Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1646: Ngựa giống

Ngư Thất Tình bất giác thất vọng.

Rất muốn nói một câu, anh không hỏi làm sao biết tôi không đồng ý chứ?”

Lão tổ nhà họ Ngư suy nghĩ một lúc: “Thôi vậy, cậu không ở rể nhà họ Ngư cũng được!”

“Chúng ta mỗi lên nhường một bước, bây giờ hai người lập tức động phòng!”

“Chỉ cần cho Thất Tình sinh một nam một nữ là được!”

Ngư Thất Tình hoàn toàn ngẩn người: “Lão tổ, liệu có quá nhanh không…”

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng, không nhịn được truyền âm: “Tiểu tháp, người của thần giới đều cởi mở như vậy sao?”

“Ha ha ha!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: “Lão già này nhìn trúng huyết mạch của cậu, muốn cậu để lại giống nòi!”

Diệp Bắc Minh kêu gào: “Tôi không phải là ngựa giống!”

Quả quyết từ chối lão tổ nhà họ Ngư!

“Tiền bối, ông đổi điều kiện đi!”

Lão tổ nhà họ Ngư hơi tức giận: “Nhóc thối, dù thế nào cậu cũng không muốn phải không?”

“Được, đã như vậy, tôi sẽ nói điều kiện cuối cùng, chỉ cần cậu còn sống một ngày thì không được để căn cơ của nhà họ Ngư bị lung lay!”

“Nếu có người hoặc thế lực muốn làm hại nhà họ Ngư, cậu phải ra tay vì nhà họ Ngư vô điều kiện!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi đồng ý với ông!”

“Hừ! Không biết tốt xấu!”

Lão tổ nhà họ Ngư hừ một tiếng, trực tiếp phất tay áo bỏ đi.

Vì vậy, bầu không khí trong thủy lao hơi ngượng ngập.

Diệp Bắc Minh nhìn Ngư Thất Tình: “Cô Ngư, việc đó… cô đừng hiểu lầm…”

Ngư Thất Tình rất thất vọng, cười khổ gật đầu: “Tôi biết, anh Diệp không thích tôi!”

Diệp Bắc Minh vội giải thích: “Không phải, không phải không thích…”

“A? Anh Diệp, anh…”

Đôi mắt của Ngư Thất Tình sáng lên.

Diệp Bắc Minh vỗ trán: “Không phải, tôi không có ý đó!”

Ngư Thất Tình hơi đỏ mặt, cúi đầu đi đến: “Anh Diệp, tôi hiểu ý của anh, nếu anh không có ý đó cũng…”

“Cũng sẽ không mạo hiểm đến cứu tôi, Thất Tình hiểu tâm ý của anh Diệp!”

“Anh Diệp là người hàm súc, chúng ta có thể từ từ…”

Sau khi ném lại câu này, Ngư Thất Tình liền chạy ra khỏi thủy lao.

Cuối cùng khi sắp biến mất, còn quay đầu nhìn Diệp Bắc Minh một cái với ánh mắt chan chứa tình cảm!

Diệp Bắc Minh giât khóe miệng: “Hỏng rồi, lần này giải thích không rõ ràng rồi”.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười điên cuồng: “Ha ha ha, cậu nhóc, bất kể cậu đi đến đâu cũng để lại món nợ đào hoa!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, đưa tay tóm về phía khe nứt bức tường bên cạnh!

Một luồng sức mạnh tấn công đến.

Thạch Trung Hổ thoi thóp thở bị ném ra!

Giọng nói gần như vô tình lạnh như băng vang lên: “Biết tại sao không giết ông không?”

Sắc mặt Thạch Trung Hổ đầy sợ hãi, ông ta chết cũng không ngờ tên nhóc vừa từ hạ giới lên lại khủng bố như vậy: “Cậu Diệp, tiểu nhân không biết…”

Diệp Bắc Minh nhả ra bốn chữ: “Rừng rậm Tinh Hồn!”

Thạch Trung Hổ hiểu ra!

Chẳng lẽ là vì lúc mình và trưởng lão Vạn Thần Tông nói chuyện, đã nói ra bốn chữ rừng rậm Tinh Hồn?

Bốn chữ này là lý do để Diệp Bắc Minh không giết ông ta?

“Ực ực…”

Thạch Trung Hổ nuốt nước miệng: “Cậu Diệp, cậu biết gì về rừng rậm Tinh Hồn? Tôi đã ở trong đó liên tục hơn trăm năm!”

“Bất kể cậu muốn biết gì, chỉ cần tôi biết, nhất định sẽ nói với cậu toàn bộ!”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Ông biết bao nhiêu về tinh hồn thảo?”

Thạch Trung Hổ đã nhìn thấy hy vọng sống, nhanh chóng nói: “Tôi biết rõ tinh hồn thảo! Vật này sinh trưởng ở nơi sâu nhất trong rừng rậm Tinh Hồn!”

“Nghe đồn, tinh hồn thảo được tạo thành sau khi yêu thú cảnh giới thần hoàng chết và ngưng tụ thần hồn!”

“Vì vậy, vật này cực kỳ quý giá, thông thường cho dù xuất hiện cũng sẽ bị các thế lực lớn mua về!”

Giải thích một hồi xong.

Ông ta nói gần giống với Tiêu Vô Tướng.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cũng giống như tôi được biết, không có thông tin có giá trị”.

“Ông có thể đi chết rồi!”

Một luồng khí tức chết chóc ập đến.

Thạch Trung Hổ sợ đến thụp quỳ xuống đất, kinh sợ cầu xin: “Đừng… cậu Lý, tha cho tôi một mạng đi, tôi còn có tác dụng!”

“Tôi thực sự còn có ích! Đúng… cậu Diệp, tôi có thể đưa cậu đi tìm tinh hồn thảo!”

“Hơn nữa bây giờ tôi có thể dùng thần hồn để thề, bắt đầu từ bây giờ trở thành nô lệ của cậu!”

Phập! Phập! Phập!

Thạch Trung Hổ điên cuồng dập đầu!

Ông ta không muốn chết, thực sự không muốn chết!

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc: “Thề cũng vô dụng, ký khế ước thần hồn đi!”

“Cái gì?”

Thạch Trung Hổ bỗng ngẩng đầu, còn mắt đầy tia máu!

Ông ta do dự!

Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời.
Chương 1647: Ký khế ước

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay chém về phía đầu của Thạch Trung Hổ!

“Đừng, tôi đồng ý!”

Thạch Trung Hổ trực tiếp phun ra ngụm máu tươi, khắc mấy đạo phù văn màu máu!

Diệp Bắc Minh tiện tay điểm một cái, máu tươi rực cháy!

Huyết thề thần hồn hoàn thành!

Lúc này, Thạch Trung Hổ chỉ cảm thấy có một bàn tay lớn vô hình lơ lửng trên thần hồn của ông ta!

Chỉ cần tùy ý nắm lại, có thể khiến ông ta hồn bay phách tán!

“Chủ nhân… cậu muốn lúc nào thì đi vào rừng rậm Tinh Hồn?”, Thạch Trung Hổ bò đến.

Diệp Bắc Minh lướt nhìn ông ta một cái: “Chúng ta lập tức xuất phát, nhưng trước khi xuất phát, để tôi xử lý thương tích của ông trước đã!”

“Chủ nhân, cậu còn hiểu y thuật ư?”

Thạch Trung Hổ hơi ngạc nhiên.

Võ giả cảnh giới càng cao, những thứ học được cũng càng thuần túy!

Võ giả cảnh giới thấp, những thứ học đươc khá nhiều, khá phức tạp, còn có chút khả năng!

Một khi đến thực lực cảnh giới như Diệp Bắc Minh, cứ học thêm một thứ cũng rất có thể ảnh hưởng đến tiến trình võ đạo!

Có những võ giả nghiên cứu kiếm pháp, thì cả đời chỉ học kiếm pháp!

Quyền pháp, đao pháp đều không học!

Chỉ có võ giả thuần túy như vậy mới có thể tiến vào cảnh giới cao hơn!

Cho nên.

Khi Diệp Bắc Minh nói mình hiểu y thuật, Thạch Trung Hổ nghĩ rằng anh chỉ biết qua loa.

Cùng lắm có thể giúp ông ta xử lý chút thương tích.

Điều khiến Thạch Trung Hổ không ngờ là, Diệp Bắc Minh trực tiếp giơ tay bắn ra mươi ba cây châm!

Lập tức chui vào huyệt đạo của ông ta.

Liền sau đó.

“Đây là…”

Cơ thể của Thạch Trung Hổ run lên, kinh mạch vốn tổn thương lại được lưu thông, nối liền!

Còn chưa đợi ông ta hoàn hồn, Diệp Bắc Minh lại ném đến một viên đan dược: “Uống nó đi, trong nửa ngày nếu không dùng chân nguyên, thì thương tích có thể hồi phục bảy tám phần!”

“Trong vòng ba ngày, có lẽ có thể hoàn toàn hồi phuc!”

“Cái gì?”

Thạch Trung Hổ ngẩn người tại chỗ, nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh như nhìn thấy quỷ: “Chủ… chủ nhân…”

Ực ực! Ực ực! Ực ực!

Nuốt nước miếng dữ dội: “…Cậu không đùa chứ?”

“Thuộc hạ bị thương rất nặng, cho dù là thần y ra tay cũng phải ba tháng trở lên mới có thể hoàn toàn khôi phục!”

“Cậu… lại chỉ cần ba ngày?”

Diệp Bắc Minh đảo nhìn ông ta một cái: “Ông nói nhiều quá đấy, nếu không uống thì thôi!”

“Tôi uống!”

Thạch Trung Hổ vội vàng nhận lấy đan dược trong tay Diệp Bắc Minh và nuốt xuống.

Một luồng năng lượng cực kỳ tinh thuần xuyên qua chân tay xương cốt, nhanh chóng hồi phục thương tích trong cơ thể!

Chỉ trong phút chốc, thương tích đã hồi phục hơn năm phần!

Vừa nãy Diệp Bắc Minh nói trong vòng nửa ngày hồi phục bảy tám phần, xem ra không phải nói đùa!

“Suýt…”

Thạch Trung Hổ hít khí lạnh: ‘Chủ nhân đúng là vừa từ hạ giới tiến vào thần giới không? Chỉ với y thuật này đã cực kỳ nghịch thiên rồi!”

‘Thực lực võ đạo còn khủng bố như vậy? Đúng là y võ song tuyệt!’

‘Càng đừng nói trong cơ thể chủ nhân còn có hơn một trăm chiếc xương chí tôn, chẳng lẽ… chủ nhân thực sự là kẻ may mắn?’

Nghĩ đến đây, ánh mắt của Thạch Trung Hổ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!

Kích động đến toàn thân run rẩy!

Đương nhiên Diệp Bắc Minh không biết những suy nghĩ của Thạch Trung Hổ, cũng không thèm suy đoán.

Quay người đi ra ngoài thủy lao, Thạch Trung Hổ nhhanh chóng đi theo.

Hai người đi đến lối ra của thủy lao thì nhìn thấy lão tổ nhà họ Ngư và Ngư Thất Tình dẫn một đám lãnh đạo cấp cao của nhà họ Ngư đứng đợi ở đó.

Thấy cảnh một đám lãnh đạo cấp cao nhà họ Ngư vây quanh Ngư Thất Tình, là biết bây giờ thân phận của cô ta đã là gia chủ của nhà họ Ngư!

Lão tổ nhà họ Ngư mỉm cười: “Anh bạn Diệp, thực sự không suy nghĩ lại sao?”

“Bây giờ Thất Tình đã là chủ của nhà họ Ngư, kết hợp với một tông chủ Thái Dương Tông cũng không coi là mất mặt chứ?”

“Chỉ cần anh bạn đồng ý, nhà họ Ngư tôi lập cử hành hồn lễ cho hai người!”

Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Tiền bối đừng đùa nữa, vãn bối còn có việc phải làm, đang định cáo từ đây!”

Đôi mắt đẹp của Ngư Thất Tình lóe lên tia thất vọng!

Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu: “Tôi cũng không cưỡng ép, chỉ hy vọng anh bạn Diệp nhớ chuyện đã đồng ý với tôi!”

“Đương nhiên rồi!”

Diệp Bắc Minh trả lời chắc chắn.

Lão tổ nhà họ Ngư vô cùng hài lòng với thái độ của Diệp Bắc Minh, năm ngón tay nắm lại!

Lòng bàn tay hiện lên một cuốn sách cổ ố vàng: “Anh bạn Diệp, tôi đã từng nghiên cứu thanh kiếm của cậu một thời gian!”

“Tôi phát hiện, kiếm hồn bên trong hình như đã tổn thương nghiêm trọng!”

“Vừa hay vạn năm trước lão phu có được một phương pháp hô gọi kiếm hồn từ trong một khu cấm, tặng cho cậu Diệp để kết thân vậy!”
Chương 1648: Thanh kiếm biết nói

Sách cổ bay đến rơi vào trong bàn tay Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh mở ra xem, liền ngẩn người: “Kiếm linh của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bị tổn thương, theo ghi chép trên sách cổ này!”

“Muốn hô gọi kiếm linh rất đơn giản, chỉ cần để nó nuốt chửng khí linh của thần khí khác là được?”

Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu: “Lão phu chưa từng thử, nếu có cơ hội sau này cậu có thể thử xem!”

Liền sau đó.

“Bây giờ có thể thử xem!”

Chỉ với một suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, lòng bàn tay xuất hiện môt thanh thần kiếm chín con rồng vàng quấn quanh!

Kiếm Long Đạo!

Lão tổ nhà họ Ngư kinh ngạc: “Đây là kiếm Long Đạo? Cậu nhóc, đây là bảo vật trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!”

Vì kích động, giọng của lão tổ nhà họ Ngư cũng run run: “Vật này đã vượt xa phạm trù thần khí, là tổ khí trấn quốc của thần quốc Đại Ngụy!

“Diệp Bắc Minh, cậu đừng kích động, vật này là một món chí bảo, đừng dê dàng hủy nó!”

Diệp Bắc Minh cười lắc đầu: “Với tôi, vật này chẳng khác gì một thanh kiếm bình thường!”

Kiếm Long Đạo rung lên, hình như biết số phận của nó vậy!

Gu!

Nó bùng phát ra một đường kim quang, lại muốn giãy dụa thoát khỏi tay Diệp Bắc Minh!

Nắm ngón tay Diệp Bắc Minh tóm chặt, một tay khác lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, chém lên kiếm Long Đạo!

“Choang” một tiếng giòn tan!

Kiếm Long Đạo gãy nứt!

Một đường hư ảnh kiếm hồn vút lên trời!

Diệp Bắc Minh không hề do dự quát một tiếng: “Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, nuốt chửng nó cho tôi!”

Vù!

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vù vù một tiếng, giống như trẻ con có được phần thưởng!

Một luồng khí tức cường mạnh cuốn đến kiếm hồn của kiếm Long Đạo, gần như trong phút chốc đã nuốt chửng nó!

Kiếm Long Đạo ảm đạm tối sầm!

Liền sau đó.

Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục lại vang lên một giọng cô gái: “Cuối cùng cũng ăn no một lần! Cảm ơn chủ nhân!”

“Cái gì? Việc này!”

Nghe thấy giọng truyền ra từ trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, mọi người nhà họ Ngư liền chấn kinh!

Ngư Thất Tình mở to đôi mắt đẹp!

Thạch Trung Hổ tỏ vẻ mặt kinh hãi tuyệt vọng!

Lão tổ nhà họ Ngư hít khí lạnh: “Suýt! Hồn của kiếm này lại biết nói?”

“Thông thường thần khí có thể chủ động chọn chủ nhân, có ý thức tự chủ sánh vai chiến đấu cùng chủ nhân!”

“Còn tổ khí lại có ý thức nhất định, có thể tiến hành giao lưu giữa thần niệm với chủ nhân, nhưng tuyệt đối sẽ không nói tiếng người!”

“Thanh kiếm này lại biết nói? Nó… chẳng lẽ nó thực sự là thanh kiếm đó?”

Nếu lão tổ nhà họ Ngư biết trong cơ thể Diệp Bắc Minh còn có một tòa tháp biết nói, thì sẽ phản ứng thế nào đây?

Diệp Bắc Minh giật khóe miệng: “Cái gì gọi là cuối cùng đã ăn no một lần? Trước đây cô cũng không nói muốn ăn mà!”

Giọng của cô gái lại vang lên: “Chủ nhân, trước đây người ta cũng muốn ăn mà”.

“Nhưng mỗi lần chiến đấu chủ nhân mới lấy người ta ra, lúc sức mạnh của chủ nhân truyền vào trong cơ thể người ta”.

“Người ta thực sự muốn biến những sức mạnh đó thành món ăn ngon đấy, nhưng người ta biết chủ nhân dùng sức mạnh giết địch”.

“Mỗi lần chiến đấu xong, người ta đều đói bụng đấy!”

“Đói lâu ngày, người ta chỉ muốn ngủ, không thể giao lưu với chủ nhân”.

Kiếm hồn nói xong.

“Suýt…”

“Trời ơi…”

Trong đôi mắt của đám người nhà họ Ngư ngoài kinh hãi vẫn là kinh hãi!

Bên ngoài thủy lao cực kỳ yên tĩnh!

Diệp Bắc Minh khẽ động trong lòng hỏi: “Cho nên, cô không những có thể nuốt chửng khí linh của vũ khí khác, mà còn có thể cả sức mạnh của võ giả?”

“Đúng thế”.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn.

Diệp Bắc Minh vui mừng: “Thật không?”

Đồng tử của lão tổ nhà họ Ngư bên cạnh co mạnh lại!

Cơ thể già nua khẽ run rẩy!

Không đợi Diệp Bắc Minh lên tiếng, lão tổ nhà họ Ngư liền cướp lời trước: “Tất cả mọi người nhà họ Ngư nghe lệnh, tất cả không ai được truyền chuyện hôm nay ra ngoài, ai dám tiết lộ một chữ, gia pháp đang đợi!”

“Không được, chẳng may tiết lộ chắc chắn sẽ gây họa sát thân cho Diệp tông chủ!”

“Tất cả mọi người lập tức thề với liệt tổ liệt tông, nếu tiết lộ bí mật của thanh kiếm này nửa chữ!”

“Không những bị thiên lôi đánh chết, còn mãi mãi không được siêu sinh!”

Ngư Thất Tình sợ giật mình: “Lão tổ, không cần vậy chứ?”

Mọi người nhà họ Ngư cũng gật đầu theo.

Lão tổ nhà họ Ngư quay đầu, trong mắt đỏ máu: “Thất Tình, cô cũng phải thề, mau lên!”

“Hả?”

“Mau lên!”

“Ồ, được”.
Chương 1649: Họa sát thân

Ngư Thất Tình chỉ đành thề theo yêu cầu của lão tổ.

Các lãnh đạo cấp cao khác của nhà họ Ngư cũng thề theo.

Diệp Bắc Minh nhìn lão tổ nhà họ Ngư: “Cảm ơn tiền bối thay tôi giữ bí mật này!”

Tuy để người khác biết bí mật này cũng không sao!

Nhưng.

Lão tổ nhà họ Ngư đã tỏ thái độ như vậy!

Lão tổ nhà họ Ngư dường như nhìn ra suy nghĩ của Diệp Bắc Minh, giọng điệu trầm trọng: “Diệp tông ch, có phải cậu suy nghĩ giống họ không?”

“Cảm thấy chuyện này truyền ra ngoài thì cũng không sao?”

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc, gật đầu: “Đúng thế!”

“Cậu có biết, chuyện này sẽ gây ra họa sát thân cho cậu không?”

Đôi mắt của lão tổ nhà họ Ngư cực kỳ nghiêm trọng.

Diệp Bắc Minhh thản nhiên nói: “Tiền bối, trong cơ thể tôi có hơn một trăm chiếc xương Chí Tôn”.

“Qua mấy ngày nữa sợ rằng sẽ truyền khắp cả thần giới, tôi đã gây ra họa sát thân rồi!”

“Thêm một thanh kiếm, hình như cũng không sao chứ?”

“Không! Cậu không hiểu!”

Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu, nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc: “Xương Chí Tôn đúng là đã gây cho cậu họa sát thân, nhưng sau khi vượt qua cảnh giới thần hoàng, thần cốt trong cơ thể võ giả đã định hình!”

“Cần thêm xương Chí Tôn của cậu cũng không có tác dụng gì!”

“Cho nên, người trên cảnh giới thần hoàng chắc chắn sẽ không vì xương Chí Tôn mà truy giết cậu!”

“Nhưng thanh kiếm này thì khác!”

“Cậu biết một thanh binh khí có thể hấp thụ sức mạnh của võ giả, có nghĩa là gì không?”

Diệp Bắc Minh ngẩn người, anh vẫn chưa nghĩ kỹ.

Lão tổ nhà họ Ngư trả lời thay anh: “Việc này có nghĩa là tiềm lực của thanh kiếm vô cùng vô tận!”

“Nếu bị người có dã tâm lấy được thanh kiếm, sẽ càng điên cuồng thu gặt tính mạng của võ giả để nâng cao uy lực của thanh kiếm này!”

“Nếu xảy ra chuyện này, Diệp tông chủ cảm thấy sẽ thế nào?”

Lời vừa được nói ra.

Diệp Bắc Minh ngẩn người!

Lão tổ nhà họ Ngư bổ sung một câu: “Xương Chí Tôn chỉ sẽ khiến một số thế lực truy giết cậu, nhưng thanh kiếm này lại khiến cả thần giới nổi lên một màn gió tanh mưa máu!”

“Nếu không phải lão phu biết Diệp tông chủ có tiền đồ vô lượng!”

“Bây giờ lão phu cũng muốn lập tức ra tay, cướp thanh kiếm đó!”

Nói xong, lão tổ nhà họ Ngư nhìn Diệp Bắc Minh một cái sâu sắc!

“Suýt…”

Ngay cả Diệp Bắc Minh cũng phải hít khí lạnh!

Ánh mắt của lão tổ nhà họ Ngư ngưng trọng: “Cho nên, Diệp tông chủ còn cảm thấy lão phu làm lớn vấn đề lên không?”

Còn chưa đợi Diệp Bắc Minh trả lời.

Giọng của lão tổ nhà họ Ngư lại vang lên: “Diệp tông chủ, mời cậu rời đi đi!”

“Bắt đầu từ bây giờ, nhà họ Ngư không có quan hệ gì với Diệp tông chủ!”

“Yêu cầu trước đó của tôi, cũng hủy toàn bộ! Chỉ hy vọng Diệp tông chủ quên nhà họ Ngư đi, từ nay về sau đừng nói quen biết nhà họ Ngư!”

“Cũng đừng nói có qua lại gì với nhà họ Ngư!”

Những lời nói đột ngột đó khiến Ngư Thất Tình hơi biến sắc: “Lão tổ, ông… làm sao vậy?”

Lão tổ nhà họ Ngư quát một tiếng: “Cô im miệng!”

Rồi nhìn sang Diệp Bắc Minh, không dao động: “Diệp tông chủ, có được không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu”.

“Tiền bối đã nói đến mức này, tôi còn không đi cũng đúng là không hiểu chuyện!”

“Cáo từ!”

Nhà họ Ngư đã sợ bị liên lụy, anh cũng không có gì để nói.

Quay người, biến mất.

Diệp Bắc Minh vừa mới biến mất, Ngư Thất Tình đã vội vã lên tiếng: “Lão tổ, tại sao ông làm vậy?”

“Chẳng phải ông cũng coi trọng anh Diệp sao? Tại sao phải đối xử với anh ta như vậy?”

Vẻ mặt của lão tổ nhà họ Ngư phức tạp: “Tôi tin kẻ này là rồng phượng, càng tin tiền đồ của cậu ta không có giới hạn!”

“Nhưng cô biết thanh kiếm đó có lai lịch thế nào không? Thanh kiếm đó, còn có một tòa tháp từng khiến cả thần giới suýt bị hủy diệt!”

“Không những vậy, từng có một gia tộc cực kỳ cường mạnh cũng bị hủy diệt hoàn toàn vì nó!”

“Không ngờ thanh kiếm này lại quay lại, chẳng lẽ cô muốn nhà họ Ngư cũng giống như gia tộc đó sao?”

“Ông đang nói đến Hoa tộc thượng cổ ư?”, Ngư Thất Tình ngẩn người.

Lão tổ nhà họ Ngư gật đầu: “Đúng thế!”

“Sau khi lão phu xác định được lai lịch của thanh kiếm đó, nhưng không phải muốn chiếm hữu nó!”

“Mà muốn vạch rõ ranh giới với nó! Thất Tình, cô phải hiểu đây là một thanh kiếm không may mắn!”

“Bất kỳ ai chỉ cần có liên quan đến nó, chỉ có một kết cục, đó là mãi mãi không được siêu sinh!”

Ngư Thất Tình cắn môi.

Không nhịn được lên tiếng: “Lão tổ, Thất Tình có một chuyện chưa nói với ông!”

“Chuyện gì?”

Trên khuôn mặt nghiêm trọng của lão tổ nhà họ Ngư kèm theo ba phần nghi hoặc.

Giọng của Ngư Thất Tình vang lên: “Anh Diệp chính là người của Hoa tộc thượng cổ…”

“Cô… cô nói gì?”

Lão tổ nhà họ Ngư cứng đờ người tại chỗ, há hốc miệng đến mức có thể nhét một nắm đấm.
Chương 1650: Giết không tha

Không biết qua bao lâu, lão tổ nhà họ Ngư mới phản ứng lại: “Cô nói thật chứ?”

Ngư Thất Tình gật đầu: “Tôi đã ở Huyền Giới một thời gian, anh Diệp rất nổi tiếng ở Huyền Giới!”

“Làm việc sát phạt quyết đoán, có danh hiệu là sát thần”.

“Tôi đã âm thầm cho người điều tra thân thế bối cảnh của nh ta, có thể chắc chắn anh ta đến từ Hoa tộc Thượng Cổ!”

Lão tổ nhà họ Ngư cực kỳ ngưng trọng.

Chắp tay sau lưng, không đừng đi đi lại lại.

“Lão tổ, làm sao thế?”, Ngư Thất Tình nghi hoặc.

Lão tổ nhà họ Ngư dừng lại: “Nếu cậu ta chỉ có thanh kiếm đó, không chừng còn có cơ hội sống sót!”

“Nhưng cậu ta lại là người của nhà ho Diệp Thượng Cổ, sợ rằng.. sẽ chết chắc!”

“Cái gì?”

Ngư Thất Tình liền lo lắng: “Lão tổ, có phải ông biết điều gì không?”

“Nếu có thể, ông nhất định phải cứu anh Diệp!”

Lão tổ nhà họ Ngư lắc đầu, thở dài một tiếng: “Cứu cậu ta? Đừng nói có cơ hội hay không trước, nhân tiện có thể đưa cả nhà họ Ngư cùng vào chỗ vạn kiếp không hồi sinh!”

“Thất Tình, bắt đầu từ bây giờ không cho phép cô liên lạc với Diệp Bắc Minh!”

“Sau này gặp cậu ta, cũng phải coi như người xa lạ!”

“Nhớ đó, đây là mệnh lệnh!”



Cùng lúc đó, cách mấy triệu dặm.

Thần Quốc Đại Ngụy, cả đại điện hoàng cung chật kín người, gần như không có chỗ đặt chân!

Nhưng.

Cả đại điện chật kiến mấy chục vạn người lại yên tĩnh đến đáng sợ.

Không có ai dám thở mạnh!

Càng không có ai dám lên tiếng!

Chỉ vì nửa canh giờ trước, long khí trôn không trung hoàng cung Đại Ngụy đã dập tắt!

Trên không trung hoàng cung Đại Ngụy có tổng cộng chín long khí, cửu ngũ chí tôn!

Cho nên nhà họ Ngụy lấy nó ddeeer xây dựng quốc gia!

Lúc này, chín long khí thì bị dập tắt mất một, tám long khí còn lại cũng đều tối tăm không ánh sáng.

Có vẻ như cũng đang sắp dập tắt.

Một ông lão áo choàng đỏ run run ngẩng đầu, kinh hãi nhìn tám long khí còn lại: “Họ quay lại rồi… khí vận của Thần Quốc Đại Ngụy ta sắp cạn rồi…”

“Đại tế tư, ông nói cái gì?”

“Ai quay về?”

“Thần Quốc Đại Ngụy chúng ta có căn cơ mấy triệu năm, làm sao có thể cạn khí vận chứ?”

Trong cả đại điện chấn động, tất cả mọi người đều ngồi không yên.

Ông lão áo choàng đỏ không nói gì, điểm cây trượng trong tay.

Không khí chấn rung một trận, rất nhiều bùa chú hiện lên trong không trung!

Liền sau đó, những phù văn này tụ lại với nhau, một hình ảnh xuất hiện!

Gru!

Một con huyết long trong hình ảnh gào thét, lại một lúc nuốt chửng hết chín long khí của Thần Quốc Đại Ngụy!

“Suýt! Chuyện này…”

Cả hội trường tĩnh lặng như cái chết!

Ông lão mặc áo choàng đen phun ra một ngụm máu tươi, điên cuồng hét lớn: “Ha ha ha! Hoa tộc Thượng Cổ, họ quay lại rồi!”

“Ngụy Quốc của chúng ta sắp diệt vong rồi, ha ha ha...”

“Ha ha ha, khí vận vốn thuộc về họ, chúng ta đã trộm lấy khí vận của họ…”

“Ha ha ha!”

Toàn hội trường ngây ra như gà mắc thóc!

Bỗng nhiên, một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Người đâu, đại tế tư không được khỏe, đưa ông ta xuống nghỉ ngơi!”

Mấy hộ vệ tiến lên, đưa ông lão áo choàng đen đi.

Mọi người đều chuyển ánh mắt, nhìn lên người đàn ông trung niên mặc long bào.

Chính là hoàng đế của Thần Quốc Đại Ngụy, Ngụy Thương Lan!

Lúc này, Ngụy Thương Lan co giật da mặt, khí tức như mãnh hổ xuống núi: “Muốn diệt Thần Quốc ta! Đúng là kẻ ngốc nằm mơ!”

“Thứ nhất, lập tức tìm kẻ có khả năng là người của Hoa tộc Thượng Cổ cho tôi!”

“Chỉ cần là kẻ đáng nghi, giết không tha! Thà giết nhầm còn hơn bỏ sót!”

“Thứ hai…”

Ngụy Thương Lan dừng một lúc, ngẩng đầu nhìn long huyết trong không trung: “Bắt đầu từ nay Thần Quốc Đại Ngụy cấm bất kỳ nơi nào xuất hiện long huyết, trong tất cả công pháp nào mà xuất huyết long huyết đều lập tức dừng tu luyện!”

“Nếu không, giết không tha!”

“Thứ ba, Thái Dương Tông khôi phục, trong cơ thể tông chủ mới đã dung hợp một trăm bốn mươi tám chiếc xương chí tôn!”

“Con trai tôi chết trong tay hắn, kiếm Long Đạo cũng bị hắn cướp!”

“Tìm được kẻ này, giết không tha!”

Ngụy Thương Lan ngồi trên ghế rồng, nhìn xung quanh: “Tôi không tin, một lời dự đoán nhỏ nhoi, lại tiêu diệt được cả vận khí hàng triệu năm của Thần Quốc Đại Ngụy ta!”



Sau khi rời khỏi nhà họ Ngư.

Thạch Trung Hổ tức giận: “Lão tổ nhà họ Ngư thật chẳng ra sao, ba đầu thì nói ngon nói ngọt muốn bảo chủ nhân làm con rể!”

“Vừa nãy nói trở mặt là trở mặt, lại nói những lời đó! Vãi!”

Xem ra.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK