Trong hang động, sau khi hắt xì một cái, Diệp Bắc Minh liền hỏi một câu: “Đời sau của đế huyết là cái gì?"
"Con cháu của dòng máu tội lỗi là gì?"
Đế thủ đáp: “Trước đây rất lâu, lúc còn chưa có Nguyên Thủy Chân Giới, thì thế gian này chỉ có vài đại đế”.
“Sau khi chúng ta cùng nhau lập lên Nguyên Thủy Chân Giới, tài nguyên của thế giới đã không đủ dùng nữa!”
“Một vài đại đế muốn đột phá thì phải cướp đoạt tài nguyên của các đại đế khác!"
“Vì vậy ta đã trở thành một trong những vật hy sinh!”
“Đại đế bất tử bất diệt, sau khi bản thể của ta bị giết chết, bọn họ lo lắng ta sẽ sống lại nên mới phân tách thi thể của ta ra!”
“Xây lên nhà tù, tách rời thi thể của ta và phong ấn chúng mãi mãi!"
Nói tới đây, Đế thủ đưa ra kết luận: "Đời sau của đế huyết chính là con cháu mà những đại đế đó để lại!”
Diệp Bắc Minh cau mày: "Còn đời sau mang dòng máu tội lỗi thì sao?”
"Cái này... bổn đế không biết!”
Đế thủ suy nghĩ một hồi rồi trả lời: “Bất quá, bổn đế đoán, cái gọi là là đời sau của dòng máu có tội rất có khả năng là hậu duệ của những người phản kháng!”
"Hậu duệ của người phản kháng?”, Diệp Bắc Minh thắc mắc.
“Có người muốn cướp đoạt tài nguyên của thế giới này thì tất nhiên sẽ có người chống cự lại!”
Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh có chút cổ quái: "Đều đã bước tới cảnh giới đó rồi mà tài nguyên vẫn không đủ dùng sao?”
"Vũ trụ rộng lớn như vậy, các thế giới con đa dạng đến thế, vậy mà vẫn phải đánh nhau vỡ đầu vì tài nguyên!”
Đế thủ cười lạnh: “Diệp Bắc Minh, ngươi không có cách nào tưởng tượng được việc trở thành đại đế ngốn hết bao nhiêu tài nguyên đâu!"
Diệp Bắc Minh nhún vai: "Ta cũng không muốn biết!"
Đế thủ kinh ngạc: “Ngươi không khao khát vươn tới cảnh giới đó sao?”
“Không!”
Diệp Bắc Minh quả quyết trả lời.
Đế thủ có thể cảm nhận được anh không hề nói đùa mà là thực sự không hề mong muốn điều đó!
Trên thế giới này vậy mà có người sau khi biết đến sự tồn tại của đại đế mà không sinh ra bất kỳ ham muốn nào?
"Chủ nhân của tòa tháp trên người ngươi này ngược lại khá khao khát đó!”
“Ngươi nói cái gì?”, Diệp Bắc Minh bất ngờ, vội vàng hỏi: “Ngươi từng gặp qua chủ nhân đầu tiên của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục?” “Tất nhiên rồi!”
Đế thủ khẳng định: “Hai mươi ba tỷ năm trước, người này đã tìm thấy ta, còn cố gắng ngăn chặn nước chảy ra tử thi thể của bổn đế bị rò rỉ ra ngoài!”
“Hắn điều khiển tòa tháp này muốn trấn áp bổn đế nhưng lại bị bổn đế quét qua một chưởng!”
“Rồi vỡ nát…”
Thân thể Diệp Bắc Minh chấn động!
Đây chính là sự thật năm đó?
Giọng nói run rẩy của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Tôi nhớ ra rồi…”
Đế thủ bật cười: “Tướng mạo của ngươi rất giống người đó, đáng tiếc, ngươi không phải hắn!”
“Thiên phú của người đó cực mạnh, gần như có thể nói là mạnh nhất trong lịch sử nhà tù số bảy này",
“Cảnh giới của hắn đã vượt ngưỡng Đại Đạo!”
“Theo lý mà nói, nếu lúc đó hắn trực tiếp rời khỏi nhà tù này, sẽ có cơ hội đánh bại cô gái kia, trở thành người đầu tiên thành công thoát khỏi nhà tù!”
“Nhưng đáng tiếc hắn lại bị thương ở chỗ này của bổn đế nên khi chiến đấu với cô gái kia liền bại trận…”
Diệp Bắc Minh ngây ngẩn tại chỗ.
…
Sau khi Bất Hủ Vấn Thiên rời đi.
Lão Tể cùng lão Đấu bị hàng chục bóng người tụ tập xung quanh: “Lão Tể, lão Đấu, rốt cuộc là ai đã mang đế thi đi vậy?”
“Với thực lực của các ông sao lại để hắn lọt lưới được?”
“Chúng ta chỉ có thời gian bảy ngày thôi, tôi không muốn chết đâu!”
Sắc mặt của mỗi người đều ác nghiệt vô cùng!
Đối với tuổi đời hàng trăm triệu năm như họ thì bảy ngày quả thực không thấm vào đâu, gần như chỉ là thời gian của một nhịp thở!
Nhưng.
Đây là bảy ngày cuối cùng của họ rồi!
Nếu không tìm ra kẻ đã mang đế thi đi, thì Bất Hủ Vấn Thiên thật sự sẽ giết chết bọn họ!
Chết chóc, không có gì đáng sợ hơn cái chết!
Lão Tể cùng lão Đấu bốn mắt nhìn nhau, nói với vẻ mặt bất lực: “Các vị à, việc này cũng không thể trách chúng tôi được!”
“Vốn dĩ chúng tôi đã tìm được tên nhãi đó rồi, nhưng đáng tiếc vẫn bị bỏ lỡ, bộ dáng của hắn hẳn là chưa dịch dung qua!”
Dứt lời, ông ta liền nhấc tay!
Một luồng năng lượng ngưng tụ lại, hóa thành dáng vẻ của Diệp Bắc Minh trong hư không!
“Loài giun dế bẩn thỉu này đúng là đáng chết!”
“Mẹ kiếp! Tôi mà bắt được thì phải nghiền nát hắn thành nghìn mảnh, giam cầm thần hồn sau đó đày ải vào tra tấn vô tận!!!”
"Còn chờ gì nữa? Mau triển khai đi, bất luận là người có quen biết tên nhãi nhép này hay không, giết hết không tha!!!”
Đám người mang theo lửa giận ngất trời lao thẳng ra ngoài.
Trên một lục địa cổ xưa!
Sau khi nước đen ngừng lan rộng, hàng trăm thế lực và giáo phái tạm thời nghỉ ngơi chỉnh đốn ở đây!
Phải mất nửa năm mới lập lại được trật tự.
Lão Tể đứng trên trời cao, hạ mi nhìn xuống, trực tiếp quát to: “Toàn bộ người tu võ của đại lục này đều cút ra đây cho lão phu! Có ai biết con kiến hôi này không?”
Ở phía dưới, vô số người kinh hãi ngẩng đầu lên!
Chỉ thấy, trên bầu trời phía trên lục địa, ngưng tụ một hình ảnh khổng lồ, bao trùm lấy toàn bộ thế giới, chính là Diệp Bắc Minh!
“Tiền bối, xin hỏi người là?”
Có năm vị lão tổ cảnh giới Thiên Tôn từ trong mấy tông môn lớn bay lên không trung, run rẩy vì sợ hãi.
Họ chưa từng gặp qua loai uy thế nào khủng bố đến mức này!
Đôi mắt của lão Tể đỏ ngầu: “Lão phu hỏi các người có từng gặp qua tên nhãi này chưa?”
Năm người không dám giấu diếm, đều lắc đầu!
“Chưa từng thấy? Thế các ngươi còn sống làm gì!”
Lão Tể bực tức, bàn tay tóm vào không trung, năm người kia lập tức hóa thành sương máu ngay tại chố!
Một thanh trường kiếm xuất hiện trong tay ông ta, không mảy may thương tiếc quét một đường xuống đại lục phía dưới!
Một đại lục trải rộng hàng chục triệu dặm trong nháy mắt bị cắt thành hai mảnh, cản không nổi một kiếm đầy uy lực này!
Chỉ trong khoảnh khắc!
Không chỉ lão Tể mà những ông lão khác cũng bắt đầu điên cuồng giết chóc, họ một hơi phá hủy hơn chục lục địa khiến vô số thế giới sụp đổ!
“Xảy ra chuyện gì thế?”
Diệp Bắc Minh kinh hãi ngẩng đầu!
Trên bầu trời, không gian lần lượt sụp đổ!
Đây là dấu hiệu của sự hủy diệt hoàn toàn của hết đại lục này tới đại lục khác!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ngỡ ngàng: “Đây… nhóc con, có thế giới bị hủy diệt rồi!”
“Thế giới bị phá hủy?!”
Diệp Bắc Minh ngơ ngác, quay đầu nhìn Đế thủ hỏi: “Đế thủ, chuyện gì thế này?”
Đế thủ thờ ơ nói: “Có kẻ đang lùng sục chúng ta, cho nên không ngừng hủy diệt thế giới, muốn bức bách chúng ta ra ngoài!”
"Nhưng ngươi yên tâm, cho dù thế giới này có bị hủy diệt, chỉ cần có ta ở đây, ngươi sẽ không chết!”
“Khốn kiếp!”
Diệp Bắc Minh tức giận mắng: "Những kẻ này điên rồi à! Chỉ vì truy lùng chúng ta mà thẳng tay lạm sát người vô tội như vậy?”
Đế thủ hừ lạnh một tiếng, không chút để bụng nói: “Đa số con người đều giống như loài kiến cỏ!”
"Sự sống chết của họ hoàn toàn không đáng kể!”
“Đi thôi, đi thẳng tới cửa vào của nhà tù số bảy, rời khỏi nơi này!”
“Chỉ cần tiến vào Nguyên Thủy Chân Giới, bọn hắn muốn tìm bổn đế cũng giống như mò kim đáy bể vậy!"
Điều khiến Đế thủ ngạc nhiên chính là Diệp Bắc Minh vậy mà trực tiếp phớt lờ lời nói của nó.
Hai mắt anh đỏ hoe, nhìn hai chị em Tiêu Dung Phi nói: “Dung Phi, Nhã Phi, các em chăm sóc Nhược Tuyết cho tốt!”
Nói đoạn liền dậm chân vọt thẳng lên trời, hướng về phía hư không đang lũ lượt sụp đổ kia!
Quả nhiên.
Khi một ông già mặc áo xanh đang định cầm chiếc rìu thần đập xuống đại lục tiếp theo, thì giọng nói đầy phẫn nộ của Diệp Bắc Minh vang lên:
“Ông đây ở chỗ này, đám khốn kiếp các người không cần tìm nữa!”
Ông lão áo xanh khựng người, khi quay đầu nhìn sang, đồng tử mạnh mẽ co rụt lại!
Là kinh ngạc cùng mừng rỡ nồng đậm!
Chưa đầy nửa ngày trôi qua con kiến hôi này vậy mà chủ động dâng đầu tới rồi!
Ông ta kích động gầm lên một tiếng: “Các vị, không cần tìm nữa, con giun dế đó ra ngoài rồi!”