Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1366: Tu La Tộc gặp nguy hiểm!

Băng Phách thấy thế, linh hồn của cô liền tách ra làm hai.

Nhập vào cơ thể của Vương Như Yên và Lục Tuyết Kỳ.

Một giây sau.

Hai người mở mắt, khôi phục sức sống!

...

Cùng lúc đó, trong sảnh chính của Thiên Đạo tông tại Tam Thiên Thế Giới.

Một đám quan viên cấp cao của Thiên Đạo Tông đều quỳ trên mặt đất, không dám thở mạnh một hơi!

Trên ghế của mấy vị trưởng lão, lúc này đang ngồi hơn chục ông lão với sắc mặt nghiêm túc!

Những người này đi ra từ cấm địa sau núi, mấy vị cấp cao của Thiên Đạo Tông hỏi mấy câu đã bị giết ngay tại chỗ!

Bọn họ chỉ có một yêu cầu, đó là tất cả tin tức về Diệp Bắc Minh trong vòng hai tiếng đồng hồ!

"Báo cáo, thưa ngài, có rồi, có rồi..."

Một ông lão chật vật chạy vào, cầm trong tay một xấp tài liệu lớn.

Lục Bạch Hạc mở mắt: “Mang tới đây!”

Vừa giơ tay lên, tất cả tài liệu đều bay vào tay ông ta!

Đọc từng cái một!

"Diệp Bắc Minh đến từ đại lục Cao Võ, Thanh Huyền Tông..."

"Hả? Di tích Côn Luân? Hoa tộc…"

"Ma tộc... Không ngờ tiểu súc sinh này liên quan đến nhiều người như vậy!"

Sau khi đọc xong, ông ta đưa tài liệu cho những trưởng lão khác.

Chờ cho đến khi tất cả mọi người đọc xong!

Lục Bạch Hạc trong mắt lộ ra sát ý đáng sợ: "Tiểu súc sinh này thế mà đến từ chỗ đó, lúc trước nơi đó là một khu vực thấp kém!"

"Long mạch bị chém, phép tắc bị phong ấn, vĩnh viễn không thể nào sinh ra võ giả cấp cao!"

"Lúc trước nếu không phải không có ai muốn mang tiếng hủy diệt Hoa tộc, làm sao có thể để cho nơi đó tự sinh tự diệt như vậy?"

"Không ngờ bọn họ vậy mà thật sự tiếp tục kiên trì!"

"Tiểu súc sinh này cư nhiên từ nơi này đi ra, xem ra nó thật sự là tàn dư của Hoa tộc!"

"Nếu biết trước điều này, tôi hẳn là đã phá hủy toàn bộ cái nơi gọi là di tích Côn Luân Thượng Cổ này!"

Từ Trung Thiên nắm lấy chòm râu dê, cười lạnh: "Theo tài liệu ghi lại, tiểu súc sinh này đang ở Tu La Tộc của Ma giới!"

"Cái gì mà Ma giới!"

Lục Bạch Hạc giễu cợt lắc đầu: "Một thế giới Vũ Nội nhỏ mà thôi, chúng ta trực tiếp tới đó!"

"Phá hủy tất cả, nghiền nát tất cả!"

"Người nào cản trở, giết không tha! Giết cho đến khi tên tiểu súc sinh đó chết mới thôi!"

Từ Trung Thiên nhếch miệng cười một tiếng: "Cũng đúng, mạng người ở thế giới Vũ Nội quả thật không đáng tiền!"

Dứt lời, mười người nhìn nhau.

"Ha ha ha ha!"

Tất cả cười đùa vui vẻ!

Một giây sau.

Đồng loạt ra tay, vẽ ra mấy chục đạo phù văn trong hư không!

Tất cả phù văn ngưng tụ lại, xé rách rào cản không gian!

Lộ ra một con đường trong không gian!

Một luồng khí lạnh chết chóc truyền đến, phía bên kia của con đường trong không gian chính là Hoàng cung của Tu La Tộc!

"Đi!"

Lục Bạch Hạc dẫn đầu, theo sau là những người khác!

Con đường trong không gian biến mất!

Chỉ có một đám quan viên cấp cao của Thiên Đạo Tông ở Tam Thiên Thế Giới nhìn nhau, không ngừng nuốt nước miếng: "Trực tiếp xé toạc không gian, thậm chí không cần sử dụng truyền tống trận. Họ là thần sao?"

Một ông lão nuốt nước miếng: "Không biết bọn họ có phải là thần hay không, tôi chỉ biết là Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!"

Đi đến không trung phía trên Hoàng cung của Tu La Tộc.

Lục Bạch Hạc đưa tay đè xuống, hơi thở như biển cả rộng lớn nổ tung, đánh vào sảnh chính trong Hoàng cung của Tu La Tộc!

Cùng lúc đó, giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Người trẻ tuổi, có kẻ địch tới!"

"Tổng cộng có mười ba người, cảnh giới của bọn họ đều bị áp chế về cảnh giới Động Hư đỉnh phong!"

"Cảnh giới thật sự có thể sẽ cao hơn!"

Diệp Bắc Minh ngay lập tức rời khỏi nghĩa trang.

"Bùm", một tiếng nổ lớn vang lên, toàn bộ Hoàng cung của Tu La tộc rung chuyển!

Bên ngoài lần lượt vang lên những tiếng la hét, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao ra khỏi phòng tham gia cùng mọi người!

"Mọi người không sao chứ?"

Tất cả người của nhà họ Diệp, Ly Nguyệt, Tôn Thiến, nữ hoàng Tu La đều ở đây.

Diệp Bắc Minh thở phào nhẹ nhõm!

Ngay lập tức, đôi mắt anh tối sầm, bước ra khỏi sảnh chính.

Bạch! Bạch! Bạch!

Mười ba ánh mắt lập tức rơi xuống trên người Diệp Bắc Minh!

"Mày chính là Diệp Bắc Minh?"

Lục Bạch Hạc giống như một vị quý tộc từ trên trời nhìn xuống: "Chỉ là một tên có cảnh giới Chân Linh đỉnh phong, nhưng lão già vô dụng Viên Phong đó vậy mà chết trong tay mày?"

Diệp Bắc Minh lập tức nghĩ tới lão Viên trong long mạch phong ấn của Thiên Đạo tông!

Anh hơi nheo mắt: "Các người cũng tới từ Huyền Giới?"

Lục Bạch Hạc nghiền ngẫm cười: "Ai cho phép mày dùng loại giọng điệu này nói chuyện với tao?"

Ông ta quát to một tiếng!

"Quỳ xuống!"

Ầm ầm!

Một sức mạnh khủng khiếp đè xuống, giống như có thiên thạch va vào anh!

Lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, mặt đất nổ tung, khói bụi ngập trời!

"Chồng!"

"Con trai!"

"Bắc Minh!"

Mọi người đều sợ hãi hét lên.
Chương 1367: Lập lời thề võ đạo đi!

Bụi mù đã tan đi!

Diệp Bắc Minh vẫn đứng ở chỗ cũ!

Lấy anh làm trung tâm, mặt đất chìm xuống hơn mười mét, những vết nứt kinh khủng như mạng nhện lan ra ngoài!

Mọi người thở phào nhẹ nhõm!

Từ Trung Thiên liếc nhìn.

"Ha ha ha!"

Một ông lão bật cười: "Ông Lục, ông không được!"

"Chỉ là một người thuộc cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể chịu được một đòn tấn công của ông mà không quỳ gối?"

Lục Bạch Hạc cảm thấy mặt mình bị tát: "Để đến được nơi khỉ ho cò gáy này, tôi đã cố tình phong ấn thực lực của mình thôi!"

"Nếu ông đây dùng toàn lực ra tay thì tiểu súc sinh này thậm chí đến cả cặn bã cũng không còn!"

Ánh mắt đảo qua nhìn vào Diệp Bắc Minh: "Tiểu súc sinh, ông đây bảo cậu quỳ xuống, sao cậu lại không quỳ?"

Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, không tự ti cũng không kiêu ngạo: "Lão súc sinh, ông cho rằng mình là ai?"

"Cậu nói cái gì?"

Lục Bạch Hạc tức giận đến mức suýt hộc máu: "Cậu dám mắng ông đây? Tất cả mọi người đừng ra tay!"

"Ông đây muốn tự mình xé rách cái miệng của tên tiểu súc sinh này, bắt cậu ta phải quỳ dưới chân!"

Vừa dứt lời, Lục Bạch Hạc trực tiếp bay ra ngoài, giống như sao băng lao về phía Diệp Bắc Minh!

Năm ngón tay nắm chặt, tóm lấy cằm của anh!

"Cút!"

Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, dùng kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém ra!

Răng rắc!

Tay của Lục Bạch Hạc nổ tung tại chỗ, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục rơi xuống với tốc độ nhanh như chớp!

Con ngươi của Lục Bạch Hạc hơi co lại, căn bản không thể tránh được!

"A…"

Sau một tiếng kêu thảm thiết, gân mạch toàn thân đều đứt gãy!

Nằm trên mặt đất như một con chó chết!

Diệp Bắc Minh tiến lên một bước giẫm lên đầu của Lục Bạch Hạc: "Chỉ vậy thôi à?"

Hai mắt Từ Trung Thiên lóe lên!

Không ngờ Diệp Bắc Minh chỉ dùng cảnh giới Chân Linh đỉnh phong lại có thể làm Lục Bạch Hạc bị thương nặng!

"Tiểu tử này quả thực có vấn đề, cũng may đã để Lục Bạch Hạc ra tay kiểm tra trước!"

Một ông lão tiến đến gần Từ Trung Thiên, nhỏ giọng nói: "Lục Bạch Hạc cũng thật ngu xuẩn, chúng ta mới nói mấy câu đã khiến ông ta ra tay!"

Từ Trung Thiên nhìn chằm chằm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, ánh mắt càng ngày càng lạnh!

Lục Bạch Hạc tức giận hét lên như một con chó điên: "Đệt! Tiểu súc sinh, mày lại dám làm như vậy với ông đây?"

"Đan điền và toàn bộ gân mạch của ông đây đều bị đứt hết rồi!"

"Đệt! Đệt! Đệt! Ông đây phải chém mày ra thành ngàn mảnh, giết tất cả những người có liên quan đến mày…"

Diệp Bắc Minh không chút khách khí, dùng một chân đá nát miệng của Lục Bạch Hạc!

Vẻ mặt của đám người Từ Trung Thiên ngưng trọng: "Diệp Bắc Minh, thả ông Lục ra!"

Diệp Bắc Minh cười nói: "Tôi có thể thả lão súc sinh này, nhưng tất cả các người phải lập lời thề võ đạo!"

"Từ nay về sau, cấm đặt chân vào Tu La Tộc!"

Từ Trung Thiên kiên quyết từ chối: "Không thể nào!"

Diệp Bắc Minh giơ tay, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục dừng trên cổ Lục Bạch Hạc: "Lão súc sinh, đồng bạn của ông hình như muốn ông chết thì phải?"

"Tôi thấy ông nên thuyết phục bọn họ, nếu không tôi không dám bảo đảm đầu của ông có rơi xuống đất hay không đâu!"

Lục Bạch Hạc hoảng sợ tới mức run rẩy: "Ông Từ, cho tôi mặt mũi chút đi!"

"Thề đi! Chỉ là một Tu La Tộc thôi, chúng ta có hàng ngàn biện pháp giết người!"

"Hôm nay chúng ta rời đi trước rồi lại bàn bạc kỹ hơn!"

Từ Trung Thiên lắc đầu.

Sắc mặt Lục Bạch Hạc thay đổi lớn, trong mắt đỏ ngầu: "Từ Trung Thiên, ông có ý gì? Từ chối sao?"

"Chẳng lẽ ông muốn nhìn tôi chết à?"

Từ Trung Thiên mỉm cười đầy ẩn ý: "Ông Lục, đan điền của ông đã bị hủy hoại!"

"Gân mạch đứt đoạn từng khúc, bây giờ đã là một người tàn phế!"

"Mạng của ông đã không còn đáng giá!"

"Cái gì!"

Sắc mặt Lục Bạch Hạc xám như tro tàn, hai mắt đỏ bừng, rống lớn: "Đan điền có thể khôi phục, gân mạch cũng có thể nối lại!"

"Cho tôi thêm một trăm năm nữa, tôi có thể khôi phục thực lực!"

"Không không không!"

Từ Trung Thiên vẫn lắc đầu: "Tại sao phải cho ông một trăm năm? Đối với tôi có ích lợi gì?"

"Giữ lại ông để cùng tôi tranh giành vị trí trở thành Thái thượng trưởng lão kế nhiệm sao?"

"Nếu ông chết đi thì chức vụ Thái thượng trưởng lão sẽ là của tôi, mọi thứ của nhà họ Lục cũng đều thuộc về tôi!"

Lục Bạch Hạc bừng tỉnh hiểu ra, gào lên như chó điên: "Từ Trung Thiên, ông con mẹ nó cố ý!"

"Tôi phải nói cho tông chủ biết ông muốn hại tôi!"

"Ông Ngô, ông Chu, ông Lưu … Các người giúp tôi với!"

Những ông lão khác tỏ ra lãnh đạm, như thể không nghe thấy gì!

Lục Bạch Hạc hoàn toàn tuyệt vọng!

Từ Trung Thiên mỉm cười: "Ông Lục, cảm ơn ông đã dâng hiến sinh mạng vì Thiên Đạo Tông!"

"Mọi người đều nhìn thấy là Diệp Bắc Minh đã giết ông!"

Vừa dứt lời, trong tay Từ Trung Thiên xuất hiện thêm một cây trường đao, hướng về phía Lục Bạch Hạc chém tới!

Diệp Bắc Minh kéo Lục Bạch Hạc lùi về phía sau!
Chương 1368: Đại quân Tu La Tộc

Một tiếng “keng” lớn vang lên, mặt đất nổ tung, để lại mấy vết đao dài hàng trăm mét!

Diệp Bắc Minh lạnh lùng lên tiếng: "Ông đã nhìn thấy chưa? Đây chính là Thiên Đạo Tông mà ông đã bán mạng đó!"

"Tôi còn chưa giết ông mà đồng đội của ông đã nóng lòng muốn giết ông rồi!"

Sắc mặt Lục Bạch Hạc trắng bệch!

Nếu một đao này chém trúng ông ta thì ông ta chắc chắn sẽ chết!

Ông ta suýt chút nữa cắn gãy răng hàm: "Từ Trung Thiên, ông đây không đội trời chung với ông!"

Ánh mắt Từ Trung Thiên lạnh như băng: "Lục Bạch Hạc phản bội tông môn, cấu kết với Diệp Bắc Minh!"

Nắm chặt năm ngón tay!

Trường đao trong tay chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Dốc hết toàn lực giết chết tên phản đồ Lục Bạch Hạc!"

Hơn mười thân ảnh đồng thời lao ra, Diệp Bắc Minh lập tức rơi vào nguy hiểm!

Khí tức hủy diệt mọi thứ ập tới, nện vào trên người Diệp Bắc Minh!

Hú!

Khoảnh khắc hư ảnh của chín con Ma Long và một con Huyết Long lao ra, bị tiêu diệt ngay tại chỗ!

"Phụt..."

Diệp Bắc Minh phun ra một ngụm máu tươi, bị đánh bay ngoài!

Ly Nguyệt hoảng sợ: "Chồng!"

Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương và các thành viên trong nhà họ Diệp thay đổi sắc mặt: "Minh Nhi!"

"Bắc Minh!"

Tôn Thiến nheo mắt lại, cô ta và Ly Nguyệt liếc nhìn nhau, chuẩn bị ra tay tương trợ.

Ly Tố bước lên ngăn cản hai người: "Thực lực của hai người quá thấp, trốn ở phía sau đi!"

Một giây tiếp theo.

Bà ta hét lớn một tiếng: "Triệu hồi đại quân của Tu La Tộc, ra tay cho bổn hoàng!"

"Giết!"

Một luồng sát khí lạnh lẽo phóng lên trời cao, một đội quân hàng triệu người tấn công đám người Từ Trung Thiên!

Diệp Bắc Minh đã có thể thở hổn hển.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: "Chết tiệt! Tiểu tử, cậu cũng quá liều mạng rồi!"

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ một tiếng: "Tiểu Tháp, cho tôi đột phá, lập tức giết chết bọn họ!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: "Không được!"

"Tại sao?"

Diệp Bắc Minh khó hiểu.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Bổn tháp đã khôi phục lại bản thể, nếu như bổn tháp ra tay thì chỉ sợ sẽ bị người trong Thần Giới cảm nhận được!"

"Đến lúc đó, sẽ dẫn tới họa sát thân cho cậu!"

"Trước khi cậu có được thực lực tuyệt đối, bổn tháp chỉ sợ… không thể ra tay!"

"Cái gì!"

Trái tim Diệp Bắc Minh trầm xuống tận đáy: "Chẳng lẽ không có cách nào sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc!

Một khi ông ta hành động thì nhất định sẽ bại lộ!

Cùng lúc đó.

"Tất cả rời khỏi ngay cho tôi!"

Trường đao trong tay Từ Trung Thiên chuyển động, hàng triệu đại quân của Tu La Tộc ngã xuống giống như lúa mạch!

"Một đám kiến hôi mà cũng dám ngăn cản tôi sao?"

"Đám kiến hôi, luân hồi đi!"

Những ông lão còn lại dùng ánh mắt lạnh như băng xông vào đội quân triệu người!

Trong chốc lát, Tu La Tộc đã tử thương hàng trăm ngàn người!

Ly Tố quay đầu lại hét lớn: "Đi mau! Tất cả mọi người đều rời khỏi đây cho tôi!"

"Diệp Bắc Minh, không được ức hiếp con gái của tôi, phải đối xử với con bé thật tốt!"

"Toàn bộ Tu La Tộc! Bằng bất cứ giá nào cũng phải ngăn cản bọn họ lại cho bổn hoàng!"

"Xin tuân theo mệnh lệnh của nữ hoàng!", đại quân Tu La Tộc đồng thanh gầm nhẹ, không ai sợ chết!

Trong lúc xông lên, một mảnh sương máu nổ tung!

Tu La Tộc hoàn toàn biến thành địa ngục Tu La!

Đôi mắt xinh đẹp của Ly Nguyệt đỏ bừng: "Mẫu hoàng!"

Diệp Nam Thiên đi tới phía sau Diệp Bắc Minh: "Minh Nhi, nơi đây không thích hợp ở lâu!"

"Con dẫn theo đám người Ly Nguyệt và Tôn Thiến đi trước đi!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng: "Ông ngoại, còn ông thì sao?"

Diệp Nam Thiên quay đầu nhìn mọi người nhà họ Diệp, chỉ thấy bọn họ đã cầm sẵn binh khí, sẵn sàng tham gia trận chiến bất cứ lúc nào!

"Chúng ta sao?"

Diệp Nam Thiên mỉm cười: "Chúng ta đã ở Tu La Tộc lâu như vậy, cũng nên báo đáp ân tình của người khác!"

"Minh Nhi, kéo dài huyết thống của nhà họ Diệp!"

Nói xong, Diệp Nam Thiên dẫn người nhà họ Diệp tham gia trận chiến!

"Đệt!"

Diệp Bắc Minh nổi giận gầm lên một tiếng: "Tiểu Tháp, để tôi ra tay!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc: "Tiểu tử, cậu chắc chắn chứ?"

Diệp Bắc Minh cười to: "Ha ha ha, tôi đây tình nguyện bị Thần Giới phát hiện cũng không muốn làm con rùa rụt cổ!"

"Tiêu diệt lũ khốn này! Không chừa bất cứ người nào!"

Vào lúc này, đám người Từ Trung Thiên đã giết người đến mức đỏ cả mắt, hàng triệu đại quân Tu La căn bản không thể ngăn cản bọn họ!

Ly Tố chỉ huy đại quân: "Kiên trì trụ đến cùng cho tôi, người của Tu La Tộc đều không sợ chết!"

"Giết! Giết! Giết!"

Tiếng hét chết chóc của đại quân Tu La Tộc rung trời!

Ánh mắt Từ Trung Thiên lạnh như băng, trường đao trong tay rơi xuống: "Con kiến hôi mà cũng dám ngăn cản tôi sao?"

Phụt!

Hàng ngàn người trong nháy mắt hóa thành sương máu!

Đôi mắt Từ Trung Thiên lập tức khóa chặt Ly Tố: "Muốn chết? Ông đây tác thành cho bà!"

Tiến lên một bước, hướng về phía Ly Tố!

"Bảo vệ nữ hoàng!"

Đại quân Tu La Tộc đồng thời hét lớn.

Mấy chục ngàn người xông tới, Từ Trung Thiên giống như Thần Chết, lao ra một con đường máu!

Đáp xuống trước mặt Ly Tố, tóm chặt lấy cổ bà ta: "Tại sao bà cứ nhất quyết muốn trở thành kẻ thù với tôi?"

"Nữ hoàng? Quỳ xuống nhận sai đi!"

"Không đời nào!"

Ly Tố nghiến răng nghiến lợi.

"Ha ha!"

Từ Trung Thiên giơ tay ấn xuống!
Chương 1369: Giải cứu Tu La Tộc!

Một tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên, đầu gối của Ly Tố nổ tung, thân thể không tự chủ được mà quỳ xuống đất!

"Mẫu hoàng!"

Ly Nguyệt chạy đến.

Từ Trung Thiên nhìn lướt qua, nhất thời mỉm cười: "Cảnh giới Địa Huyền? Ha ha ha!"

"Các người thật sự không biết sống chết!"

Thuận tay tung một chưởng, trực tiếp tung về phía Ly Nguyệt!

Ly Tố phát ra một tiếng kêu thảm thiết: "Không… Nguyệt Nhi! Chạy mau đi!"

Ầm!

Thân thể Ly Nguyệt run rẩy dữ dội, giống như lá rụng trong cơn gió lốc, thân thể bị một luồng sức mạnh vô hình xé rách!

Vào thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này!

Một bóng người lao tới, cánh tay vòng qua eo Ly Nguyệt, tung ra một đấm!

Bùm!

Tất cả sức mạnh đều đã bị hóa giải!

Ly Nguyệt tỏ vẻ ngạc nhiên mừng rỡ: "Chồng!"

Nhưng lại phát hiện hai mắt của Diệp Bắc Minh trở nên đỏ ngầu!

Một giây tiếp theo, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lao về phía Từ Trung Thiên, một bước đứng trước mặt ông ta!

Từ Trung Thiên hừ lạnh: "Cái gì vậy? Chết đi!"

Nắm chặt năm ngón tay, tập trung phép tắc sức mạnh, tung một đấm vào ngực Diệp Bắc Minh!

Anh giơ tay lên, đón nhận một đấm kia!

'Két!'

Cánh tay của Từ Trung Thiên trực tiếp nổ tung, phép tắc sức mạnh của ông ta lại bị phá hủy bởi một cú đấm!

Cơn đau kịch liệt khiến khuôn mặt già nua của Từ Trung Thiên vặn vẹo, trong lòng tràn đầy khiếp sợ!

"Làm sao có thể… Thực lực của cậu..."

Diệp Bắc Minh không nói gì.

Giơ tay lên tóm lấy cổ của Từ Trung Thiên!

Từ Trung Thiên nổi giận: "Làm càn!"

Một tay khác hướng về phía Diệp Bắc Minh ngăn cản!

Răng rắc!

Cánh tay nổ tung ngay tại chỗ!

Bàn tay lạnh như băng đặt trên cổ ông ta, một cảm giác hít thở không thông bao trùm!

"Mày dám!"

Nét mặt già nua của Từ Trung Thiên nhất thời tái nhợt, sau đó trở nên xanh mét!

Răng rắc!

Lại vang lên một tiếng giòn giã, cổ và đầu của Từ Trung Thiên cùng hóa thành sương máu!

Khoảnh khắc thần hồn lao ra ngoài, Diệp Bắc Minh tung một cú đấm, tiêu diệt ngay tại chỗ!

"Ông Từ!"

Các trưởng lão còn lại của Thiên Đạo Tông hít một hơi thật sâu khi nhìn thấy cảnh tượng này!

Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn chằm chằm mấy người!

"Chuyện gì đang xảy ra với... con kiến hôi này vậy?"

"Khí tức trên người cậu ta ít nhất mạnh hơn gấp trăm lần!"

Những người còn lại nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, sắc mặt hoàn toàn thay đổi!

Đôi mắt của người trước mặt đỏ bừng, cả người tràn ngập sát khí giết chóc vô tận!

Chỉ liếc mắt một cái cũng có thể khiến người khác không lạnh mà run!

"Giết!"

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, mang theo ánh sáng đẫm máu đánh vào trên người một trong những ông lão kia!

Sương máu nổ tung đầy trời, thế mà lại không thể ngăn được một đòn tấn công này!

Tất cả những ông lão khác trong Thiên Đạo Tông đều hoảng sợ!

"Mau giải trừ phong ấn…"

Mấy người lập tức giải trừ phong ấn trên người, cho dù tổn thất tuổi thọ cũng không hối tiếc!

Trong phút chốc, tất cả mọi người gần như đồng thời đột phá cảnh giới Động Hư, khôi phục thực lực cảnh giới Hư Vương trung kỳ thậm chí là hậu kỳ!

Nhưng cho dù như vậy, vẫn không thể ngăn cản được đòn tấn công của Diệp Bắc Minh!

"A… Không thể!"

Tiếng kêu thảm thiết liên tục vang lên!

Chỉ trong mười giây ngắn ngủi, tất cả mọi người trong Thiên Đạo Tông đều chết hết!

Sức mạnh trong cơ thể tan đi, một cảm giác suy yếu ập đến!

Diệp Bắc Minh nói nhỏ: "Tiểu Tháp, đây chính là thực lực chân chính của ông sao?"

"Tôi cảm thấy như cơ thể của mình bị móc rỗng!"

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên trong đầu: "Bản thể của tôi vẫn chưa ra tay, chỉ là mượn thân thể của cậu để bùng nổ sức mạnh của tôi thôi!"

"Đây là cách tối thiểu để tránh bại lộ sự tồn tại của tôi. Hiện tại, những kẻ ở Thần Giới kia nhất định đã biết tôi xuất hiện ở đây rồi!"

Diệp Bắc Minh hỏi: "Bao lâu thì có thể tìm được tôi?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ một chút: "Bọn họ không thể xác định được vị trí cụ thể của cậu, nhưng nhất định sẽ tìm đến cậu!"

"Tiểu tử, nếu cậu còn không nhanh chóng nâng cấp cảnh giới của mình thì đến lúc đó, bổn tháp cũng sẽ không thể bảo vệ được cậu!"

Diệp Bắc Minh hít sâu một hơi: "Biết rồi!"

Nhanh chóng quay lại bên cạnh mọi người.

"Minh Nhi!"

"Chồng!"

"Bắc Minh!"

Mọi người lập tức lao đến: "Không sao chứ?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu, hít sâu một hơi: "Có một số việc rất khó giải thích, hiện tại Tu La Tộc đã không còn an toàn nữa!"

"Mọi người cần phải đi cùng tôi đến một nơi an toàn!"

Mọi người trong nhà họ Diệp rối rít gật đầu đồng ý.

Ly Tố sau khi xử lý vết thương thì bước tới: "Nguyệt Nhi, con đi cùng cậu ta đi!"

Trong lòng Ly Nguyệt trầm xuống: "Mẫu hoàng, vậy còn mẹ thì sao?"

Ánh mắt của Ly Tố kiên định: "Tu La Tộc đã ở chỗ này nhiều thế hệ, mẹ muốn cùng Tu La Tộc cùng sống chết!"

"Tiền bối, ngài không cần như vậy!"

Diệp Bắc Minh mở miệng: "Tôi có thể dẫn theo tất cả mọi người của Tu La Tộc cùng đi!"
Chương 1370: Người được ông trời chọn lựa

Ly Tố hơi sửng sốt, không khách khí nói: "Diệp Bắc Minh, tôi biết cậu có chút bản lĩnh!"

"Nhưng cậu có biết Tu La có bao nhiêu người không? Làm sao có thể dẫn theo hàng tỉ con dân đi được chứ?"

Diệp Bắc Minh lười nói nhảm!

Trực tiếp dẫn mọi người tiến vào di tích Côn Luân Thượng Cổ!

"Nơi này là..."

Ly Tố nhìn mọi thứ bên trong di tích Côn Luân Thượng Cổ, toàn thân sững sờ!

"Minh Nhi, đây là nơi nào?", Diệp Nam Thiên kinh ngạc không thôi.

Tôn Thiến, Ly Nguyệt cũng có vẻ khiếp sợ!

Diệp Bắc Minh giải thích: "Nơi đây được gọi là di tích Côn Luân Thượng Cổ, là thánh địa của thượng cổ Hoa Tộc!"

"Nhưng bây giờ, nó là thế giới bỏ túi của tôi!"

"Cái gì?"

Ly Tố trợn to mắt, hô hấp gần như ngừng lại: "Diệp Bắc Minh… Cậu… Cậu có thế giới bỏ túi sao?"

"Nơi này lớn cỡ nào?"

Diệp Bắc Minh nói: "Đại khái khoảng một triệu dặm!"

"Xì!"

Mọi người hít một hơi thật sâu!

Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: "Ly tiền bối, nơi này có đủ cho Tu La Tộc dừng chân không?"

Ly Tố gật đầu: "Đủ! Truyền lệnh xuống, toàn bộ Tu La Tộc tiến vào di tích Côn Luân Thượng Cổ!"



Huyền Giới, Thiên Đạo Tông, bên trong một căn mật thất chứa đầy trận pháp cấm chế!

Mấy ông lão giống như xác chết đang trao đổi với nhau.

Một trong số đó là ông Dư!

Trên ghế ngồi cao nhất có một người đàn ông trung niên, ánh mắt sắc bén, trên mặt toát ra khí tức của một vị cấp trên!

Người này chính là chủ của Thiên Đạo Tông!

Ông Dư bình tĩnh nói: "Tông chủ, ngài chắc chắn chủ Luân Hồi đã trở về sao?"

"Nếu đã như vậy, người này có thể sẽ ra tay với Thiên Đạo Tông!"

"Dù sao thì năm đó..."

Chủ Thiên Đạo Tông lại lắc đầu: "Người mà bổn tông chủ lo lắng không phải chủ Luân Hồi!"

"Nếu năm đó, Thiên Đạo Tông đã có cách phong ấn người này thì bây giờ nhất định có biện pháp đối phó với ông ta!"

Ông Dư do dự: "Vậy tông chủ lo lắng điều gì?"

Chủ Thiên Đạo Tông yên lặng trong chốc lát, thốt ra hai chữ: "Hoa Tộc!"

"Hoa Tộc?"

Ông Dư sửng sốt một chút rồi mỉm cười: "Cũng không có gì phải lo lắng về Hoa Tộc. Không thể phủ nhận Hoa Tộc quả thực có rất nhiều người nghịch thiên vào năm đó!"

"Nhưng Hoa Tộc đã xúc phạm khiến nhiều người tức giận, đã bị tiêu diệt hoàn toàn!"

"Hiện tại có một người Hoa Tộc tên là Diệp Bắc Minh, lại còn đang nhảy nhót trong thế giới Tam Thiên!"

"Tôi đã điều tra, người này thậm chí còn chưa đạt được cảnh giới Siêu Phàm!"

"Tôi đã bảo đám người Từ Trung Thiên và Lục Bạch Hạc ở lại thế giới Tam Thiên, nếu tìm được người này thì lập tức giết chết!"

"Chắc một hai ngày nữa sẽ có tin tức!", ông Dư cười nói.

Đột nhiên.

Một loạt tiếng “răng rắc” giòn giã vang lên!

Sắc mặt của ông Dư thay đổi kịch liệt!

Khoát tay, từ trong nhẫn chứa vật lấy ra mười ba miếng ngọc bài!

Mười hai miếng trong số đó đã vỡ nứt!

"Xì!"

Ông Dư hít một hơi thật sâu!

"Sao vậy?"

Chủ Thiên Đạo Tông cau mày, một loại dự cảm xấu ập đến.

Khuôn mặt ông Dư tràn đầy vẻ không dám tin: "Sao có thể! Đám người Từ Trung Thiên đã chết!"

Để thuận tiện cho việc liên lạc, Từ Trung Thiên đã đặt thần hồn của mười ba người ở chỗ của ông Dư!

Tùy thời tùy chỗ, dùng mệnh bài thần hồn để liên lạc!

Vào lúc này, mười hai trong số mười ba mệnh bài thần hồn đã bị vỡ nát!

Chẳng lẽ mười hai người bọn họ đều đã qua đời sao?

Ánh mắt của chủ Thiên Đạo Tông trầm xuống: "Đã xảy ra chuyện gì vậy? Chẳng phải ông nói Diệp Bắc Minh kia ngay cả cảnh giới Siêu Phàm cũng không chưa đạt được à?"

Mí mắt của ông Dư giật giật: "Tông chủ, chuyện này..."

Đột nhiên, một ông lão hét lên: "Ai đó?"

Cộp! Cộp! Cộp!

Bảy tám cặp mắt nhìn sang, chỉ thấy ở một góc của mật thất, một bóng người từ đâu xuất hiện!

Trong mật thất có trận pháp, người này làm sao vào được?

"Thế nào? Bổn tọa tới đây còn cần phải thông báo cho các người trước à?"

Một giọng nói uy nghiêm vang lên!

Giây tiếp theo, một bóng người bước ra từ bóng tối.

Chủ Thiên Đạo Tông và đám người ông Dư khi nhìn thấy rõ người này thì cả người rung mạnh: "Lôi Tổ?"

Ngoại hình của người này giống hệt bức chân dung của tổ tiên được Thiên Đạo Tông cung phụng!

Bóng người gật đầu: "Là ta! Ngươi chính là Chủ Thiên Đạo Tông?"

Chủ Thiên Đạo Tông như bị sét đánh, thân thể run rẩy, vội quỳ xuống đất: "Đệ tử là chủ Thiên Đạo Tông hiện tại, Bách Lý Tranh Vanh!"

Bóng người lãnh đạm nhìn Bách Lý Tranh Vanh, giọng nói lạnh lùng: "Nói ngắn gọn, thần hồn của bổn tọa hạ giới có giới hạn thời gian!"

"Vừa rồi bổn tọa nhận ra ở hạ giới có một luồng khí tức cường đại dao động, có thể đó là bảo vật trấn tộc của Hoa Tộc năm đó!"

"Cộng thêm dị tượng Thần Giới trời giáng, có người suy đoán là người được ông trời chọn lựa đã ra đời!"

"Bổn tọa không thể xác định người được ông trời chọn lựa đang ở Huyền Giới của các ngươi hay ở những vị trí khác!"

"Người được ông trời chọn lựa?"

Nghe được những lời này, Bách Lý Tranh Vanh và đám người ông Dư đều sửng sốt!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK