Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1281: Đứng đầu Thiên Bảng!

Sở Thiên Hằng quát: “Đồ vô dụng, lập tức lấy danh nghĩa Điện Chân Võ đi truy sát Diệp Càn Khôn cho tao!”

“Bất kể ai bắt được Diệp Càn Khôn, nhà họ Sở cam đoan người đó chính là thế lực số một của thế giới Tam Thiên!”

“Nhớ lấy, tứ ca đã nói phải bắt sống nó!”

“Dù mày có một trăm cái đầu cũng không bằng một cọng tóc của Vô Trần!”

“Nếu không bắt được nó thì mày lấy mạng mày ra đền mạng cho Vô Trần đi!”



Cùng lúc đó, bên trong cấm địa Luân Hồi.

Diệp Bắc Minh hãy còn chưa biết chuyện gì xảy ra ở thế giới bên ngoài, anh đang sửa chữa lại tất cả các ký hiệu với sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục!

“Nhóc, đi đến đứng ở hòn đảo giữa hồ kia đi!”

“Nơi đó là trung tâm trận pháp của cả di tích Côn Luân Thượng Cổ này!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh đi đến hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, đứng giữa đống phế tích!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Có thể bắt đầu!”

“Khoan đã!”

Diệp Bắc Minh ngẫm nghĩ: “Sư tỷ của tôi vẫn còn ở trong thế giới bỏ túi, thả các chị ấy ra trước đã!”

Ý nghĩ hiện lên trong đầu!

Hai bóng người xuất hiện trước mắt!

Tô Tử Lăng, Long Khuynh Vũ!

“Sư tỷ của tôi đâu rồi?”, Diệp Bắc Minh ngớ ra, thần niệm rà quét toàn bộ thế giới bỏ túi.

Sắc mặt của anh trở nên vô cùng khó coi!

Bốn sư tỷ Vương Như Yên, Hoàng hậu Hồng Đào, Chu Lạc Ly và Tiểu Độc Tiên đều biến mất!

Tô Tử Lăng run rẩy: “Anh… Anh là Diệp Bắc Minh ư?”

Đôi mắt xinh đẹp của Long Khuynh Vũ trợn tròn cả lên: “Đúng là anh rồi, Diệp Càn Khôn chính là Diệp Bắc Minh sao?”

Hiện tại Diệp Bắc Minh không đeo mặt nạ.

Hai cô gái nhận ra anh ngay!

Vui mừng!

Bất ngờ!

Chợt hiểu ra!

Diệp Bắc Minh không có tâm tình trả lời bọn họ: “Các sư tỷ của tôi đâu rồi?”

Bấy giờ Tô Tử Lăng mới hoàn hồn: “Diệp công tử, chẳng phải anh bảo người phụ nữ đó vào thế giới bỏ túi dẫn sư tỷ của anh đi sao?”

“Cô nói cái gì?”

Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại: “Đông Phương Xá Nguyệt?”

Thấy được phản ứng của Diệp Bắc Minh.

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ nhìn nhau, hai cô gái ngẩn ra: “Diệp công tử, làm sao vậy?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu, không giải thích nhiều: “Tốt nhất là các cô rời xa nơi này, càng xa càng tốt!”

Hai người bọn họ đều khó hiểu ra mặt!

Chỉ thấy.

Diệp Bắc Minh ngồi khoanh chân trên mặt đất!

Ngay sau đó.

Vù!

Không khí dao động, vô số ký hiệu phát sáng giữa không trung!

Một cảnh tượng khiến người ta kinh hãi xuất hiện!

Di tích Côn Luân Thượng Cổ ấy thế mà lại thu nhỏ lại cực nhanh, bay về phía Diệp Bắc Mình.



Trên quảng trường Chân Võ.

Những người tu võ tham gia đại hội Chân Võ vẫn chưa rời đi mà cùng nhau chờ đợi kết quả cuối cùng.

Đột nhiên.

Ầm!

Một tiếng nổ vang long trời lở đất, sấm chớp rền vang trên bầu trời quảng trường Chân Võ.

Bia đá đại diện cho Thiên Bảng bỗng nhiên sáng lên!

“Có chuyện gì thế?”

Vô số ánh mắt đồng loạt ngước lên nhìn về phía Thiên Bảng.

“Diệp Càn Khôn?”

Mọi người sững sờ.

Ba chữ Diệp Càn Khôn đứng ở vị trí thứ mười trên Thiên Bảng bỗng tỏa sáng rực rỡ, sau đó lao vọt lên vị trí thứ nhất trên Thiên Bảng như tên bắn!

“Chuyện này…”

“Diệp Càn Khôn, đứng đầu Thiên Bảng!”

Hàng triệu người há hốc mồm, sợ đến mức không nói nên lời.

Ở chỗ đăng ký, một thiếu nữ che miệng: “Ông ơi, ông mau nhìn kìa! Là cái người kỳ lạ đeo mặt nạ!”

Ông lão bên cạnh trợn tròn mắt, cơ thể cứng đờ, lẩm bẩm: “Sao có thể thế được, thằng nhãi ấy vậy mà lại đứng thứ nhất trên Thiên Bảng ư?”

Đột nhiên.

Một luồng hơi thở cực kỳ mạnh mẽ bột phát từ sâu bên trong Điện Chân Võ: “Thiên Bảng chó đẻ gì chứ, hạ lệnh cho khắp thế giới Tam Thiên, phát lệnh truy nã Diệp Càn Khôn!”

“Ai có thể bắt sống người này thì bắt đầu từ hôm nay sẽ là thế lực hàng đầu thế giới Tam Thiên!”

“Kẻ nào dính dáng, giết không tha!”

“Kẻ nào giúp đỡ bỏ trốn, giết không tha!”

“Kẻ nào biết mà không báo, giết không tha!”

Giọng nói vang vọng như sấm sét, một luồng sức mạnh vô hình tràn ra từ bên trong Điện Chân Võ!

Luồng sức mạnh ấy lướt qua, mấy triệu người tu võ ở đó lập tức quỳ rạp xuống đất như ngả rạ!

Bùm!

Thiên Bảng tồn tại hàng nghìn, hàng vạn năm nổ tung, hóa thành bột phấn!

Cuồng phong thổi qua, tan thành mây khói!

“Trời…”

Hàng triệu người tu võ trố mắt nhìn mà không thốt nên lời, trái tim chực vỡ tung thì kinh hãi!

Thiên Bảng cực kỳ cứng rắn bị phá hủy rồi ư?

“Ông ơi, ai lại dám to gan phá hủy Thiên Bảng thế?”, thiếu nữ ở chỗ đăng ký ngây người.

Cô quay đầu lại nhìn ông của mình.

Thì thấy sắc mặt tái nhợt của ông cụ, mặt cắt không còn một giọt máu: “Là bọn họ…”



Ba ngày sau, trên bầu trời một thung lũng nào đó.

Một gợn sóng hiện ra giữa hư không, một chàng trai và hai cô gái bước ra từ bên trong.

“Cuối cùng cũng ra được rồi!”

Tô Tử Lăng và Long Khuynh Vũ thở phào một hơi.
Chương 1282: Đến nhà họ Tô

Sau khi Diệp Bắc Minh cất di tích Côn Luân Thượng Cổ vào thế giới bỏ túi, phép tắc của cả cấm địa Luân Hồi sụp đổ.

Ba người suýt nữa mất mạng bên trong.

Long Khuynh Vũ lấy mặt nạ vàng ra đeo lên: “Diệp công tử, Khuynh Vũ còn có việc phải làm, gặp lại sau!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, Long Khuynh Vũ xoay người biến mất.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc, cậu cần phải tìm một chỗ để bế quan!”

“Di tích Côn Luân Thượng Cổ chưa dung hợp hoàn toàn với thế giới bỏ túi của cậu, nó vẫn chưa ổn định!”

Diệp Bắc Minh suy tư: “Tôi phải đến nhà họ Tô một chuyến trước đã!”

“Nhà họ Tô có một quyển sách cổ, hình như có liên quan đến Hoa tộc thời thượng cổ!”

“Tôi muốn biết Hoa tộc rốt cuộc đến từ đâu”.

Lúc này, Tô Tử Lăng lại gần.

“Diệp công tử, anh muốn đến nhà họ Tô làm khách à?”

“Tôi hứa với anh nhất định sẽ mượn bố quyển sách cổ ghi chép về Hoa tộc cho anh!”, Tô Tử Lăng nở nụ cười.

Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được, tôi đi với cô”.

“Tốt quá!”

Tô Tử Lăng suýt nhảy cẫng lên vì kích động, cô ta nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.

Cô ta lấy một chiếc la bàn ra, sau khi xác định vị trí của mình thì dẫn Diệp Bắc Minh đi về hướng nhà họ Tô.

Trên đường đi, Tô Tử Lăng tỏ ra cực kỳ hoạt bát.

Cô ta líu ríu giới thiệu về nhà họ Tô.

Giới thiệu bố mẹ mình!

“Bố mẹ tôi hiếu khách lắm, chắc chắn sẽ thích Diệp công tử!”

“Hay là anh ở lại nhà họ Tô chơi thêm vài ngày?”

“Nhà bọn tôi nhất định sẽ tiếp đãi anh thật nồng hậu”.

Mãi lâu sau, một tòa thành với dân số mười triệu người xuất hiện trước mắt.

Tường thành cổ kính, mười hai cánh cổng thành cao trăm thước đứng sừng sững!

Tô Tử Lăng cười nói: “Diệp công tử, đến thành cổ nhà họ Tô rồi”.

Một đội kỵ binh chạy nhanh về hướng này, chàng trai dẫn đầu kinh ngạc: “Tô Tử Lăng?”

Tô Tử Lăng đanh mặt: “Tô Hàn, sao cậu lại ăn nói xấc xược thế hả?”

“Dám gọi thẳng tên của tôi à?”

Ánh mắt của Tô Hàn lập lòe toan tính, cậu ta liếc sang Diệp Bắc Minh đứng bên cạnh.

Cậu ta lập tức rặn cười: “Chị Tử Lăng, đây là ai thế?”

Tô Tử Lăng ngẫm nghĩ rồi trả lời: “Đây là Diệp công tử, Diệp Bắc Minh!”

“Sát thần Diệp Bắc Minh?”

Tô Hàn hoảng sợ.

“Thái độ của cậu là thế nào đấy hả? Diệp công tử là bạn của tôi!”

Tô Tử Lăng hừ khẽ: “Đi bẩm báo với bố mẹ của ta ngay đi, nói là ta về rồi!”

“Vâng!”

Tô Hàn nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh, bỗng nhiên cậu ta mỉm cười.

Cậu ta đưa mắt ra hiệu cho mười mấy hộ vệ sau lưng mình: “Mấy người bảo vệ chị Tử Lăng, tôi đi một lát rồi về!”

“Rõ!”

Mười mấy hộ vệ đồng thanh hô lên!

Bọn họ tiến lên một bước, sát khí dâng trào!

Bao vây Tô Tử Lăng và Diệp Bắc Minh!

Tô Tử Lăng lẩm bẩm: “Tô Hàn trở nên chu đáo như thế từ bao giờ nhỉ?”

“Bên ngoài thành cổ nhà họ Tô mà còn cần cử đội hộ vệ bảo vệ mình à?”

Cô ta quay sang cười với Diệp Bắc Minh:

“Diệp công tử, chúng ta vào thành thôi!”

Diệp Bắc Minh cau mày: “Hộ vệ của nhà họ Tô sao lại tỏa ra sát khí mãnh liệt nhằm vào cô thế?”

Sắc mặt của đội hộ vệ thay đổi!

Tô Tử Lăng dường như không phát hiện ra vấn đề gì cả: “Bình thường bọn họ phải huấn luyện, có lẽ là vừa mới từ sân huấn luyện về”.

Diệp Bắc Minh trầm ngâm, anh nhìn về phía thành cổ nhà họ Tô!

Hai người bọn họ vừa mới vào trong thành, mùi máu tanh nồng đã xộc lên mũi!

Máu chảy nhuộm đỏ mặt đất!

Tô Tử Lăng giật mình: “Sao lại có nhiều máu thế này?”

Mười mấy hộ vệ phía sau quát khẽ một tiếng rồi nhanh chóng đóng cổng thành lại.

Diệp Bắc Minh nheo mắt!

Tô Hàn cưỡi ngựa lại gần: “Tô Tử Lăng, không ngờ cô còn dám trở về cơ đấy? Cô đúng là không sợ chết!”

Tô Tử Lăng sầm mặt: “Tô Hàn, cậu đang nói linh tinh gì thế?”

“Đồ xấc xược, cậu có tin tôi nói cho bố mẹ tôi biết không hả!”

Tô Hàn nhếch mép: “Bố mẹ cô chết rồi, cô có thể xuống địa ngục nói cho bọn họ biết!”

“Nhìn thấy vết máu trên mặt đất kia không? Là máu của bố mẹ cô đấy!”

“Cậu nói cái gì?”

Tô Tử Lăng ngẩn ra, đỏ ngầu: “Cậu dám rủa bố mẹ tôi? Cậu điên rồi đúng không? Nói vớ vẩn gì đấy hả!”

“Nó không nói vớ vẩn”.

Một giọng nói lạnh lùng vang lên: “Cả chi tộc của bố mẹ cô đều đã đền tội rồi!”

“Tô Tử Lăng, hiện nay chỉ còn lại tàn dư là cô thôi!”

Những người vai vế cao nắm quyền quản lý nhà họ Tô xuất hiện!

“Bác cả, bác hai?”

Tô Tử Lăng run rẩy: “Rốt cuộc là có chuyện gì? Không thể nào? Tuyệt đối không thể như vậy được!”
Chương 1283: Giết

Các trưởng bối nhà họ Tô không nói gì, vẻ mặt hết sức lạnh nhạt.

Tô Hàn nhếch miệng cười: “Tô Tử Lăng, cô đã làm gì, chính cô không biết à?”

“Điện Chân Võ ra lệnh, tất cả những ai có liên quan đến Diệp Càn Khôn, giết không tha!”

“Ai bảo cô qua lại thân thiết với Diệp Càn Khôn như vậy?”

Ánh mắt của Diệp Bắc Minh trở nên vô cùng sắc bén!

Tô Tử Lăng không tài nào chấp nhận nổi, cô ta lắc đầu nguầy nguậy: “Không thể nào, là giả, nhất định là giả!”

“Bác cả, bác hai, bố mẹ cháu không chết đúng không?”

“Mọi người lừa cháu đúng không?”

Giọng nói của Tô Bồi Phong hết sức lạnh nhạt: “Tô Tử Lăng, bố mẹ cô đã chết rồi!”

“Nếu cô tự sát ngay bây giờ, lão phu có thể cho cô được toàn thân!”

Mắt Tô Tử Lăng đỏ ngầu: “Xác bố mẹ tôi đâu rồi?”

Tô Bồi Phong cười khẩy: “Bọn họ đều là tội nhân, xác chết không thể được an táng trong phần mộ nhà họ Tô!”

“Đương nhiên là đang làm bạn với bầy chó hoang ở bãi tha ma ngoài thành rồi!”

Tô Tử Lăng tức run người: “Súc sinh, tất cả các người đều là súc sinh!”

“Bố mẹ tôi cống hiến cả đời cho nhà họ Tô, thế mà các ngươi lại vì một câu của Điện Chân Võ mà giết bọn họ!”

“Muốn trách thì trách chính mình ấy, vì sao lại làm bạn với Diệp Càn Khôn?”, Tô Bồi Phong tỏ ra hờ hững.

Tô Tử Lăng phẫn nộ gào lên: “Lẽ nào tất cả người nhà họ Tô đều nghĩ như vậy sao?”

“Chú năm, chú sáu! Dì mười ba!”

“Mọi người nói gì đi!”

Tất cả những người còn lại của nhà họ Tô nhìn Tô Tử Lăng với ánh mắt lạnh lẽo!

Im lặng là câu trả lời!

Tô Tử Lăng hoàn toàn tuyệt vọng!

Nụ cười trên mặt Tô Hàn tràn ngập ác ý: “Tô Tử Lăng, cô không mau tự sát đi còn chờ gì nữa?”

Một người phụ nữ đã kết hôn mất kiên nhẫn, bèn quát: “Mấy người thừa lời với đồ sao chổi này làm gì?”

“Người đâu, bắt cô ta lại!”

“Vâng!”

Chỉ trong nháy mắt, mấy trăm hộ vệ đồng loạt xông lên, sát khí bao trùm khắp không gian!

Tô Tử Lăng đứng ngẩn ngơ tại chỗ như cái xác không hồn, không hề có ý định phản kháng!

Diệp Bắc Minh tiến lên, đứng che trước mặt Tô Tử Lăng!

Anh giậm chân một cái!

Sóng xung kích mãnh liệt tràn ra đánh bay tất cả mọi người!

Ánh mắt Tô Bồi Phong trở nên tối tăm: “Diệp Bắc Minh, chuyện này không liên quan gì đến cậu!”

“Nếu cậu thích lo chuyện bao đồng, tức là chống lại nhà họ Tô!”

“Cậu đã đắc tội Thiên Đạo Tông, lẽ nào còn muốn đắc tội cả nhà họ Tô?”

Ở điện Chân Võ, Diệp Bắc Minh và Diệp Càn Khôn từng xuất hiện cùng một lúc!

Chuyện này đã bị điều tra rõ ràng!

Ngay cả điện Chân Võ còn không nói hai người bọn họ là cùng một người, tất nhiên nhà họ Tô sẽ không cho là như vậy!

Diệp Bắc Minh nói với giọng điệu bình tĩnh: “Nhà họ Tô? Lợi hại lắm à?”

Khóe mắt Tô Bồi Phong giật nhẹ: “Nhãi ranh, cậu biết mình đang ở đâu không?”

“Nơi đây là cổ thành nhà họ Tô, là địa bàn của nhà họ Tô!”

“Bây giờ cậu quay đầu rời đi ngay, lão phu coi như hôm nay cậu chưa từng đến đây!”

“Nếu cậu muốn ra mặt thay đồ sao chổi kia, lão phu không ngại vứt thêm một cái xác nữa vào bãi tha ma!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Nếu không thì thử xem sao?”

“Cậu!”

Tô Bồi Phong nổi giận!

Tô Hàn nhìn Diệp Bắc Minh với ánh mắt lạnh lùng: “Bố, để con!”

Vẻ mặt Tô Bồi Phong nghiêm túc: “Hàn nhi, người này được gọi là sát thần đấy!”

“Hơn nữa bố nghe nói cậu ta có thể giết chết võ giả ở cảnh giới Chúa Tể, con đừng xằng bậy!”

Tô Hàn tỏ ra khinh thường: “Bố xem khí tức của anh ta xem, chỉ đến cảnh giới Thiên Huyền thôi!”

“Anh ta có thể giết được cao thủ cảnh giới Chúa Tể? Bố có tin không?”

“Bốc phét cả thôi! Con là cảnh giới Chân Linh đỉnh phong đây này!”

Cậu ta tỏ thái độ ngạo mạn: “Cao hơn anh ta một cảnh giới cơ mà! Con giết anh ta dễ như giết một con kiến!”

Trường kiếm ra khỏi vỏ, kiếm khí sắc bén rạch một đường giữa không trung, chém về phía cổ của Diệp bắc Minh!

Diệp Bắc Minh lạnh nhạt nhìn hết thảy, anh vẫn đứng yên không nhúc nhích!

Tô Hàn cười: “Sát thần? Ha ha ha, anh sợ đến ngu người rồi à?”

“Giết anh thì Tô Hàn tôi đấy chính là người diệt thần, ha ha ha!”

Kiếm khí lao tới, trong khoảnh khắc sắp chạm vào cổ Diệp Bắc Minh!

Anh giơ tay lên!

Tay không bắt được mũi kiếm, “keng” một tiếng giòn tan!

Trường kiếm gãy thành nhiều mảnh!

Lại tung một quyền!

Tô Hàn run rẩy, đan điền nổ tung, cậu ta bay ra xa, nện mạnh xuống đất như chó chết!

“Đan điền… A! Bố, đan điền của con nổ rồi!”

Tô Hàn gào thét một cách tuyệt vọng!

Tô Bồi Phong tức điên người: “Diệp Bắc Minh, mày dám hủy hoại con tao?”

“Giết! Giết! Giết! Giết nó!”

Hai ông lão cảnh giới Tạo Hóa, hơn mười lão giả cảnh giới Siêu Phàm đồng loạt ra tay tấn công, dự định hợp lực tiêu diệt Diệp Bắc Minh!

Vẻ mặt Diệp Bắc Minh không mảy may thay đổi, anh nhảy lên!

Bổ nhào giữa đám người đó như sao băng!

Bùm! Bùm! Bùm…

Mười mấy tiếng nổ trầm đục vang lên liên tiếp!

Hai võ giả cảnh giới Tạo Hóa cùng với mười mấy ông lão cảnh giới Siêu Phàm nằm trên mặt đất, đan điền nổ tung, hoàn toàn trở thành phế nhân!

“Shhh!”
Chương 1284: Long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ

Người nhà họ Tô kinh hãi, ánh mắt bọn họ nhìn Diệp Bắc Minh hoàn toàn thay đổi!

Anh di chuyển tầm mắt về phía nhóm bô lão nhà họ Tô!

“Diệp công tử, khoan đã!”

“Diệp công tử cậu có thể đi!”

“Đúng, đúng, đúng, cậu mang cả Tô Tử Lăng đi cũng được, sau này cô ta là người của cậu!”

Người nhà Tô lùi lại liên tục, bầu không khí vô cùng căng thẳng!

Diệp Bắc Minh cười nhạo: “Mấy người các ông các bà đúng là không bằng cả con chó!”

Gào!

Tiếng rồng gầm vang lên!

Chín ma long màu đen lao ra từ phía sau!

Năm móng vuốt bóp mạnh!

“Nổ! Nổ! Nổ!”

Hắc long xông vào đám đông, đan điền của những người nắm quyền nhà họ Tô nổ tung, bọn họ quỳ xuống đất, mặt mày xám ngoét!

Diệp Bắc Minh xoay người đi đến chỗ Tô Tử Lăng, vỗ vai cô ta: “Xin lỗi, mọi chuyện do tôi gây ra!”

“Tôi chỉ có thể làm được đến thế này thôi”.

“Những người này giao cho cô xử trí, muốn giết hay thả, cô tự mình quyết định”.

Nói xong, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi cổ thành nhà họ Tô.

Ngay tức khắc, đằng sau vang lên tiếng cầu xin không ngớt!

“Tử Lăng, bác là bác cả của cháu mà!”

“Tử Lăng, chú năm đây, chú là chú năm, hồi cháu còn nhỏ chú còn từng ôm cháu đấy!”

“Tử Lăng à, dì mười ba đối xử với cháu không đủ tốt hay sao? Cháu…”

“Chị Từ Lăng, em sai rồi, Tô Hàn biết sai rồi, tha cho em một mạng đi mà!”

“A…”

Những tiếng kêu la thảm thiết vang lên liên tục!

Âm thanh đột nhiên ngừng lại!

Diệp Bắc Minh trở lại hiện trường, Tô Tử Lăng ngồi bó gối co ro một góc.

Anh lại gần an ủi!

Tô Tử Lăng nhào vào lòng Diệp Bắc Minh gào khóc: “Hu hu hu…”



Cùng lúc đó, núi Tổ Long.

Một tòa cung điện vàng óng được xây dựng trên đỉnh núi Tổ Long, chính là Tổ Long điện!

Hiện nay, mấy trăm cường gia tập trung ở chân núi Tổ Long!

Một ông lão mặc áo choàng màu xanh lam cau mày nói: “Tổ Long điện là hậu duệ thần thú, thiên sinh địa dưỡng!”

“Núi Tổ Long là thánh địa, chúng ta giết chóc ở đây sẽ không bị trời phạt sao?”

Một ông lão của Thiên Đạo Tông nở nụ cười đầy thâm ý: “Thánh nữ Tổ Long điện qua lại với Diệp Càn Khôn!”

“Người của điện Chân Võ đã nói rồi, bất kỳ ai dính líu đến Diệp Càn Khôn đều phải chết!”

“Đấy là người của điện Chân Võ ra lệnh, chúng ta chỉ là đạo, chuyện này thì liên quan gì đến chúng ta?”

“Hung thủ dùng đao giết người, có thể trách đao được hay sao?”

Tất cả mọi người đều gật đầu!

Đao không có tội!

Người sai là người dùng đao!

Ông lão của Thiên Đạo Tông lại bồi thêm một câu: “Tôi còn nghe nói, trong núi Tổ Long có long mạch của Tổ Long!”

“Nếu cắn nuốt thứ đó, chưa biết chừng chúng ta có thể đột phá cảnh giới Chúa Tể, bước vào cảnh giới Động Hư trong truyền thuyết!”

“Cảnh giới Động Hư có thể lĩnh ngộ được lực lượng phép tắc! Chẳng lẽ các ngươi không muốn thoát khỏi thế giới này sao?”

Ông ta vừa nói xong câu này, sát ý chợt hiện lên trong mắt tất cả ông lão ở đây!

“Giết!”

Hàng trăm bóng người bay lên trời, xông vào núi Tổ Long.

Sau khi an ủi Tô Tử Lăng xong.

Hai người bọn họ đến bãi tha ma, đem thi thể của bố mẹ Tô Tử Lăng về liệm rồi chôn trong phần mộ tổ tiên.

Mắt Tô Tử Lăng đỏ hoe: “Diệp công tử, tôi đã hứa với anh sẽ cho anh biết thông tin về Hoa tộc, anh hãy đi theo tôi”.

“Được!”

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Anh đi theo Tô Tử Lăng vào sâu bên trong nhà họ Tô, đi vào một căn phòng bí mật.

Cô ta tìm kiếm một lát, tìm được một quyển sách đã hơi ố vàng.

Đưa cho Diệp Bắc Minh!

Anh mở ra xem, ánh mắt hơi thay đổi.

Đợi Diệp Bắc Minh đọc xem, Tô Tử Lăng nhìn chằm chằm vào anh.

Cô ta ra vẻ đáng thương: “Diệp công tử, anh có tìm được thông tin gì hữu dụng không?”

Diệp Bắc Minh nói: “Trong sách có ghi tổ tiên Hoa tộc đích xác đến từ bên ngoài, hình như gặp phải kiếp nạn nào đó”.

“Có người dùng thực lực mạnh mẽ xây dựng một Côn Luân Hư giống như đúc để hậu duệ Hoa tộc có thể sinh tồn”.

“Côn Luân Hư thật sự có lẽ chính là di tích Côn Luân Thượng Cổ bị tôi cất vào thế giới không gian rồi”.

“Chỉ có điều, trang sách quan trọng nhất đã bị xé đi mất!”

“Cụ thế thế nào, tôi cũng không biết!”

Nói đến đây thì anh lắc đầu.

Tô Tử Lăng áy náy: “Xin lỗi Diệp công tử, tôi không giúp được gì cho anh.”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Không trách cô.”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục bỗng lên tiếng: “Này nhóc, cậu không phát hiện có điều gì bất thường à?”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe sáng: “Tiểu Tháp, ý ông là long mạch?”

“Đúng vậy!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời chắc chắn: “Côn Luân Hư có một long mạch, vì sao di tích Côn Luân Thượng Cổ lại không có?”

“Đáng lý ra trong di tích Côn Luân Thượng Cổ phải có một long mạch giống y đúc mới phải!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Vậy thì long mạch của di tích Côn Luân Thượng Cổ ở đâu?”



Cùng lúc đó, thế giới cấp cao hơn của thế giới Chân Võ.

Một dài cầu vồng bay vụt qua bầu trời gia tộc Đông Phương, tràn ngập uy thế đế vương!
Chương 1285: Bản vẽ long mạch của thế giới Tam Thiên

Chỉ chớp mắt, vô số người ngẩng đầu!

Biểu cảm khiếp sợ!

"Đây là hơi thở của Xá Nguyệt Thần Đế?"

"Xá Nguyệt Thần Đế trở lại!"

Rất nhiều người của gia tộc Đông Phương trở nên kích động.

"Cung nghênh Xá Nguyệt Thần Đế trở về!"

"Thật tốt quá!"

Gia tộc Đông Phương trong nháy mắt sôi ùng ục!

Đôi mắt mấy lão già đọng lại, nhìn về hướng Đông Phương Xá Nguyệt: "Đã bao nhiêu năm trôi qua, thế mà cô ta vẫn chưa chết?"

Đông Phương Xá Nguyệt đi thẳng đến chỗ sâu trong Đế Cung, bàn tay ngọc vung lên.

Bốn cô gái cực kỳ xinh đẹp rơi ra ngoài, dùng vẻ mặt vô cùng nghi hoặc nhìn bốn phía: "Đây là nơi nào? Tiểu sư đệ của chúng ta đâu?"

Đông Phương Xá Nguyệt ngồi trên đế tọa, mở miệng nói: "Tiểu sư đệ của các cô đã bị tôi giết rồi, bắt đầu từ hôm nay các cô chính là người dưới trướng bản đế!"

"Để bản đế xem xem, rốt cuộc tên nhóc này có bí mật gì!"

Đôi mắt đẹp lóe lên ánh sáng!

Trực tiếp sưu hồn!

"Ồ? Các cô đều là tấm thân xử nữ, chưa cùng cậu ta...", Đông Phương Xá Nguyệt khá vui mừng.

..

Chỗ sâu nhất của điện Chân Võ.

Tòa tượng thần ngồi tít trên cao kia sáng lên, bóng dáng mờ ảo của Sở Phong Thiên xuất hiện.

"Lão Thất, tìm được Diệp Càn Khôn không?"

Sở Thiên Hằng liền vội vàng giải thích: "Tứ ca, tôi đã ra lệnh rồi!"

"Giết chết bất kỳ người nào có quan hệ với Diệp Càn Khôn, đáng tiếc vẫn không có tin tức về người này!"

"Thiên Bảng bị tôi hủy, tôi cũng đã vào xem qua cấm địa Luân Hồi!"

"Tòa di tích Côn Luân Thượng Cổ kia thế mà biến mất!"

Sở Phong Thiên rít gào: "Tôi mặc kệ cái gì mà di tích Côn Luân Thượng Cổ, long mạch trung tâm của tòa núi rẻ rách này đã bị nhà họ Sở chúng ta rút đi!"

"Chỉ tiếc, tinh hoa của long mạch địa bàn Côn Luân đã tiêu tán, nếu không nhà họ Sở nhất định sẽ nâng cao một bước!"

"Một cái núi rẻ rách thì có tác dụng gì? Thứ tôi muốn là Diệp Càn Khôn!"

Sở Thiên Hằng cúi đầu: "Tứ ca, cho tôi thêm một chút thời gian..."

"Phế vật!"

Sở Phong Thiên trực tiếp cắt ngang lời, tức giận quát lớn: "Chỉ là một cái thế giới Tam Thiên, ba ngày cũng không tìm ra được một người!"

"Cậu còn muốn thêm thời gian?"

"Một ngày tìm không ra Diệp Càn Khôn, thì giết sạch tất cả người có liên quan đến tên đó!"

"Hai ngày không tìm được Diệp Càn Khôn, thì giết hết tất cả những người tương tự!"

"Ba ngày vẫn không tìm ra Diệp Càn Khôn, giết sạch tất cả người họ Diệp!"

"Dù hủy diệt toàn bộ thế giới Tam Thiên, tôi cũng phải trả thù cho con trai Vô Trần của tôi!"

"Sở Thiên Hằng tên phế vật này, cậu còn cần ông đây dạy cậu làm thế nào sao?"

Âm thanh như sấm nổ vang rền, tùy ý gào thét trong đại điện!

Sở Thiên Hằng quỳ một chân xuống đất: "Tứ ca, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời khiến anh hài lòng!"

Chờ Sở Thiên Hằng ngẩng đầu, Sở Phong Thiên sớm đã biến mất!

Sở Vị Ương gần như cắn nát môi đỏ: "Bố, bố hà tất phải hèn mọn như thế?"

Chát!

Sở Thiên Hằng quay người, tát một phát lên mặt Sở Vị Ương: "Mày là cái đồ phế vật vô dụng, giờ còn ngồi nói châm chọc à!"

Chát!

Bàn tay thứ hai rơi xuống!

"Nếu không phải Vô Trần chết rồi, Tứ thúc của mày có thể phẫn nộ như thế sao?"

Chát!

Cái tát thứ ba!

"Nếu như mày hăng hái tranh giành thêm một chút, lấy được sự ưu ái của lão tổ, bố mày còn cần ăn nói khép nép như vậy sao?"

Sở Vị Ương phun ra một ngụm máu tươi!

Chật vật bay ra ngoài!

Sở Thiên Hằng còn chưa hết giận.

Chợt tiến lên, bóp lấy cần cổ mềm mại của Sở Vị Ương!

"Chị!"

Sở Sở biến sắc, tức giận quát: "Thất thúc, chị Vị Ương là con gái ruột của chú đấy!"

"Sao chú có thể đối xử với chị ấy như vậy?"

Sở Thiên Hằng cười lạnh đáp: "Sở Sở, đợi cháu tham gia khảo hạch của gia tộc xong thì sẽ biết!"

"Người không thể thông qua khảo hạch chính là phế vật tại nhà họ Sở!"

"Vô Trần dùng điểm tuyệt đối thông qua khảo hạch, cháu biết điều đó có ý nghĩa như thế nào không?"

Cổ tay chợt dùng sức!

Cảm giác hít thở không thông đánh úp lại: "Nếu không phải tao không thể rời khỏi tòa đại điện này, còn cần đến mày?"

"Tao cho mày thêm thời gian ba ngày, tìm ra Diệp Càn Khôn!"

"Nếu không, mày hãy chôn cùng với Vô Trần đi!"

Ông ta thuận tay vứt bỏ Sở Vị Ương như rác rưởi!

Cô gái luôn kiêu ngạo này mặt mày xám xịt nằm rạp trên mặt đất, yên lặng rơi lệ!

...

Đột nhiên.

Trong đầu Diệp Bắc Minh hiện lên một suy nghĩ, một bức tranh xuất hiện!

"Tiểu Tháp, ông xem hình ảnh này có giống một đầu long mạch không?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sững sờ.

Chợt thay đổi giọng điệu: "Đệch! Nhóc, thông minh đấy!"

"Cậu nói thật sự có khả năng!"

Bức tranh này chính là bản vẽ long mạch của thế giới Tam Thiên!

Trên bản vẽ, tổng cộng có ba ngàn điểm phát sáng, mỗi một điểm phát sáng lại đại diện cho một đại lục.

Ba ngàn điểm phát sáng tạo thành một long mạch lập lòe ánh sáng!

Diệp Bắc Minh suy tư: "Đây là vật nhà họ Diệp Thượng Cổ lưu lại, tôi vẫn chưa tìm được tác dụng của bức vẽ này!"

"Ông nhìn nơi này, nó đại diện cho địa bàn Côn Luân, ban đầu vô cùng ảm đạm!"

"Gần đây lại đột nhiên phát sáng, rốt cuộc là vì sao?"

"Hả?"

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK