“Sư phụ, đây là Long Châu ư?”
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút lại.
Anh nhìn vào hạt châu rực rỡ như ánh mặt trời trước mắt mình.
Rồng đen gật đầu nói: “Khá lắm, nó chính là thánh vật tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta, Long Châu!”
Diệp Bắc Minh tới gần Long Châu, chợt cảm thấy một luồng lực lượng ùn ùn kéo tới.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kích động nói: “Ha ha ha, nhóc con, nếu để cho tôi nuốt chửng nó thì tôi có thể khôi phục một phần mười sức mạnh của mình!”
“Đến lúc đó, bổn tháp tùy tiện ra tay thì đến cả đại lục Chân Võ cũng phải sụp đổ!”
“Để tôi nuốt nó đi!”
Diệp Bắc Minh thẳng thừng từ chối.
“Sư phụ, tên của người là gì thế?”
Diệp Bắc Minh hỏi.
Rồng đen im lặng một hồi rồi thở dài đáp: “Ta là tội đồ của tộc Rồng đen, để tên ta biến mất trong dòng lịch sử thôi”.
“Đồ nhi, chỉ cần con đưa Long Châu tới tộc Rồng đen là đủ rồi”.
“Vâng ạ!”
Diệp Bắc Minh gật đầu một cách chân thành.
Rồi anh lặng lẽ cất Long Châu vào.
Oong....!
Bỗng nhiên, pháp trận rung chấn mãnh liệt, bóng dáng của Rồng đen dần trở nên mờ ảo.
Diệp Bắc Minh biến sắc: “Sư phụ Rồng đen, người sao thế?”
Rồng đen mỉm cười nói: “Mấy năm qua, vi sư dùng lực lượng của mình để chống lại lực lượng của trận pháp nên sức sống đã cạn kiệt từ lâu rồi!”
“Bây giờ vi sư nên ra đi rồi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh không thể chấp nhận sự thật mà thốt lên: “Sư phụ Rồng đen, có cách nào giải quyết chuyện này không?”
Rồng đen thong dong mỉm cười đáp: “Bắc Minh, con chớ đau lòng”.
“Đối với sư phụ mà nói, kết cục này đã là tốt lắm rồi”.
“Sư phụ chỉ còn lại mười lăm phút cuộc đời, đây là công pháp tối thượng của tộc Rồng đen bọn ta!”
“Hôm nay, sư phụ sẽ truyền nó cho con”.
Vút!
Một tia sáng màu trắng rực rỡ chiếu tới trông tựa như một cột sáng phóng thẳng vào mi tâm của Diệp Bắc Minh.
Ngay sau đó.
Cơ thể Diệp Bắc Minh run lên.
Vô số văn tự xuất hiện trong đầu anh.
Mỗi một chữ đều như một con rồng thực thụ thu nhỏ lại.
“Hóa Long quyết ư?”
Trái tim Diệp Bắc Minh đập loạn xạ.
Anh xem hết một lượt rồi thầm than.
Bởi lẽ, sau khi tu luyện Hóa Long quyết thì có thể hóa thành một con rồng.
“Sư phụ, hình như con không thích hợp tu luyện Hóa Long quyết nhỉ?”
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Rồng đen bình tĩnh nhìn Diệp Bắc Minh nói: “Sao thế? Con không thích ư?”
Diệp Bắc Minh đáp: “Sư phụ Rồng đen à, sau khi tu luyện Hóa Long quyết chẳng phải con sẽ thành Long tộc hay sao?”
Rồng đen tức giận nói: “Thằng nhóc đáng ghét này, con đừng có mà được lợi mà còn khoe mẽ!”
“Trong cơ thể con có một nửa chảy dòng máu của Ma tộc, có rất nhiều ma thú sau khi hóa thành hình người thì nguyện vọng cao nhất của chúng chính là lột xác thành rồng đấy!”
“Thằng nhóc con có được Hóa Long quyết, biến thành Long tộc có gì không tốt sao?”
Diệp Bắc Minh trầm ngâm một lát.
Sau khi suy nghĩ một hồi.
Anh quyết định thuận theo lòng mình, không định lừa gạt Rồng đen!
Anh hít thật sâu rồi nói: “Sư phụ Rồng đen, con là con người”.
“Mẹ của con cũng là con người, tuy bố của con là Ma tộc, nhưng chính con cũng không muốn hóa rồng!”
“Làm con người rất tốt”.
Rồng đen kinh ngạc hỏi: “Thằng nhóc chết tiệt này, con có chắc không thế?”
“Đây chính là cơ hội ngàn năm có một đấy, sao con không biết nó có nghĩa gì chứ!”
“Phần lớn con người đều sinh sống ở những thế giới cấp thấp, nếu con muốn lên cao hơn thì phải mạnh hơn, theo đuổi cực hạn của võ đạo!”
“Mà trở thành Long tộc là lựa chọn tốt nhất!”
“Nếu không phải vì trong con chảy dòng máu của Ma tộc, con người bình thường mộng tưởng tu luyện Hóa Long quyết cũng không thể nào thành công!”
Diệp Bắc Minh lắc đầu từ chối: “Cảm ơn ý tốt của sư phụ, nhưng con vẫn muốn làm con người!”
Rồng đen mỉm cười mắng anh: “Thằng nhóc đáng ghét này, nếu đây là lựa chọn của con thì sư phụ không miễn cưỡng nữa”.
Bỗng nhiên.
Diệp Bắc Minh chuyển mắt: “Sư phụ, chỉ cần là ma thú thì đều có thể hóa thành rồng ư?”
Rồng đen gật đầu đáp: “Đúng thế, nhưng phải xem huyết mạch thế nào đã”.
“Nếu cấp bậc của huyết mạch quá thấp thì cần phải trải qua nhiều lần lột xác mới được”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng rực: “Bản thân con không thể hóa rồng nhưng bồi dưỡng rồng là có thể nhỉ?”
Ngay sau đó.
Anh khoát tay.
Lôi Tiểu Bạch từ trong tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra ngoài.
“Á!”
Vừa mới xuất hiện, Tiểu Bạch đã kêu thảm lên.
Nó sợ hãi run rẩy quỳ rạp ra đất.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Bạch đừng sợ, đây là sư phụ của tôi!”
Giọng nói của Tiểu Bạch đầy run sợ, ngơ ngác nói: “Chủ nhân, người... thế mà người đã bái rồng làm thầy ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu, rồi nhìn về phía Rồng đen hỏi: “Sư phụ Rồng đen, truyền Hóa Long quyết cho Tiểu Bạch không thành vấn đề đúng không?”
Rồng đen liếc mắt nhìn thoáng qua Tiểu Bạch.
Tuy Rồng đen có chút không hài lòng.
Nhưng mà thôi vậy.
Rồng đen nể mặt Diệp Bắc Minh, gật đầu đáp: “Chỉ là mị thỏ biến dị bình thường thôi, tuy huyết mạch không tệ lắm nhưng mà chỉ là không tệ mà thôi”.
“Thôi cũng được, coi như nể mặt đồ đệ truyền Hóa Long quyết cho nó cũng được!”
Dứt lười, mi tâm của Rồng đen lại lóe lên một tia sáng nữa.
Tia sáng ấy chiếu rọi vào trong mi tâm của Tiểu Bạch.
Tiểu Bạch run rẩy kịch liệt, ánh mắt đầy kích động.
Giọng nói của Rồng đen lại vang lên: “Bắc đầu từ hôm nay, mày sẽ mãi mãi trở thành tôi tớ của đồ đệ ta!”
“Nếu có nảy sinh chút dị tâm nào thì ta có ở nơi suối vàng cũng sẽ hóa thành quỷ rồng tới tìm mày tính sổ!”
“Đồ đệ, sư phụ... đi đây!”
Hai người họ quen biết nhau chưa tới một canh giờ.
Tình thầy trò lại chỉ có vẻn vẹn nửa canh giờ.
Nhưng Diệp Bắc Minh vẫn rất khó chịu: “Sư phụ Rồng đen, lên đường bình an nhé”.
“Ha ha ha ha!”
Một tràng cười vang vọng.
Ầm ầm ầm!
Trận pháp nhốt Rồng đen chấn động mãnh liệt rồi tỏa ra tia sáng chói mắt.
Sau đó sự tĩnh lặng trở lại!
Chương 777: Cướp tới cửa
Trận pháp biến mất, Rồng đen cũng biến mất theo.
Tiểu Bạch chạy tới, lúi cúi dưới chân Diệp Bắc Minh nói: “Chủ Nhân, Tiểu Bạch sẽ cố gắng, không phụ lòng nhờ vả của tiền bối Rồng đen!”
...
Thanh Huyền Tông, tin tức Diệp Bắc Minh ra đi đã truyền mười ngày rồi.
Trong mười ngày qua, chín phần mười đệ tử của Thanh Huyền Tông đã bỏ trốn.
Còn lại chưa tới trăm nghìn người.
Mà trăm nghìn người còn lại này lại có thể rời đi bất cứ lúc nào.
Lúc này, mọi công chuyện của Thanh Huyền Tông đều do vị “tông chủ phu nhân” Hạ Nhược Tuyết tạm thời nắm giữ.
Mười ngày qua, Hạ Nhược Tuyết vô cùng tiều tụy.
Cô ấy vừa mới xử lý xong một chuyện thì có đệ tử vọt vào đại điện báo cáo: “Báo cáo, cô Hạ, người của Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo tới!”
Hạ Nhược Tuyết lập tức đứng dậy: “Ở đâu?”
“Bọn họ đang bị chặn lại ở cửa!”
“Đi, đi xem nào!”
Hạ Nhược Tuyết đi tới chỗ sơn môn.
Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều là những tông môn gần đây.
Thực lực không hề thua kém Thanh Huyền Tông.
Đương nhiên là Thanh Huyền Tông xưa kia rồi.
Từ sau khi mấy gia tộc lớn sáng lập Thanh Huyền Tông bị tiêu diệt rồi tin tức Diệp Bắc Minh hy sinh lại truyền ra ngoài.
Ba tông môn kia liền bắt đầu liên tục nhắm vào Thanh Huyền Tông.
Bọn họ không chỉ thu nhận rất nhiều đệ tử tài ba của Thanh Huyền Tông mà còn cướp đoạt rất nhiều sản nghiệp của Thanh Huyền Tông.
Hôm nay còn công khai tìm tới tận cửa.
...
Ở ngoài sơn môn.
Hạ Nhược Tuyết vừa mới chạy tới đâu, có người hô lên: “Tông chủ phu nhân tới rồi!”
“Mau mời tông chủ phu nhân làm chủ!”
Vụt!
Hàng trăm nghìn ánh mắt tập trung vào Hạ Nhược Tuyết.
Hạ Nhược Tuyết bước tới trước mặt đám người Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên giáo: “Các vị, cớ sao hôm nay tụ tập ồn ào ở cửa Thanh Huyền Tông thế?”
“Ồn ào hả?”
“Ha ha ha!”
Người của ba tông môn cười phá lên.
Cũng có người không nhịn được mà nói: “Đây chẳng phải là biết rõ mà còn cố hỏi hay sao?”
“Ha ha ha!”
Một tràng cười to vang lên.
Hạ Nhược Tuyết chỉ có thể giả vờ như không nghe: “Người cầm đầu các người đâu rồi?”
Ngay sau đó.
Từ trong đám đông có ba người bước ra.
Một ông lão điềm tĩnh cười khẽ nói: “Tôi là trưởng lão nội môn của Ly Hỏa Tông, Vương Bất Ly!”
Một người đàn ông trung niên kiêu ngạo bên cạnh tiếp lời: “Bạch Hổ Môn, Lý Ngao!”
Một thanh niên tầm hai bảy hai tám khe khẽ biếng nhác nói: “Tôi tới từ Tiệt Thiên Giáo, tên tôi là Bách Lý Phong, là con trai của giáo chủ Tiệt Thiên Giáo!”
Hạ Nhược Tuyết mỉm cười nói: “Ba người dẫn theo nhiều người đến Thanh Huyền Tông chẳng biết có việc gì?”
“Có việc gì hả? Ha ha ha!”
Bách Lý Phong bày ra dáng vẻ quần là áo lượt, không hề khách khí cười to: “Nghe nói tông chủ của Thanh Huyền Tông các người đã chết rồi, còn có hàng trăm nghìn đệ tử rời khỏi tông môn!”
“Vậy nên bọn tôi đặc biệt tới đây hỏi thăm xem rốt cuộc có phải sự thật hay không?”
Những lời này hết như một cây đao.
Đôi mắt Hạ Nhược Tuyết đỏ bừng.
Cô ấy vẫn mỉm cười đáp: “Cậu Bách Lý đây nghe lời đồn ấy từ đâu thế, tông chủ Thanh Huyền Tông chỉ mất tích thôi chứ chưa chết đâu!”
“Phải thế không?”
Bách Lý Phong mỉm cười đăm chiêu nói: “Nếu cậu ta không chết thì sao đệ tử của Thanh Huyền Tông bỏ đi nhiều thế?”
“Chao ôi, bổn công tử đây có lòng hảo tâm, thấy Thanh Huyền Tông các người cũng đáng thương lắm”.
“Chắc là nhiều địa bàn quá các người cũng không giữ được, thôi thì dâng lên vài chỗ cho Tiệt Thiên Giáo chúng tôi đi!”
“Bọn tôi ở đây thành lập vài chi nhánh, bắt đầu từ hôm nay!”
“Mười bảy ngọn núi ở phía bắc núi Hồng Diệp đều thuộc về Tiệt Thiên Giáo bọn tôi, cô Hạ thấy thế nào?”
Vương Bất Ly bình thản nói: “Ly Hỏa Tông cũng có ý đó!”
“Từ núi Trấn Hải trở về nam, mười bảy ngọn núi ấy sẽ thuộc về Ly Hỏa Tông bọn tôi!”
Lý Ngao cười đáp: “Nếu các vị đều đã thành lập chi nhánh thì sao có thể thiếu Bạch Hổ Môn bọn tôi?”
“Mười sáu ngọn núi từ núi Hắc Thạch, núi Kim Sa và núi Trường Vân đều thuộc về Bạch Hổ Môn bọn tôi!”
Bọn họ vừa dứt lời.
Thanh Huyền Tông sôi máu.
“Cái gì?”
“Các người...”
“Đây chẳng phải là cướp đất hay sao?”
Các đệ tử đầy phẫn nộ.
Thanh Huyền Tông chỉ có tổng cộng hơn một trăm ngọn núi.
Mà mấy người này đòi một lần hơn năm mươi ngọn núi!
Gần như cướp hơn phân nửa.
Bách Lý Phong kiêu căng gật đầu đáp: “Đúng thế, chúng tôi cướp đấy!”
“Các người muốn gì?”
Anh ta nghiêng đầu, trầm ngâm hỏi.
Một ngọn lửa giận bùng lên thiêu đốt tất cả lòng mọi người ở Thanh Huyền Tông.
Giọng điệu Hạ Nhược Tuyết trầm xuống: “Cậu Bách Lý làm thể chẳng lẽ không sợ tông chủ Thanh Huyền Tông bọn tôi trở về sao?”
Bách Lý Phong mỉm cười nói: “Cậu ta có thể trở về hay không thì tôi không biết, tôi chỉ biết là nhan sắc của cô Hạ không tệ thôi!”
“Bổn công tử đây khá thấy hứng thú với cô đấy, từ đêm nay cô hãy đi theo tôi đi!”
“Đợi đến khi cậu ta trở về, tôi sẽ trả lại cô thôi, chắc là còn dùng được đấy!”
Hạ Nhược Tuyết giận run người: “Anh là đồ vô liêm sỉ!”
Bách Lý Phong cười rớt nước mắt nói: “Cô Hạ, giờ cô mới biết hay sao?”
“Tôi còn có chỗ còn vô liêm sỉ hơn đấy!”
Giọng nói anh ta trầm xuống: “Còn có vài người vừa nãy mới bất kính với bổn công tử, Đường lão, giết hết đi!”
“Vâng, thưa công tử!”
Sau lưng anh ta, một ông lão từ từ bước ra, đi đến trước mặt vài tên đệ tử của Thanh Huyền Tông kia.
Ông ta tung ra một chưởng.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Hơn mười đóa hoa máu nở rộ, mười mấy người vừa mới mở miệng kia đã lăn đùng ra chết.
“Các người!”
Các đệ tử của Thanh Huyền Tông tức giận không thôi, đồng loạt rút vũ khí ra.
Chương 778: Tử chiến
Bách Lý Phong lạnh lùng nhìn: “Còn có kẻ không sợ chết sao? Đường lão, giết sạch cả đi!”
“Vâng, thưa cậu chủ”.
Đường lão như một cỗ máy giết người không chút tình cảm.
Một chưởng tung ra một người chết.
“Ta xem thử ai giám giương oai tác quái ở Thanh Huyền Tông!”
Một tiếng hô rõ to truyền tới.
Một bóng người đỏ thẫm cầm một thanh dao đỏ sẫm như máu chém về phía tay của Đường lão.
Đường lão cười khẩy nói: “Sát Chủ à? Chỉ dựa vào bà mà cũng dám ngăn cản tôi sao?”
Dứt lời, tay ông ta lật lại, luồng sát khí khủng bố bùng nổ.
Một chưởng hình thành trong không khí rồi lao về phía Sát Chủ.
Vết thương trên người Sát Chủ còn chưa khôi phục.
Thế là bà ta bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu tươi.
“Sát tiền bối!”
Hạ Nhược Tuyết hét lên.
Lãnh Nguyệt xuất hiện ôm lấy Sát Chủ đứng vững trên mặt đất.
Rồi bà lấy lấy ra một viên đan dược đút cho Sát Chủ.
Sát Chủ lắc đầu nói: “Tôi sẽ không nhận lấy sự bố thí của bà đâu!”
Lãnh Nguyệt nói: “Đã đến lúc nào rồi, chúng ta đừng tranh giành tình cảm nữa”.
“Trước tiên để tông môn vượt qua kiếp nạn đã rồi nói tiếp, Minh Nhi còn chưa trở về, lẽ nào bà muốn cho Minh Nhi thấy một Thanh Huyền Tông tan nát hay sao?”
Sát Chủ do dự một lát rồi nhận lấy đan dược nuốt vào.
Đường lão cười cợt nói: “Lãnh Nguyệt bà cũng đến đây à, lão phu rất nể trọng bà đấy”.
“Chi bằng bà gia nhập Tiệt Thiên Giáo đi? Lão phu có thể cam đoan bà vẫn sẽ là thái thượng trưởng lão!”
Lãnh Nguyệt cười lạnh nhạt nói: “Mơ đi!”
“Ồ”.
Đường lão không nói nữa mà thẳng thừng ra tay.
Bàn tay ông ta cong lại chộp tới yết hầu Lãnh Nguyệt.
Rét lạnh vô tình!
Lãnh Nguyệt nhanh chóng ra tay cản đòn nhưng vết thương trên người bà ấy vẫn chưa thể khôi phục hoàn toàn.
Chưa tới mười hiệp đã phải liên tục lui ra sau, khóe miệng vương máu tươi.
Bà ấy không chút do dự lấy đan dược ra nuốt vào.
Đường lão nhìn đường hoa văn trên đan dược mà sững người: “Nhiên Huyết đan sao?”
“Lãnh Nguyệt bà điên rồi hả?”
“Một khi nuốt Nhiên Huyết đan vào sẽ thiêu đốt tất cả sức sống đấy!”
“Bà muốn liều mạng với bọn tôi sao?”
Lãnh Nguyệt lạnh lùng cười to nói: “Ha ha ha, không có mệnh thì sao đâu chứ?”
“Chỉ cần tôi trấn giữ ở Thanh Huyền Tông một ngày thì các người đừng mơ động tới một sợ lông của Thanh Huyền Tông!”
“Hôm nay lấy ông làm đệm lưng vậy!”
Giọng nói lạnh như băng vừa dứt.
Ngay sau đó.
Rầm!
Trong cơ thể Lãnh Nguyệt bùng lên một luồng lực lượng vô cùng hùng mạnh.
Nháy mắt bà ấy đã tới trước mặt Đường lão, tung ngay một quyền nhắm thẳng vào ngực ông ta.
Đánh bay ông ta ra xa!
Phụt...!
Đường lão không thể chặn được đòn đánh ấy, phun ra một ngụm máu giữa không trung: “Đồ đàn bà điên, bà đúng là đồ đàn bà điên!”
Bách Lý Phong tối sầm xuống: “Vương trưởng lão, Lý trưởng lão, các người còn đợi gì nữa?”
“Cùng ra tay diệt sạch Thanh Huyền Tông đi!”
Vương Bất Ly suy tư một lát rồi nói: “Được thôi, lão phu đành ra tay một lần vậy!”
Lý Ngao quay đầu nhìn về phía một ông lão mặt đỏ nói: “Vạn lão, mời người ra tay một lần!”
Ông lão mặt đỏ cười hì hì, uống một ngụm rượu rồi giắt hồ lô rượu bên hông.
Vút!
Ông ta lao nhanh ra chỉ để lại một tàn ảnh, thoáng chốc đã tới sau lưng Lãnh Nguyệt tung ra một cước.
Rầm!
Lãnh Nguyệt lão đảo, bà ấy lạnh lùng quay đầu lại, trong đôi mắt long lanh đầy tơ máu.
Vạn lão khiếp hãi, nháy mắt đã tỉnh rượu: “Người đàn bà điên, Nhiên Huyết đan đúng là đáng sợ mà!”
“Vương Bất Ly, Đường lão, chúng ta cùng ra tay đi, giết!”
“Giết!”
Vương Bất Ly và Đường lão gật đầu, mang theo luồng sát ý lạnh như băng bao vây Lãnh Nguyệt.
Cả ba người đều ở cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ, cho dù Lãnh Nguyệt có nuốt Nhiên Huyết đan thì cũng không kiên trì được bao lâu.
Cả ba người đồng loạt ra tay, Lãnh Nguyệt liên tục bị đánh bay ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp của bà ấy lại càng thêm tái nhợt!
Bởi vì có Nhiên Huyết đan nên bà ấy đều có thể vực dậy hết lần này tới lần khác.
“Tôi cũng đến đây!”
Bỗng nhiên, Sát Chủ quát lên.
Bà ấy cũng lấy ra một viên Nhiên Huyết đan nuốt vào, đốt cháy cả sinh mệnh!
Lãnh Nguyệt bất đắc dĩ lắc đầu: “Bà đang làm gì thế? Một mình tôi tới được rồi!”
Sát Chủ hừ nói: “Bà đây lẽ nào kém bà sao? Chết thì cùng liều chết thôi, chúng ta xuống địa ngục rồi hơn thua nhau!”
“Được!”
Đôi mắt Lãnh Nguyệt đỏ rực, bà ấy nhìn Đường lão chằm chằm: “Trước tiên giết lão già này cái đã!”
“Tôi cũng đang có ý đó!”
Sát Chủ gật đầu, cả hai người xông lên.
Đường lão cảm giác được nguy hiểm ập tới, ông ta bị cả hai người bao vây như rơi vào hầm băng: “Hai đồ đàn bà điên, lão phu chọc giận các người à?”
Lãnh Nguyệt nhếch miệng cười, răng nanh trắng noãn đầy máu tươi: “Là ông đã giết đệ tử của Thanh Huyền Tông nên ông đáng chết!”
“Giết!”
Hai người liều mạng khiến Đường lão sợ hãi.
Ông ta điên cuồng hét lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, các người còn đứng đó làm gì?”
“Mau ra tay cho lão phu đi!”
Vương Bất Ly nhếch miệng cười cợt.
Vạn lão quái cầm rượu hồ lô từ từ thưởng thức.
“Mẹ nó!”
Đường lão tức điên người.
Sau mấy chục hiệp, hai người chớp lấy một thời cơ chặn Đường lão lại.
Sát Chủ cầm vũ khí nhắm thẳng tới cánh tay ông ta.
“Á!”
Đường lão hét lên tiếng thét đau thấu tận tâm can, một cánh tay đã hóa thành đống máu.
Ông ta đau đến mức gương mặt già nua vặn vẹo: “Chết cho lão phu!”
Ông ta đưa tay lên, một thanh trường đao xuất hiện.
Ông ta đâm thẳng vào đan điền Lãnh Nguyệt.
Nháy mắt đan điền đã nổ tung.
Lãnh Nguyệt bay ngược ra ngoài, nằm liệt trên mặt đất hấp hối.
“Trưởng lão Lãnh Nguyệt!”
Ánh mắt mọi người trong Thanh Huyền Tông đỏ bừng.
Chương 779: Trở về
Hạ Nhược Tuyết che kín miệng: “Dì Nguyệt...”
“Thời cơ tới rồi, tranh thủ ngay lúc này!”
Vương Bất Ly và Vạn lão quái nhìn nhau từ từ bước ra sau Sát Chủ.
Cả hai đều tung ra một quyền.
Rầm! Rầm!
Sát Chủ kêu thảm lên rồi bay ra ngoài, té sầm xuống đất, mất sạch sức chiến đấu.
Ánh mắt Đường lão đỏ bừng, ông ta một bên băng bó miệng vết thương, một bên rống lên: “Vương Bất Ly, Vạn lão quái, thế mà hai người lại không ra tay!”
“Hại lão phu mất một cánh tay!”
Vương Bất Ly cười nói: “Nào có! Tôi thấy ông hét tới hét lui!”
Vạn lão quái cũng gật đầu nói: “Đúng thế, bọn tôi còn tưởng rằng ông có thể đánh được!”
“Các người!”
Đường lão suýt nữa tức chết, chuẩn bị xả giận lên người Lãnh Nguyệt và Sát Chủ: “Hai người đàn bà điên các người đều đáng chết!”
Ông ta nắm chặt con dao đi đến trước mặt hai người họ.
Rồi ông ta đưa tay lên chém xuống đầu hai người họ.
Lãnh Nguyệt hỏi: “Hối hận không?”
Sát Chủ chỉ đáp lại một câu: “Chưa bao giờ hối hận!”
“Đi thôi, xuống dưới gặp nhau”.
Lãnh Nguyệt nhắm mắt lại.
Hạ Nhược Tuyết tiến lên: “Đừng mà!”
Đường lão thấy Hạ Nhược Tuyết đi tới đây, nhe răng cười nói: “Một kẻ bất tài còn chưa tới cảnh giới Võ Tông mà cũng dám ngăn cản lão phu à?”
“Cút mau!”
Đường lão phẫn nộ hét lên, chân đạp về phía bụng Hạ Nhược Tuyết.
Trong khoảnh khắc sợi chỉ treo chuông ấy.
Gầm gừ...!
Một tiếng rồng ngâm quen thuộc vọng tới.
“Những kẻ nào bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Một giọng nói lạnh thấu xương vang lên.
Ngay sau đó, một tia kiếm khí đỏ rực giáng từ trên trời xuống.
Rầm!
Cái chân kia của Đường lão bị chém.
“Á!”
Ông ta hét thảm lên rồi té lăn ra đất.
“Giọng nói này là của...”
Hạ Nhược Tuyết vui sướng quay đầu lại nhìn.
Sát Chủ và Lãnh Nguyệt cũng mở to mắt nhìn về phía giọng nói ấy.
Tất cả mọi người của Thanh Huyền Tông đều quay đầu lại nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông: “Tông chủ đã trở lại rồi!”
“Tông chủ hả?”
Bách Lý Phong sửng sốt.
Vương Bất Ly và Vạn lão quái đều run da dầu, nhìn về phía sơn môn Thanh Huyền Tông.
Bọn họ chỉ thấy một thanh niên mặt lạnh như tiền, giết người không chút biến sắc từ từ bước tới.
Nước mắt Hạ Nhược Tuyết rơi đầy mặt: “Bắc Minh, quả nhiên là anh không chết...”
“Minh Nhi!”
Lãnh Nguyệt và Sát Chủ thấy Diệp Bắc Minh thì đều mừng rỡ.
“Tông chủ!”
Người của Thanh Huyền Tông như thấy được ánh sáng của Đảng.
“Anh Minh đã trở lại rồi!”
“Diệp đại ca đã trở lại rồi!”
Khi đám người Diệp Nam Thiên vừa tới thì đúng lúc thấy Diệp Bắc Minh.
Đám người Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi và Tô Thanh Ca cũng đã đuổi tới đây.
Ánh mắt mọi người đều đỏ bừng.
Mười ngày qua, bọn họ đã chịu biết bao uất ức.
Diệp Bắc Minh chậm rãi bước tới trước mặt Hạ Nhược Tuyết: “Nhược Tuyết, em chịu khổ nhiều rồi!”
Hạ Nhược Tuyết khóc nức nở: “Không sao cả, chỉ cần anh trở về là được rồi, mọi thứ đều đáng giá!”
“Mau lại xem vết thương của dì Nguyệt và Sát tiền bối”.
Diệp Bắc Minh nhanh chóng bước tới chỗ hai người họ.
Anh dùng Quỷ Môn Thập Tam châm ổn định vết thương trên người họ.
“Dì Nguyệt, Sát tiền bối, đợi con giải quyết xong bọn họ thì sẽ chữa trị cho hai người ngay thôi!”
Cùng lúc đó, giọng nói lạnh lùng của Đường lão vang lên: “Cậu chính là tên Diệp Bắc Minh kia sao? Cậu dám chém...”
Ông ta còn chưa dứt lời, chỉ thấy một tàn ảnh lóe qua.
Rầm!
Cảnh tượng khiếp người xuất hiện, một bàn tay của Diệp Bắc Minh chọc xuyên qua trái tim của Đường lão.
Anh nắm lấy nó rồi bóp chặt lại.
Trái tim bị bóp nát.
Ngay sau đó, anh tóm lấy cái đầu của Đường lão rồi xé rách ra.
Đầu của Đường lão như một cái bánh nát bươm.
“Chỉ dựa vào ông mà cũng dám đụng đến người của tôi à?”
Giọng nói của anh như từ sâu trong địa ngục vọng tới.
Không gian tĩnh lặng, tất cả mọi người đều sững sờ.
Bách Lý Phong hít một hơi thật sau rồi nói: “Này! Cậu... Cậu dám giết người của Tiệt Thiên Giáo bọn tôi hả!”
“Mày muốn đối địch với Tiệt Thiên Giáo bọn ta sao?”
Diệp Bắc Minh liếc mắt qua, rồi thi triển ảnh thuấn!
Chỉ mấy bước đã xuất hiện trước mặt Bách Lý Phong.
“Cậu muốn làm gì?”
Bách Lý Phong sợ hãi liên tục lùi ra sau.
Diệp Bắc Minh nâng cánh tay đầm đìa máu kia lên bóp chặt yếu hầu của anh ta.
Bách Lý Phong sợ hãi vặn vẹo khuôn mặt: “Ngăn cậu ta lại, coi chừng cậu ta cho tôi!”
“Bổn công tử sẽ thưởng một triệu!”
Có trọng thưởng ắt có anh hùng, hơn mười đệ tử của Tiệt Thiên Giáo xông lên.
Con ngươi Diệp Bắc Minh rực máu, anh xé bọn họ như xé ếch, từng người từng người chết tức tưởi.
“Á...!”
Bách Lý Phong nhìn đống xác chết la liệt khắp mặt đất mà sợ đến choáng váng đầu óc.
Anh ta chưa bao giờ gặp người tàn nhẫn điên cuồng như thế.
“Cậu đừng tới đây, bố tôi là giáo chủ của Tiệt Thiên Giáo đấy, cậu dám động tới một sợi lông của tôi...”
Rầm!
Diệp Bắc Minh tung cước đá Bách Lý Phong lăn ra đất, rồi giẫm xuống đầu anh ta.
“Á...”, trước khi chết Bách Lý Phong kêu thảm lên một tiếng, rồi đầu nổ tung như trái dưa hấu.
“Ôi...”
Vương Bất Ly và Lý Ngao run người, cảm thấy sau lưng mình rét lạnh.
Đó là Diệp Bắc Minh sao?
Rõ ràng là người nọ mới ở cảnh giới Tiên Thiên sơ kỳ thôi mà sao lại có chiến lực khiếp người như thế chứ?
Một luồng sát ý lạnh như băng bao phủ hai người họ, ngay khi bọn họ vừa ngẩng đầu lên đã bắt gặp ngay ánh mắt lạnh lẽo của Diệp Bắc Minh.
Vương Bất Ly nuốt một ngụm nước miếng nói: “Diệp tông chủ, Ly Hỏa Tông bọn tôi cũng không có giết đệ tử của Thanh Huyền Tông!”
Chương 780: Nhà họ Chu phản bội
Lý Ngao cũng gật đầu nói: “Đúng thế, đây là tranh chấp do Đường Thiệu Nguyên và Tiệt Thiên Giáo bày ra!”
“Chúng tôi không hề có ác ý với Thanh Huyền Tông!”
Đường Thiệu Nguyên chính là Đường lão.
Diệp Bắc Minh bước tới chỗ hai người họ hệt như thần chết: “Tôi nói rồi, bước vào Thanh Huyền Tông, chết!”
Nháy mắt anh đã ra tay.
Anh tung ra một quyền, huyết quang đáng sợ bùng lên, một con rồng đỏ thẫm bay ra.
Nó hướng thẳng tới hai người họ.
Một luồng áp lực nghẹt thở đánh úp tới.
Vương Bất Ly tức giận hét lên: “Ranh con, cậu tưởng đó là thật hả?”
“Tưởng Vương Bất Ly tôi dễ bắt nạt à? Khi ông đây tung hoành đại lục Chân Võ, mẹ cậu còn đang uống sữa đấy!”
Ông ta gầm lên.
Vương Bất Ly điên cuồng vận chuyển chân nguyên, lôi điện quanh người điên cuồng lóe ra.
Ông ta tóm lấy một tia sét rồi ném thẳng tới chỗ huyết long.
Rầm!
Một tiếng nổ vang lên.
Vương Bất Ly kêu thảm thiết, mặt mũi đầy máu bay ngược ra ngoài.
Cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ vậy mà không cản được một quyền của Tiên Thiên sơ kỳ ư?
Mẹ ơi!
Đây là chuyện ngược đời gì thế!
“Mẹ!”
Lý Ngao sợ khiếp hồn: “Vương lão!”
Khi ông ta quay đầu lại thì Diệp Bắc Minh đã đứng trước mặt ông ta rồi.
Đồng tử Lý Ngao co rút lại: tốc độ nhanh quá.
Diệp Bắc Minh đưa tay tóm lấy cổ của Lý Ngao.
Sau khi chứng kiến chiến lực của Diệp Bắc Minh thì Lý Ngao chẳng dám phản kháng, ông ta nhanh chóng lui lại đằng sau.
Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại còn nhanh hơn, mấy chốc đã đuổi kịp.
Một chân của anh đạp xuống.
Tiếng răng rắc giòn giã vang lên, cột sống của Lý Ngao lập tức đứt gãy.
Ông ta quỳ rạp xuống đất như con chó, sắc mặt vô cùng hoảng sợ nói: “Diệp tông chủ, cầu xin tha mạng!”
“Tôi không phải là kẻ cầm đầu gây chuyện, tôi chỉ là người nghe lệnh làm việc thôi nên mới nhắm vào Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng thong dong bước tới nói: “Nói mau!”
“Là ai sai các người đối phó với Thanh Huyền Tông?”
Vương Bất Ly nhe răng cười khẩy nói: “Ranh con, cậu muốn biết hả? Nằm mơ đi!”
“Cậu dám đắc tội với ba tông môn bọn tôi, Thanh Huyền Tông chết chắc rồi!”
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh thản nhiên thốt ra một chữ.
Anh bước từng bước tới trước mặt Vương Bất Ly.
Anh nhấc chân lên.
Vương Bất Ly hoảng sợ nhìn đế giày Diệp Bắc Minh: “Cậu muốn làm gì?”
Rầm!
Anh đạp chân xuống, nháy mắt Vương Bất Ly đã hóa thành đống máu.
“Vương trưởng lão!”
Đệ tử của Ly Hỏa Tông hoảng hốt kêu lên.
Diệp Bắc Minh khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, quét ngang không gian.
Hơn một trăm người nổ tung, máu thịt bay tán loạn.
Người của Ly Hỏa Tông và Bạch Hổ Môn nháy mắt đã chết.
“Mẹ ơi!”
Lý Ngao sợ run người, vô cùng khiếp hãi.
Ông ta chưa bao giờ gặp người sát phạt quyết đoán như thế.
Tên nhãi này không coi mạng người ra gì thật sao?
Quá đáng sợ!
Lý Ngao sợ hét lên: “Diệp tông chủ, chỉ cần cậu đồng ý thả tôi ra thì tôi sẽ khai hết cho cậu biết!”
Xoẹt...!
Một tia kiếm khí lướt qua, hai chân Lý Ngao đi tong.
Giọng nói lạnh như băng kia vang lên: “Ông còn có tư cách bàn điều kiện sống còn với tôi hả?”
Lý Ngao sợ khiếp hồn, liên tục dập đầu nói: “Diệp tông chủ, thành thật xin lỗi, tôi nói! Tôi nói hết mà!”
“Năm ngày trước, có một người đàn ông tên là Chu Quốc Nghiệp đến Bạch Hổ Môn”.
“Chu Quốc Nghiệp gặp môn chủ xong thì môn chủ truyền xuống mệnh lệnh đối phó với Thanh Huyền Tông”.
“Còn về những chuyện khác thì tôi thật sự không biết!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta: “Chu Quốc Nghiệp? Nhà họ Chu?”
“Ông có gạt tôi không?”
Lý Ngao điên cuồng đập đầu nói: “Diệp tông chủ, từng chữ tôi nói đều là sự thật!”
Diệp Bắc Minh cười khẩy: “Yên tâm đi, ta tự mình xem thử!”
Hai mắt anh đỏ rực, đó là thuật sưu hồn.
“Á! Cậu là ai...”
Nháy mắt, đầu của Lý Ngao đau như muốn nứt ra.
Sau khi sưu hồn xong.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh trở nên cực kỳ tối tăm.
Tất cả mọi chuyện đều là sự thật.
“Chu Hoàng? Chu Hiếu Thiên?”
“Ha ha ha... thú vị, thật là thú vị!”
“Mình vừa mới cứu Chu Hiếu Thiên, ông ta đã đồng ý giúp mình bảo vệ Thanh Huyền Tông, lẽ nào chính là bảo vệ như vậy sao?”
Lý Ngao như cho dập đầu xin tha mạng: “Diệp tông chủ, có thể thả...”
Diệp Bắc Minh vung tay tát qua một cái, Lý Ngao hóa thành đống máu.
Người của Thanh Huyền Tông nghẹn họng chết trân đứng nhìn, quá dũng mãnh rồi.
Bỗng nhiên, một đệ tử trong đó quỳ xuống: “Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Các đệ tử khác thấy thế cùng đều quỳ xuống.
“Hoan nghênh tông chủ trở về!”
Từng tiếng nói quanh quẩn khắp không trung Thanh Huyền Tông.
....
Gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.
Tin tức của Thanh Huyền Tông truyền tới.
“Cái gì?”
Chu Hiếu Thiên kinh ngạc đứng phắt dậy: “Ly Hỏa Tông, Bạch Hổ Môn và Tiệt Thiên Giáo đều thất bại hả?”
“Diệp Bắc Minh còn sống ư?”