Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 962: Long Đồ

“Cô bị thương rất nặng, đừng nói gì”

Diệp Bắc Minh bước một bước đến trước Diệp Tiêu Tiêu: “Há miệng ra!”

“Hả?”

Diệp Tiêu Tiêu há miệng theo bản năng.

Một viên đan dược bay vào miệng, lập tức tan chảy.

Một luồng dược lực cường mạnh tỏa ra trong cơ thể cô ta, đồng thời mấy cây kim châm cắm xuống.

Thương tích vốn rất nặng, lại lập tức hồi phục bảy tám phần!

‘Đây là y thuật gì vậy? Làm sao có thể!’

Diệp Bắc Minh cũng không nhìn đến Diệp Tiêu Tiêu đang trong vẻ mặt rất chấn kinh.

Quay người đi đến bên cạnh Tần Mộc Dao đang bị thương nặng hôn mê, trực tiếp ra tay cứu người!

Một lát sau, Tần Mộc Dao tỉnh lại.

Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh, kinh ngạc không thôi: “Anh Diệp, anh…”

Diệp Bắc Minh ném cho cô ấy một viên đan dược: “Đừng nói gì, tự trị thương đi”.

Rồi trở lại trước người Diệp Tiêu Tiêu: “Long Đồ vừa mà cô vừa nói là thế nào?”

Mẹ đã từng cho anh một tấm bản đồ.

Bên trên vẽ chín mươi chín long mạch tổ địa nhà họ Diệp.

Vân rồng bên trên kiếm Đoạn Long đã bổ sung chỗ khuyết cuối cùng, thể hiện ra vị trí kho báu nhà họ Diệp!

Trên Thiên Cơ Tinh Đồ trước mặt lại cũng có một tấm Long Đồ.

Hai tấm bản đồ này có quan hệ gì không?

Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc: “Cảm ơn anh Diệp đã cứu mạng!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không cần cảm ơn, trả lời câu hỏi của tôi trước”.

Diệp Tiêu Tiêu gật đầu theo bản năng: “Được, sư phụ tôi Kỳ Thắng Thiên đã từng nói”.

“Thiên Cơ Tinh Đồ này, nếu có người có thiên mệnh xuất hiện trước mặt nó!”

“Trên Thiên Cơ Tinh Đồ sẽ xuất hiện một hình con rồng, tên là Long Đồ!”

Thì ra là vậy.

Chẳng lẽ chỉ là trùng hợp.

Diệp Bắc Minh cau mày, nhìn sang Thiên Cơ Tinh Đồ: “Nói như vậy tôi là người có thiên mệnh rồi?”

“Có lẽ… là vậy”.

Diệp Tiêu Tiêu suy nghĩ một lúc.

Đôi mắt cô ấy lướt trên khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Anh ta thực sự là người của nhà họ Diệp sao?”

‘Sư phụ nói anh ta có thể dẫn dắt nhà họ Diệp huy hoàng trở lại như năm đó, rốt cuộc có phải thật không?’

Cùng lúc đó.

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Cậu nhóc, đây không phải Long Đồ, mà là Long mạch đồ thế giới Tam Thiên!”

“Long mạch đồ thế giới Tam Thiên?”

“Đúng vậy”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời một cách chắc chắn: “Cậu nhóc, cậu đúng là may mắn đến nghịch thiên!”

“Ông có ý gì?”

“Những điểm phát sáng trên bản đồ là tọa độ long mạch của đại lục!”

Diệp Bắc Minh hỏi: “Thế giới Chân Võ cũng ở bên trong ư?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: “Phí lời, đương nhiên là ở bên trong rồi”.

“Không chỉ là thế giới Chân Võ, tọa độ long mạch của thế giới Cao Võ cũng ở bên trong”.

“Để tôi xem xem, vị trí của thế giới Chân Võ có lẽ là…”

Một lát sau.

Ý thức của tháp Càn Khôn Trấn Ngục chỉ về điểm sáng vị trí đuôi rồng!

Một vị trí vô cùng ảm đạm: “Chính là nơi này!”

Diệp Bắc Minh phát hiện.

Điểm sáng càng ở vị trí đuôi rồng càng ảm đạm.

Điểm sáng càng gần vị trí đầu rồng lại vô cùng chói mắt!

Gần như tập trung lại với nhau!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Cậu nhóc, cậu sắp phát rồi!”

Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Ồ?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu nhóc, cậu đừng tỏ thái độ dửng dưng như vậy”.

“Bản tháp nói với cậu, long mạch của một thế giới đại diện cho khí vận của cả thế giới!”

“Nếu cậu hấp thụ tất cả khí vận long mạch của những thế giới này, thì cậu sẽ là người có thực lực mạnh nhất thế giới tam thiên!”

“Cái gì?”

Diệp Bắc Minh chấn kinh: “Tiểu tháp, ông đang đùa phải không?”

“Hừ!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng một tiếng: “Bản tháp cần đùa với cậu chắc?”

“Thứ này thực sự cực kỳ nghịch thiên, năm đó chủ nhân đầu tiên của tôi cũng không có cơ hội lấy được vật này”.

“Không ngờ lại lưu lạc đến đại lục Chân Võ!”

Diệp Bắc Minh càng kinh ngạc hơn!

Thứ mà chủ nhân đầu tiên của tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không có được.

Lúc này lại ở ngay trước mặt anh!

“Tiểu tháp, thứ này thực sự cường mạnh như vậy ư?”, Diệp Bắc Minh vẫn hơi khó tin.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc nịch: “Phí lời, thứ này mạnh vô địch!”

“Có điều, đối với cậu của hiện tại, cũng không có tác dụng lớn lắm”.

“Đợi cậu đạt đến cảnh giới Giới Vương sẽ hiểu sự cường mạnh của vật này!”

Cảnh giới

Giới Vương?

Diệp Bắc Minh hơi suy ngẫm.

Với cảnh giới hiện tại của anh, suy nghĩ nhiều như vậy cũng vô dụng.

Giơ tay trực tiếp cất Long mạch đồ thế giới Tam Thiên vào trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

Đồng tử của Diệp Tiêu Tiêu co lại: “Anh thực sự là huyết mạch của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”

Diệp Bắc Minh đứng ở đó: “Cô đang điều tra tôi?”

“Xem ra là đúng rồi”.
Chương 963: Tôi tán thành

Diệp Tiêu Tiêu suy ngẫm gật đầu.

Sau đó, hít sâu một hơi: “Tôi cũng vậy!”

“Cô cũng vậy?”

Diệp Bắc Minh bất ngờ.

Anh còn cho rằng nhà họ Diệp Thượng Cổ chỉ còn lại một nhánh Côn Lôn Hư đó thôi.

“Rất bất ngờ phải không?”

Diệp Tiêu Tiêu chớp đôi mắt đẹp: “Vốn dĩ tôi cũng không biết, cho đến khi sư phụ tôi suy diễn ra số mệnh của anh…”

Cô ta nói hết đầu đuôi sự việc một lượt.

Diệp Bắc Minh cau này: “Tôi là người không có số mệnh ư?”

Diệp Tiêu Tiêu nghiêm trọng gật đầu: “Hiện tại xem ra là như vậy”.

“Tôi và sư phụ tôi đều từng suy diễn số mệnh của anh, đều không nhìn ra!”

Diệp Bắc Minh truyền âm hỏi: “Tiểu tháp, thế là sao?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khẽ hừ một tiếng: “Hừ, chẳng phải là phí lời sao?”

Thiên Cơ các có lợi hại đi nữa, cùng lắm chỉ có thể suy đoán ra số mệnh của võ giả thế giới Chân Võ!”

“Một khi tương lai của cậu không ở thế giới Chân Võ, tất nhiên họ không suy diễn ra được”.

Con mắt của Diệp Bắc Minh sáng lên: “Nói như vậy, tương lai tôi có thể xông ra khỏi thế giới Chân Võ ư?”

“Có rất nhiều cách sỉ nhục bản tháp, tại sao cậu cứ phải dùng cách này?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói xong câu này, liền im lặng.

Diệp Bắc Minh nói: “Cho dù tôi là người không có số mệnh, cô dựa vào cái gì chứng minh cô cũng là huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ?”

Diệp Tiêu Tiêu trực tiếp lấy ra một cuốn tộc phổ.

Đây là di vật của Kỳ Thắng Thiên!

Trang đầu tiên của tộc phổ chính là vật tổ của nhà họ Diệp

Hình vẽ của đầu rồng.

Hình vẽ này, Diệp Bắc Minh cũng từng nhìn thấy ở nhà họ Diệp Côn Lôn Hư.

Mấy chục trang đầu tiên của tộc phổ, nhân khẩu đông đúc.

Bắt đầu từ một trang, số người nhanh chóng giảm xuống.

Đến mấy chục đời cuối cùng, gần như đều là đơn truyền một nhánh!

Cái trên cuối cùng, chính là Diệp Tiêu Tiêu!

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cô đúng là người của nhà họ Diệp Thượng Cổ!”

Diệp Tiêu Tiêu lại tỏ vẻ mặt hiếu kỳ: “Diệp Bắc Minh, anh nói xem hai chúng ta ai có bối phận lớn hơn?”

“Nếu bối phận của tôi lớn hơn anh nhiều, có phải anh phải gọi tôi là tổ tông không?”

Diệp Bắc Minh trừng mắt: “Nói không chừng tôi là tổ tông của cô đấy!”

“Không lằng nhằng với cô nữa, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”.

“Trong tay ông ấy có lẽ có tộc phổ, cô đi so sánh là được!”

Diệp Tiêu Tiêu nhìn Diệp Bắc Minh sâu sắc một cái, gật đầu: “Được!”

“Nhưng trước tiên anh giúp tôi một việc!”



Choang! Choang! Choang!

Trong Thiên Cơ các đột nhiên vang lên tiếng chuông.

“Là ai gõ chuông Thiên Cơ?”

Trừ phi Thiên Cơ các đứng trước sinh tử tồn vong!

Hoặc là Các chủ sắp đăng cơ, nếu không sẽ không gõ chuông Thiên Cơ!

“Đi thôi, đi xem sao!”

Mọi người của Thiên Cơ các nhanh chóng đi vào trong đại điện.

Vẻ mặt lập tức biến sắc!

Diệp Tiêu Tiêu lại ngồi trên bảo tọa của Thiên Cơ các chủ.

Còn có một người đàn ông trẻ lạ mặt đứng bên cạnh.

Một ông lão lập tức nổi giận quát: “Diệp Tiêu Tiêu, cô thật to gan!”

“Vị trí của các chủ, đâu phải cô muốn ngồi là ngồi được?”

Diệp Tiêu Tiêu, cố giết hại các chủ, chứng cứ rõ ràng, lại còn dám ngồi lên vị trí của các chủ?”

“Còn không mau cút xuống!”

Mấy ông lão quát lên.

Diệp Tiêu Tiêu vội giải thích: “Mấy vị trưởng lão nghe tôi nói, tôi không hại chết sư phụ”.

“Tất cả đều là Vương Văn Quân vu hại tôi!”

“Sư phụ thăm dò được một chút thiên cơ, cho nên mới tiêu hao cạn tuổi thọ…”

Không đợi Diệp Tiêu Tiêu giải thích xong.

Mấy vị trưởng lão ngắt lời cô ta.

“Ăn nói bừa bãi!”

“Nói láo!”

“Lưỡi không xương!”

“Người đâu, bắt cô ta cho tôi!”

Mấy trưởng lão lạnh lùng hạ lệnh.

Mười võ giả phía sau Thiên Cơ các tấn công về phía bảo tọa các chủ.

“Mấy vị trưởng lão nghe tôi giải thích…”

Diệp Tiêu Tiêu lo sợ.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tôi sớm đã nói mà, làm vậy vô ích!”

Diệp Tiêu Tiêu cũng không biết phải làm sao: “Vậy phải làm thế nào?”

“Xem tôi đây”.

Diệp Bắc Minh bước ra một bước, đứng trước người Diệp Tiêu Tiêu.

Một ông lão lạnh giọng quát: “Cậu nhóc, mày lại là…”

Chữ ‘ai’ còn chưa nói ra khỏi miệng.

Kiếm Đoạn Long xuất hiện, chém ông lão này thành sương máu!

“Mày… mày làm sao dám…”

Mấy vị trưởng lão mặt biến sấc, kinh hãi tức giận đan xen chỉ vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nói một lời.

Tay cầm kiếm Đoạn Long đảo quét!

Hự!

Kiếm khí hình rồng cuồn cuộn, mấy đầu người trực tiếp bay đi.

“Phập” một tiếng rơi xuống đất.

Đường kiếm thứ hai đảo quét, những võ giả xông đến đều hóa thành sương máu!

Trong đại điện chìm vào trong tĩnh lặng như cái chết!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Tiêu Tiêu chính là các chủ của Thiên Cơ các!”

“Ai tán thành, ai phản đối?”

Những chỗ ánh mắt lướt qua.

“Tôi tán thành!”

“Tôi cũng tán thành!”
Chương 964: Thái tổ

“Tôi tán thành cả hai tay hai chân!”

Một loạt tiếng tán thành vang lên!

Không có tiếng phản đối nào!

“Bái kiến Diệp các chủ!”

Thậm chí một số đệ tử dẫn đầu quỳ xuống.

Diệp Bắc Minh quay đầu: “Chẳng phải là xong rồi sao?”

Diệp Tiêu Tiêu há miệng, kinh hãi không thốt ra lời.

Nuốt nước miếng: “Nhưng, cái chết của sư phụ…”

Diệp Bắc Minh cười: “Cô vẫn ngây thơ quá, vốn không có ai quan tâm sư phụ cô chết như thế nào”.

“Bọn họ chỉ quan tâm vị trí Thiên Cơ các chủ!”

Diệp Tiêu Tiêu ngẩn người: “Tôi…”

Nhìn chằm chằm khuôn mặt Diệp Bắc Minh: ‘Rốt cuộc anh ta đã trải qua những gì? Tại sao lại thấu hiểu đời như vậy?’

Diệp Bắc Minh không nói nhiều.

“Đợi cô xử lý xong, tôi đưa cô đi gặp ông ngoại tôi”.

Anh vốn muốn đi tìm Nam Cung Uyển.

Nhưng tháp Càn Khôn Trấn Ngục tìm kiếm khí tức của Nam Cung Uyển, lúc này cô ấy đang ở gia tộc Nam Cung.

Không có hiện tượng nguy hiểm đến tính mạng!

Một canh giờ sau.

Một cửa truyền tống xuất hiện trên không trung Thanh Huyền Tông.

Diệp Bắc Minh và Diệp Tiêu Tiêu từ trong đi ra.

“Tông chủ trở về rồi!”

Tất cả mọi người Thanh Huyền Tông đều đi ra nghênh đón.

“Bái kiến tông chủ!”

Đám người Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh, Thạch Thiếu Giang, Lăng Vận Nhi, Tô Thanh Ca, Tiêu Nhã Phi, Tiêu Dung Phi xuất hiện.

Mọi người nhà họ Diệp đi theo phía sau.

Diệp Thanh Lam nhanh chóng tiến lên: “Minh Nhi, tìm được Nhược Giai và Tôn Thiến chưa?”

“Con gặp được bố con rồi?’

Diệp Bắc Minh nghiêm trọng gật đầu: “Mẹ, chốc nữa rồi nói”.

“Nhược Tuyết đâu?”

Ánh mắt lướt nhìn trong đám đông, lại không nhìn thấy Hạ Nhược Tuyết.

Diệp Thanh Lam nói: “Nguyệt Nhi và Sát trưởng lão đưa cô ấy đi rèn luyện rồi”.

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Diệp Thanh Lam nhìn sang Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, sao lại đưa một cô gái về vậy?”

“Đây lại là con dâu tương lai của mẹ à?”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Mẹ, đừng nói linh tinh!”

“Cô ta tên là Diệp Tiêu Tiêu, cũng là người của nhà họ Diệp Thượng cổ!”

“Cái gì?”

Khuôn mặt Diệp Thanh Lam biến sắc.

Diệp Nam Thiên nghiêm mặt: “Minh Nhi, chuyện này là thế nào?”

Diệp Bắc Minh nói: “Người của nhà họ Diệp đi theo tôi, ông ngoại, mẹ, con từ từ nói với mọi người”.

Đám người nhà họ Diệp đi vào đại điện cùng Diệp Bắc Minh, những người khác ở ngoài điện.

Đóng cửa lớn!

Diệp Nam Thiên nhìn Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, cô ta thực sự là người của nhà họ Diệp thượng cổ ư?”

Diệp Thanh Lam cũng hỏi: “Minh Nhi, rốt cuộc là thế nào?”

Diệp Bắc Minh trực tiếp lấy ra quả nhân sâm: “Mẹ, mẹ hồi phục thọ nguyên trước đi rồi nói”.

“Đây là?”

Mọi người cảm nhận được khí tức của quả nhân sâm, tinh thần chấn động.

Diệp Bắc Minh giải thích: “Mẹ, con biết mẹ tổn thất ba trăm năm thọ nguyên vì con!”

“Vật này, là con trai tìm về cho mẹ”.

“Được!”

Đôi mắt Diệp Thanh Lam hơi đỏ lên, trực tiếp ăn quả nhân sâm.

Trong phút chốc, cả người sinh ra thay đổi long trời lở đất.

Từ dáng vẻ bốn mươi năm mươi tuổi, lập tức hồi phục đến khoảng hai mươi tuổi!”

“Việc này…”

Mọi người nhà họ Diệp sợ giật mình.

Diệp Uyển Thu ngẩn người: “Cô, cô còn trẻ hơn cháu…”

Diệp Thanh Lam soi gương, vẻ mặt kinh ngạc vui mừng: “Minh Nhi, cái này… hiệu quả cũng thần kỳ quá”.

“Ha ha, nếu bố nhìn thấy mẹ như bây giờ, sợ là cả đời cũng không nỡ rời xa”.

Diệp Bắc Minh thở nhẹ một hơi.

Nụ cười của Diệp Thanh Lam cứng lại, biến mất.

“Minh Nhi, Tôn Thiến sinh con rồi ư?”

“Con gặp được bố con rồi ư?”

Diệp Bắc Minh gật đầu, giải thích chuyện ở Ma Uyên một lượt.

Mọi người nhà họ Diệp nghe mà trợn mắt há hốc miệng.

Người nào cũng tôi nhìn anh, anh nhìn tôi!

Diệp Nam Thiên bất lực nhìn Diệp Thanh Lam: “Lam Nhi, chẳng trách lúc đó con mang thai trở về, không chịu nói gì hết!”

“Huyết mạch ma tộc, hình như luôn đi đầu!”

Đôi mắt Diệp Thanh Dương phát sáng, tiến lên kiểm tra cơ thể của Diệp Bắc Minh: “Cháu ngoại, ngầu quá!”

“Có thể biến hình không? Biến cho cậu xem?”

“Anh cả, vãn bối đều ở đây, nghiêm túc đi chứ”.

Diệp Thanh Lam trừng mắt.

Diệp Thanh Dương cười lúng túng.

Diệp Tiêu Tiêu kinh ngạc: “Anh… anh có huyết mạch ma tộc?”

Diệp Thanh Lam giờ mới chú ý đến Diệp Tiêu Tiêu: “Minh Nhi, con nói cô ta là huyết mạch nhà họ Diệp thượng cổ, rốt cuộc là thế nào?”

“Mẹ, ông ngoại, mọi người tự xem đi”.

Diệp Bắc Minh lấy ra tộc phổ của Diệp Tiêu Tiêu.

“Tộc phổ?”

Diệp Nam Thiên đi đến, trực tiếp mở ra.

Cũng tiện tay lấy ra một cuốn tộc phổ.

Sau khi so sánh nửa canh giờ.

Diệp Nam Thiên trực tiếp khom lưng chín mươi độ với Diệp Tiêu Tiêu: “Diệp Nam Thiên bái kiến thái tổ!”



Trong cấm địa cổ xưa ở thế giới Cao Võ.

Trên bầu trời có chín con chân long đang lượn xoay tròn!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK