Ánh mắt của mọi người co rút lại một chút.
Hai gia tộc Thượng Cổ bắt tay, Diệp Bắc Minh còn sống như thế nào nữa?
Giọng nói kiêu ngạo của Chu Quốc Nghiệp lại vang lên một lần nữa: “Tôi lại cho các ông biết một tin tức nữa, sư phụ của Dạ Thánh Quân công tử không phải người của Đại Lục Chân Võ!”
“Không phải người của Đại Lục Chân Võ?”
Mọi người sửng sốt. Chu Quốc Nghiệp phun ra một câu: “Ông ta đến từ Đại Lục Thượng Cổ!”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Tất cả mọi người đều chấn động nhìn Chu Quốc Nghiệp!
Ai nấy đều đỏ mặt tía tai, hô hấp như ngừng lại.
Chu Quốc Nghiệp lạnh lùng nói: “Có sư phụ của Dạ Thánh Quân công tử trấn áp, các ông còn sợ hãi cái gì?”
Bỗng nhiên, một giọng nói giống như truyền đến từ sâu trong địa ngục vang lên: “Bọn họ sợ hãi cũng phải thôi!”
Lạnh như băng!
Vô tình!
Quanh quẩn trên không trong đại điện.
Mấy trăm người trong đại điện không nhịn được run rẩy.
Nghe giọng nói này ở gần còn có một loại cảm giác như đang đối diện với thần chết!
“Ai?”
Chu Quốc Nghiệp hét lên một câu theo bản năng, chợt nhận ra giọng nói này: “Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói của ông ta có chút run rẩy.
“Hoá ra ông vẫn còn nhớ rõ tôi”.
“Ken két” một tiếng, cánh cửa đại điện bị đẩy ra.
Một thanh niên sắc mặt lạnh lùng, mang theo khí tức tử vong đi tới.
Vào lúc nhìn thấy thanh niên kia, xung quanh hoàn toàn yên tĩnh giống như chết!
Con ngươi của Chu Quốc Nghiệp co rút lại: “Quả nhiên là cậu!”
Mí mắt tông chủ Ly Hỏa Tông co giật: “Cậu ta chính là Diệp Bắc Minh?”
Môn chủ Bạch Hổ Môn nhìn chằm chằm vào anh: “Nhìn qua có vẻ rất trẻ!”
Đôi mắt giáo chủ Tiệt Thiên Giáo đỏ bừng, giọng nói khàn khàn: “Chính là cậu ta đã giết con tôi!”
Diệp Bắc Minh nhìn lướt qua mọi người một cái: “Đều ở trong này sao, tôi cũng đỡ phải mất công đến từng nhà một!”
“Đợi tôi tiêu diệt ba tông môn rồi sẽ đến nhà họ Chu giết Chu Hiếu Thiên và Chu Hoàng!”
Chu Quốc Nghiệp chảy mồ hôi lạnh ròng ròng.
Ông ta lập tức xoay người bỏ chạy!
Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta phá vỡ tường trong đại diện lao ra ngoài.
Ngay sau đó.
Chỉ nghe một tiếng “răng rắc” truyền đến, Chu Quốc Nghiệp bay ngược trở về như chó chết!
Lãnh Nguyệt đi vào từ lỗ thủng trên tường: “Chạy đi đâu vậy?”
“Từng hòng ngăn cản tôi!”
Đôi mắt Chu Quốc Nghiệp đỏ bừng, lấy ra một viên đan dược màu đỏ nuốt vào.
Khí huyết toàn thân thiêu đốt, phá vỡ một bức tường khác lao ra.
Ầm!
“A!”
Mọi người chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, Chu Quốc Nghiệp bay trở về lần thứ hai.
Ông ta quỳ rạp trên mặt đất không ngừng hộc máu, rốt cuộc không đứng dậy được nữa.
Sát Chủ lạnh lùng tiêu sái tiến vào: “Đúng là đáng đánh, gân mạch đứt từng khúc, không chết cũng tàn phế!”
Diệp Bắc Minh chậm rãi đi tới.
Chu Quốc Nghiệp sợ tới mức khuôn mặt già nua trắng bệch, quỳ rạp trên mặt đất điên cuồng dập đầu: “Cậu Diệp tha mạng, đây không phải là lỗi của tôi!”
“Tôi chỉ là một hạ nhân bình thường, tất cả đều là ý của Chu Hoàng!”
“Cầu xin cậu...”
Diệp Bắc Minh tiến lên từng bước.
Kiếm Đoạn Long xuất hiện ở trong tay anh, một kiếm, đầu người rơi xuống đất!
Những người khác ở đây sợ tới mức vong lìa khỏi xác, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Lúc này, giọng nói giống như thần chết của Diệp Bắc Minh vang lên: “Cho mấy người một sự lựa chọn, ký kết khế ước linh hồn với tôi!”
“Từ giờ trở đi, trở thành người hầu của Diệp Bắc Minh tôi!”
“Con cháu, đời này qua đời khác đều phải phục vụ tôi”.
Ánh mắt anh trầm xuống, nhìn về phía đám người tông chủ Ly Hỏa Tông, môn chủ Bạch Hổ Môn, giáo chủ Tiệt Thiên Giáo.
Mọi âm thanh đều im bặt.
Đột nhiên.
Một lão già tóc đỏ gầm lên một tiếng: “Diệp Bắc Minh, cậu cho rằng...”
Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay đánh ra một quyền!
Ầm!
Lão già tóc đỏ còn chưa nói xong, trong nháy mắt đã hóa thành một cơn mưa máu!
Sát phạt quyết đoán, rõ ràng lưu loát!
“Lệ trưởng lão!”
Tay chân mọi người ở đây đều run rẩy vì sợ hãi.
Lệ trưởng lão là cảnh giới Thánh Chủ trung kỳ!
Vậy mà còn không thể ngăn cản được một quyền của Diệp Bắc Minh?
“Diệp Bắc Minh, cậu giết người lung tung, chúng tôi không phục!”, một lão già khác giận dữ rống lên.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Tôi không cần mấy người phục, chỉ cần các ngươi thần phục!”
Anh cũng không thèm nhìn người này, nâng tay tung ra một quyền!
Ầm!
Một đống máu bay ra.
“Diệp Bắc...”
Ầm! Ầm! Ầm!
Hơn mười cơn mưa máu lần lượt nổ tung, tất cả đều là những người không phục!
Mọi người sợ tới mức da đầu run lên.
Trái tim như muốn nứt ra!
Diệp Bắc Minh vô cùng bình tĩnh, cong khóe miệng nở nụ cười như ma quỷ: “Tôi không có kiên nhẫn gì đâu”.
“Hãy chọn đi!”
“Hoặc là thần phục, hoặc là giết toàn bộ!”
Chương 787: Đại thọ năm nghìn tuổi
Sát ý lạnh băng bao phủ toàn bộ những người có mặt.
Mấy trăm người tu võ bậc thánh trở lên lại không có ai dám phát ra một tiếng nào!
“Ba!”
“Hai!”
“Một…”
Ngay khi tiếng một vừa vang lên.
Tông chủ của Ly Hỏa Tông đã lao tới dưới chân Diệp Bắc Minh, hai đầu gối đập mạnh xuống đất.
Mặt đất nứt ra một khe nứt lớn: “Tại hạ là Thạch Thiếu Giang, hy vọng có thể trở thành người hầu của đại nhân!”
Tất cả mọi người nhìn thấy cảnh này đều im lặng nhìn nhau.
Ngay sau đó.
“Tại hạ Vương Kiếm Sinh, môn chủ của Bạch Hổ Môn nguyện ý kết khế ước linh hồn, từ nay về sau, Bạch Hổ Môn trở thành tông môn phụ thuộc của Thanh Huyền Tông!”
“Giáo chủ Tiệt Thiên Giáo Lý Phượng Hoa nguyện sống chết đi theo đại nhân!”
“Tất cả người của Tiệt Thiên Giáo quỳ xuống cho tôi. Còn không mau tham kiến!”
Mấy trăm người lần lượt quỳ xuống dưới chân của Diệp Bắc Minh!
Tất cả đều chọn thần phục!
Ánh mắt Lãnh Nguyệt đỏ bừng, hô hấp trở nên dồn dập nhìn cảnh này: “Chỉ mới có chừng đó thời gian mà Minh Nhi đã đưa Thanh Huyền Tông đạt đến đẳng cấp mà tổ sư của Thanh Huyền Tông còn chưa từng đạt đến!”
Sát Chủ hít một hơi thật sâu nói: “Thủ đoạn của thằng nhóc này thật cứng!”
…..
Lúc này tại gia tộc Thượng Cổ, nhà họ Chu.
Hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của Chu Hiếu Thiên, khách khứa từ các thế lực lớn nối đuôi nhau tiến vào nhà họ Chu.
Ngoài cửa lớn nhà họ Chu.
Hàng trăm vạn người tu võ tập trung tại đây, mặc dù tỷ lệ được tiến vào cổng chỉ khoảng một phần trăm.
Nhưng mọi người vẫn đến không biết mệt!
Vô số ánh mắt nhìn về phía nhà họ Chu.
Bỗng nhiên.
Đứa bé giữ cửa nhà họ Chu hô lớn: “Chưởng môn của Thần Kiếm Môn đến tặng một thanh thần kiếm chúc thọ lão gia năm nghìn tuổi!”
Xung quanh bỗng trở nên yên tĩnh.
Ngay sau đó tiếng ồn ào nổ ra, vô số khách khứa hâm mộ đỏ mắt.
Tất cả đều đang nhìn chằm chằm vào ba mươi sáu người đang nâng một hộp kiếm!
“Không hổ danh là Thần Kiếm Môn!”
“Thật sự là dùng một thanh thần khí để chúc thọ ư?”
“Thật sự là quá giàu rồi! Móa nó!!!”
Mọi người đều ăn mặc xuề xòa, tim đập loạn xạ.
Đứa bé giữ cửa tiếp tục hô to:
“Đại biểu trẻ tuổi của gia tộc Đạm Đài, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm đến chúc thọ, gia tộc Đạm Đài tặng một khối Thạch Tủy mười nghìn năm!”
Vãi!
Thạch Tủy vạn năm!
“Thứ này còn quý hơn cả thần khí ấy chứ!!!”
“Gia tộc Đạm Đài không hổ là gia tộc Thượng Cổ, bên trong ẩn dấu quá nhiều thứ!”
Vô số người nhìn về phía Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần.
Đạm Đài Trần đầy kiêu ngạo, nhỏ giọng thì thầm: “Đúng là lũ nhà quê chưa thấy qua việc đời bao giờ!”
Đạm Đài Lâm cau mày khiển trách: “Chỗ này nhiều người hỗn tạp, đừng làm mất mặt gia tộc!”
“Biết rồi”.
Đạm Đài Trần qua loa đáp lại.
Cùng lúc đó giọng nói hưng phấn của đứa bé giữ cửa lại vang lên.
“Gia tộc Thượng Cổ, Chu Đỗ Di của nhà họ Chu đến, tặng một viên thượng cổ tẩy tủy đan!”
“Thượng cổ tẩy tủy đan?”
Hàng triệu võ giả ở trước cổng ngạc nhiên.
Ngay sau đó.
“Ôi!”
Tiếng hít sâu đồng loạt vang lên.
“Thượng cổ tẩy tủy đan có thể tẩy cân phạt tủy của người tu võ, từ đó làm thay đổi thiên phú tu võ!”
“Thứ này thật sự là tiên đan a!”
“Móa nó!!!Đồ quý cỡ này mà nhà họ Chu nỡ đem tặng ư?”
Rầm!
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần bỗng nhiên nhìn về phía Chu Đỗ Di.
Đạm Đài Trần nói trước: “Phải cô ta không?”
Ánh mắt Đạm Đài Trần ánh lên vẻ nguy hiểm: “Nghe nói gần đây nhà họ Chu tìm được một đứa con rơi, hình như là một vị Thiên nữ!”
Đạm Đài Trần lạnh giọng nói: “Thiên nữ không dễ tìm như vậy đâu!”
Đạm Đài Trần cười nhạt: “Vẫn dễ tìm, Đạm Đài Yêu Yêu chẳng phải là…”
“Câm mồm!”
Đạm Đài Lâm quát lớn cắt ngang lời của Đạm Đài Trần.
Cô ta căng thẳng nhìn xung quanh.
Bất chợt họ cảm thấy ánh mắt của mấy lão già đang nhìn về phía mình!
Đạm Đài Lâm giận tái mặt: “Nếu dám tiếp tục nói hươu nói vượn, làm lộ chuyện này ra”.
“Thì tôi sẽ về báo với gia chủ, lột da cậu đấy!”
Đạm Đài Trần sắc mặt trắng bệch, gã cũng biết mình nói ra lời không nên nói.
“Chị Lâm, xin chị đừng nói chuyện này cho gia chủ…”
“Hừ!”
Đạm Đài Lâm hừ lạnh.
“Minh chủ của Võ Đạo Minh, Tôn Kiếm Khung và các vị nguyên lão đến!”
“Tông chủ của Bách Quỷ Tông và các vị trưởng lão đến!”
“Tông chủ của Huyết Vân Tông đến…”
Khách khứa càng lúc càng đông.
…
Mọi người tiến vào sảnh chính của nhà họ Chu.
Sảnh chính này còn hoa lệ hơn cả hoàng cung, chỉ riêng sảnh chính đã đủ để chứa hàng chục nghìn người.
Chu Hiếu Thiên ngồi ở vị trí chủ nhà nhận lời chúc mừng từ mọi người.
Chu Hoàng xinh đẹp đứng một bên tiếp khách.
Bỗng nhiên, ánh mắt của Đạm Đài Lâm dừng lại trên người một lão giả mặc đồ đèn: “Khí tức thật mạnh!”
Chương 788: Đồ của tôi dùng tốt chứ?
Đạm Đài Trần nuốt nước bọt: “Tôi cũng cảm nhận được loại khí tức ấy…”
“Tôi từng cảm nhận khí tức của các lão tổ trong tộc rồi, nó còn không đáng sợ đến vậy, rốt cuộc cảnh giới của người nọ là gì thế?”
Đạm Đài Lâm kiêng kị nhìn về phía lão già áo đen!
Đạm Đài Lâm cố gắng rời sự chú ý, lúc này cô ta mới thấy được bên cạnh lão giả có một thanh niên yên tĩnh đứng đấy.
“Dạ Thánh Quân?”
Đạm Đài Lâm tỉnh ngộ: “Nghe nói Dạ Thánh Quân đã bái được một vị sư phụ đến từ đại lục Thượng Cổ….”
“Khoan đã!!!”
Đạm Đài Lâm kinh hãi: “Phải chăng lão già áo đen này đến từ đại lục Thượng Cổ ư?”
“Ực!”
Đạm Đài Trần nuốt một ngụm nước bọt: “Không thể nào đâu? Đại lục Thượng Cổ!”
Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa hơi ngạc nhiên nhìn về phía Dạ Thánh Quân.
Một đám trưởng lão của Võ Đạo Minh cũng giật mình: “Minh chủ, người của đại lục Thượng Cổ….”
Tôn Kiếm Khung lắc đầu: “Đừng lên tiếng, việc này không liên quan đến chúng ta”.
Sau khi khách khứa đều tiến vào sảnh chính.
“Chúc mừng Chu gia chủ”.
“Nghe nói hôn sự giữa cậu chủ Dạ và cô Chu sắp tới, hai gia tộc Thượng Cổ liên thủ với nhau thật làm bọn tôi hâm mộ mà!”
“Chúc mừng Chu gia chủ có con rể quý!”
Vô số người tiến lên chúc mừng, bầu không khí vô cùng náo nhiệt.
“Hahaha!”
Chu Hiếu Thiên cười vô cùng vui vẻ: “Cùng vui cùng vui mà!”
“Chu Hiếu Thiên!”
Bỗng nhiên một giọng nói lạnh như băng vang lên.
Đại sảnh vốn đang náo nhiệt nghe vậy thì lặng thinh.
Tất cả mọi người đều há miệng, kinh ngạc nhìn về phía cửa sảnh chính.
Vào những lúc như này ai to gan đến mức hô thẳng tục danh của gia chủ nhà họ Chu thế?
Điên rồi ư!
Con ngươi của Chu Hoàng bỗng co lại: “Tên kia dám đến đây thật sao?”
“Sao lại thấy giọng nói này hơi quen tai vậy nhỉ?”, Đạm Đài Lâm nhướng mày.
Đạm Đài Trần đứng một bên sầm mặt lại, hai hàm răng cắn chặt: “Cô không nhớ ư?”
“Là Diệp Bắc Minh! Đây là giọng của Diệp Bắc Minh!”
Lúc trước, Diệp Bắc Minh làm nhục Đạm Đài Trần ở Thanh Huyền Tông nên gã ta nhớ rất rõ giọng của Diệp Bắc Minh.
Đạm Đài Lâm bừng tỉnh: “Là cậu ta ư?”
Chu Đỗ Di cũng kinh ngạc nhìn sang: “Mới mấy tháng không gặp gan của tiểu tử này càng lúc càng lớn rồi”.
“Hôm nay là sinh nhật của gia chủ nhà họ Chu, vậy mà cậu ta dám gọi thẳng tên của Chu Hiếu Thiên? Cậu ta muốn làm cái gì vậy? Điên rồi hả?”
Không chỉ những người này.
Tất cả khách khứa đều khiếp sợ nhìn về phía cổng chính nhà họ Chu
Hơn mười giây sau.
Chỉ thấy một thanh niên chậm rãi bước đến.
Trong tay anh cầm theo một chiếc đầu lâu!
“Là đầu của Chu Quốc Nghiệp… Cậu!”
Chu Hiếu Thiên liếc mắt liền nhận ra ngay đấy là đầu của thuộc hạ đắc lực dưới trướng mình: “Diệp Bắc Minh, cậu có ý gì?”
Diệp Bắc Minh cầm đầu người ném qua: “Đây là quà mà tôi đưa ông!”
“Cậu nói gì?”
Chu Hiếu Thiên ngơ ngác!
Lửa giận hừng hực đốt lên trong ông ta!
Ông ta biết Diệp Bắc Minh điên nhưng không nghĩ rằng anh điên đến mức đấy!
Đây là đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta đấy!
Cho dù Diệp Bắc Minh muốn đối đầu với ông ta nhưng anh đào đâu ra gan dám một mình một ngựa lao đến nhà họ Chu chứ?
Mà lại còn lấy đầu của Chu Quốc Nghiệp làm quà mừng đại thọ năm nghìn tuổi của ông ta nữa?
Thậm chí Chu Hoàng cũng ngơ ngác, đứng như trời trồng tại chỗ.
Diệp Bắc Minh cười: “Lễ vật đã đưa đến rồi!”
“Bây giờ, đồ mà nhà họ Chu nợ tôi cũng nên trả rồi chứ?”
Rầm!
Nghe vậy, mọi người đều nhìn về phía Chu Hiếu Thiên.
Nhà họ Chu thiếu Diệp Bắc Minh cái gì?
Chu Hiếu Thiên ánh mắt co lại nói: “Diệp Bắc Minh cậu đang nói cái gì vậy ?”
“Tôi đường đường là gia chủ của một gia tộc Thượng Cổ còn cậu chỉ là tông chủ của một Thanh Huyền Tông nhỏ bé, tôi có thể thiếu cậu cái gì được đây?”
Diệp Bắc Minh cười nhẹ nhìn về phía Chu Hiếu Thiên: “Gia chủ nhà họ Chu thật dễ quên ha!”
“Gân mạch ông bị tổn thương, tu vi hạ thấp, là tôi giúp ông khôi phục gân mạch!”
“Ông sẽ không chối chứ?”
Cái gì?
Chu Hiếu Thiên từng bị tổn thương gân mạch sao?
Sắc mặt khách khứa ở đây thay đổi liên tục.
Chu Hiếu Thiên không hổ là gia chủ của gia tộc Thượng Cổ, sắc mặt ông ta vẫn bình tĩnh như thường: “Diệp Bắc Minh, cậu bịa chuyện cũng nên bịa cho tròn một chút!”
“Thiên hạ này ai không biết, gân mạch tổn thương không chữa được!”
“Chẳng lẽ cậu là thần tiên à? Gân mạch của lão phu bị tổn thương cậu có thể chữa được chắc?”
Ông ta định bụng không thừa nhận!
“Thật đúng là một trò hề mà!”
Chu Hiếu Thiên nhìn về khách khứa bốn phía: “Chẳng lẽ mọi người cũng cho rằng gân mạch của lão phu bị tổn thương sao?”
Các khách khứa đều phụ họa nói: “Bọn tôi không tin!”
“Gân mạch tổn thương vốn không thể nào chữa trị được, chẳng lẽ Diệp Bắc Minh lại là thần y ư?”
“Nhóc con ở đâu dám đến nhà họ Chu để lừa gạt thế?”
“Đến từ đâu thì cút về đó đi!”
Khách khứa xung quanh đều cười lên, chế nhạo nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
Đạm Đài Trần đứng trong đám người nhỏ giọng hỏi: “Thằng nhãi này nói thật hay giả vậy?”
Đạm Đài Lâm trầm ngâm một chút rồi nói: “Chắc là giả, giống như Chu gia chủ nói đấy, tổn thương gân mạch không thể chữa được!”
“Cho dù Diệp Bắc Minh có là thiên tài đi chăng nữa, dẫu cho có nghịch thiên đến đâu cũng không chữa được mới đúng!”
Đạm Đài Trần gật đầu: “Vậy cậu ta muốn làm gì, lẽ nào muốn tống tiền nhà họ Chu à?”
Chu Đỗ Di đứng cách đó không xa thì nhíu mày.
Chần chừ nhìn qua phía Diệp Bắc Minh.
Cô ta khá hiểu Diệp Bắc Minh, anh không phải kẻ nói láo!
Cùng lúc đó Chu Hoàng lộ ra vẻ chán ghét mở miệng nói: “Diệp Bắc Minh, hôm nay là đại thọ năm nghìn tuổi của bố tôi, chúng tôi không muốn truy cứu chuyện này đâu!”
Chương 789: Tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà tôi đã đưa cho ông
“Nếu anh biết điều thì bây giờ lập tức cút ngay cho tôi!”
“Nếu không, tôi đảm bảo hôm nay anh sẽ không có kết cục tốt!”
Vừa nghe thấy lời này, đám khách khứa ở đây đều khen ngợi hết lời.
“Chu tiểu thư đúng là nhân từ!”
“So sánh với tên nhóc này, quả thực chính là một trời một vực!”
“Tên kia, cậu còn ở nơi này làm gì? Còn không mau cút đi!”
Diệp Bắc Minh buồn cười nhìn Chu Hoàng: “Lúc cô chủ động cầu xin rửa chân cho tôi, sao không thấy cô có loại thái độ này?”
Ầm!
Lời nói này giống như một quả bom lớn.
Trong nháy mắt, cả nhà họ Chu hoàn toàn sôi trào.
Tất cả mọi người đều không dám tin, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh!
Cậu ta nói cái gì?
Chu Hoàng chủ động rửa chân cho cậu ta?
Điều này sao có thể!
Xa xa, ánh mắt Dạ Thánh Quân dừng trên người Diệp Bắc Minh, sát ý sôi trào!
Nam Cung Chính bên cạnh vẫn nhắm mắt lại, giống như tất cả những chuyện này không có liên quan gì đến ông ta vậy.
Chu Hoàng tức giận đến mức khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đẹp tràn ngập tơ máu: “Anh đang nói huơu nói vượn cái gì vậy?”
“Tôi rửa chân cho anh? Diệp Bắc Minh, anh điên rồi sao?”
“Tôi là đại tiểu thư nhà họ Chu, bố tôi là người đứng đầu nhà họ Chu, tôi sẽ rửa chân cho anh ư?”
“Cho dù anh có muốn nói dối thì cũng phải tìm một chuyện đáng tin hơn một chút chứ?”
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch.
Chỉ còn lại mỗi tiếng kêu gào của Chu Hoàng.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Vậy sao?”
“Tất cuả tôi có dùng tốt không?”
Đôi mắt đẹp của Chu Hoàng co rút lại một chút, khuôn mặt lập tức trắng bệch.
“Anh!”
Diệp Bắc Minh đã biết rồi ư?
Sao có thể!
Giờ phút này, Chu Hoàng xấu hổ và giận dữ muốn chết, cô ta hoàn toàn không để ý đến hình tượng nữa: “Diệp Bắc Minh anh đang nói cái gì vậy? Tôi hoàn toàn không hiểu lời anh nói!”
“Người đâu, giết anh ta cho tôi!”
Cô ta vừa dứt lời, hơn mười lão già đi ra từ bốn phía, đều là cảnh giới Thánh Chủ.
Bọn họ cầm binh khí trong tay, đánh tới chỗ Diệp Bắc Minh.
Mấy bàn tiệc rượu xung quanh hóa thành bột phấn trong nháy mắt, có thể thấy được mười mấy người cảnh giới Thánh Chủ hợp sức khủng bố đến mức nào!
“Nhóc con không biết sống chết!”
“Nơi này là nhà họ Chu, một tên nhóc cảnh giới Hợp Nhất nho nhỏ như cậu có thể giương oai được sao?”
“Bây giờ cậu có hối hận cũng muộn rồi, kiếp sau chú ý hơn đi!”
Mười mấy lão già nhe răng cười.
Lao đến như dã thú.
Diệp Bắc Minh phun ra hai chữ: “Vậy sao?”
Anh nâng tay lên túm lấy một lão già đi đầu tiên, dùng sức xé rách.
Răng rắc!
Chỉ nghe thấy một tiếng hét thảm, máu me bay tứ tung!
Cánh tay của lão già cảnh giới Thánh Chủ lại bị xé đứt.
Lão già hoảng sợ nhìn Diệp Bắc Minh, lại thấy một bàn tay chộp tới đỉnh đầu mình.
Ầm!
Đầu của lão già nổ tung như dưa hấu!
“A!”
Đám khách khứa ngồi ở đây vô cùng hoảng sợ, một cảnh giới Thánh Chủ lại bị giết như vậy sao?
“Cậu ta đã có thể giết được cả cảnh giới Thánh Chủ ư?”, Chu Đỗ Di vô cùng khiếp sợ.
Đạm Đài Trần sợ tới mức sắc mặt tái nhợt: “Chị Lâm, tên nhóc này...”
Đạm Đài Lâm hít sâu một hơi: “Sao có thể!”
Diệp Bắc Minh không hề dừng lại.
Anh chủ động phóng ra, nhảy đến trước mặt mười mấy lão già cảnh giới Thánh Chủ.
Anh giống như một con dã thú, bắt lấy tay chân bọn họ, mạnh mẽ xé rách cơ thể mười mấy người!
Máu me và thi thể chất đống một chỗ.
Nhìn mà ghê người!
Da đầu của mọi người run lên, vừa sợ hãi vừa hối hận.
Diệp Bắc Minh đi ra khỏi đống máu: “Chu Hiếu Thiên, bây giờ tôi sẽ lấy lại tất cả những gì mà tôi đã đưa cho ông!”
Mọi người còn chưa kịp phản ứng lại.
Diệp Bắc Minh đi ra từng bước, sử dụng Ảnh Thuấn.
Xuất hiện ở trước người Chu Hiếu Thiên.
Chu Hiếu Thiên run lên: “Cậu Diệp...”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh lạnh lùng, vô cùng quyết đoán.
Anh vung tay ra đập vào vai Chu Hiếu Thiên!
Chỉ nghe thấy một tiếng “răng rắc” giòn vang truyền đến.
“A!”
Chu Hiếu Thiên hét thảm một tiếng, gân mạch và xương cốt cả người đứt từng khúc: “Không... Không... Không được!”
Đan điền của ông ta lại nổ tung, trước bụng xuất hiện một lỗ thủng kinh khủng!
Hoàn toàn hóa thành một phế nhân!
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần ngây người: “Thật sự bị phế đi ư?”
Minh chủ võ đạo Tôn Kiếm Khung nhíu mày, theo bản năng lui về phía sau nửa bước.
Chu Đỗ Di lại mở to đôi mắt đẹp.
Đám khách khứa khác cũng hoàn toàn choáng váng!
Diệp Bắc Minh cũng quá điên cuồng đi!
Lại thật sự phế bỏ Chu Hiếu Thiên?
Đậu má! Đậu má! Đậu má!
Chu Hoàng kêu thảm thiết một tiếng: “Bố! Không!”
“Diệp Bắc Minh, anh đúng là độc ác, anh lại phế bỏ bố tôi thật sao?”
“Anh phế bỏ bố tôi, về sau gia đình chúng tôi phải sống yên ổn trong nhà họ Chu kiểu gì?”
Đôi mắt cô ta tràn ngập tơ máu, khuôn mặt hoàn toàn vặn vẹo: “Anh chẳng những phế bỏ bố tôi, còn phá huỷ tiền đồ của tôi, phá huỷ tất cả mọi thứ của tôi!”
Cô ta quay đầu lại điên cuồng nhìn Dạ Thánh Quân: “Anh Dạ, giết anh ta đi!”
“Giúp em giết anh ta! Chỉ cần anh giúp em giết anh ta, cho dù có bắt em làm cái gì cho anh em cũng đồng ý!”
Vèo!
Trên trăm ngàn ánh mắt dừng ở trên người Dạ Thánh Quân.
Chỉ thấy.
Dạ Thánh Quân chậm rãi đứng dậy, vươn một ngón tay ra chỉ về phía Diệp Bắc Minh: “Cậu hãy tự sát đi, tôi sẽ cho cậu được chết nguyên vẹn!”
Hắn ta vừa dứt lời.
Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt Dạ Thánh Quân một cách quỷ dị.
Anh tung ra một quyền!
Tốc độ nhanh đến mức không thể tưởng tượng được.
“Hả?”
Nam Cung Chính bên cạnh đột nhiên mở mắt ra, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh: “Tốc độ thật nhanh! Đây là thân pháp gì?”
Nhưng mà ông ta cũng không có ý định ra tay.
Dạ Thánh Quân chấn động, nhanh chóng phản ứng lại.
Hắn ta nhe răng cười một tiếng: “Tên kia, cậu lại dám ra tay với tôi?”
Dạ Thánh Quân vừa tung quyền đáp lại, vừa cười lạnh: “Cậu có biết tôi là...”
Nắm đấm của hai người vừa tiếp xúc.
Ầm!
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên.
Một màn khiến người ta không thể tưởng tượng được xuất hiện.
Chương 790: Ông lại báo đáp tôi như thế sao ?
Nắm tay của Dạ Thánh Quân nổ tung, bay ra ngoài giống như chó chết!
Khiến mọi người không thể tin vào mắt mình!
“Sao có thể!”
Tất cả mọi người gần như đồng thời hô lên.
Bao gồm cả đám người Chu Hoàng, Chu Đỗ Di, Đạm Đài Trần, Đạm Đài Lâm, Tôn Kiếm Khung, vẻ mặt ai nấy đều vô cùng kinh hãi!
Dạ Thánh Quân lại bị đánh bại?
Diệp Bắc Minh không hề có ý định buông tha cho Dạ Thánh Quân, anh đuổi theo từng bước.
Sau đó túm lấy cổ họng Dạ Thánh Quân, quật mạnh hắn ta xuống đất!
Một tiếng nổ “ầm ầm” vang lên.
Cả người Dạ Thánh Quân tạo ra một cái hố sâu trên mặt đất, đang định đứng lên.
Một cái chân đã dẫm lên đầu hắn ta: “Chuyện này có liên quan gì đến anh?”
“Anh đang sủa cái gì vậy?”
Trời ơi!
Nhìn thấy một màn này, ánh mắt của mọi người điên cuồng co rút lại!
Khuôn mặt Chu Hoàng trắng bệch, tức giận mắng trong lòng: “Dạ Thánh Quân đúng là vô dụng, không phải anh nói mình sắp đến Đại Lục Thượng Cổ sao?”
“Vô dụng! Đúng là vô dụng! Không ngờ lại không phải đối thủ của Diệp Bắc Minh?”
Chu Hoàng cực kỳ hối hận!
Nếu sớm biết như thế, cô ta sẽ không đánh cược lên người Dạ Thánh Quân!
“Sao cậu dám đối xử với tôi như vậy?”
Dạ Thánh Quân giận dữ gào lên.
Trên mặt hắn ta nổi đầy gân xanh, trong cổ họng không ngừng phát ra tiếng gào thét: “Buông tôi ra!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn Dạ Thánh Quân, trong đôi mắt không hề có chút cảm xúc nào!
Anh chỉ phun ra một chữ: “Chết!”
Sau đó nâng chân lên, đột nhiên hạ xuống!
Dạ Thánh Quân cực kỳ hoảng sợ: “Sư phụ, cứu...”
Một giọng nói già nua vang lên: “Dừng tay!”
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Nhóc con, người này là cảnh giới Thần Chủ trung kỳ!”
Ầm!
Một tiếng nổ, máu tươi bay tứ tung!
Đầu của Dạ Thánh Quân khô quắt, hòa hợp làm một với mặt đất.
“A...” nhìn thấy Diệp Bắc Minh dẫm nổ đầu của Dạ Thánh Quân, trong mắt đám người ở đây đều tràn ngập kinh ngạc và khiếp sợ vô tận!
Bắt đầu từ lúc Diệp Bắc Minh xuất hiện, mọi chuyện đều đã vượt qua khỏi nhận thức của bọn họ rồi!
Thứ nhất, Diệp Bắc Minh phế bỏ Chu Hiếu Thiên ngay trước mặt mọi người!
Thứ hai, Diệp Bắc Minh chỉ dùng một quyền đã đánh bại Dạ Thánh Quân!
Thứ ba, mọi người có nằm mơ cũng không ngờ được Diệp Bắc Minh lại dám dẫm nổ đầu Dạ Thánh Quân!
Mỗi một chuyện đều đánh sâu vào ánh mắt của bọn họ, kích thích trái tim của mọi người!
Vô số người đều cảm thấy tim mình như sắp nổ mạnh!
Diệp Bắc Minh không có chút dao động nào, lạnh lùng quay đầu lại: “Việc này không liên quan gì đến ông, tôi biết ông là cảnh giới Thần Chủ trung kỳ!”
“Cảnh giới của ông mạnh hơn tôi, nhưng ông có tin là ông không thể giết chết được tôi không?”
Anh trực tiếp xoay người.
Không ngờ lại chủ động đi đến chỗ Nam Cung Chính!
Một bước, hai bước, ba bước!
Giọng nói của anh tiếp tục vang lên: “Nếu ông dám ra tay, hôm nay ông mà không giết được tôi!”
“Sau này, cho dù ông có xuất hiện ở chỗ nào, cho dù là ở chân trời góc biển, Diệp Bắc Minh tôi cũng sẽ giết ông!”
Anh tiếp tục đi về phía Nam Cung Chính.
Cảm giác cực kỳ áp bách!
Bảy bước, tám bước!
Nam Cung Chính ngây người, trong lòng lại bộc phát ra một ngọn lửa giận vô tận!
Ông ta nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh, không ngờ lại không nhìn thấy đối phương có chút sợ hãi nào.
Chỉ có sức mạnh vô tận, còn có ánh mắt lạnh băng như thần chết!
Diệp Bắc Minh cười: “Ông có dám không, ra tay thử xem?”
Nam Cung Chính không kìm lòng được mà run rẩy, một cảm giác nguy hiểm đánh úp lại.
Ông ta nuốt một ngụm nước bọt theo bản năng: “Được lắm tên nhóc, cậu cứ chờ đấy!”
Sau đó dẫm chân một cái, trực tiếp phóng lên cao, trong nháy mắt đã biến mất.
Xung quanh hoàn toàn tĩnh mịch!
Đám khách khứa ở đây suýt nữa bị doạ chết!
“Nói mấy câu mà đã dọa được cảnh giới Thần Chủ trung kỳ? Mẹ nó tên này là yêu quái sao?”
Đạm Đài Lâm và Đạm Đài Trần đều ngây người.
Chu Đỗ Di nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Khóe miệng Tôn Kiếm Khung không ngừng co rúm: “Tên nhóc này đúng là quá nghịch thiên! Lão phu đã nghĩ thông suốt rồi, Võ Đạo Minh về sau tuyệt đối sẽ không!”
Diệp Bắc Minh không thèm quan tâm đến phản ứng của mọi người.
Ánh mắt anh lại dừng ở trên người Chu Hiếu Thiên một lần nữa: “Tôi chữa trị gân mạch bị hao tổn cho ông, vậy mà ông lại báo đáp tôi như thế sao?”
Cả người Chu Hiếu Thiên run rẩy: “Cậu Diệp, tôi sai rồi, tôi thật sự biết sai rồi”.
“Là tôi bị ma quỷ ám ảnh, không nên nghe lời của Chu Hoàng!”
“Là tôi không bảo vệ tốt Thanh Huyền Tông, cầu xin cậu hãy… cho tôi một cơ hội nữa!”
Đứng trước sống chết.
Con gái là cái gì chứ?
Tất cả đều là giả dối thôi!
Chỉ có sống sót mới là quan trọng nhất!
Xung quanh ồ lên, những gì mà Diệp Bắc Minh nói đều là thật sao?
Gân mạch bị đứt đoạn thật sự có thể khôi phục được sao?
Trong phút chốc, ánh mắt rất nhiều người nhìn về phía Diệp Bắc Minh đều thay đổi.
Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Ông vi phạm lời thề, còn muốn có thêm cơ hội nữa? Chết đi!”
Anh nâng tay tung ra một chưởng!
Ầm!
Vị trí mà Chu Hiếu Thiên đứng, mặt đất lõm xuống thành một cái hố, ở đó chỉ còn lại một chưởng ấn thật lớn.
Trong chưởng ấn là máu me be bét!
Chu Hoàng sợ tới mức đi lại đây: “Anh Diệp, xin lỗi, huhu...”
“Hoàng Nhi cũng là nhất thời hồ đồ, thật ra trong lòng Hoàng Nhi rất thích anh Diệp!”