Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1481: Lần này gây ra họa lớn rồi

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vô cùng lạnh lẽo: "Ồ, thật sao?"

"Nói như vậy lai lịch của anh rất trâu bò sao?"

Phó Tiểu Long cười to giống như nổi điên: "Hahahahaha! Nào chỉ là là trâu bò chứ!"

"Sau khi anh biết thân phận của tôi, ngay cả cơ hội hối hận cũng không có đâu!"

"Nhà họ Phó! Tôi đây là người nhà họ Phó!"

"Nhà họ Phó?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Nhà họ Phó rất khủng bố sao?"

"Nào chỉ là kinh khủng... Quả thực là vô cùng kinh khủng!"

Sau lưng anh truyền đến giọng nói run rẩy của Mặc Phong Hành.

Anh nhìn lại.

Chỉ thấy.

Cả người Mặc Phong Hành run lẩy bẩy, đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt!

Trong đôi mắt già nua toàn là tơ máu, khuôn mặt nhăn nheo sợ đến mức sắp bật khóc!

Trên mặt Diệp Bắc Minh tràn đầy vẻ khó hiểu: "Ồ? Làm sao lại kinh khủng?"

Mặc Phong Hành gần như nằm rạp trên mặt đất: "Bọn họ... Bọn họ là người phát ngôn của Thần Giới!"

"Là một trong số rất ít những gia tộc có thể trực tiếp liên hệ với Thần Giới!"

"Trong số những người trẻ tuổi thuộc top 30 của Huyền Bảng có 13 người là nhà họ Phó!"

"Gần như chiếm cứ nửa giang sơn... Đặc biệt là Phó Long Đình, chính là người đứng đầu Huyền Bảng!"

Phó Tiểu Long nhếch miệng cười một tiếng: "Phó Long Đình chính là anh trai ruột của tôi!"

"Cậu chính là Phó Tiểu Long tuyên bố muốn gây họa cho tất cả mỹ nữ Huyền Giới...", Mặc Phong Hành trừng to mắt.

Phó Tiểu Long điên cuồng cười: "Hahahahaha! Lão già, xem ra ông cũng biết tôi!"

"Cháu gái của ông, nhất định tôi đây phải chơi!"

"Không chỉ chơi, hơn nữa còn muốn để thuộc hạ của tôi cùng nhau chơi đùa!"

Nói rồi.

Gã ta liền nhìn Diệp Bắc Minh bằng vẻ mặt nghiền ngẫm: "Nhóc con, sợ không?"

Diệp Bắc Minh bình tĩnh nói: "Thật ngại quá, không có cảm giác gì".

"Cái gì, anh nói cái gì...", Phó Tiểu Long biến sắc.

Diệp Bắc Minh dùng lực vào cổ tay!

"Răng rắc" một tiếng vang giòn!

Cổ họng của Phó Tiểu Long nổ tung tại chỗ!

Dứt khoát, lưu loát!

Mãi cho đến chết trên mặt gã ta vẫn còn sót lại vẻ hoảng sợ và không dám tin!

Đến chết gã cũng không thể ngờ được mình đã nói ra nhà họ Phó!

Anh trai gã ta là Phó Long Đình xếp thứ nhất Huyền Bảng!

Làm sao Diệp Bắc Minh còn dám giết gã ta!

Cùng lúc đó.

Gào!

Trong một sơn cốc tràn ngập khí tức trời đất, tiếng rồng gầm không ngừng quanh quẩn!

Sâu trên bầu trời vang lên sấm chớp đùng đùng, những tia sét to bằng thùng nước không ngừng nện xuống!

Bốn phía sơn cốc có hàng trăm hàng ngàn người đang đứng, mỗi người đều nhìn về phía sâu nhất trong sơn cốc với ánh mắt nghiêm nghị!

Chỉ nhìn thấy.

Một thanh niên với mái tóc đen đang bay múa!

Độ kiếp!

Hơn nữa còn là lôi kiếp của cảnh giới Đế Tôn!

"Sau khi lôi kiếp kết thúc, chắc hẳn Đình Nhi sẽ có thể đột phá cảnh giới Đế Tôn đi!"

Một lão giả tóc trắng vuốt râu một lúc, trên mặt là nụ cười vô cùng hưng phấn.

Ánh mắt người xung quanh cũng nóng như lửa, kích động nhìn chằm chằm vào chỗ sâu trong sơn cốc!

"Đình Nhi đã lợi hại hơn mấy lão già chúng ta nhiều!"

"Đúng vậy, sau này cậu ấy tiến vào Thần Giới, nhà họ Phó ta vươn lên chỉ ở trong tầm tay!"

"Hahahahaha! Không hổ là kỳ lân tử nhà họ Phó chúng ta, người đứng thứ nhất Huyền Bảng, vô địch thiên hạ!"

Đám người nghị luận xôn xao.

Bỗng nhiên.

Ầm ầm!

Từng con rồng sét hóa từ lôi kiếp nện mạnh lên trên người Phó Long Đình!

Phụt!

Phó Long Đình phun ra một ngụm máu tươi, cả người bay ra ngoài!

Lôi kiếp im bặt dừng lại!

"Chuyện này..."

"Thất bại rồi sao?"

Tất cả mọi người nhà họ Phó đều vô cùng sợ hãi, lập tức sải bước ra, tất cả đều xông vào trong sơn cốc.

"Đình, chuyện gì xảy ra vậy?"

Lão già tóc trắng quan tâm hỏi: "Vì hôm nay mà cậu đã bế quan mười năm, làm sao lại thất bại?"

Phó Long Đình lau máu tươi ở khóe miệng một cái, trên khuôn mặt anh tuấn tràn đầy lệ khí cuồng bạo!

"Lúc đầu nhất định sẽ thành công, thế nhưng ngay vừa rồi trái tim của tôi đột nhiên đau nhức kịch liệt!"

"Giống như có một người thân nhất đã rời xa tôi, khiến tôi phân tâm nên mới độ kiếp thất bại!"

"Người thân nhất rời đi?"

Đám người sững sờ.

Lão giả tóc trắng quay đầu nhìn thoáng qua đám người, bố mẹ của Phó Long Đình đều ở trong đó!

Đột nhiên một tiếng "răng rắc" giòn giã vang lên.

Mẹ Phó Long Đình đưa tay vào trong ngực, một khối huyết ngọc vỡ vụn xuất hiện ở trước mắt mọi người.

"Không! Tiểu Long!"

Một tiếng kêu thảm thiết như tan nát cõi lòng vang lên!

Khuôn mặt già nua của lão giả tóc trắng vô cùng âm trầm: "Ở Huyền Giới lại có người dám giết huyết mạch nhà họ Phó ư?"

"Cho dù phải trả giá như thế nào cũng phải tìm ra được người này cho lão phu, cho dù là thế lực nào!"

"Không cần bẩm báo, trực tiếp diệt tộc!"

...

"A! Chủ nhân!"

"Đừng mà!"

Mấy người còn lại nhìn thấy Phó Tiểu Long đầu một nơi thân một nẻo, lần lượt bị dọa đến mức tự vẫn tại chỗ!

Mặc Phong Hành cũng ngây người ra: "Lần này gây ra họa lớn rồi!"
Chương 1482: Đã trộm thánh vật của tông môn

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Giết thì cũng đã giết rồi, vẫn nên cứu cháu gái ông trước chứ!"

"Đình Đình!"

Mặc Phong Hành kịp phản ứng, nhanh chóng chạy đến bên cạnh Mặc Đình Đình.

Thiếu nữ bị trói gô, còn bị nhét một cái khăn tay vào trong miệng.

Mặc Phong Hành lấy khăn tay ra.

Ông ta đang muốn cởi bỏ dây thừng, lại phát hiện đây là một cách buộc dây thừng rất đặc biệt!

Cẩn thận nhìn lại.

"Chuyện này..."

Mặc Phong Hành có chút khó khăn: "Cậu Diệp, chỉ sợ phải nhờ cậu một việc rồi".

"Ồ?"

Diệp Bắc Minh nhíu mày.

Anh nhìn về phía Mặc Đình Đình nhìn lại, lúc này mới phát hiện Mặc Đình Đình bị trói lại bằng một cách rất đặc biệt.

Dây thừng giao nhau tại ngực, siết ra hai ngọn núi!

Lại quấn quanh cái eo thon của thiếu nữ vài vòng, sau đó xuyên qua từ đằng sau và giữa hai đùi!

Dây thừng căng cứng, Mặc Đình Đình bị trói thẳng tư thế hình chữ "z".

Không nói đến việc trước sau lồi lõm!

Thế mà nút buộc dây thừng lại ở vị trí dưới bụng năm tấc!

Khó trách Mặc Phong Hành không ra tay!

"Cậu Diệp, làm phiền cậu!", Mặc Phong Hành nhìn Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Mặc tiền bối, chuyện này..."

Mặc Phong Hành mỉm cười: "Cậu Diệp chỉ cứu người, không có ý gì khác".

"Đình Đình cũng sẽ không trách tội cậu!"

Nói xong, ông ta nhìn về phía Mặc Đình Đình.

Gương mặt xinh đẹp của cô ta đỏ đến bên tai, sau khi nhìn Diệp Bắc Minh một chút thì yên lặng gật đầu.

Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: "Được rồi".

Dứt lời, anh liền đưa tay chạm vào nút thắt!

Trong nháy mắt vừa chạm vào, Mặc Đình Đình thân thể mềm mại run lên, phảng phất có dòng điện trào lên!

"A..."

Cô ta kinh ngạc kêu lên một tiếng!

Dây thừng bắn ra ầm ầm!

Thân thể mềm mại lảo đảo một cái, suýt nữa thì ngã xuống!

Diệp Bắc Minh nâng Mặc Đình Đình lên: "Cô Mặc, cẩn thận!"

Mặc Đình Đình ôm chặt lấy cánh tay Diệp Bắc Minh, đôi chân dài không nhịn được run rẩy!

Cô ta bám lấy cánh tay Diệp Bắc Minh: "Cậu Diệp, xin lỗi... Tôi có thể ôm anh một lát như vậy được không?"

"A... Chân của tôi tê quá!"

"Được".

Diệp Bắc Minh tùy ý gật đầu, không suy nghĩ nhiều.

Giọng nói của Mặc Phong Hành vang lên: "Chủ nhân, bây giờ cậu hãy theo tôi đến nhà họ Mặc!"

"Chỉ cần cậu đến nhà họ Mặc nhìn thấy Huyền Bảng, cậu sẽ hiểu được tất cả!"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút: "Nơi này cách nhà họ Mặc bao xa?"

Mặc Phong Hành trả lời: "Từ nơi này đến nhà họ Mặc mất khoảng một ngày đi đường".

Diệp Bắc Minh hỏi lại: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung thì sao?"

Mặc Phong Hành không biết vì sao Diệp Bắc Minh lại hỏi như vậy, nhưng vẫn thành thật trả lời: "Từ nhà họ Mặc đến Băng Cực Cung chắc phải mất hai ngày".

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi có việc gấp phải đến Băng Cực Cung một chuyến, thời gian không kịp!"

"Ông nói địa chỉ nhà họ Mặc cho tôi đi!"

"Tôi đến Băng Cực Cung một chuyến trước, sau đó lại đi nhà họ Mặc!"

"Cũng được, nếu như đã tìm ra chủ nhân, cũng không vội hai ba ngày", Mặc Phong Hành gật đầu đồng ý, nói vị trí nhà họ Mặc cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh nhận lấy bản đồ ghi vị trí nhà họ Mặc, sau đó anh nhìn về phía Mặc Đình Đình.

"Cô Mặc, tôi phải đi rồi".

"Ặc... Hả? Được rồi!"

Mặc Đình Đình giật mình, lúc này mới kịp phản ứng.

Cô ta có chút lưu luyến không rời buông cánh tay Diệp Bắc Minh ra!

"Đừng nhìn nữa, người ta đã đi xa rồi!"

"Hả?"

Gương mặt xinh đẹp của Mặc Đình Đình ửng đỏ, giận dữ nhìn ông nội một cái: "Cháu nào có!"

"Hahahahaha, ánh mắt của cháu đã bán đứng cháu rồi!"

Mặc Phong Hành cười lắc đầu, nhìn lướt qua thi thể đầy đất: "Việc quan trọng nhất bây giờ là xử lý những thi thể này, ngàn vạn lần không thể để nhà họ Phó phát hiện ra!"

...

Khi Diệp Bắc Minh đi tới sơn môn Băng Cực Cung.

Lại bị hai nữ đệ tử ngăn lại.

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Tôi là bạn của thánh nữ của các cô, mời thông báo cho cô Thẩm một tiếng!"

"Cứ nói có một người họ Diệp tìm cô ta!"

Hai nữ đệ tử nhìn nhau một cái, cong khóe miệng cười lạnh.

"Thánh nữ?"

"Tiện nhân kia cũng xứng làm thánh nữ ư?"

Diệp Bắc Minh nhướng mày: "Có ý gì?"

Một cô gái áo lam cười lạnh: "Có ý gì à, tiện nhân này đã trộm thánh vật của tông môn!"

"Không chỉ như thế, còn cưỡng ép bắt thánh vật tông môn nhận cô ta làm chủ!"

"Mấy vị trưởng lão bảo cô ta giao thánh vật ra, tiện nhân này cứ nhất quyết nói thánh vật là của cô ta!"

"Bây giờ cô ta đã bị phế bỏ thân phận thánh nữ, buổi trưa hôm nay sẽ bị chém đầu răn dạy ở quảng trường!"

Diệp Bắc Minh biến sắc: "Cái gì?"

Một giây sau, anh lập tức hiểu ra.

Lúc ở vùng đất Thiên Tuyệt, Thẩm Nại Tuyết lấy được một thần khí ngọc tiêu bị hỏng!

Lúc ấy, ngọc tiêu hỏng đã chủ động nhận Thẩm Nại Tuyết làm chủ.

Ngoài ra còn một thanh thần kiếm bị hỏng khác thì chủ động nhận Lê Mộng Ly làm chủ!

Diệp Bắc Minh là một người thuận nước đẩy thuyền, liền không để tháp Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt hai thần khí bị hỏng đó!

Chẳng lẽ là bởi vì chuyện này?

Nghĩ tới đây.

Diệp Bắc Minh nhanh chóng hỏi: "Có phải thánh vật mà các cô nói là một cái ngọc tiêu hay không?"

Sắc mặt hai đệ tử Băng Cực Cung hơi thay đổi một chút!

Một giây sau, ánh mắt bọn họ đều âm trầm xuống: "Thế mà anh lại biết vật này? Xem ra anh là đồng bọn của tiện nhân kia!"

"Có ai không, cũng bắt anh ta lại! Giao cho các vị trưởng lão xử lý!"
Chương 1483: Đây không phải là đồ của Băng Cực Cung

Mười mấy người phụ nữ lạnh lùng rút kiếm đánh tới.

Diệp Bắc Minh giẫm chân xuống một cái, một con huyết long xông ra từ trong cơ thể!

Anh cũng không làm bọn họ bị thương, mà sau khi đánh bay tất cả mọi người ra ngoài liền vọt thẳng qua sơn môn Băng Cực Cung.

Giờ phút này, trên quảng trường bên ngoài đại điện Băng Cực Cung.

Trên một tế đàn được khắc từ băng, Thẩm Nại Tuyết bị xích sắt trói chặt lại.

Bờ môi khô nứt, mái tóc dài đen nhánh tản ra!

Dưới làn váy cung trang rách rưới, khắp nơi đều là vết máu!

"Biết người biết mặt không biết lòng!"

"Bình thường giả bộ thanh thuần, không nghĩ tới sau lưng thế mà lại dám trộm thánh vật của tông môn!"

"May mắn Lý trưởng lão phát hiện ra sớm, nếu không thánh vật tông môn đã thật sự bị tiện nhân này trộm đi rồi!"

Bên dưới tế đàn, mấy trăm ngàn nữ đệ tử nghị luận.

Trên đàn cao trước tế đàn, một đám quản lý của Băng Cực Cung đang ngồi!

"Yên lặng!"

Một bà lão áo đen khẽ quát một tiếng, xung quanh lập tức an tĩnh lại.

"Thẩm Nại Tuyết, cô còn không khai sao? Rốt cuộc là cô đã trộm thánh vật tông môn như thế nào?"

"Lại làm như thế nào để thánh vật tông môn nhận cô làm chủ nhân?"

"Chỉ cần cô khai ra tất cả, chúng tôi sẽ nể mặt cô đã từng là thánh nữ của Băng Cực Cung!"

"Có thể nương tay với cô, chỉ phế bỏ võ công của cô đi, đồng thời sẽ để cô tiếp tục ở lại Băng Cực Cung làm đệ tử tạp dịch!"

Nói là nương tay!

Trên thực tế lại không khác gì chết!

Trên đài cao, một thiếu phụ mặc cung trang nhíu mày: "Nại Tuyết, mau nói đi!"

Thẩm Nại Tuyết há to miệng: "Sư phụ, con... không hề... trộm..."

"Hơn nữa đây không phải thánh vật của tông môn..."

Bà già áo đen lạnh lùng nói: "Cung chủ, đây không phải là lão thân không nể mặt bà đâu nha?"

Thiếu phụ mặc cung trang nhíu chặt mày lại: "Nại Tuyết, con còn không nói sao?"

Trong đôi mắt toàn là vẻ thất vọng!

Thẩm Nại Tuyết cắn đôi môi khô khốc một chút!

"Nếu như mình nói ra lai lịch của ngọc tiêu, chắc chắn sẽ liên quan đến chuyện xảy ra trong vùng đất Thiên Tuyệt!"

"Mình đã đồng ý với anh Diệp sẽ giữ kín bí mật của vùng đất Thiên Tuyệt rồi!"

Nghĩ tới đây, Thẩm Nại Tuyết lắc đầu: "Sư phụ, con đã đồng ý với một người bạn là không thể nói rồi!"

"Nhưng đồ nhi có thể thề, ngọc tiêu kia tuyệt đối không phải đồ của Băng Cực Cung!"

"Thề? Cô còn có danh dự để tin sao?"

Bà già áo đen vỗ bàn đứng dậy, trên khuôn mặt già nua hiện ra một vẻ dữ tợn: "Nếu chúng tôi đã cho cô cơ hội mà cô không biết nắm chắc, vậy cứ dựa theo quy củ mà làm đi!"

"Tôi thấy cái ngọc tiêu này là do cô trộm được từ trong cấm địa của Băng Cực Cung!"

"Vật này là thần khí của tổ tiên Băng Cực Cung ta, thế mà cô lại dùng máu của mình để làm bẩn nó!"

"Còn để nó nhận cô làm chủ nhân? Đơn giản đáng chết!"

Mụ ta hét lớn một tiếng: "Người đâu! Chém đầu làm gương, chuẩn bị tế hồn!"

Một khi thần khí đã nhận chủ, chỉ có ba loại biện pháp mới có thể thay đổi chủ nhân!

Thứ nhất, chủ nhân tử vong, qua khoảng trăm năm sau, thần khí sẽ nhận chủ một lần nữa.

Thứ hai, chủ nhân chủ động giải trừ kết nối với thần khí, Thẩm Nại Tuyết sẽ không có khả năng đồng ý!

Thứ ba, tế hồn!

Cũng là một loại biện pháp ác độc nhất!

Lấy máu thần hồn của chủ nhân thần khí để tế thần khí, sẽ có thể hoàn toàn xóa đi liên hệ giữa chủ nhân và thần khí!

"Rõ!"

Hai người phụ nữ cường tráng ra tay áp giải Thẩm Nại Tuyết đến trước đoạn đầu đài.

"Chờ một chút!"

Thiếu phụ mặc cung trang chạy đến đoạn đầu đài, ngăn Thẩm Nại Tuyết lại.

Sau đó quay đầu nhìn về phía bà già áo đen: "Lý Dĩnh trưởng lão, nhất định phải làm thế này sao?"

Bà già áo đen lạnh nhạt nhìn thiếu phụ cung trang một chút: "Cung chủ, nhiều ánh mắt đang nhìn kìa!"

"Chẳng lẽ bởi vì Thẩm Nại Tuyết là đệ tử của bà, bà lại muốn làm việc tư trái luật chung sao?"

"Băng Cực Cung đã có quy củ rõ ràng, người trộm thánh vật tông môn sẽ có kết cục gì, chắc hẳn là bà còn biết rõ hơn tôi đúng không?"

"Cung chủ phải làm gương cho mọi người chứ!"

Ở xung quanh bà già áo đen, mấy người phụ nữ trung niên nhao nhao mở miệng.

Trên mặt toàn là nụ cười lạnh và đùa cợt!

Chỉ cần thiếu phụ cung trang dám ngăn cản trước mặt mọi người, bọn họ nhất định sẽ kiếm cớ kéo bà ta xuống khỏi vị trí cung chủ!

"Mấy người!"

Thiếu phụ cung trang cắn chặt hai hàm răng trắng ngà.

Thẩm Nại Tuyết nhắm mắt lại: "Sư phụ, đồ nhi không sợ chết!"

Thiếu phụ cung trang đỏ cả mắt: "Nại Tuyết, sao con phải làm như thế chứ?"

"Sư phụ tin tưởng con, đây không phải là đồ của Băng Cực Cung!"

"Chỉ cần con nói rõ ràng là được mà!"

Thẩm Nại Tuyết không chút do dự lắc đầu: "Sư phụ, con thật sự không thể nói!"

"Con!"

Thiếu phụ cung trang sắp bị tức chết.

Lúc này, bà già áo đen khẽ quát một tiếng: "Cung chủ, đã đến giờ rồi!"

"Nếu cung chủ không đành lòng, vậy để lão thân tự mình hành hình đi!"
Chương 1484: Thẩm Nại Tuyết đúng là con gái ruột thịt của tôi

Bà già áo đen sải bước ra, đứng ở trước mặt thiếu phụ cung trang.

Một khí thế cường đại nghiền ép đến!

Lại có vẻ muốn áp bức cung chủ như bà ta!

Giọng nói của thiếu phụ cung trang trầm xuống: "Lý Dĩnh trưởng lão, bà hơi quá đáng rồi đấy!"

Bà già áo đen nhếch miệng cười một tiếng, dùng âm thanh chỉ có hai người có thể nghe được nói ra: "Cung chủ, từ lúc bắt đầu lão thân đã biết vật này không phải là của Băng Cực Cung rồi!"

Thiếu phụ cung trang sững sờ.

Bà ta lập tức giận dữ: "Nếu bà đã biết, vì sao còn phải ép Nại Tuyết?"

"Haha!"

Bà già áo đen cười nghiền ngẫm: "Nếu tôi không ép cô ta, sao cung chủ có thể ra tay được chứ?"

"Hoàn Nhan Băng Phượng, vị trí cung chủ của bà vốn là của tôi!"

"Nếu không phải cung chủ đời trước bị mù, làm sao lại truyền lại cho bà chứ?"

"Bây giờ đương nhiên tôi phải lấy lại thứ vốn thuộc về mình rồi!"

Mụ ta trêu tức cười một tiếng: "Không bằng, chúng ta làm giao dịch đi?"

Thiếu phụ cung trang Hoàn Nhan Băng Phượng cười lạnh: "Giao dịch gì?"

Bà già áo đen cười một tiếng đầy ẩn ý: "Chỉ cần bà chủ động thoái vị nhường cho tôi, tôi cam đoan sẽ không giết Thẩm Nại Tuyết!"

"Bà nằm mơ đi! Sư phụ, đừng đồng ý với mụ ta!", Thẩm Nại Tuyết quát khẽ.

Hoàn Nhan Băng Phượng cắn chặt răng, bên trong đôi mắt toàn là lửa giận: "Lý Dĩnh, bà không sợ sau này bản cung chủ tìm bà tính sổ sao?"

"Trong mười trưởng lão có bảy người ủng hộ tôi, sao bà không tính sổ với tôi đi?"

Bà già áo đen cười quái dị một tiếng: "Hahaha, bà cần vị trí cung chủ này của bà!"

"Hay là... ừm, mạng sống của con gái bà đây?"

Nghe thấy vậy, thân thể mềm mại của Thẩm Nại Tuyết run lên: "Bà nói cái gì? Con gái?"

"Con gái cái gì? Sư phụ, rốt cuộc mụ ta đang nói cái gì!"

Cả người Hoàn Nhan Băng Phượng cứng ngắc tại chỗ.

Bà già áo đen làm bộ vỗ đầu một cái: "Ôi trời, xem trí nhớ của tôi này!"

Bà ta lập tức cất cao giọng: "Làm sao lão thân lại quên mất trước kia cung chủ đã vụng trộm sinh ra một đứa con gái chứ!"

"Băng Cực Cung có quy củ, cung chủ nhất định phải băng thanh ngọc khiết!"

"Nếu như mọi người biết Thẩm Nại Tuyết là con gái của bà, sẽ cảm thấy thế nào đây?"

Nghe thấy lời này, sắc mặt Hoàn Nhan Băng Phượng trắng bệch!

"Cái gì?"

"Thẩm Nại Tuyết là con gái của cung chủ?"

"Lý trưởng lão, chuyện này rốt cuộc là như thế nào?"

Mấy trăm ngàn đệ tử của Băng Cực Cung hoàn toàn xôn xao.

Thẩm Nại Tuyết nhìn thấy một màn này, thân thể mềm mại không ngừng run rẩy: "Mụ ta... Nói thật sao?"

"Sư phụ... Người... Người là mẹ của con ư?"

Hoàn Nhan Băng Phượng cắn môi đến mức trắng bệch, máu tươi tràn ra!

Bà già áo đen đè thấp giọng: "Cung chủ, việc đã đến nước này, bà vẫn nên thừa nhận đi!"

"Chỉ cần bà thừa nhận, tôi sẽ tha cho Thẩm Nại Tuyết!"

Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn Thẩm Nại Tuyết bằng ánh mắt phức tạp.

Bà ta hít sâu một hơi, giống như đã đưa ra quyết định gì đó.

"Được!"

Bà ta quay mặt nhìn tất cả mọi người của Băng Cực Cung: "Là Hoàn Nhan Băng Phượng tôi đã lừa dối mọi người, Thẩm Nại Tuyết đúng là con gái ruột của tôi!"

"Cái gì!"

Thẩm Nại Tuyết hoàn toàn ngây người.

Xung quanh cũng hoàn toàn sôi trào!

"Chủ nhân của Băng Cực Cung luôn luôn băng thanh ngọc khiết, sao bà có thể có con gái được?"

"Tiện nhân, đê tiện bẩn thỉu!"

"Cút xuống đi, giao vị trí cung chủ Băng Cực Cung ra đây!"

Người phía dưới thi nhau mắng nhiếc, đủ từ ngữ khó nghe vang lên.

Sắc mặt Hoàn Nhan Băng Phượng trắng bệch: "Là tôi phụ lòng mọi người, từ giờ trở đi Hoàn Nhan Băng Phượng tôi sẽ không còn là chủ nhân Băng Cực Cung nữa!"

Bà già áo đen vô cùng mừng rỡ, hô hấp dồn dập quát: "Nếu đã như vậy, còn không giao lệnh bài cung chủ ra đây?"

"Cho bà!"

Hoàn Nhan Băng Phượng khoát tay, ném lệnh bài chủ nhân Băng Cực Cung qua.

"Hahahahaha!"

Bà già áo đen đưa năm ngón tay ra bắt lấy: "Lệnh bài cung chủ, cuối cùng cũng đến tay tôi rồi!"

Hoàn Nhan Băng Phượng nhìn bà già áo đen: "Lý trưởng lão, tôi đã nhường ra vị trí cung chủ rồi, mẹ con chúng tôi có thể đi được chưa?"

"Đi?"

Bà già áo đen bật cười.

Bà ta dùng âm thanh chỉ có trên đài có thể nghe được trào phúng: "Hoàn Nhan Băng Phượng, bà đúng là ngây thơ!"

"Bà cho rằng giao ra lệnh bài cung chủ, mẹ con hai người sẽ có thể sống nữa sao?"

"Người đâu, bắt lấy hai mẹ con bẩn thỉu này cho bản cung chủ!"

"Nếu như dám phản kháng, giết không tha!"

"Rõ!"

Bảy tám bóng người xông lên trên đài cao, lao về phía mẹ con Hoàn Nhan Băng Phượng và Thẩm Nại Tuyết.

"Chuyện này..."

Một người phụ nữ trung niên trên đài cao lo lắng, chuẩn bị ra tay giúp đỡ.

Hai trưởng lão bên cạnh bắt lấy cổ tay bà ta, lắc đầu: "Hoàn Nhan Băng Phượng đã thất thế, nếu như lúc này chúng ta ra tay, chỉ sợ mình cũng sẽ bị thua thiệt!"
Chương 1485: Sao lại giúp chúng tôi như vậy

Người phụ nữ trung niên sững sờ, lại ngồi xuống.

Bảy vị trưởng lão đồng thời ra tay, Hoàn Nhan Băng Phượng căn bản không phải đối thủ.

Mười hiệp qua đi, bà ta đã ngồi dưới đất thoi thóp.

"Lý Dĩnh, bà nói không giữ lời... Phụt!"

Thẩm Nại Tuyết bổ nhào qua: "Mẹ!"

Bà già áo đen tấm tắc lắc đầu: "Chậc chậc chậc, thật sự là tình cảm mẹ con thắm thiết!"

"Muốn trách thì trách bà quá ngu, đúng rồi, tôi sẽ nói cho bà biết một chuyện!"

"Năm đó bà luyện công tẩu hỏa nhập ma, là do tôi làm!"

Mụ ta cười nghiền ngẫm: "Sau khi bà tẩu hỏa nhập ma, cũng là tôi ném tên ăn mày kia vào trong phòng bà làm bẩn thân thể bà!"

"Bà nói cái gì?", Hoàn Nhan Băng Phượng tức giận đến mức run rẩy cả người.

Phụt!

Vì quá giận dữ, bà ta lại phun ra một ngụm máu tươi!

Bà già áo đen cười quái dị nói: "Hahahahaha, ai bảo năm đó bà được cung chủ coi trọng như thế?"

"Tôi vốn cho rằng sau khi lão già kia biết bà phá thân, nhất định sẽ không để bà làm cung chủ!"

"Ai biết thế mà bà ta vẫn đẩy loại người rách rưới như bà lên! Thế nhưng thì tính sao chứ?"

"Hôm nay, Lý Dĩnh tôi mới là người thắng cuối cùng!"

Sắc mặt bà già áo đen càng ngày càng điên cuồng.

Mụ ta khẽ cong năm ngón tay lại, một thanh trường đao màu đen xuất hiện ở trong tay, đi từng bước một về phía mẹ con hai người!

Từ trên cao nhìn xuống!

Mụ ta giơ trường đao lên: "Bây giờ hai người đã biết rõ tất cả, có thể yên tâm làm quỷ rồi!"

Dứt lời, mụ ta không chút do dự chém về phía đầu hai mẹ con!

Hai người tuyệt vọng nhắm mắt lại!

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!

Một tiếng “keng” vang giòn, trường đao trong tay bà già áo đen không thể rơi xuống được nữa!

Nếu tập trung nhìn vào, sẽ thấy một thanh niên đột nhiên xuất hiện trên đoạn đầu đài.

Anh duỗi một cái tay ra nắm chặt lấy trường đao trong tay mụ ta!

"Cậu là ai?", bà già áo đen quát lạnh.

Thẩm Nại Tuyết mở mắt ra, sau khi nhìn thấy người tới, thân thể mềm mại run lên.

Trong đôi mắt đẹp cũng dâng lên hơi nước: "Cậu Diệp... Anh..."

"Lại là anh!"

"Sao lại là anh!"

"Làm sao có thể là anh chứ!"

Thẩm Nại Tuyết cảm giác giống như là đang nằm mơ vậy!

"Không cần biết cậu là ai, xen vào việc của người khác thì hãy chết đi cho bà đây!", bà già áo đen đột nhiên bộc phát.

Một lực lượng cường đại ập vào trường đao, chuẩn bị chặt đứt năm ngón tay của Diệp Bắc Minh!

Anh lạnh lùng cười một tiếng, lắc cổ tay!

"Keng" một tiếng vang giòn!

Trường đao gãy thành hai đoạn!

Bàn tay cầm đao gãy đấm ra một quyền!

Ầm!

Mặt đất sụp đổ!

Bà già áo đen phun ra mười mấy ngụm máu tươi, ngã mạnh xuống nền quảng trường giống như chó chết!

"Lý trưởng lão!"

Đám trưởng lão còn lại hít sâu một hơi, kinh ngạc nhìn một màn này!

Diệp Bắc Minh lười nhác nhìn bà già áo đen thêm một cái nào nữa, lập tức bước đến trước mặt Thẩm Nại Tuyết!

"Anh Diệp, anh..."

Thẩm Nại Tuyết rất kích động.

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Đừng nói gì cả!"

Anh khoát tay, hai viên đan dược xuất hiện trong tay.

"Ăn đi!"

Hoàn Nhan Băng Phượng trừng to mắt: "Chín đan văn, đan dược Đế phẩm!"

"Cậu có quan hệ gì với con gái tôi? Sao lại giúp chúng tôi như vậy?"

Nói rồi, bà ta nhìn về phía Thẩm Nại Tuyết.

Khuôn mặt Thẩm Nại Tuyết đỏ lên!

Hoàn Nhan Băng Phượng lập tức hiểu ra: "Chẳng lẽ con không chịu nói lai lịch của ngọc tiêu là bởi vì cậu ta?"

Thẩm Nại Tuyết nhẹ nhàng gật đầu.

Diệp Bắc Minh cũng không nghĩ tới Thẩm Nại Tuyết tình nguyện chết cũng không tiết lộ bí mật của anh!

Vừa rồi ở trong chỗ tối, Diệp Bắc Minh đã tận mắt nhìn thấy tất cả.

Bởi vì có tháp Càn Khôn Trấn Ngục, những người khác không nghe thấy cuộc đối thoại đó.

Anh và Băng Phách lại có thể nghe thấy không sót một chữ nào!

Cho dù Băng Phách không nhờ vả, cách làm của Thẩm Nại Tuyết cũng đủ để anh ra tay giúp đỡ!

Đột nhiên.

Ầm ầm!

Toàn bộ tế đàn run lẩy bẩy, mặt đất cũng chấn động theo!

Mặt đất dưới chân lập tức sáng lên mấy trăm phù văn.

Một trận pháp màu lam sáng lên, màn ánh sáng lớn bao phủ toàn bộ tế đàn!

"Nguy rồi..."

Hoàn Nhan Băng Phượng mặt xám như tro: "Băng Cực Đại Trận!"

"Hahahahaha!"

Bà già áo đen đứng lên, điên cuồng gầm thét: "Bà đây chẳng cần biết cậu là ai, trăm ngàn năm nay chưa ai có thể phá được Băng Cực Đại Trận!"

"Nhóc con, cậu thích xen vào việc của người khác lắm đúng không?"

"Nhiều nhất là mười lăm phút, cậu sẽ cảm nhận được rét lạnh thấu xương!"

"Máu thịt, thần kinh, thậm chí là mỗi một tấc xương cốt của cậu, cuối cùng đều sẽ hóa thành hàn băng vô tận!"

"Chết đi cho bà đây!"

Ầm!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK