Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 544: Lột da đầu

Một thanh niên cầm trường kiếm màu đen đi đến, toàn thân tỏa ra khí tức cuồng bạo!

Đôi mắt anh cực kỳ băng lạnh, giống như có một ngọn lửa đang rực cháy!

Giọng nói như từ sâu trong cửu u địa ngục vang lên: “Huyết Tổ phải không? Trước đây không tìm được tổng đàn điện Huyết Hồn, không ngờ các người lại chủ động tiết lộ vị trí!”

“Bắt đầu từ hôm nay, điện Huyết Hồn, hoàn toàn biến mất khỏi thế giới này!”

Soạt!

Ánh mắt của rất nhiều người đều dồn lên người thanh niên đang đi vào điện Huyết Hồn.

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết cùng vui mừng: “Bắc Minh!”

Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Thần y Diệp, anh ta đến thật ư?”

Mẹ Hạ không thể tin nổi: “Cậu ta đến thật ư? Làm sao cậu ta dám!”

Hàng ngàn khuôn mặt nhìn qua, con ngươi cũng sắp lồi ra.

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, đám người điện Huyết Hồn sợ chết khiếp.

“Là sát thần đó!”

“Hắn đến rồi!”

Khoảnh khắc đám người điện Huyết Hồn nhìn thấy Diệp Bắc Minh, sợ đến chân cũng mềm nhũn.

Tất cả chạy đến dưới chân Huyết Tổ!

Đại trưởng lão cất giọng run run: “Diệp Bắc Minh… Huyết Tổ, hắn chính là Diệp Bắc Minh!”

Huyết Tổ lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh, không ngừng cười lạnh: “Võ thánh sơ kỳ? Ha ha ha!”

“Một võ thánh sơ kỳ nhỏ bé, lại suýt nữa tiêu diệt điện Huyết Hồn do một tay tao xây dựng!”

“Đám vô dụng các ngươi!”

Phập!

Diệp Bắc Minh giơ chân dẫm mạnh một cái, mặt đất nổ tung.

Giống như tên lửa lao về phía Huyết Tổ!

Xoẹt!

Chém ra một kiếm.

Cực kỳ mạnh mẽ.

Lúc này, trong lòng Huyết Tổ bùng lên một ngọn lửa ngút trời, tức giận thét: “Súc sinh, quả nhiên mày hống hách như lời đồn bên ngoài!”

“Trước mặt Huyết Tổ tao, cũng dám ngang ngược như vậy?”

Diệp Bắc Minh cười: “Huyết Tổ cái chó gì, chẳng qua chỉ là một võ giả trên tiên thiên thôi!”

Đôi mắt của Huyết Tổ nghiêm lại.

“Trên tiên thiên?”

Mọi người giới võ đạo Long Quốc quay sang nhìn nhau!

Lục Khi Sương nhìn sang Lục Lâm Thiên: “Bố, trên tiên thiên là gì?”

Lục Lâm Thiên nhìn bóng lưng của Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Không ngờ truyền thuyết lại có thật!”

“Truyền thuyết?”

Lục Khi Sương ngẩn ngơ thất thần.

Các võ giả các cũng nhìn qua.

“Ông Lục, ông biết điều gì?”

“Ông Lục, nếu ông biết, xin giải thích cho chúng tôi đi!”

“Đúng thế, ông Lục, xin ông giải thích đi”.

Các võ giả khác đều nhìn qua.

Lục Lâm Thiên gật đầu: “Cảnh giới cao nhất của võ giả giới phàm tục Long Quốc cũng chỉ dừng ở võ đế!”

“Trên võ đế, còn có võ thần!”

“Một khi tiến vào cảnh giới võ thần, thì sẽ không ở lại giới phàm tục nữa”.

“Thông thường đều sẽ tiến vào Côn Luân Hư, sau khi vượt qua cảnh giới võ thần, võ đạo thực sự bắt đầu!”

“Từ võ giả đến võ thần, đều là võ đạo cấp thấp!”

“Vượt qua võ thần, tiến vào cảnh giới tiên thiên, võ đạo mới chính thức tiến vào phạm vi ‘võ đạo cấp cao’!”

Cơ thể của Lục Khi Sương run lên: “Võ đạo cấp cao?”

“Nói như vậy, thần y Diệp nói Huyết Tổ là cảnh giới trên tiên thiên, thần y Diệp có phải đối thủ của ông ta không?”

“Việc này…”

Lục Lâm Thiên cau chặt mày: “Rất khó nói!”

Ầm!

Cùng lúc đó, đường kiếm khí của Diệp Bắc Minh chém xuống khiến Huyết Tổ cảm thấy bị uy hiếp!

Huyết Tổ quát lên một tiếng: “Cút!”

Từ trong chiếc nhẫn trữ vật giống như cái đầu lâu ở giữa ngón tay.

Có một cái gậy bay ra!

Một đầu là đầu lâu màu đỏ.

Phần thân gậy là một cái xương của ma thú.

Ông ta đập mạnh gậy xuống: “Súc sinh, cho mày nếm thử cái uy của tiên thiên!”

“Nếm thử nỗi sợ hãi đi!”

Lúc chạm vào kiếm Đoạn Long.

‘Rắc’ một tiếng giòn tan.

Cái gậy đầu lâu trực tiếp vỡ ra!

Mặt Huyết Tổ biến sắc: “Thế này là sao?”

“Ấy? Thanh kiếm này? Súc sinh, không ngờ thanh kiếm nát trong tay mày lại là bảo bối!”

“Nộp ra đi!”

Huyết Tổ tham lam nhìn chằm chằm kiếm Đoạn Long, trực tiếp tóm đến!

Giữa lòng bàn tay ông ta phát ra một làn sương đen, hình thành một bộ vuốt, tóm về phía kiếm Đoạn Long!

Gru!

Một tiếng rồng gầm, bộ móng vuốt tan vỡ, sương đen tiêu tan.

Kiếm khí không hề khách sáo chém lên cổ tay của Huyết Tổ, một màn sương máu nổ tung!

“A!”

Huyết Tổ kêu lên, đôi mắt như muốn nứt ra nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Súc sinh, bản tổ đã nổi giận hoàn toàn…”

Ầm!

Diệp Bắc Minh hóa thành một tàn ảnh, giơ chân đạp lồng ngực của Huyết Tổ!

Huyết Tổ bay ngược ra, đập vỡ mấy bức tượng, vô cùng nhếch nhác!

Diệp Bắc Minh cất giọng thú vị: “Nói xem, ông nổi giận đến mức nào?”

“Mày!”

Huyết Tổ suýt tức chết.

Ban đầu ông ta cảm thấy Diệp Bắc Minh chỉ là một con chuột, ông ta có thể tùy ý hành hạ!

Bây giờ xem ra.

Đâu phải là một con chuột, mà đúng là một con mãnh hổ, không đúng, là một con chân long!

‘Vãi! Rốt cuộc thế này là thế nào?’

‘Sao tên súc sinh này lại mạnh như vậy? Chẳng lẽ Huyết Tổ mình phải chết ở đây sao? Không được, tuyệt đối không được!’

“Mình cả đời anh minh, làm sao có thể chết ở nơi này? Chỉ đành dùng chiêu đó thôi! Cùng lắm mất một ít tinh huyết, sau này hút thêm máu mấy người bù lại!’

Trong lòng Huyết Tổ mắng một tiếng.

Ra quyết định!

Lấy ra mười mấy các đinh sắt dài mười mấy centimet từ trong chiếc nhẫn trữ vật, trực tiếp đâm vào trong huyệt đạo!

Từ chỗ bị đinh sắt cắm vào, chảy ra lượng lớn máu tươi.

Huyết Tổ bị bao trùm trong đó!

“A Gru!”

Khuôn mặt Huyết Tổ méo mó, dường như chịu đau đớn khủng khiếp.

Hai tay tóm da đầu, trực tiếp cào xé!

Xoẹt!

Tiếng da đầu bị xé nứt vang lên.

“Suýt!”

Mọi người có mặt hít khí lạnh, nhìn cảnh cả đời không thể nào quên này!

Huyết Tổ giống như cởi quần áo, lột da đầu của mình!

Chui ra từ vị trí cái đầu!

Máu thịt toàn thân lộ hết ra không khí, máu tươi đầm đìa.

Huyết Tổ dường như rất đau đớn, lập tức quỳ xuống đất.

Ở hiện trường đều là nhân vật lớn của giới võ đạo Long Quốc, lúc này cũng lạnh sống lưng, hai chân run rẩy: “Ông ta là quái vật gì?”
Chương 545: Huyết chú

Huyết Tổ ngầng đầu cười dữ tợn một tiếng: “Súc sinh, bản tổ ăn máu thịt của mày, công lực sẽ lại tăng thêm một bậc!”

Chậm rãi đứng lên!

“Tam Thiên Lôi Minh!”

Diệp Bắc Minh quát lên, tấn công một quyền!

Lúc này.

Anh giống như thần tuyết từ trên trời giáng xuống, nắm đấm bùng phát ra sấm sét khủng bố!

Ba mươi đường sét cùng xuất hiện, đập lên cơ thể của Huyết Tổ.

Tiếng lốp ba lốp bốp vang lên, giống như xào hạt đậu!

“Sấm sét!”

“Cậu Diệp lại gọi sấm sét đến!”

“Làm sao có thể!”

Các võ giả có mặt chấn hãi há hốc miệng, giống như gặp ma.

Trong đôi mắt Lục Khi Sương phản chiếu bóng của sấm sét, cái miệng nhỏ khẽ há ra, ngoài chấn hãi vẫn là chấn hãi!

Mẹ Hạ chấn động: ‘Cậu ta… cậu ta đã trưởng thành đến mức này rồi? Sao lại như vậy? Chẳng lẽ mình đã nhìn nhầm thật ư?’

Bất giác nhìn sang con gái Nhược Tuyết.

Hạ Nhược Tuyết cũng cảm nhận được ánh mắt của mẹ!

Nhìn về phía bên này!

Trong đôi mắt chỉ có vẻ băng lạnh vô tận!

Liền sau đó.

Hạ Nhược Tuyết lại nhìn sang Diệp Bắc Minh.

Băng lạnh biến mất, thay vào đó là sự kích động và chấn hãi sâu sắc: ‘Đây là người đàn ông của mình!’

Ầm!

Ba mươi đường sấm sét đập lên người Huyết Tổ, lập tức cháy đen.

Huyết Tổ không ngừng run lên, kinh mạch đứt đoạn!

Da thịt cháy khét!

Đôi mắt già nua không ngừng co lại, phun ra máu đen, chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày học võ kỹ thuộc tính lôi? Làm sao có thể!”

“Ở nơi võ đạo không phát triển này, làm sao có thể có võ kỹ thuộc tính lôi?”

“Rốt cuộc mày là ai?”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm trả lời.

Anh giơ kiếm Đoạn Long!

“Đợi đã!”

Huyết Tổ sợ đến ngốc nghếch, điên cuồng cầu xin: “Súc… à không, đại nhân! Cậu không thể giết tôi!”

“Nếu cậu giết tôi, hai cô gái này sẽ chết chắc!”

Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Ông đang uy hiếp tôi?”

Huyết Tổ vội vàng lắc đầu: “Đại nhân, không phải vậy”.

“Tôi đã đặt huyết chú vào trong cơ thể của hai người bọn họ, toàn thế giới chỉ có tôi có thể giải được!”

Diệp Bắc Minh đến trước Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết, quan sát thật kỹ.

Mặt khẽ biến sắc!

Trong cơ thể hai người, quả nhiên bị hạ huyết chú.

Giọng của Huyết Tổ vang lên: “Đại nhân, cậu nhìn thấy rồi chứ? Tôi biết cậu rất giỏi y thuật, chắc biết uy lực của huyết chú!”

Nếu tôi không ra tay, hai cô gái của cậu chắc chắn sẽ phải chết theo tôi!”

Diệp Bắc Minh trầm mặc không nói.

Khuôn mặt Chu Nhược Giai trắng bệch.

Hạ Nhược Tuyết tuyệt vọng.

Toàn hội trường tĩnh lặng!

Mọi người đều nhìn Diệp Bắc Minh, đợi anh đưa ra lựa chọn!

‘Cậu Diệp có chịu uy hiếp không?’

‘Cứu hồng nhan tri kỷ, hay là diệt trừ điện Huyết Hồn?’

Mọi người đang nghĩ trong lòng.

Thấy Diệp Bắc Minh trầm mặc, Huyết Tổ biết vị trí của hai cô gái này trong lòng Diệp Bắc Minh, nỗi sợ trong lòng hoàn toàn biến mất.

Huyết Tổ cười đầy ý sâu xa: “Diệp Bắc Minh, muốn cứu người phụ nữ của cậu, rất đơn giản!”

“Cậu chỉ cần thả tôi đi, tôi bảo đảm sẽ giải trừ huyết chú cho họ từ xa!”

“Nếu cậu không đồng ý, ha ha… thì tôi chỉ đành lên đường cùng họ thôi!”

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh giơ tay, đầu ngón tay có thêm mười mấy cây kim châm!

Phụt phụt phụt!

Lần lượt cắm vào trong cơ thể của Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.

Cơ thể của hai người run lên!

Huyết Tổ cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, cậu đừng tốn công vô ích”.

Liền sau đó.

Từ trên người Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết bùng phát ra hai đường huyết quang.

Ngưng tụ thành đầu lâu, sau đó tiêu tan.

Nụ cười trên khuôn mặt Huyết Tổ đông cứng lại: “Làm sao có thể?”

“Cậu ra tay tùy tiện đã giải trừ được huyết chú của tôi? Làm sao có thể! Tuyệt đối không thể nào!”

Đây là y thuật của thần chủ tuyệt thế, một huyết chú nhỏ bé thì có là gì?

Diệp Bắc Minh quay đầu nhìn Huyết Tổ!

Sát khí trên người bùng phát ra giống như hồng thủy.

Huyết Tổ sợ run lập cập, quỳ dưới đất điên cuồng dập đầu: “Đại nhân, tôi sai rồi!”

“Cầu xin cậu tha mạng, tôi tình nguyện ký khế ước linh hồn với cậu, bắt đầu từ bây giờ làm trâu làm ngựa cho cậu!”

“Cậu…”

Một chưởng giáng xuống, trực tiếp đập Huyết Tổ thành sương máu!

Tại chỗ chỉ còn lại một chiếc nhẫn trữ vật hình đầu lâu.

Anh đưa tay nhặt lên mang về nghiên cứu.

“Huyết Tổ!”

Đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn tuyệt vọng, đều quỳ dưới đất cầu xin!

Cách cách cách!

Một tràng tiếng bước chân dồn dập vang lên, Diệp Lăng Tiêu dẫn người của Long Hồn xông vào.

Cung kính với Diệp Bắc Minh: “Long soái, Huyết Tổ đâu rồi?”

Diệp Bắc Minh thản nhiên trả lời: “Bị tôi giết rồi!”

“Cái gì?”

Diệp Lăng Tiêu chấn kinh.

Diệp Bắc Minh tiến lên, tay phải ôm Chu Nhược Giai, tay trái ôm Hạ Nhược Tuyết.

Hai cô gái không phản kháng, dựa vào lòng Diệp Bắc Minh.

Đi ra khỏi đại sảnh điện Huyết Hồn: “Dư nghiệt điện Huyết Hồn xử bắn!”

“Bắt đầu từ bây giờ, tôi không muốn nhìn thấy dư nghiệt của điện Huyết Hồn còn ở bất kỳ nơi nào của Long Quốc!”

Anh cất giọng bình tĩnh, không có chút cảm xúc dao động!

Diệp Lăng Tiêu chấn hãi: “Rõ!”

Tất cả võ giả có mặt đều dõi theo bóng hình rời Diệp Bắc Minh rời đi!

Lục Lâm Thiên khen một tiếng: “Bây giờ cả Long Quốc, ngoại trừ người đó, thì sợ ra không ai dám trái lại lời của cậu ta đấy?”

“Thần y Diệp thực sự mới hai mươi ba tuổi sao? Yêu nghiệt, đúng là quá yêu nghiệt!”

Lục Khi Sương hơi thất vọng cúi đầu.

Chỉ có thể chôn sâu hạt giống ái mộ trong lòng, không dám nhổ nó ra!

Mẹ Hạ nhìn chằm chằm bóng lưng Diệp Bắc Minh rời đi.

Trong lòng hối hận!

Nếu ban đầu mình chọn chính xác, sau này nhà họ Hạ có thể trở thành gia tộc cổ võ đệ nhất Long Quốc rồi đấy?

Đáng tiếc!

Mẹ Hạ cắn răng nghĩ: ‘Hay là, mình đi cầu xin Nhược Tuyết?’
Chương 546: Ban hôn

Đột nhiên.

Một giọng nói vang lên: “Nổ súng!”

Mẹ Hạ sợ đến run lập cập.

Cách cách cách!

Đạn điên cuồng trút ra, dư nghiệt như đám người đại trưởng lão điện Huyết Hồn lập tức bị bắn thành tổ ong vò vẽ.



Trên máy bay.

Diệp Bắc Minh điều trị cho Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết.

Bọn họ chỉ bị tổn hại chút huyết khí, không đáng ngại.

Mấy ngày là có thể hồi phục.

Vừa về đến bên ngoài cổng phủ Diệp, bầu không khí tràn ngập mùi máu tanh nồng nặc.

Đôi mắt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Có người đến!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lập tức chia sẻ ý thức với Diệp Bắc Minh, tất cả mọi việc trong đại sảnh phủ Diệp lọt vào trong đáy mắt.

Trực tiếp tiến vào đại sảnh.

Hai thanh niên một nam một nữ đang uống trà.

Tất cả mọi người nhà họ Diệp đều bị bọn họ tập hợp lại, đứng im trong đại sảnh không dám cử động!

Ba mươi mấy thi thể nằm dưới đất!

Đều là chiến sĩ của Long Hồn đã chết nhiều giờ!

Những người này phụng mệnh canh gác nhà họ Diệp.

Bởi vì ngăn cản không cho hai người Dương Tiêu và Mộ Thiên Thiên xông vào, đều bị giết sạch!

Dương Tiêu đặt chén trà xuống, nhìn về hướng cửa đại sảnh: “Xem ra hắn về rồi!”

Ánh mắt Mộ Thiên Thiên lóe lên!

Người đàn ông mà mình phải lấy, rốt cuộc là người thế nào?

Khoảnh khắc nhìn thấy Diệp Bắc Minh, Mộ Thiên Thiên hơi bất ngờ!

Đẹp trai tuyệt đỉnh!

Vượt qua cửa ải!

Chỉ là trong lòng ôm hai người phụ nữ?

Vậy nghĩa là sao?

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên tối sầm lại.

Đôi mắt của Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Các người là ai?”

Anh nhìn thấy thi thể của các tướng sĩ Long Hồn, một luồng sát ý băng lạnh ngưng tụ!

Dương Tiêu cười: “Quận chúa Thiên Thiên, thú vị đấy!”

“Chồng chưa cưới của cô lại ôm mỗi bên trái phải một cô”.

Vẻ mặt Mộ Thiên Thiên âm lạnh: “Dương Tiêu, anh câm miệng đi, chuyện của chúng tôi chưa chắc đã thành!”

“Hả?”

Chu Nhược Giai và Hạ Nhược Tuyết thộn mặt.

Lại có chuyện gì vậy?

Diệp Bắc Minh cau mày: “Cái gì mà chồng chưa cưới? Tôi không quen các người!”

Dương Tiêu cười ngạo mạn: “Anh không quen chúng tôi cũng không sao, chúng tôi biết anh là được”.

“Anh tên là Diệp Bắc Minh, bây giờ là gia chủ nhà họ Diệp ở Côn Luân Hư phải không?”

“Cũng coi là thanh niên có thiên phú nhất nhà họ Diệp Côn Luân Hư, chúng tôi đã điều tra thông tin về anh, chỉ qua loa thôi, cũng khá là được!”

Hắn ta như trưởng bối cao cao tại thượng.

Tùy tiện đánh giá: “Tôi là Dương Tiêu, đến từ hoàng triều Đại Chu!”

Nghe thấy bốn chữ hoàng triều Đại Chu, ánh mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại!

Dương Tiêu tiếp tục nói: “Đây là quận chúa Mộ Thiên Thiên, quận chúa của hoàng thất Đại Chu!”

“Tổ tiên nhà họ Diệp là công thần khai quốc của hoàng triều Đại Chu, vì một số nguyên nhân mà phải chịu oan khuất”.

“Bây giờ hoàng đế Đại Chu muốn rửa sạch oan ức cho tổ tiên các anh, đã ban hôn cho anh và quận chúa Thiên Thiên!”

Dừng một chút.

Dương Tiêu giơ tay.

Ba mươi viên đan dược có sáu đường vân đan.

Mười cây dược liệu năm ngàn năm!

Còn có một thanh vũ khí phụ ma cấp tám.

Hai cuốn võ kỹ cấp thiên!

Một bộ chiến giáp, đẳng cấp không thấp!

Hắn ta cười đầy ý sâu xa: “Cậu nhóc, ở đây có một bức thư hủy hôn”.

“Bên trên viết rõ anh tự thấy mình không xứng với quận chúa Thiên Thiên!”

Hắn ta ngoắc ngón tay với Diệp Bắc Minh, ném ra một chiếc nhẫn trữ vật: “Anh qua đây ký tên, những thứ này, và năm triệu khối nguyên!”

“Tất cả là của anh!”

Nếu là võ giả bình thường, vốn không thể từ chối việc tốt này.

Mộ Thiên Thiên cũng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, đợi anh đưa ra lựa chọn: ‘Liệu anh ta có đồng ý không?’

Không ngờ.

Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng một tiếng: “Hồ đồ, giết anh, những thứ này cũng là của tôi!”

Lời vừa được nói ra.

Nụ cười trên khuôn mặt Dương Tiêu liền đông cứng lại: “Anh nói cái gì?”

“Giết tôi?”

Hắn ta từng nghĩ Diệp Bắc Minh sẽ cảm kích khóc lóc, kích động, lập tức đồng ý.

Chỉ duy nhất không ngờ là Diệp Bắc Minh sẽ trả lời như vậy!

Thậm chí.

Dương Tiêu không hề nổi giận, hắn ta còn bị chọc cười: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh, anh biết anh đang nói chuyện với ai không?”

“Anh biết tôi có cảnh giới gì…”

Còn chưa nói hết câu.

Diệp Bắc Minh trực tiếp bước một bước xông đến trước người Dương Tiêu, nhanh đến mức sét đánh không kịp che tai!

Tấn công ra một quyền.

Dương Tiêu vốn không phản ứng kịp, bởi vì hắn ta nằm mơ cũng không tin Diệp Bắc Minh dám giết hắn ta!

Phập!

Lồng ngực đau dữ dội, Dương Tiêu bay ngược ra.

Chiếc ghế thái sư giá trị hàng triệu đồng phía sau ầm ầm nổ tung.

Cơ thể của hắn ta va đập lên tường của đại sảnh, đập ra một cái lỗ hổng!

Mộ Thiên Thiên mở to đôi mắt: “Cái gì? Anh…”

Liền sau đó.

Hắn ta quát lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, mày muốn chết hả!”

Dương Tiêu trán nổi gân xanh, sắc mặt tái xanh xông vào đại sảnh!

Trên người hắn ta bùng phát ra khí tức màu đỏ lửa, giống như ngọn lửa đang bùng cháy.

Phập! Phập! Phập!

Dương Tiêu giống như một con thú hoang, xông giết về phía Diệp Bắc Minh, mỗi một bước chân giáng xuống, gạch lát sàn đều ầm ầm nổ tung.

Khi hắn ta xuất hiện trước người Diệp Bắc Minh, giơ tay là tung ra một quyền: “Diệp Bắc Minh, mày phải trả giá cho hành vi của mày!”

Trong lòng chỉ có một ý nghĩ, giết!

Mộ Thiên Thiên kinh hãi kêu lên một tiếng: “Dương Tiêu, đừng giết anh ta!”

Dương Tiêu không có ý dừng tay.

Giết Diệp Bắc Minh thì đã làm sao?

Ngoại trừ hắn ta và Mộ Thiên Thiên, thì ai biết Diệp Bắc Minh là gia chủ của nhà họ Diệp?

Cùng lắm giết Diệp Bắc Minh, rồi thay một gia chủ nhà họ Diệp là được rồi!

Đúng lúc nắm đấm của Dương Tiêu sắp đập trúng Diệp Bắc Minh.

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh ra tay!

Anh cũng tung ra một quyền, đập vào nắm đấm của Dương Tiêu!

‘Rắc rắc’ một tiếng giòn tan vang lên.

Dương Tiêu giống như đấm vào tấm sắt, nắm đấm trực tiếp vỡ rạn: “A!”

Hắn ta đau đến toát mồ hôi lạnh, sượt sượt sượt lùi lại!

“Làm sao có thể?”

Mộ Thiên Thiên há hốc cái miệng nhỏ.

Liền sau đó.

Diệp Bắc Minh tiến lên, lập tức xuất hiện trước người Dương Tiêu!

Dương Tiêu gào thét một tiếng: “Nhóc con, mẹ kiếp, mày chết đi cho tao!”

Trong một tay khác xuất hiện một con dao găm màu đỏ lửa, hàn quang bức người!

Đâm về phía cổ họng của Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh thể hiện thân pháp quỷ dị, tránh được đòn tấn công này.

Tóm chặt cổ tay của Dương Tiêu!

Xoẹt!

Giật thật mạnh.

Cả cánh tay của Dương Tiêu bị giật xuống, máu tươi đầm đìa.

“A!”

Hắn ta kêu thảm xé gan xé phổi.

Mộ Thiên Thiên hít khí lạnh, vội vàng nói: “Dừng tay!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK