế trong tay sẽ nhiều hơn chút!”

“Vậy nên...”

Phương Chính Hổ lắc đầu nói: “Tam đệ, chúng ta không cần làm việc phiền phức như thế?”

Phương Chính Hổ đứng dậy, chắp tay cúi chào một cánh cửa đang đóng chặt: “Hai vị trưởng lão, nếu hai người không ra thì những người cầm đầu như chúng tôi sẽ hoang mang mất!”

Ông ta vừa dứt lời, cánh cửa kia mở ra.

Hai ông lão một béo một gầy chậm rãi đi ra.

Phương Chính Hổ giới thiệu: “Hai vị này chính là trưởng lão nội môn của Thiên Đạo Tông, được thánh tử Thiên Đạo Tông đặc biệt phái đến để giúp nhà họ Phương chúng ta!”

“Cái gì?”

“Đại ca, ông nói thật à?”

Phương Vô Đạo quá đỗi mừng rỡ.

Hai ông lão kia không hề che dấu khí tức cảnh giới Tạo Hóa trung kỳ của mình.

Cộng thêm Phương Chính Hổ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ nữa.

Ba cảnh giới Tạo Hóa liên thủ với nhau, Diệp Bắc Minh chết chắc rồi.

Nghĩ đến đây mọi người trong sảnh nghị sự vô cùng hưng phấn.

“Thật may quá!”

“Có hai vị tiền bối ra tay, thằng nhóc kia chết chắc rồi”, mặt mày Phương Vô Đạo đỏ bừng.

Lão già gầy gò cười bảo: “Đừng vui mừng quá sớm”.

“Nếu muốn chúng ta ra tay thì nhà họ Phương các người phải trả một cái giá tương xứng!”

Giọng lão già kia dần nhỏ lại.

Phương Chính Hổ gật đầu: “Điều đó là chuyện đương nhiên, nhà họ Phương sẽ không để hai vị trưởng lão làm việc không công đâu!”

“Chỉ cần hai vị mở lời thì cái gì nhà họ Phương cũng chấp nhận hết!”

Lão già gầy gò kia nhếch mép: “Được! Tôi muốn tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương các người!”

Tất cả im lặng.

Hơn mười cặp mắt trong sảnh nghị sự mở to, nhìn chằm chằm vào lão già gầy gò kia.

Mắt Phương Vô Đạo đỏ bừng.

Ánh mắt của Phương Cửu Lê lạnh như băng.

Nếu không phải e ngại thực lực và thân phận của hai người kia thì bọn họ đã xông lên, đánh chết lão già gầy gò kia rồi.

Phương Chính Hổ khàn giọng nói: “Mã trưởng lão, ông đang nói giỡn phải không?”

Lão già gầy gò cười thâm trầm: “Ông thấy thế nào?”

Ánh mắt Phương Chính Hổ trầm xuống: “Hừ! Các người há mồm cũng to quá rồi đấy!”

“Chỉ là một tên Diệp Bắc Minh mà cũng đáng giá bằng tất cả tài nguyên tu võ của nhà họ Phương chúng tôi sao?”

Lão già gầy gò lấy ra một cục lưu ảnh thạch, mỉm cười đầy thâm ý nói: “Xem xong rồi cho ông nói lại đó!”

“Lưu niệm thạch hả? Mã trưởng lão có ý gì?”

Phương Chính Hổ nhướng mày.

Nhưng ông ta vẫn cầm lấy lưu niệm thạch rồi rót chân nguyên vào đó.

Ngay sau đó.

Trong lưu niệm thạch hiện lên một khung cảnh, đấy chính là hình ảnh Diệp Bắc Minh huyết tế Thanh Vân Môn.

Ngay khi cảnh tượng kia kết thúc.

Cả sảnh nghị sự chìm trong sự tĩnh lặng, đến cả tim cũng tạm ngừng đập.

“Ôi!”

Nhà họ Phương kinh hãi.

Phương Vô Đạo sợ run nói: “Tên súc sinh kia huyết tế cả triệu người ư?”

Cái mặt già của Phương Cửu Lê tái nhợt: “Đúng là đồ quái vật!”

Những lão già còn lại đều vô cùng kinh hãi.

Lão già gầy gò kia cong môi hỏi lại: “Giờ các người còn cảm thấy tôi yêu cầu quá đáng lắm sao?”

Tất cả thành viên của nhà họ Phương chết lặng, sững sờ ngồi đó.

Bỗng nhiên.

“Tất cả người nhà họ Phương mau cút ra đây nhận lấy cái chết!”

Giọng nói đó vang vọng như tiếng sấm rền.

Mọi người giật mình.

“Giọng nói này là của... Diệp Bắc Minh?”

“Là cậu ta!”

Mọi người phản ứng lại ngay.

Phương Vô Đạo tức giận ngút trời: “Tên súc sinh này dám mò tới đây thật!”

Ngay sau đó.

Nháy mắt mặt ông ta trắng bệch: “Đại ca, thằng nhóc đó đến đây rồi!”

Phương Chính Hổ cắn răng nói: “Mã trưởng lão, bọn tôi đồng ý với các người!”

Lão già mập mạp và lão già gầy gò nhìn nhau cười: “Cứ đợi tin tốt của chúng tôi đi, trong vòng mười lăm phút, cậu ta sẽ đi đời!”

Hai người họ đứng dậy rồi bước ra ngoài sảnh nghị sự.

Phương Vô Đạo nuốt nước miếng: “Mẹ kiếp, may mắn có trưởng lão của Thiên Đạo Tông giúp sức!”

“Nói như vậy nhà họ Phương lâm nguy thật rồi!”

Phương Cửu Lê gật đầu nói: “Tên súc sinh kia dám huyết tế cả Thanh Vân Môn, thật đáng sợ!”

“Mặc kệ thế nào chăng nữa, tên súc sinh kia chết chắc rồi!”

“Chúng ta cứ đợi là được!”

Những người còn lại gật đầu theo.

Ngay sau đó.

Rầm!

Một tiếng rung trời vang lên, có cái gì đó bay vào sảnh nghị sự rồi nện vào bàn.

Mọi người vừa cúi đầu nhìn thì sợ vỡ mật.

Thứ vừa bay vào chính là đầu của lão già gầy gò và lão già mập mạp kia, bọn họ đã chết không nhắm mắt.

“Này này này... này... Không thể nào!”

Phương Vô Đạo chỉ vào hai cái đầu người kia, giọng nói hơi run.

Ngay sau đó.

Xoạt xoạt xoạt!

Tiếng bước chân truyền tới, một người thanh niên vô cùng quen thuộc đi vào sảnh nghị sự hệt như thần chết tới báo mệnh.

“Sư phụ, hôm nay đồ nhi tới đây để báo thù cho mọi người!”
Chương 1227: Tự tay phế hai thằng em báo đời

Diệp Bắc Minh bước vào, Liễu Như Khanh theo đằng sau.

Ngay khi thấy Diệp Bắc Minh, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê đều sợ run người.

Phương Chính Hổ run run nhìn thoáng qua hai cái đầu kia: “Cậu Diệp à, lão phu Phương Chính Hổ tôi biết sao hôm nay cậu lại đến đây!”

“Chuyện về sư phụ của cậu, lão phu rất lấy làm tiếc, hai đứa em trai của tôi lần này làm không ổn lắm!”

“Lão phu ở đây giải thích với cậu, nếu có thể thì nhà họ Phương nguyện lòng dốc hết mọi thứ bồi thường cho cậu!”

Diệp Bắc Minh ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Ồ? Ông muốn bồi thường thế nào?”

Sâu trong đáy mắt Phương Chính Hổ thoáng hiện lên sự vui vẻ.

Chỉ cần anh nhả ra thì tất cả mọi thứ đều sẽ có cách.

Ông ta cố gắng nở một nụ cười hiền lành: “Chỉ cần cậu buông tha nhà họ Phương thì cậu muốn bồi thường thế nào cũng được!”

Diệp Bắc Minh nhìn Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rồi nói: “Hai người kia giết sư phụ của tôi, thành ý của ông còn chưa đủ!”

“Hiểu rồi!”

Phương Chính Hổ gật đầu, lạnh giọng quát: “Hai người còn không mau quỳ xuống!”

Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê rất không tình nguyện.

Dưới ánh mắt của Phương Chính Hổ, bọn họ quỳ xuống.

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Chỉ có vậy thôi à?”

“Cậu Diệp à, cậu cứ yên tâm, lão phu chắc chắn sẽ khiến cậu vừa lòng!”

Ông ta vừa dứt lời, Phương Chính Hổ bước ra, nhấc chân rồi giẫm mạnh xuống.

Răng rắc.

Nháy mắt cả hai chân của bọn họ nát vụn.

“Á...”

Hai người kêu la đau thấu tận xương tủy, ứa mồ hôi lạnh cả người.

Phương Chính Hổ chắp tay: “Cậu Diệp thấy thế này đủ thành ý chưa ạ?”

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Tôi mất một trăm vị sư phụ, ông chỉ phế hai chân của bọn họ là đủ rồi à?”

Phương Chính Hổ sửng sốt, ánh mắt thoáng hiện sự ác độc.

Ông ta vươn bàn tay tới đan điền Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.

Một đòn bóp nát.

Hai người họ đau co người, quỳ rạp xuống đất run rẩy như con chó chết.

“Ối!”

Tầng lớp cầm quyền của nhà họ Phương đều thầm kinh hãi.

Ác!

Quá ác độc!

Hai bọn họ chính là em trai ruột của Phương Chính Hổ.

Lúc này, giọng Phương Chính Hổ lại lần nữa vang lên: “Cậu Diệp, thành ý như này đủ chưa?”

Diệp Bắc Minh vẫn lắc đầu như cũ: “Chưa đủ!”

Phương Vô Đạo đỏ mắt gầm nhẹ: “Diệp Bắc Minh, hai bọn tôi đã phế rồi!”

“Cả đời này đều không thể tu võ lại lần nữa, cậu còn muốn thế nào mới chịu?”

Phương Cửu Lê nghiến răng nghiến lợi: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng khinh người quá đáng!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi chỉ dùng thái độ các người đã từng đối xử với sư phụ tôi mà cư xử với các người thôi mà, sao các người lại tức đến thế?”

“Cậu!”

Trán Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê nổi gân xanh, trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh.

Bọn họ không thể nhẫn nại nữa.

Phương Chính Hổ nhướng mày: “Cậu Diệp, rốt cuộc cậu muốn gì?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười đầy hàm ý: “Dừng, ông còn chưa hiểu à?”

“Tôi muốn tất cả người của nhà họ Phương, phải chết!”

“Cậu nói cái gì?”

Mắt Phương Chính Hổ đỏ bừng, tức điên người: “Diệp Bắc Minh, lão phu tự tay phế hai đứa em trai của mình rồi!”

“Thế mà cậu còn không chịu buông tha cho nhà họ Phương chúng tôi sao?”

“Ha ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh chế nhạo nói: “Tôi giết bố mẹ ông rồi diệt cả họ nhà ông, khi đó ông sẽ bỏ qua cho tôi ư?”

“Ông thật ngu xuẩn, vì sao ông cho rằng tôi sẽ buông tha cho ông chứ?”

“Cảm giác tự tay phế hai thằng em trai của mình thế nào?”

“Khốn nạn!”

Phương Chính Hổ quát to, ông ta sắp phát điên tới nơi rồi.

Ầm ầm.

Một luồng khí hùng dũng lan ra, cái bàn hóa thành từng mảnh nhỏ bay khắp bốn phía: “Giết tên súc sinh kia cho tôi rồi băm xác cậu ta thành ngàn mảnh cho tôi!”

Vút! Vút! Vút!

Hơn mười người đồng loạt ra tay, cả loại võ kỹ, binh khí, ám khí và lửa đạn đều hướng về phía Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh đứng chắn trước Liễu Như Khanh, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra.

Trong chốc lát, một luồng kiếm khí không thể chống đỡ lan ra.

Phụt!

Mười mấy lão già xông lên kia chết ngay tức khắc.

Những người còn lại cũng bị đánh bay ra ngoài, nện mạnh lên vách tường sảnh nghị sự, phun ra một ngụm máu tươi.

Sau đó.

Diệp Bắc Minh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Phương Chính Hổ.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống như đưa ra phán quyết của thần chết.

“Phụt!”

Phương Chính Hồ cảnh giới Tạo Hóa sơ kỳ lại không chịu nổi một đòn.

Ông ta bay ngược ra ngoài, dẫu ông ta có dùng tất cả sức mạnh để đỡ được một kiếm ấy thì cho dù không chết thì kinh mạch trên người cũng bị đứt đoạn.

“Cậu...”

Phương Chính Hổ quỳ rạp trên mặt đất, nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt đầy khó tin: “Cậu là quái vật phương nào hả? Cậu mới cảnh giới Chân Huyền mà!”

“Dựa vào đầu mà có sức mạnh khủng khiếp như vậy chứ? Cậu là người hay quỷ thế hả?”

Diệp Bắc Minh nhìn Phương Chính Hổ.

Xong anh xoay người đi về phía Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê.
Chương 1228: Cảm nhận lại tháp được rồi làng nước ơi

Hai bọn họ biết mình toi đời rồi nên chửi ầm lên: “Đồ súc sinh, có ngon thì giết chúng tôi đi! Lão phu không sợ chết!”

Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Muốn chết à? Nào đơn giản vậy chứ?”

Anh giơ hay tay lên, Phần Thiên Chi Diễm và lãnh hỏa Huyền Minh cùng xuất hiện.

Anh thi triển Dị Hỏa Quyết.

Hai dị hóa hóa thành ngân châm đâm vào cơ thể hai bọn họ.

“Á!”

Một cơn đau đớn điên đầu truyền vào đại não bọn họ, hai người vặn vẹo cơ thể điên cuồng đập đầu vì đau đớn.

Rầm rầm rầm rầm!

“Cậu Diệp, đừng mà... cầu xin cậu, hãy giết tôi đi!”

“Đại nhân... bố ơi, ông ơi! Lão tổ tông!”

“Cầu xin cậu giết tôi đi... không cần... tôi đau quá!”

Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh.

Anh kéo ghế ra ngồi xuống.

Trầm lặng quan sát mọi thứ.

Khoảng tầm một tiếng sau, Phương Vô Đạo và Phương Cửu Lê hóa thành máu loãng trong cơn đau đớn vô tận.

Dưới ánh mắt đầy hoảng sợ của người nhà họ Phương, Diệp Bắc Minh bỗng phá lên cười.

“Sư phụ, kẻ cầm đầu gây tội đã chết rồi!”

“Thôi thì để những người khác chôn theo các người nhỉ!”

“Huyết mạch, chú sát!”

Diệp Bắc Minh quát khẽ.

Rầm!

Một vầng huyết quang bùng nổ trong cơ thể anh.

Trong nháy mắt, tất cả người nhà họ Phương trong đại sảnh nghị sự đều thiêu đốt tinh huyết.

Trong ngọn lửa rực cháy, một bức tranh địa ngục hiện lên.

Con cháu nhà họ Phương giãy dụa trong đó.

Cả nhà họ Phương biến thành địa Tu La, nơi nơi đều vang vọng tiếng kêu la thảm thiết.

“Đồ súc sinh, lão phu nguyền rủa cậu, cậu sẽ không được chết tử tế đâu!”

Phương Chính Hổ gào thét trong tuyệt vọng rồi bị ngọn lửa đó nuốt chửng.

...

Sau một tiếng.

Diệp Bắc Minh mở cánh cửa kho tàng nhà họ Phương.

Vô số công pháp, đan dược, thần nguyên và thần binh lợi khí xuất hiện trước mắt anh.

“Chà!”

Anh hít một hơi thật: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, cắn nuốt chúng!”

Dứt lời, ở vị trí trái tim Diệp Bắc Minh vang lên tiếng động rồi xuất hiện một cái lốc xoáy màu đen.

Tất cả thần nguyên trong bảo khố nhà họ Phương sáng rực, năng lượng bên trong chúng bị lốc xoáy màu đen cắn nuốt.

Các thần binh lợi khí trở nên ảm đạm không ánh sáng, chúng đã trở thành sắt vụn.

Một lát sau, bảo khố của nhà họ Phương bị tháp Càn Khôn Trấn Ngục vét sạch không còn thứ gì.

Rầm!

Trái tim Diệp Bắc Minh hơi run, đã lâu rồi anh mới cảm nhận được khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh chợt nghĩ, thế giới bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên.

Một tòa tháp bằng đá cổ kính lở lơ giữa hỗn độn.

Thế giới trong tháp đã khôi phục.

Giọng Diệp Bắc Minh hơi run: “Tiểu Tháp, là ông đấy sao?”

Cùng lúc đó, điện Chân Võ.

Sở Vị Ương đang ngồi giữa một trận pháp, sức mạnh điên cuồng cuộn trào.

Diệp Tâm lơ lửng giữa không trung, ma khí trên người trào ra không ngừng nghỉ.

Tiếng nổ kinh thiên vang lên, trận pháp bị phá hủy.

Phụt!

Sở Vị Ương phun ra một ngụm máu tươi, Diệp Tâm rơi từ trên không trung xuống.

Cô ta bất chấp vết thương trên người mình lao tới đón lấy Diệp Tâm.

Ngón tay cô ta điểm nhanh trên người Diệp Tâm mãi đến khi khí tức của Diệp Tâm dần ổn định lại.

Sở Sở khiếp sợ: “Chị ơi, ba ngày qua, đến giờ đã là lần thứ bảy rồi đó!”

“Sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô bé này sao lại mạnh đến vậy chứ!”

“Sao em cứ cảm giác sức mạnh huyết mạch trong cơ thể cô bé như một con thú hoang thế!”

Mặt Sở Vị Ương trắng bệch: “Huyết mạch của cô bé đang phản tổ!”

Ba ngày qua, cô ta không ăn không uống, một mực chữa thương cho Diệp Tâm.

Sở Sở sửng sốt: “Thiên Ma Tộc, huyết mạch phản tổ sao?”

“Ma Hoàng đời thứ mấy thế? Đời thứ năm hay là đời thứ tư thế?”

“Không!”

Sở Vị Ương lắc đầu: “Ít nhất là đời thứ ba, hoặc có lẽ là đời thứ hai!”

“Hả?”

Sở Sở che miệng thốt lên: “Chị, nếu cô bé phản tổ thành Ma Hoàng đời thứ hai, vậy chẳng phải...”

Sở Vị Ương quát khẽ: “Đừng nói nữa!”

Cô ta trầm ngâm cúi đầu nhìn vào người đang trong ngực mình.

“Chị ơi, làm sao thế?”

Sở Sở khó hiểu.

Ngay sau đó.

Miếng ngọc hình tháp đeo trên cổ Sở Vị Ương bỗng tỏa ra tia sáng rực màu cầu vồng.

Sở Sở kinh ngạc: “Chị, khí tức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại xuất hiện!”

Sở Vị Ương gật đầu: “Lần này chị có thể chắc rằng tháp đang ở ngay trong thế giới này!”

“Nhưng mà rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

“Khí tức lúc thì biến mất, lúc thì xuất hiện!”

Sở Sở đầy khó hiểu: “Lẽ nào có người có thể điều khiển cái tháp đó?”

“Không thể nào?”

Sở Vị Ương lắc đầu một cách quyết đoán: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục có lai lịch rất lớn, cho dù là ở thời kỳ nhà họ Sở hưng thịnh nhất!”

“Cũng chỉ có thể làm dịu cơn phẫn nộ của cái tháp, ở thế giới này nào có ai có thể điều khiển nó chứ?”

“Em đừng quên đây là đâu!”
Chương 1229: Tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục

“Cũng phải”, Sở Sở gật đầu một cách đăm chiêu: “Nhưng mà chị ơi, tháp này đang ở đâu thế?”

Sở Vị Ương nói ra một địa điểm: “Chỉ có nơi đó, cấm địa Luân Hồi!”

Cô ta suy nghĩ một lát rồi nói: “Đại hội Chân Võ sắp khởi tranh rồi, em đi báo cho Diệp Bắc Minh, nói rằng...”

Cô ta hơi ngập ngừng.

Rồi cúi đầu nhìn thoáng qua Diệp Tâm.

Bỗng nhiên, cô ta lấy miếng học hình tháp đeo trên cổ mình xuống đeo cho Diệp Tâm.

Ngay sau đó, tất cả ma khí trên người Diệp Tâm biến mất không còn sót lại gì.

“Bảo cậu ta tiến vào cấm địa Luân Hồi, tìm cái tháp đó!”

“Rồi chị sẽ trả lại cho cậu ta một đứa con gái còn nguyên vẹn!”

...

Bảo khố nhà họ Phương.

Trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói trẻ con: “Chủ nhân, tôi là kiếm hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”

Nghe giọng nói ấy, Diệp Bắc Minh hơi thất vọng: “Là cô à”.

Kiếm hồn rất mất mác: “Chủ nhân, khiến anh thất vọng rồi!”

“Không sao”.

Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: “Bảo khố nhà họ Phương nhiều hàng như vậy mà Tiểu Tháp không thể thức tỉnh được sao?”

Kiếm hồn giải thích: “Chủ nhân, tuy rằng trong bảo khố nhà họ Phương có rất nhiều thứ!”

“Nhưng chất lượng không quá tốt!”

“Chúng nó có thể bổ sung năng lượng cho chú Tháp nhưng lại không cách nào giúp chú Tháp tỉnh lại!”

“Hả?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nghĩa là sao?”

Kiếm hồn đáp lời: “Chú Tháp sử dụng lực thần hồn để mở con đường không gian cho chủ nhân!”

“Chủ nhân muốn chú Tháp khôi phục thì phải cho chú Tháp cắn nuốt được thần khí có khí linh!”

“Chỉ có thế mới có thể giúp chú Tháp khôi phục lực thần hồn!”

“Bảo vật trong bảo khố nhà họ Phương không có khí linh nên không đủ điều kiện!”

Diệp Bắc Minh bừng tỉnh: “Hóa ra là thế!”

Anh lại nhăn mày: “Vậy tại sao không gian trong tháp lại xuất hiện?”

Kiếm hồn giải thích: “Không gian trong tháp xuất hiện chứng tỏ rằng chủ nhân có thể tiến vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!”

“Nhưng chú Tháp không có cách nào ra tay giúp anh và cũng không có cách nào trao đổi với anh hết!”

Diệp Bắc Minh suy tư một lát.

Anh nghĩ một điều.

Rồi tiến vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.

Anh đi một mạch đến tầng thứ hai mươi tư.

“Đây là?”

Anh kinh ngạc phát hiện cầu thang dẫn lên tầng hai mươi lăm đã xuất hiện.

“Lẽ nào...”

Anh suy nghĩ một lát rồi quát to dứt khoát: “Mở tầng hai mười lăm!”

Anh vừa nói xong, cánh cửa dẫn đến tầng hai mười lăm nặng nề mở ra.

Diệp Bắc Minh rất kích động: “Quả nhiên!”

Anh nhanh chóng đi đến chỗ cửa đá dẫn vào tầng hai lăm rồi bước qua đó.

Cảnh tượng quen thuộc xuất hiện, trên mặt sàn tầng hai mươi lăm bỗng xuất hiện một cái đài cao.

Trên đó có đặt một cái hòm bằng gỗ mun.

Diệp Bắc Minh nhìn nó, suýt nữa nhảy dựng lên: “Cừ thật! Cái này khá thú vị đó!”

“Tuy rằng Tiểu Tháp ông không ở đây, nhưng mà tôi đã cảm nhận được!”

Anh bước lên đài cao.

Anh đưa tay mở cái hòm gỗ kia ra.

Một cái mặt nạ màu tím xuất hiện ngay trước mắt.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Mặt nạ sao?”

Anh tiện tay cầm nó lên, không nhận ra nguyên liệu làm nên mặt nạ ra gì mà vô cùng nhẹ.

Khi cầm nó trong tay gần như không thấy có chút sức nặng nào.

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: “Thứ này trông giống kim loại nhưng lại không chứa chút kim loại nào!”

“Nhưng mà...”

Sau đó, anh lại nhướng mày: “Nhưng nó chỉ là một cái mặt nạ mà lại có thể được đặt ở tầng hai mươi lăm của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hay sao?”

“Hay nó có tác dụng gì khác?”

Anh cẩn thận kiểm tra nó mấy lần.

Diệp Bắc Minh phát hiện, cái mặt nạ này ngoài nhẹ ra thì cũng vô cùng cứng cáp.

Còn lại thì không còn gì đặc biệt.

Anh có hơi không biết phải nói gì.

Anh nghĩ đến một thứ: “Hình nộm, đi ra!”

Ngay sau đó.

Hình nộm xuất hiện.

Diệp Bắc Minh cầm mặt nạ rồi ra lệnh cho hắn: “Đeo nó!”

Hình nộm đeo mặt nạ lên, kín kẽ không chừa ra chút nào.

Hình nộm không có gì thay đổi.

Diệp Bắc Minh bỗng thốt lên: “Ôi vãi, không thể nào!”

Anh khiếp sợ phát hiện rằng mình không thể dò la khí tức của hình nộm được nữa.

Theo lý mà nói, cảnh giới và khí tức của hình nộm phải giống hệt với Diệp Bắc Minh mới đúng.

Nhưng mà.

Sau khi hình nộm đeo mặt nạ, Diệp Bắc Minh không thể cảm nhận được liên hệ gì với hình nộm.

Nếu ở thế giới bên ngoài, Diệp Bắc Minh sẽ cho rằng hình nộm là một người xa lạ.

Người xa lạ đó!

“Vì sao lại thế chứ?”

Diệp Bắc Minh nhíu mày, nhìn hình nộm chằm chằm.

Một lát sau, anh chợt hiểu ra: “Mình hiểu rồi!”

“Hình nộm không có gì thay đổi, cái thay đổi chính là mình không thể cảm nhận được khí tức của hình nộm được nữa!”

“Vậy nên mới có thể sinh ra ảo giác đó!”

Anh ra lênh: “Hình nộm, tháo mặt nạ xuống!”

Hình nộm tuân lệnh tháo mặt nạ xuống.
Chương 1230: Tân sủng mới

Mắt Diệp Bắc Minh chợt lóe: “Đeo mặt nạ!”

Hình nộm lại đeo mặt nạ.

Diệp Bắc Minh cười to: “Quả nhiên!”

“Mình hiểu rồi, cái mặt nạ này có thể che chắn mọi khí tức!”

“Cho dù là ở cảnh giới nào, dung mạo khí tức ra sao, thậm chí cả mùi hương trên cơ thể cũng đều được che chắn!”

“Vật đó thật lợi hại!”

Anh phất tay, cái mặt nạ màu tím rơi vào tay mình.

Chỉ cần đeo nó, khi gặp người tu võ cảnh giới nào cũng họ cũng không biết anh là ai cả.

Anh cất mặt nạ rồi nhìn về phía cầu thang dẫn lên tầng hai mươi sáu.

“Chẳng biết ở tầng hai mươi sáu có gì đang chờ mình nhỉ?”

Vừa tiến vào tầng hai mười sáu.

Diệp Bắc Minh hơi sửng sốt một chút.

Trên cái đài nhỏ nhỏ phía trước có đặt một đoạn kiếm có tạo hình rất màu mè lòe loẹt.

“Tầng hai mươi sáu thưởng một đoạn kiếm ư?”

Diệp Bắc Minh nhướng mày.

Anh tiến lên cẩn thận quan sát nó, trên thanh kiếm nọ có khắc những dấu ấn huyền ảo cổ kính.

Lưỡi kiếm vô cùng sắc bén.

Kèm với đó là hai khe rãnh song song nhau.

Tới gần hơn chút, anh còn thoáng cảm nhận được một luồng khí sát phạt khủng khiếp.

Nếu nói thẳng thì thanh kiếm này chắc chắn đã chém giết vô số sinh linh.

Tiếc rằng nó đã bị gãy.

“Chủ nhân!”

Bỗng nhiên trong đầu Diệp Bắc Minh vang lên một giọng nói.

“Kiếm hồn, sao thế?”

Thoáng chốc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh.

Rầm!

Ngay khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vừa xuất hiện, đoạn kiếm gãy kia nhẹ nhàng rung động.

Khí tức sát phạt ấy cuộn trào như sóng thần quanh quẩn khắp không gian tầng hai mươi sáu.

Diệp Bắc Minh khiếp sợ: “Đây là...”

Kiếm hồn đáp: “Chủ nhân, tôi quen nó!”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Nó? Thanh kiếm này à?”

Kiếm hồn trả lời chắc nịch: “Đúng vậy, chủ nhân!”

Diệp Bắc Minh hỏi tiếp: “Chuyện gì vậy?”

Kiếm hôm mở lời đáp: “Vũ khí này thuộc về kẻ địch của chủ nhân đời đầu tiên của tôi!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh ngẩn ngơ, vẻ mặt đầy khó tin: “Kẻ địch của chủ nhân đời thứ nhất của cô hả? Cũng chính là kẻ địch của tháp Càn Khôn Trấn Ngục ư?”

“Đúng vậy!”

Kiếm hồn trả lời một cách chắc chắn.

Diệp Bắc Minh bèn nhìn sang thanh kiếm gãy kia.

Người có thể sáng tạo ra tháp Càn Khôn Trấn Ngục mạnh đến nhường nào chứ.

Kẻ địch của người nọ chắc chắn cũng là hạng bất phàm.

Diệp Bắc Minh từ từ bước lên cầm lấy đoạn kiếm ấy.

Rầm!

Trong chốc lát, không gian ở tầng hai mươi sáu bỗng xuất hiện tia chớp màu đỏ thẫm.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc, độ phù hợp của thanh kiếm gãy này với mình rất cao.

Ngay từ khi anh bắt đầu cầm thanh kiếm đó, anh đã có một cảm giác đánh đâu thắng đó, không gì cản nổi, không gì có thể ngăn anh tàn sát tất cả.

Tuy rằng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục có chiến lực vô địch đó nhưng không phù hợp với anh bằng thanh kiếm này.

“Chuyện gì thế này?”

Diệp Bắc Minh rất bất ngờ.

Kiếm hồn trả lời: “Chủ nhân, tôi nhớ mang máng”.

“Hình như chủ nhân của thanh kiếm này đi theo đạo tàn sát!”

“Đạo tàn sát ư?”

Mắt Diệp Bắc Minh sáng ngời.

“Chẳng trách lại phù hợp với tôi như vậy!”

Anh cầm chặt đoạn kiếm đó: “Chủ nhân của mày đã hy sinh và tiêu tan rồi, kể từ hôm nay tao sẽ là chủ nhân của mày!”

“Tao sẽ đặt cho mày một cái tên, gọi là Tàn Sát thì sao?”

Đoạn kiếm kêu vang, nhẹ nhàng run rẩy tỏ ý phản đối.

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Không thích hả? Vậy Huyết Đồ thì sao?”

Đoạn kiếm vẫn phản đối như cũ.

“Kiếm Sát Thần?”

“Kiếm Tử Thần?”

“Kiếm Diêm La?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một hồi ra vài cái tên.

Nhưng đoạn kiếm vẫn từ chối như cũ.

Diệp Bắc Minh rất bất lực, thở dài nói: “Mày đã không vừa ý thì tao cũng không miễn cưỡng gì!”

“Đợi đến khi nghĩ ra tên thích hợp rồi nói tiếp, mày cứ gọi là kiếm không tên trước đi!”

...

Một lúc sau, tin nhà họ Phương bị sát hại dã man lan ra ngoài.

“Nhà họ Phương bị diệt vong, hơn trăm nghìn người đều bị thiêu đối dưới một ngọn lửa!”

“Có người nhìn thấy Diệp Bắc Minh giết vào nhà họ Phương!”

“Diệp Bắc Minh hả? Lại là cậu ta!”

Những người tu võ biết tin đều vô cùng khiếp sợ.

“Tên này bị điên rồi à? Cậu ta vừa mới đại náo Diệu Dục Môn, giết con gái của Vô Thủy Kiếm Hoàng đó!”

“Giờ lại giết cả nhà họ Phương, lẽ nào cậu ta không sợ bị trả thù à?”

Trong khi người tu võ ở thế giới Tam Thiên đang bàn tán xôn xao.

Vô Thủy Kiếm Hoàng xuất hiện: “Chỉ cần có người giết Diệp Bắc Minh là có khả năng trở thành đệ tử thân truyền của lão phu!”

Vừa nói xong, tất cả mọi người như phát điên.

“Ôi vãi!”

“Đệ tử thân truyền của Vô Thủy Kiếm Hoàng sao?”

Vô số người tu võ đỏ mắt, hô hấp dồn dập.

Cả thế giới đều lũ lượt đi tìm kiếm Diệp Bắc Minh, hy vọng rằng mình có thể chém được đầu anh.

Vô Thủy Kiếm Hoàng chính là một sự tồn tại khủng khiếp ở cảnh giới Chúa Tể.

Trở thành đệ tử của ông ta chẳng khác nào một bước lên trời.

Cùng lúc đó, tin tức thứ hai truyền tới.

“Thiên Đạo Tông tuyên bố lệnh truy nã trăm triệu thần nguyên cho cái đầu của Diệp Bắc Minh!”

“Một trăm triệu thần nguyên!”

Cả thế giới Tam Thiên câm nín.

...

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK