Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm cô ta nữa, anh nhìn kiếm Đoạn Long trong tay: “Long hồn, chỉ cần là người của gia tộc Đạm Đài thì mặc cho ông lấy máu!”
“Vâng thưa chủ nhân!”
Long hồn trả lời.
Một tia máu quét ngang che phủ cả đất trời.
Nơi nó lướt qua những người cầm quyền của gia tộc Đạm Đài đều bay màu.
Lòng Đạm Đài Quyết đau như chích máu: “Thạch Nhi! Khôn Nhi! Phong Nhi!”
“Không! Không! Không!”
“Diệp Bắc Minh, cậu đang làm gì đó? Bọn họ đều là tương lai, là hy vọng của gia tộc Đạm Đài tôi!”
“Cậu giết bọn họ, cậu đã giết bọn họ rồi!”
Đạm Đài Quyết căm hận gào thét như phát điên.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Lão già kia, gia tộc Đạm Đài còn có tương lai hả?”
“Chị Tiểu Yêu bị các người làm tổn thương đến vậy rồi, nợ máu phải trả bằng máu!”
“Trước kia, tôi không giết lão già nhà ông là muốn cho ông xem thử gia tộc Đạm Đài sẽ bị diệt như thế nào!”
“Kiếm Đoạn Long giết cho tôi! Giết! Giết!”
Sát thần giận dữ máu chảy thành sông.
Cùng lúc đó, ở ngoài gia tộc Đạm Đài, vô số người tu võ ngẩng đầu nhìn.
Bọn họ chỉ thấy một cột sáng đỏ rực như máy bao phủ cả bầu trời gia tộc Đạm Đài.
“Đó là hướng gia tộc Đạm Đài, có chuyện gì thế?”
“Đã xảy ra gì rồi?”
Người ngoài đều cùng đổ về gia tộc Đạm Đài.
Khi bọn họ tới gần thì đã bị một luồng sát khí khủng khiếp ngăn cản bên ngoài.
“Đó là... là một con huyết long ư?”
“Hình như là kiếm Đoạn Long thì phải?”
“Đó là kiếm Đoạn Long của Diệp Bắc Minh!”
Có người nhận ra kiếm Đoạn Long.
“Cái gì? Đó là kiếm Đoạn Long sao?”
“Diệp Bắc Minh tàn sát gia tộc Đạm Đài!”
“Mẹ ơi, sao cậu ta dám làm thế?”
Rất nhiều người tu võ nuốt nước miếng.
Vút...!
Một con huyết long bay ra khỏi kiếm Đoạn Long.
Gia tộc Đạm Đài náo loạn, mọi người hoảng sợ chạy trốn khắp nơi.
Nơi tia sáng đỏ rực chiếu rọi tới, máu thịt nổ tung.
Hàng chục triệu người bị xóa bỏ.
“Diệp Bắc Minh, dừng tay lại đi!”
Ngay khoảnh khắc ấy, một giọng nói hùng hồn vang vọng khắp gia tộc Đạm Đài.
Giọng nói ấy đến từ ngọn núi đằng sau.
“Nhóc này, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”
“Nhưng không chỉ có một mà tận ba người!”
Giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống.
Diệp Bắc Minh vẫn lạnh lùng, anh nhìn về phía giọng nói truyền tới.
Ba bóng dáng cực kỳ già nua xuất hiện, chân bọn họ giẫm lên không khí, lơ lửng trên bầu trời.
Hai lão già, một bà lão.
Ba người họ thấy gia tộc Đạm Đài máu chảy thành sông, sắc mặt cực kỳ âm u.
Một ông lão trong đó u ám nói: “Diệp Bắc Minh, cậu có cần phải giết nhiều người như vậy không?”
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Cần thiết, rất cần thiết!”
“Hôm nay tôi không giết sạch đám súc sinh các người thì thật có lỗi với chị Tiểu Yêu!”
Bà lão cười khẩy nói: “Diệp Bắc Minh, chỉ vì một người đàn bà mà dám đối đầu với giá tộc Thượng Cổ sao?”
“Cậu cho rằng chỉ cần giết những người này là có thể phá hủy gia tộc Đạm Đài ư?”
“Cậu tính sai rồi, cậu không thể tưởng tượng nổi bề dày của bọn tôi sâu đến nhường nào đâu!”
“Hôm nay, cho dù cậu tàn sát trăm nghìn người thì gia tộc Đạm Đài vẫn có thể tồn tại!”
Diệp Bắc Minh bình thản nói: “Vậy giết đến long trời lở đất, giết đến khi đại lục Chân Võ không còn dòng dõi của gia tộc Đạm Đài mới ngừng!”
Rất khí phách!
“Cậu!”
Mặt mày bà lão kia xanh như tàu lá chuối.
Ông lão bên cạnh nhíu mày nói: “Diệp Bắc Minh, cậu đừng tức giận, chúng ta ngồi xuống thương lượng đi!”
“Thương lượng hả? Thương cái đầu ông!”
Diệp Bắc Minh gào lên: “Các người tra tấn chị Tiểu Yêu của tôi thành thế rồi mà còn muốn thương lượng với tôi hả?”
“Hôm nay chỉ có một kết quả, một là Diệp Bắc Minh tôi bỏ mạng tại đây!”
“Hai là cả gia tộc Đạm Đài bị diệt vong!”
Anh hét lên.
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, dốc hết toàn lực cho tôi!”
“Cảnh giới Thần Vương hậu kỳ gì chứ, diệt sạch, diệt sạch, diệt sạch cho tôi!”, con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ bừng, anh tức giận thật rồi.
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, cậu có chắc là giết ba người này cùng lúc không?”
“Chắc chắn!”
Diệp Bắc Minh nghiến răng nói từng chữ một: “Tôi! Phải! Tiêu! Diệt! Gia! Tộc! Đạm! Đài!”
“Được!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời.
Bỗng nhiên, Diệp Bắc Minh cảm thấy trong mình sôi trào lực lượng đủ khiến người ta khiếp hãi.
Kiếm Đoạn Long bay về tay anh rồi tiện tay chém xuống một kiếm, một kiếm ấy khiến cả bầu trời như bị xẻ làm đôi.
Sắc mặt cả ba người tái mét, lực lượng khủng khiếp trong kiếm Đoạn Long bao phủ cả ba người bọn họ.
Vậy mà đến tư cách cản đòn bọn họ còn không có: “Đây là lực lượng gì chứ?”
Bọn họ như tội phạm tử hình sắp bước lên đoạn đầu đài vậy.
Kiếm Đoạn Long chém xuống.
Ba người bọn họ biến mất trong nháy mắt không lưu lại chút máu thịt nào.
“Ba vị lão tổ ơi, sao lại thành ra thế này?”
Đạm Đài Quyết trợn tròn mắt.
“Diệp Bắc Minh, tôi biết mình sai rồi...”
Đạm Đài Lâm quỳ rạp trên mặt đất, máu thịt trên người lẫn lộn.
Cô ta hoảng hốt cầu xin lòng nhân từ từ anh: “Xin cậu giết tôi đi, tôi không muốn bị tra tấn nữa!”
“Giết tôi đi, xin cậu giết tôi đi!”
Chương 837: Thú triều tới
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn cô ta: “Vừa lòng cô!”
Anh giậm chân xuống.
Cơ thể Đạm Đài Lâm biến thành một đống máu thịt ngổn ngang.
“Á...”
“Lão tổ!”
Những người còn lại thấy ba vị lão tổ mất mạng trong mắt thì sợ hãi xụi lơ trên mặt đất.
“Khụ khụ khụ...”
Diệp Bắc Minh ho khan, mặt anh trắng bệch.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dốc hết sức mạnh, gần như tát cạn chân nguyên của anh.
Anh lấy mấy viên đan dược ra nuốt hết vào.
“Ranh con, bây giờ mới nghĩ đến chuyện khôi phục chân nguyên liệu có muộn quá không?”
Bất chợt, một giọng nói âm u rét lạnh như rắn độc vang lên.
Vút! Vút! Vút! Vút! Vút!
Mấy bóng người xuất hiện từ bốn phương tám hướng, bay vút lên không, nhìn xuống Diệp Bắc Minh đang ở dưới đất.
Ngay khi cảm nhận được khí tức của bọn họ.
Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, còn có cả nhà họ Giang nữa ư?”
Một ông lão thuộc nhà họ Ngạo lắc đầu nói: “Oắt con, thông minh lắm, tiếc rằng người thông minh thường không sống lâu!”
Một ông già thuộc nhà họ Dạ lạnh lùng nhìn anh nói: “Thế mà cậu còn có thể bùng nổ sức mạnh vượt qua lực lượng bản thân sao, đây là bí mật giúp cậu vô địch nhỉ?”
“Tiếc rằng chúng tôi đã biết bí mật này rồi”.
“Lá bài chưa lật cuối cùng của cậu đã dùng rồi, cậu còn bản lĩnh gì nữa đây?”
“Nhãi ranh, cậu không thể trêu chọc gia tộc Thượng Cổ được đâu!”
Một giọng nói lạnh như băng vang vọng nghe hết như phán quyết của thần chết: “Diệp Bắc Minh, hôm nay sẽ là ngày chết của cậu!”
“Tất cả kết thúc rồi!”
Mọi người thở dài.
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên ngắm nhìn bầu trời cao vời vợi: “Ai nói tất cả đã kết thúc rồi?”
Ông lão nhà họ Ngạo kiêu căng nói: “Hừ, còn giả thần giả quỷ nữa hả?”
“Cậu dùng kiếm Long Đồ để cuồng nộ, vượt qua giới hạn giết địch!”
“Giờ chân nguyên đã cạn kiệt, còn đánh với bọn tôi kiểu gì chứ?”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười: “Thế hả?”
“Vạn thú, về đây!”
Một luồng huyết khí ngút trời phóng vút lên trời cao.
Cả lũ sửng sốt, bọn họ chỉ thấy ba hư ảnh dạng rồng lao ra từ sau lưng Diệp Bắc Minh.
Ngay sau đó.
Gầm gừ...!
Tiếng ma thú gào thét kinh thiên động địa từ ngọn núi to lớn xa xa vọng tới.
Sau đó đến tiếng thứ hai.
Gào ồ!
Tiếng thứ ba!
Gầm!
Tiếng thứ tư!
Gầm!
Vô số tiếng ma thú gầm thét vang lên, mặt đất rung chấn mãnh liệt, trong rừng rậm mây bụi mịt mù cuồn cuộn nổi lên đầy trời.
“Đây là...”
Mấy lão già cùng quay đầu lại, trong ánh mắt đầy sự khiếp hãi.
Bọn họ hít sâu: “Mẹ!”
“Trời ơi...”
Ngay đằng trước, thú triều khủng bố cuồn cuộn dâng lên như sóng thần hung tợn cuốn tới.
“Thú triều, là thú triều thật đấy!”
Lòng bốn lão già kia chấn động: “Lẽ nào đợt thú triều này là do Diệp Bắc Minh triệu hồi tới ư?”
“Cậu ta không tài nào làm được đâu!”
Ngạo Thương Khung thẳng thừng lắc đầu bác bỏ, trên gương mặt già nua đầy vẻ không tin.
Lăng Tác Cổ sững người: “Đây không phải là thú triều bình thường, dựa vào tiếng động trong khu rừng thì phải có ít nhất trăm nghìn con!”
“Trùng hợp, chắc là trùng hợp thôi!”
Đến cả nghe bọn họ cũng chưa từng nghe nói có thú triều trăm nghìn con ma thú.
Thú triều khủng khiếp như vậy cũng đủ san bằng một gia tộc Thượng Cổ.
Giang Kiếm Trần trầm ngâm: “Cái này chỉ là trùng hợp thôi sao?”
Ông ta quay đầu nhìn về ông già cuối cùng chưa nói gì: “Ông Nhân Hoàng, ông nghĩ thế nào?”
Đó là lão tổ của nhà họ Dạ, Dạ Nhân Hoàng!
Ông ta e dè liếc nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Ở đời không có chuyện gì trùng hợp như vậy được, thú triều chắc chắn có liên quan tới cậu ta!”
Ngạo Thương Khung kiêng dè nói: “Vậy bây giờ nên làm gì?”
Cả lũ khó xử.
...
Ở ngoài gia tộc Đạm Đài, một đám người tu võ tụ tập lại.
Ở ngoài cùng, một cô gái thoạt nhìn khoảng hai mươi tuổi đỡ một ông lão, nói: “Ông nội, là tiếng thú triều kéo tới!”
“Lẽ nào tên Diệp Bắc Minh kia triệu hồi trăm nghìn con ma thú tới đây thật sao?”
Ông lão suy tư, nhìn về nơi rừng sâu: “Rốt cuộc tên nhóc ấy có lai lịch gì?”
Cô gái sợ vỡ mật, tái nhợt nói: “Ma thú trên mặt đất không nhiều lắm vậy mà cậu ta có thể triệu hồi tới trăm nghìn con ma thú!”
“Nếu ở trong đại dương vô tận ma thú thì chẳng phải số lượng này lại càng thêm đáng sợ hay sao?”
Cô gái ấy vừa dứt lời.
Gầm gừ...!
Trong khu rừng, khói bụi bay mù mịt, đất rừng rung chuyển.
Đám quái vật đầu tiên lao ra khỏi khu rừng đã hơn cấp tám rồi.
Bây giờ mới có ba mươi con ma thú cấp mười một liều chết hùng hổ xuống về phía lũ Giang Kiếm Trần.
Giang Kiếm Trần gầm lên: “Lũ súc sinh chúng bây giám khiêu khích uy nghiêm của lão phu hả? Chết đi!”
Ông ta đưa tay lên vung kiếm xuống, lũ ma thú đang hừng hực xông tới hy sinh.
Máu tươi bay tán loạn.
Ngay sau đó.
“Gầm gừ!”
Lại có hơn mười con ma thú chạy tới, Giang Kiếm Trần lại vung tay lên chém ra một lưỡi kiếm.
Máu thịt tung bay, trước mắt ông ta giờ chỉ có màu đỏ thẫm.
Gầm gừ!
Đợt ma thú thứ ba kéo tới, chúng ùn ùn kéo tới như vô tận không ngừng nghỉ.
Chương 838: Kiếm Thần gì mà yếu như sên
Giang Kiếm Trần tàn sát nhiều đến mức hai mắt cũng đỏ ngầu cả lên: "Lão phu không tin không giết hết được bọn ma thú chúng bây!"
"Diệp Bắc Minh…
Hôm nay, cho dù bao nhiêu ma thú kéo đến đây đi nữa thì lão phu vẫn sẽ tiêu diệt toàn bộ!"
Kiếm Thần nhà họ Giang gào thét vang trời, xông vào bầy thú ồ ạt ngoài kia.
Ngạo Thương Khung cầm một thanh đao vàng trong tay, vung đao tứ phía, giết chóc trong điên cuồng!
Gương mặt đầy nếp nhăn của Lăng Tác Cổ lạnh như băng, ông ta tàn sát tứ phía với ngọn giáo dài trong tay như chiến thần.
Một con ma viên xông tới, giương nanh múa vuốt toan tóm lấy đầu Dạ Nhân Hoàng.
Dạ Nhân Hoàng hừ lạnh một tiếng, tung một cú đấm đâm thủng lồng ngực của ma viên.
Xoẹt!
Con mãnh hổ từ bên cạnh bổ nhào đến có một viên bảo thạch màu xanh lam được ngưng tụ giữa mi tâm, viên bảo thạch ấy lóe lên tia sáng kỳ lạ.
"Chết đi!"
Dạ Nhân Hoàng hét lên thật to, nhảy lên không trung rồi tàn nhẫn đạp vào mãnh hổ mà không chút nương tình.
Ầm!
Đầu mãnh hổ nổ tung, chết bất đắc kỳ tử ngay tại chỗ.
Ông ta lạnh lùng quay đầu lại: "Diệp Bắc Minh, chờ đến khi lão phu giết xong bọn ma thú này sẽ là ngày chết của mày..."
Song, ông ta chưa kịp nói hết câu này thì mười mấy con ma thú cấp mười một lại ồ ạt xông tới.
Dạ Nhân Hoàng vừa phất tay một cái đã làm tám con ma thú chết tươi.
Khi ông ta chém chết một con rắn đen, máu rắn văng tung tóe, bắn trúng tay Dạ Nhân Hoàng.
Trong thoáng chốc, bàn tay ông ta đã bị ăn mòn mất một mảng lớn.
"Chết tiệt!"
Dạ Nhân Hoàng giận dữ gầm thét, tức giận giết chết ma thú bốn phía quanh đây.
Ngay sau đó.
Lại một bầy thú đông như nêm kéo tới!
Phía bên kia.
Một con ma ưng phóng về phía đầu Ngạo Thương Khung với tốc độ nhanh như chớp.
"Dám đánh lén lão phu à? Đúng là tự đâm đầu vào chỗ chết!"
Ngạo Thương Khung quát tháo, chém thanh đao vàng trong tay ra, bổ ma ưng làm hai nửa.
Nhưng trước khi chết, ma ưng đã kịp cào rách khuôn mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung.
Lăng Tác Cổ giết một mạch hơn một ngàn con ma thú, thi thể ma thú chất chồng dưới chân ông ta như núi.
Ông ta chưa kịp thở dốc lấy hơi thì mấy trăm con ma thú lại bao vây ông ta một lần nữa!
Hai mắt Lăng Tác Cổ long sòng sọc, tóc tai bù xù: "Đệt mẹ! Mấy con súc sinh này không sợ chết à?"
"Nhào lên! Nhào lên! Có bao nhiêu lão phu giết bấy nhiêu!"
Liễu Tiêu Vân hệt một con dã thú đang rít gào.
Hai tiếng trôi qua.
Mặt đất dưới chân bốn lão già đã máu chảy thành sông, cả bốn người họ cũng mình mẩy máu me be bét.
Ai nấy cũng đều bị thương, tuy muốn tiếp tục chiến đấu nhưng sức lực lại đang cạn kiệt dần.
Lúc này bọn họ đã tụ tập một chỗ, bọn ma thú cũng nhào tới liên tục như thể không muốn sống nữa vậy.
Lăng Tác Cổ vung một nhát kiếm chém chết mười mấy con ma thú, giận dữ hét lớn: "Thằng khốn này biết ma thú bình thường không giết chết được chúng ta nên cố ý tiêu hao sức lực của chúng ta đây mà!"
"Nếu cứ tiếp tục như vậy thì chúng ta sẽ bị kiệt quệ đến chết mất!"
Ngạo Thương Khung nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Cùng ra tay đi, giết cậu ta đã rồi tính sau!"
Giờ phút này.
Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân dưới đất.
Anh đang hồi phục sức mạnh của mình.
Hơn một ngàn con sư tử đang bao quanh gần đó để bảo vệ anh.
"Giết!"
Giang Kiếm Trần chém một kiếm vào không khí, giết chết hơn một trăm ma thú, gần như sắp lao đến trước người Diệp Bắc Minh!
Ngay sau đó.
Mấy chục con sư tử không hẹn mà cùng bổ nhào tới, không ngờ chúng lại dùng chính thân xác của mình để ngăn cản nhát kiếm của Giang Kiếm Trần.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
"Gào..."
Một tiếng gào thét vang lên.
Mấy chục con sư tử đi đời nhà ma trong chốc lát!
Giang Kiếm Trần mở một con đường máu, không ngờ lại kéo gần được khoảng cách với Diệp Bắc Minh thật.
Một trăm mét, năm mươi mét, ba mươi mét, hai mươi mét...
Vô số sư tử ngã xuống dưới chân Giang Kiếm Trần, gương mặt già cỗi của ông ta hiện rõ nét điên rồ: "Ha ha ha ha ha!"
"Diệp Bắc Minh, cho dù mày triệu hồi một trăm ngàn con ma thú đến thì sao?"
"Ngày này năm sau vẫn là ngày giỗ của mày thôi!"
Một nhát kiếm phóng tới, đâm về phía trái tim của Diệp Bắc Minh.
Đột nhiên.
"Vậy à?"
Một giọng nói lạnh như băng cất lên.
Diệp Bắc Minh mở mắt, nhếch mép cười khẩy: "Người giết được tôi vẫn chưa được sinh ra đâu!"
Anh tóm lấy lưỡi kiếm một cách dễ dàng.
Không thể tin được, cho dù Giang Kiếm Trần đẩy mạnh cách mấy thì vẫn không thể nào đâm kiếm tới được.
Vững chắc như đá tảng!
"Mày!"
Vẻ kinh hoàng tràn ngập khuôn mặt già nua của Giang Kiếm Trần.
Ánh mắt ông ta vô cùng sợ hãi.
"Sao có thể?"
"Mày hồi phục rồi ư? Nhưng cho dù hồi phục rồi thì cũng không thể nào chống lại sức mạnh của tao được!"
Tiếng hét đầy không cam tâm vang lên: "Lão phu là Kiếm Thần của nhà họ Giang cơ mà!"
Diệp Bắc Minh kéo về, Giang Kiếm Trần cũng nhào về phía mình.
Ầm!
Một cú đấm được tung ra, long trời lở đất.
Phụt!
Giang Kiếm Trần phun một ngụm máu tươi ra, bay thẳng ra ngoài như con diều đứt dây.
Ông ta ngã phịch xuống đất, trông ông ta chật vật vô cùng.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng thốt: "Kiếm Thần? Kiếm Thần gì mà yếu như sên!"
Ngạo Thương Khung sững sờ: "Ơ kìa..."
"Trời đất!"
Lăng Tác Cổ run bần bật, hít một hơi thật sâu.
Giang Kiếm Trần là người mạnh nhất trong bốn người họ.
Thế mà ông ta lại bị Diệp Bắc Minh đánh bại ư?
Đôi mắt đục ngầu của Dạ Nhân Hoàng đỏ đến mức tưởng chừng ứa ra máu, co giật dữ dội.
Người ông ta run bần bật.
Thật là khủng khiếp!
Không thể tin được!
"Không được, nếu cứ tiếp tục như vậy thì lão phu sẽ bỏ mạng tại đây thật mất!"
"Chết tiệt, rốt cuộc tên này sở hữu sức mạnh gì mà khiếp thế?"
Dạ Nhân Hoàng nhìn thoáng qua xung quanh, ma thú vẫn còn tụ tập đông nghịt!
"Tại sao những con ma thú này lại nghe lời cậu ta? Tại sao chứ!"
Dạ Nhân Hoàng thầm gào thét trong bụng.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi đứng dậy.
Anh bước từng bước đi tới trước mặt Giang Kiếm Trần đang nằm thoi thóp như một con chó chết, giơ chân nhắm ngay đầu ông ta.
Giang Kiếm Trần hoảng hốt tột độ: "Diệp Bắc Minh, khoan đã..."
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng bật một câu chốt hạ: "Khoan cái đầu ông!"
Chương 839: Sự diệt vong của một gia tộc thượng cổ
Diệp Bắc Minh giẫm xuống mà không chút khoan nhượng!
Trong chốc lát, đầu Giang Kiếm Trần nổ tung, hóa thành một vũng máu nhầy nhụa.
"Ông Giang!"
Gương mặt già cỗi của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ trắng bệch.
Vút!
Hai người chưa kịp có thời gian phản ứng thì đột nhiên có một cơn gió mạnh ùa tới.
Quay phắt lại nhìn, hai người họ không khỏi chửi ầm lên: "Đậu má! Dạ Nhân Hoàng, sao lão già nhà ông lại bỏ chạy một mình hả?"
Dạ Nhân Hoàng không thèm ngoảnh đầu lại: "Đồ ngu! Giờ mà không chạy thì chờ chết à?"
"Ông!"
Sắc mặt của Ngạo Thương Khung và Lăng Tác Cổ càng khó coi hơn nữa.
Bỗng nhiên.
Một tia sát ý lạnh thấu xương ập tới.
Hai người ngoảnh đầu lại theo phản xạ, Diệp Bắc Minh đã đứng sừng sững trước mặt họ từ lúc nào không hay.
Bọn họ vừa định lên tiếng.
Thì kiếm Đoạn Long đã quét tới, đồng tử của hai người thoắt cái co rút, bàng hoàng há miệng.
Ngay giây phút ngoái đầu lại, Dạ Nhân Hoàng tình cờ chứng kiến cảnh tượng hai cái đầu bay lên thật cao!
Ông giật bắn, dẫn đến tốc độ chậm mất nửa nhịp.
Giây kế tiếp.
Giọng nói đáng sợ như tử thần đến từ cõi âm ty của Diệp Bắc Minh cất lên từ trên đỉnh đầu ông ta: "Ông tưởng ông chạy thoát được sao?"
"Mày..."
Dạ Nhân Hoàng ngẩng đầu, con ngươi co rút.
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, chém xuống!
"Không!"
Dạ Nhân Hoàng điên cuồng kêu la thảm thiết, một tiếng rồng gầm thét vang lên, máu văng tung tóe khắp nơi.
Đến đây, trong gia tộc Đạm Đài, ngoại trừ Diệp Bắc Minh và Đạm Đài Yêu Yêu ra thì không còn ai sống sót.
Bầu không khí ngoài kia chìm vào sự im lặng chết chóc, tất cả ánh nhìn đều đổ dồn về phía Diệp Bắc Minh.
Đường đường một gia tộc thượng cổ mà lại bị tiêu diệt một cách chóng vánh như thế ư?
Lão tổ của bốn gia tộc thượng cổ cùng nhau ra tay mà lại bị chém hết toàn bộ?
Rốt cuộc anh là ai?
Quả là khủng khiếp!
"Sát Thần... Diệp Sát Thần...", có kẻ nuốt nước miếng cái ực.
Một người đàn ông trung niên kế bên cúi gằm mặt xuống đất: "Hôm đó ở Trụy Long cốc, hắn ta tự xưng là Sát Thần nhưng nhiều người đều khinh thường ra mặt..."
"Kể từ hôm nay trở đi, e rằng danh hiệu Sát Thần sẽ trở thành hiện thực rồi!"
"Đây là một gia tộc thượng cổ đấy, mà cứ thế diệt vong ư?"
"Sức một mình cậu ta đã tiêu diệt được một gia tộc thượng cổ?"
"Huyền thoại vô địch của gia tộc thượng cổ đã chấm dứt rồi ư?"
"Diệp Bắc Minh, Diệp Sát Thần... Sau này ai mà nghe thấy cái tên này chắc đều hoảng sợ lắm!"
"Ực!"
Nhiều người tu võ bàng hoàng nuốt nước miếng, sợ tới mức tim đập bình bịch như sắp nổ tung.
Người xung quanh không dám động đậy chút nào, chỉ biết trợn to mắt mà nhìn chằm chằm vào gia tộc Đạm Đài.
Giữa bầu không khí yên lặng như tờ, Diệp Bắc Minh quát lớn: "Bây giờ tao sẽ thực hiện lời hứa đã hứa với chúng mày!"
Gào!
Những con ma thú còn sống ngay lập tức ngửa mặt lên trời gầm thét.
Kế đó.
Một cảnh tượng đáng kinh ngạc hiện ra trước mắt những người tại đây, hơn mười ngàn ma thú con chạy băng băng ra khỏi rừng.
Chúng đồng loạt lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh.
Anh lại gần một cái hồ.
Giơ tay lên, cắt cổ tay.
Máu tươi phun ồ ạt như suối, rơi xuống hồ.
"Gào! Gào!"
Những con chúa sơn lâm kia đang rít gào, lom lom nhìn máu của Diệp Bắc Minh một cách thèm thuồng.
Tuy nhiên, không một con ma thú nào tiến lên.
Sau khi thét gào mấy lần, bọn ma thú con tranh nhau nhảy vào hồ nước như đã hóa điên.
Chúng điên cuồng uống nước.
Cho dù đó là dòng máu Thú Hoàng đã pha loãng thì vẫn đem lại lợi ích rất lớn cho bọn chúng.
Đáng để chúng đánh đổi bằng tính mạng của bố mẹ mình!
Trong vòng mười lăm phút ngắn ngủi, không ngờ nước hồ đã bị uống cạn.
"Cậu ta đang làm gì thế?"
"Những con ma thú này bị gì vậy?"
Tất cả những người tu võ đang đứng ở ngoài đều sửng sốt.
Chỉ có ông lão ban đầu là biến sắc, dường như ông ta vừa sực nghĩ đến điều gì: "Chuyện này... Chẳng lẽ cậu ta... Sao có thể!"
Thiếu nữ bên cạnh tỏ ra khó hiểu: "Ông nội, sao thế ạ?"
"Không có gì đâu".
Ông lão lắc đầu với vẻ mặt đầy nặng nề.
Thiếu nữ bĩu môi: "Xùy, lại úp úp mở mở!"
Diệp Bắc Minh trở lại trước mặt Đạm Đài Yêu Yêu, cô ấy đang được Diệp Bắc Minh đắp áo khoác lên người, chìm trong giấc ngủ say nồng.
Dù cho tiếng la hét, chém giết ngoài kia vang trời thì cô ấy vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại.
"Chị Tiểu Yêu, em đưa chị về nhà".
Diệp Bắc Minh bế Đạm Đài Yêu Yêu lên.
Đúng lúc này, anh chợt cảm nhận được có người đến gần.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh như băng: "Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt mà vẫn còn kẻ không biết sống chết à!"
Một ông lão và thiếu nữ đi tới: "Cậu Diệp đừng hiểu lầm, lão phu là Cổ Thông Thiên, đến từ nhà họ Cổ ở Tinh Hải".
"Còn đây là cháu gái của tôi, Cổ Tuyền".
"Hai ông cháu chúng tôi không có ý đối địch với cậu Diệp, trái lại chúng tôi đến đây với nhã ý muốn kết giao với cậu".
Thấy hai người không tỏa ra sát khí.
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh mới dịu đi đôi phần: "Khỏi".
Anh vừa định rời đi thì một vầng sáng bất chợt bừng lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.
Ngay sau đó.
Từng hoa văn kỳ lạ xuất hiện trên làn da vốn trắng nõn của cô ấy.
"Yêu tộc!"
Gương mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên bỗng nhiên tái nhợt.
"Hả? Yêu tộc?"
Chương 840: Thân phận thật sự của Đạm Đài Yêu Yêu
Gương mặt Cổ Tuyền ngập tràn nét khiếp sợ: "Đây là Yêu tộc đã hóa hình thành công ư?"
Sắc mặt của Diệp Bắc Minh trở nên tối tăm: "Ý cô là gì? Rốt cuộc hai người biết gì?"
"Làm gì có chuyện chị Tiểu Yêu của tôi là Yêu tộc được?"
Nét mặt Cổ Thông Thiên thay đổi xoành xoạch, ông ta quay đầu lại, thoáng nhìn những người tu võ đang đứng ở bên ngoài.
"Cậu Diệp, ở đây đông người quá, nói chuyện sẽ dễ bị người khác biết, nếu cậu tin lão phu thì chúng ta sang địa điểm khác, lão phu sẽ tự mình giải đáp cho cậu".
Sau một trầm ngâm suy nghĩ, Cổ Thông Thiên ngỏ ý.
Cổ Tuyền bổ sung thêm: "Anh đừng lo, nhà họ Cổ tôi không giống những thế lực kia đâu".
"Chúng tôi không có ác ý với Yêu tộc, lại càng không truy sát Yêu tộc".
Truy sát Yêu tộc ư?
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Xét về mức độ nào đó, anh cũng được xem như Yêu tộc.
Lẽ nào sở dĩ bố mẹ không lộ diện là vì có liên quan đến chuyện này?
Nghĩ đến đây, Diệp Bắc Minh gật đầu: "Được".
...
Chuyện đã xảy ra tại gia tộc Đạm Đài được lan truyền khắp Đại Lục Chân Võ như một cơn gió.
"Gia tộc Đạm Đài đã bị tiêu diệt rồi ư?"
"Trời đất, chuyện gì đã xảy ra vậy!"
"Ba vị lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ đều đã chết rồi!"
"Vị Kiếm Thần ở nhà họ Giang cũng chôn thân tại gia tộc Đạm Đài nốt!"
Tin tức này vừa được lan truyền.
Các thế lực hùng hậu xôn xao trong nháy mắt.
Hễ những ai nghe thấy tin tức này đều không kìm được mà nghẹt thở, mặt đỏ tía tai.
Có người lớn tiếng hỏi: "Rốt cuộc đã có chuyện gì vậy?"
"Theo như tin tức được truyền về từ gia tộc Đạm Đài thì hình như có một bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử kéo tới..."
"Trời!"
"Bầy thú gồm một trăm ngàn con sư tử?"
Không được đã bao lâu trôi qua, cuối cùng những người nghe được tin đồn mới hoàn hồn.
Ai nấy cũng bất giác run bần bật, nét mặt đầy bàng hoàng.
...
Cùng lúc đó.
Tinh Cung, tại phòng của một cô gái nào đó.
"Chị Nhan, chị Nhan, có chuyện lớn rồi!"
Một giọng nói đầy lo lắng truyền đến.
Một thiếu nữ mở cửa phòng Nhan Như Ngọc ra, chạy vào với một tờ giấy Tuyên Thành chằng chịt chữ trên tay: "Có chuyện lớn rồi!"
"Chuyện gì vậy?"
Nhan Như Ngọc nhíu mày.
Gương mặt xinh đẹp của La Vãn Vãn hiện lên vẻ thảng thốt: "Một trong thập đại gia tộc thượng cổ, gia tộc Đạm Đài, đã bị tiêu diệt rồi!"
"Lão tổ cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ Lăng Tác Cổ của nhà họ Lăng, Ngạo Thương Khung của nhà họ Ngạo!"
"Dạ Nhân Hoàng của nhà họ Dạ, cả vị lão tổ Kiếm Thần của nhà họ Giang nữa, tất cả đã chết cả rồi!"
Nhan Như Ngọc giật mình: "Chuyện này là sao?"
"Ai làm? Ai mà có bản lĩnh thế!"
Trông La Vãn Vãn hoảng sợ thất rõ: "Còn có thể là ai? Chính là tên khốn kiếp đó đấy ạ!"
"Ai cơ?"
Nhan Như Ngọc sửng sốt: "Tên khốn kiếp nào cơ?"
La Vãn Vãn hít một hơi thật sâu: "Diệp Bắc Minh, tên khốn Diệp Bắc Minh đấy ạ!"
Nhan Như Ngọc há hốc mồm: "Cậu ta ư? Sao cậu ta làm được?"
Tại một nơi heo hút trong khu vườn phía sau gia tộc Đạm Đài.
Diệp Bắc Minh cất lời: "Nơi này không có ai, giờ ông nói đi".
Cổ Tuyền nhắc nhở anh: "Này, anh có biết thân phận của ông nội tôi là gì không đấy?"
"Chính anh là người cần nhờ vả ông ấy cơ mà, anh tỏ thái độ gì thế hả?"
Cổ Thông Thiên quở trách: "Tuyền Nhi, im lặng!"
Đoạn ông ta khẽ mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, cháu gái tôi được chiều riết sinh hư ấy mà".
"Cậu đừng để ý, con người Tuyền Nhi không xấu đâu".
Cổ Tuyền ngẩn người, cô ấy chưa bao giờ thấy ông nội đối xử khép nép với ai như thế cả.
Cho dù những khi gặp đủ loại người tài xuất chúng trong nhà họ Cổ thì ông nội vẫn uy nghiêm vô cùng.
"Hôm nay ông nội sao thế nhỉ?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Không sao, mong tiền bố Cổ hãy kể cho tôi biết chuyện về Yêu tộc".
"Tiền bối? Ha ha!"
Cổ Thông Thiên cười vui vẻ.
Ông ta rất thích được gọi là "tiền bối".
Con người Diệp Bắc Minh luôn như thế.
Ông tôn trọng tôi một thước, tôi kính ông một trượng!
"Cậu Diệp, cậu thật sự không biết cô gái này là Yêu tộc sao?", nét mặt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm nghị.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không biết".
"Mà Yêu tộc thì sao? Hồi nãy ông nói truy sát là chuyện gì nữa?"
Cổ Thông Thiên nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ ngờ vực.
Nhưng lại thấy khuôn mặt Diệp Bắc Minh vẫn bình tĩnh như thường.
Chẳng giống nói dối chút nào.
Ông ta nhìn thẳng vào mắt Diệp Bắc Minh mà quan sát: "Xem ra cậu Diệp vẫn chưa biết, từ xưa đến nay, những cuộc tranh chấp giữa con người và Yêu tộc chưa bao giờ dừng".
"Con người săn giết ma thú nhằm lấy tinh hạch".
"Còn những ma thú hóa hình thành công chính là Yêu tộc".
Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Chị Tiểu Yêu là con người ngay từ khi tôi mới biết chị ấy rồi".
"Hơn nữa, ban đầu thực lực của chị ấy còn không bằng ma thú cấp mười hai, chị ấy không thể nào là Yêu tộc hóa hình thành con người được!"
Cổ Thông Thiên mỉm cười: "Cậu Diệp đừng vội, vẫn còn một trường hợp khác có thể xảy ra".
"Con người và Yêu tộc kết hợp với nhau thì có thể sinh ra Yêu tộc trong hình hài con người ngay từ khi lọt lòng".
Ông ta nhìn Đạm Đài Yêu Yêu: "Có lẽ bố của cô gái này là con người".
Diệp Bắc Minh im lặng.
Cổ Thông Thiên nói đúng.
Chắc hẳn bố của chị Tiểu Yêu là người của gia tộc Đạm Đài.