Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1186: Không thể kế vị nữ hoàng

Tử Long giao ma tỷ cho Diệp Bắc Minh xong, rồi trầm giọng nói: “Người của Thiên Ma Tộc bỗng nhiên xuất hiện bắt bố cậu đi rồi!”

“Nguyên nhân vì sao thì tôi cũng không biết!”

“Nhưng mà cậu yên tâm đi, chắc hẳn bố cậu không nguy hiểm tính mạng gì đâu!”

“Bây giờ Ma Uyên đang tạm thời yên bình, chúng ta đến Ma giới tìm bố cậu đi!”

“Sau khi Thiên Ma Tộc diệt vong, tôi có biết vài cứ điểm”.

“Tổn mười ngày nửa tháng gì đó chắc sẽ tìm được!”

Diệp bắc Minh suy nghĩ một lát rồi đáp: “Tiền bối Tử Long, tôi không có đủ thời gian”.

“Tôi cần phải đến Tu La Tộc một chuyến trước, đợi đến khi tôi xử lý xong chuyện ở Tu La Tộc sẽ hội họp với ông!”

Tử Long không hỏi nhiều, lựa chọn tin tưởng Diệp Bắc Minh vô điều kiện: “Tuân theo sự sắp xếp của Ma Chủ ạ!”

Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Tiền bối Tử Long, hay là ông cứ gọi tôi là nhóc Diệp đi!”

“Không được!”

Tử Long kiên quyết lắc đầu: “Cậu chính là Ma Chủ!”

Thấy Tử Long kiên trì như thế, Diệp Bắc Minh cũng hết cách.

Hai người bàn bạc một lát rồi nhanh chóng rời khỏi không gian này.

Bọn họ vừa mới rời đi, hai bóng người đen kịt xuất hiện: “Không ngờ rằng dưới Ma Uyên lại còn có một trận pháp trấn giới!”

“Tên Diệp Bắc Minh kia là người của Thiên Ma Tộc à?”

“Vật trong tay cậu ta là bảo bối tối thượng của Ma tộc, ma tỷ!”

“Chuyện này rất quan trọng, phải quay về bẩm báo chủ nhân!”

Đầu trâu mặt ngựa nhanh chóng quay đầu biến mất.

...

Ma giới, trong hoàng cung Tu La Tộc.

Chín vầng trăng đỏ như máu và một vầng thái dương màu tím vắt vẻo trên trời cao đối diện quảng trường trong hoàng cung.

Hôm nay là lễ kế vị của nữ hoàng Tu La Tộc.

Tu La Tộc đã mời các hoàng tộc lớn đến đây dự lễ.

Kẻ qua người lại tấp nập.

Gần quảng trường hoàng cung Tu La Tộc còn có hơn một triệu Ma tộc đứng.

Ở ngoài hoàng cung phần lớn là Ma tộc bình thường.

Bỗng nhiên.

Một bà lão từ từ đứng dậy, ngẩng đầu nhìn bầu trời.

Ánh mắt bà lão trầm xuống rồi nhìn vào cô gái đứng ở trung tâm quảng trường: “Công chúa, mọi người đã đợi với công chúa bảy ngày rồi đó!”

“Khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất sắp qua rồi!”

“Nếu công chúa không thể nhận được truyền thừa của tổ tiên Tu La Tộc thì e rằng công chúa không thể làm nữ hoàng đời tiếp theo được!”

Người vừa lên tiếng chính là đại trưởng lão của Tu La Tộc.

Vừa dứt lời.

Xoạt!

Vô số ánh mắt tập trung lên người cô gái đứng ở trung tâm quảng trường.

Mặt cô gái ấy hơi tái: “Đại trưởng lão, cho tôi thêm chút thời gian nữa”.

Đại trưởng lão ngoài cười nhưng trong không cười nói: “Điện hạ Ly Nguyệt à, nếu không nhận được truyền thừa thì thôi!”

“Cần gì làm trò trước mặt nhiều người như vậy chứ? Bây giờ chẳng còn bao nhiêu thời gian nữa rồi!”

“Lão đã cho công chúa bảy ngày, bây giờ đã tới khoảnh khắc cửu nguyệt đồng huy, tử dương sáng nhất rồi!”

“Công chúa đi xuống được rồi!”

Ly Nguyệt cắn bờ môi đỏ mọng: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”

Cô ta biết rằng một khi mình bước xuống.

Khi ấy cô ta đã vứt bỏ thân phận công chúa Tu La này.

Đến cả ngôi vị nữ hoàng của mẹ mình cũng phải chắp tay dâng lên cho người khác.

Mà người được lợi cuối cùng chính là đại trưởng lão trước mặt mình.

Đại trưởng lão vẫn cười hờ hững như trước: “Ly Nguyệt, lão phu cho cô cơ hội cuối cùng!”

“Nếu cô không đi xuống thì tôi sẽ công khai chuyện của cô cho mọi người biết!”

Ly Nguyệt cắn răng nói: “Đại trưởng lão, tôi làm được!”

“Được, có khí phách!”

Đại trưởng lão tươi cười, bước từng bước đến trước đài: “Theo tin tức mới nhất, công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa!”

“Trinh tiết của cô ta đã bị một kẻ bẩn thỉu nào đó cướp lấy rồi...”

“Cái gì?”

“Trinh tiết của công chúa Lý Nguyệt đã bị người khác lấy rồi ư?”

“Thật hay giả thế?”

“Tin tức này quá khủng khiếp!”

Quảng trường vốn yên lặng bỗng dưng vỡ òa.

Vô số Ma tộc trố mắt, không dám tin vào lỗ tai của chính mình.

Trên ghế mời khách quý, một người đàn ông trông giống như hậu duệ hoàng thất quý tộc bình tỉnh hỏi: “Chết tiệt! Đại trưởng lão bà nói công chúa Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa hả?”

Người nọ chính là hoàng tử của Dạ Xoa Tộc.

Trong cơ thể có huyết mạch Ma Hoàng.

Đại trưởng lão thở dài một cách bất đắc dĩ: “Điện hạ à, lão cũng vừa mới biết chuyện này thôi!”

“Vì trách nhiệm với Tu La Tộc nên mới buộc phải truyền chuyện này ra ngoài!”

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc tức giận bỏ đi: “Thật mất thời gian của tôi, chúng ta đi thôi!”

Nữ hoàng Tu La vỗ bàn tức giận quát: “Đại trưởng lão, bà có ý gì?”

Đại trưởng lão cười đáp: “Bệ hạ, tôi chỉ tường thuật lại sự thật thôi”.

“Lẽ nào lão nói sai rồi à? Quả thật Ly Nguyệt đã không còn là trinh nữ nữa!”

“Thân là công chúa của Tu La Tộc, lẽ nào cô ta không biết tầm quan trọng của trinh tiết à?”
Chương 1187: Tự xưng nữ hoàng

“Chưa lập gia đình đã mất trinh đúng là nỗi ô nhục của Tu La Tộc!”

Xoạt!

Hàng triệu ánh mắt đổ dồn vào người Ly Nguyệt.

Cơ thể mềm mại của cô ta run rẩy, phun ra một ngụm máu tươi: “Đại trưởng lão, chuyện không phải như bà nghĩ đâu!”

Đại trưởng lão cười cợt: “Không phải như thế à?”

“Nếu không thì phiền công chúa giải thích tại sao mình lại mất trinh tiết?”

“Hay là mời công chúa nói ra tên đó là ai trước mặt mọi người?”

Ly Nguyệt vừa định nói ra thân phận của Diệp Bắc Minh.

Cô ta chợt nhớ tới biến cố của Thiên Ma Tộc.

Một khi sự tồn tại của Diệp Bắc Minh lộ ra ánh sáng thì chắc chắn anh sẽ bị người của Thiên Ma Tộc truy sát.

“Không được, tôi không thể nói”.

Ly Nguyệt quả quyết lắc đầu.

Cho dù tình hình lúc này vô cùng bất lợi với mình nhưng cô ta vẫn không muốn bán đứng Diệp Bắc Minh.

Một vài tên đàn ông Ma tộc cười nhạo: “Ha ha, tôi còn tưởng công chúa Tu La thanh thuần cao quý cỡ nào đâu!”

“Hóa ra cũng chỉ là một ả đàn bà dâm đãng!”

“Còn chưa lập gia đình đã mất trinh rồi!”

“Khốn thật, thế mà tôi còn coi cô ta là nữ thần trong lòng mình nữa chứ!”

Rất nhiều gã đàn ông Ma tộc tức tối mắng chửi.

Những ả đàn bà Ma tộc vốn ghen ghét với Ly Nguyệt giờ đây đều hân hoan chế nhạo cô ta.

“Ha ha ha, buồn cười chết mất, ả đàn bà như vậy làm sao xứng làm nữ hoàng của chúng ta chứ?”

“Mau cút xuống đi!”

“Đúng đấy, cút xuống đi, cút xuống!”

Mọi người hóng hớt ham vui đều hùa theo chế nhạo.

Mắt đại trưởng lão thoáng hiện lên hàn ý, mụ ta vung tay ra lệnh: “Người đâu, lôi Ly Nguyệt xuống cho tôi!”

“Vâng!”

Mấy trăm người bước lên tế đàn.

“Ai dám động tới con gái của tôi!”

Nữ hoàng Tu La quát rồi từ từ bước lên tế đàn, che chắn cho Ly Nguyệt: “Có bổn hoàng ở đây, ai cho các người tới gần tế đàn hả?”

“Mau cút cho tôi!”

Sự uy nghiêm của nữ hoàng ập tới.

Hàng trăm tên hộ vệ kinh hãi lùi về sau.

Đại trưởng lão quát: “Mọi người chớ sợ, truyền thừa đã thất bại rồi, cô ta giờ đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa!”

“Ly Tố, lão cho cô một con đường sống, mau dẫn con gái cô cút khỏi Tu La Tộc đi!”

Nữ hoàng Tu La cười khẩy đáp: “Nếu tôi không làm theo thì sao?”

Sắc mặt đại trưởng lão trầm xuống: “Vậy đừng trách lão không khách khí!”

Mụ ta bước lên tế đàn rồi tung chiêu tấn công hai mẹ con họ! Luồng sức mạnh khủng khiếp bùng nổ.

Rầm!

Nữ hoàng Tu La bay ra ngoài, chẳng phải là đối thủ của mụ ta.

Nữ hoàng té ngã xuống đất, phun ra một ngụm máu tươi.

Ly Nguyệt nhảy xuống tế đàn, chạy tới chỗ nữ hoàng Tu La: “Mẹ ơi!”

Đại trưởng lão đứng trên tế đàn nhìn xuống hai mẹ con họ: “Đã nể mặt rồi mà còn không biết điều, hà cớ gì làm thế chứ?”

Nữ hoàng Tu La ôm ngực nói: “Nếu bổn hoàng không bị thương khiến thực lực suy giảm thì chỉ dựa vào bà mà cũng dám nói vậy với tôi hả?”

“Ha ha ha ha!”

Đại trưởng lão mỉm cười nói: “Ly Tố, ai bảo cô ngu ngốc quá làm gì?”

“Cô ngu ngơ trên chiếc ghế nữ hoàng này quá lâu rồi, hôm nay trước mặt nhiều vị khách khứa như vậy nên lão sẽ không giết cô!”

“Bổn hoàng cho cô một ngày dẫn theo con gái của mình cút nhanh đi!”

Mụ ta đã tự xưng nữ hoàng rồi.

Nói xong, mụ ta vung tay lên trấn áp nữ hoàng Tu La.

Răng rắc, nữ hoàng Tu La hét lên đau đớn, gân mạch trên người đứt gãy.

“Mẹ ơi!”

Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu, trong tay xuất hiện thêm một thanh trường kiếm, nhìn chằm chằm vào đại trưởng lão.

“Tôi sẽ giết bà!”

Sát ý trong cô ta bùng nổ lao tới phía trước.

Đại trưởng lão hờ hững nói: “Chán sống rồi!”

Bàn tay khô gầy của mụ ta nắm chặt, tung đấm về phía Ly Nguyệt.

“Không được đụng vào công chúa!”

Một bóng đen lóe lên rồi che chắn trước người Ly Nguyệt.

Rầm!

Người nọ đáp trả lại nắm đấm vừa rồi của đại trưởng lão, luồng dư chấn lan ra, bóng đen kia bị đánh hộc máu.

Mụ ta lạnh lùng nhìn người vừa ra tay đỡ đòn kia: “Ảnh Ma, thật to gan, dám ra tay với bổn hoàng hả?”

“Chán sống rồi à?”

Vẻ mặt Ảnh Ma lạnh lùng, lau vết máu vươn trên khóe miệng: “Trong mắt tôi chỉ có một nữ hoàng là Ly Tố!”

“Bà là cái thá gì chứ? Bà không nhận được truyền thừa, không được tổ tiên Tu La Tộc thừa nhận!”

“Vậy mà tự xưng là nữ hoàng à? Bà xứng chắc!”

Mặt đại trưởng lão vặn vẹo hung tợn, lực lượng hùng mạnh bùng nổ cuộn trào về phía Ảnh Ma.

“Chán sống thật mà!”

“Nếu đã chán sống rồi thì để bổn hoàng giúp một tay!”

Răng rắc!

Đầu gối Ảnh Ma nứt gãy, quỳ rạp xuống đất.

Cho dù là vậy hắn ta vẫn đứng che cho Ly Nguyệt.

Đại trưởng lão dữ tợn nói: “Chao ôi, xương cứng thật nhỉ!”

“Lão muốn xem thử, xương của mày cứng đến đâu!”

Mụ ta đưa tay lên, một bàn tay màu đen được hình thành.
Chương 1188: Xin lỗi, tôi tới muộn

Mụ ta tóm lấy bả vai của Ảnh Ma rồi bóp chặt, máu tươi bay tứ tung.

Một cánh tay của Ảnh Ma bị xé xuống, nhưng hắn ta vẫn đứng che cho Ly Nguyệt: “Muốn làm hại công chúa thì phải bước qua xác tôi!”

Nước mắt nữ hoàng Tu La tuôn trào: “Sao cậu ngu vậy hả, cút đi! Mau dẫn theo con gái chúng ta chạy mau đi!”

Tất cả mọi người sôi trào.

“Ôi vãi!”

“Chuyện gì thế này?”

“Nữ hoàng Tu La nói là con gái của chúng ta hả?”

“Lẽ nào... Ảnh Ma này là bố của công chúa Ly Nguyệt?”

“Chẳng trách công chúa Tu La lại mặt dày trơ tráo như vậy, hóa ra mẹ của cô ta cũng như thế!”

Đại trưởng lão cũng khá bất ngờ, chợt mỉm cười nói: “Ha ha ha ha, loại Ảnh Ma thấp hèn này mà cô cũng sinh con cho hả?”

“Ly Tố ơi là Ly Tố, cô đúng là đã làm bẩn huyết mạch Ma Hoàng của Tu La Tộc rồi!”

“Cái gì? Ảnh Ma... Ảnh Ma là bố mình ư?”

Ly Nguyệt không dám tin vào lỗ tai của mình, đôi mắt cô ta đỏ bừng.

Ảnh Ma bối rối không biết làm sao nhìn thoáng qua nữ hoàng Tu La.

Nữ hoàng Tu La gật đầu nói: “Nguyệt Nhi, hắn ta chính là bố của con!”

“Bố ư, Ảnh Ma là bố con!”

Ly Nguyệt không kiềm được nước mắt: “Hóa ra con cũng là đứa trẻ có bố như người khác!”

Ảnh Ma bối rối: “Nữ hoàng, tại sao muốn nói ra chứ?”

“Nếu không nói, cho dù hôm nay chúng ta chết danh dự của nữ hoàng cũng...”

Nữ hoàng Tu La cười đau thương: “Danh dự à? Ha ha, nó đã không còn quan trọng nữa rồi!”

“Có chết thì người một nhà chúng ta cũng phải chết chung một chỗ!”

Ảnh Ma run người, kích động ngửa mặt lên trời cười to: “Ha ha ha ha, được!”

“Có chết thì cả nhà chúng ta cùng chết!”

Đại trưởng lão cười cợt nói: “Ảnh Ma, mày nghĩ nhiều rồi!”

“Các người muốn chết chung một chỗ hả? Vậy bổn hoàng cố tình tách các người ra!”

Vừa nói xong, mụ ta vươn cánh tay gầy gò về phía Ảnh Ma.

Mụ ta định bụng bóp nát hắn ta.

Vút!

Một đường kiếm khí màu đen và tiếng rồng ngâm giáng xuống.

Rầm!

Đại trưởng lão còn chưa kịp hoàn hồn nhận thức chuyện gì vừa xảy ra thì cánh tay đang vươn ra kia đã bay đâu mất.

Một bóng người từ trên trời giáng xuống đứng vững vàng bên cạnh đám người nữ hoàng Tu La.

Đại trưởng lão khiếp sợ nhìn người trước mặt: “Cậu là ai?”

Người nọ chỉ chừa cái bóng lưng cho mụ ta rồi nói với nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, tôi thật lòng xin lỗi, tới muộn rồi...”

Nữ hoàng Tu La kinh ngạc: “Sao cậu lại tới đây? Tôi còn tưởng cậu sẽ không tới chứ!”

Ly Nguyệt sửng sốt, nức nở òa khóc: “Hu hu hu, chồng ơi, bọn họ bắt nạt em!”

Cô ta vốn là công chúa của Tu La Tộc nhưng lại dùng chính sự trong trắng của mình để cứu anh một lần.

Diệp Bắc Minh không thể nào thờ ơ được.

Anh lấy ra mấy viên đan dược, rồi yên lặng xoa đầu công chúa Tu La: “Yên tâm đi, chỉ cần có tôi ở đây thì sẽ không để bất kỳ ai bắt nạt bọn cô!”

“Vâng ạ!”

Công chúa Tu La luôn ngang ngược vô đối giờ đây lại ngoan ngoãn gật đầu.

“Trời ạ!”

“Vãi đạn!”

Khi thấy cảnh đó, cả không gian rộ lên.

Ánh mắt hoàng tử Dạ Xoa Tộc trầm xuống, lạnh lùng nói: “Lẽ nào chính là thằng nhóc này lấy trinh tiết của công chúa Tu La?”

“Chết tiệt!”

Hoàng tử Huyết Linh Tộc ngồi một bên cũng nắm chặt tay.

Hoàng tử Huyết Linh Tộc đã theo đuổi công chúa Tu La biết bao lần mà đã bị người khác nhanh chân chiếm chỗ.

Mà điều càng khiến người ta phẫn nộ ấy chính là tình địch lại chỉ là một tên cảnh giới Giới Vương mà thôi.

Còn thực lực của mình là cảnh giới Thiên Huyền, cộng thêm huyết mạch Ma Hoàng nữa, dựa vào đâu mà lại thua tên đó chứ?

Trong đám đông, ánh mắt một lão già Ma tộc trầm xuống.

Lão già đó liên tục quan sát Diệp Bắc Minh: “Sao khí tức của thằng nhóc này lại quen thuộc đến vậy chứ?”

“Lẽ nào là...”

Bỗng nhiên.

Đại trưởng lão tàn độc nói: “Chính kẻ bẩn thỉu là cậu đã vấy bẩn công chúa hả?”

Máu từ cánh tay cụt của mụ ta di chuyển trong không trung rồi mụ ta lại mọc ra một cánh tay mới tinh mềm mại.

Mụ ta chỉ tay vào Diệp Bắc Minh: “Bổn hoàng lấy thân phận tân hoàng của Tu La Tộc ban cho cậu cái chết!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Trước mặt tôi mà bà cũng dám xưng hoàng à?”

“Bà là cái thá gì chứ, mau quỳ xuống cho tôi!”

Anh bước lên, chủ động tấn công.

Nữ hoàng Tu La nhắc nhở: “Cẩn thận, mụ ta đang ở cảnh giới Tạo Hóa, cậu không phải là đối thủ của mụ ta đâu!”

Vẻ mặt của lũ Ma tộc ở đây như đang gặp quỷ.

Cả bọn há hốc mồm: “Sao cậu ta dám làm thế chứ?”

Đến cả đại trưởng lão cũng sửng sốt, không ngờ rằng Diệp Bắc Minh dám chủ động tấn công mình.

Mụ ta nhe răng cười khinh: “Đồ vô dụng, dựa vào đánh lén mà chém được một tay của lão mà tưởng bản thân mình vô địch rồi hả?”

Ngón tay gầy gò chĩa ra: “Tu La... kén tằm!”

Sau đó.

Đầu ngón tay mụ ta xuất hiện một ngọn lửa màu xanh biết rồi hóa thành một tấm lưới màu xanh lục.

Tấm lưới ấy vung về phía Diệp Bắc Minh.
Chương 1189: Cấm thuật của Tu La Tộc

Anh nâng kiếm lên, tấm lưới màu xanh lục ấy bị chém đứt.

“Hả?”

Ánh mắt đại trưởng lão tối sầm, cảm thấy có gì đó không hợp lý.

Chỉ là một kẻ cảnh giới Giới Chủ sao có thể phá được thần thông của mình chứ?

Mụ ta vừa lấy lại tinh thần thì khiếp sợ phát hiện mình chẳng thấy Diệp Bắc Minh đâu nữa.

Người đâu mất rồi?

“Đại trưởng lão, ở sau lưng!”, một gã thuộc hạ trung thành kêu to.

Đại trưởng lão cảm thấy sau lưng mình lạnh sống lưng bèn quay đầu lại xem thử.

Đúng lúc mắt đối mắt với đôi mắt lạnh như băng kia của Diệp Bắc Minh, mụ ta mở miệng theo bản năng: “Đồ vô dụng, tốc độ của cậu...”

Diệp Bắc Minh thẳng tay chém đầu đại trưởng lão.

“Cậu dám!”

Đại trưởng lão hét lên.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục giáng xuống, đầu của đại trưởng lão bị gặt như một quả dưa hấu.

Cơ thể cũng bay ngược ra ngoài.

“Không thể nào!”

“Chẳng phải tên nhãi này đang ở cảnh giới Giới Chủ à?”

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc và hoàng tử của Huyết Linh Tộc nhìn nhau, cả hai đều thấy sự khiếp sợ sâu trong đáy mắt người kia.

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ: “Cảnh giới Tạo Hóa dễ chết vậy à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Mụ ta còn chưa chết, cẩn thận đó!”

“Chưa chết hả?”

Diệp Bắc Minh kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Cái thân không đầu của đại trưởng lão bỗng đứng lên tấn công vào Diệp Bắc Minh.

Một giọng nói khàn khàn phát ra từ bụng mụ ta: “Đồ súc sinh, cậu dám phá đầu của lão à?”

“Bây giờ không phải cậu muốn chết là chết đâu, lão quyết định phải tra tấn cậu thật tàn nhẫn, chẳng những khiến cậu sống không bằng chết!”

“Mà thần hồn của cậu trọn đời không được siêu thoát nữa!”

“Tu La... Phán Quyết Địa Ngục!”

Mụ ta vừa dứt lời, cuồng phong xung quanh cuộn trào, ma khí quay cuồng.

Mười hai cái hố đen bỗng nhiên xuất hiện, lũ ác quỷ ồ ạt chạy ra ngoài.

Chúng ùn ùn kéo tới chỗ Diệp Bắc Minh.

Chỉ trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã bị lũ ác quỷ bao vây tứ phía.

Ly Nguyệt hốt hoảng: “Chồng ơi!”

Nữ hoàng Tu La khiếp sợ la to: “Bà dám sử dụng cấm thuật của Tu La Tộc gọi ác quỷ của địa ngục tới đây sao!”

“Làm vậy sẽ khiến Tu La Tộc lâm nạn, bà điên thật rồi!”

Đầu của đại trưởng lão mọc lại.

Mụ ta tàn độc, khát máu.

Hung tợn và đầy đáng sợ.

Mụ ta nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: “Tên súc sinh này thật đáng chết, những ác quỷ đó sẽ cắn xé máu thịt của cậu ta!”

“Chắc chắn rằng thần hồn của cậu ta sẽ chết trong cơn đau đớn vô tận!”

“Thần hôn bị ác quỷ cắn nuốt sẽ vĩnh viễn không được siêu thoát!”

Bỗng nhiên.

Gầm gừ!

Một tràn tiếng rồng ngâm quen thuộc vang lên, một cảnh khiến đại trưởng lão cả đời không quên xuất hiện.

Trước mắt mụ ta.

Chín con Ma Long màu đen bay vút lên cao hóa to cả trăm mét.

“Ma Long ư?”

Hàng triệu Ma tộc ở đây sửng sốt.

Chỉ có ông lão trong đám đông kia nhíu mắt: “Quả nhiên là thế!”

Lũ ác quỷ bao vây Diệp Bắc Minh như nhìn thấy thứ gì đó còn đáng sợ hơn chính chúng nó bèn cuồng loạn tháo chạy.

Chín con Ma Long giương nanh múa vuốt, chúng bay tới nuốt sạch đám ác quỷ kia.

Ly Nguyệt phấn khích nhảy lên: “Chồng ơi, ngầu quá!”

Nữ hoàng Tu La không dám tin: “Thằng nhóc này!”

Đại trưởng lão sửng sốt chỉ vào Diệp Bắc Minh: “Cậu...”

“Ác quỷ của bà hình như hơi nhát nhỉ?”

Diệp Bắc Minh tặng cho mụ ta một ánh mắt đầy khinh thường.

Đại trưởng lão hoảng sợ lùi về sau, tức giận nghĩ thầm: “Mình là cảnh giới Tạo Hóa cơ mà, có gì phải sợ chứ?”

“Đồ súc sinh...”

Ầm!

Thoắt cái Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt đại trưởng lão với tốc độ chóng mặt tung một quyền.

Miệng đại trưởng lão răng thịt lẫn lộn, máu tươi đầm đìa, bay ra ngoài, nửa câu sau còn chưa kịp đi ra khỏi miệng.

“Cậu dám...”

Mụ ta còn chưa kịp nói xong.

Rầm!

Đòn tấn công thứ hai đã tới, chân nguyên mụ ta vừa ngưng tụ đã tiêu tan.

Mụ ta lại lần nữa chật vật bay ra ngoài.

Đại trưởng lão vật vã đứng dậy rồi phẫn nộ gầm lên: “Đồ súc sinh, tôi là đại trưởng lão của Tu La Tộc, cậu dám...”

Diệp Bắc Minh đâm một kiếm xuyên thủng đan điền của đại trưởng lão.

“Á...”

Đại trưởng lão hét lên những tiếng kêu đau thấu xương, quay đầu hung tợn nhìn về đám trưởng lão còn lại: “Các người còn đứng đờ ra đó làm gì nữa, mau xông lên!”

“Quân lính của Tu La Tộc đâu, mau giết tên súc sinh này cho tôi!”

Những trưởng lão còn lại mới kịp hoàn hồn.

Bọn họ bước vội ra khỏi hàng.

“Oắt con dừng tay lại!”

“Cậu dám đánh đại trưởng lão à?”

“Nơi đây là Tu La Tộc, không phải là nơi cậu có thể giương oai tác quái!”

“Người đâu!”

Một loạt lão già xông lên bao vây Diệp Bắc Minh.

Đùng! Đùng! Đùng!

Cùng lúc đó, trên quảng trường truyền tới tiếng bước chân rầm rộ.

Hàng triệu quân lính tới đây.
Chương 1190: Màn hỗ trợ đi vào lòng đất

Trong chốc lát, cả quảng trường chật kín binh lính.

Nữ hoàng Tu La hét to: “To gan, tôi mới là nữ hoàng Tu La!”

“Ai cho các người tới đây! Mau lui ra cho tôi!”

Triệu binh lính thờ ơ.

Đại trưởng lão trườn tới chân Diệp Bắc Minh, mặt nở một nụ độc ác: “Ly Tố, cô đã không còn là nữ hoàng Tu La nữa rồi!”

“Ly Nguyệt đã thất bại rồi, cô không thể tiếp tục làm nữ hoàng Tu La được nữa!”

Mụ ta ngẩng đầu, tàn độc nhìn Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, tôi cho cậu cơ hội cuối cùng!”

“Mau quỳ xuống cho tôi, nếu không đại quân của Tu La Tộc sẽ đạp cậu thành thịt vụn đó!”

Dứt lời, đại quân của Tu La Tộc gầm vang.

“Quỳ xuống! Quỳ xuống!”

Tiếng gầm làm rung chuyển của bầu trời.

Vô số khách khứa biến sắc, trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi.

Bọn họ lùi về phía sau rồi theo bản năng cúi đầu xuống.

Sắc mặt trắng bệch.

Dù là Ma Hoàng giáng thế cũng chẳng phải đối thủ của đội quân khổng lồ kia.

Ai ngờ rằng Diệp Bắc Minh mỉm cười kiêu ngạo: “Triệu binh lính thì có là gì?”

“Cho dù có triệu binh lính ở đây, Diệp Bắc Minh tôi đã muốn giết bà rồi thì chẳng ai có thể ngăn cản đâu!”

“Cậu nói cái gì?”

Đại trưởng lão không dám tin.

Trong lòng mụ ta đầy khiếp sợ, trông thằng nhóc này không giống nói giỡn lắm: “Cậu không dám...”

Diệp Bắc Minh cắt ngang lời mụ ta: “Tôi đã giết rất nhiều người, suy nghĩ của bọn họ rất giống với bà!”

Anh nhấc chân lên rồi hung hăng giẫm mạnh xuống.

Răng rắc.

Đầu đại trưởng lão nổ tung.

“Không...”

Cơn đau làm cơ thể đại trưởng lão run rẩy, đầu của mụ ta lại nổ tung lần nữa.

Nhưng mụ ta vẫn chưa chết!

Một cái đầu khác mọc ra, mụ ta hoảng sợ nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể giết tôi!”

“Nhị trưởng lão còn đợi gì nữa chứ? Mau cứu tôi!”

Rầm!

Một chân nữa giẫm xuống.

Đầu đại trưởng lão lại nổ tung lần ba.

Ngay sau đó, cái đầu thứ tư mọc ra.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Chuyện gì thế?”

Nhị trưởng lão bỗng hét lên: “Diệp Bắc Minh, bản thể của đại trưởng lão là một con Ma Trùng chín đầu!”

“Mụ ta có tổng cộng chín đầu, cậu đừng mơ giết được mụ ta!”

“Thức thời thì mau thả đại trưởng lão ra cho tôi, nếu không triệu binh lính kia sẽ cho cậu chết không có chỗ chôn!”

Phụt!

Đại trưởng lão tức hộc máu mồm: “Nhị trưởng lão, ý gì đó hả!”

“Ồ?”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Chín đầu cơ à? Đạp từng cái thật phiền!”

“Phần Thiên Chi Diễm, đốt!”

Một đóa hoa sen lửa hiện lên trong tay anh rồi từ từ hạ xuống.

Ngay khi nó tiếp xúc với đại trưởng lão đã thiêu đốt mụ ta trong nháy mắt.

“Á...”

Đại trưởng lão điên cuồng giãy dụa, gào thét thê thảm còn hơn cả ác quỷ: “Triệu binh lính nghe lệnh, giết cậu ta cho tôi...”

Mụ ta nói xong đã hóa thành một đống tro tàn.

“Đại trưởng lão! Không!”

Nhị trưởng lão gầm lên: “Cậu thật đáng chết!”

Nhị trưởng lão chỉ tay vào Diệp Bắc Minh nói: “Vì đại trưởng lão đã hy sinh, giết cậu ta báo thù cho đại trưởng lão!”

“Giết!”

“Báo thù cho đại trưởng lão!”

Mười mấy trưởng lão Tu La Tộc cuồng bạo.

Triệu binh lính sau lưng gầm thét.

“Tôi nhân danh nữ hoàng ra lệnh cho các người mau dừng tay!”

Mặc cho nữ hoàng Tu La ngăn cản thế nào thì triệu binh lính kia vẫn tấn công Diệp Bắc Minh như không nghe thấy gì.

Sắc mặt mấy trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm đầy dữ tợn, cho dù tháp Càn Khôn Trấn Ngục có ra tay thì chuyến này Diệp Bắc Minh lành ít dữ nhiều rồi.

Càng đừng nói sau lưng anh còn có triệu binh lính đang tới.

Nhị trưởng lão nhe răng cười khẩy: “Diệp Bắc Minh, cậu đã giết đại trưởng lão, giờ chết đi là vừa!”

Mười mấy cao thủ cảnh giới Siêu Phàm tấn công từ bốn phương tám hướng.

Ngay tại khoảnh khắc ngàn cân treo sợi bún kia.

Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Thế à?”

Anh lật cổ tay, ma tỷ xuất hiện.

Ngay sau đó, một luồng sức ép đầy uy nghiêm từ trong ma tỷ bùng nổ.

“Tất cả mau quỳ xuống cho tôi!”

Triệu binh lính đang xung phong tấn công sợ vỡ mật, không thể khống chế được hai chân của mình.

Bùm!

Dưới sức ép của ma tỷ.

Triệu binh lính đồng loạt quỳ xuống như dân gặt lúa.

Thế giới tĩnh lặng.

Mấy trưởng lão Tu La Tộc đang xông tới trước toát mồ hôi hột.

Luồng lực lượng thần bí kia ép bọn họ thở không nổi chỉ đành quỳ gối xuống đất.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK