Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vốn có chức năng trữ vật, bất kỳ thứ gì của ký chủ cũng có thể chứa ở bên trong”.
“Chỉ cần một ý niệm của cậu là được, không tin thì cậu thử đi”.
“Vậy sao?”, đôi mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Trong lòng anh thầm niệm kiếm Đoạn Long!
Hư ảnh trong tay lấp lóe, ngưng thành vật thật.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện.
“Lợi hại thế sao?”, Diệp Bắc Minh rất kinh ngạc.
Chức năng trữ vật không gian Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật nghịch thiên.
“Đừng kinh ngạc nữa, cậu không còn nhiều thời gian đâu”.
“Cậu luyện đan, tăng cấp, luyện kiếm đã qua hai ngày rưỡi”.
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh vừa nhìn thời gian trên điện thoại.
Vội vàng cất kiếm Đoạn Long đi.
Bắt đầu luyện chế đan dưỡng nhan!
Chỉ lúc sau, trong phòng thí nghiệm ngập tràn mùi thuốc.
…
Cùng lúc đó, bên ngoài phòng thí nghiệm.
Ngụy Yên Nhiên đã đợi hai ngày rưỡi.
Một đám nguyên lão trong phòng thí nghiệm sớm đã tái xanh mặt.
Có người nóng tính nhảy lên chửi mắng.
Một nguyên lão có thâm niên lâu năm chỉ vào mặt Ngụy Yên Nhiên: “Ngụy Yên Nhiên, tôi là nguyên lão nghiên cứu cùng mẹ cô”.
“Cô xem cô, bây giờ đang làm gì hả?”
“Nghiên cứu xảy ra sai sót thì cũng thôi đi”.
“Sáng sớm ngày mai, chúng ta phải dự bán đan dưỡng sinh ra bên ngoài!”
“Mà cho đến bây giờ, đến cái lông cũng chưa nhìn thấy”.
“Cô còn cho người ngoài sử dụng phòng thí nghiệm, đầu óc cô đang nghĩ gì thế hả?”
Ngụy Yên Nhiên ngồi trên ghế, dựa lưng vào cửa phòng thí nghiệm.
Không nói một lời.
Từ hơn hai ngày nay, trừ việc đi vệ sinh, thì cô ta đều túc trực ăn cơm uống nước tại đây.
Cô ta cố chịu áp lực, chỉ là vì tin tưởng Diệp Bắc Minh.
Lúc này, Ngụy Tử Khanh dẫn theo một đám cổ đông đi đến.
Người phụ nữ đẫy đà này khoanh hai tay trước ngực, cao ngạo hống hách: “Ngụy Yên Nhiên, đúng bảy giờ sáng mai, buổi công bố sẽ bắt đầu”.
“Cái gì? Không phải mười rưỡi sao?”, Ngụy Yên Nhiên cắn răng.
Ngụy Tử Khanh cười: “Chết đến nơi rồi, mà còn để ý ba tiếng này hả?”
“Đây là ý của hội cổ đông”.
“Vì mười rưỡi sẽ là buổi họp nhận chức chủ tịch của tôi, hiểu không?”
Cô ta hoàn toàn không che giấu bộ mặt thật.
Sắc mặt Ngụy Yên Nhiên khó coi: “Ngụy Tử Khanh, chị vẫn chưa thắng đâu”.
“Ha ha ha!”
Ngụy Tử Khanh cười chế nhạo: “Vậy cô chứ chờ đi, bây giờ còn mười tiếng nữa là đến bảy rưỡi sáng mai”.
“Tôi về ngủ cho đẹp da dây”.
“Cô cứ đợi Diệp Bắc Minh đó cho cô bất ngờ đi!”
“Ha ha ha…”
Ngụy Tử Khanh huênh hoang bỏ đi.
“Hừ!”
“Cô đúng là hết thuốc chữa rồi!”
“Bên ngoài nói cô là hổ mẹ chó con, không phải nói đùa”.
“Chẳng có chút tác dụng nào, phế vật!”
Một số nguyên lão của phòng thí nghiệm nổi giận phất tay áo bỏ đi.
Chỉ còn lại một mình Ngụy Yên Nhiên, ngẩn người ngồi trước cửa phòng thí nghiệm.
‘Diệp Bắc Minh, anh tuyệt đối đừng khiến tôi thất vọng…’
Sáu giờ sáng.
Ngụy Yên Nhiên giật mình tỉnh dậy từ trong mơ.
Cô ta quay đầu nhìn cánh cửa phòng thí nghiệm một cái, vẫn đóng chặt.
Không có dấu hiệu mở cửa.
Ngụy Yên Nhiên cười khổ một tiếng: “Thất bại rồi sao?”
Thư ký Tiền vội chạy đến: “Chủ tịch, hôm nay là ngày bán ra đan dưỡng nhan, tất cả phóng viên đều đến rồi”.
“Bây giờ đang chặn ở trước cửa công ty”.
“Chủ tịch, cô mau đi tắm rửa, sau đó đi gặp phóng viên đi”.
Ngụy Yên Nhiên chậm rãi đứng lên, thở ra một hơi nặng nề.
“Cái gì phải đến thì sẽ đến”.
“Tôi đi tắm rửa, đúng bảy giờ bắt đầu họp bán”.
Nói xong, rồi nhìn cửa phòng thí nghiệm lần cuối cùng.
Thở dài một tiếng, hơi chua sót rời đi.
Sau khi tắm rửa xong, Ngụy Yên Nhiên xuất hiện ở hội trường dự bán với nét mặt hồng hào rạng rỡ.
Trong đại sảnh của công ty dược phẩm Thiên Hương sớm đã chật kín người.
Rất nhiều phóng viên đã đến đây từ năm giờ sáng.
Nhìn thấy Ngụy Yên Nhiên xuất hiện, tất cả phóng viên đều ào lên.
“Tổng giám đốc Ngụy, đan dưỡng nhan mà công ty dược phẩm Thiên Hương quảng cáo ba ngày trước có phải thật không?”
“Chủ tịch Ngụy, tôi là biên tập viên của đài truyền hình phát trực tiếp, ba ngày trước, đan dưỡng nhan mà cô công bố đã dẫn đến làn sóng lớn trên mạng, xin hỏi dan dưỡng nhan hôm nay dự bán thực sự có công hiệu như vậy không?”
“Tổng giám đốc Ngụy, phụ nữ thực sự có thể từ bốn mươi năm mươi tuổi trẻ lại như hai mươi tuổi không?”
“Kiểu tuyên truyền này có phải là chiêu trò quảng cáo không? Có phải là quảng cáo giả không?”
Cả hội trường bùng nổ!
Mấy trăm phóng viên đều đến đây.
Còn có rất nhiều blogger làm đẹp.
Thậm chí còn có người phát trực tiếp ngay tại hội trường.
Ngụy Yên Nhiên đứng trên sân khấu, cố hết sức giữ bình tĩnh, mỉm cười nói: “Các vị, mọi người đừng vội, tôi sẽ từ từ giới thiệu đan dưỡng nhan cho mọi người”.
“Từ từ giới thiệu?”
“Tổng giám đốc Ngụy, chúng tôi đã đợi ba ngày rồi”.
Một số phóng viên cười lạnh lùng.
Ngụy Tử Khanh nháy mắt.
Một nữ phóng viên tiến lên trước, cất giọng ép người: “Tổng giám đốc Ngụy, đan dưỡng nhan đâu?”
“Nếu đã là buổi họp dự bán, thì phải mang đan dưỡng nhan ra ngay từ đầu để mọi người xem công hiệu chứ phải không”.
Triệu Lâm, phóng viên tạp chí làm đẹp.
Có địa vị rất cao trong giới thời thượng.
“Việc này…”
Ngụy Yên Nhiên hơi khó xử.
Triệu Lâm thấy vậy, thừa thắng xông lên: “Tổng giám đốc Ngụy, chắc không phải cô không có đan dưỡng nhan chứ?”
Lời vừa được nói ra, lập tức dấy lên ngàn tầng sóng!
“Cái gì?”
“Không có đan dưỡng nhan?”
“Thế chẳng phải quảng cáo láo sao?”
“Công ty dược phẩm Thiên Hương quảng cáo giả? Doanh nghiệp lớn như vậy, giá thị trường mấy chục tỷ, lại đi quảng cáo giả?”
Cả hội trường sôi sục!
Ngụy Yên Nhiên vẫn cười nói: “Công ty dược phẩm Thiên Hương chúng tôi đương nhiên có đan dưỡng nhan, đang chuẩn bị ra mắt với mọi người”.
Cô ta cũng không biết mình có thể trụ được bao lâu!
Triệu Lâm không định bỏ qua cho Ngụy Yên Nhiên: “Đã như vậy thì tổng giám Ngụy lấy ra đi”.
“Chỉ cần cô lấy ra đan dưỡng nhan, tin đồn sẽ không cánh mà bay”.
“Bây giờ, cô đang luyên thuyên cả nửa ngày, không lấy đan dưỡng nhan ra, rất khó để người khác tin”.
Cô ta tiến lên một nước, trèo lên cả sân khấu.
Chương 138: Đan hủy dung
Triệu Lâm nhìn xung quanh, lớn tiếng hét nói: “Mọi người nói xem có phải không”.
“Đúng thế!”
“Đúng thế!”
“Ngụy Yên Nhiên mau lấy đan dưỡng nhan ra đi!”
“Mọi người đều đến vì đan dưỡng nhan, rốt cuộc là cô có không hả?”
Một mình Triệu Lâm khuấy động bầu không khí ở hội trường.
Lúc này.
Ngụy Tử Khanh lên tiếng.
Ném ra cọng cỏ cuối cùng đè chết Ngụy Yên Nhiên.
“Ngụy Yên Nhiên, chủ tịch Ngụy mau lấy đan dưỡng nhan ra đi, để mọi người xem sản phẩm của công ty dược phẩm Thiên Hương chúng ta đi”.
Ngụy Tử Khanh lớn tiếng hô nói.
Triệu Lâm cười gọi lớn: “Tổng giám đốc Ngụy, chắc không phải cô không có đan dưỡng nhan đấy chứ?”
Cô ta đã thể hiện rõ ý đồ xấu.
Ngụy Yên Nhiên sầm mặt: “Chúng tôi có!”
“Chỉ là vẫn chưa chế tạo ra”.
Lời vừa được nói ra!
Toàn hội trường tĩnh lặng như cái chết!
Triệu Lâm cười: “Chưa chế tạo ra? Thì là không có mà!”
“Tổng giám đốc Ngụy, thì ra cô đang nói dối, lừa gạt mọi người”.
Tách tách tách!
Máy ảnh lóe lên.
Chụp hàng loạt bức ảnh!
Ngụy Tử Khanh nở nụ cười của kẻ chiến thắng.
Một tiếng sau, trên mặt báo sẽ có tít lớn.
Chủ tịch Ngụy Yên Nhiên của công ty dược phẩm Thiên Hương tuyên truyền giả về đan dưỡng nhan!
Qua một tiếng nữa, tin tức Ngụy Tử Khanh ngồi lên vị trí chủ tịch công ty dược Thiên Hương sẽ được lên mặt báo.
Đột nhiên, một bóng người xuất hiện đi lên sân khấu.
Ban đầu không ai chú ý đến.
Cùng với bóng người đó đi lên, càng lúc càng nhiều người nhìn qua.
“Là anh ta?”
Ngụy Tử Khanh nhướn mày, có dự cảm không tốt.
Ngụy Yên Nhiên cũng cảm thấy không đúng, vì ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn về phía sau lưng cô ta.
Ngụy Yên Nhiên bỗng quay đầu lại!
Chỉ thấy Diệp Bắc Minh đứng phía sau cô, nở nụ cười: “Tôi không đến muộn chứ?”
Ngụy Yên Nhiên kích động.
Đôi mắt đỏ bừng.
Nước mắt trào ra, nhào vào lòng Diệp Bắc Minh: “Cuối cùng anh cũng đến rồi, không muộn, không muộn chút nào”.
“Được”.
Diệp Bắc Minh khẽ cười một tiếng.
Vỗ lên vai cô ta: “Sau đây để tôi giới thiệu đi”.
“Được!”
Ngụy Yên Nhiên ngoan ngoãn gật đầu, có cảm giác an toàn chưa từng có.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng lướt nhìn Triệu Lâm một cái, quát nói: “Cút xuống!”
“Anh nói cái gì?”
Triệu Lâm liền dựng lông: “Anh biết tôi là ai không hả?”
“Tôi là…”
Cô ta còn chưa nói hết.
Phập!
Diệp Bắc Minh giơ chân đạp thẳng lên bụng của Triệu Lâm.
Cô ta lăn xuống sân khấu như chó chết!
“Anh dám đánh tôi? Công ty dược phẩm Thiên Hương các người xong rồi!”, Triệu Lâm phát điên bò dậy, gào thét về phía Diệp Bắc Minh và Ngụy Yên Nhiên: “Hôm nay, nếu các người không lấy ra đan dưỡng nhan”.
“Hoặc là đan dưỡng nhan không có hiệu quả, thì tôi sẽ bóc phốt các người trên tạp chí thời thượng!”
Diệp Bắc Minh cũng chẳng có ý muốn nhìn cô ta thêm một cái.
Trực tiếp lên tiếng: “Đan dưỡng nhan ở chỗ tôi, tôi lười giới thiệu”.
“Một người bất kỳ lên đây, miễn phí dùng thử một viên đan dưỡng nhan!”
Chỉ cần khiến mọi người nhìn thấy hiệu quả của đan dưỡng nhan.
Đều có tác dụng hơn giới thiệu gì đó!
Giới thiệu cái gì chứ!
Mọi người lập tức yên tĩnh!
Tỏ vẻ hiếu kỳ, chẳng lẽ đan dưỡng nhan thực sự có hiểu quả như quảng cáo sao?
Triệu Lâm cười lạnh lùng một tiếng, nháy mắt.
Lập tức một người phụ nữ khoảng bốn mươi năm tuổi đi ra: “Để tôi, chẳng phải đan dưỡng nhan cùa các người có thể khiến người ta trở lại dung mạo tuổi hai mươi sao?”
“Để tôi thử!”
“Được, mời lên sân khấu”, Diệp Bắc Minh thản nhiên nói.
Người phụ nữ đi lên sân khấu.
Diệp Bắc Minh bảo người bê một chiếc ghế lên cho cô ta ngồi.
Sau đó, lấy ra một viên đan dưỡng nhan cho người phụ nữ uống.
Sau khi uống xong, dùng một chiếc khăn trắng chùm lên mặt người phụ nữ đó.
“Anh đang làm gì thế?”
Người phụ nữ uống đan dưỡng nhan cau mày.
Diệp Bắc Minh nói: “Để mọi người thấy rõ hiệu quả”.
“Được, tôi cũng muốn xem xem có hiệu quả gì”, người phụ nữ hừ lạnh lùng một tiếng, vốn không tin.
Cô ta và Triệu Lâm đến đây là để vạch trần chuyện lừa gạt đan dưỡng nhan.
Diệp Bắc Minh bình tĩnh: “Đợi ba mươi phút là được”.
Thời gian trôi qua từng giây từng phút.
Tất cả mọi người nhìn chằm chằm người phụ nữ trên sân khấu!
“Rốt cuộc có hiệu quả không?”
“Ba mươi phút, sẽ khiến con người trở lại dung mạo tuổi hai mươi, dù thế nào cũng không thể!”
“Đúng thế, nếu thành công thì chẳng phải là nghịch thiên à?”
Mọi người dưới sân khấu thì thầm bàn tán.
Diệp Bắc Minh đứng chắp tay sau lưng, nhắm mắt dưỡng thần.
Hai tay Ngụy Yên Nhiên đan chặt với nhau, căng thẳng chờ đợi!
Rốt cuộc đan dưỡng nhan có hiệu quả không, liên quan đến tương lai của cô ta.
Ngụy Tử Khanh cũng căng thẳng, lo lắng xảy ra sự cố, quan sát kỹ từng chút tất cả mọi việc.
Ba mươi phút trôi qua.
Diệp Bắc Minh cho người vén khăn trắng trên mặt người phụ nữ đó!
“A!”
Mọi người dưới sân khấu kinh ngạc, vẻ mặt kinh hoàng.
Suýt suýt suýt!
Tất cả mọi người đều kinh sợ lùi lại phía sau như gặp ma!
“Sao thế?”
Người phụ nữ đã uống đan dưỡng nhan tỏ vẻ mặt nghi hoặc: “Mặt tôi có vấn đề à?”
Cô ta vội lấy gương trang điểm luôn mang theo mình ra soi.
Khuôn mặt đen xì!
Trông vô cùng bẩn thỉu!
Giống như bị hủy dung vậy!
“A! Mặt của tôi…”
Người phụ nữ kinh hãi hét lớn, giọng run run.
Nguy Yên Nhiên kinh hãi kêu một tiếng: “Sao lại thế này?”
Trái tim căng thẳng của Ngụy Tử Khanh lập tức giãn ra: “Đan dưỡng nhan? Tôi thấy là đan hủy dung thì đúng hơn!”