Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 984: Giết ba Tôn Giả

Trong tổ địa nhà họ Diệp.

Một khe nứt không gian xuất hiện, ba người đi ra từ đó.

Một ông già mặc áo xám!

Một người đàn ông trung niên mặt chữ điền!

Một ông già mắt tam giác!

Con mắt như mắt ưng liếc qua chín mươi chín ngọn long sơn!

"Đây chính là địa chỉ cũ của nhà họ Diệp của Hoa tộc năm đó sao?"

Ông già mặc áo xám hơi giật mình: "Quả nhiên có chút kinh khủng!"

"Dù long mạch bị rút đi, nhưng vẫn có cảm giác khí thế ngưng tụ!"

"Nếu những long mạch đó vẫn còn, nhà họ Diệp đã quật khởi từ lâu rồi!"

Ông già mắt tam giác bên cạnh cười nhạt: "Hừ, một gia tộc ở thế giới võ đạo thấp, tọa lạc giữa chín mươi chín ngọn long sơn thì thế nào?"

"Không phải vẫn bị diệt đó sao!"

"Đám sâu kiến này, không tạo nổi sóng gió đâu!"

Người đàn ông mặt chữ điền đầy lạnh lùng: "Đừng nói nhảm nữa, trực tiếp đi vào thôi!"

"Lấy đầu Diệp Bắc Minh, không tha những kẻ khác!"

Ông ta vừa dứt lời, một đạo kiếm khí kinh khủng màu đen quét thẳng tới trước mặt ông ta!

"Cẩn thận!"

Ông già mặc áo xám và ông già mặt tam giác đồng thanh.

Người đàn ông mặt chữ điền nhanh chóng né tránh, nhưng vẫn bị kiếm khí đánh trúng cơ thể!

"Phụt" một tiếng, huyết vụ nổ tung!

"A..." Người đàn ông mặt chữ điền kêu thảm thiết, nửa người đã biến mất.

Thoi thóp, đã sắp chết!

Nếu không né được kiếm đó, có phải ông ta đã chết rồi không?

"Ai đó?"

"Ai?"

Ông già mặc áo xám và ông già mắt tam giác biến sắc mặt, tiến lên cầm máu cho người đàn ông mặt chữ điền.

Đồng thời.

Họ cũng khiếp sợ nhìn về hướng kiếm khí đánh tới!

Một thanh niên đi ra từ trong đêm tối.

Ở chỗ tối, một đôi mắt nhìn thấy thanh niên kia đi ra thì co rút lại.

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nói: "Các người là người nhà họ Lâm sao?"

"Báo thù cho Lâm Dật hả?"

Ông già mắt tam giác quát lớn: "Nhà họ Lâm chó má!"

"Thằng khốn, mày lại dám đánh lén bọn tao? Chết đi cho ông!"

Thậm chí lão ta còn lười hỏi Diệp Bắc Minh là ai, chỉ là một kẻ cảnh giới Thần Vương sơ kì thôi!

Cuồng phong nổi lên đầy trời, một bước đi tới trước mặt Diệp Bắc Minh, bàn tay tàn bạo vỗ xuống đầu anh!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng, anh giơ tay lên bắt lên cổ tay ông già mắt tam giác.

Dùng sức xé!

"Xẹt" một tiếng, máu tươi phun ra!

Cánh tay rời khỏi cơ thể!

Ông già mắt tam giác đau đớn vặn vẹo cả khuôn mặt, hoảng sợ lui về phía sau: "Mày... Rốt cuộc mày là ai?"

Diệp Bắc Minh bước lên trước: "Tôi chính là Diệp Bắc Minh mà các ông muốn giết!"

Đồng tử của ông già mắt tam giác co lại: "Sao có thể chứ!"

"Chúng tao thông qua sưu hồn tiện nhân Thiên Nhận Băng kia, rõ ràng mày mới là Thánh Cảnh sơ kì mà!"

"Mới chưa tới một ngày, sao mày..."

Nghe tới đó, cơ thể Diệp Bắc Minh run lên!

Mắt anh nổi tia máu, anh túm lấy cổ họng ông già mắt tam giác: "Ông vừa nói gì?"

"Sưu hồn Thiên Nhận Băng? Nhị sư tỷ của tôi sao rồi?"

Ông già mắt tam giác nghẹt thở, căn bản không nói nên lời.

"Thằng nhãi ranh, tự tìm chết!"

Ông già mặc áo xám từ bên cạnh đánh tới.

"Cút!"

Diệp Bắc Minh gào lên, kiếm Trấn Ngục chém ra!

Rầm!

Ông già mặc áo xám không có cơ hội ngăn cản, lập tức hóa thành huyết vụ!

Ông già mắt tam giác thấy cảnh đó, con ngươi điên cuồng run rẩy: "Có chuyện gì vậy.... Bọn tao là Tôn Giả mà!"

"Rốt cuộc thằng ranh này là quái vậy gì? Một kiếm chém chết Tôn Giả?"

Khoảnh khắc ngẩng đầu, lão ta vừa hay nhìn thấy hai mắt đầy tia máu của Diệp Bắc Minh!

Vù...

Cơ thể ông già mắt tam giác run lên..

Sưu hồn thuật!

Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh thấy được tất cả những gì trong đầu ông già mắt tam giác.

Cơ thể Diệp Bắc Minh run rẩy, mắt đầy tia mắt, sát khí ngút trời ngưng tụ sau lưng!

"Các người lại phế võ công của nhị sư tỷ của tôi!"

"Sưu hồn chị ấy!"

"Còn muốn treo chị ấy ở quảng trường học viện Giám Sát để làm nhục?"

Tay anh bóp mạnh, bóp nát cổ ông già mắt tam giác.

Giây tiếp theo.

Diệp Bắc Minh chuyển anh mắt, nhìn đến người đàn ông mặt chữ điền.

"Đừng mà... Đừng giết tôi... Tôi sẽ nói hết cho cậu biết..."

Người đàn ông mặt chữ điền sợ hãi run rẩy, kéo nửa người điên cuồng dập đầu cầu xin tha thứ.

Diệp Bắc Minh tiến lên, đạp nát đầu ông ta.

Con mắt ở trong tối co rút lại lần nữa, trên gương mặt xinh đẹp là vẻ không dám tin!

Một kẻ cảnh giới Thần Vương sơ kì, chưa tới một phút.

Đã giết chết cả ba Tôn Giả?

Ngay cả khi cô ta ở đỉnh phong cũng không làm được như thế!

Còn thanh kiếm trên tay anh ta nữa, rốt cuộc là cấp bậc gì?

Đột nhiên, tiếng nói lạnh như Băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Cô tự ra hay để tôi ra tay?"
Chương 985: Đế tộc

"Khụ khụ... Chờ chút!"

Cô gái trong bóng tối sợ hãi, chật vật đi ra ngoài: "Anh đừng hiểu lầm, tôi không cùng phe với ba người họ".

Dáng cao khoảng một mét bảy.

Một bộ váy dài, cơ thể quyến rũ lồi lõm có tỷ lệ vàng!

Gương mặt nghiêng nước nghiêng thành, giữa hai lông mày mang khí tức cao quý trời sinh.

Đây tuyệt đối là mỹ nhân họa thủy!

Lúc này.

Mắt Diệp Bắc Minh đỏ au, cả người tràn đầy sát khí!

Anh không có lòng nào mà thưởng thức.

Cô gái vội vàng giải thích: "Tôi bị người ta đuổi giết, rơi vào khe nứt không gian!"

"Đúng lúc ba người kia hạ xuống đây nên tôi giấu khí tức, đi theo bọn họ rồi xuất hiện ở đây!"

"Tôi tên Đế Khởi La, tôi có thể dùng sơ tâm võ đạo để thề!"

"Tôi tuyệt đối không quen biết ba người kia, nếu không sơ tâm võ đạo của tôi sẽ tan vỡ, cả người thối rữa mà chết!"

Sắc mặt của Diệp Bắc Minh hòa hoãn lại: "Cô cũng là người của thế giới Cao Võ sao?"

"Thế giới Cao Võ?"

Đế Khởi La sửng sốt, hơi do dự: "Có rất nhiều thế giới Cao Võ, anh nói cái nào?"

Mắt Diệp Bắc Minh vẫn đỏ lừ: "Rất nhiều sao?"

Đế Khởi La gật đầu: "Chỗ anh ở là thế giới võ đạo thấp, chắc cũng có tên".

"Trên thế giới võ đạo cấp cao, mỗi đại lục đều gọi chung là thế giới Cao Võ!"

"Tôi đến từ đại lục Linh La, theo tôi biết, ít nhất có tới bảy tám thế giới Cao Võ cùng đẳng cấp..."

Tiếng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, cô ta không lừa cậu đâu."

Đột nhiên.

Ùng ùng...

Bầu trời đêm chấn động, một khe nứt không gian lại lần nữa xuất hiện.

"Bọn họ lại tới rồi..."

Con ngươi của Đế Khởi La co lại.

Cô ta trốn sau lưng Diệp Bắc Minh theo bản năng!

Một người đàn ông trẻ tuổi mặc chiến giáp mang theo mười mấy người đi ra từ khe nứt không gian: "Đế Khởi La, sao không chạy nữa? Chạy tiếp đi chứ!"

Mặt Đế Khởi La trắng bệch, cô ta cắn răng quát lên: "Vương Tuyên, anh không sợ Đế tộc sẽ biết chuyện anh đuổi giết tôi sao?"

Vương Tuyên cười ha ha: "Ha ha ha, tôi giết cô xong sẽ xóa sạch tất cả khí tức!"

"Dù Đế tộc có thủ đoạn mạnh mẽ đến thế nào, có thể tra ra được là do tôi làm sao?"

Gương mặt xinh đẹp của Đế Khởi La tái đi, cầu khẩn nhìn Diệp Bắc Minh: "Mau cứu tôi..."

"Không liên quan gì đến tôi!"

Diệp Bắc Minh xoay người rời đi, lười xen vào chuyện của người khác.

"Đứng lại!"

Vương Tuyên khẽ quát lên.

Diệp Bắc Minh làm như không nghe thấy!

Vương Tuyên nhắm chặt tay lại, bảo kiếm trong tay trầm xuống.

Một đạo kiếm khí kinh khủng rơi xuống!

Diệp Bắc Minh vốn đang tức giận, lo lắng cho sự an toàn của Nhị sư tỷ!

Lửa giận không thể ngăn cản bốc cháy!

Anh xoay người khá tan kiếm khí của Vương Tuyên, bước ra.

Ảnh Thuấn!

Anh đột nhiên xuất hiện trước mặt Vương Tuyên, tát một phát vào mặt hắn!

Chát!

Vương Tuyên bị đánh mà hoang mang, ngã xuống đất như chó chết.

Giây tiếp theo.

Anh giẫm chân lên đầu Vương Tuyên: "Đm mày chứ, bố mày đã nói rồi, chuyện này không liên quan gì đến tao!"

"Cmn mày nghe không hiểu đúng không?"

Đế Khởi La ngây người, há hốc miệng!

Cô ta nuốt nước miếng, cái này... Quá mạnh rồi nha!

"Mày dám!"

"Thằng ranh, mày cmn điên rồi đúng không?"

"Mày có biết cậu ấy là ai không?"

Mười mấy người đi theo Vương Tuyên đồng loạt quát lên, sợ hãi muốn vỡ tim!

Ngay cả Đế Khởi La cũng bối rối!

"Ha ha ha!"

Điều khiến mọi người bất ngờ là Vương Tuyên lại cười lên, cười vô cùng vui vẻ!

Suýt chút nữa đã cười ra nước mắt: "Thằng ranh, mày biết mày đang làm gì không?"

Dù bị Diệp Bắc Minh giẫm dưới chân.

Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đạp chết, Vương Tuyên vẫn không hề hoảng hốt!

Thậm chí hắn còn dùng giọng lạnh băng để uy hiếp: "Tao có thể cho mày cơ hội, bây giờ lập tức quỳ xuống cho tao!"

"Tao có thể cân nhắc chỉ giết một mình mày!"

Đột nhiên, Vương Tuyên quát to: "Nếu không..."

"Răng rắc", đầu của Vương Tuyên nổ tung như dưa hấu!

Hiện trường im lặng!

Tiếng nói cất lên như tiếng thần chết: "Nếu không thì sao?"

"Cậu chủ!"

"Không!"

"Trời ơi, thằng ranh kia, mày làm gì vậy?"

Mười mấy người tu võ đi theo Vương Tuyên đồng loạt quỳ xuống đất, sợ hãi run rẩy!

Bọn họ không sợ Diệp Bắc Minh!

Mà là... Vương Tuyên chết rồi!

"A...", ngay cả Đế Khởi La cũng hoảng hốt hô lên, che kín miệng.

Người cô ta nhũn ra, suýt chút nữa đã đứng không vững: "Anh ta... Anh ta giết Vương Tuyên rồi?"

"Đạp một phát vỡ đầu luôn, không hề do dự?"

Giây tiếp theo.

"Giết hắn!"

Mười mấy người đồng thanh gào lên, con mắt đỏ lòm, lập tức chạy tới cạnh Diệp Bắc Minh!

Gào!

Một tiếng rồng ngâm vang lên. Rầm! Rầm! Rầm!
Chương 986: Để lão phu thử xem thực lực của cậu đi!

Ánh sáng đỏ như máu cắn nuốt tất cả!

Đế Khởi La ngơ ngác nhìn cảnh tượng này, chờ đến khi ánh sáng đỏ tan hết, chỉ còn bóng dáng của mình Diệp Bắc Minh đứng tại đó.

"Anh..."

Đôi mắt đẹp của Đế Khởi La hung hăng co rụt lại, không dám tin nhìn người thanh niên lạ lẫm trước mắt!

"Anh thật sự giết Vương Tuyên?"

"Anh có biết hắn là ai không?"

...

"Anh biết sau khi làm như vậy...", Đế Khởi La nuốt nước miếng.

Diệp Bắc Minh dùng giọng điệu lạnh lùng cắt ngang: "Thứ nhất, tôi không có hứng thú biết hắn là ai!"

"Thứ hai, không cần biết hắn là ai, từ xưa tới giờ chưa ai có thể uy hiếp đến Diệp Bắc Minh tôi!"

"Thứ ba, kẻ địch của tôi rất nhiều, không thiếu một thế lực sau lưng hắn!"

"Anh!"

Đôi mắt Đế Khởi La trừng lớn.

Dựa vào đâu mà một thanh niên đến từ thế giới Võ cấp thấp lại ngông cuồng đến vậy?

Cô ta hít sâu một hơi, đang muốn nói chuyện.

Trên bầu trời đêm, một cơn chấn động chợt truyền đến, một khe hở không gian xuất hiện, hơn mười lão già đi ra từ đó.

Bọn họ vui mừng nói: "Cô chủ, may quá cô không có việc gì!"

"Sau khi chúng tôi nhận được tin tức của cô thì lập tức chạy tới!"

"Cửu trưởng lão sắp tới rồi!"

Đế Khởi La nhìn thấy bọn họ, thở phào nhẹ nhõm: "Lão Mạc, lão Chu, lão Bạch, các ông đến rồi".

Lão Mạc dẫn mọi người vây quanh Đế Khởi La, bỗng phát hiện nơi này vừa mới xảy ra chiến đấu!

Lão Bạch nhướng mày: "Cô chủ, cô nói Vương Tuyên dẫn người đuổi giết cô, hắn ở đâu rồi?"

Ngoài thi thể không đầu nằm trên mặt đất kia!

Chỉ còn Diệp Bắc Minh, người trẻ tuổi cảnh giới Thần Vương sơ kỳ!

Đế Khởi La chỉ vào thi thể không đầu kia: "Đó chính là Vương Tuyên, đã chết rồi".

"Cái gì?"

Lão Bạch hít hà.

Đôi mắt lão Chu đột nhiên trừng lớn: "Cô chủ, cô giết Vương Tuyên?"

"Lần này nguy rồi, thân phận của Vương Tuyên đặc biệt, dù là Đế tộc chúng ta..."

Đế Khởi La lắc đầu: "Không phải tôi giết, là anh ta".

Cô ta chỉ vào Diệp Bắc Minh!

Tạch!

Mười mấy ánh mắt rơi xuống người Diệp Bắc Minh, suýt chút nữa muốn rớt cả tròng mắt ra ngoài.

"Sao có thể, cậu ta có thể giết Vương Tuyên?"

"Vương Tuyên đang ở cảnh giới Chí Tôn đỉnh phong, Tôn Giả cũng chẳng phải là đối thủ của hắn, tên này rõ ràng mới cảnh giới Thần Vương thôi!"

...

Đế Khởi La ngưng trọng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: "Lúc anh ta vừa mới ra tay, có một con huyết long hiện ra!"

"Mười tên Tôn Giả Vương Tuyên mang theo đều bị một kiếm của anh ta giết chết ngay lập tức!"

"Trời ạ!"

Đám người lão Mạc, lão Chu, lão Bạch hít một hơi thật sâu.

Đồng loạt lùi lại, kiêng kỵ nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh!

Bọn họ cũng mới cảnh giới Tôn Giả, vậy chẳng phải là Diệp Bắc Minh có thể dùng một kiếm giết chết bọn họ?

Bầu không khí trở nên giằng co!

Đột nhiên, không trung truyền đến một giọng nói uy nghiêm: "Khởi La, cháu không sao chứ?"

"Ông Chín, sao giờ ông mới đến!"

...

Đế Khởi La chu miệng, nũng nịu đáp lại.

"Ha ha ha, là ông Chín tới trễ, ông xin lỗi Khởi La".

Dứt lời, một ông lão có khuôn mặt chữ điền mang hơi thở uy nghiêm giáng xuống: "Có ai dám bắt nạt Khởi La nhỏ của ông không?"

"Tham kiến Cửu trưởng lão!"

Mấy người lão Mạc, lão Chu, lão Bạch thở phào, tiến lên trước!

Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc, cảnh giới Vực Vương hậu kỳ!"

Đôi mắt Diệp Bắc Minh nhíu lại, rơi trên người Cửu trưởng lão.

Hơi thở của người này nội liễm, chỉ đứng ở nơi đó thôi.

Lại mang đến cảm giác như thú dữ dưới vực sâu!

Đế Khởi La kéo cánh tay Cửu trưởng lão: "Ông Chín, ông còn nói nữa, suýt chút nữa Khởi La đã bị người ta bắt nạt rồi".

"Tên Vương Tuyên kia quá ghê tởm, may mắn có người giúp cháu..."

Cô ta giải thích chuyện vừa mới xảy ra cho Cửu trưởng lão.

Con ngươi không gợn sóng của Cửu trưởng lão hơi co rụt lại: "Gì cơ?"

"Vương Tuyên chết rồi, một tên nhóc cảnh giới Thần Vương sơ kỳ trong nháy mắt giết mười cảnh giới Tôn Giả?"

"Làm sao có thể!"

Vù!

Đảo mắt, ánh mắt Cửu trưởng lão rơi xuống người Diệp Bắc Minh: "Người trẻ tuổi, lão phu tên Đế Khuyết, là Cửu trưởng lão của Đế tộc đại lục Linh La!"

"Cậu thật sự chỉ là cảnh giới Thần Vương sơ kỳ?"

"Người trẻ tuổi, để lão phu thử xem thực lực của cậu đi!"

Ông ta đập một chưởng về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Sát ý lập tức đông lại!

Diệp Bắc Minh sầm mặt, một sức mạnh kinh thiên động địa ngưng tụ lại!

Anh lập tức duỗi tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện!

Rống!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Một người!

Một con rồng!

Một kiếm!

Khí thế tăng lên đến đỉnh, chém một kiếm xuống!

Ầm!

Dòng khí nổ tung, Đế Khuyết bị đẩy lùi ra sau, lui nửa bước mới đứng vững được.

Gan bàn tay ông ta khẽ run, hai mắt tỏa sáng: "Cậu khá lắm, dùng lực lượng của cảnh giới Thần Chủ mà có thể làm rung chuyển Vực Vương!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK