Ngay khi anh vừa nhấc chân lên định giẫm nát đầu người thanh niên kia.
Mặt mày lão Diệp tái mét: “Ranh con, cậu dám làm vậy à!”
Xoẹt!
Năm ngón tay lão ta nắm chặt, một thanh đao màu đen bỗng xuất hiện trong tay lão ta rồi vung đao chém vào đầu Diệp Bắc Minh.
“Đứng lại đó cho lão phu!”
Diệp Bắc Minh làm ngơ như không nghe thấy gì.
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay anh, kiếm quét ngang hóa giải đao khí ập tới.
Cùng lúc đó.
Chân anh giẫm mạnh xuống.
Đầu người thanh niên kia tan nát.
Lão Diệp trừng mắt chết trân: “Không! Đồ chó chết, sao cậu dám làm thế!”
“Tiểu sư đệ...”
Lạc Khuynh Thành ngỡ ngàng đầy khiếp sợ.
“Cậu đáng chết, cả nhà cậu đều đáng chết, tất cả người trên đời này đều đáng chết hết!”
Lão Diệp rống to một cách cuồng loạn.
Đôi mắt già nua đầy tơ máu: “Cái mạng ti tiện của các người kém xa một cọng tóc của cậu chủ nhà tôi!”
“Sao cậu dám giết cậu chủ hả?”
Diệp Bắc Minh đá văng xác chết người thanh niên như đá bịch tởm lợm.
Ầm!
Bỗng nhiên, máu thịt trên người thanh niên bỗng bay ra.
Một cảnh tượng khó lòng tưởng tượng xuất hiện.
“Cạch cạch cạch”, tiếng xương cốt di chuyển vang lên.
Hộp sọ vỡ nát bỗng bay về lại lần nữa ghép thành một.
Ngay sau đó.
Một cái đầu nguyên vẹn không chút hư hỏng lại xuất hiện trên cổ người thanh niên đó.
“Ôi... chuyện gì thế này?”
Người trên quảng trường kinh hãi.
Bọn họ thấy người thanh niên từ từ đứng dậy.
Đôi mắt đỏ bừng như nhỏ máu.
Gã há mồm thở dốc, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Mày... hộc hộc... mày...”
“Mày dám giết tao à? Nếu Hàn Lương tao không có thế thân phù thì e rằng đã bị mày giết chết rồi!”
Hàn Lương sợ vỡ mật.
Gã lấy một miếng ngọc bài trong ngực ra.
Trên đó có khắc đủ loại ký hiệu này nọ tiếc rằng đã vỡ vụn rồi.
Diệp Bắc Minh bèn hỏi: “Tháp nhỏ, thế thân phù là gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên trả lời: “Có nhiều thứ cậu chưa từng gặp lắm, cấp bậc thế giới của Thánh Vực cao hơn thế giới Cao Võ nhiều”.
“Nói trắng ra, thế giới Cao Võ chẳng qua chỉ là võ đạo mà thôi”.
“Còn những thế giới cao cấp hơn thì lại thiên về nghiên cứu phép tắc thế gian!”
“Thế thân phù chỉ là một loại trong số đó mà thôi”.
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Nói như vậy chẳng phải không thể giết chết gã ư?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười đáp: “Sai rồi!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sử dụng thế thân phù một lần sẽ khiến nguyên khí gã trọng thương”.
“Không tĩnh dưỡng vài ba năm thì không được, nếu cậu giết gã hai lần thì gã đi đời là cái chắc”.
“Hóa ra là vậy”.
Diệp Bắc Minh trầm ngâm gật đầu: “Vậy giết gã lần nữa thôi!”
Dứt lời, Diệp Bắc Minh lại bùng nổ.
Anh thi triển Ảnh Thuấn.
Dưới ánh mắt đầy kinh ngạc của mọi người, Diệp Bắc Minh xuất hiện ngay trước mặt Hàn Lương.
“Mày định làm gì đó!”
Giọng Hàn Lương hơi khàn, gã hoảng loạn lùi về sau: “Lão Diệp, cứu tôi!”
Lão Diệp hoàn hồn, nhanh chóng chém trường đao về phía Diệp Bắc Minh, nháy mắt không khí đã bị lão ta cắt ngang.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở anh: “Nhóc con, mau né, không sẽ chết đấy!”
Diệp Bắc Minh chỉ đành buông tha cho gã rồi mau chóng lùi về sau, né tránh đao vừa tới kia.
Ầm ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, mặt đất bị nổ thành một cái lỗ rộng cả trăm mét.
Hàn Lương không may mắn lắm bị làn khí đánh bay ra ngoài, chật vật ngã sõng soài trên mặt đất.
“Cậu chủ!”
Lão Diệp bước tới, rót chân nguyên vào cơ thể Hàn Lương để ổn định vết thương cho gã.
Chát!
Nhưng mà Hàn Lương quay phắt cho lão Diệp một cú tát đau đớn trên mặt: “Tôi bị làm sao thì sao hả! Đồ vô dụng nhà ông, không phát hiện tôi ở đây hả?”
“Thế mà còn dùng đao khí chém xuống mạnh bạo nữa!”
“Lẽ nào đến tôi mà ông cũng muốn giết hả? Mẹ kiếp! Mẹ kiếp! Chết tiệt!”
Tất cả mọi người sững sờ.
Cảnh giới của lão Diệp là Giới Vương đấy.
Lão ta lại để một tên mới cảnh giới Thần Đế làm bẽ mặt ư?
Mà điều khiến người ta khiếp sợ ấy là lão Diệp quỳ xuống nhỏ nhẹ nói: “Cậu chủ, xin lỗi cậu ạ!”
Hàn Lương phẫn nộ gào lên: “Giết! Giết thằng ranh đó cho tôi, rồi đánh gãy từng khúc xương của cậu ta cho tôi!”
“Chặt đầu của cậu ta dâng lên cho tôi, tôi muốn đích thân giẫm nát đầu của cậu ta!”
Chương 1069: Trong vòng mười mét
Lão Diệp cung kính trả lời: “Vâng ạ, thưa cậu chủ!”
Rồi lão ta chậm rãi đứng dậy, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt ác độc như rắn rết.
Ngay sau đó.
Xoạt!
Lão Diệp bỗng chốc xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh, lão ta chém mạnh trường đao xuống.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đầy kinh hãi: “Tốc độ nhanh thật đó!”
Anh mau chóng dùng Ảnh Thuấn.
Ầm ầm.
Tiếng nổ rung trời vọng vào tai từng người gần như xé rách màng nhĩ của bọn họ.
Ánh mắt lão Diệp hơi ngẩn ngơ.
Trong trung tâm làn khói bụi mờ mịt kia là Diệp Bắc Minh: “Oắt con được lắm, tránh được đòn này của lão phu à? Xem ra không thể xem thường cậu được rồi!”
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Tháp nhỏ, tôi có thể bùng nổ giết lão ta ngay được không?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghĩ ngợi một lát rồi mới nói: “Có thể giết lão ta ngay tức khắc nhưng sẽ rất nguy hiểm!”
“Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Lão ta đang ở cảnh giới Giới Vương, cho dù là tốc độ, lực lượng, phản ứng hay thủ đoạn đều hơn cậu gấp trăm lần!”
“Cậu bùng nổ sức mạnh tất nhiên là xả chân nguyên trên người ra!”
“Cho dù là long mạch bổ sung thì cũng phải mất một lát mới khôi phục được!”
“Nếu một chiêu không giết chết được lão ta thì cậu sẽ là người chết!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên tăm tối hơn: “Nói như vậy, tôi chỉ có thể tự dựa vào sức mạnh của mình giết chết lão ta à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Không phải, trong vòng mười mét bổn tháp phải giết lão ta!”
“Nhưng lão ta rất cẩn thận, vừa tấn công vừa lùi lại!”
“Rất khó tới gần lão ta trong vòng mười mét mà qua mười mét thì lão ta lại có cơ hội né chiêu!”
“Vậy nên cậu chỉ có duy nhất một cơ hội giết chết lão ta!”
Diệp Bắc Minh bước lên: “Để tôi thử xem!”
Anh chủ động lao lên, cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tấn công về phía lão Diệp.
Hành động ấy đã dọa sợ người tu võ trên quảng trường Vân Tiêu Tông.
“Diệp Bắc Minh điên rồi à?”
“Cảnh giới Thần Vương chủ động tấn công cảnh giới Giới Vương ư?”
“Đây là đường cùng buộc người ta làm liều hả!”
Tim mọi người nhảy lên kinh hoảng, suýt nữa cả lũ đã bị hù chết rồi.
Lão Diệp vô cùng tức giận: “Đồ khốn nạn, cậu đúng là gan to tày trời!”
“Hôm nay lão phu sẽ cho cậu biết cái gì là châu chấu đá xe, lấy trứng chọi đá!”
Lão ta vừa dứt lời, trường đao trong tay hạ xuống.
Đao khí cuồn cuộn như lốc xoáy lao tới.
Ầm! Ầm! Ầm!
Chúng chặn đứng tất cả đường lui của Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh gào lên: “Phá cho tôi!”
Anh đồng thời khởi động Cửu U Thần Ma Quyết, Long Đế Quyết và Thiên Ma Cửu Biến.
Mũi kiếm Trấn Ngục sắc nhọn, chém ra một con đường sống.
Anh thi triển Ảnh Thuấn.
Nháy mắt anh đã cách chỉ hơn mười mét lão Diệp, anh vừa đi tới thêm vài bước nữa.
Lão Diệp hừ nói: “Đồ rác rưởi, tính dùng kiếm đó giết lão phu à? Mơ đi!”
Lão ta biết Diệp Bắc Minh muốn giết mình thì chỉ có cách dựa vào thanh kiếm mà lão ta không biết kia thôi.
Đương nhiên lão ta sẽ không cho Diệp Bắc Minh cơ hội nào.
“Đồ oắt con, cút mau!”
Lão ta nắm chặt nắm đấm rồi tung ra một quyền.
Diệp Bắc Minh đạp chân, luồng sức mạnh trên người bùng nổ.
Gầm gừ!
Bốn tiếng rồng ngâm đồng thanh vang lên rồi hội tụ thành một.
Rồi nó va thẳng vào một quyền kia.
“Không thể nào!”
“Mẹ ơi! Long tích!”
“Khiếp! Diệp Bắc Minh cũng mở ra long tích ư?”
Hơn mười nghìn người trên quảng trường Vân Tiêu Tông đều hóa đá.
Bọn họ há hốc mồm hét to như thể gặp ma.
Trước mắt bọn họ.
Cột sống Diệp Bắc Minh tỏa sáng rực rỡ vầng sáng màu xanh ngọc, hình ảnh bốn con rồng hiện lên rồi phóng vút lên trời cao.
Hàn Lương suýt cắn đầu lưỡi: “Cậu ta cũng mở được long tích à? Còn dung hợp tận bốn con rồng!”
“Không thể nào!”
Gương mặt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng, cơ thể nhẹ run: “Tiểu sư đệ!”
Cái mũi Lục Tuyết Kỳ hơi cay, nước mắt vươn đầy mặt: “Đại lục Chân Võ được cứu rồi!”
Trong góc tối.
Lạc Chính Hùng bật thốt: “Đây là... long tích! Cậu ta mở được long tích rồi!”
Người phụ nữ trung niên kinh ngạc, hít sâu rồi nói: “Gia chủ, rốt cuộc tôi đã biết tại sao Khuynh Thành vừa ý cậu ta rồi!”
“Tên này quá yêu nghiệt!”
Chân máy Lạc Chính Hùng nhíu chặt: “Cho dù cậu ta mở long tích thì cũng không phải là đối thủ của lão Diệp đâu nhỉ?”
Người phụ nữ trung niên suy nghĩ một lát: “Hay là nhờ lão tổ ra tay?”
Rồi người phụ nữ làm một động tác cắt cổ: “Coi như bọn Hàn Lương chưa từng tới đây!”
“Không được!”
Lạc Chính Hùng hoảng sợ: “Lỡ như bị điều tra ra, nhà họ Lạc sẽ...”
Rầm!
Một tiếng nổ đánh gãy câu nói chưa dứt của Lạc Chính Hùng, thế là ông ta bèn quay đầu lại.
Trước mắt ông ta.
Cả quảng trường bụi bay mù mịt, Diệp Bắc Minh và lão Diệp cùng bay ngược ra ngoài.
Phụt!
Lục phủ ngũ tạng của Diệp Bắc Minh như nát vụn, anh phun máu tươi.
Lão Diệp lại còn thê thảm hơn anh nhiều, một tay đã nát bét.
Ngực lão ta có một lỗ thủng to tướng đầm đìa máu tươi trông rất ghê rợn.
Tất cả mọi người khiếp hãi.
Chương 1070: Giết lão Diệp
“Cảnh giới Thần Vương trung kỳ bất phân thắng bại với cảnh giới Giới Vương ư?”
“Trời ơi!”
“Tên này nghịch thiên quá rồi phải không?”
“Sát thần... Diệp Bắc Minh?”
Trong ánh mắt bọn họ đầy sự kinh hãi mà xưa nay chưa từng có, Diệp Bắc Minh quá nghịch thiên!
“Ha ha ha!”
Lão Diệp phun máu tươi, e dè nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, cậu... cậu rất mạnh, nhưng thật đáng tiếc!”
“Chắc long tích là át chủ bài của cậu nhỉ?”
“Không ngờ rằng chỉ thế giới Cao Võ lại có thể sinh ra một người như cậu!”
“Không hổ là con cháu của nhà họ Diệp tôi, tiếc rằng, đời này của các cậu quá vô dụng!”
Diệp Bắc Minh bất ngờ: “Ông nói gì? Ông có quan hệ với nhà họ Diệp hả?”
“Một người sắp chết không cần biết nhiều vậy đâu, cậu cứ xuống dưới hỏi tổ tiên Diệp Phá Thiên của mình đi!”
Lão Diệp hờ hững, lê lết cơ thể trọng thương của mình lại chỗ Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư đệ!”
Lạc Khuynh Thành hét lên định đi tới.
“Khuynh Thành!”
Lạc Chính Hùng xuất hiện, ngăn cô ấy lại: “Đứng đó!”
Cơ thể Lạc Khuynh Thành hơi run, nói: “Bố ơi, tiểu sư đệ bị trọng thương, con muốn đi cứu đệ ấy!”
Người phụ nữ trung niên bước tới, liếc mắt nhìn Diệp Bắc Minh.
Rồi thở dài nói: “Lục phủ ngũ tạng đã bị dập nát, không cứu được nữa... thật đáng tiếc...”
“Đừng! Đừng mà!”
Lạc Khuynh Thành giãy dụa kịch liệt nhưng lại không thể phản kháng.
Lục Tuyết Kỳ cắn răng, lao tới che chắn trước người Diệp Bắc Minh: “Muốn giết tiểu sư đệ của tôi thì phải bước qua xác tôi!”
Lão Diệp vừa đi vừa cười: “Các người sắp chết rồi, vậy để lão phu tiễn các người một chặng đường cuối nhé!”
Ba mươi mét.
Hai mươi mét.
Diệp Bắc Minh tập trung cao độ, cầm chắc kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chuẩn bị ra tay bất cứ lúc nào.
Mười lăm mét.
Mười mét.
Ngay khi chỉ còn cách Diệp Bắc Minh mười mét, lão Diệp dừng bước.
Lão ta linh cảm nguy hiểm đang ập tới: “Lẽ nào thằng nhóc đó còn có sức giết mình ư?”
Bỗng nhiên.
Giọng nói đầy phẫn nộ của Hàn Lương truyền tới: “Lão Diệp, ông còn đang do dự cái gì đó? Lên đi!”
“Lên cho tôi mau! Chặt đầu thằng chó ấy cho tôi mau, tôi phải giẫm nát cái đầu đó!”
Lão Diệp nhíu mày: “Cậu chủ, tôi...”
“Mẹ nó! Mẹ nó! Mẹ nó!”
Hàn Lương xả một tràng mắng chửi: “Ông cái gì ông hả? Ông còn đang do dự cái gì?”
“Tôi ra lệnh cho ông bây giờ chặt đầu của cậu ta dâng lại cho tôi!”
“Vâng ạ, thưa cậu chủ”.
Lão Diệp bất đắc dĩ.
Lòng thầm nghĩ: “Mở ra long tích lại còn có được bốn con rồng, đó đã là giới hạn của cậu ta rồi!”
Thế rồi lão ta bước lên.
Khoảng cách giữa lão ta với Diệp Bắc Minh...
Chín mét!
Diệp Bắc Minh nhìn về phía Hàn Lương rồi bảo: “Cảm ơn sự giúp đỡ của mày!”
Bỗng nhiên.
Anh hét to: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, giết lão ta cho tôi ngay!”
Trong cơ thể Diệp Bắc Minh chợt ngưng tụ một luồng sức mạnh đầy tính hủy diệt.
Mí mắt lão Diệp hơi giật, linh cảm nguy hiểm đang ập tới chỗ mình.
Đồng tử lão ta co lại: “Không ổn!”
Rồi lão ta xoay người bỏ chạy.
Tiếc rằng.
Giờ chạy đã quá muộn rồi.
Gầm gừ.
Một con Huyết long lao ra khỏi cơ thể Diệp Bắc Minh rồi nện xuống lưng lão Diệp.
Lão ta kêu thảm thiết: “Á...”
Cơ thể già nua bị Huyết Long xé làm đôi, máu thịt của lão ta bay đầy trời.
“Ôi mẹ ơi!”
Hàng trăm nghìn người thảng thốt, đứng không vững.
Da đầu mọi người run lên, sợ tới mức tim sắp nhảy ra ngoài.
“Lão già cảnh giới Giới Vương kia chết rồi ư?”
“Không thể nào...”
“Diệp Bắc Minh làm cách nào thế?”
“Huyết Long, là con Huyết Long kia!”
“Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì thế...”
Mọi người xôn xao bàn luận nhưng trong giọng nói của bọn họ vẫn xen lẫn chút run rẩy.
Xoạt! Xoạt! Xoạt!
Vô số ánh mắt kinh hãi tập trung vào người Diệp Bắc Minh.
“Không thể nào! Cậu ta làm cách gì chứ?”
Lạc Chính Hùng trừng to mắt như sắp rớt ra ngoài.
Cơ thể vợ ông ta hơn run, mặt mày trắng bệch.
Cho dù họ vô cùng kỳ vọng vào Diệp Bắc Minh thì cũng không ngờ rằng Diệp Bắc Minh có thể giết cảnh giới Giới Vương.
“Tiểu sư đệ!”
Lạc Khuynh Thành nắm chặt nắm đấm.
Lục Tuyết Kỳ nhìn sang, dán chặt mắt vào Diệp Bắc Minh, ánh mắt tràn đầy niềm hân hoan vui sướng.
“Lão Diệp, ông đang làm cái quái gì thế?”
Giọng Hàn Lương hơi run, gã không tin lão Diệp đã chết rồi.
Không thể nào!
Chuyện này không thể xảy ra!
Gã gào lên: “Lão Diệp, ông đi ra cho tôi mau!”
“Đi ra đi, mẹ kiếp! Ông cút ra đây cho tôi!”
“Giết thằng khốn đó, mau cút ra đây cho tôi!”
Mặc cho giọng nói của Hàn Lương vang vọng khắp quảng trường Vân Tiêu Tông.
Vẫn không ai đáp lại gã.
Giọng nói hờ hững của Diệp Bắc Minh truyền tới: “Mày muốn tìm lão ta à? Để tao tiễn mày đi gặp lão ta nhé!”
Rồi anh bước tới, thoáng chốc đã xuất hiện trước mặt Hàn Lương.
Kiếm Trấn Ngục kề ngay yết hầu của gã.
Luồng khí tức tử vong ập tới, Hàn Lương cực kỳ hoảng sợ: “Mày dám giết...”
Chương 1071: Săn rồng và trại heo
Nhưng mà.
Khi gã đối diện với Diệp Bắc Minh oai phong.
Lời uy hiếp không thể nào thốt ra khỏi miệng gã được thế là gã bèn sửa miệng: “Cậu Diệp, mong cậu đừng...”
Diệp Bắc Minh không lằng nhằng mà thi triển luôn thuật sưu hồn.
“Á... đừng mà!”
Hàn Lương chỉ cảm thấy đầu mình đau như sắp nứt ra, đôi mắt xen lẫn đầy tơ máu.
Gã lăn lộn điên cuồng trên mặt đất.
“Cậu Diệp, cầu xin cậu, mạnh bạo sưu hồn sẽ khiến đầu tôi nổ tung mất...”
Diệp Bắc Minh hơi kinh ngạc.
Thuật sưu hồn của anh lại không thể chui vào đầu Hàn Lương được sao?
Nếu mạnh mẽ sưu hồn thì chẳng sẽ chiếm được cái gì hết.
Còn Hàn Lương cũng sẽ lăn đùng ra chết.
“Tháp nhỏ, có chuyện gì thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Đây là một thủ đoạn rất đặc biệt, một vài thế lực người tu võ hùng mạnh dùng để đảm bảo bí mật của chúng không bị tiết lộ ra ngoài”.
“Bọn chúng sẽ hạ một loại cấm chết trong thần hồn của mỗi người, một khi bị sưu hồn thì sẽ chết ngay!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nói: “Tao hỏi mày vài vấn đề!”
Hàn Lương gật đầu như một con chó hèn mọn: “Cậu Diệp, mời cậu nói ạ!”
Diệp Bắc Minh hỏi vấn đề đầu tiên: “Thứ nhất là các người tới từ Thánh Vực hả?”
“Vâng ạ!”
Hàn Lương gật đầu lia lịa.
Vừa nghe hai chữ “Thánh Vực”, mắt hơn mười nghìn người tu võ đỏ bừng.
Hệ thống võ đạo của Thánh Vực càng hoàn thiện hơn thế giới Cao Võ nhiều, đó là nơi mà tất cả người tu võ nằm mơ cũng muốn tới.
Người thanh niên này đến từ Thánh Vực sao?
Diệp Bắc Minh bình tĩnh hỏi tiếp: “Vấn đề thứ hai, người của Thánh Vực đến thế giới Cao Võ làm gì?”
Cơ thể Hàn Lương run lên.
“Không nói à?”
Diệp Bắc Minh chẳng có hứng uy hiếp gã, anh vung kiếm thẳng tay chém xuống.
Phụt!
Một cái đùi của Hàn Lương biết mất, gã đau đớn rên la: “Tôi nói! Tôi nói!”
“Chúng tôi tới đây để săn rồng...”
Lạc Chính Hùng và vợ liếc mắt nhìn nhau.
Người phụ nữ trung niên lắc đầu.
“Săn rồng? Nghĩa là sao?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày.
Hàn Lương ấp úng.
Ngay sau đó.
Kiếm Trấn Ngục chém xuống.
Một cái đùi khác của Hàn Lương bị dập nát, gã đau đến ngất xỉu.
Hàn Lương hoảng sợ kêu to: “Săn rồng chính là đến những thế giới thấp hơn cướp long mạch ạ!”
“Mày nói gì?”
Giọng điệu của Diệp Bắc Minh lạnh xuống, một luồng khí tức hệt như thần chết ập tới.
Ba chữ cướp long mạch đã khiến anh liên tưởng đến rất nhiều chuyện.
Anh linh cảm rằng thế giới Chân Võ bị diệt vong có lẽ liên quan gì đó tới việc “săn rồng”.
Sắc mặt Hàn Lương trắng bệch: “Đây... đây là bí mật công khai của Thánh Vực!”
“Một khí người tu võ ở Thánh Vực mở ra long tích thì sẽ gắn long mạch vào trong cơ thể, nhờ đó thực lực của người tu võ sẽ tăng vọt!”
“Thế nhưng số lượng long mạch lại có hạn...”
Một ngọn lửa tức giận hừng hực dâng lên trong lòng Diệp Bắc Minh: “Vậy nên, các người đến thế giới Cao Võ cướp bóc à?”
Hàn Lương nuốt nước miếng đáp: “Đúng vậy... nhưng bình thường chúng ta sẽ không hành động quá đáng”.
Sát ý trong mắt Diệp Bắc Minh bùng lên: “Triệu năm về trước, long mạch của thế giới Chân Võ bị cướp có liên quan tới các người hay không?”
Hàn Lương sửng sốt, ngẩng đầu mắt đối mắt với Diệp Bắc Minh.
Cơ thể gã run rẩy, vội vàng cúi đầu xuống: “Cách một triệu năm, Thánh Vực sẽ tiến hành một lần săn rồng với quy mô cực kỳ lớn!”
“Bình thường sẽ có hạn chế này nọ, nhưng định kỳ triệu năm một lần săn rồng sẽ không có hạn chế nào hết!”
“Chúng tôi sẽ đến những trang trại heo... á nhầm, thế giới thấp hơn săn rồng...”
“Từ từ!”
Diệp Bắc Minh quát to: “Mày nói trang trại heo là có nghĩa gì hả?”
“Cậu Diệp, tôi...”
Hàn Lương cảm nhận được luồng sát khí khủng khiếp trên người Diệp Bắc Minh.
“Nói!”
“Người trẻ tuổi trong Thánh Vực cho rằng những thế giới cấp thấp như thế giới Cao Võ của các người chính là trang trại heo cung cấp thịt cho chúng tôi...”
Cả người Hàn Lương run rẩy: “Ở trong mắt chúng tôi, những người tu võ như các cậu chính là heo...”
Ầm!
Tất cả mọi người xôn xao.
Trong tai hơn mười nghìn người tu võ ở đây, những lời nói ấy như đạn hạt nhân đang nổ tung vậy.
“Trang trại heo ư?”
“Tôi có nghe nhầm không thế!”
“Mẹ kiếp! Thế giới Cao Võ chúng ta?”
“Con mẹ nó! Thằng rác rưởi kia, mày nói gì đó?”
Tất cả mọi người đều là dân tu võ, nào có ai không ngông cuồng chứ?
Vậy mà giờ đây bọn họ bị người khác coi là heo?
Đến cả sắc mặt một vài lão già cao tuổi bình tĩnh đều trở nên cực kỳ xấu, trong mắt bùng lên cơn giận dữ.
Một vài người tu võ tính tình táo bạo vén tay áo lên, nếu bọn họ không e dè Diệp Bắc Minh.
Thì đã sớm chạy tới làm thịt Hàn Lương rồi.
Hàn Lương sợ phát khóc: “Đây đâu phải là tôi nói chứ...”
Diệp Bắc Minh áp chế cơn tức giận trong lòng mình nói: “Thế giới Chân Võ bị diệt vong, trăm long mạch bị cướp mất chín mươi chín con cũng là do các người làm sao?”
Con ngươi Hàn Lương co rút, vẻ mặt gã đầy hoảng sợ.
Diệp Bắc Minh từ từ bước tới: “Vì sao lão Diệp lại gọi tao là con cháu của nhà họ Diệp hả?”
“Hay giữa hai bọn tao có liên hệ gì hả?”
Anh hét to: “Trả lời tao ngay!”
Hàn Lương sợ hãi quỳ rạp xuống đất, dập đầu điên cuồng: “Cậu Diệp, tôi cam đoan chuyện ở thế giới Chân Võ không liên quan gì tới nhà họ Hàn chúng tôi!”
“Cậu... cậu đừng hỏi nữa, nếu tôi khai hết thì không khác gì giết tôi cả!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Lẽ nào mày không biết rằng có đôi khi sống còn đau khổ hơn chết à?”
Chương 1072: Nghìn cân treo sợi tóc
...
...
Diệp Bắc Minh vung tay một cái.
Mười ba căn kim châm đồng loạt đâm vào trong cơ thể Hàn Lương!
Quỷ Môn Thập Tam Châm!
Ngân châm cứu người, kim châm đoạt mệnh!
"Á!"
Hàn Lương phát ra tiếng kêu như giết heo, điên cuồng lăn lộn trên mặt đất.
Trước mắt gã là một màu đỏ như máu, xuất hiện ảo giác!
Vô số lệ quỷ đánh úp về phía gã!
Đều là những người gã đã từng giết!
Cắn nuốt máu thịt của gã!
"Tha mạng, đừng mà... cầu xin các người..."
Hàn Lương bị dọa phát điên, cầu xin tha thứ: "Cậu Diệp, tôi nói, tôi nói tất cả cho cậu..."
Một giây sau.
Gã phun ra một ngụm tinh huyết, hóa thành một đám sương máu giữa không trung!
Một bóng người đỏ ngầu ngưng tụ thành hình: "Người nào mà to gan như vậy, dám sưu hồn người nhà họ Hàn?"
Thời điểm nhìn thấy bóng người màu đỏ này, Hàn Lương như thể nắm được rơm rạ cứu mạng: "Ông nội, mau cứu cháu..."
"Thằng chó đẻ này muốn giết cháu, cậu ta là đời con cháu của Diệp Phá Thiên!"
"Diệp Phá Thiên?"
Đôi mắt của bóng người kia đọng lại, rơi xuống người Diệp Bắc Minh.
Không hề do dự, ánh sáng đỏ lóe lên, nghiền ép về phía Diệp Bắc Minh!
Một kích này có thể so sánh với một đòn toàn lực của cảnh giới Giới Vương sơ kỳ!
Chân nguyên của Diệp Bắc Minh còn chưa khôi phục, con ngươi anh khẽ co rụt lại, nhanh chóng lùi ra xa!
Ầm!
Trong nháy mắt, quảng trường Vân Tiêu Tông nổ tung, toàn bộ gạch lát hóa thành bột phấn.
Người tu võ xung quanh đều bị đánh bay ra ngoài, người dưới cảnh giới Thần Vương bị nổ tung cả cơ thể, ào ào hóa thành từng đám sương máu!
"Phụt!"
Diệp Bắc Minh rơi tại nơi xa, phun ra một ngụm máu tươi!
Sắc mặt anh trở nên vô cùng trắng bệch!
Lục Tuyết Kỳ la to: "Tiểu sư đệ!"
Lạc Khuynh Thành nôn nóng, giẫm một chân xuống, lao về phía Diệp Bắc Minh.
Lạc Chính Hùng trực tiếp ngăn cản cô ấy lại: "Đừng nên nhúng tay!"
Đôi mắt Lạc Khuynh Thành đỏ bừng: "Ông cho rằng tôi là ông sao? Hay giống như năm đó ông nhét tôi vào trong chiến trường Thái Cổ!"
"Ông có thể làm ra hành động vứt bỏ người thân, nhưng tôi không làm được!"
"Tiểu sư đệ chính là tất cả của tôi!"
Lạc Chính Hùng ngây người, khuôn mặt hiện lên vẻ lúng túng: "Khuynh Thành, bố..."
"Buông tay!"
Lạc Khuynh Thành nổi giận gầm lên, tránh thoát Lạc Chính Hùng, tiến về phía Diệp Bắc Minh.
"Thằng nhóc kia, lão phu muốn giết cậu, cậu chạy trốn được sao?"
Bóng dáng màu đỏ khóa chặt Diệp Bắc Minh, mau chóng đánh úp lại!
Cuốn lên cơn gió lốc kinh khủng màu đỏ, bay vụt qua giữa đám người.
"Á..."
"Mau tránh ra!"
Vô số người tu võ kêu lên đau đớn, như vừa bị ném vào trong cối xay thịt!
Máu thịt và xương xẩu bay tứ tung, từng đám sương máu nổ tung!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng mở miệng: "Nhóc, giết Hàn Lương, bóng dáng đỏ này ngưng tụ ra từ máu tươi của gã!"
"Một khi gã chết đi, bóng người sẽ lập tức tán loạn!"
Diệp Bắc Minh muốn vận dụng Ảnh Thuấn, chợt nhận ra chân nguyên không đủ!
Đáng chết!
Cùng lúc đó.
Bóng dáng màu đỏ đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, nó cười đầy dữ tợn: "Thằng con hoang, có thể làm lão phu tự mình tiễn lên đường chết, đời này của cậu sống đáng giá!"
Lão ta duỗi tay, nghiền áp một chưởng xuống!
Diệp Bắc Minh hoàn toàn không thể tránh né.
Tại thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, một làn gió thơm chợt ập tới!
Chắn trước người Diệp Bắc Minh, tiếng "răng rắc" lớn vang lên.
Một thân thể mềm mại yếu ớt rơi vào trong lòng anh, lực mạnh đến mức đánh bay cả hai người ra ngoài, hung hăng nện xuống đất!
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, Lạc Khuynh Thành đã giúp anh chắn một kích trí mạng này!
Có thể sánh được với một chiêu toàn lực của Giới Vương!
Giờ phút này.
Gân mạch toàn thân Lạc Khuynh Thành đứt đoạn, thân thể gần như sụp đổ!
Ngất đi ngay tại chỗ.
"Đại sư tỷ!"
Diệp Bắc Minh kêu lên bi thảm, đôi mắt như muốn nổ tung: "Vì sao chứ!"
Sự phẫn nộ cực hạn khiến máu trong người Diệp Bắc Minh sôi trào, mi tâm anh chợt xuất hiện một con mắt nhỏ dựng thẳng, trên mặt hiện lên từng mảng ma văn ghê người!
Sau lưng anh, ma khí ngập trời như ngọn lửa đang thiêu đốt!
"Ma tộc, cậu ta là người của Ma tộc?"
Những người tu võ khác thấy cảnh tượng này thì đồng loạt biến sắc!
Rống!
Long Tích sáng lên, bốn con huyết long hiện ra, gào thét trên không trung!
Trái tim Diệp Bắc Minh run rẩy, đôi mắt thì rỉ máu: "Đáng chết! Mày đáng chết!"
Anh duỗi tay túm lấy bóng người màu đỏ.
Thần Ma Cửu Biến, Cắn Nuốt!
Ma khí màu đen ngưng tụ thành một con rồng đen, nó mở to mồm máu đánh về phía bóng đỏ!
"Thiên Ma tộc, cậu..."
Đôi mắt bóng người đỏ như máu hiện lên vẻ kinh hoàng, trong nháy mắt đã bị rồng đen cắn nuốt!
Rồng đen cắn nuốt bóng đỏ xong lại há miệng nuốt luôn Hàn Lương!
"Khuynh Thành!"
Lạc Chính Hùng và vợ xông đến: "Cửu Chuyển Bất Diệt đan đâu? Mau giao ra đây!"
Lục Tuyết Kỳ ngã ngồi trên mặt đất, nước mắt không cầm được mà tuôn rơi: "Đại sư tỷ, hu hu hu..."