Khi nhìn thấy tin nhắn cuối cùng.
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rụt lại.
Anh nhanh chóng gọi điện cho Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết!"
Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết truyền đến: "Anh từ Côn Lôn Hư trở về rồi?"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Vừa trở về, chuyện bên kia tạm thời dừng một khoảng thời gian".
"Sao lại thế này, Tôn Thiến mất tích ư?"
Hạ Nhược Tuyết giải thích rất nhanh: "Em cũng không biết sao nữa, em đã nhờ mấy người Vạn Lăng Phong và Lâm Thương Hải hỗ trợ tìm, nhưng bây giờ không có một chút manh mối nào cả".
"Từ lần trước anh tiến vào Côn Lôn Hư, em liền trở về Giang Nam".
"Ngày hôm sau Tôn Thiến đã không thấy tăm hơi!"
"Ở gần chỗ Tôn Thiến ở cũng đã xảy ra một chuyện vô cùng đáng sợ".
Diệp Bắc Minh nghiêm túc hỏi: "Chuyện gì?"
Khuôn mặt Hạ Nhược Tuyết trắng bệch: "Trong vòng phạm vi mười km, tất cả chó đều chết!"
"Cho dù là chó nuôi trong nhà hay chó hoang dã, tất cả đều chết không thể hiểu được!"
"Chỉ trong một đêm đã hóa thành thây khô!"
"Giống như... giống như bị hút khô máu tươi vậy!"
Diệp Bắc Minh ngẩn ra.
Đột nhiên.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là tàn hồn ký túc trong cơ thể cô gái kia đang làm trò quỷ!"
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Sao lại thế này?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tàn hồn muốn duy trì bất tử, nhất định phải hấp thu máu tươi".
"Giống như Long Đế vậy, chỉ có khi hấp thu máu tươi của người sống mới có thể duy trì bất diệt!"
"Cô nhóc Tôn Thiến kia thiện lương, không muốn giết người, cho nên mới ra tay với đám chó ở gần đó!"
"Nhưng có lẽ sau này Tôn Thiến sẽ nhập ma!"
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, tìm kiếm tung tích của Tôn Thiến cho tôi!"
Càn Khôn Vô Cực, Vạn Lí Truy Tung!
Một lát sau.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Khí tức của cô ta đã bị che chắn, không thể tìm được!"
"Hơn nữa, hoàn toàn không thể cảm nhận được khí tức của cô ta".
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Hoàn toàn không thể cảm nhận được?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Đúng vậy, loại tình huống này chỉ có hai khả năng".
"Thứ nhất, Tôn Thiến đã chết".
"Nhưng tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng đã thừa nhận Tôn Thiến, nếu Tôn Thiến đã chết, bà ta cũng sẽ chết".
"Cho nên, loại khả năng này có thể loại bỏ".
"Thứ hai là Tôn Thiến không còn ở giới phàm tục nữa!"
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Cô ta tiến vào Côn Lôn Hư rồi sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Chắc hẳn là vậy, không cần lo lắng quá".
"Tàn hồn của thần nữ Túc Hoàng sẽ không làm hại Tôn Thiến, trừ khi Tôn Thiến chủ động rời khỏi cơ thể".
"Nếu không nô bộc sẽ không có khả năng phản phệ chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh hơi thở phào nhẹ nhõm.
Sau đó anh nói hết tất cả cho Hạ Nhược Tuyết.
Trong lòng Hạ Nhược Tuyết trầm xuống.
Tiếp theo.
Hạ Nhược Tuyết đột nhiên nói: "Bắc Minh, em muốn tu võ!"
Diệp Bắc Minh ngạc nhiên: "Không phải em rất chán ghét tu võ sao?"
Hạ Nhược Tuyết cắn răng: "Đúng vậy, trước kia em rất chán ghét tu võ".
"Nhưng mà em phát hiện, nếu một người quá yếu ớt, vận mệnh sẽ bị người khác nắm trong tay".
"Ngay từ đầu là mẹ em, tiếp theo lại là Côn Lôn Hư".
"Nếu anh chỉ là một người đàn ông bình thường, em sẽ làm một người phụ nữ bình thường!"
"Nhưng bây giờ với thực lực và địa vị của anh, nếu em cứ tiếp tục làm một người phụ nữ bình thường, tuyệt đối sẽ không xứng với anh".
"Hơn nữa, em không muốn kéo chân anh..."
Hạ Nhược Tuyết nói ra suy nghĩ trong lòng.
Diệp Bắc Minh đồng ý: "Được, anh sẽ đến thành phố Giang Nam tìm em".
"Được!"
Cuộc gọi kết thúc.
Diệp Bắc Minh trực tiếp trở về thành phố Giang Nam.
Diệp phủ.
Lúc Hạ Nhược Tuyết nhìn thấy Diệp Bắc Minh xuất hiện liền trực tiếp nhào lên.
Hai giờ sau.
Hạ Nhược Tuyết cảm thấy mỹ mãn ngồi trên giường: "Bây giờ dạy em tu võ đi!"
Diệp Bắc Minh nghiêm túc nhìn Hạ Nhược Tuyết: "Nhược Tuyết, tu võ quan trọng nhất không phải thiên phú, mà là kiên trì và nghị lực".
"Quá trình này sẽ vô cùng vất vả, em có thể chịu đựng được không?"
"Em có thể chịu đựng được!"
Hạ Nhược Tuyết trả lời.
"Được!"
Diệp Bắc Minh không hề vô nghĩa: "Người tu võ bình thường, phải đi đến cảnh giới đại tông sư mới có thể đả thông hai mạch nhâm đốc".
"Anh sẽ đả thông hai mạch nhâm đốc trước cho em, em sẽ giảm bớt được rất nhiều bước phải đi".
Anh điều khiển chân nguyên xâm nhập vào trong cơ thể Hạ Nhược Tuyết.
Trong phút chốc!
Keng!
Một tiếng kiếm truyền đến, vang vọng cả phòng.
Diệp Bắc Minh chấn động: "Đây là cái gì?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, đây là thể Kiếm Tâm, cô gái này không đơn giản".
"Không ngờ lại có được thể Kiếm Tâm, nhưng vẫn chưa thức tỉnh!"
"Nếu cô ấy bắt đầu tập võ từ nhỏ, hẳn là sẽ được phát hiện ra từ sớm".
Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Thể Kiếm Tâm là cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: "Cậu có thể hiểu là trời sinh rất thân thiết với kiếm đạo, rất dễ dàng sinh ra cộng minh".
"Thích hợp tu luyện sử dụng kiếm, muốn tăng cấp nhanh cũng không phải việc khó gì!"
"Nếu bồi dưỡng tốt, có lẽ tốc độ tu luyện sẽ còn nhanh hơn cậu".
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Khoa trương như vậy sao?"
Anh giải thích cho Hạ Nhược Tuyết biết cô ấy là thể Kiếm Tâm.
Hạ Nhược Tuyết có chút sững sờ: "Khó trách trước đây em xem người ta múa kiếm, cảm giác chiêu thức rất đơn giản".
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Anh biểu diễn Lạc Nhạn Kiếm Pháp một lần trước mặt Hạ Nhược Tuyết.
"Nhược Tuyết, em tới thử xem?"
"Chỉ cần biểu diễn lại các chiêu thức vừa rồi là được".
Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra một thanh trường kiếm màu xanh.
Kiếm này ở trong kiếm trủng của anh, là tự anh rèn ra.
"Được".
Hạ Nhược Tuyết gật đầu.
Diệp Bắc Minh vốn nghĩ Hạ Nhược Tuyết có thể nhớ được một phần là tốt rồi.
Sau này có thể chậm rãi luyện tập.
Nhưng điều làm cho Diệp Bắc Minh khiếp sợ chính là, Hạ Nhược Tuyết lại có thể biểu diễn lại toàn bộ Lạc Nhạn Kiếm Pháp!
Chương 497: Tôi sẽ để bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi khi bị sát thần săn giết!
Không sai chút nào!
Thậm chí.
Lúc cô ấy thể hiện Lạc Nhạn Kiếm Pháp còn có vẻ thành thạo, xinh đẹp hơn Diệp Bắc Minh!
Diệp Bắc Minh nghẹn họng nhìn trân trối: "Trời đất ơi!"
"Nhược Tuyết, em quả thực là thiên tài kiếm đạo trời sinh!"
Đôi mắt đẹp của Hạ Nhược Tuyết lóe lên, kiêu ngạo cười: "Vậy sao? Nói như vậy em thích hợp tu võ?"
"Đâu chỉ thích hợp, Lạc Nhạn Kiếm Pháp này quả thực là được sáng tạo ra để dành cho em!"
...
Côn Lôn Hư, bên ngoài rừng rậm ma thú.
Tôn Thiến không ngừng chạy, cuối cùng đã đi vào nơi này.
Trên người cô ta có rất nhiều vết máu đọng lại.
Khuôn mặt bẩn thỉu.
Có vẻ rất chật vật!
Trong cơ thể cô ta truyền đến giọng nói của thần nữ Túc Hoàng: "Vào đi!"
Tôn Thiến có chút sợ hãi: "Khu rừng rậm này có vẻ rất đáng sợ, thật sự phải vào đi sao?"
Thần nữ Túc Hoàng cười lạnh: "Không đi vào trong thì tôi bổ sung máu tươi như thế nào?"
"Chẳng lẽ bà còn muốn tôi tiếp tục giết hại những con chó hoang đó sao?"
"Cô phải biết rằng, tôi đã dựa theo cô không giết người, chỉ giết một vài con chó hoang đã là nể mặt cô lắm rồi!"
"Nếu tàn hồn của tôi không được bổ sung máu tươi, tôi sẽ chết”.
"Nếu tôi chết, tôi cũng sẽ kéo cô chết cùng”.
Cả người Tôn Thiến run lên.
Cô ta cắn môi, trực tiếp vọt vào trong rừng rậm ma thú.
...
Năm ngày sau.
Diệp Bắc Minh đã truyền thụ Lạc Nhạn Kiếm Pháp, thuật Đằng Không, phù quang lược ảnh cho Hạ Nhược Tuyết.
Hôm nay là ngày cuối cùng anh hẹn với nhà họ Ngô.
Một ngàn cân Tinh Hồn Sa hẳn là đủ.
Sau khi tạm biệt Hạ Nhược Tuyết, Diệp Bắc Minh đi thẳng đến cửa vào Côn Lôn Hư.
Lúc ở trên núi tuyết, anh lại gặp được một già một trẻ.
Đúng là Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình.
Bọn họ nhìn thấy Diệp Bắc Minh thì vô cùng kích động: "Diệp tiền bối!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: "Sao hai người lại ở chỗ này?"
Vân Chi Lan có chút xấu hổ: "Khụ khụ, lão hủ muốn tiến vào Côn Lôn Hư truy tìm võ đạo mạnh hơn”.
Khuôn mặt già nua của ông ta đỏ lên: "Chỉ tiếc là đã quanh quẩn ở gần đây mấy ngày rồi vẫn chưa tìm được cửa vào”.
Giữa Côn Lôn Hư và giới phàm tục có mười mấy lối vào.
Người bình thường căn bản không biết cửa vào ở nơi nào.
Trừ khi là đi theo người tu võ vào Côn Lôn Hư!
Vân Chi Lan không phải người Côn Lôn Hư, cho nên không biết cũng là bình thường.
Vân Kiếm Bình vội vàng nói: "Diệp tiền bối, xin ngài hãy thương xót dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.
Cô ta tỏ ra vô cùng đáng thương.
Vân Chi Lan cũng cúi đầu chín mươi độ: "Diệp tiền bối, trước kia đã đắc tội nhiều, mong ngài rộng lượng tha thứ”.
"Nếu không phiền, xin hãy dẫn chúng tôi vào Côn Lôn Hư đi”.
Diệp Bắc Minh nhìn ông cháu hai người một cái: "Dẫn hai người vào cũng được, nhưng tôi phải nhắc nhở một câu”.
"Côn Lôn Hư là nơi cá lớn nuốt cá bé, không có pháp luật như giới phàm tục”.
"Nếu sau khi vào Côn Lôn Hư mà bị người khác giết, không liên quan gì đến tôi!"
Vân Chi Lan nghiêm túc gật đầu: "Được!"
Diệp Bắc Minh không nói nhiều nữa.
Anh dẫn hai ông cháu lên đỉnh một ngọn núi tuyết.
Chỉ vào phía trước một cái vách núi đen: "Nơi này chính là một cửa vào Côn Lôn Hư”.
"Cái gì?"
Vân Chi Lan ngây người.
Vân Kiếm Bình cũng không tin nói: "Diệp tiền bối, ở đây chỉ là một vách núi thôi!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu, cũng không giải thích.
Anh bước ra từng bước, nhảy xuống vách núi!
Hai ông cháu còn lo lắng Diệp Bắc Minh sẽ bị rơi thành thịt nát.
Ai ngờ anh lại biến mất trong không trung!
"A?"
Vân Chi Lan và Vân Kiếm Bình đều ngây người.
Ông cháu hai người nhìn nhau một cái, cũng trực tiếp nhảy xuống.
Khung cảnh trước mắt biến đổi, không ngờ lại xuất hiện ở trong một sơn cốc.
"Côn Lôn Hư!"
Vân Chi Lan kích động đến mức cả người run rẩy: "Chúng ta đã vào được rồi!"
Vân Kiếm Bình nhìn bốn phía xung quanh: "Diệp tiền bối đâu?"
Bóng dáng Diệp Bắc Minh đã sớm biến mất.
...
Hai giờ sau.
Diệp Bắc Minh đi đến bên ngoài thành Côn Luân.
Đột nhiên.
Giọng nói nghiêm túc của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, nguy hiểm!"
"Rất nguy hiểm! Cẩn thận!"
Diệp Bắc Minh kinh ngạc dừng lại.
Đây là lần đầu tiên anh thấy tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc như thế: "Sao vậy?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lạnh lùng mở miệng: "Tự cậu cảm nhận đi, chủ yếu là ở gần thương hội nhà họ Ngô!"
Một người một tháp cùng chung ý thức.
Thành Côn Luân rất lớn, có hơn mười triệu người ở.
Sau khi Diệp Bắc Minh tiến vào Võ Tôn trung kỳ, phạm vi mà tháp Càn Khôn Trấn Ngục có thể bao trùm cũng trở nên rất rộng lớn.
Giờ phút này.
Tất cả mọi thứ trong thành Côn Luân đều lọt hết vào trong mắt anh.
Anh có thể cảm nhận được rõ ràng tất cả mọi thứ xung quanh thương hội nhà họ Ngô.
Một khí tức kinh khủng rải rác khắp bốn phương tám hướng thương hội nhà họ Ngô.
Không chỉ như thế, ở khắp nơi trong thành Côn Luân cũng đều có người tu võ thực lực cường đại trấn thủ!
"Mười ba Võ Thần sơ kỳ?"
"Ba mươi mấy Võ Đế!"
"Võ Thánh đỉnh phong khoảng trăm người, còn có vô số người tu võ khác!"
Lần đầu khi anh đến thành Côn Luân.
Căn bản không cảm nhận được khí tức của Võ Thần!
Lúc này.
Lại có tận mười ba Võ Thần!
Có thể là trùng hợp sao?
Sắc mặt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, sát ý khủng bố không thể kiềm được mà tăng vọt: "Haha, xem ra nhà họ Ngô đã bán đứng tôi!"
"Ngô Khinh Diên, cô vẫn không kháng cự được sức hút đó ư?"
"Diệp Bắc Minh tôi là người mà mấy người có thể tính kế sao?"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền đến: "Nhóc con, rút lui trước đi”.
"Mười mấy Võ Thần đồng loạt ra tay, phần thắng của cậu không cao đâu”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh chớp động.
Anh nhìn về hướng thành Côn Luân.
Đột nhiên.
Anh ngẩng đầu nhìn lên không trung, quỷ dị cười: "Tôi có một suy nghĩ lớn mật!"
"Không phải bọn họ thành lập Đồ Thần, vội vã muốn giết tôi sao?"
"Một khi đã như vậy, tôi sẽ để bọn họ cảm nhận được sự sợ hãi khi bị sát thần săn giết!"
Vừa nói xong.
Diệp Bắc Minh không hề do dự, trực tiếp dịch dung, hóa thành bộ dáng của Diệp Bắc Phong.
Sau đó liền đi vào thành Côn Luân.
Diệp Bắc Minh vẫn không đi về phía thương hội nhà họ Ngô.
Mà là đi đến một nơi nào đó bên ngoài thành Côn Luân.
Trên bầu trời thành Côn Luân, mây đen dày đặc!
Chương 498: Tàn sát bắt đầu
Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra.
…
Lúc này.
Một đám võ giả của liên minh Đồ Thần tập trung trong một sân viện xa hoa.
Bầu không khí vô cùng căng thẳng!
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Lúc này, mọi người đều dõi theo động tĩnh của hướng thương hội nhà họ Ngô.
Một khi sát thần xuất hiện, bọn họ sẽ ào ào xông ra!
Đột nhiên.
Một người đàn ông trung niên nghi ngờ nói: “Hôm nay Diệp Bắc Phong có đến không?”
“Chẳng may hắn thận trọng, hôm nay không đến thương hội nhà họ Ngô thì làm thế nào?”
Phá vỡ sự yên tĩnh.
Một tên mập khác cười lạnh lùng một tiếng: “Kẻ này vô cùng tự phụ, chắc chắn hắn sẽ đến”.
“Chỉ cần hắn dám đến, thì sẽ chết chắc!”
Người đàn ông trung niên cau mày: “Nhưng… tôi cứ luôn giật mí mắt, cứ cảm thấy hôm nay có chuyện lớn sắp xảy ra”.
“Ha ha ha!”
Toàn bộ các võ giả khác trong viện đều phá lên cười.
Bầu không khí bớt căng thẳng hơn rất nhiều.
“Căng thẳng quá rồi!”
“Thực lực của Diệp Bắc Phong rất khủng bố, nhưng chủ yếu là thanh kiếm đó!”
“Không có thần khí đó, mười ba tiền bối võ thần cùng ra tay, Diệp Bắc Phong chẳng là cái gì hết!”
Mấy cường giả võ đế bật cười.
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên: “Chẳng may Diệp Bắc Phong xông đến nơi này thì làm thế nào?”
“Xông đến nơi này, làm sao có thể!”
Tên mập đó lắc đầu, thớ thịt béo trên mặt dồn lại với nhau: “Diệp Bắc Phong đó cũng không phải là thần, làm sao biết được hôm nay liên minh Đồ Thần muốn giết hắn?”
“Cho dù hắn biết, làm sao có thể đến chỗ chúng ta chứ!”
Võ đế khác kinh sợ nhìn tên mập!
Đồng tử co mạnh lại!
Hàm răng va vào nhau lập cập!
“Ấy, các người nhìn tôi làm gì, mặt tôi có thứ gì sao?”
Tên mập cau mày, cảm thấy hơi kỳ lạ.
Liền sau đó.
Tên mập cảm thấy không đúng!
Những người này không phải đang nhìn mình, mà nhìn vị trí sau lưng mình.
Quay đầu theo bản năng!
Đồng tử co mạnh lại, trong đôi mắt đầy máu: “Mày! Sát thần Diệp Bắc Phong …”
Trái tim sợ đến gần như nổ tung!
Vãi!
Sát thần.
Diệp Bắc Phong đến thật?
Vãi!
Tên mập suýt nữa sợ chết, thịt mỡ trên mặt cũng run lên chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Mày… mày…”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng cười nói: “Không ngờ phải không, tao đến thật đây”.
Xoẹt!
Chém ra một đường kiếm khí màu đỏ máu!
Cái đầu của tên mập bay cao lên!
Các võ đế khác còn chưa kịp phản ứng.
Trong tích tắc!
Phụt! Phụt! Phụt!
Kiếm khí màu đỏ máu ập đến, toàn bộ bảy tám võ đế bị chém thành sương máu.
Diệp Bắc Minh không hề do dự, đi đến cứ điểm tiếp theo.
Sau khi chém giết hết năm cứ điểm liên tiếp, đôi mắt của Diệp Bắc Minh nghiêm lại, nhằm chuẩn một tòa bảo tháp!
Một võ thần ngồi khoanh chân trên đỉnh tháp, nhìn chằm chằm về hướng thương hội nhà họ Ngô!
Diệp Bắc Minh bay lên không trung.
Che giấu khí tức!
Lên không trung cao ngàn mét.
Lạnh lùng nhìn xuống tòa bảo tháp phía dưới!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Tòa bảo tháp này rất cao, nếu cậu ra tay ở đây, võ thần của bên nhà họ Ngô chắc chắn sẽ cảm nhận được”.
Diệp Bắc Minh cau mày, ngẩng đầu nhìn bầu trời một cái!
Mây đen giăng kín bầu trời.
Một trận mưa to gió lớn sắp diễn ra!
Anh cười thần bí: “Sắp mưa rồi”.
Một khắc sau.
Một cơn mưa bão ập đến.
Trên không trung thành Côn Luân sấm sét ầm ầm!
Ầm ầm!
Đột nhiên.
Một đường sét chiếu sáng bầu trời thành Côn Luân.
Gru!
Không ai phát hiện ra, trong tiếng sét đánh ầm ầm đó, lại ẩn giấu một tiếng rồng gầm!
Đợi khi sấm sét biến mất.
Tòa bảo tháp đó cũng biến mất.
Diệp Bắc Minh tay cầm kiếm Đoạn Long, tìm kiếm mục tiêu tiếp theo!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chấn kinh: “Cậu nhóc giỏi lắm, cậu đúng là cản đảm thận trọng”.
“Vậy mà lại nhờ sự yểm hộ của sấm sét, dám ra tay như vậy?”
“Chỉ cần sơ suất một chút, cậu cũng sẽ rơi vào nguy hiểm!”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Tàn sát bắt đầu!”
…
Cùng lúc đó.
Trong một tòa cao ốc Ma Thiên.
Một ông lão để bộ dâu dê ngồi trên tầng cao nhất cau mày: “Làm sao thế nhỉ, cứ cảm thấy hôm nay như ngồi trên đống lửa?”
Trần Bách Luyện!
Thái thượng trưởng lão Thiên Kiếm Tông, võ thần sơ kỳ!
Tầm nhìn ở đây cực tốt, vừa hay có thể nhìn thấy tình hình ở cổng thương hội nhà họ Ngô.
Một ông lão khô gày khác cười nói: “Sao thế, lo sợ chuyện hôm nay xảy ra sự cố?”
Chu Kiếm Tiêu!
Thái thượng trưởng lão cung Hạo Miểu, võ thần sơ kỳ!
Ánh mắt Trần Bách Luyện nghiêm trọng: “Diệp Bắc Phong không dễ giết như vậy chứ?”
“Ha ha ha!”
Ông lão khô gày Chu Kiếm Tiêu cười: “Mười ba võ thần cùng ra tay, cho dù Diệp Bắc Phong là sát thần thật, hôm nay cũng phải nuốt hận thành Côn Luân!”
“Trần huynh, ông yên tâm đi”.
Trần Bách Luyện vẫn không yên tâm, lấy điện thoại ra: “Mọi người giữ liên lạc mọi lúc mọi nơi, có lẽ Diệp Bắc Phong đó sắp đến rồi!”
Tin nhắn được gửi đi.
Lại không có tín hiệu!
Trần Bách Luyện mắng một câu: “Nơi đáng chết này, một trận mưa bão lại làm mất cả tín hiệu”.
“Xem ra khoa học kỹ thuật của giới phàm tục cũng chẳng ra sao!”
Chu Kiếm Tiêu chậm rãi đứng lên, nhìn về một hướng: “Yên tâm đi, Diệp Bắc Phong đó không thể…”
Liền sau đó.
“Ấy?”
Chu Kiếm Tiêu ngẩn người, nhìn chằm chằm về một hướng: “Trần huynh, ông mau đến xem, là mắt tôi có vấn đề rồi ư?”
“Lý Hùng canh giữ tòa phật tháp đó biến mất rồi?”
“Cái gì?”
Trần Bách Luyện đi đến, nhìn về hướng Chu Kiếm Tiêu chỉ.
Cả người sửng sốt!
Tòa phật tháp đó đúng là đã biến mất.
Trần Bách Luyện cau mày: “Liệu có phải nhìn nhầm hướng rồi không?”
Chu Kiếm Tiêu quyết đoán lắc đầu: “Không thể nào, cho dù là trong mưa bão cuồng phong, thị lực của võ thần cũng không bị ảnh hưởng”.
“Không chừng xảy ra chuyện thật rồi, đáng chết!”
“Mau, thông báo cho…”
Còn chưa nói hết câu.
Gru!
Ầm ầm!
Một tiếng rồng gầm cùng với sấm sét truyền đến từ đỉnh đầu.
Hai người Trần Bách Luyện và Chu Kiếm Tiêu cùng ngẩng đầu, đồng tử co mạnh lại!