"La trưởng lão!"
"Mộng trưởng lão!"
"Già trưởng lão!"
Đám Nam Cung Tần, Câu Việt, Vương Họa cung kính chào.
"Cha..."
Già Lam gọi lão giả bên trái một tiếng.
La trưởng lão hỏi: "Chàng trai, sao cậu phát hiện ra bọn ta?"
Diệp Bắc Minh bật ra hai chữ: "Tôi đoán."
Ba người sững sờ!
Bọn họ nghĩ đến vô số đáp án, nhưng duy nhất không nghĩ đến đáp án này!
La trưởng lão tò mò: "Ồ? Như nào?"
Diệp Bắc Minh chỉ vào Nam Cung Tần: "Ngay từ đầu, tên này diễn rất vụng về."
"Thái độ thì ngạo mạn, chúng tôi có câu hỏi thì phớt lờ, không thèm trả lời!"
"Thậm chí, tiện tay liền dám giết người!"
"Đột nhiên... thái độ của hắn trở nên rất tốt, còn giải thích đủ thứ cho chúng tôi!"
Diệp Bắc Minh buồn cười: "Chúng tôi mà có câu hỏi, hắn biết là trả lời hết!"
"Một người mà trở mặt nhanh như vậy!"
"Thì chỉ có một khả năng, gần đây có người khiến hắn sợ..."
La trưởng lão, Mộng trưởng lão, cha của Già Lam, ba người nhìn Diệp Bắc Minh một cái thật sâu!
Tên nhóc này, tâm tính không đơn giản!
Hơn nữa.
Mới 137 tuổi, là một hạt giống tốt!
Chỉ mỗi Nam Cung Tần là mặt mày âm trầm đáng sợ: 'Con kiến hôi này... lại dám... bảo mình là 'tên này' ư? Không thể tha thứ! Đáng chết!'
Lúc này.
Diệp Bắc Minh lại cực kỳ gợi đòn, anh nhìn Già Lam: "Lúc nãy mới nói đến hạng mười!"
"Nếu tôi giành hạng nhất trong cuộc thí luyện này, thì sao?"
Im lặng!
Ánh mắt của tất cả mọi người kiểu kinh hồn, sợ hãi, sốc, không thể tin nổi!
Bao ánh nhìn đều đổ lên người Diệp Bắc Minh!
Kể cả đám thiên tài đến từ Minh Mông Tinh Khư, Thái Hư Hoàn Vũ, Huyền Hoàng Hạo Vũ là Hoắc Trảm Thương, Khương Kinh Hồng, Lệ Cốt, Minh Thiên Kiếp, Bạch Ly đều trợn tròn mắt kinh ngạc!
Không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Tên này điên rồi à?
Trưởng lão của núi Sáng Thế đang ở đây!
Một trong số họ còn là cha của Già Lam đấy!
Thế mà tên này còn dám nhắc đến vụ cá cược với Già Lam?
Già trưởng lão nhíu mày.
Già Lam cười lạnh nói: "Ngươi muốn giành hạng nhất cuộc thí luyện? Mơ đi!"
"Có cho ngươi thêm một trăm... à không, một vạn cơ hội... đầu thai, ngươi cũng không thể giành được hạng nhất trong cuộc thí luyện lần này!"
Diệp Bắc Minh nói: "Tôi đang bảo, nếu như..."
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục truyền âm: "Nhóc con, cậu lại bày trò à?"
Diệp Bắc Minh cười truyền âm: "Tối đa hóa lợi ích thôi!"
"Người phụ nữ này ngực to não ngắn, khích nhẹ là cắn câu, dễ lừa."
Tất nhiên Già Lam không biết đánh giá của Diệp Bắc Minh dành cho cô ta!
Cô ta ngước mắt lên: "Nếu ngươi giành được hạng nhất!"
"Ta!"
"Già Lam! Từ nay sẽ làm tỳ nữ của ngươi, nhận ngươi làm chủ nhân!"
"Lam Nhi!"
Già trưởng lão khẽ quát.
Già Lam quay đầu lại: "Cha! Cha nghĩ hắn có thể giành được hạng nhất sao?"
"Không phải... con là người của Già tộc, sao có thể nhận một kẻ xuất thân từ vũ trụ cấp thấp làm chủ chứ?" Giọng Già trưởng lão lạnh như băng, ánh mắt ông ta nhìn Diệp Bắc Minh chứa một tia hàn ý.
"Cha! Hắn không có cơ hội đâu."
Già Lam tràn đầy tự tin.
Già trưởng lão không nói gì nữa.
Già Lam lại quay sang nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp Bắc Minh, sống sót mà ra nhé, ta đợi ngươi thắng ta đấy!"
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Sẽ không để cô thất vọng đâu!"
...
"Núi thí luyện, mở cửa!"
Nam Cung Tần hô to một tiếng.
Mười mấy vạn bóng người trên quảng trường đồng loạt bay lên, lao về phía núi thí luyện!
Hầu như tất cả mọi người đều âm thầm tản ra!
Mười mấy vạn người, nghe thì rất đông, nhưng ngọn núi thí luyện quá to, nhoằng cái mười mấy vạn người bay vào, thế mà chẳng thấm vào đâu.
Diệp Bắc Minh phát hiện, phía sau mình có mười mấy bóng người bám theo.
Vèo!
Anh thi triển Hoàng Tự Quyết, tăng tốc!
Tiến vào phạm vi của núi thí luyện, anh cắm đầu chui vào tầng mây.
Biến mất!
"Khốn kiếp! Tên nhóc đó chạy rồi?"
"Ha ha ha... hắn chạy không thoát đâu, lão phu nhớ mùi của hắn rồi, đi theo ta!" Trong số mười mấy người này, có một người chính là Tịch Diệt lão nhân đã gặp trước đó.
Sau khi Diệp Bắc Minh đáp đất.
Áp lực trên người đột nhiên giảm bớt!
"Lực lượng phép tắc hoản chỉnh quá... má nó!"
Đến cả Diệp Bắc Minh cũng phải chửi thề: "Đây xem như đã ra khỏi Hồng Mông vũ trụ, tiến vào một vũ trụ khác mạnh hơn rồi nhỉ?"
"Lúc ở Hồng Mông vũ trụ, mình cảm giác Tế Đạo Chi Thượng tầng năm của mình như bị đeo gông xiềng, bị phong ấn lại vậy á!"
"Thế mà bây giờ gông xiềng đã được giải rồi, cả người thoải mái nhẹ nhõm chưa từng có!"
Ầm ầm!
Diệp Bắc Minh thử đấm ra một quyền.
Khí huyết trong cơ thể bạo phát, hóa thành một con huyết long lao ra từ nắm đấm!
Ngọn núi cao mấy trăm mét trước mặt lập tức nổ tung, hóa thành bụi phấn!
"Sức mạnh cũng tăng lên theo rồi!"
"Tiểu Tháp, tôi có tự tin, sau khi ra khỏi núi thí luyện, có khi tôi có thể tiến vào cảnh giới Đại Đế đấy!"
Diệp Bắc Minh kích động.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: "Đừng khoe khoang nữa!"
"Có người tới kìa, một tên trong đám đó chính là Tịch Diệt lão nhân."
Diệp Bắc Minh quay người lại, ngẩng mặt lên: "Đến đúng lúc lắm!"
Chỉ thấy.
Mười mấy bóng người như sao băng cắt qua tầng mây, lao từ trên trời xuống đất!
Họ bao vây Diệp Bắc Minh khắp bốn phương tám hướng, vẻ mặt là ý cười hả hê!
"Ong!"
Cầm đầu là Tịch Diệt lão nhân, ông ta giậm mạnh chân xuống đất!
Phong tỏa toàn bộ hư không xung quanh, đề phòng Diệp Bắc Minh bỏ chạy.
"Nhóc con, chạy đi! Sao ngươi không chạy nữa đi?"
Tịch Diệt lão nhân mặt mày âm trầm bước tới: "Ban nãy ở quảng trường thí luyện, ngươi ngông lắm cơ mà?"
"Lão phu bảo ngươi giao ra một triệu điểm, thế mà ngươi bảo lão phu cút?"
"Giờ sao? Không hung hăng nữa à? Bây giờ lão phu cho ngươi một cơ hội, giao toàn bộ số bảo vật ngươi kiếm được từ vụ đổi điểm ra đây, sau đó quỳ xuống liếm sạch bụi dưới chân lão phu, sau đó..."
Còn chưa nói hết câu!
Phanh!
Một tiếng trầm muộn vang lên.
Mười mấy người còn lại còn chưa kịp nhìn rõ vừa xảy ra chuyện gì, Diệp Bắc Minh đã lao qua rồi!
Anh đứng ngay sau lưng Tịch Diệt lão nhân!
Tịch Diệt lão nhân trợn tròn mắt, khó tin quay đầu lại: "Ngươi..."
Giây tiếp theo.
"Phụt..."
Cơ thể lão nổ tung!
Ngọc bài trong tay Diệp Bắc Minh hiện ra một con số: "10!"
"Tịch Diệt...!!!"
Mười mấy Đại Đế cấp chín, tê cả da đầu, hãi hùng!
Hóa ra, Diệp Bắc Minh khủng bố như vầy!
Đệt!
Những người này lập tức hiểu ra, một người 137 tuổi, cảnh giới Tế Đạo Chi Thượng tầng năm mà có thể bước vào quảng trường thí luyện!
Sao có thể là người bình thường được!
Bọn họ bị cảnh giới của Diệp Bắc Minh lừa rồi.
Tên nhóc này, chắc chắn khủng bố!
"Diệp công tử... chúng tôi sai rồi, chúng tôi không có ý này đâu..."
Diệp Bắc Minh nhếch môi cười: "Thế ngươi có ý gì?"
"Huyết long, ra đây!"
Gào!
Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong lòng bàn tay, anh trực tiếp chém ra một kiếm!
Một kiếm khí huyết long lao ra, nện thẳng vào người mấy Đại Đế cấp chín này, nổ tung!
Một đám mây nấm bốc lên!
Ngọc bài trong tay hiện con số: 20!
"Đi thôi! Thực lực của tên nhóc này là cảnh giới Vĩnh Sinh!"
"Đệt! Sao có thể chứ! Chẳng lẽ cảnh giới của hắn là giả hả?"
"137 tuổi mà thực lực ở cảnh giới Vĩnh Sinh rồi? Má nó đùa đấy à!"
Mười mấy bóng người bay lên trời, bỏ chạy theo mười mấy hướng khác nhau!
"Đại Đế cấp chín, chạy cái gì chứ?" Khóe môi Diệp Bắc Minh giật giật.
Anh trực tiếp thi triển Phép tắc Luân Hồi!
Một giây, chém ra bảy kiếm!
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...
Trên bầu trời, bảy làn huyết vụ đồng thời nổ tung, những Đại Đế cấp chín đang bỏ chạy trông thấy cảnh này, sợ đến nỗi căng cả da đầu!
"Đốt! Đốt cho ta!"
Đưa tay bóp nát trái tim mình!
Bóp nát!
Tinh huyết của Đại Đế cấp chín cháy bùng lên!
Ầm...
Xé toạc hư không, bỏ chạy bằng cả tính mạng!
Không đuổi kịp, hoàn toàn không đuổi kjp!
Đại Đế cấp chín mà dốc hết sức bỏ chạy, thì tốc độ của anh vẫn chậm hơn một chút!
Diệp Bắc Minh giật giật khóe miệng: "Không phải chứ... các ông chạy cái gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục yếu ớt bật ra một câu: "Không chạy thì nổ banh rồi!"
"Tiểu Tháp, ông im miệng!"
Diệp Bắc Minh cười mắng một tiếng.
Anh cúi xuống nhìn kiếm Càn Khôn Trấn Ngục một cái: "Vũ trụ này được đấy, thực lực của tôi tăng mạnh này!"
"Đi, kiếm một chỗ cho tiểu Huyết cắn nuốt hơn chín nghìn kiện binh khí Đại Đế kia!"
...
Bên kia.
Vừa tiến vào núi thí luyện một cái, hơn chín nghìn vị Đại Đế cấp chín từng giao dịch với Diệp Bắc Minh, bắt đầu điên cuồng triệu hồi binh khí Đại Đế của mình!
"Viêm Thiên kiếm, về đây!"
"Búa Băng Hỏa Lưỡng Nghi, triệu hồi!"
"Càn Khôn Phá Thiên Thương, mau xuyên qua hư không, về bên bổn tọa!"
Không có bất kỳ phản ứng gì!
"Sao lại thế này?"
"Chuyện gì thế này, binh khí bản mệnh của ta a..."
Hơn chín nghìn vị Đại Đế hoảng rồi!
Cùng lúc đó, ở tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong vùng tuyệt đối!
Diệp Bắc Minh khoanh chân ngồi xếp bằng, một tay điều khiển lửa Địa Ngục, tay còn lại cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục: "Cắn nuốt cho ta!"
Chương 2500: Năng lượng gấp một trăm triệu lần!
Quảng trường thí luyện.
Ba vị trưởng lão của núi Sáng Thế, cùng nhóm Nam Cung Tần, Già Lam đang hướng mắt chăm chú xem màn hình lớn!
Chỉ cần tiến vào núi thí luyện, mọi hành động của các thí sinh đều sẽ được phép tắc không gian chiếu lên màn hình.
Biểu cảm của mỗi người khác nhau!
Hoắc Trảm Thương, Khương Kinh Hồng, Lệ Cốt, Minh Thiên Kiếp, Bạch Cốt, nhóm người này đến từ Minh Mông Tinh Khư, Thái Hư Hoàn Vũ, Huyền Hoàng Hạo Vũ, sau khi tiến vào núi thí luyện.
Họ lập tức tách ra.
Những người khác ở cảnh giới Vĩnh Sinh cũng chọn chia nhau ra đầu tiên!
Dù sao.
Bất kỳ ai cũng có thể là kẻ địch!
Nhưng một khung hình trong số đó lại khiến tất cả mọi người bất ngờ!
"Tên nhóc này... lại có thể giết chết tám Đại Đế cấp chín trong nháy mắt? Sao có thể chứ! Chẳng phải hắn mới ở Tế Đạo Chi Thượng tầng năm thôi sao?" Mí mắt Câu Việt giật giật.
Suýt thì cắn phải lưỡi!
Nam Cung Tần mặt mày âm trầm, tên này quả nhiên đang giấu tài!
Già Lam nhíu mày, nhìn Vương Họa ở đằng sau: "Vương sư muội, hiện tại Diệp Bắc Minh đang có bao nhiêu điểm tích lũy?"
Vương Họa trả lời: "80 điểm."
"Già Lam sư tỷ, hiện tại thứ hạng của hắn đã vượt mốc mười vạn rồi!"
Già Lam cười lạnh một tiếng: "Thế thì sao? Hắn phải sống sót ra ngoài được rồi hẵng nói!"
Câu Việt suy nghĩ vài giây, rồi bật ra một câu: "Già Lam sư tỷ, có một chuyện... liên quan đến tên này..."
"Nói!"
"Hắn là thể chất Hỗn Độn!"
"Hắn là thể chất Hỗn Độn á?"
Già Lam hơi bất ngờ.
Nam Cung Tần kinh ngạc nhìn sang!
Ba vị trưởng lão của núi Sáng Thế cũng quay đầu lại.
Ánh mắt khóa chặt vào Câu Việt: "Câu Việt, ngươi nói thật chứ? Tên nhóc này là thể chất Hỗn Độn?"
Mộng trưởng lão chợt hiểu ra: "Thảo nào! Thể chất Hỗn Độn có thể vượt cảnh giới giết địch!"
"Tuy tên nhóc này mới ở Tế Đạo Chi Thượng tầng năm, nhưng trên thực tế, thực lực của hắn phải ngang với Đại Đế cấp năm!"
La trưởng lão nhíu mày: "Nhưng cho dù là vậy, Đại Đế cấp năm cũng không thể giết chết mấy Đại Đế cấp chín chỉ trong nháy mắt như thế chứ?"
Cha của Già Lam lên tiếng: "Thể chất Hỗn Độn tu luyện cực kỳ khó khăn!"
"Mỗi lần tăng một tiểu cảnh giới, đều cần lượng tài nguyên gấp mười lần, thậm chí là gấp trăm lần so với cảnh giới trước!"
"Tên nhóc này tu luyện được đến Tế Đạo Chi Thượng tầng năm, lượng tài nguyên hắn tiêu hao ở Hồng Mông vũ trụ, đủ để hắn thăng cấp lên cảnh giới Vĩnh Sinh rồi!"
"Cho nên, việc hắn có thể chém chết Đại Đế cấp chín, cũng không có gì là lạ!"
Câu Việt và Vương Họa đưa mắt nhìn nhau!
Thì ra nguyên nhân tên này mạnh nằm ở đây!
Già Lam nhíu mày: "Cha, vậy thực lực thật của tên này là ở khoảng cảnh giới Vĩnh Sinh?"
"Chắc tầm cảnh giới Vĩnh Sinh tầng một, hoặc hai!" Già Cuồng Lan nói.
Ánh mắt Nam Cung Tần lóe lên!
Đột nhiên.
Hắn ta bước lên một bước: "Ba vị trưởng lão, tên này mới ở Tế Đạo Chi Thượng tầng năm, mà đã mạnh thế này rồi!"
"Nếu để hắn tiến vào cảnh giới Đại Đế... thậm chí là cảnh giới cao hơn, há chẳng phải hắn sẽ vô địch ở cùng cảnh giới à?"
Ba vị trưởng lão đưa mắt nhìn nhau!
Cả ba đều lắc đầu!
Rồi gần như đồng thanh nói: "Không thể có chuyện đó!"
"Cha, La trưởng lão, Mộng trưởng lão, sao lại như vậy ạ?"
Già Lam nhíu mày: "Ban nãy mọi người còn bảo, thể chất Hỗn Độn có thể vượt một đại cảnh giới giết địch cơ mà!"
Già Cuồng Lan thản nhiên nói: "Lam Nhi, chuyện không đơn giản như con nghĩ đâu!"
"Tên nhóc này, hiện đang ở Tế Đạo Chi Thượng tầng năm, nhưng thực lực đã ngang cảnh giới Vĩnh Sinh tầng 1, hoặc tầng 2 rồi!"
"Vậy nên, nếu hắn muốn tiến vào Tế Đạo Chi Thượng tầng sáu, hắn buộc phải cắn nuốt số năng lượng gấp mười lần, thậm chí là gấp một trăm lần so với bước vào cảnh giới Vĩnh Sinh!"
"Tế Đạo Chi Thượng, tầng bảy! Lại tăng lên mười lần, thậm chí là trăm lần!"
"Tầng tám! Trên nền tảng của tầng bảy, lại tăng lên mười lần, hoặc một trăm lần nữa!"
"Tầng chín... tiếp tục nhân lên!"
"Một trăm lần của một trăm lần, là một vạn lần!"
"Một vạn lần lại nhân lên một trăm lần, tương đương một trăm vạn lần!"
Nói đến đây.
Già Cuồng Lan khẽ cười một tiếng: "Tầng chín, lại nhân lần một trăm lần, chính là một trăm triệu lần!"
"Một trăm triệu lần, ngang với lượng tài nguyên để bồi dưỡng một trăm triệu cường giả cảnh giới Vĩnh Sinh!"
"Con nghĩ hắn có đủ tài nguyên để tiến vào cảnh giới Đại Đế sao?"
"Hít!"
Già Lam hít một ngụm khí lạnh.
Nam Cung Tần cũng nuốt nước bọt!
Cho dù là núi Sáng Thế, cũng không có nhiều tài nguyên đến vậy!
"Vậy tức là, suốt đời con sâu này cũng không thể tiến vào cảnh giới Đại Đế?"
Câu Việt không nhịn được cười ra tiếng: "Ha ha ha... đáng đời!"
...
Cùng lúc đó.
Ở tầng mười tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trong vùng tuyệt đối!
"Tiểu Huyết, hút rồi nuốt sạch cho tôi!"
"Tiếp tục!"
Diệp Bắc Minh ra lệnh.
Lúc đầu, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cần anh hỗ trợ mới nuốt được số binh khí Đại Đế của những người khác!
Nhưng sau một hơi nuốt liền mười mấy kiện.
Trong kiếm Càn Khôn Trấn Ngục bộc phát ra một cỗ lực lượng tàn sát!
Huyết quang lóe lên, vô số binh khí Đại Đế xung quanh ầm ầm nổ tung...
Nửa canh giờ sau, Diệp Bắc Minh mở mắt ra: "Hơn chín nghìn kiện binh khí Đại Đế, tiểu Huyết cần thời gian để tiêu hóa!"
"Tiểu Tháp, tiếp theo chúng ta đi đâu đây?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Nhóc con, đi về phía Bắc đi! Ở đó có một vùng Hỗn Độn!"
"Trong phạm vi mười vạn dặm quanh đây, chỉ có chỗ đó là bổn tháp không thăm dò được, chắc là có bảo vật đấy!"
Diệp Bắc Minh bay lên trời, rồi lao đi như một ngôi sao băng xẹt qua bầu trời!
Mười vạn dặm, đi nửa canh giờ đã tới nơi.
Phía trước được bao phủ trong một mảnh Hỗn Độn!
Trong đó mọc lên hàng chục cây đại thụ cao chọc trời, mỗi cây đều cắm rễ trong Hỗn Độn!
"Đệt!"
Diệp Bắc Minh hét lên!
Những cái cây này, anh quá quen luôn!
"Đế Thụ, không ngờ tất cả chỗ này đều là Đế Thụ!"
"Mấy chục cây Đế Thụ, cây nào cũng to hơn cây Đế Thụ ở Đế Tộc!"
Điều làm Diệp Bắc Minh hưng phấn hơn cả đó là, trên các cây Đế Thụ kết đầy Đế Long Quả đỏ rực!
Vèo!
Diệp Bắc Minh sải bước, lao thẳng vào rừng cây.
Anh đếm cẩn thận một lượt!
"36 cây Đế Thụ, trên mỗi cây đều có 30 trái Đế Long Quả!"
"Đế Long Quả một nghìn tỷ năm mới chín một lần, núi thí luyện cũng tầm một nghìn tỷ năm mới xuất hiện ở Hồng Mông vũ trụ một lần!"
"Một vòng tuần hoàn hoàn mỹ!"
Diệp Bắc Minh cười to: "1080 trái Đế Long Quả!"
"Chỉ cần ba mẹ mình tiến vào Tế Đạo Chi Thượng tầng chín, là có thể dùng Đế Long Quả rồi!"
"Các sư tỷ, nhóm Nhược Giai, Xá Nguyệt... tiến vào Tế Đạo Chi Thượng tầng năm là họ có thể bắt đầu dùng Đế Long Quả rồi!"
"Còn có thể trực tiếp bồi dưỡng ra hơn 100 Đại Đế cấp chín!"
Diệp Bắc Minh di chuyển.
Giữa rừng Đế Thụ, anh bay nhanh như chớp!
Chỉ trong phút chốc, toàn bộ số Đế Long Quả trên cây đã bị anh hái sạch!
"Đế Long Quả! Lại còn có nhiều như này!"
Một giọng nói đầy mừng rỡ vang lên sau lưng!
Diệp Bắc Minh nhíu mày quay đầu lại!
Người trước mặt chính là Hoắc Trảm Thương!
"Bất ngờ không? Ta tìm ngươi đến khổ! Tiến vào núi thí luyện một cái, ta lập tức tránh khỏi theo dõi của những người khác, để đi tìm tung tích của ngươi luôn!"
Mắt Hoắc Trảm Thương đỏ ngầu!
Khí tức toàn thân bùng nổ!
Không khí xung quanh cũng méo mó cả đi!
Một bước!
Hai bước!
Ba bước...
Hắn ta như Tử Thần bước về phía Diệp Bắc Minh, nét mặt vừa dữ tợn vừa căm phẫn: "Nếu không tại ngươi, thì sao tuổi thật của ta lại bị người khác biết?"
"Ngươi hại ta mất mặt như thế, ngươi quỳ xuống, cho ta!"
Chương 2501: Truy sát! Thực lực thật sự!
"Mau nhìn kìa, Hoắc Trảm Thương đã tìm thấy Diệp Bắc Minh rồi!"
Trên quảng trường Thử Luyện.
Vương Họa chỉ vào hình ảnh của Diệp Bắc Minh.
Soạt——!
Những người khác đều quay lại và nhìn sang.
"Thực lực của Hoắc Trảm Thương ở khoảng cảnh giới Vĩnh Sinh cấp ba!"
"Bởi vì pháp tắc của Minh Mông Tinh Khư không hoàn hảo, sau khi hắn ta tiến vào núi Thử Luyện, có lẽ thực lực cao hơn một cảnh giới nhỏ so với cảnh giới thực sự!"
"Sức chiến đấu thực sự là ở cảnh giới Vĩnh Sinh cấp bốn!"
Nam Cung Tần nhìn chằm chằm vào hình ảnh thực tế của núi Thử Luyện.
Khóe miệng hắn ta cong lên một nụ cười khinh thường: "Già Lam sư muội, tiểu tử này chết chắc rồi!"
"Vậy sao?"
Già Lam cau mày, nhìn chằm chằm vào hình ảnh thực tế của núi Thử Luyện. Cô ta luôn cảm thấy mọi chuyện không đơn giản như vậy!
…
"Chỉ một mình ngươi thôi sao?"
Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Thậm chí còn liếc mắt về phía sau Hoắc Trảm Thương.
Hoắc Trảm Thương cười: "Còn cần người khác nữa sao?"
"Một mình, ra vẻ cái con khỉ!"
Diệp Bắc Minh đột nhiên hét lớn.
Nếu có bảy, tám, thậm chí là mười mấy người cảnh giới Vĩnh Sinh đến, hắn chỉ có thể tạm thời tránh đòn tấn công mà thôi!
Chỉ có một mình Hoắc Trảm Thương?
Sợ cái con khỉ!
Vút——!
Hoàng Tự Quyết được thi triển, gần như ngay lập tức, Diệp Bắc Minh đã đáp xuống trước mặt Hoắc Trảm Thương!
Giơ tay lên tung ra một cú đấm!
Binh! ! ! Một tiếng vang lên, sắc mặt Hoắc Trảm Thương tái nhợt, bụng đau dữ dội, máu tươi phun ra từ miệng.
Cả người bay ngược về phía sau như một con chó chết, ngã xuống đất, bụi tung mù mịt!
"Ahhh! Diệp Bắc Minh, đồ đáng chết..."
Hoắc Trảm Thương gầm lên.
Từ trong khói bụi lao ra, trên người bùng phát ra một luồng ánh sáng màu tím, lao về phía Diệp Bắc Minh!
"Cút!"
Diệp Bắc Minh tung ra một cú đá, vừa đúng rơi vào khuôn mặt anh tuấn của Hoắc Trảm Thương!
Rắc! Một tiếng giòn giã vang lên, mũi của Hoắc Trảm Thương nổ tung, nửa khuôn mặt đều là máu!
Cơn đau dữ dội khiến hắn ta hoàn toàn tỉnh táo lại: "Làm sao có thể! Rõ ràng ngươi chỉ là Tế Đạo Chi Thượng cấp năm, làm sao có thể là đối thủ của ta?!!!"
"Ồn ào!"
"Chết đi!"
Diệp Bắc Minh liên tiếp thốt ra hai câu.
Gàoooo——!
Một tiếng rồng gầm vang, máu trong cơ thể sôi trào!
Một con huyết long khổng lồ dài hàng trăm ngàn trượng lao ra từ bầu trời phía trên đầu hắn!
"Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm, ra đây!"
Hiện tại, thanh Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm chỉ mới nuốt trọn một phần ba binh khí Đại Đế, uy lực đã tăng lên gấp nhiều lần!
Con huyết long chìm vào trong thanh Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm!
Một nhát kiếm được chém ra, hóa thành kiếm khí huyết long!
"Ahhh… đừng mà…"
Hoắc Trảm Thương kinh hãi hét lớn, sức mạnh của Diệp Bắc Minh đã nghiền nát sự tự tin của hắn ta!
"Phụt…………"
Sương máu nổ tung!
Hoắc Trảm Thương đã chết!
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn, điểm tích lũy trên tấm thẻ ngọc trong tay đã biến thành: 2.500.080 điểm.
Sâu trong núi Thử Luyện có một điểm tái sinh.
Mắt Hoắc Trảm Thương nheo lại, hắn ta quỳ một chân xuống đất, ôm mặt hét lên: "Ahhh... đừng mà..."
"Hoắc Trảm Thương?"
"Lại là anh ta...Rít! Anh ta cũng 'chết' rồi sao?"
"Một cường giả trẻ 975 tuổi, một thiên tài đến từ Minh Mông Tinh Khư. Ai có thể giết được anh ta chứ?"
Những giọng nói ngạc nhiên vang lên khắp xung quanh.
Hoắc Trảm Thương liếc mắt nhìn xung quanh rồi cúi đầu nhìn vào tấm thẻ ngọc điểm tích lũy.
Hiểu ngay lập tức.
Bản thân mình đã 'chết' một lần rồi.
"Các ngươi đều đáng chết!"
Lắng nghe những tiếng bàn luận xung quanh.
Sắc mặt Hoắc Trảm Thương tím ngắt, trực tiếp lao ra ngoài!
Trong nháy mắt, khu vực xung quanh điểm tái sinh đã nhuốm đầy máu!
…
Khoảnh khắc Hoắc Trảm Thương tái sinh!
Có một sự im lặng chết chóc trên quảng trường Thử Luyện!
"Ực... Ực... Nam Cung sư huynh, không phải huynh nói tiểu tử này sẽ bị Hoắc Trảm Thương giết chết sao?" Câu Việt nuốt nước bọt rồi nói một câu chẳng liên quan gì.
"Ngươi câm miệng cho ta!"
Nam Cung Tần gầm gừ.
Câu Việt lập tức ngậm miệng lại.
Lông mày của Già Lam nhíu lại: "Cha, không phải cha nói thực lực của hắn nhiều nhất cũng chỉ là cảnh giới Vĩnh Sinh cấp một hoặc cấp hai sao?"
Già Cuồng Lan trầm giọng nói: "Không sai!"
"Nhưng tất cả những điều này chỉ là phỏng đoán của cha thôi! Nếu tiểu tử này mỗi lần thăng cấp đều nuốt chửng sức mạnh gấp trăm lần, vậy thì thực lực của hắn chắc chắn không chỉ là cảnh giới Vĩnh Sinh cấp một hoặc cấp hai!"
Sắc mặt của La trưởng lão và Mộng trưởng lão cũng trở nên ngưng trọng.
Già Lam kinh ngạc: "Cha, vậy thì là cấp mấy?"
Già Cuồng Lan không nói gì cả!
Nhìn chằm chằm vào hình ảnh Diệp Bắc Minh.
"Tiểu tử, tiếp theo thì sao?"
"Có thể cảm nhận được khí tức của Hoắc Trảm Thương không?"
"Chết tiệt… Tiểu tử, cậu vừa mới giết hắn một lần, hắn còn hai cơ hội nữa, gấp gáp thế làm gì?" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Hiện tại, chỉ có hắn là biết sức chiến đấu thực sự của tôi!"
"Ngoài hắn ra, những người ở vũ trụ khác có lẽ còn không để tôi vào trong mắt."
"Tình hình ở núi Thử Luyện rất khó lường, giết hết những người biết thực lực thật sự của tôi thì tôi mới có thể thừa nước đục thả câu, có thêm nhiều điểm tích lũy hơn!"
"Ha ha ha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lớn: "Không hổ là cậu!"
"Phía tây, cách 20 triệu dặm."
"Núi Thử Luyện có bán kính 100 triệu dặm. Những người ở núi Sáng Thế có lẽ cũng nghĩ đến rồi, để tránh có người làm tắc điểm hồi sinh!"
"Mỗi một lần hồi sinh đều cách nhau rất xa!"
"Đi!"
Diệp Bắc Minh không nói thêm, trực tiếp lao ra.
Khoảng cách 20 triệu dặm cần một chút thời gian.
Nhưng chắc chắn sẽ không quá lâu!
"Hắn định làm gì?"
Trong suốt mấy giờ, Diệp Bắc Minh đã di chuyển rất nhanh!
Trên đường đi, cho dù gặp phải các tu võ giả khác, chiến đấu, cướp đoạt bảo vật, tranh giành điểm tích lũy.
Hoặc có mật cảnh dị tượng, hắn đều không hề dừng lại!
Trên quảng trường Thử Luyện.
Vương Họa nhíu mày: "Tiểu tử này muốn làm gì?"
Câu Việt gật đầu: "Thật kỳ lạ! Thực lực của tiểu tử này không hề yếu!"
"Trên đường gặp nhiều người như vậy, lại không ra tay cướp đoạt cơ duyên, điểm tích lũy."
"Ta biết rồi……"
Già Lam nhìn chằm chằm hình ảnh Diệp Bắc Minh, đột nhiên run rẩy: "Câu Việt, Hoắc Trảm Thương ở hướng nào?"
"Hoắc Trảm Thương..."
Câu Việt giơ tay lên, thần lực ngưng tụ.
Bản đồ toàn bộ vùng đất Thử Luyện hiện ra trước mắt!
Giơ tay lên một chút!
Có một ánh đèn đỏ nhấp nháy ở vị trí của Hoắc Trảm Thương.
"Già Lam sư tỷ, chính là ở đây. Sư tỷ hỏi cái này làm gì?"
"Còn Diệp Bắc Minh ở đâu?"
"Ở đây!"
Câu Việt lại chỉ tay một lần nữa.
Điểm sáng đỏ thứ hai xuất hiện trên bản đồ núi Thử Luyện!
"Vẽ ra lộ trình Diệp Bắc Minh vừa đi!"
"Rõ."
Câu Viêt gật đầu.
Giây tiếp theo.
Lộ trình của Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trên bản đồ!
Đỏ như máu và thẳng tắp!
Mọi người không khỏi há hốc mồm: "Rít... tiểu... tiểu tử này, đang hướng về phía Hoắc Trảm Thương sao?"
"Làm sao có thể!"
"Núi Thử Luyện lớn như vậy, làm sao hắn có thể cảm nhận được chính xác phương hướng của Hoắc Trảm Thương chứ?"
"Hắn định làm gì?" Đôi mắt của Vương Họa nheo lại.
Sắc mặt Nam Cung Tần âm trầm như nước, lạnh lùng nói: "Tiểu tử này độc ác hơn chúng ta nghĩ nhiều!"
"Hắn muốn đuổi cùng giết tận!"
"Một giờ, tốc độ hai triệu dặm. Hắn đã xuất phát được năm giờ."
"Còn năm giờ nữa, Hoắc Trảm Thương sẽ lại phải chết!"
…
Ở phía bên kia, giết hết tất cả mọi người xung quanh điểm hồi sinh.
Hoắc Trảm Thương trực tiếp rời đi, sau khi tìm một khu vực an toàn.
Hắn ta ngồi khoanh chân trên mặt đất, lấy ra vài viên đan dược, nuốt hết trong một hơi!
Bắt đầu trị thương.
Mặc dù.
Trong núi Thử Luyện có thể hồi sinh, nhưng những vết thương trước đó thì vẫn còn!
"Đáng chết! Tên này rốt cục là thế nào? Loại sức mạnh vừa rồi của hắn... tuyệt đối không phải là thứ mà Tế Đạo Chi Thượng cấp năm có được!"
"Hắn đang che giấu năng lực của mình! Thực lực của hắn e là giống với mình, khoảng cảnh giới Vĩnh Sinh cấp ba, thậm chí..."
Hoắc Trảm Thương nghiến răng, khó khăn thốt lên: "Thậm chí, còn mạnh hơn!"
Nhắm mắt lại.
Trị thương!
Đột nhiên.
Một giọng nói vang lên trong đầu Hoắc Trảm Thương: "Đừng ngạc nhiên, cũng đừng có bất cứ gì khác thường. Ba vị trưởng lão đang nhìn đấy, ngươi cứ giả vờ như không biết gì cả!"
"Nam Cung... công tử?"
Trái tim của Hoắc Trảm Thương run lên.
Nhưng vẫn nhắm mắt trị thương.
Trên mặt không có bất cứ phản ứng gì!
"Là ta."
Nam Cung Tần tiếp tục truyền âm: "Ta dùng thủ đoạn đặc biệt liên lạc với ngươi, chỉ để nói cho ngươi biết Diệp Bắc Minh đang đến!"
Diệp Bắc Minh đang đến!
Chỉ vài tiếng ngắn gọn đã suýt chút nữa khiến trái tim Hoắc Trảm Thương gần như sụp đổ!
"Cái gì... hắn... làm sao có thể... Nam Cung công tử, anh đang đùa phải không?" Biểu cảm của Hoắc Trảm Thương dao động, suýt chút nữa đã bị lộ.
"Đừng phản ứng mạnh thế!"
Nam Cung Tần nhắc nhở: "Ba vị trưởng lão đều đang quan sát tất cả đấy!"
"Nếu bị phát hiện, sẽ trực tiếp hủy bỏ thành tích!"
"Ta nói cho ngươi biết, Diệp Bắc Minh là Hỗn Độn Thể."
"Thực lực thật sự của hắn có lẽ là ở cảnh giới Vĩnh Sinh cấp bốn, thậm chí là cảnh giới Vĩnh Sinh cấp năm. Cho nên ngươi mới bị hắn chém chết!"
"Hỗn Độn Thể?"
Hoắc Trảm Thương đột nhiên hiểu ra, hắn ta đương nhiên biết Hỗn Độn Thể có nghĩa là gì!
"Được rồi, hắn biết vị trí của ngươi!"
"Nhưng hắn không biết ngươi biết hắn đang tới!"
"Ta nói với ngươi tất cả những điều này, chắc là ngươi biết làm thế nào!"
Nam Cung Tần để lại câu cuối cùng.
Ngắt truyền âm!
Khóe miệng Hoắc Trảm Thương cong lên một nụ cười tàn nhẫn: "Ha ha... Đa tạ Nam Cung công tử!