Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một ngày sau.

Ở một nơi nào đó trong núi thí luyện, một bí cảnh cổ xưa nổ tung!

Một con huyết long bay vút lên trời!

Lờ mờ có thể thấy, đứng trong hư ảnh huyết long là một bóng dáng cực kỳ trẻ tuổi!

"Tiểu Tháp, không ngờ bên trong núi thí luyện này lại có nhiều bí cảnh đến vậy!"

Diệp Bắc Minh hơi phấn khích!

"Mới một ngày ngắn ngủi, chúng ta đã phát hiện ra ba bí cảnh, trong đó còn có không ít đồ tốt nữa!"

"Chọn bừa một bí cảnh, cơ hồ cũng có thể lập nên một truyền thừa cổ xưa rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhóc con, chắc trước đây ngọn núi thí luyện này là một khối đại lục."

"Chỉ có điều, người trên khối đại lục này đã chết sạch, nên mới bị người của núi Sáng Thế làm thành chỗ thí luyện!"

"Cũng có thể lắm!"

Diệp Bắc Minh gật đầu suy tư đôi chút.

Đúng lúc này.

Ầm! Một tiếng nổ ầm trời vang lên, đằng xa bụi bay mù mịt!

Cách ngoài vạn dặm, một ngọn núi lớn sụp đổ ngay tại chỗ!

Một chỗ nào đó dưới chân núi, một thiếu nữ mặt mũi lấm lem đang bò ra từ trong đống đổ nát: "Khụ khụ... tiểu Bạch, em bất cẩn quá rồi đấy!"

"Đào trúng cả trận pháp ngầm, may mà chúng ta chạy kịp, không thì đã bị chôn sống dưới đó rồi."

Trong lòng thiếu nữ đang ôm mọt con linh miêu trắng.

Nó ấm ức kêu một tiếng: "Meo!"

"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi, tiếng động lớn thế này, lát nữa chắc chắn sẽ thu hút những người ở lân cận tới đây!" Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, anh sẽ nhận ra thiếu nữ này.

Chính là Mặc Nhiễm Y, người anh từng thấy chết không cứu!

Đang định rời đi.

Trên bầu trời xuất hiện mười mấy bóng người!

"Không ổn rồi!"

Hai người cảnh giới Vĩnh Sinh, mười một người cảnh giới Đại Đế cấp chín.

Họ đứng giữa không trung, đứng thành hàng ngang nhìn xuống!

"Dưới lòng đất có dao động của lực lượng trận pháp, phía dưới ngọn núi này, khả năng cao có một bí cảnh!" Một lão giả cảnh giới Vĩnh Sinh lên tiếng.

Ông ta cảnh giác quan sát xung quanh: "Mọi người chú ý một chút, người kia rất có thể vẫn chưa đi!"

"Rõ!"

Những người còn lại đồng thanh đáp.

Mặc Nhiễm Y thầm kêu nguy rồi!

Gào!

Đúng lúc này, trên trời lại vang lên một tiếng rồng ngâm!

Một hư ảnh huyết long từ xa bay tới, nó quét mắt nhìn mười mấy người ở đây!

"Là ngươi!"

Ánh mắt mọi người ngưng trọng.

Mặc Nhiễm Y đang trốn ở góc khuất ngẩn người: "Là tên khốn đấy, sao hắn lại tới đây?"

"Ha ha ha! Diệp Bắc Minh à?"

Lão giả cảnh giới Vĩnh Sinh đứng hàng đầu cười to: "Trong tay ngươi có không ít bảo bối nhỉ? Giao hết ra đây, lão phu tha cho ngươi không phải chết!"

Ông ta vẫn chưa biết, Diệp Bắc Minh từng chém chết Lệ Cốt và Phù Đồ!

Hơn mười người khác cũng chẳng tử tế gì, họ lặng lẽ tản ra!

Bao vây Diệp Bắc Minh!

"Vèo..."

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.

Thân ảnh lóe một cái!

"Người đâu?"

Lão giả cảnh giới Vĩnh Sinh sửng sốt.

"Cẩn thận, hắn ở sau lưng ông!"

Một người đàn ông trung niên cũng ở cảnh giới Vĩnh Sinh hô to!

Lão giả cầm đầu cảnh giới Vĩnh Sinh quay đầu lại, ngay khoảnh khắc đó.

Một cú đấm bay tới!

Cái đầu nổ tung!

"Đệt! Lão Nhậm!"

Người đàn ông trung niên cảnh giới Vĩnh Sinh gầm lên giận giữ, thi thể lão Nhậm rơi từ trên cao xuống.

Sau đó, biến mất!

"Này... sao có thể chứ! Thực lực của hắn... mạnh thế á?"

Những Đại Đế cấp chín còn lại sợ đến nỗi liên tục lùi lại!

Mặc Nhiễm Y đang núp ở chỗ khuất cũng kinh hãi hét lên: "A!"

Sau đó vội vàng ôm miệng!

Ngay giây sau, Diệp Bắc Minh đã di chuyển, anh lắc mình một cái đã biến mất!

Người đàn ông trung niên cảnh giới Vĩnh Sinh lập tức quay đầu lại, trong tay xuất hiện một thanh bảo đao, đâm về phía sau: "Cùng một chiêu, dùng hai lần có tác dụng sao?"

Một đao, đâm hụt!

Răng rắc! Một tiếng vang thật lớn.

Người đàn ông trung niên cảnh giới Vĩnh Sinh cảm giác đầu mình đau nhói!

Không ngờ Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trên đỉnh đầu ông ta, một cước giẫm nát đầu, thi thể như sao băng rơi xuống đất!

Biến mất!

"Diệp công tử... xin lỗi, bây giờ chúng tôi đi ngay đây!"

Mười một người còn lại sợ đến nỗi mặt mày run rẩy!

Diệp Bắc Minh xông thẳng vào đám người, tiếng hét thảm vang lên không dứt!

Sau mười mấy nhịp thở ngắn ngủi, mười một vị cảnh giới Đại Đế cấp chín, đều đã hóa thành huyết vụ!

Mặc Nhiễm Y đang trốn ở chỗ khuất, đầu ong ong, quả thật không dám tin vào mắt mình nữa!

"Tên này... mạnh thế á? Thế trước đó tại sao hắn... không cứu mình? Chẳng lẽ mình không xinh sao?"

"Meo~"

Linh miêu trong lòng meo một tiếng.

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Nhìn sang một chỗ nào đó!

"Suỵt, tiểu Bạch!"

Mặc Nhiễm Y vội vàng bịt miệng linh miêu.

Diệp Bắc Minh bước một bước, đáp xuống mặt đất!

Liếc mắt nhìn đống đổ nát, sau đó đấm ra một quyền như máy ủi, trực tiếp dọn ra một lối đi, rồi biến mất.

"Phù... may hắn chưa phát hiện ra mình!"

Mặc Nhiễm Y thở phào nhẹ nhõm.

"Cô trốn ở đây làm gì?"

Bất thình lình, một giọng nói lạnh lùng vang lên sau lưng.

Quay đầu lại nhìn!

Chính là Diệp Bắc Minh vừa biến mất!

"A...!!!"

Mặc Nhiễm Y hoảng sợ suýt thì nhảy lên, lảo đảo một cái, ngã nhào xuống đất.

Hai chân còn dạng thành hình chữ M, ngồi trước mặt Diệp Bắc Minh!

Váy tốc lên, để lộ làn da trắng nõn, cùng với nội y trong suốt!

"Ngươi.... ngươi làm gì vậy? Đừng qua đây!"

Mặc Nhiễm Y sợ đến nỗi mặt trắng bệch: "Ngươi mà chạm vào ta... ta... ta sẽ tự bạo ngay đấy!"

Diệp Bắc Minh cạn lời: "Cô nương, hình như cô tự ngã mà?"

"Meo~"

Linh Miêu meo một tiếng.

Lúc này Mặc Nhiễm Y mới nhận ra tư thế xấu hổ của mình!

Cô ta vội vàng đứng dậy, mặt đỏ bừng: 'Hắn thấy hết rồi sao? Trời ơi...'

"Ba vấn đề, thứ nhất, động tĩnh ban nãy là do cô gây ra sao?"

"Thứ hai, sao cô phát hiện ra chỗ này?"

"Thứ ba, dưới lòng đất có gì?"

Diệp Bắc Minh hỏi.

Trên đường tới đây!

Anh từng dò xét ngọn núi này bằng đôi mắt Thần Ma, nhưng không phát hiện có gì bất thường!

Vậy làm sao Mặc Nhiễm Y biết chỗ này có bảo vật?

Mặc Nhiễm Y rất căng thẳng: "Ta... Ta nói cho ngươi biết, ngươi đừng làm hại ta được không?"

Diệp Bắc Minh dở khóc dở cười: "Tôi giống người xấu lắm sao?"

"Không... không giống sao?"

Mặc Nhiễm Y yếu ớt vặn lại một câu!

Vừa nãy, Diệp Bắc Minh ra tay một cái đã giết luôn hai cường giả cảnh giới Vĩnh Sinh!

Mười một Đại Đế cấp chín còn lại thì hóa thành huyết vụ!

Thế mà mí mắt anh cũng chẳng thèm nháy một cái, khủng bố quá, tàn nhẫn quá!

Hơn nữa.

Trước đó anh còn thấy chết không cứu... người như thế, sao có thể là người tốt được?

Thấy nét mặt Diệp Bắc Minh là lạ, Mặc Nhiễm Y vội vàng lắc đầu: "Xin... xin lỗi, ta không có ý này..."

Sợ Diệp Bắc Minh động thủ!

Cô ta đã chết hai lần rồi, nếu chết thêm lần nữa, cô ta sẽ chết hẳn đấy!

"Ta sẽ nói cho ngươi biết, chỗ này là tiểu Bạch phát hiện, nó là một loài Linh thể Hư Không... đáng lẽ ra phải sống ở vùng đất hư không, nhưng nó lại hóa thành linh miêu chạy ra ngoài, bị ta bắt được."

"Vùng đất hư không?"

Nét mặt Diệp Bắc Minh dao động: "Linh thể Hư Không là gì?"

Mặc Nhiễm Y trả lời: "Linh thể Hư Không là một loại sinh mệnh thể, có thể hóa thành bất cứ sinh vật nào!"

"Diệp công tử... ngài... không biết à?"

Diệp Bắc Minh nói: "Tôi không biết thật!"

Mặc Nhiễm Y giải thích: "Tiểu Bạch chính là một loại linh thể Hư Không, sau khi nó hóa thành linh miêu thì luôn ở bên cạnh ta."

"Tiểu Bạch còn có một kỹ năng, đó là có thể ngửi thấy mùi của các loại bảo vật!"

"Meo~ meo~"

Tiểu Bạch nhìn Diệp Bắc Minh, kêu meo meo.

Mặc Nhiễm Y nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu: "Diệp công tử, trên người ngài chắc hẳn có rất nhiều bảo vật nhỉ?"

"Không thì tiểu Bạch sẽ không cứ nhìn ngài mà kêu như vậy!"

Diệp Bắc Minh hơi ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, trên đời này còn có loài sinh vật như vầy hả?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Con mèo này được đấy, hay là, cướp nó đi?"

Diệp Bắc Minh sờ mũi: "Như thế không hay cho lắm á?"

"Chẳng phải cậu toàn làm vậy sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK