Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2160: Hư Không Thuật + Phép tắc Luân Hồi = Vô địch!

"Cảnh giới Tế Đạo tầng sáu!"

Cảm nhận được khí tức của ba lão giả, Vạn Đỉnh Thiên giật mình, khuôn mặt già nua trắng bệch!

Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: "Đồ vô dụng Tuyết Bạch Y đó hả? Các người đến nhanh thật đấy!"

Ngụy Vân tức đến nỗi mặt tái mét: "Con trai tôi, là thiên chi kiêu tử, kẻ hiếm có trên đời, thế mà, cậu, dám bảo nó là đồ vô dụng?"

"Diệp Bắc Minh, cậu, khốn kiếp!"

Diệp Bắc Minh bật cười: "Hoa ra tật nói lắp của tên vô dụng đó kế thừa từ bà à?"

"Cậu muốn chết!"

Ngụy Vân nổi cơn tam bành.

Thẳng tay đánh ra một chưởng!

Hư Không nổ tung như mặt gương!

Không khí xung quanh lập tức bị hút sạch!

Chỉ một bước đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, năm ngón tay thô bạo chộp về phía cổ họng anh!

"Trò gì đây?"

Diệp Bắc Minh cười nhạt, tung ra một cú đá!

Ngụy Vân còn chưa chạm tay vào Diệp Bắc Minh, đã bay ra ngoài như một con chó chết, bộ ngực ngạo nghễ nổ tung, máu chảy đầm đìa!

"Á..."

Ngụy Vân kinh hoàng hét lên thảm thiết, Tuyết Đại Nham tiến lên đỡ được bà ta, khuôn mặt già u ám: "Ngụy Vân, cô xúc động quá rồi!"

"Lúc ở tộc Bất Hủ, cô đã biết tên nhóc này có thể giết chết cảnh giới Tế Đạo tầng bốn, thế mà cô còn dám làm thế này!"

"Lão tổ, do tôi muốn báo thù cho con trai tôi quá!"

Ngụy Vân hộc máu, sau đó móc ra mười viên đan dược rồi nuốt hết: "Xin lão tổ ra tay, giết chết tên này!"

Thấy Ngụy Vân không có nguy hiểm đến tính mạng, Tuyết Đại Nham gật đầu.

Ông ta quay người, đôi mắt lạnh lùng khóa chặt Diệp Bắc Minh!

"Chàng trai trẻ, lão phu cho cậu một cơ hội, cậu..." Tuyết Đại Nham đang định nói.

Diệp Bắc Minh cười ngạo nghễ ngắt lời luôn: "Một người chết, không cần nói nhảm nhiều vậy!"

"Ha ha ha! Nói hay lắm, một người chết!"

Tuyết Đại Nham cười gằn gật đầu: "Đúng là không cần thiết phải phí lời!"

Ông ta giậm mạnh chân xuống đất!

"Băng thiên tuyết địa!"

Vù!

Lực lượng phép tắc của cảnh giới Tế Đạo lập tức tuôn ra!

Toàn bộ Vạn Y Cốc bị bao phủ, cảnh sắc xung quanh thay đổi, nhoáng cái Diệp Bắc Minh rơi vào một vùng băng tuyết ngập trời!

Dưới chân là lớp băng dày hàng ngàn mét, trên trời tuyết rơi như lông ngỗng, gió lạnh như dao cắt thổi vù vù vào anh!

"Phong cho ta!"

Tuyết Đại Nham vung tay lên!

Tuyết trên không trung tụ về phía Diệp Bắc Minh!

Tiếp xúc với cơ thể anh, trong chớp mắt đã đóng băng anh!

Hàn băng càng ngày càng nhiều, chỉ trong ngắn ngủi vài hơi thở, Diệp Bắc Minh đã bị đóng băng thành một bức tượng băng!

"Đồ không biết tự lượng sức mình, thế mà lại bị xử lý dễ dàng như này! Sao con trai tôi lại có thể chết trong tay loại phế vật này cơ chứ?" Ngụy Vân trông thấy Diệp Bắc Minh bị khống chế, trầm mặt đi tới.

"Diệp Bắc Minh!"

Vạn Đỉnh Thiên lo lắng.

Tuyết Đại Nham vung tay lên, Diệp Bắc Minh đã hóa thành tượng băng bay đến trước mặt ông ta!

Ông ta lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh trong khối băng: "Nhóc con, vừa nãy cậu cứng miệng lắm cơ mà? Sao giờ chẳng có một tí sức phản kháng nào vậy?"

Răng rắc!

Một tiếng giòn tan vang lên!

Bức tượng băng chợt nổ tung!

Một cỗ khí tức giết chóc khủng khiếp khóa chặt Tuyết Đại Nham!

Hàng lông mày của Tuyết Đại Nham giật giật: "Cậu muốn giết tôi?"

Dút lời, Diệp Bắc Minh thẳng tay đánh ra một quyền, đánh thẳng vào đầu Tuyết Đại Nham!

"Muốn chết?"

Tuyết Đại Nham tức quá hóa cười.

Ông ta như mãnh thú, cũng đấm ra một quyền, trực tiếp cứng chọi cứng!

Bùm!

Nấm đấm hai người chạm vào nhau, một luồng sóng khí khủng bố nổ tung, kèm theo một làn sương máu!

Tuyết Đại Nham bất ngờ bay ngược ra sau, cái bàn tay vung quyền kia đã biết mất, chỉ còn lại một vết thương kinh khủng ở chỗ vai!

Một quyền kia của Diệp Bắc Minh, thế mà phế luôn một cánh tay của ông ta!

"Lão tổ!"

Ngụy Vân hoảng sợ.

Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng sáu còn lại cũng mặt mày sa sầm: "Đại Nham, có cần giúp không?"

"Không cần!"

Tuyết Đại Nham giơ tay trái ngăn hai người, khuôn mặt già nua không còn tươi cười nữa, mà âm trầm và lạnh lẽo cực kỳ: Ranh con, thú vị đấy! Đây chính là Hỗn Độn đế thể à? Sức mạnh cơ bắp mạnh thật!"

"Chỉ tiếc là, đứng trước phép tắc tuyệt đối, thì cũng như giấy thôi!"

Vù!

Ông ta giậm chân một cái, tiến vào lĩnh vực Tế Đạo lần nữa!

Xung quanh lại rơi vào cảnh băng tuyết ngập trời!

"Phong!"

Tuyết Đại Nham lặp lại chiêu cũ.

Gió tuyết vô tận tụ về phía Diệp Bắc Minh chuẩn bị đóng băng anh thành tượng băng lần nữa!

Chỉ có điều, số băng tuyết đó lại hóa thành vô số mũi khoan băng, trước khi đóng băng Diệp Bắc Minh, chắc chắn sẽ đâm anh thành tổ ong vò vẽ!

"Cùng một thủ đoạn, ông còn muốn dùng hai lần à?"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh bước ra một bước, súc địa thành thốn!

Trực tiếp biến mất!

"Người đâu?"

Tuyết Đại Nham nhìn quanh.

Giác quan thứ sáu của cảnh giới Tế Đạo khiến ông ta đột ngột quay đầu lại: "Ở phía sau!"

Ngay khoảnh khắc quay người lại!

Tay trái xuất hiện một bảo kiếm màu đen, sau đó đâm ra một cách chính xác!

Diệp Bắc Minh vừa khéo xuất hiện ngay trong phạm vi tấn công của nhát kiếm này!

"Ranh con, muốn đánh úp lão phu ư? Cảm giác của cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, không phải thứ mà ngươi có thể đánh úp!"

Tuyết Đại Nham hét lên: "Chết đi!"

Nhát kiếm này, phong tỏa mọi đường lui!

Dù có là cảnh giới Tế Đạo tầng bảy ra tay, cũng chưa chắc đỡ được nhát kiếm này!

"Xoẹt!"

Ngay khi Tuyết Đại Nham nghĩ, nhát kiếm này chắc chắn giết chết Diệp Bắc Minh!

Bóng dáng Diệp Bắc Minh lại biến mất một cách quỷ dị!

Nhát kiếm này đâm hụt!

Cùng lúc đó.

"A!"

Một cơn đau đớn truyền tới từ sau lưng, kèm theo tiếng 'răng rắc' vang lên!

Tuyết Đại Nham biết, mình phải gãy ít nhất mười mấy cái xương rồi, ông ta bay ra ngoài một cách cực kỳ chật vật, rồi dùng hết sức quay người lại, chém ra một kiếm!

"Chỉ biết đánh lén thôi à? Không dám đánh trực diện một trận sao! Đi chết đi cho lão phu!"

Một kiếm!

Xoẹt!

Một luồng kiếm quang màu đen dài ba vạn trượng nổ tung, Hư Không cũng bị chém đôi, lộ ra một không gian đen kịt!

Diệp Bắc Minh lại lần nữa biến mất!

Gần như cùng lúc đó.

Bùm!

Diệp Bắc Minh lại xuất hiện trước người Tuyết Đại Nham, anh hung hăng đá một cước vào ngực ông ta: "Đánh chính diện, ông đánh không lại tôi à?"

Cực kỳ điên tiết!

Rắc!

Xương ngực của Tuyết Đại Nham nổ tung, hóa thành mảnh vỡ đâm vào nội tạng!

Cơn đau đâm vào tim, khiến cho khuôn mặt già nua của ông ta vặn vẹo!

Cuối cùng cảm thấy tình huống bất thường: "Tốc độ của cậu... sao có thể chứ! Không đúng, đây không phải tốc độ của cậu!"

"Hư Không thuật, cậu còn biết cả Hư Không thuật? Chết tiệt! Tộc Bất Hủ đã lừa lão phu!"

Một giây sau.

Tuyết Đại Nham cảm nhận được một hơi thở cực kỳ nguy hiểm!

Ông ta quay người liền chạy.

"Muốn đi? Muộn rồi!"

Diệp Bắc Minh quát lạnh một tiếng, năm ngón tay chộp về phía trước.

Gào!

Trên đầu ngón tay của năm ngón tay đều tự lao ra một con hắc long, khí Hỗn Độn quấn quanh!

Trực tiếp khóa chặt tứ chi và đầu Tuyết Đại Nham!

"Đại Nham, bọn tôi đến giúp ông!"

Hai lão giả Tuyết tộc khác quát lên, sau đó nhanh chóng nhảy vào chiến trường!

Diệp Bắc Minh hoàn toàn không cho Tuyết Đại Nham cơ hội, năm ngón tay bóp chặt!

"Giết!"

Năm con hắc long cùng gầm lên, rồi nhanh chóng co lại!

Bụp!

Đầu và tứ chi của Tuyết Đại Nham lập tức nổ tung, óc và máu bay đầy trời!

"Sao lại thế được!"

Ngụy Vân sợ ngây người, trong mắt dấy lên sóng to gió lớn! Bị hoảng sợ thật!

Một đạo thần hồn màu máu xông ra, chính là Tuyết Đại Nham!

Biểu cảm của thần hồn cực kỳ cuồng nộ, nó như nổi điên chỉ vào Diệp Bắc Minh: "Cậu phá hủy cơ thể của lão phu! Đù! Đù mé! Lão phu tu luyện bảy tỷ năm rưỡi, khó khăn lắm mới vào được cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, xong bị cậu phá hủy cơ thể như vậy!"

"Lão phu tạo lại cơ thể, ít nhất sẽ tụt hai cảnh giới nhỏ!"

"Diệp Bắc Minh, con mẹ cậu khốn kiếp!"

Diệp Bắc Minh cười quỷ dị: "Ông nghĩ kiểu gì vậy, ông còn mạng sống à?"
Chương 2161: Thiên y thư!

"Cậu nói gì?"

Con ngươi thần hồn Tuyết Đại Nham co rút lại!

Một cỗ khí tức tử vong bao trùm lấy ông ta!

Gào!

Diệp Bắc Minh há miệng phun ra, một con hỏa long được ngưng tụ từ lửa Phần Thiên bay thẳng về phía thần hồn của ông ta!

Dị hỏa! Chuyên khắc mọi vật âm hồn!

Thần hồn cũng là âm hồn!

"Ngăn nó lại!"

Tuyết Đại Nham hoảng rồi, thần hồn kinh hoàng lùi về sau như gặp ma, muốn thoát khỏi vùng trời đất này!

Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng sáu còn lại nhanh chóng xông lên, hòng ngăn hỏa long lại!

Diệp Bắc Minh bước ra một bước: "Đạo đài Luân Hồi, ra đi!"

Đồng thời, thi triển Hư Không thuật!

Bụp! Bụp!

Ra tay liên tục hai lần.

Răng rắc! Răng rắc!

Ngụy Vân có thể nghe thấy rõ, hai tiếng xương vỡ vang lên, hai lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng sáu ra tay giúp đỡ bị kéo vào lĩnh vực Luân Hồi, rồi bị nện trên đạo đài Luân Hồi một cách thê thảm!

Không ngừng hộc máu!

Ong!

Đạo đài Luân Hồi rung lên, hấp thụ máu của hai người!

"Phép tắc Luân Hồi... Cậu còn biết cả Phép tắc Luân Hồi?" Ánh mắt hai lão giả lộ ra vẻ kinh hoàng.

Diệp Bắc Minh lười phí lời, vèo! Một tiếng, thân hình đã hạ xuống trước mặt hai người!

"Đi chết đi!"

Hai quyền đấm mạnh ra!

Gào!

Hai con huyết long cùng bùng lên ở hai tay, cơ thể hai người nổ tung ngay tại chỗ, máu bắn tứ tung, toàn bộ bị đạo đài Luân Hồi hấp thu!

Hai đạo thần hồn hãi hùng vọt lên trời, Diệp Bắc Minh vung tay một cái, lửa Phần Thiên hóa thành hỏa long lao tới!

"A..."

Hai lão giả cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, thần hồn tan biến triệt để!

Lĩnh vực Luân Hồi biến mất!

Tuyết Đại Nham cũng chưa thoát khỏi sự truy kích của hỏa long, trong tiếng hét thảm đầy kinh hoàng, thần hồn cũng bị nuốt chửng!

"A..."

Ngụy Vân sợ đến nỗi ngồi bệt trên đất, tiểu đầy đất: "Diệp công tử, đừng giết tôi... tôi không báo thù nữa đâu..."

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời, đập xuống một chưởng, máu thịt bắn tung tóe!

"Đế thể Hỗn Độn! Ha ha ha, đây chính là đế thể Hỗn Độn a!"

"Đây là kiệt tác của lão phu, tương lai tên nhóc này nhất định sẽ trở thành một Đại đế vô địch! Hiện giờ cậu ta mới ở cảnh giới Đại Năng, mà đã cường thế giết chết cảnh giới Tế Đạo tầng sáu! Đù!"

Vạn Đỉnh Thiên kích động run cả người.

Khuôn mặt già đỏ bừng!

Hô hấp còn dồn dập, nhìn chằm chằm rồi đi đến chỗ Diệp Bắc Minh, sau đó nhìn anh như một món bảo vật: "Nhóc con, cái cậu vừa thi triển là Phép tắc Luân Hồi à?"

"Không ngờ cậu còn biết cả Phép tắc Luân Hồi? Ai dạy cho cậu thế?"

Diệp Bắc Minh nói: "Nhà tù số bảy, tình cờ học được!"

Vạn Đỉnh Thiên nhíu mày, sau đó lắc đầu đầy chắc chắn: "Tình cờ ư? Không thể nào! Chắc chắn có người sắp xếp riêng cho cậu!"

"Nhóc con, tôi hỏi cậu, phép tắc Luân Hồi của cậu đã tu luyện đến tầng mấy rồi?"

"Trước mắt là tầng bốn!"

"Tầng bốn à?"

Ánh mắt Vạn Đỉnh Thiên hơi là lạ: "Có phải cậu gặp tình huống dị thường gì đúng không? Ví dụ như, trong đầu có giọng nói kỳ lạ gì đấy?"

Diệp Bắc Minh cả kinh, anh ngạc nhiên nhìn Vạn Đỉnh Thiên: "Tiền bối, ông biết gì à?"

Vạn Đỉnh Thiên nhìn Lâm Nhất, suy nghĩ một lát, ngưng trọng nói: "Tổ tiên của Vạn Y Cốc tôi từng gặp một 'người bệnh'!"

"Bọn họ tu luyện Phép tắc Luân Hồi, sau tầng bốn, trong đầu họ sẽ xuất hiện một số thanh âm kỳ quái!"

"Thanh âm này, cứ như tâm ma vậy, liên tục dày vò bọn họ."

Nói tới đây.

Vạn Đỉnh Thiên dừng lại một lát, nhìn sâu nhìn mắt Diệp Bắc Minh: "Thanh âm này hoàn toàn không phải tâm ma gì, mà là người ở một thời không khác!"

Trái tim Diệp Bắc Minh co rút.

Quả nhiên!

Không khác lời Dao Trì nói là mấy!

Người ở một thời không khác, vận dụng lực lượng của phép tắc Luân Hồi, giao lưu với anh!

"Tiền bối, sau này thì sao?"

Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Sau này, những người tu luyện Phép tắc Luân Hồi đều chết cả rồi!"

"Phần lớn họ đều bị điên trước khi chết, cuối cùng tự sát!"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

"Chẳng lẽ là người ở một thời không khác ư?"

"Lão phu không biết, trong Thiên Y Thư có ghi chép, cậu tự xem đi!" Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu, tỏ ý mình biết không nhiều.

Chẳng qua bởi vì Phép tắc Luân Hồi đặc biệt, làm cho các đời tổ tiên Vạn Y Cốc đều bó tay chịu thua!

Nên ông ta mới nhớ đến chuyện này!

Diệp Bắc Minh đưa tay ra, Thiên Y Thư xuất hiện trong lòng bàn.

Giở ra đọc, mỗi trang sách ngọc đều mỏng như cánh ve!

Quyển một: Hầu như toàn là lý thuyết nền tảng, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lật xem qua.

"Thảo nào được gọi là Thiên Y Thuật, những lý luận này quá tiên tiến! Trong đó còn có một bộ Ngân Châm chi thuật, lại còn chứa cả Qủy môn thập tam châm, hơn nữa còn siêu việt hơn thập tam châm!"

Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.

"Qủy môn thập tam châm?"

Vạn Đỉnh Thiên hơi ngạc nhiên: "Nhóc con, cậu cũng hiểu y thuật à?"

"Hiểu sơ?"

"Tốt! Lão phu sẽ kiểm tra cậu."

Vạn Đỉnh Thiên gật đầu, rồi nói một mạch bảy, tám kiến thức dược lý.

Diệp Bắc Minh trả lời trôi chảy!

Vạn Đỉnh Thiên đổi giọng, hỏi tiếp mười mấy vấn đề uyên thâm hơn, Diệp Bắc Minh đều trả lời được.

"Ơ? Nhóc con, hiểu số kiến thức y học này thì ít nhất cậu có thể xưng là thần y được rồi!" Biểu cảm của Vạn Đỉnh Thiên rất đặc sắc.

Diệp Bắc Minh nói: "Ban đầu tôi cũng là một thầy thuốc."

"Chỉ có điều, về sau không còn cơ hội cứu người nữa thôi."

Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu: "Thầy thuốc không thể tự chữa bệnh, đến cái cảnh giới như của tôi, tôi cũng không còn hứng thú với việc cứu người nữa!"

"Tôi vốn nghĩ, để cậu giữ cuốn Thiên Y Thư này, rồi tìm cơ hội truyền lại cho đời sau!"

"Giờ xem ra, đưa cho cậu là quyết định chính xác!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Tiền bối, Vạn Y Cốc vẫn còn mà, ông đây là?"

Vạn Đỉnh Thiên liếc anh một cái: "Vốn dĩ, tôi đang chuẩn bị rời khỏi đây, bây giờ cậu đã giết người của Tuyết tộc, Vạn Y Cốc cũng không ở được nữa."

"Tiền bối, hay là ông định đi tìm Bất Hủ Cầm tiền bối, nối lại tiền duyên?"

Diệp Bắc Minh tò mò.

"Tôi tìm bà ấy làm gì?"

Vạn Đỉnh Thiên lắc đầu quả quyết: "Duyên đã hết, tôi ra ngoài dạo chơi tứ hải!"

"Kể ra, nữ nhân mà mình từng có được, không cần thiết phải quay đầu nữa!"

"Gì?"

Diệp Bắc Minh trợn tròn mắt.

Câu này, lượng thông tin lớn quá!

Vạn Đỉnh Thiên cười nhẹ: "Nhóc con, cậu không hiểu!"

"Chẳng lẽ cậu nghĩ tình yêu là nắm tay nhau, ăn cơm à?"

"Bọn tôi ở bên nhau hơn một trăm triệu năm, nói chuyện với nhau không khách sáo, cái gì nên làm đều đã làm hết rồi, cô nương Nhan Nhi đó có khi còn là con cháu của Vạn Đỉnh Thiên tôi đấy!"

"Cái gì?"

Diệp Bắc Minh ngớ người.

Lúc này.

Nhẫn trữ vật của Vạn Đỉnh Thiên lóe lên, nét mặt ông ta khẽ biến!

"Tôi đưa cậu Thiên Y Thư rồi, cậu tự nghiên cứu đi! Tôi đi đây!"

Vạn Đỉnh Thiên nhanh chóng rời khỏi Vạn Y Cốc.

Sau khi đi được mấy trăm dặm, ông ta nhìn thoáng qua phía sau, xác định Diệp Bắc Minh không đuổi theo, ông ta mới lấy ra một đạo phù văn từ trong nhẫn trữ vật, rồi bóp nát nó!

Ầm!

Hư không nứt ra một cửa truyền tống, Vạn Đỉnh Thiên nhảy vào trong!

Sau khi xuyên qua thông đạo không gian, ông ta xuất hiện trong một sơn cốc.

Phía trước.

Một chiếc ghế đá quay lưng về phía ông ta, bên cạnh là một lão giả đang quỳ, đang bẩm báo gì đấy.

Nếu Diệp Bắc Minh mà ở đây, nhất định sẽ nhận ra lão giả này!

Thiên Cơ lão nhân, ông ta và Nghê Hoàng, Lục Linh Nhi, ba người cùng một sư phụ!

"Thiên Cơ lão quỷ, sao ông lại đến trước vậy?"

Vạn Đỉnh Thiên cười với Thiên Cơ lão nhân một cái, sau đó ánh mắt lại ngưng trọng nhìn về phía mặt lưng ghế đá, ông ta quỳ một gối xuống: "Chủ nhân, Thiên Y Thư đã được đưa cho cậu ta rồi!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK