Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2132: Hơi thở của Đế Thi!

Bất Hủ Thương, Lam Nguyệt Nhã, cùng với hai mươi mấy cảnh giới Tế Đạo đang đứng ở đằng xa.

Tất cả ngớ người đứng yên tại chỗ!

Môi hôi tuôn như mưa!

Toàn thân run rẩy!

Tròng mắt cơ hồ sắp nứt ra rồi!

Bất Hủ Khung! Khung lão tổ! Cảnh giới Tế Đạo tầng ba đấy!

Thế mà lại bị một bàn tay đứt lìa đánh trọng thương chỉ với một chưởng?

Bàn tay đứt lìa kia mịn màng như ngọc, chỗ miệng vết thương máu chảy đầm đìa, năm ngón tay cực kỳ thon dài, hoàn mỹ, đây chắc chắn là bàn tay của một nữ nhân!

Nhưng.

Chỉ với một bàn tay đứt lìa như vậy, thế mà con mẹ nó đánh một chưởng đã làm Bất Hủ Khung trọng thương?

Chủ nhân của bàn tay này, rốt cuộc đã lên đến cảnh giới gì vậy?

"Đù mé!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc thốt lên, rồi truyền âm với cảm xúc sợ hãi cực độ: "Dao Trì, không ngờ cô lại mạnh đến vậy, tại sao lúc trước ở tộc Bất Hủ cô không ra tay?"

Dao Trì cười nhạt: "Bổn đế giết một tên cảnh giới Tế Đạo tầng ba, còn không dễ như trở bàn tay à?"

"Nhưng ở trong tộc Bất Hủ, ông nghĩ chỉ có một tên cảnh giới Tế Đạo tầng ba chắc? Đấy còn chưa kể còn có kiếm Bất Hủ tọa trấn nữa!"

"Một khi bổn đế bị giữ lại, đó sẽ là bị giữ lại thật đấy!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc mấy giây rồi bật ra một câu: "Hiểu rồi!"

Nội tâm Diệp Bắc Minh cũng vô cùng chấn động!

Rốt cuộc cảnh giới Đại Đế mạnh cỡ nào chứ?

"Ngươi... rốt cuộc ngươi là cái thứ gì vậy?"

Bất Hủ Khung kinh hãi, không kìm được run rẩy!

Nỗi sợ hoàn toàn chiếm cứ tâm trí ông ta, không ai biết hiện giờ ông ta đang sợ hãi cỡ nào!

"Ồn ào!"

Đế Thủ phát ra một thanh âm, sau đó nhoáng cái đã xuất hiện trước người Bất Hủ Khung!

Một chưởng đánh vào trán ông ta!

Khí tràng cường đại, sức uy hiếp khủng bố, khiến cho Bất Hủ Khung đang trọng thương không còn bất kỳ khả năng phản kháng nào!

Bụp!

Một âm thanh nặng nề như tiếng quả dưa hấu bị đập nát vang lên, đầu của Bất Hủ Khung nổ tung ngay tại chỗ!

Tiếp đó, gân mạch toàn thân đứt đoạn, xương cốt còn chưa nát thành bột vụn, thân hình đã hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!

Thậm chí.

Thần hồn của Bất Hủ Khung còn không có tư cách tháo chạy, đã tan biến cùng thân thể!

"Khung lão tổ?"

Đám Bất Hủ Thương chứng kiến cảnh này, họ sợ đến nỗi con ngươi co rút, điên cuồng lùi về sau như gặp quỷ!

Đế Thủ không truy đuổi, mà lóe lên như một tia sáng quay vào tầng 108 của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

"Còn không đi mau, đợi gì nữa?"

"Vừa rồi bổn đế ra tay đã để lộ hơi thở rồi, chỉ chốc lát nữa là sẽ có rất nhiều người cảnh giới Tế Đạo đến đây!"

"Về phần đối phó ra sao, đó là việc của các ngươi! Đừng có bảo bổn đế không quan tâm tính mạng Diệp Bắc Minh nữa!" Dao Trì hừ lạnh một tiếng.

Rồi không nói thêm lời nào nữa!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bùng nổ lực lượng, đưa Diệp Bắc Minh và Bất Hủ Nhan đang hôn mê bay về phía Vạn Y Cốc!

Một khắc đồng hồ sau!

Vù!

Hư không dao động, mười mấy bóng người lần lượt xuất hiện.

Cổ Kiếm Trần của nhà họ Cổ.

Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ ở thần viện Thái Thương.

Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ của gia tộc Côn Ngô!

Còn có Bàng Vân của đế cung Hồng Hoang, cùng với các lão giả cảnh giới Tế Đạo ở các thế lực khác, tổng cộng mười mấy người đứng lơ lửng giữa không trung!

"Mọi người cũng cảm nhận được cỗ khí tức vừa nãy chứ?"

"Nói nhảm, nếu không cảm nhận được, bọn tôi có xuất hiện ở đây không?"

"Sau khi Đế Thi thoát khỏi nhà tù số bảy, cuối cùng đã để lộ khí tức lần đầu tiên, nhất định phải tìm được Đế Thi, rồi phong ấn nó lại lần nữa! Nếu không, Nguyên Thủy Chân Giới chúng ta sẽ vạn kiếp bất phục!"

Mấy giọng nói ngưng trọng vang lên liên tục.

"Còn muốn chạy à? Tất cả quỳ xuống cho lão phu!"

Phía sau lại vang lên một giọng nói lạnh lẽo, hai mươi mấy bóng người lao tới như thiên thạch, cuốn theo bụi bay mù mịt!

Một lão giả mặc áo bào trắng, khuôn mặt cay nghiệt: "Nhóm người này cứ lén lén lút lút ở gần đây, chắc chắn bọn chúng biết vừa nãy ở đây xảy ra chuyện gì!"

"Coi bộ dạng các ngươi, hình như là người tộc Bất Hủ nhỉ? Nói! Tộc Bất Hủ đang giở trò gì?"

Bất Hủ Thương hộc ra một ngụm máu.

Chật vật quỳ rạp trên mặt đất, trán toát mồ hôi lạnh!

Ông ta hoảng sợ nhìn mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo trước mặt: "Các vị tiền bối, giơ cao đánh khẽ! Thật sự không phải tộc Bất Hủ chúng tôi giở trò, vừa nãy chúng tôi đang đuổi giết Diệp Bắc Minh!"

"Khung lão tổ còn đích thân ra tay, nửa đường đột nhiên lại xuất hiện một bàn tay đứt lìa, nó..."

Nói đến đây.

Nét mặt Bất Hủ Thương kinh hoàng: "Nó chỉ tát một cái, đã tát chết Khung lão tổ!"

"Cái gì?"

Mọi người cả kinh.

Lão giả áo bào trắng trầm mặt: "Bất Hủ Thương, ngươi coi lão phu là đồ ngu à?"

"Bất Hủ Khung cảnh giới Tế Đạo tầng ba, bị một bàn tay đứt lìa tát chết? Đùa cái gì vậy!"

"Đợi đã!"

Cổ Kiếm Trầm khẽ quát.

Mọi người quay đầu lại nhìn, chỉ thấy vẻ mặt Cổ Kiếm Trầm ngưng trọng, trong đôi mắt già nua hiện lên tơ máu: "Ngươi vừa bảo, một bàn tay đứt lìa? Tát một cái đã tát chết Bất Hủ Khung sao?"

"Cổ tiền bối, đúng vậy..."

Bất Hủ Thương sợ hãi gật đầu.

"Không thể nào, tên này đang nói dối!"

Mọi người lắc đầu.

"Tôi thấy cứ trực tiếp tra hồn đi, dù sao ở đây cũng không có người của tộc Bất Hủ, giết chết họ cũng không ai biết!" Tô Bi Vân cười lạnh.

Cổ Kiếm Trần trầm giọng: "Các vị, đừng quên chúng ta tới đây tìm Đế Thi!"

"Nếu bàn tay đó là Đế Thi thì sao?"

"Cái này..."

Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ cùng mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đều sửng sốt!

Côn Ngô Tuyệt Long kinh ngạc nói: "Cổ huynh, Đế Thi là vật chết, sao có thể giết chết một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba được?"

"Đúng vậy! Chỉ là một phần của xác chết, có có khả năng này ư?" Đỉnh Phù Đồ cũng nuốt ngụm nước miếng.

Khóe mắt Cổ Kiếm Trần giật giật: "Đây mới là chỗ khủng bố nhất, nếu bàn tay đứt lìa đó thật sự là một bộ phận của Đế Thi!"

"Hơn nữa còn có thể tát một cái tát chết một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba thì sao?"

Ông ta vừa dứt lời.

Toàn trường rơi vào im lặng!

Nét mặt của mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo đang có mặt ở đây, lập tức trở nên cực kỳ khó coi!

Nếu như vậy thật, thì quá đáng sợ!

"Mẹ nó, cứ tra hồn đi! Tôi cũng muốn xem xem, rốt cuộc chuyện này có thật không!" Lão giả áo bào trắng không nhịn được nữa.

Ông ta đưa tay ra hư không bóp một cái, bóp cổ Bất Hủ Thương!

Ngạt thở!

Kinh hoàng!

Hoảng loạn!

Các loại biểu cảm lóe lên trên mặt Bất Hủ Thương: "Đừng, tiền bối..."

Lão giả áo bào trắng híp mắt lại.

Một đạo hồng quang bắn ra từ mắt ông ta!

Vào khoảnh khắc nó sắp đi vào đầu Bất Hủ Thương!

"Dám ra tay với người của tộc Bất Hủ ta ư? Muốn chết à!"

Một tiếng xé gió sắc bén vang lên!

Giây tiếp theo, một trường kiếm cổ xưa xé rách hư không mà đến, chặt đứt bàn tay đang bóp cổ Bất Hủ Thương!

"Kẻ nào đấy?"

Lão giả áo bào trắng phẫn nộ.

Đang định nổi khùng!

Phập!

Thanh trường kiếm cổ xưa kia phập một tiếng, trực tiếp đâm qua ngực lão giả áo bào trắng, đóng đinh ông ta lên một gốc cây to!

Cúi đầu nhìn, lão giả áo bào trắng cực kỳ hoảng sợ: "Kiếm Bất Hủ!"

Những người cảnh giới Tế Đạo khác cũng kinh hãi thốt lên!

Thanh kiếm này, bọn họ quá quen thuộc!

Binh khí Đại Đế của tộc Bất Hủ, kiếm Bất Hủ!

Thanh kiếm đâm lão giả áo bào trắng chỉ là một kiện mô phỏng, chưa được 1% uy lực như kiếm Bất Hủ, thế mà lại khủng bố như này!

Vèo!

Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, nhìn về phía khe nứt không gian màu tím.

"Tư Đồ Kính, gia tộc Tư Đồ chỉ có một mình ngươi ở cảnh giới Tế Đạo tầng hai, thế mà ngươi cũng dám tra hồn của người tộc Bất Hủ ư?"

Một bóng người đi ra từ khe nứt không gian!
Chương 2133: Mười lăm người cảnh giới Tế Đạo, truy sát!

"Bất Hủ Chiến!"

Tất cả những người đang có mặt ở hiện trường, mặt biến sắc!

Cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, đây là thực lực mạnh nhất trong số những người đang có mặt ở đây!

"Chiến lão tổ, cuối cùng người đã tới! Khung lão tổ, mất rồi..." Bất Hủ Thương mặt xám như tro tàn.

Bất Hủ Chiến trầm mặt: "Kẻ động đến tộc Bất Hủ ta, chết!"

"Đừng..."

Lão giả áo bào trắng sợ tái mặt, vừa mới mở miệng xin tha!

Thanh trường kiếm cổ bùng nổ ra một cỗ năng lượng khủng khiếp, cơ thể lão giả áo bào trắng nổ tung, hóa thành làn sương máu phủ đầy trời!

"Bất Hủ Chiến, ngươi cứ chờ đó cho ta!"

Thần hồn của lão giả áo bào trắng lao ra, cố chạy thật xa!

Bất Hủ Chiến cười lạnh một tiếng: "Ngươi nghĩ thần hồn của ngươi chạy được sao?"

"Bạo!"

Một chữ vừa dứt.

Thanh trường kiếm cổ bổ ra một đạo kiếm quang vô tận, thần hồn của lão giả áo bào trắng hét thảm một tiếng, rồi tan biến!

"Truyền lệnh xuống, bất cứ kẻ nào mang huyết mạch gia tộc Tư Đồ, giết không tha!"

"Từ hôm nay trở đi, Nguyên Thủy Chân Giới sẽ không còn bất cứ người nào của gia tộc Tư Đồ nữa!"

Giọng nói lạnh lùng.

Âm vang hùng hồn!

Mười mấy vị cảnh giới Tế Đạo ở đây mặt mày nghiêm trọng, nhưng không một ai lên tiếng cầu xin cho!

"Bất Hủ Thương, rốt cuộc vừa nãy đã xảy ra chuyện gì?"

...

Tốc độ của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cực nhanh, nó lao đến Vạn Y Cốc như một ngôi sao băng!

"Đù! Vãi chưởng!"

Ở bên trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh cực kỳ kích động: "Dao Trì, cô mạnh quá trời!"

"Đây chính là thực lực của Nữ Đế hả? Một cái tát, tát chết một người cảnh giới Tế Đạo tầng ba? Đúng là nghịch thiên!"

"Hừ!"

Dao Trì kiêu ngạo hừ lạnh một tiếng: "Diệp Bắc Minh, thực lực của bổn đế, còn hơn thế nhiều!"

"Tiếc là bổn đế chỉ còn lại một bàn tay, sức mạnh còn lại không nhiều!"

"Đấy là sau khi tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, ta đã hấp thu một phần lực lượng thiên địa nên mới khôi phục chút sức mạnh!"

"Nếu bổn đế mà ở thời kỳ đỉnh cao, một ánh mắt có thể khiến cho cảnh giới Tế Đạo tàng chín hóa thành huyết vụ!"

"Hít!"

Diệp Bắc Minh hít một ngụm khí lạnh, nổi da gà: "Cảnh giới Đại Đế, khủng bố như vậy thật hả?"

Dao Trì ngạo nghễ nói: "Ngươi hoàn toàn không hiểu Đại Đế nghĩa là gì!"

"Đến cảnh giới đó, có thể tự do khống chế phép tắc trong thiên địa, năm đó Nguyên Thủy Chân Giới có mười mấy vị Đại Đế, mỗi người đều lập ra phép tắc của riêng mình..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Mười mấy loại phép tắc? Thế thì loạn lắm à?"

"Đương nhiên là loạn!"

Dao Trì xác nhận: "Chính vì loạn, cộng với việc tài nguyên tu luyện phân bổ không đồng đều!"

"Một số Đại Đế bị người ta đánh lén, vây giết, cuối cùng ngã xuống!"

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: "Bọn họ phân xác cô, trấn áp trong các nhà tù khác nhau!"

"Vậy những Đại Đế khác thì sao? Họ có gặp phải cảnh ngộ giống cô không?"

Dao Trì im lặng vài giây.

Sau đó yếu ớt bật ra một câu: "Ta không biết!"

Diệp Bắc Minh không hỏi thêm nữa.

Anh chuyển chủ đề luôn: "Phải rồi, nếu mà có cảnh giới Tế Đạo đến tiếp, cô có thể ra tay không?"

Dao Trì cười nhạt: "Diệp Bắc Minh, ta khuyên ngươi cứ hồi phục thương thế trước đi rồi bàn tiếp!"

"Vừa nãy bổn đế ra tay, chắc chắn đã bị lộ, nếu ngươi bị cảnh giới Tế Đạo tìm được vị trí tiếp, dù bổn đế có ra tay cũng không có thời gian bảo vệ ngươi!"

"Chỉ có tự nâng cao thực lực, ngươi mới bảo vệ được chính mình!"

"Nếu không, mọi thứ sẽ thành công cốc!"

"Tôi hiểu rồi!"

Diệp Bắc Minh nghiêm túc gật đầu.

Anh quay sang nhìn Bất Hủ Nhan ở trong tháp, cô ấy vẫn đang hôn mê: "Tiểu Tháp, đến Vạn Y Cốc với tốc độ nhanh nhất!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tăng tốc đột ngột, vừa mới lao ra khỏi một dãy núi.

Phía trước, không gian dao động dữ dội!

"Diệp Bắc Minh, cậu muốn đi đâu?"

Bất Hủ Chiến đi ra từ hư không, tay cầm thanh kiếm Bất Hủ giả chém ra một nhát!

Ong!

Kiếm ý cuồn cuộn, dữ dội đập lên tháp Càn Khôn Trấn Ngục, một tiếng ong lớn vang lên!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rơi mạnh xuống đất như một thiên thạch, sau đó rung rung không ngừng, cơ hồ hỏng mất!

Diệp Bắc Minh gầm nhẹ: "Tiểu Tháp! Ông sao rồi?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn động một cái, sau đó vọt lên trời như tên lửa: "Bổn tháp không sao, yên tâm, ta nhất định sẽ đưa cậu rời khỏi đây an toàn!"

Vèo!

Quay người, chạy sang một hướng khác.

Vừa mới lao đi chưa được trăm dặm, phía trước đã có mười mấy bóng người hiện ra giữa không trung!

Đám Cổ Kiếm Trần, Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long, Côn Ngô Tuệ, Bàng Long đến đây hết rồi!

Mặt ai cũng lạnh lùng!

Tô Bi Vân cắn răng: "Đồ nhi ngoan của ta, con làm vi sư đuổi theo mệt quá!"

Giọng Đỉnh Phù Đồ lạnh lẽo: "Diệp Bắc Minh, cậu chạy tiếp đi? Sao không chạy nữa?"

"Diệp Bắc Minh, giao thần tuyền của tộc Côn Ngô ra đây!" Côn Ngô Tuyệt Long nói với vẻ lạnh nhạt: "Sau đó giao mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn ra đây, nếu không, nợ mới nợ cũ lão phu sẽ tính cả luôn!"

Bàng Vân tức điên lên: "Nhóc con, cậu hại lão phu thảm luôn!"

"Bây giờ cậu nói rõ với mọi người, lão phu từng giao dịch với cậu lúc nào hả?"

"Ừm? Rồi cả tôi lấy mẫu thạch Hỗn Độn và máu Hỗn Độn của cậu lúc nào?"

Mười mấy người cảnh giới Tế Đạo, đã chặn hết mọi đường lui!

Phía sau.

Bất Hủ Chiến bước lên một bước, chặn đứng đường lui cuối cùng của Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, cậu giết Bất Hủ Khung, mà còn muốn đi sao? Cậu phải cho lão phu một lời giải thích!"

Thêm Bất Hủ Chiến nữa, tổng cộng mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bất lực cười khổ: "Nhóc con, có vẻ chúng ta tiêu đời thật rồi..."

Chỉ với một ý niệm, Diệp Bắc Minh đã ra khỏi tháp Càn Khôn Trấn Ngục, đứng ở trên đỉnh tháp: "Tiểu Tháp, ông đã cố hết sức rồi!"

Anh cực kỳ suy yếu!

Gân mạch, xương cốt toàn thân đều đã đứt hết!

Nếu không có viên Hồi Quang Phản Chiếu đan kia, chỉ đứng thôi cũng là hy vọng xa vời với anh!

Ánh mắt lạnh như băng!

Quét qua mười lăm người cảnh giới Tế Đạo ở đây, mắt anh đỏ ngầu, anh nói: "Mười lăm người có mặt ở đây, Diệp Bắc Minh tôi nhớ hết rồi!"

"Tốt nhất là các người giết chết tôi!"

"Nếu hôm nay Diệp Bắc Minh tôi không chết, tôi bảo đảm sẽ tiêu diệt hết tất cả các người, và cả thế lực đằng sau các người!"

Anh nói xong.

"Ha ha ha ha!"

"Nhóc con, cậu làm lão phu buồn cười quá!"

"Chỉ bằng cậu? Mà đòi tiêu diệt chúng tôi và thế lực sau lưng chúng tôi ư? Ha ha ha ha..."

"Diệp Bắc Minh ơi là Diệp Bắc Minh, cậu ngây thơ thật đấy, cậu có biết cảnh giới Tế Đạo là gì không? Sau cậu dám khiêu khích mười mấy cảnh giới Tế Đạo cùng lúc hả?"

"Cậu đã tàn phế rồi, còn dám ăn nói ngông cuồng? Buồn cười thật!"

Mười lăm vị cảnh giới Tế Đạo, hơn một nửa trong số họ là đang châm biếm!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngày càng lạnh!

Thậm chí còn hơi uất nghẹn!

Bất Hủ Chiến cầm kiếm chĩa vào đầu Diệp Bắc Minh, rồi thản nhiên nói: "Nhóc con, lão phu sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng! Giao một bộ phận thi thể của Đế Thi ra đây, sau đó xóa bỏ thần hồn của tòa tháp này!"

"Cuối cùng, cậu tự vẫn, chuyện này sẽ chấm dứt tại đây!"

Diệp Bắc Minh tức quá hóa cười: "Ha ha, thế mà cũng gọi là cơ hội ư?"

Mặt Bất Hủ Chiến hiện lên ba phần giễu cợt: "Lão phu chịu cho cậu được toàn thây, chẳng lẽ còn không phải cơ hội à?"

Diệp Bắc Minh tức quá chửi luôn: "Lão chó già đạo đức giả, nếu tôi mà khôi phục thực lực, tôi sẽ giết ông đầu tiên!"

"Tôi thấy cậu đang tìm đường chết!"

Cái mặt già của Bất Hủ Chiến trầm xuống!

Thanh kiếm Bất Hủ giả trong tay ngân vang, một nhát chém thẳng vào đầu Diệp Bắc Minh!

"Nhóc con, bổn tháp tự bạo đây!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét to, ngưng tụ toàn bộ lực lượng trong cơ thể!

Giây tiếp theo.

Khoảng không trên đỉnh đầu có khí Hỗn Độn dao động, hư không rách ra một cái lỗ!

Một bóng dáng xinh đẹp từ trên trời rơi xuống, rơi xuống ngay bên cạnh Diệp Bắc Minh!

"Tiểu Minh Minh!"

Khoảnh khắc Côn Ngô Mật Phi thấy Diệp Bắc Minh, hai mắt đỏ lên: "Kẻ nào đã làm anh bị thương ra nông nỗi này? Hắn, đáng chết!"
Chương 2134: Tiểu Minh Minh, mượn tháp Càn Khôn Trấn Ngục của anh một lát!

"Hỗn Độn Thể!"

Khoảnh khắc nhìn thấy Côn Ngô Mật Phi, sắc mặt của mọi người có mặt ở đó đều tối sầm lại!

Trở nên vô cùng ngưng trọng!

Diệp Bắc Minh lắc đầu, trả lời một câu: "Người làm tôi bị thương đã chết, thần hồn cũng bị hủy diệt rồi!"

Côn Ngô Mật Phi tiến lên, ôm lấy Diệp Bắc Minh, sức mạnh Hỗn Độn hội tụ lại vào trong người hắn!

"Vô dụng thôi, tôi bị sức mạnh pháp tắc của cảnh giới Tế Đạo làm bị thương, chỉ có Vạn Đỉnh Thiên của Vạn Y Cốc mới có thể cứu được tôi." Diệp Bắc Minh nói.

Cố gắng nói.

Một vệt máu tràn ra từ khóe miệng, thật kinh hoàng!

"Vậy bây giờ chúng ta đến Vạn Y Cốc!"

Côn Ngô Mật Phi cõng Diệp Bắc Minh trên lưng, chuẩn bị đi về phía Vạn Y Cốc!

"Côn Ngô Mật Phi, cô coi ta như không tồn tại à?"

Giọng nói của Bất Hủ Chiến lạnh lùng vang lên.

Côn Ngô Mật Phi là cảnh giới Đại Đạo cấp chín, Hỗn Độn Thể cực kỳ đáng sợ!

Sức chiến đấu hiện tại của cô ta có lẽ có thể sánh ngang với Đại Đạo Chi Thượng cấp 9!

Vẫn cách rất xa cảnh giới Tế Đạo!

Mười bốn người ở cảnh giới Tế Đạo khác bước ra, vây quanh Côn Ngô Mật Phi và Diệp Bắc Minh!

Trong ánh mắt của lão Thương ngập tràn sự tham lam!

Đây chính là Hỗn Độn Thể thật sự, mỗi một giọt máu đều là máu Hỗn Độn!

Vô giá!

Ngay cả Côn Ngô Tuyệt Long và Côn Ngô Tuệ cũng nhìn chằm chằm vào Côn Ngô Mật Phi, trong mắt cũng lộ ra một chút tham lam!

"Sao thế? Các người vẫn muốn ngăn cản tôi?"

Côn Ngô Mật Phi cười lạnh!

Bất Hủ Chiến hừ lạnh một tiếng: "Hừ! Côn Ngô Mật Phi, ta biết sức chiến đấu của Hỗn Độn Thể là thiên hạ vô song!"

"Nhưng, với cảnh giới hiện tại của cô, cao nhất cũng chỉ ngang với Đại Đạo Chi Thượng cấp chín!”

"Ở đây có mười lăm người thuộc cảnh giới Tế Đạo, cô thật sự muốn lo chuyện bao đồng à? Nể mặt Hồng Hoang Đế Cung, ta có thể cho cô một cơ hội, bây giờ cô rời đi, để Diệp Bắc Minh lại!”

"Chuyện này ta có thể coi như chưa từng xảy ra!"

Côn Ngô Mật Phi nói: "Nếu không thì sao?"

Bất Hủ Chiến cười: "Không? Cô cứ thử xem?"

"Thử thì thử!"

Côn Ngô Mật Phi giận dữ hét lên.

Đặt Diệp Bắc Minh xuống, chủ động tấn công Bất Hủ Chiến!

Tốc độ của cô cực kỳ nhanh, mang theo sức mạnh của Hỗn Độn Thể!

Toàn bộ năng lượng trong trời đất bị rút cạn trong chớp mắt!

Tất cả đều bị cô lợi dụng, ngưng tụ lại, lao vào Bất Hủ Chiến!

Cổ Kiếm Trần kinh ngạc: "Đây chính là Hỗn Độn Thể sao? Năng lượng bản thân và năng lượng trời đất hợp lại!”

"Tương truyền chỉ cần Hỗn Độn Thể ra tay, toàn bộ trời đất sẽ trở thành sân nhà của Hỗn Độn Thể!"

"Xem ra là sự thật!"

"E là ngay cả chúng ta cũng không thể giao tiếp được với năng lượng của trời đất xung quanh, bọn chúng đều tuân theo mệnh lệnh của Hỗn Độn Thể rồi!"

Biểu cảm của những người ở cảnh giới Tế Đạo khác cũng cực kỳ ngưng trọng.

Điều này thật quá khủng khiếp!

Chẳng trách Hỗn Độn Thể được coi là bất khả chiến bại!

"Côn Ngô Mật Phi, cô quá kiêu ngạo rồi!"

Thanh kiếm trong tay Bất Hủ Chiến đâm ra!

Một chút kiếm quang bộc phát, như thể từ chín tầng trời chém xuống!

Binh--!

Năng lượng trời đất vừa ngưng tụ phát nổ trực tiếp sau khi va chạm với kiếm quang!

Trong chớp mắt.

Côn Ngô Mật Phi đã đáp xuống trước mặt Bất Hủ Chiến. Cô nắm chặt tay, tung ra một cú đấm!

"Ha ha ha ha! Cô coi cảnh giới Tế Đạo cấp bốn là cái gì chứ? Một con kiến sao?”

Bất Hủ Chiến cực kỳ tức giận nhưng lại cười!

Hành vi này của Côn Ngô Mật Phi đã hoàn toàn chọc tức ông ta!

Ông ta giơ tay tung ra một cú đấm phản đòn!

Bang! Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên!

Một cảnh tượng khó tin xuất hiện, Bất Hủ Chiến lại bay ngược ra ngoài, tuy cánh tay của ông ta không bị thương nhưng lại có chút tê liệt!

"Cô...sức mạnh của cô?"

Trên khuôn mặt già nua của Bất Hủ Chiến hiện lên một tia kinh ngạc!

Ngay lập tức.

Trở nên vô cùng ngưng trọng!

"Cái này... Bất Hủ Chiến bị đánh lùi lại?"

Những cảnh giới Tế Đạo khác cũng biến sắc theo.

Sắc mặt Cổ Kiếm Trần nghiêm nghị: "Cú đấm vừa rồi của Côn Ngô Mật Phi ít nhất cũng có sức mạnh của 20 vạn con rồng!”

"Nếu là cảnh giới Tế Đạo cấp một bình thường, chắc chắn không phải là đối thủ của Côn Ngô Mật Phi!”

"Cái gì!"

"20 vạn con rồng!"

Đám người Tô Bi Vân, Đỉnh Phù Đồ, Côn Ngô Tuyệt Long hoàn toàn ngơ ngác!

Bọn họ chính là cảnh giới Tế Đạo cấp một!

"Sức mạnh của Côn Ngô Mật Phi đã vượt qua chúng ta?"

Đỉnh Phù Đồ nuốt nước bọt, không thể chấp nhận.

Hai mắt Tô Bi Vân đỏ lên: "Hỗn Độn Thể cực kỳ cường đại, sức mạnh bùng phát cũng chỉ là sức mạnh cơ thể!”

"Nếu sử dụng pháp tắc võ đạo, cô ta nhất định không phải đối thủ của chúng ta!"

Đỉnh Phù Đồ vội vàng gật đầu: "Đúng! Đúng, đúng!"

Bất Hủ Chiến cũng đã phản ứng lại.

Không còn so bì thể lực với Côn Ngô Mật Phi nữa, ông ta giơ thanh kiếm dài cổ xưa giống như kiếm Bất Hủ trong tay lên, vẽ ra hàng chục đạo phù văn trong không trung!

Uỳnh—!

Tất cả phù văn đều rung lên!

Trong chớp mắt liền ngưng tụ thành một trận pháp, xoáy lên một luồng sát khí đẫm máu, khóa chặt vào khoảng không nơi Côn Ngô Mật Phi đang đứng!

"Hỗn Độn Thể rất mạnh, nhưng ta muốn nói cho cô biết, dưới Tế Đạo, tất cả chỉ là con kiến!”

Bất Hủ Chiến hét lớn.

"Luyện hóa cô ta cho ta, hóa thành máu đi!"

Khoảnh khắc này.

Toàn bộ hư không rung chuyển, sức mạnh Tế Đạo tràn vào!

Máu trong người Côn Ngô Mật Phi sôi sục, máu như hóa thành dung nham, khiến cơ thể như muốn nổ tung!

Côn Ngô Mật Phi cắn răng, cứa vào lòng bàn tay, tung ra một chút máu Hỗn Độn!

Biến thành màn sương máu!

Ngưng tụ thành khí Hỗn Độn và bao trùm cơ thể cô ta!

Sức mạnh Tế Đạo kia mới biến mất vài phần!

"Như vậy đã không được rồi sao? Cô không phải là Hỗn Độn Thể sao?" Bất Hủ Chiến cười lạnh, nắm chặt thanh kiếm dài cổ xưa!

Một nhát kiếm chém xuống!

"Kiếm tới đây!"

Uỳnh uỳnh uỳnh——!

Một sức mạnh Tế Đạo ngưng tụ, hóa thành một thanh thần kiếm khổng lồ màu đỏ như máu, trông giống hệt kiếm Bất Hủ!

Một nhát kiếm chém về phía Côn Ngô Mật Phi!

Ánh mắt Côn Ngô Mật Phi kiên định, nghiến răng đốt cháy tinh huyết của mình.

Toàn bộ sức mạnh trong cơ thể bùng phát dưới tinh huyết thiêu đốt!

Sức mạnh Hỗn Độn quét qua, lao vào kiếm thần đỏ như máu khổng lồ!

"Keng! Keng! Keng!"

Thần kiếm đỏ như máu phát ra âm thanh bùng nổ!

Nhưng.

Sức mạnh bùng phát ra của Côn Ngô Mật Phi rõ ràng đã yếu hơn một chút. Sức mạnh này trực tiếp bùng nổ, cuối cùng cũng không chống đỡ lại được kiếm thần màu đỏ như máu!

"Phụt…………"

Côn Ngô Mật Phi phun ra một ngụm máu, ngã lăn ra ngoài.

"Mật Phi!"

Diệp Bắc Minh hét lên.

Bang! ! !

Côn Ngô Mật Phi va phải bức màn sáng của trận pháp, khí huyết trong cơ thể lại một lần nữa cuồn cuộn lên, nặng nề ngã xuống đất, lại phun ra một ngụm máu tươi!

Mặc dù đã đốt cháy!

Cổ Kiếm Trần tặc lưỡi lắc đầu: Chậc chậc! Đây đều là máu Hỗn Độn đấy! Thật là lãng phí, thật là quá lãng phí! "

Tô Bi Vân cười lạnh: "Tôi đã nói rồi mà, tuy Hỗn Độn Thể là nghịch thiên!”

"Nhưng Côn Ngô Mật Phi mới là cảnh giới Đại Đạo cấp chín, không thể là đối thủ của cảnh giới Tế Đạo cấp bốn được!”

Khóe miệng Đỉnh Phù Đồ hiện lên một nụ cười: "Vậy thì tôi yên tâm rồi."

"Lão Bàng, ông là người của Hồng Hoang Đế Cung, nếu hôm nay chúng tôi giết Côn Ngô Mật Phi, chia nhau máu Hỗn Độn trong người cô ta, ông sẽ không nói ra chứ??”

Bàng Vân cười toe toét: "Hôm nay tôi không có mặt ở đây, nói cái gì chứ?"

Đỉnh Phù Đồ mỉm cười.

Sau đó ông ta nhìn về phía Côn Ngô Tuyệt Long và Côn Ngô Tuệ: "Anh Tuyệt Long, Tuệ lão tổ, các người thì sao?"

Côn Ngô Tuyệt Long cười lạnh: "Côn Ngô Mật Phi đã lừa dối và phản bội gia tộc Côn Ngô!"

"Cô ta sớm đã không còn liên quan gì đến tộc Côn Ngô nữa rồi, nhưng máu của cô ta thì tôi rất có hứng thú.” Côn Ngô Tuệ cười, cuối cùng cũng lộ ra răng nanh.

"Ha ha......"

Nghe mọi người thảo luận, Côn Ngô Mật Phi mỉm cười: "Các người cho rằng có thể đánh bại tôi sao?"

Cô từ từ đứng dậy!

Rắc, rắc, rắc... vặn vẹo cơ thể một chút!

Vết thương vừa rồi đã bình phục trong nháy mắt!

"Cái này... bình phục nhanh như vậy sao?"

Những người ở cảnh giới Tế Đạo có mặt đều ngây ra!

Hai mắt Tô Bi Vân nóng lên: "Đây chính là Hỗn Độn Thể sao? Khả năng hồi phục thật đáng sợ!"

"Chỉ cần không tử chiến, hoặc kiệt lực mà chết, thì căn bản không thể đánh chết được!”

Bất Hủ Chiến cười lạnh: "Ta chắc chắn sẽ đánh bại cô. Không thể không nói! Sức mạnh bộc phát vừa rồi của cô rất gần với 50 vạn con rồng rồi đấy!”

"Tuy nhiên, uy lực nhát kiếm vừa rồi của ta vượt qua 60 vạn con rồng cơ!”

"Nếu ta ra tay toàn lực, có thể đạt đến 70 vạn con rồng, còn không thể đánh bại cô sao?”

Côn Ngô Mật Phi không trả lời.

Từ từ quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh!

"Tiểu Minh Minh, cho tôi mượn Tháp Càn Khôn Trấn Ngục của anh một lát!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK