“Thả cô cũng được thôi, trừ phi cô thề sẽ không ra tay với tôi!”
“Nằm mơ, chỉ cần anh thả tôi, tôi đảm bảo sẽ giết chết tên yêu râu xanh nhà anh!”, Diệp Vy Ny tức giận nghiến răng nghiến lợi.
Diệp Bắc Minh thở dài: “Vậy thì đắc tội!”
Tay bóp mạnh hơn!
“Á... Đau!”
Diệp Vy Ny kêu la thảm thiết, nước mắt rơi ào ào: “Người đâu, mau đến đây!”
Đáng tiếc không có ai đáp lại!
Diệp Bắc Minh bày ra vẻ mặt bất đắc dĩ: “Đừng gọi nữa, gọi rách cổ họng cũng vô ích!”
“Người của cô không có ở đây đâu!”
“Anh… Muốn chém muốn giết, thích làm gì thì làm!”
Diệp Vy Ny thấy thế thì ngửa cổ lên: “Dù anh giết tôi, chắc chắn Huyền Các cũng sẽ không tha cho anh!”
Diệp Bắc Minh hết nói nổi: “Tôi giết cô làm gì? Chúng ta giao dịch đi!”
Nói rồi.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên nghiêm túc, anh nhìn ngực của Diệp Vy Ny!
Một hình xăm huyết long như ẩn như hiện!
Sau đó, anh lại nhìn về phía mông cô ta.
Cơ thể Diệp Vy Ny run rẩy, cô ta nuốt nước bọt: “Đồ dê xồm… Anh muốn làm gì?”
“Muốn giết thì cứ giết, không được làm gì tôi!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Cô nghĩ nhiều rồi, tôi…”
Ngay sau đó, Diệp Vy Ny cảm thấy cơ thể mình tỏa nhiệt, khuôn mặt nóng bừng!
Hô hấp tức khắc trở nên dồn dập, đôi mắt xinh đẹp bùng lên ánh lửa!
“Phù, phù, phù…”
Cô ta thở hổn hển.
Lồng ngực phập phồng, chỉ trong nháy mắt khuôn mặt đã trở nên đỏ au!
Bởi vì quá kích động, cô ta phun ra một ngụm máu!
Gào!
Bỗng nhiên, có tiếng rồng gầm vang lên!
Hình xăm huyết long trên ngực Diệp Vy Ny khẽ run rẩy!
Dường như có dấu hiệu muốn lao ra ngoài!
“Nguy rồi!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh thay đổi, vội vàng lấy ngân châm ra.
Đâm lên ngực Diệp Vy Ny.
Phập! Phập! Phập!
Ngân châm đâm vào ngực, huyết long tạm thời bị chặn lại.
Diệp Vy Ny thở đều hơn, cô ta nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt kinh ngạc: “Anh làm gì với tôi?”
Diệp Bắc Minh giải thích: “Trong cơ thể cô có một luồng sức mạnh thuộc tính hỏa rất mạnh, nếu vừa rồi tôi không ngăn chặn nó!”
“E rằng nó sẽ khiến cô thể cô nổ tung, tan xác mà chết!”
“Làm sao… Làm sao anh biết?”
Diệp Vy Ny sửng sốt.
Đó là một chứng bệnh lạ cô ta mắc phải ngay từ khi sinh ra, người nhà tìm vô số danh y cũng không thể chữa khỏi!
Cuối cùng, lão tổ thỉnh cầu một vị Chân Thần ra tay.
Phong ấn luồng sức mạnh đó, hóa thành một con huyết long bị vây nhốt ở ngực cô ta!
Cho dù vậy Diệp Vy Ny cũng không thể tức giận!
Một khi nổi giận, tim đập quá nhanh có khả năng sẽ khiến huyết long phá vỡ phong ấn!
Vừa rồi, cô ta cảm thấy luồng sức mạnh ấy sắp sửa phá tan cơ thể chui ra, cho rằng mình chết chắc rồi!
Không ngờ vài chiếc ngân châm của Diệp Bắc Minh lại có thể giúp cô ta ngăn cản huyết long!
Diệp Bắc Minh không giải thích, anh nói với giọng bình tĩnh: “Chúng ta giao dịch đi, tôi giúp cô giải quyết huyết long!”
“Những vật phẩm đấu giá tôi vừa đốt đèn trời, cô đưa hết cho tôi miễn phí!”
“Cái gì?”
Diệp Vy Ny ngớ ra.
Môi cô ta run lên vì kích động: “Anh nghiêm túc chứ?”
“Không thể nào! Tôi thử mọi cách rồi vẫn không thể đuổi thứ sức mạnh ấy ra khỏi cơ thể mình!”
“Anh làm được kiểu gì?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đúng là tôi không làm được!”
Diệp Vy Ny hơi tức giận: “Anh trêu đùa tôi đấy à?”
Diệp Bắc Minh cười: “Ai bảo giải quyết huyết long là phải đuổi nó ra ngoài?”
“Ý anh là gì?”
Diệp Vy Ny cau mày.
Diệp Bắc Minh nhìn cô ta: “Thuần hóa nó, biến nó thành công cụ của cô!”
“Anh nói gì cơ? Không thể nào!”
Diệp Vy Ny lắc đầu quả quyết: “Tuyệt đối không thể làm được!”
Sức mạnh trong cơ thể cô ta cực kỳ khủng khiếp, nếu cô ta có thể sử dụng nó.
Quả thực là không dám tưởng tượng!
Diệp Bắc Minh vẫn chẳng buồn giải thích: “Không có gì là không thể, bây giờ cô chỉ cần trả lời tôi!”
“Đồng ý hay không!”
Diệp Vy Ny ngạc nhiên nhìn Diệp Bắc Minh.
Cô ta quan sát Diệp Bắc Minh từ trên xuống dưới một cách cẩn thận!
“Rốt cuộc người này lấy đâu ra tự tin?”
“Lẽ nào anh ta thật sự làm được?”
“Nếu anh ta không làm được thì sao? Không, cho dù không được thì mình cũng không mất gì cả?”
“Nhưng nếu anh ta làm được thật thì sao…”
Nghĩ đến đây, hô hấp của Diệp Vy Ny trở nên dồn dập.
“Được, tôi đồng ý với anh!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, đi đến trước mặt Diệp Vy Ny.
Trong lúc cô ta còn chưa kịp phản ứng, anh lập tức lấy một chiếc ngân châm ra!
Chương 1502: Giao dịch xong
Ngân châm đâm liên tục lên các huyệt vị trên người Diệp Vy Ny!
Chỉ trong nháy mắt, cơ thể Diệp Vy Ny đã bị cắm đầy ngân châm!
“Nhớ kỹ khẩu quyết tôi truyền cho cô!”
“Từ giờ trở đi, cô thử vận chuyển luồng sức mạnh trong cơ thể theo con đường tôi nói!”
“Từ nay, cô có thể hoàn toàn nắm giữ nó!”, anh nói liền một mạch.
Diệp Vy Ny kích động: “Thật vậy ư? Được!”
Vẻ mặt của Diệp Bắc Minh có phần kỳ quái: “Nhưng vẫn còn thiếu một bước cuối cùng!”
“Tôi phải khơi thông luồng sức mạnh ấy cho cô!”
Diệp Vy Ny sửng sốt: “Anh Diệp, anh mau lên, tôi đợi không kịp rồi!”
“Đắc tội!”
Diệp Bắc Minh gật đầu, tay anh vỗ lên mông Diệp Vy Ny!
“Chát” một tiếng giòn giã, sóng biển nhấp nhô!
“Á!”
Mặt Diệp Vy Ny đỏ bừng, cơ thể nóng hừng hực: “Anh…”
Cô ta còn chưa kịp lên tiếng, một ngọn lửa chọt bùng nổ từ trong cơ thể!
Cả căn phòng tức khắc biến thành biển lửa vô tận!
Ngọn lửa tản ra.
Diệp Bắc Minh đã có chuẩn bị từ trước, cho nên không bị ảnh hưởng bởi ngọn lửa!
Còn quần áo của Diệp Vy Ny bị đốt cháy sạch sẽ.
Cơ thể trắng nõn cũng bị lửa hun đỏ!
“Á!”
Cô ta hoảng sợ la lên, Diệp Bắc Minh vội vàng xoay người đi.
Một lát sau, giọng Diệp Vy Ny vang lên sau lưng: “Chuyện vừa nãy nếu anh dám nói cho người khác biết, tôi nhất định sẽ giết anh!”
Diệp Bắc Minh cạn lời: “Tôi cứu cô, còn giải quyết rắc rối giúp cô!”
“Thế mà cô đối xử với ân nhân cứu mạng mình như vậy à?”
“Hừ!”
Diệp Vy Ny hừ lạnh, chỉ vào chín món đồ bán đấu giá trên bàn: “Đây là một vụ giao dịch, đồ vật anh lấy đi đi!”
“Hai ta thanh toán xong!”
Nói xong, cô ta đi ra ngoài phòng.
Trước khi đi, cô ta chợt khựng lại, nói: “Nhưng vừa rồi vẫn phải cảm ơn anh, anh có thể ở lại đây nghỉ ngơi một lát!”
“Nếu vẫn còn muốn tham gia buổi đấu giá tiếp theo, chỉ cần điều khiển viên thủy tinh này!”
“Sau đó sẽ có nhân viên công tác giải quyết mọi chuyện giúp anh!”
Sau khi nói xong, Diệp Vy Ny đi nhanh ra khỏi phòng như chạy trốn!
Vừa mới ra khỏi phòng riêng.
Diệp Vy Ny lập tức ỉu xìu như quả bóng bị xì hơi.
Cô ta thở hổn hển: “Tên khốn ấy, không ngờ… Không ngờ bị anh ta thấy hết rồi!”
“Anh ta còn… Đánh mông mình!”
Nhớ đến cảm giác ban nãy.
Ngay lập tức cảm thấy toàn dân tê dại!
Cô ta nhanh chóng rời đi!
Cùng lúc đó, trong phòng, Diệp Bắc Minh truyền âm: “Tiểu Tháp, trong chín món đồ này cái nào hữu dụng với tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Hầu hết đều hữu dụng với cậu, dược lực của hoa Địa Ngục cực kỳ đáng sợ!”
“Quan trọng nhất là có thể giúp yêu thú tiến hóa!”
“Chẳng phải cậu hàng phục một con chó địa ngục à? Có thể cho nó ăn loài hoa này!”
“Túi càn khôn rất tiện, có thể thả chó địa ngục vào trong, miễn cho đôi khi không tiện mở di tích Côn Luân Thượng Cổ!”
Hai mắt Diệp Bắc Minh tỏa sáng.
Một ý nghĩ nảy lên trong đầu, anh đi vào lĩnh vực tuyệt đối của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
Mở di tích Côn Luân Thượng Cổ ra, triệu hoán chó địa ngục!
“Gâu! Gâu!”
Chó địa ngục đã lâu không được gặp Diệp Bắc Minh, nó vô cùng kích động.
Nó chủ động tắt lửa trên người mình đi, nhào về phía Diệp Bắc Minh!
Anh xoa đầu chó địa ngục, rồi lấy hoa Địa Ngục ra: “Tiểu Hỏa, ăn nó đi!”
Vẻ kích động hiện lên trong mắt chó địa ngục, nó nghe lời ăn luôn hoa Địa Ngục.
Diệp Vắc Minh cất nó vào trong túi càn khôn: “Tiểu Tháp, những thứ khác thì sao?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Ba mảnh vỡ thần khí cũng hữu ích, ngươi có thể để cho kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt chúng!”
“Hả?”
Diệp Bắc Minh khó hiểu.
Nhưng anh vẫn lấy kiếm Càn Khôn Trấn Ngục ra và làm theo.
Thân kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vốn ảm đạm bỗng hiện lên vầng sáng màu đen nhàn nhạt!
“Gì đây?”
“Đây là dấu hiệu thanh kiếm này đang dần dần khôi phục, chỉ cần có đủ thần khí cho nó cắn nuốt thì nhất định có thể khôi phục đến trạng thái mạnh nhất!”
Nghe vậy, Diệp Bắc Minh lên tinh thần!
“Tiếp tục.”
“Luyện hóa xương sườn thần ma, ma khí thuần khiết bên trong cực kỳ có lợi cho cậu!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh không nhiều lời, lập tức luyện hóa nửa chiếc xương sườn của thần ma.
Một luồng ma khí tinh khiết tràn ra, anh lập tức hấp thụ nó!
Hai tiếng sau!
Gào!
Chương 1503: Thứ trong hộp
Tiếng rồng gầm vang lên, chín ma long màu đen lao ra từ sau lưng Diệp Bắc Minh!
Mỗi một ma long không chỉ to hơn gấp đôi, mà ngay cả lớp vảy cũng ánh lên màu tím thẫm!
“Hình nộm đi ra!”
Diệp Bắc Minh quát: “Nổ cho ta!”
Anh đấm một quyền, hình nộm không đỡ được đòn quyền này, thế là nổ tung ngay lập tức!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh thay đổi: “Nếu có thể hấp thụ nhiều xương cốt thần ma hơn thì ma long sẽ ngày càng mạnh hơn!”
Anh giơ tay lên, công pháp cấp Đế Vô Ảnh Thủ xuất hiện trước mắt.
“Vô ảnh vô hình?”
Phần giới thiệu chỉ có bốn chữ ngắn ngủi.
Anh lập tức tu luyện, hai tiếng sau sau đã tu luyện xong Vô Ảnh Thủ!
Anh thuận tay bắt một cái, ấy thế mà đã bắt được bàn trà bên cạnh!
“Ồ…”
Diệp Bắc Minh giật mình: “Nhanh như vậy ư? Gần như đuổi kịp Ảnh Thuấn rồi!”
“Tiểu Tháp, tác dụng của Tố Hồn đan là gì?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Thần hồn của cậu liên kết với ta, đã đủ mạnh rồi!”
“Viên đan dược này gần như không có tác dụng gì với cậu!”
“Nhưng mà nó có thể giữ cho thần hồn của người sắp chết không tan biến!”
Diệp Bắc Minh suy tư, sau đó cất Tố Hồn đan đi.
Cuối cùng, tầm mắt của anh dừng lại ở một chiếc hộp cổ xưa: “Tiểu Tháp, chiếc hộp này có ích gì?”
Giọng Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vô cùng nghiêm túc: “Tám món đồ kia cộng lại cũng không giá trị bằng thứ trong chiếc hộp này!”
Diệp Bắc Minh vô cùng kinh ngạc: “Tiểu Tháp, đó là thứ gì mà ông xem trọng nó thế?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cũng không câu giờ: “Một mảnh xương Chí Tôn!”
…
Diệp Vy Ny chuẩn bị trở về phòng ngủ của mình.
Bỗng nhiên, một nữ hầu chạy tới: “Chủ nhân, cậu Diệp Mục đến!”
Diệp Vy Ny cau mày: “Anh ta đến làm gì?”
Người hầu lắc đầu: “Tôi cũng không biết ạ”.
“Đi, đi xem!”
Diệp Vy Ny đi đến một đại sảnh, nhìn thấy một thanh niên trẻ tuổi ngồi ở ghế chủ nhà.
Thấy Diệp Vy Ny đến, Diệp Mục nhìn cô ta: “Chiếc hộp trong di tích viễn cổ đâu? Đưa đây cho tôi!”
Diệp Vy Ny không nể mặt anh ta: “Diệp Mục, anh nghĩ Huyền Các là nơi nào?”
“Bây giờ tôi mới là người phụ trách của nơi này, không một ai trong gia tộc có thể mở ra chiếc hộp ấy!”
“Hiện nay đã quyết định bán đấu giá nó rồi!”
“Anh thình lình chạy đến đây, nói muốn lấy nó là tôi cho anh ngay à?”
Vẻ mặt Diệp Mục rất nghiêm túc: “Diệp Vy Ny, đừng trách tôi không nhắc nhở cô!”
“Chiếc hộp ấy rất quan trọng, vài lão tổ trong gia tộc đã tìm được cách mở chiếc hộp !”
“Bây giờ tôi phụng mệnh đến đây mang hộp về!”
Nói xong, Diệp Mục giơ tay.
Một chiếc phi đao màu đen lắc lư trước mặt cô ta!
Đó là tín vật riêng của lão tổ nhà họ Diệp!
“Cái gì?”
Diệp Vy Ny dao động: “Chiếc hộp đó đã thuộc về người khác rồi!”
“Cô nói cái gì?”
Khuôn mặt Diệp Mục trở nên vặn vẹo: “Chết tiệt! Bất kể là ai, hôm nay cũng đừng hòng mang nó đi!”
“Người đó ở đâu? Dẫn tôi đi!”
Cùng lúc đó, trong phòng, Diệp Bắc Minh đang định mở hộp ra!
“Rầm” một tiếng rõ to, cửa phòng bị đá văng!
Tầm mắt của Diệp Mục khóa chặt vào chiếc hộp trên tay Diệp Bắc Minh: “Ê, tôi không cần biết anh là ai, lập tức đưa thứ đó cho tôi!”
“Tôi có thể cho anh một khoản thù lao vừa ý, và tôi không thích bị từ chối!”
Nói xong, Diệp Mục lấy luôn chiếc hộp trong tay Diệp Bắc Minh!
Thậm chí anh ta còn không biết Diệp Bắc Minh trông ra sao!
Hạng tôm tép như này không có tư cách phản kháng, chẳng phải vậy sao?
Ngay khi sắp chạm vào chiếc hộp, đôi mắt Diệp Mục đã hiện lên vẻ mừng rỡ!
Ngay sau đó.
Bùm!
Một tiếng nổ vang!
Diệp Mục như bị sét đánh trúng, bay ngược ra ngoài.
Giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cô Diệp, nó đã là đồ vật của tôi!”
“Anh ta muốn cướp nó à?”
Diệp Mục đứng dậy, che ngực gào lên: “Mày dám đánh tao? Mày tự tìm cái chết!”
Nói xong, lực lượng lạnh lẽo và cuồng bạo từ trên người Diệp Mục bộc phát!
Thực lực cảnh giới Đế toàn lực nghiền ép, anh ta nở nụ cười tàn ác!
“Thằng chó, ngoan ngoãn nộp chiếc hộp này lên thì mày sẽ được yên bình!”
“Tại sao mày phải đánh lén tao? Hửm?”
Ngay sau đó, Diệp Mục xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh.
Chương 1504: Chuyện này chưa xong đâu
Anh ta phẫn nộ gào thét: “Nói cho tao biết, mẹ kiếp, tại sao?”
Năm ngón tay chụp lấy cổ họng của Diệp Bắc Minh, tốc độ nhanh như chớp giật!
“Cậu Diệp, mau tránh ra!”
Con ngươi của Diệp Vy Ny thu nhỏ lại, lúc này, năm ngón tay của Diệp Mục chỉ còn cách cổ của Diệp Bắc Minh không đầy một tấc!
Với khoảng cách này, dù thực lực của Diệp Bắc Minh có mạnh đến đâu cũng sẽ vẫn bị Diệp Mục bóp nát cổ họng!
Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc ấy!
Vô Ảnh Thủ!
“Cạch”, một tiếng vang trầm, năm ngón tay của Diệp Mục không tài nào lao về phía trước được nữa.
Anh ta cứ thế bị Diệp Bắc Minh giữ chặt cổ tay, ngay khi sắp chạm được vào cổ của Diệp Bắc Minh rồi thì bị giữ lại!
“Tốc độ của mày... Sao có thể! Sao mày làm được?”
Diệp Mục giật mình.
Diệp Vy Ny lập tức hiểu ra: “Lẽ nào là... Vô Ảnh Thủ?”
“Không thể nào, Vô Ảnh Thủ có tổng cộng chín tầng, tôi đã bắt đầu tập luyện từ khi sáu tuổi!”
“Tốn tận mấy chục năm trời mới học được tới tầng thứ sáu nhưng với tốc độ này thì xem ra cậu ta đã đạt tới tầng tầng thứ chín đại viên mãn rồi!”
“Chỉ mới có bao lâu đâu chứ! Không thể nào!”
Lúc này, Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Diệp Mục: “Anh thực sự muốn giết tôi!”
Diệp Mục hoàn hồn khỏi cơn khiếp sợ!
Anh ta vẫn còn chưa ý thức được mức độ nghiêm trọng của chuyện này, nhe răng cười một tiếng: “Ranh con, tao muốn giết mày đấy, thì sao nào?”
“Với hạng con kiến như mày, tao…”
Ầm!
Máu tươi vẩy ra!
Tay phải của Diệp Mục bị xé lìa ngay tại chỗ!
“Á...”
Anh ta la lên đau đớn như đứt gan đứt ruột, vẻ bỡn cợt biến mất khỏi khuôn mặt!
Thay vào đó là cơn đau đớn dữ dội: “Mày dám làm vậy với tao! Mẹ kiếp, mày có biết tao là ai không?”
“Tôi cần biết một người chết là ai à?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Một luồng sát ý ngưng tụ lại!
Diệp Mục sợ tái mặt, anh ta biết Diệp Bắc Minh thực sự muốn giết mình.
Diệp Mục lùi lại theo bản năng: “Mày đừng lại đây...”
Diệp Bắc Minh đang định động thủ thì Diệp Vy Ny bước tới: “Cậu Diệp, khoan đã!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh giá băng: “Đây chính là cách tiếp khách của Huyền Các các cô à?”
Diệp Vy Ny hít sâu một hơi: “Tất cả là do tôi tiếp đãi không chu đáo, chắc chắn tôi sẽ cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng!”
“Người đâu, đuổi Diệp Mục ra ngoài, không được tôi cho phép thì không được đặt chân vào Huyền Các!”
“Vâng!”
Hai ông lão xông vào, liếc nhìn Diệp Bắc Minh.
Rồi nhanh chóng đưa Diệp Mục ra ngoài!
Thấy Diệp Bắc Minh không đuổi theo, Diệp Vy Ny mới thở phào nhẹ nhõm: “Xin lỗi cậu Diệp, coi như tôi nợ anh một lần!”
“Sau này có bất kỳ chuyện gì, chỉ cần anh tới Huyền Các!”
“Diệp Vy Ny tôi nhất định dốc hết sức giúp anh một lần!”
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng gật đầu: “Tôi nể mặt cô lần này!”
“Nếu như người này còn dám kiếm chuyện với tôi, tôi sẽ giết chết, không tha!”
Diệp Vy Ny rùng mình.
Nhìn Diệp Bắc Minh rời khỏi căn phòng!
Cô ta biết câu này không phải là nói đùa!
Trong lòng thầm nghĩ: “Diệp Mục ơi Diệp Mục, tôi đã cho anh cơ hội rồi!”
“Anh nhất định đừng tự lao đầu vào chỗ chết, động tới gã sát thần này!”
...
“Đù! Đù! Đù!”
Sau khi ra khỏi Huyền Các, Diệp Mục được hai ông lão đưa tới một nơi an toàn.
Anh ta tức run người, chửi ầm lên: “Rốt cuộc tên ranh đó là ai? Mà lại dám đánh gãy một tay của tôi!”
“Cả con khốn Diệp Vy Ny kia nữa, không ngờ nó lại bắt tay với người ngoài hại tôi!”
“Ông đây biết ngay mà, chắc chắn Diệp Vy Ny không có ý gì tốt cả!”
“Còn cả chiếc hộp kia nữa, không ngờ cô ta lại đưa nó cho người ngoài! Ông đây phải báo ngay cho lão tổ biết chuyện này, Diệp Vy Ny, cô tiêu rồi!”
“Cả tên phế vật kia nữa, ông đấy nhất định sẽ khiến mày bị ngũ mã phanh thây!”
Hai lão già đứng bên cạnh có phần lúng túng.
Bọn họ nhắc nhở Diệp Mục một tiếng: “Cậu Mục, đây là quy định của Huyền Các”.
“Dù cậu bẩm báo với lão tổ thì quy định cũng vẫn là quy định!”
“Đồ đã bán rồi thì không có lý gì lại đòi lại”.
“Hơn nữa, cậu ra tay với khách hàng, dù cậu có là người nhà họ Diệp cũng không được phép làm như vậy!”
“Cô chủ làm vậy đã là giúp cậu rồi!”
Bốp!
Diệp Mục đột nhiên nổi điên, tát vào mặt lão già đó: “Đù mẹ mày… Mày là cái thá gì?”
“Mày còn dám dạy cả ông đây à? Mày có tin ông đây cho mày chết ngay lập tức không?”
Sâu trong đáy mắt của lão già kia lóe lên sự phẫn nộ.
Ông ta cố nén giận, quỳ một chân xuống: “Không dám ạ!”
“Không dám thì cút đi cho tôi!”
Diệp Mục chửi ầm lên: “Trở về nói cho Diệp Vy Ny biết, chuyện này chưa xong đâu!”
Hai ông lão liếc nhìn nhau rồi quay người rời đi.
Diệp Mục móc ra hai viên đan dược, ăn liền một lèo.
Chương 1505: Rời khỏi Huyền Các
Anh ta lấy một miếng ngọc bội ra, rót một luồng chân nguyên vào trong: “Chuẩn bị cho tôi mười tên cảnh giới Đế Tôn, bảo bọn họ lập tức tới Huyền Các ngay!”
“Lát nữa tôi sẽ thông báo vị trí cụ thể!”
Trong ngọc bội vang lên giọng nói kinh ngạc của một ông lão: “Cậu chủ, có chuyện gì vậy?”
Diệp Mục cực kỳ nóng nảy: “Đừng hỏi, cứ đem người tới là được!”
“Vâng!”
“Chờ một chút!”
“Thưa cậu chủ, cậu nói đi ạ!”
Mắt Diệp Mục lóe lên sự tàn nhẫn: “Để an toàn, gọi cả ông Tề tới nữa!”
“Hôm nay ông đây không bắt thằng phế vật đó quỳ xuống xin hàng thì ông đây không phải là Diệp Mục!”
“Đù mẹ nó!”
...
Cùng lúc này, Huyền Các đã đấu giá tới vòng thứ tư.
“Mười cây cỏ U Minh, giá khởi điểm là một trăm triệu đồng một cây!”
Dư Lãng kích động run rẩy: “Ông ơi, tới rồi!”
Dư Thiên Trung cũng không ngồi yên nổi nữa, ông ta vỗ bàn đứng dậy: “Một tỷ! Tôi trả một tỷ đồng một cây!”
“Còn có ai muốn tranh mua với nhà họ Dư của học viện Viễn Cổ nữa không?”
Mười cây, tổng cộng hết mười tỷ đồng!
Điều này khiến mọi người tu võ vốn có ý định đấu giá cỏ U Minh đều chùn chân!
Mười giây sau, không ai ra giá.
“Hahahaha!”
Dư Thiên Trung cười to, nói với Diệp Hiểu Yên ở trên lầu: “Cô gái, xin hãy gõ búa đi!”
“Xem ra không ai tranh mua với tôi rồi, cỏ U Minh đã là vật trong túi của nhà họ Dư tôi!”
Cốc!
Búa đấu giá được gõ, tất cả đều kết thúc!
Dư Thiên Trung kích động nhận lấy mười cây cỏ U Minh, lấy ra mười tỷ đồng.
Giao dịch hoàn thành!
“Lãng Nhi, chúng ta đi thôi!”
Dư Thiên Trung không nán lại đây thêm một giây nào, nhanh chóng dẫn Dư Lãng đi khỏi đây.
Một lát sau, Diệp Bắc Minh mới thong thả tới chậm.
Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly thấy anh về, lập tức chạy tới: “Dư Thiên Trung đã đấu giá thắng được cỏ U Minh rồi, e là hiện tại ông ta đã rời khỏi Huyền Các!”
“Chồng à, chúng ta có đuổi theo ông ta không?”
Chu Nhược Giai lo lắng cho an toàn của trăm vị sư phụ của Diệp Bắc Minh.
Anh lại chỉ cười khẽ một tiếng: “Không sao, anh cố ý thả cho bọn họ đi đấy!”
“Hả?”
Hai cô gái đồng loạt sững sờ, gương mặt xinh đẹp ngập tràn thắc mắc.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích gì.
Đồng thời, anh bí mật truyền âm: “Tiểu Tháp, bám sát lộ trình của bọn họ!”
“Tìm được trăm vị sư phụ thì lập tức báo cho tôi biết!”
“Được!”
Càn Khôn Trấn Ngục đáp.
Diệp Bắc Minh yên lặng quay về chỗ ngồi.
“Tại sao tên sát thần này lại trở lại?”
“Cậu ta đã đốt đèn trời rồi còn có thể trở về được ư?”
“Lẽ nào cậu ta thực sự có những mấy chục tỷ nguyên thạch hay sao?”
Ánh mắt thắc mắc của mọi người lướt qua người Diệp Bắc Minh.
Nửa canh giờ sau, tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: “Nhóc con, hai người bọn họ trở về học viện Viễn Cổ xong thì hơi thở biến mất!”
“Học viện Viễn Cổ?”
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Đi nào, về thôi!”
Diệp Bắc Minh đứng dậy rời khỏi chỗ đấu giá.
Cùng lúc này, bảy, tám người cũng đồng loạt đứng dậy bám theo sau!
Ngay khi Diệp Bắc Minh sắp rời khỏi Huyền Các, một người gọi anh lại: “Cậu Diệp, xin chờ một chút!”
“Còn chuyện gì nữa?”
Diệp Bắc Minh quay đầu lại thì trông thấy Diệp Vy Ny.
Ánh mắt Diệp Vy Ny nặng nề: “Anh có chắc là anh muốn đi luôn bây giờ không? Anh đã giết chết Phó Long Đình trước mặt mọi người!”
“Chắc chắn nhà họ Phó sẽ không tha cho anh, anh có thể ở lại Huyền Các thêm ít hôm nữa rồi hẵng đi”.
Nói rồi, cô ta còn đánh mắt liếc nhìn đâu đó sau lưng, cách một quãng không xa.
Bảy, tám người tu võ trông thì có vẻ như hững hờ nhưng thực ra khóe mắt đều nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Đương nhiên Diệp Bắc Minh cũng biết những người này đi theo mình nhưng anh vẫn lắc đầu: “Nếu nhà họ Phó dám tới gây chuyện với tôi thì nhất định tôi sẽ cho bọn họ biết thế nào là có đi mà không có về!”
Nói rồi, anh rời khỏi Huyền Các.
“Này, anh đừng hành động theo cảm tính!”
Diệp Vy Ny rất lo lắng: “Nhà họ Phó thật sự không dễ trêu đâu, nếu bọn họ chuẩn bị đầy đủ thì anh sẽ nguy hiểm tới tính mạng đấy!”
Diệp Bắc Minh dừng bước.
“Thế nào, anh ở lại thêm vài ngày chứ?”, Diệp Vy Ny hỏi.
Diệp Bắc Minh lắc đầu, nhìn Chu Nhược Giai và Lê Mộng Ly một cái.
Rồi lại chỉ vào hai ông cháu Mặc Phong Hành, Mặc Đình Đình đứng chờ bên ngoài Huyền Các: “Giúp tôi bảo vệ bọn họ an toàn!”
Diệp Vy Ny gật đầu: “Được! Đây chỉ là chuyện tiện tay mà thôi, không tính là trả nợ ân tình cho anh”.
“Cảm ơn!”
Diệp Bắc Minh dặn dò mấy câu rồi quả quyết rời khỏi Huyền Các.
Không để ý tới Diệp Vy Ny đứng la lên sau lưng.
Anh đi thẳng tới học viện Viễn Cổ!
Bảy, tám người sau lưng thấy Diệp Bắc Minh đã rời khỏi Huyền Các, lập tức móc một miếng ngọc bội truyền âm ra: “Thằng ranh đó đã rời khỏi Huyền Các rồi!”
Diệp Vy Ny thở hổn hển: “Anh... Anh... Ôi!”