Một luồng huyết khí mạnh liệt trào tới, những lính đánh thuê kia hóa thành sương máu, đọng trên kiếm Đoạn Long.
Thân kiếm Đoạn Long ngấm máu tươi, phát ra long ngâm chân chính!
Vang khắp toàn bộ bầu trời mênh mông giữa rừng rậm.
Lúc này.
Rừng rậm xảy ra thú triều, tất cả động vật hoang dã đều xông ra hướng ngược lại!
Vạn Lăng Phong há hốc mồm, con ngươi nảy sinh chấn động: “Chủ nhân, con mẹ nó rốt cuộc có thực lực gì?!!!”
Dạ Kiêu nằm trên đất, toàn thân run lẩy bẩy.
Cường giả đẳng cấp hạng 297 bảng xếp hạng ngầm hoàn toàn bị dọa điên rồi!
Ông lão Hắc Xà quỳ xuống đất.
Ầm ầm ầm!
Điên cuồng dập đầu.
“Tha mạng! Tha mạng! Tha mạng!!!”
Cơ thể mềm mại của Trần Di Lâm cứng ngắc.
Đầu óc trống rỗng!
Khẽ há miệng nhỏ.
Nước miếng theo khóe miệng chảy xuống, cô ta gần như sợ đến choáng váng.
Uy lực một kiếm này là thứ loài người có thể chém ra sao?
Mình cứ thế được cứu?
Giống như nằm mơ vậy!
Diệp Bắc Minh cũng bị dọa cho giật mình.
Một kích tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay giúp đỡ này ước chừng chỉ rút hết 1/5 nội lực của anh.
Uy lực lại khủng khiếp như vậy!!!
“Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, con mẹ nó sao không nói sớm, một kiếm này uy lực quá lớn!!!”
“Đúng là một kiếm diệt thế!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhàn nhạt mở miệng: “Đây đã tính là gì?”
“Cậu để tôi ra tay sớm một chút thì đâu phiền toái như vậy”.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh tóm lấy Dạ Kiêu.
Bước đi đến bên cạnh ông lão Hắc Xà.
Túm cánh tay ông ta!
Thuật Đằng Không!
Đưa Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà bay lên trời.
“Thiếu chủ?”, Vạn Lăng Phong ngây người.
Thiếu chủ... biết bay!
Mẹ kiếp!!!
Toàn thân Dạ Kiêu chấn động như bị sét đánh!
Trong lòng ông ta sợ hãi.
Diệp Bắc Minh rốt cuộc là cảnh giới gì?
Ban đầu ở thiên lao Long Hồn, nếu Diệp Bắc Minh hạ đòn chết, ông ta sẽ chết chắc?
Diệp Bắc Minh bỏ lại một câu: “Lăng Phong, ông quay về chờ tôi liên lạc”.
“Tôi đi tìm ông Long!”
Bay thẳng đi!
Về hướng Tam Giác Vàng.
Tốc độ của Diệp Bắc Minh rất nhanh.
Một tay anh túm Dạ Kiêu, tay còn lại túm ông lão Hắc Xà.
Giống như máy bay chiến đấu bay qua bầu trời cánh rừng rậm.
Hai người kinh hãi run rẩy!
Quá đáng sợ!
Võ giả biết bay, đây là cảnh giới gì vậy?
Hai người không dám tưởng tượng.
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi: “Ông lão Hắc Xà, ông Long ở hướng nào?”
Ông lão Hắc Xà run rẩy: “Ở phía tây bắc”.
...
Lúc này.
Trong một sơn cốc nhỏ cách 200 cây số.
Vua lính đánh thuê khu vực lớn nhất Tam Giác Vàng, ông Long!
Chính là chỗ này.
Nhìn xung quanh toàn là sân cỏ xanh biếc.
Hồ bơi!
Cây cối quý hiếm được chuyển từ vùng khác đến.
Thậm chí còn có hòn non bộ từ đá Thái Hồ được vận chuyển theo đường hàng không từ Long Quốc sang.
Mấy chục mỹ nữ tuyệt sắc đang chơi đùa trên sân cỏ.
Nếu không phải đỉnh núi gần đó khắp nơi đều là súng phòng không, căn bản sẽ không ai liên tưởng đến đây chính là vùng đất vô chủ Tam Giác Vàng.
Nơi sâu nhất Tam Giác Vàng, khắp nơi đều là súng phòng không.
Loại máy bay chở khách bình thường cũng không dám đi ngang qua bầu trời Tam Giác Vàng.
Bất cứ lúc nào cũng có thể bị đánh rơi!
Trước cửa sổ sát đất khổng lồ.
Ông Long mặc đồ Đường đứng chắp tay, nhìn vương quốc của mình: “Cho tôi thêm mười năm, tôi đảm bảo quân đội của bất kỳ quốc gia nào cũng không có tư cách đặt chân vào Tam Giác Vàng”.
“Tôi sẽ trở thành hoàng đế của nơi này!!!”
Một giọng nói nho nhã truyền tới: “Vậy tôi chúc mừng ông Long trước”.
Ông Long chậm rãi quay đầu.
Ông ta mặt già nua, tóc hoa râm.
Người đàn ông nho nhã trước mắt!
Chính là Diệp Minh Viễn từ Long Đô chạy ra nước ngoài.
Vốn dĩ Diệp Minh Viễn chạy đến Cảng Đảo, sau khi biết được Diệp Bắc Minh đi Cảng Đảo, ông ta lập tức chạy đến Tam Giác Vàng.
Gặp được người bạn già này.
Ông Long cười khẽ: “Anh Diệp tài trí hơn người, chi bằng gia nhập cùng chúng tôi gây dựng việc lớn?”
Diệp Minh Viễn cười lắc đầu: “Một người né tránh đuổi giết như tôi, mất đi nơi nương tựa, có tác dụng gì chứ”.
Ông Long cười lắc đầu: “Không phải chỉ một Diệp Bắc Minh thôi sao, tôi giúp ông giết!”
Con ngươi Diệp Minh Viễn híp lại: “Người này rất lợi hại, người bình thường không giết được hắn đâu!”
Ông Long mặt đầy tự tin: “Người bình thường?”
“Không biết thợ săn thứ 277 bảng xếp hạng ngầm có tính là người bình thường hay không?”
“Bảng xếp hạng ngầm?”
Con ngươi Diệp Minh Viễn co rút.
Tim chấn động!
Bảng xếp hạng ngầm!
Một nhóm người hàng đầu thế giới.
Cho dù là Diệp Minh Viễn cũng chưa từng nghe nói đến mấy nhân vật trên bảng xếp hạng ngầm.
Ông Long gật đầu: “Không sai”.
“Điện Huyết Hồn đã liên lạc với tôi, Diệp Bắc Minh đã đi về hướng Tam Giác Vàng”.
“Hơn phân nửa đã tiến vào khu vực Tam Giác Vàng”.
“Thợ săn cũng đã lên đường, có lẽ bây giờ chặt được đầu Diệp Bắc Minh rồi”.
Diệp Minh Viễn sắc mặt sáng tắt liên tục, thợ săn đứng thứ 277 bảng xếp hạng ngầm mà ra tay, Diệp Bắc Minh không còn đường sống.
Bỗng nhiên.
Tít tít tít!
Một màn hình điện tử trong phòng khách sáng lên.
Một người đàn ông một mắt vội vã đi tới.
Ông Long lạnh giọng hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Người này là một trong những trợ thủ đắc lực của ông Long.
Được gọi là Độc Nhãn Long Vương!
Độc Nhãn Long Vương đáp: “Ông Long, có một vật thể bay không rõ bay về phía chúng ta”.
“Tốc độ bay không quá nhanh, chỉ 200km/h, nhưng nó bay cũng không cao”.
“Cách mặt đất chừng 100 mét, có thể là máy bay không người lái cỡ nhỏ!”
Ông Long lạnh giọng hạ lệnh: “Phát hỏa tiễn theo dõi, đánh hạ nó cho tôi”.
“Máy bay không người lái mà cũng dám tiến vào Tam Giác Vàng?”
“Coi đây là đâu chứ!”
“Rõ!”
Độc Nhãn đáp lại.
Lấy ra bộ đàm, hạ lệnh!
...
Vèo!
Một viên hỏa tiễn bắn ra, tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh đang bay trên bầu trời Tam Giác Vàng, trong nháy mắt bị hỏa tiễn theo dõi phong tỏa.
“Hỏa tiễn!!!”
Con ngươi Dạ Kiêu co rút.
Ông lão Hắc Xà kêu lên: “Cậu Diệp, chúng ta bị phong tỏa”.
Chương 267: Bức hình là giả
“Mau hạ xuống mặt đất, nếu hỏa tiễn nổ trên không trung, sợ rằng chúng ta sẽ lành ít dữ nhiều”.
Diệp Bắc Minh ném ông lão Hắc Xà cho Dạ Kiêu: “Dạ Kiêu, túm lấy ông ta!”
“Hả?”
Dạ Kiêu sững sờ, túm lấy ông lão Hắc Xà.
Một tay còn trống của Diệp Bắc Minh nắm chặt không khí!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện, không chút do dự chém ra một kiếm về phía hỏa tiễn.
Xích!
Một đường kiếm khí tung hoành trăm trượng, bộc phát từ kiếm Đoạn Long.
Ầm!
Hỏa tiễn bị kiếm khí đánh nổ, năng lượng xung kích.
Trong con ngươi của Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà phản chiếu một đám mây hình nấm cỡ nhỏ!
Hai người nhìn nhau, thấy chấn động rất sâu đậm từ trong mắt đối phương!
...
Bên trong đại sảnh.
Độc Nhãn Long Vương cung kính nói: “Ông Long, hỏa tiễn nổ rồi, đã đánh rớt mục tiêu!”
Ông Long khẽ vuốt càm: “Đi xuống đi”.
“Dạ!”
Sau khi Độc Nhãn Long Vương rời đi.
Ông Long nhìn về phía Diệp Minh Viễn, chỉ vào màn hình lớn: “Nhìn thấy chưa, bất kỳ vật thể bay nào chỉ cần tiến vào trong phạm vi radar theo dõi”.
“Tôi đều có thể cảm nhận được!”
“Một con ruồi tiến vào Tam Giác Vàng cũng đừng hòng thoát được ánh mắt của ông Long tôi”.
“Tôi chính là hoàng đế ở đây!”
Diệp Minh Viễn vừa định mở miệng.
Bỗng nhiên.
Tít tít tít!
Radar lại một lần nữa vang lên điên cuồng.
Độc Nhãn Long Vương vội vã xông vào: “Lão đại, nó chưa bị đánh rơi!”
“Đang bay về phía chúng ta!”
Sắc mặt ông Long trầm xuống: “Tiếp tục khai hỏa, đánh rơi nó mới thôi!”
“Rõ!”
...
Vèo! Vèo! Vèo!
Lại ba phát đạn đại bác tấn công về phía Diệp Bắc Minh.
Một kiếm chém ra!
Ba viên đạn đại bác trong nháy mắt nổ tung!
Ba đám mây hình nấm cỡ nhỏ nổi lên.
Trong bộ đàm truyền đến tiếng nói: “Lão đại, không xong rồi”.
“Không phải máy bay không người lái, là con người!”
“Ba người, bọn họ bay trên trời…”
Ba người?
Bay trên trời?
Chân mày ông Long nhướng mạnh, con ngươi co rút kịch liệt: “Mau mở camera, truyền hình ảnh đến!”
Độc Nhãn Long Vương đáp: “Rõ!”
Trong rừng cây có rất nhiều camera.
Có thể thấy được hình ảnh bên ngoài.
Lúc này.
Toàn bộ camera đều hướng lên trời.
Soạt!
Một đường khí bay qua, tốc độ cực nhanh.
Ông Long nhướng mày: “Thứ gì vậy?”
“Phóng to gấp mười lần cho tôi!”
Video phóng lên gấp mười lần.
Vẫn không nhìn thấy rõ.
“Phóng lên ba mươi lần!”
Sau khi phóng đến ba mươi lần.
Cuối cùng ông Long đã nhìn thấy rõ, đây là con người.
Một cậu thanh niên trong tay xách theo hai người, bay trên không trung!
Mẹ nó!!!
Người này sao có thể biết bay được?
Ông Long kinh ngạc!
Diệp Minh Viễn đứng bật dậy: “Là Diệp Bắc Minh!”
Ông Long biến sắc: “Cái gì? Hắn chính là Diệp Bắc Minh?!!!”
Diệp Bắc Minh biết bay?
Không đúng!
Ông ta theo bản năng mở miệng: “Thợ săn không phải đã đuổi giết Diệp Bắc Minh sao?”
Khóe miệng Diệp Minh Viễn không ngừng co quắp: “Rất đơn giản, thợ săn có thể đã chết”.
Ông ta lẩm bẩm trong miệng: “Con trai người phụ nữ kia thật sự đáng sợ như vậy sao…”
“Chết?”
Ông Long ngây người.
Con ngươi Diệp Minh Viễn lóe sáng: “Ông Long, cáo từ!”
Nhanh chóng rời đi.
Không chậm trễ một giây.
Ầm!
Đúng lúc này, bên ngoài truyền đến một tiếng vang thật lớn.
Có thứ gì đó nổ tung!
Sau đó.
Tạch tạch tạch!
Đoàng! Đoàng! Đoàng!
Âm thanh đạn và hỏa lực vang lên, cùng với tiếng kêu thảm thiết của vô số lính đánh thuê.
Mười lăm phút sau.
Ba bóng người đánh tới khu biệt thự!
Một người đàn ông trong đó tay cầm kiếm gãy, giống như sát thần!
“Ông Long, đi ra đây, anh em của ông đều bị tôi giết sạch!”
Nghe thấy câu này, ông Long toàn thân run rẩy.
Bùm!
Đầu của Độc Nhãn Long Vương bay vào, đâm xuyên vào cửa kính chống đạn.
Trên khuôn mặt sắp chết của hắn tràn đầy kinh hoàng và vẻ không dám tin nổi!
Đầu rơi bên chân ông Long.
Xoẹt xoẹt xoẹt!
Ông Long theo bản năng lui về phía sau mấy bước.
“Mày…”
Vèo!
Một thanh niên bay vào.
Ầm!
Một cước hung hăng giẫm xuống phòng khách, trên đất xi măng nứt thành một đường rãnh sâu.
Sau lưng cậu thanh niên có một người đàn ông trung niên đi tới.
Một lão giả dáng vẻ lạnh lẽo!
Chính là Dạ Kiêu và ông lão Hắc Xà.
Toàn thân bọn họ đều là máu!
Ông Long mặt đầy khiếp sợ: “Sao có thể, Đế Quốc của tôi bền chắc không thể sụp đô, sao các người có thể tiến vào?”
Diệp Bắc Minh đi tới ghế sofa bên cạnh, trực tiếp ngồi xuống: “Giết xong bọn họ, không phải là có thể đi vào?”
“Mày!”
Con ngươi ông Long co rút kịch liệt.
Thuộc hạ của ông ta có mấy chục ngàn người!
Đều là trang bị hàng đầu!
Võ giả lại có đến mấy trăm người.
Mười mấy Võ Hoàng, hơn hai mươi Võ Vương.
Võ Tông cũng có ba người!
Còn có hai cường giả bảng xếp hạng ngầm, vậy mà không chặn nổi Diệp Bắc Minh mười lăm phút?
Diệp Bắc Minh giơ tay, ném ra một tấm hình đen trắng.
Chính là tình cảnh mẹ anh năm đó bị bao vây tấn công.
“Người phụ nữ trong hình ông từng nhìn thấy chưa?”
Ông Long cúi đầu.
Không nói gì!
Con ngươi Diệp Bắc Minh lạnh lùng: “Không nói?””
Soạt!
Anh xua tay, mấy cây kim bạc bay ra, đâm vào trong cơ thể ông Long.
“A!”
Mười lăm phút trước còn là ông Long hoàng đế Tam Giác Vàng, bây giờ giống như chó chết nằm trên đất.
Mồ hôi phút chốc điên cuồng trào ra!
Lúc này.
Ông Long cảm giác toàn thân giống như bị xé toạc, lục phủ ngũ tạng truyền đến cơn đau nhức giống như bị xử tử lăng trì!
Chỉ muốn cầu xin được chết!
“Cầu xin cậu, giết tôi!”
“Giết tôi, giết tôi đi…”
Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế sofa.
Tiện tay rót một ly rượu vang.
Khẽ uống một hớp.
Bình thản nói: “Người phụ nữ trong hình ông đã từng thấy qua chưa?”
Ông Long đau đến không muốn sống: “Giả, hình này là giả đó!”
“Có người muốn giết cậu, nên cố ý làm giả”.
“Bọn họ muốn dụ cậu đến Tam Giác Vàng, một lưới tóm gọn, hoàn toàn xóa bỏ!”
Con ngươi Diệp Bắc Minh trầm xuống: “Cái gì?”
“Ha ha ha ha ha!”
Đột nhiên, một tràng cười truyền tới.
Sáu bóng người từ bốn phương tám hướng truyền tới.
Bốn người khuôn mặt phương Tây.
Hai người khuôn mặt Á Châu!
Tất cả mặt mày lạnh lẽo nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Khoảnh khắc nhìn thấy một người trong số đó!
Chương 268: Lục sư tỷ
Dạ Kiêu kinh hãi kêu lên:
“Thân sĩ đứng thứ 267 bảng xếp hạng ngầm!”
Ông ta nhìn chằm chằm một người đàn ông mặc áo đuôi én thời trung cổ.
Con ngươi trợn trừng như sắp rớt ra ngoài!
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Ông quen người đó?”
Dạ Kiêu sợ đến choáng váng.
Gật đầu như gà mổ thóc: “Cậu Diệp, tôi quen, tôi đều quen!”
“Cô ta, Scarlet Witch, đứng thứ 261 bảng xếp hạng ngầm!”
“Ông ta, Miyamoto Musashi, kiếm thần Đông Doanh, đứng thứ 259 bảng xếp hạng ngầm!”
“Trần Cửu Dương, vô địch thiết quyền, đứng thứ 255 bảng xếp hạng ngầm!”
“Bá tước Vladimir, quỷ hút máu, đứng thứ 254 bảng xếp hạng ngầm!”
“Turgenev, Lang Vương Bắc Á, đứng thứ 250 bảng xếp hạng ngầm!”
Dạ Kiêu đếm từng người một.
Ông ta hoàn toàn chấn động!
Ông lão Hắc Xà run rẩy, suýt chút nữa nằm bò trên đất.
Mặc dù ông ta cũng là cao thủ bảng xếp hạng ngầm, nhưng ông ta chỉ đứng áp chót, hạng 300.
Sau cường giả đứng đầu bảng xếp hạng ngầm này.
Đều đứng trong khoảng 255!
Cường giả bảng xếp hạng ngầm, một người một tầng trời!
Tùy tiện một người cũng có thể dễ dàng giết ông ta trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh có chút cạn lời: “Tháp Càn Khôn Trấn Ngục, ông sao thế, nhiều cường giả như vậy mà ông không phát hiện ra?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục không vui nói: “Sáu người đều là Võ Tông đỉnh phong, bọn họ dùng cách đặc biệt, giấu kín khí tức”.
“Trách thực lực cậu quá thấp, vì vậy không cảm nhận được”.
“Nếu cậu có cảnh giới Võ Hoàng, bọn họ không giấu nổi tôi đâu”.
Đột nhiên.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại ngây ra: “Trong bóng tối còn có người, là một người phụ nữ… sâu không lường được, không rõ tu vi!”
Diệp Bắc Minh sững sờ: “Phụ nữ? Chẳng lẽ là…”
Cộp cộp cộp cộp!
Lúc này, một loạt tiếng bước chân truyền tới.
Người thứ bảy!
Một người đàn ông da trắng mặc vest mỉm cười bước tới.
Ông ta không có tu vi, chỉ là một người bình thường.
Sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm tránh đường cho ông ta.
Diệp Bắc Minh nghi ngờ: “Ông lại là ai nữa?”
Người đàn ông da trắng cười nói: “Diệp Bắc Minh, nhanh vậy đã quên rồi?”
“William là mày giết?”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Hóa ra là người của gia tộc Rothschild”.
Người đàn ông da trắng cười thâm thúy: “Diệp Bắc Minh, vì một vài nguyên nhân, cường giả ngoại quốc Võ Tông trở lên không thể nào tiến vào Long Quốc”.
“Nếu không mày đã chết lâu rồi!”
“Đáng tiếc, mày tự tìm chỗ chết, rời khỏi Long Quốc, đi tới Tam Giác Vàng”.
“Giao thẻ ngân hàng của người đỡ đầu ra, tao cho mày toàn thây!”
Diệp Bắc Minh khẽ mỉm cười: “Trước tiên đừng gấp gáp”.
“Người gia tộc Rothschild muốn thẻ ngân hàng, tới giết tôi, tôi có thể hiểu”.
“Các người thì sao?”
Diệp Bắc Minh nhìn ba người Miyamoto Musashi, Trần Cửu Dương, Lang Vương Turgenev.
Miyamoto Musashi lạnh lùng nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày giết Uy Hoàng, Đông Doanh sẽ bỏ qua cho mày?”
Diệp Bắc Minh buồn cười: “Xem ra thủ đoạn của Chiba Sadako không ổn rồi, đám thị tộc các người vẫn chưa hoàn toàn thần phục”.
Trần Cửu Dương nói: “Tôi và các hạ không thù không oán, nhưng có người mua mạng của cậu”.
Diệp Bắc Minh hỏi: “Ai?”
Trần Cửu Dương cười đầy thâm ý: “Xuống địa ngục rồi tự mình đi hỏi đi, tôi có thể chỉ cho cậu hướng, là Long Đô”.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Cảm ơn, lát nữa tôi cho ông toàn thây”.
Sắc mặt Trần Cửu Dương trầm xuống!
Để tôi toàn thây?
Chết đến nơi rồi còn cứng miệng!
Diệp Bắc Minh hỏi người cuối cùng: “Lang Vương ông thì sao?”
Lang Vương Turgenev mở miệng đầy lạnh lẽo: “Quân đoàn Băng Nguyên Lang do một tay tao gây dựng, một mình mày lại diệt hết”.
“Mày cảm thấy mình nên chết hay không?”
Diệp Bắc Minh bừng tỉnh hiểu ra: “Được rồi, tôi đã biết tại sao các người muốn giết tôi”.
“Bây giờ các người có thể lên đường”.
Lời vừa dứt.
“Ha ha ha ha!”
Sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm đều ngửa mặt lên cười lớn.
“Diệp Bắc Minh, mày thật sự ngây thơ!”
“Bọn tao lên đường?”
“Mày lấy cái gì tiễn bọn tao lên đường?”
“Chết đến nơi rồi còn cứng miệng?”
Cười chảy nước mắt.
Lúc này.
Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Lục sư tỷ, chị muốn giấu tới khi nào?”
“Chẳng lẽ thật sự muốn nhìn em bị người ta bắt nạt?”
Giây tiếp theo.
“Ha ha ha ha”.
Tiếng cười duyên truyền đến.
Nghe tiếng thôi cũng có thể tưởng tượng được đây chắc chắn là cô gái vô cùng xinh đẹp!
“Tiểu sư đệ, em không muốn luyện tay?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Không luyện, giao cho chị”.
Cô gái trả lời: “Được thôi”.
Chậm rãi đi ra.
Cô ấy oán hận nhìn Diệp Bắc Minh: “Tiểu sư đệ, sao em biết chị ở đây?”
Diệp Bắc Minh cũng không thể nói cho cô ấy biết là tháp Càn Khôn Trấn Ngục phát hiện ra.
Anh đáp: “Lục sư tỷ, đây là do chúng ta tâm linh tương thông”.
Lục sư tỷ cười hì hì, nét mặt tươi cười như hoa.
Khiến tất cả phụ nữ trên thế giới này cũng nản lòng biến sắc: “Cái miệng nhỏ thật ngọt, sư tỷ giúp em giết bọn họ”.
“Sau đó, chúng ta từ từ nói chuyện”.
“Ha ha ha, tiện nhân từ đâu đến, khẩu khí không nhỏ!”
Scarlet Witch đứng thứ 261 bảng xếp hạng ngầm cười lạnh một tiếng.
Soạt!
Mắt đẹp của lục sư tỷ trầm xuống, trực tiếp ra tay.
Cô ấy chìa tay, dùng sức nhắm về phía Scarlet Witch, nội lực ngưng tụ, khí tức tàn phá, một luồng sức mạnh đáng sợ trực tiếp đè xuống.
“A!”
Scarlet Witch kêu thảm một tiếng, thân thể trực tiếp nổ tung.
Nổ chết tại chỗ!
“Rít!”
Đám thân sĩ, Miyamoto Musashi, Trần Cửu Dương, bá tước Vladimir, Turgenev đều hít một hơi lạnh.
Người đàn ông của gia tộc Rothschild con ngươi co rút kịch liệt: “Rốt cuộc cô là ai?”
Dạ Kiêu ngây người: “Thực lực đáng sợ quá!”
Ông lão Hắc Xà đứng tại chỗ, cơ thể già nua đang run rẩy.
Hoảng sợ nhìn Lục sư tỷ của Diệp Bắc Minh!
Ông Long xụi lơ trên đất, đầu óc trống rỗng.
Diệp Bắc Minh cũng kinh hãi: “Lục sư tỷ, chị có thực lực gì vậy?”
“Trước kia ở trên núi, em có thể đánh bại chị rất dễ dàng”.
Lục sư tỷ che miệng cười trộm: “Em đoán xem”.
Ầm!
Xoay người, quyền đánh ra!
Thân sĩ hạng 267 bảng xếp hạng ngầm bị đánh bay ra ngoài, tan trên không trung.
“Khốn kiếp!!!”
Miyamoto Musashi lén đến sau lưng Lục sư tỷ, quát lớn một tiếng.
Trán nổi gân xanh, không muốn ngồi chờ chết.
Ông ta nhảy lên, rút một thanh kiếm samurai, chém về phía đầu của Lục sư tỷ!
Đột nhiên.
Diệp Bắc Minh ra tay!
Kiếm Đoạn Long xuất hiện trong tay anh, bước ra một bước, chặn Lục sư tỷ ở phía sau, chém một kiếm về phía Miyamoto Musashi!
Tốc độ cực nhanh như điện chớp!
“Keng!”
Chương 269: Sống tốt trong nỗi sợ
Đao võ sĩ của Miyamoto musashi trực tiếp gãy đôi như đậu phụ.
Kiếm khí lóe lên, xuyên qua cơ thể của Miyamoto musashi!
Miyamoto musashi đứng ở đó, không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh: “Mày… đánh lén…”
Diệp Bắc Minh cười lạnh lùng: “Chẳng phải ông đánh lén lục sư tỷ của tôi sao?”
Phụt!
Lúc này cơ thể của Miyamoto musashi mới phản ứng lại, gãy thanh hai mảnh.
Chết!
Lục sư tỷ nhìn Trần Cửu Dương: “Sư đệ tôi đã nói, cho ông toàn thây”.
Trần Cửu Dương toát mồ hôi trán, ông ta quay người định bỏ chạy.
Ông ta dậm chân một cái, cả người giống như pháo đạn xông ra khỏi biệt thự.
Ầm!
Phá không trung bay ra.
Lục sư tỷ mỉm cười, giơ tay bắn ra một cây kim châm.
Kim châm trực tiếp cắm vào cơ thể của Trần Cửu Dương.
Ông ta từ trên không trung đập xuống bãi cỏ phía dưới, toàn thân không bị thương nhưng tim đã ngừng đập.
Diệp Bắc Minh khen ngợi nói: “Lục sư tỷ, Quỷ Môn Thập Tam Châm của tỷ cũng mạnh quá!”
“Lại trực tiếp đâm xuyên trái tim của võ tông đang vội vã bỏ chạy?”
Lục sư tỷ che miệng cười: “Tiểu sư đệ, tỷ đã học mười mấy năm rồi đấy”.
Bá tước Vladimir và Turgenev tê dại da đầu, ông ta là cường giả bảng xếp hạng ngầm, mà lại bị giết như vậy?
Hai tỷ đệ này, mẹ kiếp, còn cười nói vui vẻ!
Có còn là con người không?
“Liên thủ!”
Lang vương Turgenev quát lớn một tiếng.
Hai người cùng ra tay!
Lục sư tỷ cất bước chân, để lại một bóng hình xinh đẹp tại chỗ, trước khi hai người ra tay, lần lượt tóm chặt cổ của họ.
“Cô!”
“Rắc rắc” một tiếng giòn tan, cổ họng của hai cường giả bảng xếp hạng ngầm bị bóp vỡ tại chỗ.
Lúc này.
Sáu cường giả bảng xếp hạng ngầm đều mất mạng!
Người đàn ông trung niên của gia tộc Rothschild cứng đờ tại chỗ, cũng không thể giữ bình tĩnh như ban đầu.
Ông ta hít sâu một hơi, nghiêm trọng nói: “Tôi là Barth, bố của tôi là một trong những người chèo lái gia tộc Rothschild!”
“Cô gái Long Quốc, thực lực của cô rất mạnh, thực sự rất mạnh!”
“Nhưng thực lực của gia tộc Rothschild cũng tuyệt đối không chỉ như vậy”.
“Hôm nay, là Barth tôi thua, tôi tình nguyện bỏ ra ba mươi tỉ đô la Mỹ để chuộc cái mạng của tôi!”
Lục sư tỷ không thèm để ý Barth: “Sư đệ, giao cho đệ đấy”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Anh nhìn Barth bằng ánh mắt băng lạnh: “Người Long Quốc muốn giết tôi là ai?”
Barth lắc đầu: “Tôi không biết”.
“Đối phương trực tiếp liên lạc với bố của tôi, tôi cũng không biết thân phận của đối phương”.
“Nhưng người đó rất thần bí, buổi tối bố của tôi thường xuyên nói chuyện điện thoại với người đó”.
Diệp Bắc Minh cau mày,
Rốt cuộc là ai muốn giết anh?
Là người của thế gia, hay là người của hiệp hội võ đạo?
Bất kể là ai, nhất định phải tìm ra, diệt cỏ tận gốc.
Diệp Bắc Minh giơ bức ảnh đen trắng: “Còn tấm ảnh này thì sao, thực sự là ảnh giả sao?”
Barth lắc đầu: “Bức ảnh là thật, nhưng địa điểm chụp không phải ở Tam Giác Vàng”.
“Vậy ở đâu?”
“Chúng tôi cũng không biết, bức ảnh này là chúng tôi treo thưởng lớn trên bảng xếp hạng ngầm mới có được!”
“Treo thưởng lớn?”
Barth gật đầu: “Đúng thế, bức ảnh này, chúng tôi đã tốn một trăm triệu đô la Mỹ để mua từ tay của một cường giả bảng xếp hạng ngầm”.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh sầm xuống: “Là ai?”
Barth trầm mặc một lát, nói ra một cái tên: “Huyết Hồn, đứng thứ hai trăm trên bảng xếp hạng ngầm!”
Diệp Bắc Minh nhớ cái tên này: “Huyết Hồn?”
Barth gật đầu: “Điện chủ của điện Huyết Hồn!”
Lại là điện Huyết Hồn!
Xem ra điện Huyết Hồn này mới là thế lực biết thông tin của mẹ nhiều nhất.
Có lẽ bức ảnh này cũng do người của điện Huyết Hồn chụp được!
Xem ra chỉ có tìm được điện Huyết Hồn, mới có thể biết tất cả mọi việc.
Anh lạnh lùng nhìn Barth: “Cho nên, tất cả mọi việc đều là do các ông và điện Huyết Hồn liên thủ lên kế hoạch?”
Barth gật đầu: “Đúng thế”.
“Thông tin bảy phần thật, ba phần giả mới có thể khiến cậu tin rằng mẹ của cậu từng đến tam giác vàng!”
Barth thở dài một tiếng: “Đáng tiếc, thực lực của cậu quá mạnh, chúng tôi đã tính toán sai lầm”.
Diệp Bắc Minh nhìn sang Long gia: “Là như vậy sao?”
Long gia điên cuồng dập đầu!
Phập phập phập!
Vị hoàng đế của Tam Giác Vàng, lúc này đang cầu xin giống như con chó chết.
Quỷ Môn Thập Tam Châm của Diệp Bắc Minh khiến ông ta đau đến không muốn sống.
“Cậu Diệp, là thật, những gì ông ta nói đều là thật”.
“Tôi cũng không còn cách nào… là họ uy hiếp tôi!”
Diệp Bắc Minh cười: “Chỉ vì?”
Toàn thân Long gia run lên: “Ông Barth đã nói, sau khi việc thành công, sẽ cho tôi năm tỷ đô la”.
“A, đúng rồi… Diệp Minh Viễn, Diệp Minh Viễn cũng từng đến nơi này!”
Trong con mắt của Diệp Bắc Minh lóe lên sát ý băng lạnh: “Diệp Minh Viễn, ông ta đâu?”
Long gia không giám che giấu: “Mười lăm phút trước khi cậu xông đến, Diệp Minh Viễn đã đi rồi”.
“Bây giờ, e rằng đã rời khỏi Tam Giác Vàng rồi”.
Ông ta còn chủ động lấy điện thoại ra.
“Chỗ tôi có số điện thoại của Diệp Minh Viễn”.
Diệp Bắc Minh nhận lấy.
Và gọi đi.
Tút tút tút!
Vậy mà kết nối được thật.
Hơn nữa, đối phương còn nhận điện: “Diệp Bắc Minh?”
Giọng nói hơi đắc ý: “Xin lỗi, tôi lại rời khỏi trước một bước rồi”.
Diệp Bắc Minh cũng cười: “Cảm giác bị truy sát thế nào?”
Diệp Minh Viễn trầm mặc mấy giây, lạnh lùng nói: “Cậu muốn giết tôi, không đơn giản vậy đâu”.
“Con chó mất chủ, chạy cũng nhanh đấy”.
Diệp Bắc Minh cười ra tiếng: “Không sao, tôi có thể cho ông chạy rất nhiều lần”.
“Nhưng, ông không thể sơ suất một lần”.
“Diệp Minh Viễn, ông cứ sống tốt trong nỗi sợ đi, tôi sẽ luôn tìm ông, sau đó, đích thân moi tim của ông”.
Chương 270: Võ kỹ cấp Thánh
Rắc rắc.
Diệp Bắc Minh bóp nát điện thoại.
Không cho Diệp Minh Viễn cơ hội được nói.
Lúc này.
Ở một khu vực của Tượng Quốc, một chiếc máy bay nhanh chóng bay đến.
Sắc mặt của Diệp Minh Viễn âm trầm đến dọa người, trong đôi mắt của ông ta đầy sự oán độc: “Sớm biết có ngày hôm nay, tao không nên cho mày được sống!”
“Hai mươi ba năm trước, khi mày xuất hiện ở nhà họ Diệp, tao nên đích thân giết mày!”
“Đáng tiếc, trên thế gian không có thuốc hối hận!”
Diệp Minh Viễn dựa vào sofa, nhắm mắt.
Hạt giống nỗi sợ mà Diệp Bắc Minh cấy vào trong lòng ông ta đã nảy mầm.
Không nhổ đi được nữa rồi!
Một lát sau.
Ông ta mở mắt, đầy tia máu, chỉ vào vị trí trên bản đồ: “Đến nơi này cho tôi”.
…
Diệp Bắc Minh cất bức ảnh.
Thì ra tất cả là do điện Huyết Hồn và gia tộc Rothschild bày ra.
Mục đích là lừa anh đến Tam Giác Vàng.
Anh nói với Barth: “Bây giờ ông đã hết tác dụng rồi, tiễn ông lên đường thôi”.
Một luồng sát ý khóa chặt ông ta.
Vẻ mặt Barth đầy sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu không thể giết tôi!”
“Tôi cho cậu ba mươi tỉ đô la, à không, năm mươi tỉ!”
“Năm mươi tỉ đô la, cậu tha cho tôi, sau này tôi sẽ không gây chuyện với cậu nữa!”
“Không… đừng… tôi có rất nhiều mỹ nữ, quyền thế…”
Phập!
Diệp Bắc Minh chẳng thèm phí lời với Barth.
Giáng một cái bạt tai qua.
Trực tiếp đập chết ông ta!
“Suýt!”
Long gia hít khí lạnh, hoàn toàn bị dọa sợ đến ngốc nghếch.
Barth là một trong những người thừa kế của gia tộc Rothschild, vậy mà lại bị đập chết như vậy?
Năm mươi tỉ đô la cũng không mua được một cái mạng?
Tận năm mươi tỉ đô la đấy!
Dạ Kiêu cũng giật mạnh lông mày.
Năm mươi tỉ đô la là thế nào chứ? Thậm chí còn có thể mua được mạng của cường giả trong top hai trăm bảng xếp hạng ngầm!
Liền sau đó.
Đôi mắt Diệp Bắc Minh nhìn sang Long gia: “Long gia”.
Long gia sợ đến sắp vỡ tim, giống như con chó chết.
“Cho tôi ư?”
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Đồng tử của ông lão Hắc Xà trố ra: “Vãi! Đan dược cực phẩm?”
Ông ta trực tiếp quỳ xuống.
Lên tiếng cầu xin: “Cậu Diệp, có thể cũng cho tôi một ít không?”
“Đây là đan dược cực phẩm đấy! Đến cảnh giỡi võ tông, muốn đột phá một cấp nhỏ cũng vô cùng khó khăn!”
“Có số đan dược cực phẩm này, tôi có thể đột phá cảnh giới tiếp theo”.
Tu võ để làm gì?
Chẳng phải là vì cảnh giới cao hơn ư.
Thực lực đáng sợ hơn ư!
Diệp Bắc Minh có đan dược cực phẩm, sao không nói sớm chứ!
Nếu nói sớm thì ông lão Hắc Xà đã thần phục sát đất rồi.
Diệp Bắc Minh ném ra năm viên đan dược cực phẩm: “Xem biểu hiện của ông, nếu thể hiện tốt, sẽ còn có thưởng”.
“Được! Được! Không vấn đề!”
Ông lão Hắc Xà gật đầu liên tục.
Kích động suýt òa khóc!
Diệp Bắc Minh nói: “Được rồi, các ông dọn dẹp đi”.
“Long gia, đưa tôi và sư tỷ đến một nơi yên tĩnh”.
Long gia vội vàng bò dậy: “Được!”
…
Trên sân thượng của biệt thự.
Trong đại sảnh lớn.
Long gia vừa đi khỏi.
Lục sư tỷ đã trực tiếp ôm Diệp Bắc Minh vào lòng: “Tiểu sư đệ, đệ có nhớ ta không!”
Rồi ấn đầu của Diệp Bắc Minh vào lòng, xoa một hồi.
“Khụ khụ… lục sư tỷ…”
Diệp Bắc Minh suýt nghẹt thở!
Quá to!
Tính đàn hồi cao!
Khiến người ta không thở nổi!
Ban đầu, Diệp Bắc Minh bị người của nhà họ Triệu suy sát, là lục sư tỷ đã cứu anh.
Trong các sư tỷ, quan hệ giữa Diệp Bắc Minh và lục sư tỷ cũng tốt nhất.
Diệp Bắc Minh cũng không cam tâm yếu ớt, vòng tay qua cù nách lục sư tỷ.
Lục sư tỷ run lên: “Ha ha ha, sư đệ, tỷ buồn cười chết mất!”
Mùi hương trên người ập đến.
Hai mười cười đùa một hồi xong.
Cuối cùng ngồi xuống.
Diệp Bắc Minh nói: “Lục sư tỷ, cho tỷ thứ này”.
“Vốn dĩ đệ muốn chia sẻ cho các sư tỷ, nếu đã gặp tỷ trước, thì cho tỷ xem vậy”.
Anh giơ tay.
Bí tịch võ kỹ thuật Đằng Không xuất hiện trong tay.
Lục sư tỷ nhận lấy xem qua, kinh ngạc đứng bật dậy: “Thuật Đằng Không, võ kỹ hạ phẩm cấp Thánh!”
Ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.
“Tiểu sư đệ, đây là võ kỹ cấp Thánh đây, đệ lấy ở đâu vậy?”
“Trời ơi, lần trước bát sư tỷ cho tỷ một cuốn kiếm pháp Lạc Nhạn, võ kỹ thượng phẩm cấp Thần, tỷ ấy nói là lấy được từ chỗ đệ”.
“Đệ lại lấy một cuốn võ kỹ cấp Thánh ở đâu ra?”
Nhìn dáng vẻ kích động của lục sư tỷ.
Diệp Bắc Minh liền biết đã cho đúng người.
Anh cười thần bí: “Đây là bí mật!”
Sắc mặt Lục sư tỷ nghiêm lại: “Tiểu sư đệ, việc này không phải đùa đâu”.
“Võ kỹ cấp Thánh, sẽ khiến võ giả toàn cầu đỏ mắt đấy”.
“Thứ này nhất định phải giữ cẩn thận, không được truyền ra ngoài, nếu không sẽ có họa sát thân”.
Diệp Bắc Minh vừa định lên tiếng.
Đột nhiên.
Tút tút tút!
Điện thoại đổ chuông.
Anh cầm lên xem, là Lý Gia Hinh gọi tới.
Diệp Bắc Minh nghe điện thoại: “A lô, có chuyện gì vậy?”
“Phụt… khụ khụ khụ… anh Diệp… cứu… cứu tôi…”.
Giọng của Lý Gia Hinh vô cùng yếu ớt.
Sau đó.
Một người đàn ông cất giọng kiêu ngạo: “Mày chính là cái tên Diệp Bắc Minh gì đó phải không?”
“Lệnh bài huyền thiết ở trong tay mày hả?”
“Tao cho mày nửa ngày, đến nhà họ Lý ở Hương Đảo”.
“Nhớ kỹ, chúng tao biết tất cả thông tin của mày, cũng biết mày sinh ra ở Giang Nam”.
“Hiện giờ tao không rảnh đi đối phó người thân bạn bè của mày, nếu mày không đến, tao sẽ đi giết sạch bọn họ!”
Rắc rắc!
Hắn dẫm nát điện thoại.