Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 876: Tinh phách Yêu Thần trong truyền thuyết

"Nhà họ Chu tôi có chứng minh tư cách, tôi sẽ lập tức trở về lấy!"

Nói xong, Chu Chí Cao biến mất như một làn khói.

Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút, liền đứng tại chỗ chờ đợi.

Nơi xa, mấy ánh mắt rơi trên người Diệp Bắc Minh, sau đó nhanh chóng biến mất.

...

"Báo!"

Một đệ tử dồn dập xông vào Tinh Thần Lâu: "Cung chủ, đã phát hiện ra tung tích của Diệp Bắc Minh".

Vèo!

Lục Đằng lạnh lùng quay đầu: "Ở đâu?"

Tên đệ tử này bị dọa đến mức run rẩy một chút: "Phòng đấu giá nhà họ Tô!"

Giọng nói của Lục Đằng trầm xuống: "Gọi ba vị thái thượng trưởng lão xuất quan cho tôi, đến phòng đấu giá nhà họ Tô".

Tất cả mọi người bỗng nhiên ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Lục Đằng!

Vẻ mặt gần như ngạt thở!

Trên đường Nhan Như Ngọc trở về, một nha hoàn xông lên ngăn cản xe ngựa: "Tiểu thư, có chuyện lớn không tốt rồi!"

Trước khi rời đi, cô ta đã để lại một nha hoàn chú ý tình huống của Tinh Thần Lâu.

Nhan Như Ngọc nhàn nhạt hỏi: "Làm sao vậy?"

Nha hoàn nuốt nước miếng một cái: "Lục Đằng cung chủ nói muốn để ba thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung xuất quan, hình như là muốn đối phó Diệp công tử..."

"Cái gì? Ba thái thượng trưởng lão!"

Nhan Như Ngọc và La Vãn Vãn đồng thời kinh ngạc kêu lên một tiếng.

Nhan Như Ngọc bỗng nhiên biến sắc: "Đều tại tôi, tôi đã đánh giá thấp lòng ghi thù của Lục Đằng!"

"Tôi không nên nói cho ông ta biết thân phận của cậu Diệp".

La Vãn Vãn cũng gấp: "Chị Nhan, bây giờ nên làm gì?"

Nhan Như Ngọc hít sâu một hơi: "Đi, đi mời sư phụ!"

...

Mười lăm phút sau, Chu Chí Cao cầm một tấm lệnh bài chạy tới.

"Đại ca, tôi lấy được rồi!"

"Đi, tôi dẫn anh vào".

Diệp Bắc Minh co quắp khóe miệng: "Cậu trở về chỉ để lấy cái này?"

Chu Chí Cao cười ha ha: "Đương nhiên, chỉ cần có cái này sẽ có thể hưởng thụ đãi ngộ của khách quý".

"Đại ca, mời anh đi trước!"

Hai người đi vào cửa lớn phòng đấu giá nhà họ Tô.

Lập tức bị hai lão già ngăn lại.

Một người gầy như que củi, một người khác mập mạp như heo.

Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Nhóc con, phòng đấu giá này không đơn giản".

"Hai lão già này hiển nhiên đều là cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong".

Cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong giữ cửa, đúng là kinh khủng.

Chu Chí Cao lấy lệnh bài ra lắc lắc: "Ha ha, lão già! Tôi có lệnh bài đây!"

Hai lão già lập tức cho đi.

Diệp Bắc Minh vừa rời đi.

"Tên nhóc này có chút cổ quái, thế mà tôi lại cảm nhận được một luồng khí tức nguy hiểm từ trên người cậu ta", lão già khô gầy quay đầu nhìn thoáng qua, nhăn mày lại.

Lão già mập mạp cười nói: "Giữ cửa cho tốt vào, chỉ cần không gây sự ở bên trong thì mặc kệ".

...

Dưới sự chỉ dẫn của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, Diệp Bắc Minh đi vào một phòng đấu giá.

Hơn nửa hiệp đã kết thúc.

Vừa vặn đang là nghỉ ngơi giữa trận.

Ở đây có ngàn vị khách, có mười vị khách ngồi ở hàng đầu tiên.

Tất cả đều đeo mặt nạ, mặc áo choàng màu đen giống nhau!

Xem ra là không muốn bị người khác biết thân phận.

Trên cơ bản thì những vị khách khác đều chỉ đến xem náo nhiệt!

Diệp Bắc Minh và Chu Chí Cao xuất hiện cũng không gây ra sự chú ý.

Diệp Bắc Minh liếc nhìn toàn bộ sân đấu giá: "Nơi này là nơi yêu khí dày đặc nhất!"

Rất nhanh.

Nửa trận đấu giá sau đã bắt đầu!

Trên đài đấu giá, một cái giàn giáo chậm rãi dâng lên.

Một người phụ nữ xinh đẹp với dáng người thon dài, trang điểm tỉ mỉ cầm một cái hộp ngọc đi ra!

Bên trong tràn ngập yêu khí!

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhanh chóng nói: "Nhóc con, vật này lại là tinh phách Yêu Thần!"

"Cậu đúng là quá may mắn, lục sư tỷ của cậu chỉ cần luyện hóa nó, sẽ có thể hóa thành hình người một lần nữa!"

Giọng nói của Đạm Đài Yêu Yêu gần như vang lên đồng thời: "Tiểu sư đệ, đây là khí tức của mẹ chị, đây là khí tức của mẹ chị!"

Xoẹt!

Ánh mắt Diệp Bắc Minh ngưng tụ, nhìn chằm chằm lên trên bục!

Chu Chí Cao cười một tiếng sâu xa: "Đại ca, người phụ nữ này tên là Tô Lê".

"Được mệnh danh là người đẹp số hai biển Thiên Đảo, trên thực tế dung mạo của cô ta hoàn toàn có thể so sánh với Nhan Như Ngọc".

"Chỉ là bởi vì ít xuất đầu lộ diện, mọi người không biết mà thôi".

Chu Chí Cao tỏ ra hèn mọn: "Hóa ra đại ca thích kiểu này!"

Trên đài.

Tô Lê giơ hộp ngọc trong tay lên, mở ra tại chỗ.

Ầm!

Một lực lượng sinh mệnh cường đại cuốn tới.

Vụt vụt vụt vụt!

Mấy ngàn người ở đây đồng thời đứng dậy, vẻ mặt khiếp sợ nhìn vật trong hộp!

Ngay cả mười mấy người hàng thứ nhất cũng vô cùng kinh ngạc: "Cô Tô, đây là…?"

Tô Lê trả lời: "Tinh phách Yêu Thần!"

"Cái gì?"

Xung quanh hoàn toàn chấn động!

Một lão già hàng thứ nhất kích động nói bằng chất giọng khàn khàn: "Tinh phách Yêu Thần trong truyền thuyết? Nó có thể cải tử hoàn sinh!"

"Hiệu quả có thể so sánh với thần dược, thậm chí có thể tái tạo lại thân xác!"

"Sao nhà họ Tô lại có thể bằng lòng lấy thứ này ra đấu giá chứ?"

Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!

Tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm vào tinh phách Yêu Thần trong tay Tô Lê.

Kích động đến mức hô hấp như dừng lại!

Tô Lê cười nhạt một tiếng: "Nhà họ Tô có một đạo lý thế này: Vạn vật đều có giá, vạn vật đều có thể bán!"

"Cho nên, chỉ là một tinh phách Yêu Thần thôi, không có gì lớn cả".

"Mọi người cứ việc ra giá là được".
Chương 877: Ai trả giá cao hơn?

"Tinh phách Yêu Thần, không có giá khởi điểm, hiện tại bắt đầu đấu giá!"

Lời này lập tức khiến xung quanh náo động.

"Một tỷ đồng!"

"Một tỷ rưỡi!"

"Ba tỷ!"

"Ba tỷ ba!"

Trải qua bốn vòng tăng giá, tinh phách Yêu Thần tăng lên mức giá ba tỷ ba kinh khủng.

Lúc này, người của Thương Khung cung đến.

Lục Đằng dẫn mười mấy người xông tới.

"Tinh phách Yêu Thần! Thế mà có thứ tốt này!"

Một lão già kích động: "Cung chủ, nếu giành được vật này thì có thể chữa trị kinh mạch bị tổn thương của Tiêu Nhi!"

Lục Đằng chợt hô lên một câu: "Lão phu ra giá năm tỷ!"

"Tôi là Lục Đằng, chủ nhân của Thương Khung cung!"

"Mọi người cho tôi chút mặt mũi, đừng tranh giành với tôi!"

"Lục Đằng tôi cảm ơn mọi người, nếu mọi người vẫn còn muốn tiếp tục tranh đoạt, hẳn ai cũng biết nội tình của Thương Khung cung rồi!"

Lễ trước, binh theo!

Giờ phút này, toàn bộ phòng đấu giá yên tĩnh lại!

Một giây sau.

Chợt nổ tung!

"Năm tỷ!"

"Đù má!"

"Hầy...", những người vừa ra giá sôi nổi lắc đầu, lựa chọn từ bỏ.

Chu Chí Cao nuốt nước miếng: "Mẹ nhà nó, đúng vung tiền như rác!"

Tô Lê mỉm cười: "Lục cung chủ ra giá năm tỷ, còn ai ra giá cao hơn không?"

Nhưng đúng vào lúc này.

Một âm thanh lạnh nhạt vang lên: "Mười tỷ".

Tạch! Tạch! Tạch! Tạch!

"Mười tỷ?"

"Điên rồi sao?"

Mấy ngàn ánh mắt đồng loạt quay đầu nhìn về phía góc xó xỉnh sau cùng.

Dù là mười người đeo mặt nạ ngồi hàng đầu tiên cũng không nhịn được mà quay đầu!

Nơi ánh mắt hướng về chính là Diệp Bắc Minh!

"Lão đại?"

Chu Chí Cao bị dọa đến lạnh cả người, suýt chút nữa nằm rạp trên mặt đất: "Không thể lên giá bậy bạ... Sẽ chết người..."

Hắn ta sợ phát khóc!

Đôi mắt Lục Đằng hóa thành lợi kiếm phóng ra xa: "Diệp Bắc Minh, lại là cậu!"

"Ồ?"

Tô Lê hơi sửng sốt, rõ ràng không ngờ có người ra giá mười tỷ!

"Vị công tử này, anh chắc chắn chứ?"

Vèo!

Diệp Bắc Minh bước lên một bước, thế mà đã đứng trên đài đấu giá.

"To gan!"

"Thằng kia, xuống dưới!"

Trong nháy mắt, bốn phía đài đấu giá xuất hiện mười mấy người, ánh mắt lạnh lẽo.

Tô Lê quát lớn: "Tất cả lui ra!"

"Dạ, tiểu thư".

Mọi người rút đi.

Tô Lê nhắc nhở: "Vị công tử này..."

Diệp Bắc Minh lại nói một câu kinh người: "Tiền trên người tôi không đủ, muốn bán ít đồ, gom góp đủ mười tỷ".

Tô Lê ngớ người: "Cái gì?"

Bên dưới vang lên loạt tiếng nói: "Thằng kia, mau xuống!"

"Cậu đang quấy rối hả?"

"Cậu thì có đồ gì có thể bán? Đủ giá trị mười tỷ?"

Chu Chí Cao cầu xin: "Lão đại, tôi xin anh đó, đừng náo loạn, sẽ chết người đấy..."

Tô Lê cũng phản ứng lại, gương mặt xinh đẹp trầm xuống, chuẩn bị đuổi người: "Công tử, chớ có nói đùa".

...

Diệp Bắc Minh lười nói lời thừa, tiện tay lấy ra một nắm đan dược: "Đan dược chữa thương Thánh phẩm bảy đan văn, tổng cộng một trăm viên, giá khởi điểm một trăm triệu!"

"Cái gì?"

Vô số người há to miệng.

Tô Lê cũng giật nảy mình.

Có nằm mơ thì cô ta cũng chẳng thể ngờ, Diệp Bắc Minh thật sự đến đấu giá!

Bên dưới đã bắt đầu lên giá.

"Hai trăm triệu!"

"Tôi trả ba trăm triệu!"

"Ba trăm triệu? Đù! Lão phu ra năm trăm triệu!"

Hiện trường trở nên nóng hừng hực, sôi nổi hơn cả nửa đầu buổi đấu giá Tô Lê vừa chủ trì.

Đan dược chữa thương Thánh phẩm!

Bảy đan văn!

Cảnh giới Thần Chủ bị thương, chỉ cần không nguy hiểm đến tính mạng, một viên là có thể giải quyết.

Nhìn theo một góc độ khác, loại đan dược này còn quý hiếm hơn cả tinh phách Yêu Thần!

Chỉ dùng chưa đến một phút ngắn ngủi, một trăm viên đan dược Thánh phẩm đã bị một lão già ngồi hàng đầu dùng bảy trăm triệu giành được!

Tô Lê mở miệng: "Công tử, cái này cũng không đủ..."

Diệp Bắc Minh khoát tay: "Đan dược Trăn phẩm, tám đan văn, một trăm viên!"

"Mười viên gộp thành một tổ đấu giá, giá khởi điểm một trăm triệu!"

"Đan dược Trăn phẩm? Đù!"

Người phía dưới hoàn toàn điên cuồng.

"Mẹ nó, đây là đan dược Trăn phẩm có tám đan văn?"

"Tiên sư, mấy năm cũng không gặp được thứ đồ này một lần đâu!"

"Còn chần chờ gì nữa? Đoạt đi!"

Rất nhanh, một trăm viên đan dược Trăn phẩm bán đấu giá xong.

Trong tay Diệp Bắc Minh lại có thêm vài tỷ đồng.

Ngay khi ai cũng cho rằng đã đến lúc kết thúc.

Diệp Bắc Minh thản nhiên lên tiếng: "Đan dược Đế phẩm, chín đan văn!"

"Ba mươi viên, giá khởi điểm một viên một trăm triệu!"

"Đù má mẹ ơi!"

Đan dược Đế phẩm vừa ra, toàn trường lần nữa sôi trào!

Mười người đeo mặt nạ hàng đầu tiên đồng loạt đứng phắt dậy, khiếp sợ nhìn về phía Diệp Bắc Minh!

Tô Lê hoàn toàn ngây dại.

Chu Chí Cao há to miệng: "Lão đại, anh đùa thật đấy à?"

Lục Đằng cũng hồ đồ, ông ta biết thực lực của Diệp Bắc Minh rất đáng sợ, lại không ngờ rằng anh còn có đan dược Đế phẩm!

Thứ này, dù là Thương Khung cung cũng chưa chắc có được ba mươi viên!

"Trên người tên này rốt cuộc có bí mật gì?"

Trong chớp mắt này, Lục Đằng nghĩ tới rất nhiều chuyện: "Làm kẻ địch với tên này, nhất định phải nhổ cỏ tận gốc, nếu không mình nhất định sẽ gặp phải sự trả thù có tính hủy diệt!"

"Tôi trả hai trăm triệu!"

"Năm trăm triệu!"

"Tám trăm triệu!"

"Một tỷ!"

Cuối cùng, một viên Đế phẩm đan dược được bán ra với cái giá kinh người - một tỷ.
Chương 878: Những loại đan dược này mà cũng có?

Ba mươi viên đan dược Đế phẩm giúp Diệp Bắc Minh điên cuồng kiếm ba mươi tỷ đồng!

"Trời ạ!"

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều hít sâu một hơi!

Chỉ có mấy chục người có được đan dược Đế phẩm nhanh chóng rời đi.

Diệp Bắc Minh lấy ra mười tỷ giao cho Tô Lê: "Tô tiểu thư, mười tỷ đủ rồi".

"Tinh phách Yêu Thần là của tôi!"

Tô Lê lúc này mới chợt phản ứng lại: "Ấy... Được".

Hoàn thành giao nhận, Diệp Bắc Minh đi ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô.

Đôi mắt Lục Đằng trầm xuống: "Thông báo cho ba vị Thái Thượng trưởng lão, lập tức chặn giết!"

"Lão đại, chờ tôi với!"

Chu Chí Cao nhanh chóng đuổi theo.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lên tiếng: "Nhóc, hiện tại chỉ cần tìm một nơi yên tĩnh là có thể giúp Lục sư tỷ của cậu khôi phục hình người!"

"Được".

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Chân vừa bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, không gian phía trước dường như đã bị sức mạnh nào đó khóa chặt!

Bước lên một bước!

Ầm!

Một luồng sức mạnh ngập trời nghiền ép xuống, Diệp Bắc Minh nhanh chóng lùi lại.

Ầm!

Đường cái đằng trước phòng đấu giá nhà họ Tô trong nháy mắt nổ tung, hóa thành một mảnh đất hoang vu.

...

...

"Chuyện gì xảy ra vậy?"

"Có người đánh nhau ở đây?"

"Nhằm vào người trẻ tuổi họ Diệp à?"

Đám người tu võ đi ra ngoài theo giật nảy mình.

Bọn họ nhìn về cuối đám khói bụi đầy trời!

Ba bóng dáng vô cùng già nua xuất hiện.

Một người mặc áo bào xanh lá!

Một người mặc áo bào đen!

Một người mặc áo bào tím!

...

"Đây là..."

"Hít!"

Có người hít ngược một hơi khí lạnh: "Ba vị Thái Thượng trưởng lão của Thương Khung cung!"

"Lục Đằng gọi bọn họ đến?"

"Muốn giết người trẻ tuổi này sao?"

"Người trẻ tuổi kia có lai lịch gì thế, hình như gọi cái gì mà Diệp Bắc Minh... Chờ đã! Diệp Bắc Minh!", có người chợt run lẩy bẩy.

Bên trong phòng đấu giá, mọi người đều bị tinh phách Yêu Thần hấp dẫn.

Ngay từ đầu không phát hiện ra vấn đề của tên này.

"Trời ạ, không phải là tên Diệp Bắc Minh đã diệt bốn gia tộc Thượng Cổ kia đấy chứ?"

"Cái gì?"

"Hóa ra là anh ta!"

Khắp cửa chính phòng đấu giá nhà họ Tô xôn xao.

Giờ phút này, giọng tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: "Ba tên Ngụy Thần Đế!"

"Ngụy Thần Đế?"

Diệp Bắc Minh nhìn ba lão già ở phía xa: "Cái gì là Ngụy Thần Đế?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy tư: "Dưới cảnh giới Thần Đế, trên cảnh giới Thần Chủ đỉnh phong!"

"Bởi vì phép tắc của thế giới, tại Đại Lục Chân Võ, người tu võ không thể trở thành Thần Đế".

"Chỉ có đến Đại Lục Thượng Cổ mới có thể bước một bước kia".

"Cảnh giới của ba lão già này đủ rồi, nhưng vì phép tắc không cho phép nên không phải Thần Đế chân chính".

Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đã hiểu".

Bị ba lão già nhìn vào, Diệp Bắc Minh có cảm giác đang bị thú dữ nhìn chằm chằm.

Rất nguy hiểm!

Lục Đằng cũng ra khỏi phòng đấu giá: "Diệp Bắc Minh, giao tinh phách Yêu Thần cùng tất cả đan dược và đồng tiền trên người cậu ra đây!"

"Sau đó đi đến trước mặt Lâm Tiêu dập đầu một trăm lần, lão phu có thể cân nhắc cho cậu chết nhanh gọn!"

Ý lạnh vô hình quét tới: "Nếu không, lão phu nhất định sẽ bầm thây vạn đoạn cậu, để cậu hưởng thụ cảm giác sống không bằng chết!"

Một giây sau.

Một giọng nói khác vang lên: "Diệp công tử, chỉ cần anh không bước ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô, bọn họ sẽ không dám làm vậy với anh".

Tô Lê mỉm cười đi tới.

Khuôn mặt già nua của Lục Đằng đen như đít nồi: "Tô tiểu thư, cô muốn nhúng tay vào ân oán giữa chúng tôi sao?"

Khuôn mặt Tô Lê bình tĩnh: "Lục cung chủ, tôi nhúng tay đấy, ông có thể làm gì chứ?"

Lục Đằng nổi trận lôi đình: "Tô Lê!"

"Cô đừng tưởng rằng nhà họ Tô có bối cảnh Đại Lục Thượng Cổ thì Thương Khung cung chúng tôi sẽ sợ cô!"

Tô Lê mỉm cười: "Hiện giờ Diệp công tử còn đang trong phạm vi phòng đấu giá nhà họ Tô, nếu Lục cung chủ không sợ thì cứ ra tay".

"Cô!"

Lục Đằng tức giận, á khẩu không trả lời được.

Quả thực, vừa rồi ba vị Thái Thượng trưởng lão ra tay đã khiến Diệp Bắc Minh lùi về phòng đấu giá nhà họ Tô.

Bọn họ quả thực không dám ra tay!

Nhưng.

Chỉ cần Diệp Bắc Minh dám ra khỏi phòng đấu giá nhà họ Tô một bước, anh chắc chắn sẽ phải chết!

Tô Lê không để ý tới Lục Đằng mà mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Diệp công tử, tôi đã chuẩn bị rượu ngon trà ngon, xin mời anh qua ngồi một chút?"

Đôi mắt đẹp của cô ta lấp lóe, quét qua quét lại cơ thể Diệp Bắc Minh.

Trên người Diệp Bắc Minh lại có đan dược Đế phẩm, còn là chín đan văn.

Cô ta cảm thấy cực kỳ hứng thú.

Cho nên, vì Diệp Bắc Minh mà đắc tội Thương Khung cung cũng chẳng tiếc!

Lục Đằng nhìn chòng chọc vào Diệp Bắc Minh, giận dữ tới cực điểm: "Chẳng lẽ hôm nay kẻ này sẽ chạy được một kiếp sao?"

"Hận! Tôi hận!"

"Lâm Tiêu, con trai bố! Nếu hôm nay không thể báo thù được cho con, bố đã thua thiệt con quá nhiều!"

Ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, chỉ muốn xé xác anh ra!

Tô Lê nhắc nhở một câu: "Diệp công tử, đi thôi, chờ thêm chút nữa thì trà sẽ lạnh đấy".
Chương 879: Tôi phải bị thương

Chu Chí Cao toát mồ hôi hột: “Đại ca, uống trà nào, chúng ta uống trà đi...”

Điều khiến tất cả mọi người bất ngờ ấy là.

Diệp Bắc Minh lại bình thản trả lời: “So với việc uống trà thì tôi càng thích giết người hơn!”

Dứt lời, anh từ từ bước ra khỏi phạm vi của nhà họ Tô.

Rồi ngoắc ngón tay với thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Lên rồi chết đi!”

“Cái gì?”

Tô Lê biến sắc.

“Ôi mẹ ơi...”, Chu Chí Cao ngồi phịch xuống đất.

Lục Đằng khó tin nhìn về phía Diệp Bắc Minh.

Vui vẻ!

Thật đúng là một niềm vui to lớn mà!

Những người còn lại ở đây đều lộ ra vẻ mặt khiếp sợ: “Không hổ danh là người tiêu diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ, thật dũng cảm!”

“Chỉ dũng cảm thôi thì chưa đủ đâu, thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung đâu phải ngồi chơi xơi nước”.

“Đúng vậy, cậu ta bước ra khỏi khu vực của nhà họ Tô chẳng khác nào chịu chết”.

Rất nhiều người đổ dồn ánh mắt qua đó.

Bọn họ cũng không đánh giá cao Diệp Bắc Minh.

Lời nói của Diệp Bắc Minh đã chọc giận thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung: “Người trẻ tuổi à, chữ chết có tổng cộng sáu nét, chắc có lẽ cậu không biết viết thế nào rồi!”

Ba bóng người lắc mình phút chốc đã xuất hiện ngay trước mặt Diệp Bắc Minh.

Ba lão già kia đều vươn một bàn tay ra hướng thẳng về phía anh.

Ầm!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh trắng bệch, lục phủ ngũ tạng đều bị chấn động mạnh.

Anh phun ra một ngụm máu.

Chu Chí Cao hét lên: “Đại ca!”

Lục Đằng nhe răng cười cợt: “Haha, oắt con, cậu ngang tiếp đi chứ?”

“Ở trước mặt thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung tôi đây, cậu không có tư cách ngông cuồng!”

Ông già áo xanh cười khẩy: “Đúng là yếu như sên, không chịu nổi một đòn!”

Rầm!

Ông ta đưa tay lên tung ra một chưởng.

Diệp Bắc Minh đứng im tại chỗ như trời trồng.

Anh trúng đòn bay phắt ra sau rồi nện mạnh xuống mặt đất, khói bụi bay mịt mù.

“Chà”.

“Không có gì hồi hộp hết!”

“Chả phải đương nhiên còn gì? Ba thái thượng trưởng lão cùng ra tay liệu ai có thể sống sót chứ?”

“Tôi còn tưởng Diệp Bắc Minh mạnh lắm!”

Cả hội trường rộ lên.

Tô Lê nhíu mày thầm nghĩ: ‘Sao lại vậy? Lẽ nào tin tức mình nhận được là sai hay sao?’

‘Cậu ta không phải một mình diệt tứ đại gia tộc Thượng Cổ hay sao? Vậy sao giờ lại không chịu nổi một đòn thế kia, khác xa người trong truyền thuyết kia quá!’

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hối hả hỏi han: “Này nhóc, không cần tôi ra tay thật à?”

“Cứ tiếp tục như thế thì cậu sẽ chết mất!”

Diệp Bắc Minh cắn răng truyền âm trả lời: “Không được, mỗi lần đều để ông ra tay hết”.

“Điều đó đã khiến cảnh giới của tôi giậm chân tại chỗ không tăng tiến lên được, vẫn luôn dừng chân ở cảnh giới Hợp Nhất!”

“Tôi phải bị thương, nhất định phải bị thương nặng!”

“Lần trước, nhờ bị thương nên ma huyết trong cơ thể tôi mới có phản ứng!”

“Nếu không bị thương thì chắc có lẽ vĩnh viễn cũng không thể thức tỉnh sức mạnh trong huyết mạch được!”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nóng nảy: “Thế nhưng chỉ cần tôi ra tay thì có thể giết ba người này ngay lập tức!”

“Cậu cần gì phải làm thế chứ?”

Diệp Bắc Minh lắc đầu nói: “Tháp nhỏ, tin tôi, tôi sẽ không chết đâu”.

“Tôi buộc phải thức tỉnh ma huyết, chỉ có như vậy mới có thể trở nên mạnh hơn”.

“Chỉ có như vậy mới có thể đến đại lục Thượng Cổ cứu mẹ!”

Anh hét lên.

Dưới ánh mắt của hàng trăm nghìn người.

Diệp Bắc Minh từ từ đứng lên, nhếch miệng cười: “Chưa ăn cơm à? Mạnh tay lên chút!”

“Trời ơi...”

“Cậu ta điên rồi à?”

“Đã bị thương vậy rồi mà còn dám mạnh miệng nữa sao?”

Rất nhiều người há hốc mồm kính trọng anh.

Cũng có vài người cười khinh khỉnh nói: “Vịt chết còn mạnh miệng!”

“Haha!”

Lão già áo xanh từ từ bước đến trước mặt Diệp Bắc Minh, tung một quyền đánh bay anh.

Diệp Bắc Minh bay văng ra ngoài mấy chục mét rồi phun ra một ngụm máu tươi.

Lão già áo đen lắc đầu: “Con kiến cỏn con ấy cần ba người chúng ta cùng ra tay à?”

Lão già áo tím không hờn không giận nói: “Lục Đằng, chẳng phải ông quá cẩn thận rồi sao?”

Lục Đằng mỉm cười làm lành: “Hai vị thái thượng trưởng lão à, tôi cẩn thận quá rồi”.

“Nếu biết sớm cậu ta không chịu nổi một đòn thì đã chẳng cần ba người xuất chiến”.

Ngay sau đó.

Lục Đằng quay đầu lại, trào phúng nhìn Diệp Bắc Minh: “Diệp Bắc Minh à, ở trước sức mạnh tuyệt đối mà nói!”

“Cái gọi là mạnh miệng chỉ là một trò hề mà thôi”.

Mày Tô Lê càng nhíu chặt hơn, nghĩ: ‘Không đúng, theo tin tức mình nhận được, hẳn là cậu ta không phải người trơ mắt chịu chết’.

‘Cậu ta làm vậy có mục đích gì chứ, rốt cuộc là vì sao...’

Ánh mắt Chu Chí Cương đỏ bừng: “Lục cung chủ, tôi xin ông tha cho cậu ta đi!”

Lục Đằng lạnh lùng liếc mắt nhìn anh: “Chỉ là tên hề nhỏ bé như con kiến, cậu không có tư cách nói chuyện với tôi!”

“Cút!”

Một tiếng hét to vang lên.

Chu Chí Cao bị đánh bay ra ngoài, phun ra một ngụm máu.

“Nhìn kìa...”

Mọi người nhìn theo hướng tiếng hét to kia vọng tới.

Bọn họ chỉ thấy Diệp Bắc Minh từ từ đứng dậy.

Cơ thể đẫm máu vỗ bùn đất dính trên người xuống.

Rồi anh vui vẻ nhìn lão già áo xanh: “Lão già kia, không ăn cơm à? Mạnh tay lên chút coi!”

Cái gì?

Mọi người ngơ ngác đứng nhìn.

Tô Lê sợ ngây người.

Đến cả Lục Đằng cũng kinh ngạc thốt lên: “Nhóc con, cậu không sợ chết thật à?”

“To gan!”

Lão già áo xanh tối sầm mặt mày, nổi trận lôi đình.
Chương 880: Cảm giác tử vong

Ông ta chậm rãi bước tới chỗ Diệp Bắc Minh, giơ bàn tay năm ngón ra tóm lấy yết hầu của anh.

Hai chân tách khỏi đất bằng.

Một cảm giác nghẹt thở truyền tới, lan tới đầu Diệp Bắc Minh.

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục khiếp hãi run rẩy nói: “Này nhóc, cậu điên thật rồi!”

“Để tôi ra tay giết ông ta ngay đi!”

Diệp Bắc Minh lại vô cùng bình tĩnh đáp: “Không cần ông ra tay, tôi đã cảm nhận được một chút rồi”.

“Cảm giác tử vong ập tới...”

Cùng lúc đó, trong góc tối.

Nhan Như Ngọc nóng như lửa đốt nói: “Sư phụ, xin người ra tay giúp!”

Bên cạnh Nhan Như Ngọc là một bà lão trông khoảng chừng sáu bảy mươi tuổi.

Bà lão tức cười nói: “Người như thế còn sống có ý nghĩa gì?”

“Như Ngọc, ta rất hiếu ký người như vậy có lý do gì cho con cứu?”

Nhan Như Ngọc cắn bờ môi đỏ mọng đáp:

“Bởi vì... cậu ta... còn một chuyện không nói cho con biết”.

Bà lão hừ nói: “Mặc kệ có chuyện gì đi chăng nữa!”

“Lão đây sẽ không cứu tên nhóc con đó đâu, cứ để cho cậu ta chết ngắt đi”.

“Sư phụ!”

Nhan Như Ngọc quỳ xuống.

La Vãn Vãn cũng quỳ xuống theo: “Bà, bà giúp chị Nhan với”.

“Các con!”

Bà lão khiếp sợ hỏi: “Chỉ là một người đàn ông có đáng cho con làm vậy không?”

Ánh mắt Nhan Như Ngọc rực lửa, đáp: “Sư phụ, đáng giá ạ... con cầu xin người...”

“Hầy”.

Bà lão thở dài nói tiếp: “Được rồi, nếu các con đã xin thì lão đành ra tay thôi...”

Ngay lúc ấy, Diệp Bắc Minh quát to từng chữ một lên: “Mạnh! Tay! Hơn! Chút! Nữa! Đi!”

“Mẹ ơi!”

Lão già áo xanh tức sùi bọt mép, nghiến răng nghiến lợi nói: “Đồ tạp chủng, cậu đúng là mạnh miệng!”

“Không đủ sức à? Cậu muốn chết phải không?”

Con ngươi ông ta đỏ bừng, rít gào nói: “Được lắm! Lão sẽ thỏa mãn cậu!”

Bàn tay gầy trơ xương hung hãn khép lại.

Tiếng răng rắc vang lên.

Yết hầu của Diệp Bắc Minh như sắp bị bóp nát.

Ngay khoảnh khắc mảnh chỉ treo chuông ấy.

Diệp Bắc Minh cảm thấy trong máu thịt của mình sinh ra một luồng sức mạnh như muốn nghiền nát mọi thứ.

“Sát sư phụ, rốt cuộc tôi đã hiểu nghĩa cuối cùng của đạo tàn sát rồi”.

“Đạo tàn sát không chỉ có suy nghĩ muốn tàn sát!”

Hừ lạnh một tiếng, quải trượng đầu rồng trong tay gõ xuống đất nói: “Đây là do cậu ta tự chuốc lấy, tôi đã định thầm mở lời cho con bé nhà họ Tô kia giúp cậu ta rồi”.

“Thế nhưng cậu ta không biết ơn mà còn từ chối Tô Lê, hùng hổ rời khỏi buổi đấu giá”.

“Bây giờ, tên nhóc này lại khiêu khích thái thượng trưởng lão của Thương Khung cung nữa, haha...”

“Phải tự mình trải nghiệm chết chóc, chỉ có trải qua cảm giác sắp bước vào cửa tử kia mới biết được cái gì mới là tàn sát!”

“Mà đạo tàn sát lại tồn tại ngay trong đó!”

“Ma huyết sôi trào trong máu đi!”

Ngay sau đó.

Diệp Bắc Minh bỗng nhiên đưa tay lên tóm chặt lấy móng vuốt teo tóp của lão già áo xanh.

Khóe miệng anh nhếch lên vẽ ra một nụ cười: “Vẫn chưa đủ sức đâu!”

Lão già áo xanh sững sờ: “Thằng rác rưởi kia, cậu... Á!”

Ông ta hét thảm.

Cảnh tượng khiến người ta khiếp hãi xuất hiện.

Bọn họ chỉ thấy một cảnh.

Diệp Bắc Minh tóm lấy ngón út của lão già áo xanh kia, tiếng răng rắc vang lên, tay ông ta đã gãy.

“Rắc!”

Ngón áp út, gãy!

“Rắc!”

Ngón giữa, gãy!

“Rắc!”

Ngón trỏ, gãy!

“Rắc!”

Ngón cái, gãy!

Năm ngón tay đang tóm lấy cổ của Diệp Bắc Minh như sắp bóp chết anh kia đã gãy.

Diệp Bắc Minh gỡ từng ngón một ra rồi bẻ gãy hết chúng.

Lục Đằng, Tô Lê, Nhan Như Ngọc, La Vãn Vãn và Chu Chí Cao khiếp sợ nhìn cảnh đó.

Không gian tĩnh lặng.

Chỉ còn tiếng la hét thảm thiết của lão già áo xanh kia: “Á...”

Ánh mắt lão già áo xanh kia đỏ rực, dữ tợn nói: “Sao cậu lại có được sức mạnh đó? Không thể nào, không thể nào!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Tại sao lại không thể chứ?”

Anh tóm lấy tay lão già áo xanh rồi xé nó xuống.

Tiếng xoèn xoẹt vang lên, máu tươi văng khắp nơi.

“Vãi chưởng!”

Đám người tu võ đứng hóng chuyện đồng thanh hét lớn.

Tô Lê run chân: “Á! Cậu ta đó sao?”

Lục Đằng sợ run người: “Tại sao lại như thế?”

Gương mặt nhợt nhạt của Chu Chí Cao lại bừng sức sống: “Đại ca trâu bò quá!”

“Ôi!”

Bà lão nọ hít một hơi, nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, bật thốt: “Tên nhóc này...”

La Vãn Vãn mở miệng nói: “Chị Nhan, chị nhìn kia!”

Nhan Như Ngọc quay đầu lại thì sợ ngây người: “Chuyện gì vậy?”

“Tiểu súc sinh kia, dừng tay lại!”

Hai tiếng hét to lần lượt vang lên, lão già áo đen và lão già áo tím hoàn hồn lại, phẫn nộ lao tới.

Lúc này.

Trong cơ thể Diệp Bắc Minh bùng lên một luồng khí tức đen tuyền.

Trong chốc lát nó đã bao phủ cả không trung.

Trời đang giữa trưa nắng chói chang bỗng chìm trong tối tăm mù mịt.

“Huyết Long, Tổ Long, Long Hồn!”

“Xuất hiện!”

Gầm gừ...!

Ba tiếng rồng ngâm đồng thời vang lên.

Lão già áo đen và lão già áo tím sững sờ: “Đây là cái quái gì thế?”

Cả hội trường náo động.

Vô số người ngẩng đầu lên nhìn qua khu vực ra giá của nhà họ Tô.

“Sao lại thế này chứ?”

“Tiếng rồng ngâm ư?”

“Đã xảy ra chuyện gì thế?”

“Đi, đi xem thử!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK