Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 826: Đây không phải kiếm Thí Thần

Bách Lý Phong Hoa nhíu mày lại: "Mặc kệ là lai lịch gì, chắc chắn thanh kiếm này đến đây vì chúng ta!"

Vương Kiếm Sinh nuốt một ngụm nước bọt: "Thanh kiếm này lại có thể chủ động bay đến nơi này, chỉ sợ là một thanh thần kiếm, còn là thần khí đứng đầu!"

Ở phía sau đám người.

La Vãn Vãn kinh ngạc: "Chị Nhan, đây là binh khí của Kiếm Thần nhà họ Giang đi?"

"Hình như là nhằm vào Thanh Huyền Tông!"

"Chúng ta có cần nhắc nhở Diệp Bắc Minh một chút không?"

Nhan Như Ngọc suy nghĩ một lát, nhẹ nhàng lắc đầu: "Cứ xem trước rồi tính".

"Nếu cậu ta không ngăn cản được, chúng ta sẽ ra tay sau!"

La Vãn Vãn cười: "Cũng đúng, như vậy mới có thể khiến anh ta chịu gia nhập Tinh Cung!"

Ở bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc lớn đều chạy tới, đứng xa xa nhìn kiếm Thí Thần trên bầu trời Thanh Huyền Tông.

"Kiếm Thí Thần sẽ tiêu diệt Thanh Huyền Tông sao?"

"Điều này còn cần phải hỏi nữa sao?"

"Kiếm Thí Thần xuất hiện, có khi toàn bộ Thanh Huyền Tông sẽ phải biến mất!"

Mấy lão già nghị luận.

...

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh cũng cảm nhận được sát ý trước nay chưa có.

Anh ngẩng đầu nhìn kiếm Thí Thần trên không trung, kiếm Đoạn Long lại chủ động xuất hiện ở trong lòng bàn tay anh!

Giờ phút này.

Diệp Bắc Minh cảm nhận được một ý chí chiến đấu rất mạnh truyền đến từ trong kiếm Đoạn Long!

Anh nghiêm giọng hỏi: "Ông cũng cảm nhận được nguy hiểm sao?"

Giọng nói của long hồn truyền đến: "Nguy hiểm cái khỉ gì!"

Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cái gì?"

Long hồn kích động trả lời: "Đây là thần khí đứng đầu, là thứ cực kỳ bổ dưỡng với tôi!"

"Chỉ cần tôi nuốt nó là sẽ có thể khôi phục được một phần trăm lực lượng!"

"Tôi đang kích động, không phải là vì cảm nhận được nguy hiểm!"

Diệp Bắc Minh ngây người.

Giọng nói của long hồn tiếp tục truyền đến: "Chủ nhân, giao cho tôi đi!"

"Tôi muốn ăn nó!"

Đương nhiên Diệp Bắc Minh không chút do dự gật đầu: "Được, giao cho ông đấy!"

Gào!

Tiếng rồng gầm vang vọng trời đất.

Kiếm Đoạn Long bay ra khỏi tay anh, lao về hướng kiếm Thí Thần!

Bên ngoài Thanh Huyền Tông, đám người của các gia tộc Thượng Cổ đều vô cùng kinh ngạc.

"Mau nhìn kìa!"

Kiếm Đoạn Long trực tiếp chém ra, một tiếng “keng” giòn vang truyền đến.

Một màn khiến người ta rung động xuất hiện!

Hai thanh kiếm vừa va chạm, kiếm Thí Thần lại trực tiếp bị phá huỷ, biến thành vô số mảnh vỡ!

"Đậu má!"

"Sao có thể!"

"Đậu má! Không phải lão phu đang nằm mơ chứ? Kiếm Thí Thần nát rồi!"

"Giả! Nhất định là giả! Đây không phải kiếm Thí Thần!"

Mấy lão già của gia tộc Thượng Cổ sợ tới mức trái tim như muốn nứt ra, sâu trong đôi mắt xuất hiện vẻ rung động.

Một đạo kim mang theo kiếm Thí Thần bay ra, muốn đào tẩu.

Kiếm Đoạn Long trực tiếp đem nuốt hết!

Ánh sáng màu vàng toả ra từ kiếm Thí Thần biến mất, kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.

Toàn bộ quá trình đều cực kỳ rõ ràng lưu loát.

Đám đệ tử của Thanh Huyền Tông còn chưa hiểu có chuyện gì xảy ra nữa!

"Hả? Chỉ vậy thôi ư?"

"Gì thế!"

"Chẳng có cái gì hết!"

"Giải tán giải tán!"

"Hình như sắp mưa rồi, về nhà thu quần áo đi!"

Rất nhiều đệ tử của Thanh Huyền Tông đều lắc đầu, cảm thấy không có ý nghĩa gì cả, tất cả đều tản đi.

Chỉ có mấy nhân vật cấp cao như Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh đều kinh hãi nhìn Diệp Bắc Minh.

La Vãn Vãn há to cái miệng nhỏ nhắn ra: "Hả? Chuyện này..."

"Chị Nhan, anh ta làm như thế nào vậy?"

Đôi mắt đẹp của Nhan Như Ngọc rung động: "Đúng là thú vị, xem ra trên người cậu ta có rất nhiều bí mật không muốn người khác biết!"

...

Vào giây phút kiếm Thí Thần bị phá huỷ, trong tổ miếu nhà họ Giang.

"Phụt!"

Giang Kiếm Trần đột nhiên phun ra một ngụm máu, khuôn mặt già nua lập tức trắng bệch!

Trong đôi mắt già nua tràn ngập rung động, ông ta nổi giận gầm lên một tiếng: "Sao có thể!"

Đám người nhà họ Giang vô cùng sợ hãi: "Ngài làm sao vậy?"

Giang Kiếm Trần thất hồn lạc phách: "Kiếm Thí Thần... bị đánh bại rồi..."

"Cái gì?"

Đám người nhà họ Giang cực kỳ khiếp sợ, đồng tử co rút lại.

Giang Biệt Vân lại không dám tin kêu to: "Lão tổ, rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra?"

"Sao kiếm Thí Thần có thể bị đánh bại được!"

Ông ta giống như nổi điên, con ngươi đỏ bừng: "Đây là bảo vật trấn tộc của nhà họ Giang chúng ta đấy!"

"Nó truyền thừa từ Đại Lục Thượng Cổ, cho dù có bị đánh bại, nhưng sao có thể nhanh như vậy được?"

"Nó vừa mới rời khỏi nhà họ Giang thôi mà!"

Không chỉ là Giang Biệt Vân.

Những người khác của hà họ Giang cũng hoàn toàn không thể chấp nhận được!

...

Đại Lục Thượng Cổ.

Nếu có người của Đại Lục Chân Võ ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện ra.

Đại Lục Thượng Cổ không phải là một thể, mà là chia ra thành hơn mười đại lục.

Bọn chúng tách thành từng mảnh nhỏ, lơ lửng ở trong hư không.

Phía dưới đúng là Đại Lục Chân Võ.

Giờ phút này, trong một đại lục xa xôi nào đó của Đại Lục Thượng Cổ.

Núi non kéo dài trập trùng, mỗi một dãy núi đều cao đến trăm ngàn mét.

Đâm thẳng lên tận trời!

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Ngay sau đó.

Mấy trăm tiếng rồng gầm đáp lại.

Gào! Gào! Gào!

Cả sơn cốc đều tràn ngập tiếng rồng gầm.

"Khí tức của Long tộc, ở Đại Lục Chân Võ có khí tức của Long tộc!"

"Long châu, long châu bị mất... đã xuất hiện!"

"Đi!"

Trên trăm con rồng đen bay lên trời, vô cùng rầm rộ kinh người!

...
Chương 827: Lời tiên đoán của gia tộc Nam Cung

Cùng lúc đó.

Ở một nơi nào đó trên Đại Lục Thượng Cổ, bên trong sơn cốc giống như tiên cảnh.

Nơi này có hoa nở tươi tốt, bốn mùa như xuân.

Hai người phụ nữ xinh đẹp đang ngồi dưới một gốc cây cổ thụ tu võ!

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây, nhất định sẽ kinh ngạc phát hiện.

Hai người này đúng là Chu Nhược Dư và Tôn Thiến!

Ầm!

Đột nhiên, một cái giếng cổ bên cạnh cây cổ thụ rung lên.

Nước giếng sôi “ùng ục” bắn ra bên ngoài.

Nước giếng kia lại có bảy màu sắc!

Một bóng người vội vã chạy đến, sau khi nhìn lướt qua cái giống cổ thì lập tức thay đổi sắc mặt: "Nguy rồi!"

"Dì Lam, có chuyện gì vậy?"

Chu Nhược Dư và Tôn Thiến biến sắc.

Ánh mắt Diệp Thanh Lam trầm xuống: "Minh Nhi đã bại lộ, chỉ sợ bây giờ toàn bộ Đại Lục Thượng Cổ đã biết được khí tức của thằng bé!"

"Dì vốn nghĩ vẫn còn một khoảng thời gian nữa, nhưng chỉ sợ bây giờ Minh Nhi đang gặp nguy hiểm!"

"Bây giờ chỉ có hai biện pháp, thứ nhất, bảo Minh Nhi trốn đi ở Đại Lục Chân Võ!"

"Thứ hai, bảo thằng bé nhanh chóng tăng thực lực lên, phải có được lực lượng đủ để chống lại những người đó!"

Chu Nhược Dư vô cùng lo lắng: "Nhưng mà Bắc Minh còn không biết mình đang gặp nguy hiểm!"

"Không sai!"

Diệp Thanh Lam gật đầu, ánh mắt dừng ở trên người cô ấy: "Cho nên bây giờ cần có một người đi thông báo cho nó biết!"

Chu Nhược Dư không chút do dự: "Con sẽ đi!"

Diệp Thanh Lam quyết đoán lắc đầu: "Không được!"

"Nếu con xuất hiện, những người đó sẽ biết vị trí của chúng ta”.

"Tôn Thiến đang có bầu, vất vả lắm chúng ta mới trốn được ở chỗ này, tuyệt đối không thể bị người ta phát hiện ra!"

Chu Nhược Dư gấp đến mức dậm chân: "Dì Lam, đã đến lúc nào rồi!"

"Để con đi đi, nếu Bắc Minh biết được nguy hiểm đến từ Đại Lục Thượng Cổ, nói không chừng anh ấy sẽ không có việc gì”.

Diệp Thanh Lam trầm mặc.

Sau một lát.

Ánh mắt bà dao động: "Chắc hẳn mấy cô gái kia đã bắt đầu kế hoạch của dì rồi!"

"Có thể bảo đảm được an toàn cho Bắc Minh!"

...

Đại Lục Thượng Cổ, gia tộc Nam Cung.

Ba lão già đứng trước một bức tranh rất lớn.

Bức tranh rộng mười trượng, lại cao tới trăm trượng khủng bố.

Trên bức tranh là một thanh niên cầm một thanh trường kiếm mơ hồ trong tay.

Quanh người có hàng trăm con rồng quấn quanh, phía sau lưng còn có hơn mười đại lục bị tách rời lơ lửng!

Đúng là Đại Lục Thượng Cổ.

Ở phía cuối bức tranh, thanh niên lại có thể hàn gắn được Đại Lục Thượng Cổ bị tách rời, đả thông con đường đến thế giới Cao Võ!

Bức tranh này chính là một lời tiên đoán của tổ tiên gia tộc Nam Cung!

Hơn nữa thanh niên trong bức tranh của tổ tiên lại không có mặt.

Ngay từ đầu mọi người vẫn luôn đoán thanh niên này là ai!

Hơn trăm ngàn năm trước, bọn họ đã không thể tìm được người này!

Đời này qua đời khác, mọi người dần không còn quan tâm đến nữa.

Nhưng đúng hôm nay.

Bức tranh không hề có biến hoá mấy trăm ngàn năm lại đột nhiên xảy ra biến hoá kinh người!

Một khuôn mặt mơ hồ xuất hiện trên người thanh niên kia.

Sau khi ba lão già này biết được, đã trực tiếp đứng canh trước bức tranh này suốt ba ngày!

Cuối cùng, một lão già trong đó khàn khàn mở miệng: "Hai người có nhìn thấy rõ khuôn mặt kia không?"

Hai lão già còn lại lắc đầu: "Hoàn toàn không hề nhìn rõ, người này chỉ có hình dáng mơ hồ”.

"Nếu nói là người tương tự như vậy thì cả Đại Lục Thượng Cổ không có hàng triệu cũng có hàng trăm ngàn người!"

Đôi mắt lão già có giọng nói khàn khàn đỏ lên: "Nhưng mà lời tiên đoán trên bức tranh nói rằng kẻ này có thể chữa trị Đại Lục Thượng Cổ đang bị tổn hại”.

"Không chỉ như thế, người này còn có thể đả thông con đường đi đến thế giới Cao Võ!"

"Hai người có biết điều này có nghĩa là gì không?"

Hai lão già còn lại nhìn thoáng qua nhau, sau đó trầm mặc .

"Đương nhiên tôi biết điều này có nghĩa là gì!"

Một lão già đầu trọc trong số hai người hừ lạnh một tiếng: "Hàng triệu năm trước, Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ vốn là một thể”.

"Chính là bởi vì Hoa tộc đắc tội một thế lực cực kỳ khủng bố ở đại lục Cao Võ, đối phương đã nổi giận lôi đình!"

"Không chỉ tách rời Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ, mà còn chém Đại Lục Thượng Cổ thành mười mấy đại lục nhỏ lơ lửng ở trên bầu trời Đại Lục Chân Võ!"

Ánh mắt của lão già đầu trọc càng thêm lạnh lùng: "Thế giới của chúng ta vốn dĩ rất phồn vinh, nhưng vì thế mà lại không thể gượng dậy nổi!"

Lão già một mắt ở một bên thở dài một tiếng: "Haiz, những chuyện này chỉ là việc nhỏ thôi”.

"Điểm chết người chính là lối đi đến thế giới Cao Võ đã bị đóng lại, cả cuộc đời người ở thế giới chúng ta đều không thể đi đến cảnh giới cao hơn!"

"Cho dù là lực lượng hay là sinh mệnh, đều bị hạn chế đến chết”.

Lão già đầu trọc cắn chặt răng: "Đều do Hoa tộc chết tiệt kia cả!"
Chương 828: Quả thực quá giống

"Nếu không phải người của Hoa tộc bọn họ gây chuyện, sao chúng ta phải chịu tai họa theo chứ?"

Lão già có giọng nói khàn khàn lắc đầu: "Hoa tộc đã bị trừng phạt rồi!"

"Đại lục mà Hoa tộc ở không chỉ có bị tách rời khỏi Đại Lục Chân Võ".

"Còn biến thành một nơi chim không thèm ỉa, ngay cả núi thánh Côn Luân của bọn họ cũng bị chém thành hai nửa!"

"Long mạch đoạn tuyệt, Hoa tộc sẽ không còn cơ hội nhìn thấy ánh mặt trời lần nữa!"

Lão già một mắt suy nghĩ một lát.

Sau đó lấy ra một quyển sách cổ, lật ra mấy trang: "Tôi nhớ ra rồi, hình như chỗ đó có tên là Côn Luân Hư?"

Lão già có giọng nói khàn khàn gật đầu: "Không sai!"

"Trên thực tế, các gia tộc lớn ở Đại Lục Thượng Cổ vẫn luôn chú ý đến Côn Luân Hư".

"Chỉ là mấy trăm năm gần đây còn chẳng thể nhìn thấy một người cảnh giới Thánh ở Côn Luân Hư, chỉ sợ đã hoàn toàn xuống dốc!"

Lão già đầu trọc cười lạnh: "Không đủ! Không đủ! Vẫn không đủ!"

"Lão phu cho rằng Hoa tộc phải bị diệt chủng mới tốt!"

"Nếu không phải vì bọn họ, sao chúng ta có thể thê thảm như vậy được?"

Ánh mắt của lão già có giọng nói khàn khàn ngưng tụ: "Lời này cũng không thể nói lung tung!"

Lão già đầu trọc khinh thường lắc đầu: "Sợ cái gì? Ông đúng là tin tưởng truyền thuyết kia sao?"

"Tương truyền rằng trong Hoa tộc có một võ giả đứng đầu phá rách hư không, đi đến nơi còn mạnh hơn cả thế giới Cao Võ".

"Cho nên thế lực kia ở thế giới Cao Võ mới không dám hoàn toàn tiêu diệt Hoa tộc".

"Tôi đoán đó chỉ là lời đồn thôi, nếu Hoa tộc thật sự có một nhân vật lớn lợi hại như vậy, sao đến bây giờ vẫn còn thê thảm thế chứ?"

Lão già một mắt lắc đầu: "Tôi cũng không tin Hoa tộc có nhân vật lớn như vậy!"

Lão già có giọng nói khàn khàn không nói thêm gì nữa.

Ông ta ngẩng đầu nhìn thoáng qua thanh niên trong bức tranh treo tường.

"Tạm thời đừng động vào Hoa tộc!"

Lão già có giọng nói khàn khàn nói sang chuyện khác: "Vẫn nên đi tìm người trên bức tranh trước đi!"

"Nếu kẻ này gia nhập gia tộc Nam Cung, về sau gia tộc Nam Cung sẽ có thể trở thành gia tộc số một ở Đại Lục Thượng Cổ!"

Đột nhiên, một giọng nói trong trẻo truyền đến.

"Lão tổ!"

"Vào đi!"

Lão già có giọng nói khàn khàn phun ra hai chữ.

Một người phụ nữ mặc cung trang màu lam đi tới.

Cô ta có dáng người uyển chuyển, khuôn mặt trong trẻo lạnh lùng.

Trên khuôn mặt có một loại cảm giác xa cách khó gần!

Đúng là Nam Cung Uyển.

Lão già có giọng nói khàn khàn hỏi: "Uyển Nhi, cháu đến rồi sao, cháu đã thuần phục Huyền Minh Lãnh Hỏa mang về từ Đại Lục Chân Võ như thế nào rồi?"

Nam Cung Uyển mỉm cười: "Bẩm lão tổ, Uyển Nhi đã gần thuần phục được rồi".

"Viêm Quyết quả thật rất lợi hại, nó thật sự là võ kỹ mà thế giới Cao Võ để lại sao?"

"Dựa theo thuyết minh trên Viêm Quyết, dị hỏa có thể thiên biến vạn hóa!"

"Chỉ tiếc, Viêm Quyết này chỉ có một nửa bộ, nếu có thể tìm được phần sau thì tốt rồi".

Lão già một mắt lắc đầu: "Phần trước chúng ta đã phải tốn rất nhiều công sức mới tìm được, cháu đừng nghĩ đến phần sau nữa".

"Là Uyển Nhi tham lam".

Nam Cung Uyển gật đầu.

Bỗng nhiên, đôi mắt đẹp của cô ta chuyển động, dừng ở trên bức tranh sau lưng ba lão già.

"Hả?"

Trong nháy mắt nhìn thấy bóng người trên bức tranh, thân thể mềm mại của Nam Cung Uyển run lên.

Ánh mắt ba lão già ngưng tụ, dừng ở trên người Nam Cung Uyển.

"Làm sao vậy?"

Ba lão già nhíu mày lại.

Đây cũng không phải là lần đầu tiên Nam Cung Uyển nhìn thấy bức tranh này.

Người của gia tộc Nam Cung, chỉ cần là huyết mạch dòng chính, gần như đều đã từng nhìn thấy bức tranh này.

Phản ứng của Nam Cung Uyển không lừa được bọn họ!

Lão già có giọng nói khàn khàn hỏi: "Uyển Nhi, không phải là cháu biết người trên bức tranh này đấy chứ?"

Nam Cung Uyển vô cùng rung động.

Đương nhiên cô ta biết bức tranh này có nội dung gì!

Chỉ là cô ta có nằm mơ cũng không nghĩ đến, hơn trăm ngàn năm bức tranh này đều không có biến hóa.

Hôm nay thanh niên trên bức tranh lại đột nhiên có khuôn mặt!

Càng đáng chết chính là khuôn mặt này cực kỳ giống với người đã lấy đi sự trong sạch của cô ta!

Đương nhiên.

Nam Cung Uyển cũng không thể xác định khuôn mặt này chính là anh, nhưng mà...

Hình dáng, thần thái, còn có thanh kiếm trong tay kia, quả thực quá giống!

Không hề khác tí nào!
Chương 829: Đầu sỏ tiêu diệt gia tộc Nam Cung

"Làm sao bây giờ? Mình phải trả lời đúng sự thật sao?"

Nam Cung Uyển do dự trong lòng.

"Uyển Nhi, cháu làm sao vậy?", lão già một mắt hỏi.

Nam Cung Uyển phản ứng lại, vội vàng giải thích: "Ba vị lão tổ, là thế này".

"Lúc trước Uyển Nhi nhìn thấy người trên bức tranh này vẫn luôn không có mặt!"

"Hôm nay đột nhiên nhìn thấy người đó có khuôn mặt mơ hồ, cho nên cảm thấy rất bất ngờ".

"Thì ra là thế!"

Ba lão già có chút đăm chiêu gật đầu, không tiếp tục hỏi nữa.

Đợi đến khi Nam Cung Uyển rời đi.

Lão già đầu trọc trực tiếp lên tiếng: "Con bé đang nói dối!"

"Đã nhìn ra rồi".

Lão già có giọng nói khàn khàn và lão già một mắt gật đầu.

Ánh mắt lão già đầu trọc vô cùng hung ác: "Uyển Nhi chắc chắn có quen biết người này!"

"Hoặc là quen biết một người có khuôn mặt cực kỳ giống với người này!"

Lão già một mắt nói: "Cho dù có phải quen biết hay không, cứ bảo Uyển Nhi đưa người đó về đây để chúng ta bồi dưỡng cho tốt chứ?"

Ông ta vừa dứt lời.

Một tiếng đá nứt “răng rắc” vang lên.

Ba lão già nhìn lại.

Trên khuôn mặt già nua tràn đầy vẻ khiếp sợ!

Trên bức tranh to lớn trăm trượng lại xuất hiện nội dung mới.

Mặc dù thanh niên đã chữa trị Đại Lục Thượng Cổ, mở ra lối đi đến thế giới Cao Võ!

Nhưng mà.

Các gia tộc lớn ở Đại Lục Thượng Cổ gần như bị diệt hết, trong đó đương nhiên cũng có cả gia tộc Nam Cung!

"Chuyện này…”

Ba lão già nghẹn họng nhìn trân trối.

Lão già một mắt nhíu mày lại: "Thanh niên này chính là đầu sỏ tiêu diệt gia tộc Nam Cung?"

Đôi mắt lão già đầu trọc đỏ bừng: "Nếu như thế, chúng ta còn giữ lại cậu ta là nguy to!"

"Hãy bảo Uyển Nhi dẫn chúng ta đi tìm, sau đó giết kẻ này!"

Lão già một mắt lắc đầu: "Lấy tính tình của Uyển Nhi, chỉ sợ là có chết cũng sẽ không nói ra".

Lão già đầu trọc nhíu chặt mày lại!

Lão già có giọng nói khàn khàn lạnh lùng lên tiếng: "Tạm thời cấm bất cứ kẻ nào đến xem bức tranh này, đồng thời truyền tin tức ra".

"Cứ nói người trên bức tranh là gia chủ tương lai của gia tộc Nam Cung, nếu cậu ta gia nhập gia tộc Nam Cung, có thể lựa chọn một cô gái dòng chính để kết hôn!"

Ông ta tạm dừng một chút: "Thông báo cho Nam Cung Nhã theo dõi Uyển Nhi".

"Cho dù con bé có hành động gì, phải lập tức bẩm báo với chúng ta!"



Thanh Huyền Tông, sau khi kiếm Thí Thần bị phá huỷ, kiếm Đoạn Long bay trở về trong tay Diệp Bắc Minh.

La Vãn Vãn vô cùng kinh ngạc: "Oa, anh lợi hại quá".

"Thanh kiếm trong tay anh rất đặc biệt, nó là thần khí sao?"

"Có thể cho tôi xem một chút không? Cầu xin anh đấy, cho tôi xem đi, đừng nhỏ mọn như vậy mà!"

Diệp Bắc Minh cười: "Cho cô xem cũng được, nhưng cô phải trả lời tôi một vấn đề".

Ánh mắt anh chuyển động, dừng ở trên người Nhan Như Ngọc: "Đồng thời…"

"Cô cũng phải trả lời tôi một vấn đề!"

Nhan Như Ngọc lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với thanh kiếm của cậu".

Diệp Bắc Minh mỉm cười: "Cô cứ trả lời một câu hỏi của tôi, tôi sẽ suy nghĩ có nên gia nhập Tinh Cung gì đó của các cô không!"

Ánh mắt Nhan Như Ngọc sáng ngời: "Được!"

La Vãn Vãn xích lại gần, ngẩng mặt lên: "Anh muốn hỏi cái gì?"

"Tôi có thể đều nói cho anh!"

"Anh muốn theo đuổi chị Nhan chứ gì? Ha ha!"

"Tôi sẽ trực tiếp nói cho anh luôn, số đo ba vòng của chị Nhan là 36, 26, 32!"

Nhan Như Ngọc mở to đôi mắt đẹp: "Vãn Vãn!"

Trên khuôn mặt cô ta toàn là vẻ xấu hổ, củ cải nhỏ này điên rồi sao?

Đây là thứ có thể ra bên ngoài sao!

La Vãn Vãn giống như không nghe thấy vậy: "Chị Nhan chưa từng có bạn trai, cũng không có người trong lòng!"

"Nhưng mà ở Thương Khung cung có một thiên tài tên là Lâm Tiêu thích chị Nhan, còn từng theo đuổi chị ấy, nhưng chị Nhan không đồng ý".

"Được rồi, tôi đã nói xong rồi, mau đưa kiếm của anh cho tôi xem".

Khóe miệng Diệp Bắc Minh co rúm một chút: "Ai nói là tôi muốn hỏi cái đó?"

La Vãn Vãn sửng sốt: "Vậy anh muốn hỏi cái gì?"

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lát, mới mở miệng hỏi: "Tôi muốn biết hai người có biết bố mẹ ruột của mình là ai không?"

"Nếu biết thì hãy nói cho tôi, nếu không biết cũng nói luôn!"

"Đương nhiên, phải nói đúng sự thật, không thể lừa tôi!"

Nghe được lời nói của Diệp Bắc Minh, nụ cười của Nhan Như Ngọc biến mất, gầm lên một tiếng: "Cậu câm mồm!"

La Vãn Vãn cũng không nói gì nữa, vốn dĩ là một cô gái hoạt bát.

Giờ phút này lại vô cùng giận dữ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh khó hiểu: "Sao các cô lại có phản ứng lớn như thế?"

"Cho dù không muốn nói cho tôi biết thì thôi đừng nói nữa".

Ánh mắt Nhan Như Ngọc đỏ bừng, gần như có thể nhỏ máu: "Cậu còn nói nữa ư!"

La Vãn Vãn cả giận nói: "Chị Nhan từ nhỏ đã không biết bố mẹ là ai, chị ấy được Tinh Cung nuôi lớn lên!"

"Bởi vì không biết bố mẹ là ai nên đã phải chịu bao nhiêu ghẻ lạnh anh biết không?"

"Đã nhiều năm trôi qua rồi, anh còn nhắc đến chuyện này làm gì? Anh đang cố ý kích thích chị ấy đúng không?"

Nhan Như Ngọc quát lạnh một tiếng: "Vãn Vãn đừng nói với cậu ta nữa, chúng ta đi!"

Nhan Như Ngọc lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh một cái, xoay người rời đi.
Chương 830: Đây là người đàn ông mà cô nhìn trúng sao?

La Vãn Vãn tức giận giơ nắm đấm lên: "Anh là người xấu, bắt nạt chị Nhan!"

"Về sau tôi sẽ không bao giờ... chơi với anh nữa! Hừ!"

Cô ta vội vã đuổi theo Nhan Như Ngọc: "Chị Nhan chờ em với!"

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ: “Từ nhỏ đã không biết bố mẹ là ai, cũng không khác gì mình".

“Xem ra, cô ta thật sự là con gái của sư phụ".

Hạ Nhược Tuyết mỉm cười đi lên: "Kinh ngạc sao?"

"Xem ra cũng không phải là mỹ nữ nào anh cũng thích, mà cũng có lúc phải kinh ngạc."

Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Anh không có hứng thú với cô ta."

Anh chuyển đề tài: "Đúng rồi Nhược Tuyết, các sư tỷ của anh đâu rồi?"

...

Trong phòng.

"Mấy sư tỷ... Em... Em cũng không..."

Giọng nói của Hạ Nhược Tuyết đứt quãng.

Diệp Bắc Minh thở hổn hển: "Dựa theo lời em nói, là có người đặt anh ở trước cửa Thanh Huyền Tông?"

"Phải... Đúng vậy... Mau..."

Diệp Bắc Minh nhíu mày: "Các sư tỷ làm sao thế?"

"Vất vả lắm mọi người mới được gặp nhau, sao chưa nói tiếng nào đã rời đi rồi?"

...

Tin tức trên bức tranh vừa mới được truyền ra, Nam Cung Uyển liền trực tiếp xin sư phó cho cô ta đến Đại Lục Chân Võ một lần nữa.

Sau khi đi đến Đại Lục Chân Võ, Nam Cung Uyển đi thẳng đến Thanh Huyền Tông.

Dọc theo đường đi, trong lòng cô ta vẫn luôn hoảng loạn như nai con.

“Người trên bức tranh lại là gia chủ tương lai của gia tộc Nam Cung?”

“Không thể tưởng tượng được tên kia lại có vận khí nghịch thiên như thế!”

“Hừ!”

Nam Cung Uyển hừ nhẹ một tiếng, trong lòng thầm nghĩ: “Nhưng mà thiên phú của anh ấy quả thật nghịch thiên, anh ấy có được loại số mệnh này cũng không kỳ quái!”

“Nhưng mà... lần đó trong tháp Phù Đồ, anh ấy đúng là hơi quá đáng!”

Khuôn mặt cô ta không khỏi đỏ lên.

“Tuy rằng nói là vì cứu mình, nhưng mà... Quên đi!”

“Chỉ cần anh ấy gia nhập gia tộc Nam Cung, lại đối xử tốt với mình, mình sẽ… Mình sẽ tha thứ cho anh ấy…"

Nam Cung Uyển nghĩ như vậy trong lòng, sau cái khăn che mặt là nụ cười ngượng ngùng.

Đi đến bên ngoài Thanh Huyền Tông!

Ngoài cửa Thanh Huyền Tông cực kỳ náo nhiệt, người đến người đi.

Những người này đương nhiên không thể phát hiện ra Nam Cung Uyển bởi vì cô ta đã ẩn nấp khí tức đi.

Cô ta trực tiếp tiến vào trong Thanh Huyền Tông, đi đến Nguyệt Phong.

"A... Chờ một chút..."

Lúc cô ta đi đến một căn phòng, bên trong truyền đến những tiếng kỳ quái.

Nam Cung Uyển vừa nghe thấy thế, khuôn mặt lập tức đỏ lên.

Đột nhiên cô ta nghe được giọng nói của Diệp Bắc Minh, khuôn mặt đang đỏ bừng lập tức trắng bệch: "Là anh ấy?"

"Sao anh ấy có thể!"

Đại não Nam Cung Uyển trống rỗng, đứng tại chỗ.

"Ha ha ha!"

Cùng lúc đó, một tiếng cười trào phúng truyền ra: "Nam Cung Uyển à, đây là người đàn ông mà cô nhìn trúng sao?"

"Không ngờ lại lêu lổng với người phụ nữ khác, còn bị cô bắt gặp, cười chết tôi rồi!"

Nam Cung Uyển quay đầu lại, vô cùng kinh ngạc: "Nam Cung Nhã? Sao cô lại tới đây!"

Một bóng hình xinh đẹp từ trên trời giáng xuống.

So sánh với vẻ trong trẻo lạnh lùng của Nam Cung Uyển, khí tức của cô ta có vẻ hơi tối tăm!

"Không ngờ là tôi sao? Em họ tốt của tôi!"

Nam Cung Nhã châm biếm nói: "Một mình cô rời khỏi Đại Lục Thượng Cổ, thật sự nghĩ là không ai biết sao?"

"Ba vị lão tổ đã sớm biết cô phản bội gia tộc rồi!"

Nam Cung Uyển nhíu mày: "Cô đang nói bậy bạ gì đó? Tôi phản bội gia tộc bao giờ?"

Nam Cung Nhã cười lạnh một tiếng: "A, trở về để ba vị lão tổ giải thích cho cô đi."

Nói xong, trong tay Nam Cung Nhã xuất hiện một thanh bảo kiếm màu vàng, đang chuẩn bị dùng một kiếm chém bay phòng của Diệp Bắc Minh!

Đột nhiên.

Diệp Bắc Minh đi ra từ trong phòng: "Nam Cung Uyển, là cô sao?"

Nam Cung Uyển cắn chặt đôi môi đỏ mọng: "Diệp Bắc Minh, tôi ghét anh!"

Cô ta bỏ lại một câu nói khó hiểu này, sau đó lập tức dẫm chân một cái, bóng người liền biến mất.

Diệp Bắc Minh có chút kỳ quái: "Cô ta làm sao vậy?"

Nam Cung Nhã cười một tiếng sâu xa: "Cô ta làm sao thì ta không biết, nhưng mà cả đời này cậu cũng không cơ hội biết đâu!"

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trầm xuống: "Sát khí?"

"Cô muốn giết tôi?"

Nam Cung Nhã khẽ cười một tiếng: "Nhãi con, cậu đoán đúng rồi."

Giọng nói lạnh như băng của Diệp Bắc Minh vang lên: "Tôi và cô không oán không thù đi?"

Nam Cung Nhã vô cùng kiêu ngạo: "Gia tộc Nam Cung muốn giết người, còn cần có thù có oán với cậu sao?"

"Nam Cung Nhã tôi muốn giết cậu, trực tiếp giết là được, còn cần lý do?"

Cuồng vọng!

Mãnh liệt!

Diệp Bắc Minh lười vô nghĩa.

Anh dẫm chân xuống một cái, cả người trực tiếp bắn ra ngoài.

Chỉ trong phút chốc đã xuất hiện ở trước người Nam Cung Nhã!

Nam Cung Nhã kinh hãi: "Tốc độ nhanh quá, cậu có thực lực gì vậy?"

Diệp Bắc Minh tung ra một quyền, ba con rồng xuất hiện sau lưng.

"A!"

Nam Cung Nhã kêu thảm thiết một tiếng, bảo kiếm trong tay bay ra ngoài.

Cô ta là cảnh giới Thần Chủ sơ kỳ, lại quỳ rạp trên mặt đất giống như một con chó chết!

"Cậu!"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK