"Lăng Thiên chủ động đến Thanh Huyền Tông khiêu khích, bị tôi giết xong thì thành tôi sai?"
Chu Hoàng cau mày: "Anh Diệp, theo lý mà nói thì anh không sai".
"Nhưng trên thế giới này, không phải là cá lớn nuốt cá bé sao?"
"Nói lý lẽ với nhà họ Lăng không có tác dụng đâu, hiện giờ thứ bọn họ muốn là mạng sống của anh!"
"Vị lão tổ kia của nhà họ Lăng đã biết anh muốn đi vùng đất Nhật Lạc nên đã treo giải thưởng!"
Cô ta cắn cắn môi đỏ: "Bất kỳ ai, chỉ cần chém rơi đầu của anh, sẽ được phép mang đi một kiện thần khí từ trong kho báu vật của nhà họ Lăng!"
...
...
Thần khí!
Chính là mơ ước của vô số võ giả!
Sức hấp dẫn của một kiện thần khí đủ để khiến võ giả cảnh giới Thần Vương động tâm!
Có thể tưởng tượng được Diệp Bắc Minh nguy hiểm nhường nào.
"Ha ha, ha ha!"
Diệp Bắc Minh liên tục cười lạnh, anh thật sự nổi giận.
Trong lòng có lửa giận hừng hực thiêu đốt!
Những gia tộc Thượng Cổ này luôn luôn kiêu ngạo, con cháu đời sau của bọn họ bắt nạt người khác nhưng bị giết ngược lại, giờ chạy đến hạ lệnh truy nã cái gì?
Xem anh là quả hồng mềm, dễ bắt nạt đúng không?
...
"Cứ để bọn họ đến đi! Đúng lúc, để tôi thử xem kiếm của tôi có sắc bén không!"
Một giây sau.
Một cỗ sát ý ngập trời bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh!
Gió lớn nổi lên!
Lúc này, Chu Hoàng có cảm giác sợ mất mật.
Nhưng dù khí thế của Diệp Bắc Minh có mạnh mẽ tới đâu cũng chẳng thể lay động toàn bộ nhà họ Lăng!
"Anh Diệp, trong thư bố tôi có nói".
Chu Hoàng tiến lên trước: "Bây giờ anh có thể đến nhà họ Chu, nhà họ Chu nhất định sẽ dùng hết tất cả biện pháp che chở cho anh!"
Bất luận là ân tình của Diệp Bắc Minh đối với bố cô ta, hay y thuật quỷ thần khó lường của anh.
Đều đáng giá để nhà họ Chu làm như vậy!
Đôi mắt Diệp Bắc Minh lạnh lẽo, khoát tay, kiếm Đoạn Long xuất hiện, sát ý lạnh như băng đông lại: "Không còn kịp rồi, đã có người tới!"
Bỗng nhiên.
"Ha ha ha ha!"
Một giọng cười điên cuồng truyền đến: "Thằng kia, không ngờ mày còn rất cảnh giác đấy!"
"Chỉ tiếc, hiện tại lão phu muốn chém đầu của mày đi nhà họ Lăng nhận thưởng".
"Không biết đầu của thằng này đáng tiền ở đâu mà có thể đổi được một kiện thần khí nhỉ?"
Một lão giả âm trầm đi ra từ chỗ tối.
Trên vai và trên đầu lão ta đậu mười mấy con quạ đen, con ngươi lóe lên vẻ khát máu!
Chu Hoàng hít sâu một hơi: "Lão già Quạ Đen?"
Lão già Quạ Đen cười khà khà: "Công chúa nhỏ của nhà họ Chu đúng không? Yên tâm, lão phu không dám đắc tội nhà họ Chu!"
Lão ta duỗi một ngón tay, ngoắc ngoắc Diệp Bắc Minh.
"Nhưng đầu của vị bên cạnh này, tôi muốn mượn dùng một chút!"
Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, bóng chớp trùng điệp!
Ầm ầm!
Một tia sét lấp lóe đánh về phía lão già Quạ Đen!
Chu Hoàng giật nảy mình: "Anh Diệp cẩn thận, cảnh giới của lão già Quạ Đen không cao lắm, mới chỉ là cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong".
"Nhưng lão ta vô cùng giỏi dùng độc, cẩn thận!"
"Ha ha ha, muộn rồi!", lão già Quạ Đen nhe răng cười, tay áo dài màu đen vung lên.
Vù!
Một đám mây đen càn quét, bao phủ Diệp Bắc Minh!
Chớp mắt nuốt chửng anh!
Chu Hoàng biến sắc: "Anh Diệp, đừng!"
Lão già Quạ Đen chậc chậc lắc đầu: "Cũng quá đơn giản đi, tôi còn tưởng rằng phiền phức lắm cơ".
"Thần khí của nhà họ Lăng, lão phu nhất định..."
Lão ta chưa kịp nói xong một câu.
Gào gào!
Một tiếng rồng ngâm, một đạo kiếm khí xông ra khỏi đám mây độc!
Xuyên thấu lồng ngực lão già Quạ Đen!
Con ngươi lão ta co rụt: "Mày..."
"Đây là kịch độc lão phu tâm đắc nhất!"
"Sao mày làm được?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Kịch độc? Cái này á?"
Hít!
Hít sâu một hơi!
Tất cả chỗ mây đen kia bị Diệp Bắc Minh hít vào trong cơ thể!
"Anh Diệp?"
Chu Hoàng bị dọa sợ, gắt gao che miệng.
Lão già Quạ Đen hít ngược một hơi khí lạnh!
Đôi mắt lão ta đỏ bừng, tràn ngập tia máu, gào thét: "Không thể nào! Chắc chắn không có ai có thể đỡ được kịch độc của lão phu!"
"Dù là cảnh giới Thần Vương, cũng không thể cản..."
Ầm!
Thân thể lão già Quạ Đen đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám sương máu!
Diệp Bắc Minh xoay người rời đi: "Lên đường!"
Chu Hoàng nhìn chằm chằm vào đám sương máu kia, đi theo phía sau anh.
Hai người vừa đi khỏi, lại có hai lão giả chạy ra từ bóng tối.
Lão giả một mắt nghiêm mặt: "Khó trách nhà họ Lăng chịu dốc hết vốn liếng như vậy, bằng lòng lấy một kiện thần khí treo thưởng đầu lâu của người này!"
Lão giả bên cạnh nuốt nước miếng: "Lão già Quạ Đen đã chết rồi!"
"Hơn nữa, ông có thấy không, vừa rồi tên kia nuốt hết sương độc của lão già Quạ Đen!"
Lão giả một mắt gật đầu: "Thấy rồi!"
Bỗng nhiên.
Lão ta cảm nhận được một luồng sát ý mạnh mẽ khóa chặt mình!
Hơi thở tử vong tràn ngập, lão giả một mắt biến sắc: "Không tốt, đi mau!"
Lão giả bên cạnh hoảng sợ nhìn về bóng tối phía trước!
Rống!
Một tiếng rồng ngâm truyền đến.
Chợt thấy.
Trong bóng tối, một con Tổ Long màu đen lao đến, đánh trúng hai người!
Phụt! Phụt!
Hai đám sương máu nổ tung!
Chương 757: Hành trình đến vùng đất Nhật Lạc
...
Diệp Bắc Minh và Chu Hoàng nhanh chóng đi về phía vùng đất Nhật Lạc.
Suốt ba ngày nay, bọn họ...
Hoặc là nói, một mình Diệp Bắc Minh bị đánh úp một trăm ba mươi chín lần!
Không hề ngoại lệ, tất cả kẻ tấn công đều bị chém!
Gương mặt xinh đẹp của Chu Hoàng trắng bệch, giọng nói run rẩy: "Anh Diệp, nếu không thì chúng ta trở về nhà họ Chu đi!"
Ba ngày giết chóc liên tục, quanh thân Diệp Bắc Minh bao phủ một tầng hơi thở chết chóc!
Dù là Chu Hoàng cũng không dám lại gần.
Diệp Bắc Minh chỉ nói bốn chữ: "Tiếp tục đi tới!"
Chu Hoàng không hiểu: "Anh Diệp, tại sao anh lại phải đi đến vùng đất Nhật Lạc chứ?"
"Rốt cuộc là vì cái gì?"
Diệp Bắc Minh yên lặng: "Tôi muốn tìm cây thần Hỏa Tang, lấy quả thần Hỏa Tang!"
"Cây thần Hỏa Tang?"
Chu Hoàng sững sờ: "Anh Diệp, đây là thứ chỉ có trong truyền thuyết".
"Thứ này tôi cũng từng nghe nói qua, hình như đã từng xuất hiện ở vùng đất Nhật Lạc!"
"Nhưng tôi cam đoan với anh, hiện tại vùng đất Nhật Lạc chắc chắn không có cây thần Hỏa Tang!"
"Nếu anh đến vì thứ này, càng nên từ bỏ!"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Dù chỉ có hy vọng mỏng manh, tôi cũng nhất định phải đi!"
Chu Hoàng thấy không thể thuyết phục, chỉ đành tiếp tục đi cùng Diệp Bắc Minh.
Chạng vạng tối ngày thứ năm, thời điểm mặt trời lặn cuối cùng.
Một đoạn tường thành nhấp nhô màu đen dài liên miên xuất hiện trước mắt.
Cổ xưa!
Hoang vu!
Tử vong!
Mang lại cho người ta cảm giác áp bách hít thở không thông!
Ròng rã suốt năm ngày, bọn họ chịu đựng tổng cộng hơn năm trăm lần công kích lớn nhỏ bất ngờ!
Hơn ngàn tên tu võ trên Thánh Vương ngã xuống dưới tay Diệp Bắc Minh!
Cuối cùng cũng đến vùng đất Nhật Lạc!
"Anh Diệp, phía trước chính là vùng đất Nhật Lạc!"
Chu Hoàng còn lấy ra một cái mặt nạ đưa cho Diệp Bắc Minh: "Anh Diệp, mới tới vùng đất Nhật Lạc, chúng ta vẫn nên khiêm tốn chút đi".
Diệp Bắc Minh nhẹ nhàng lắc đầu: "Khiêm tốn? Tại sao phải khiêm tốn?"
Năm ngày này, anh từng chịu đựng hơn năm trăm lần đánh úp!
Hiện tại đã đến vùng đất Nhật Lạc, dù mang mặt nạ cũng sẽ bị người khác nhận ra!
Liệu khiêm tốn có tác dụng không?
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh bước ra một bước, chân nguyên cả người phun trào!
Anh quát lên với tường thành cổ xưa trước mắt: "Vùng đất Nhật Lạc, Diệp Bắc Minh tôi đến rồi!"
Rống!
Một tiếng rồng ngâm vang lên.
Trong chớp mắt, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang rền như sấm sét, truyền khắp phạm vi trăm dặm!
Một giây sau.
Bên trong vùng đất Nhật Lạc, người thuộc đủ loại thế lực sôi nổi ngẩng đầu, không dám tin nhìn về phía tường thành.
Kinh ngạc!
Không ngờ tới!
Khó mà tin được!
"Diệp Bắc Minh?"
"Là cái thằng được nhà họ Lăng treo thưởng một kiện thần khí ấy hả?"
"Cậu ta đến vùng đất Nhật Lạc rồi? Lại còn kiêu ngạo như vậy?"
"Đi, đi ra xem sao!"
Vô số người tu võ nhao nhao xuất hiện ở trên tường thành, nhìn Diệp Bắc Minh bên dưới như đang nhìn một con kiến!
"Tiên Thiên sơ kỳ?"
"Mẹ nó, không thể nào?"
"Thằng này lấy dũng khí từ đâu đấy, Tiên Thiên sơ kỳ cũng dám đứng đây kêu la gọi bậy?"
Một số người buồn cười lắc đầu.
Đôi mắt của một lão giả hơi trầm xuống: "Đừng coi thường kẻ này!"
"Suốt năm ngày này, ít nhất có hơn ngàn người tu võ ra tay với người này vì thần khí của nhà họ Lăng!"
"Không có ngoại lệ, tất cả đều ngã xuống!"
Tạch!
Nghe được lời này, ánh mắt của mọi người đọng lại, một lần nữa nhìn thẳng Diệp Bắc Minh.
Đối mặt với hàng ngàn hàng chục ngàn ánh mắt trên tường thành, thân thể mềm mại của Chu Hoàng bị dọa đến run run.
Cô ta trốn sau lưng Diệp Bắc Minh theo bản năng: "Anh Diệp... Anh... Anh làm cái gì vậy?"
Chu Hoàng sắp bị dọa điên rồi!
Một giây sau.
Diệp Bắc Minh cử động, trái tim Chu Hoàng thiếu điều bị dọa đến nổ tung!
Chỉ thấy.
Diệp Bắc Minh khoát tay, lấy ra kiếm Đoạn Long: "Nghe nói mọi người gọi kiếm này là kiếm Long Đồ hả? Có người nào muốn không?"
"Hiện tại, chỉ cần mấy người xuống tay chặt đầu tôi, thanh kiếm này chính là của các người!"
"Hơn nữa, đầu của tôi còn có thể đổi được một kiện thần khí của nhà họ Lăng!"
"Anh Diệp? Anh?"
Chu Hoàng dọa choáng váng, ngã ngồi trên mặt đất.
Hai chân còn mềm hơn cả lúc thấy Diệp Bắc Minh và Hạ Nhược Tuyết!
Hoàn toàn không có sức lực!
"Hả?"
"Kiếm Long Đồ!"
"Thật sự là kiếm Long Đồ!"
Giờ phút này, những người tu võ vốn không hề hứng thú với Diệp Bắc Minh tràn ra vẻ tham lam từ trong mắt.
Ánh mắt mọi người nóng bỏng, hô hấp trở nên dồn dập!
Vô số sát ý lạnh như băng khóa chặt Diệp Bắc Minh!
Anh tiếp tục kích thích đám người: "Sao hả? Nghe nói vùng đất Nhật Lạc chỉ dùng nắm đấm nói chuyện, coi trời bằng vung!"
"Sao nào? Tôi, một kẻ Tiên Thiên sơ kỳ nho nhỏ đứng ở chỗ này, các người không dám giết sao?"
Chương 758: Lôi Bạo Châu nổ
Không gian tĩnh lặng!
Tất cả mọi người ngơ ngác!
Chắc có lẽ thằng nhãi này điên rồi nhỉ?
Tường thành vốn đang ồn ào lập tức im ắng.
Cài gì mới gọi là ngông?
Lúc này mới gọi là ngông!
Cực kỳ ngông cuồng!
Đây là vùng đất Nhật Lạc, đến các gia tộc cổ hùng mạnh cũng không dám làm xằng làm bậy nơi đây, đến minh chủ của Võ Đạo Minh cũng phải khiêm tốn nhún nhường.
Thế mà chỉ là một tên Tiên Thiên sơ kỳ bé nhỏ mà lại dám phát ngôn vậy sao?
Mà điều khiến mọi người càng ngỡ ngàng hơn ấy chính là sau đó còn ngông cuồng hơn.
Ngay giây sau.
Diệp bắc Minh nói tiếp: “Xem ra các vị đang ngồi đây đều là rác rưởi nhỉ!”
“Ông đây bảo các người xông lên giết ta đấy!”
“Thế mà lũ vô dụng các người cũng không dám lên hả?”
Tiếng hét to vang vọng khắp chốn.
Trời ơi!
“Ôi!”
Vô số người đứng trên tường thành hít sâu, da đầu run lên.
Tên nhãi này lấy dũng khí từ đâu ra thế?
Chu Hoàng sợ hết hồn: “Anh... anh Diệp? Van xin anh đừng như vậy nữa...”
Trong đám đông, một cô gái mang khăn che mặt nhíu mày nói: “Đi thôi, không có gì thú vị hết”.
“Tên kia chết chắc rồi không còn gì nghi ngờ nữa, tôi còn tưởng là người thế nào chứ!”
“Hóa ra là đồ thiểu năng, chắc là cho rằng mình chết chắc rồi nên mới làm loạn một chút trước đoạn đầu để cho mọi người nhớ kỹ mình”.
Cô gái ấy cười cợt lắc đầu, rồi xoay người bước đi.
Cô gái ấy tên là Đỗ Băng Nhược, sau lưng cô ta không chỉ có nhà họ Đỗ vô cùng quyền lực ở vùng đất Nhật Lạc.
Mà chính bản thân cô ta cũng là mỹ nhân số một của vùng đất Nhật Lạc.
“Hừ!”
“Đồ khoác lác!”
“Đồ nhàm chán!”
Không ít cường giả ở vùng đất Nhật Lạc cười khẩy, không thèm chấp nhặt với Diệp Bắc Minh.
Bọn họ xoay người rời đi.
Trong góc tối.
Một cô gái xinh đẹp tuyệt trần đang mỉm cười cưng chiều nhìn qua bên đó.
Bên cạnh là một người đàn ông trung niên mặc áo giáp sợ toát mồ hôi, nói: “Chủ nhân, sư đệ của người ngông cuồng quá rồi!”
“Cậu ta làm vậy sợ rằng sẽ đắc tội với tất cả người tu võ ở vùng đất Nhật Lạc đó!”
Cô gái cười khẩy nói: “Sợ cái gì chứ?”
“Chỉ cần tiểu sư đệ mở miệng, bà đây diệt sạch cả vùng đất Nhật Lạc thì có làm sao?”
Cái gì?
Người đàn ông trung niên kia cứng người.
Người đàn ông biết rằng cô gái trước mặt mình không phải người nói giỡn chơi đâu.
Cùng lúc đó, trên tường thành vọng xuống một giọng nói lạnh như băng: “Ranh con kia, cậu đã thành công chọc giận lão phu rồi!”
“Hôm nay lão đây sẽ nói cho cậu biết không có thực lực mà ngông nghênh vô dụng cỡ nào!”
“Đây là lần đầu tiên ông đây bị người ta mắng là rác rưởi đấy!”
“Thằng oắt con này đáng chết lắm!”
“Nói nhảm với cậu ta làm gì nữa? Giết đi!”
Hơn trăm người tu võ nhìn Diệp Bắc Minh bằng ánh mắt sắc lạnh.
Cảnh giới Thánh Chủ hậu kỳ, cảnh giới Thánh Chủ đỉnh phong, cảnh giới Thần Vương!
Mười mấy người cảnh giới Thần Vương và hơn trăm người cảnh giới Thánh Chủ cùng xông lên!
Rầm!
Lực lượng bùng nổ lan ra xung quanh hệt như sóng thần.
Một luồng áp lực nghẹt thở truyền tới.
Chu Hoàng sợ đứng tim nói: “Anh Diệp ơi, chết thật đấy...”
Cô ta ôm chân Diệp Bắc Minh cầu xin.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Cô có thể đi trước”.
Chu Hoàng cắn răng đáp: “Không, cho dù có chết thì tôi cũng muốn chết cùng anh Diệp!”
Người đàn ông trung niên mặc chiến bào nóng nảy nói: “Chủ nhân, người còn chờ gì nữa?”
Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy không hề lo lắng: “Tiểu sư đệ của tôi đâu phải đồ ngu!”
“Tiểu sư đệ dám khiêu khích bọn họ ắt có mục đích của mình!”
“Chẳng qua mục đích của tiểu sư đệ là cái gì chứ?”
Mỹ nhân tuyệt sắc ấy nhíu mày.
Lúc này, hơn trăm người tu võ mạnh mẽ xung phong lao lên.
Diệp Bắc Minh hờ hững nhìn họ.
Khi bọn họ cách năm trăm mét.
Anh thờ ơ.
Người sau nối tiếp người trước thành một đoàn.
Như thể sợ có người giành trước giết Diệp Bắc Minh, chém cái đầu của anh rồi cướp lấy kiếm Long Đồ!
Khi bọn họ cách ba trăm mét!
Anh vẫn thờ ơ!
Khi đã cách hai trăm mét!
Vẫn thờ ơ như cũ!
Khi bọn họ chỉ còn cách anh một trăm mét, Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mỉm cười bí hiểm.
Anh lôi ra một hạt châu màu lam lớn bằng quả trứng chim ra.
“Lôi Bạo Châu, nổ cho tôi!”
Trong chốc lát.
Ầm ầm...!
Một tiếng sấm rõ to giáng xuống hơn trăm người tu võ kia.
Một vầng sáng trắng lóe qua.
Năng lượng không chút dao động, nhưng không gian nơi Lôi Bạo Châu phát nổ kia đã bị chôn vùi.
Cả thế gian chìm trong tĩnh lặng.
Rồi mọi thứ trở lại như thường.
Mọi người mở to mắt nhìn, cả lũ đều sững sờ!
Tại nơi phát nổ xuất hiện một cái lỗ thủng to tướng.
Hơn trăm người tu võ... đã bốc hơi khỏi nhân gian rồi.
“Ơ! Này...”
Chu Hoàng dựng tóc gáy, ông chặt lấy chân Diệp Bắc Minh: “Này... anh Diệp, anh...”
Trong góc tối, người đàn ông trung niên mặc chiến giáp hít một hơi thật sau nói: “Ôi vãi! Chủ nhân, người... người đoán trúng rồi!”
Cô gái xinh đẹp kia mỉm cười lạnh nhạt đáp: “Từ khi tôi quen biết đồ vô lại đó thì bụng cậu ta đã đen lắm rồi nhưng cố tình cứ thích giả vờ ngây thơ”.
Cô gái ấy nghiến răng nói tiếp: “Lúc trước khi lừa tôi...”
Cô gái chợt nghĩ tới gì đó.
Gương mặt xinh xắn đỏ ửng.
“Hả?”
Người đàn ông trung niên mặc chiến giáp ngơ ngác.
Từ khi nào mà chủ nhân lại bày ra dáng vẻ cô gái nhỏ như thế chứ?
Mỹ nhân tuyệt trần kia lạnh nhạt nói: “Tôi nói với ông mấy chuyện này làm gì?”
Đỗ Băng Nhược vừa mới bước xuống tường thành thì chợt thấy im lặng đến bất ngờ.
Thế là cô ta bèn thuận miệng hỏi một câu: “Diệp Bắc Minh đã chết rồi à?”
Chương 759: Mười đổi một
Lính canh giữ trên tường thành không trả lời.
Đỗ Băng Nhược lạnh lùng nói: “Tôi đang hỏi anh đó, anh có nghe không hả?”
Lính canh giữ tường thành hoàn hồi, hoảng sợ nhìn Đỗ Băng Nhược phía dưới nói: “Cô... cô... cô chủ... chết rồi...”
Lính canh giữ tường thành lắp bắp.
Cô ta còn tưởng rằng người nọ do nhìn thấy hơn trăm người tu võ trên cả cảnh giới Thánh Chủ ra tay nên khiếp hãi.
“Ồ”.
Đỗ Băng Nhược gật đầu rồi rồi xoay người bước đi.
“Cô chủ... không phải... không phải là Diệp Bắc Minh chết...”
“Mà là hơn trăm người tu võ kia chết, chết cả rồi...! Tất cả đều chết hết!”
Đỗ Băng Nhược vừa mới nhấc chân định đi, một chân đang đặt giữa không trung.
Cô ta nghe nốt câu sau thì suýt nữa té sầm xuống.
Cô ta quay đầu lại thật mạnh, khó tin nhìn lên tường thành: “Anh!”
“Anh nói cái gì?”
“Cô chủ, tôi nói là Diệp Bắc Minh không chết! Cậu ta không chết!”
“Chẳng biết cậu ta dùng cách nào mà đã giết sạch tất cả hơn trăm người tu võ kia rồi!”
“Cái gì?”
Con ngươi long lanh của Đỗ Băng Nhược co rút lại.
Cô ta không màng đến hình tượng của mình nữa mà bay thẳng lên tường thành.
Khi vừa nhìn thấy cảnh tượng ngoài thành kia, cả người cô ta cứng đờ, chết trân tại chỗ!
Đám người tu võ trên tường thành cũng như vậy.
Chỉ có hai chữ miêu tả được tình cảnh này, chấn động!
Lại thêm hai chữ nữa thì là kinh khủng!
Bỗng nhiên, giọng nói của Diệp Bắc Minh vang lên lên: “Sao không nói chuyện nữa thế? Nói phát đi nào!”
“Chẳng phải đều muốn giết tôi à? Làm sao thế, không dám giết hả?”
“Các ngươi không thèm muốn thanh kiếm trong tay tôi nữa hả? Còn có cái đầu này của tôi có thể đổi một kiện thần khí nữa đấy!”
Một tiếng hét to vang lên: “Tới đây chứ? Lũ vô dụng kia, tới đây đi!”
Nếu là ba phút trước thì mọi người sẽ cho rằng Diệp Bắc Minh chán sống rồi.
Nhưng bây giờ lòng họ chỉ còn lại băng sương vô tận.
Tên này... rất đáng sợ!
Vừa bước chân tới vùng đất Nhật Lạc mà đã giết hơn trăm vị cường giả hùng mạnh ở đây!
Cơ thể mềm mại của Chu Hoàng run lên, nghĩ: “Người đời bảo rằng người ở vùng đất Nhật Lạc đều là kẻ cực kỳ hung ác, mình thấy anh Diệp mới là người đáng sợ nhất!”
Chu Hoàng thở hổn hển, gương mặt xinh tươi đỏ bừng, bộ ngực phập phồng lên xuống.
Không chỉ có cô ta mà những người khác trên tường thành cũng nghĩ như thế.
Diệp Bắc Minh thấy không ai trả lời.
Anh lại quát thêm tiếng nữa: “Ông đây còn có mấy chục viên Lôi Bạo Châu nữa này, ai không sợ chết thì mau ra tay đi!”
Mọi âm thanh biến mất.
Bên tai anh vọng tới giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục: “Thằng nhóc này, cậu thật là!”
“Trong tay cậu chỉ có một viên Lôi Bạo Châu, ai ngờ lại phát huy tác dụng lớn như vậy chứ!”
“Cậu làm vậy liệu có phải mạo hiểm quá không!”
Diệp Bắc Minh đáp lời: “Chỉ có làm thế, sau này khi tôi tiến vào vùng đất Nhật Lạc mới đỡ bớt phiền phức!”
“Nếu không, cho dù tôi dùng sức mạnh của ông giết hơn một trăm người tu võ này”.
“Thì vẫn có người cho rằng cảnh giới của tôi không đủ, chỉ nhờ vào kiếm Đoạn Long mới có thể bộc phát sức mạnh như vậy!”
“Cứ thế, phiền phức sẽ liên tục kéo tới không ngớt”.
“Chi bằng dùng Lôi Bạo Châu, chớp mắt giết hơn trăm người tu võ, làm bọn họ sợ trước rồi nói sau!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hỏi: “Chỉ là cậu chỉ có một viên Lôi Bạo Châu, mà giờ đã dùng rồi”.
Diệp Bắc Minh hỏi ngược lại: “Ông cảm thấy bọn họ dám cược à?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất tán đồng: “Không tệ, cậu thông minh lắm!”
Ngay sau đó.
“Ha ha ha ha!”
Diệp Bắc Minh ngửa mặt lên trời cười to: “Nếu không ai dám xông lên thì nghe tôi nói vài câu nhé”.
“Tôi chỉ làm hai việc ở vùng đất Nhật Lạc này thôi!”
“Chuyện thứ nhất, bất kỳ kẻ nào đem một quả của cây thần Hỏa Tang tới trước mặt tôi thì tôi sẽ chữa trị cho người đó một lần!”
“Thứ hai, bất kỳ kẻ nào mang mười cái đầu của nhà họ Lăng tới thì tôi cũng sẽ chữa trị cho người đó một lần!”
Mọi người sửng sốt.
Một ông lão nhíu mày: “Diệp Bắc Minh, cậu dựa vào đâu mà cho rằng chỉ ra tay chữa trị cho bọn tôi một lần thì bọn tôi sẽ làm việc cho cậu chứ?”
Diệp Bắc Minh kiêu ngạo đáp: “Bởi vì y thuật của tôi cao cường!”
“Chỉ cần các người còn một hơi thở thì tôi đều có thể cứu mạng các người!”
“Cho dù là các ngươi trúng phải loại độc gì hay là di chứng xảy ra khi tập võ!”
“Thì tôi đều có thể chữa khỏi cho các ngươi!”
“Điều này đã đủ chưa?”
Dứt lời, nháy mắt sóng gió nổi lên.
Người tu võ trên tường thành khiếp sợ nhìn Diệp Bắc Minh.
Kích động!
Kinh ngạc!
Nghi ngờ!
“Cậu ta có ngón nghề như vậy thật sao?”
“Không thể nào! Chắc khoác lác rồi!”
“Cho dù là đại nhân Tiểu Y Tiên thì cũng không dám to miệng mình có khả năng làm thế!”
“Diệp Bắc Minh dựa vào đâu chứ?”
Mọi người bàn tán xôn xao.
Ông lão vừa nghi ngờ Diệp Bắc Minh trầm ngâm nói: “Nhóc con, lão phu tạm thời tin cậu một lần!”
“Tôi sẽ mang mười cái đầu của người nhà họ Lăng đến đây, nếu cậu không thể chữa trị vết thương trên người lão phu thì coi chừng đấy”.
“Cho dù cậu có Lôi Bạo Châu thì lão phu cũng phải giết cậu!”
Dứt lời, ông lão liền biến mất.
Chốc lát sau, ông lão kia trở về, quăng ra mười ba cái đầu người.
“Lão phu vừa rồi mới quét sạch một nơi dừng chân của nhà họ Lăng ở vùng đất Nhật Lạc, ở đó có tổng cộng mười ba người!”
Ông lão kia lạnh lùng nói tiếp: “Lão phu khuyến mãi cho cậu thêm ba cái đầu nữa!”
“Nếu cậu không tin đây là người nhà họ Lăng thì cứ tự nhiên điều tra!”
Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Cảnh giới Thần Vương trung kỳ, tôi tin ông!”
Chương 760: Xứng sao?
Ông lão kinh ngạc: “Cậu có thể nhìn thấu tu vi của tôi sao?”
Diệp Bắc Minh mỉm cười đáp: “Chẳng những tôi có thể nhìn thấy tu vi của ông mà còn biết bệnh của ông ở đâu nữa!”
“Cánh tay trái của ông đã từng bị đao chém nên gân mạch bị tổn thương nghiêm trọng”.
“Sức của nó yếu hơn tay phải ba phần!”
Sắc mặt ông lão thay đổi.
Anh lại nói tiếp.
“Ngực phải của ông đã từng bị người đâm xuyên qua nhưng may mắn tốt số thoát chết!”
“Bởi vì trái tim của ông nằm ở mép bên trái!”
Con ngươi ông lão co rút.
“Quan trọng hơn ấy là ông già đầu vậy rồi mà vẫn còn giữ thân mình trong trắng phải không?”
“Chắc hẳn là ông tu luyện một loại công pháp đồng tử gì đó nhỉ? Loại công pháp này bắt buộc ông không thể tiết dương khí ra ngoài!”
“Đồng tử công giúp ông có thực lực cảnh giới Thần Vương trung kỳ nhưng cũng hạn chế ông tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ!”
Câu cuối cùng vừa dứt.
“Ha ha ha ha!”
“Hoàng Đạo Hùng được xưng là một trong thập đại ác nhân của vùng đất Nhật Lạc vậy là một tên xử nam hả?”
Một tràng cười vang lên.
Sắc mặt ông lão thay đổi.
Từ kinh ngạc biến thành chấn động.
Cuối cùng là không thể nào tin nổi.
“Cậu...”
Ông lão sững sờ.
Diệp Bắc Minh nói tiếp: “Ông còn nhiều nhất ba năm đấy!”
“Trong vòng ba năm nếu ông không thể tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thì ông sẽ tự bạo chết!”
“Bây giờ ông chỉ có một cách tự cứu bản thân mình là phá cái cơ thể trinh trắng ấy đi!”
“Nhưng một khi ông phá thân thì tu vi sẽ trở thành hư vô hết!”
Đồng tử ông lão co rút.
Nói đúng hết rồi!
Vậy mà nói đúng con mẹ nó hết rồi!
Ông ta vì vậy mới đi vào ngõ cụt!
Ôi vãi chưởng!
Lẽ nào người nọ là thần y thật sao?
Ông ta không còn do dự nữa.
Phịch phịch...!
Ông lão nhảy từ trên tường thành xuống, quỳ gối nói: “Lão phu là Hoàng Đạo Hùng, tất cả đều bị thần y cậu nói trúng cả rồi!”
“Xin thần y cứu tôi!”
“Cái gì?”
“Tôi hoa mắt rồi à? Hoàng Đạo Hùng một trong thập đại ác nhân quỳ xuống hả?”
“Má ơi! Ngược đời rồi!”
Sắc mặt mọi người thay đổi.
Diệp Bắc Minh từ từ bước đến trước mặt Hoàng Đạo Hùng.
Tay tung ra mấy cây ngân châm đâm xuống cơ thể Hoàng Đạo Hùng!
“Chỉ mấy cây ngân châm mà tưởng giải quyết được nỗi ưu phiền của Hoàng Đạo Hùng rồi hả?”
“Hay là nói giỡn vậy!”
“Ha ha ha!”
Có rất nhiều người cười to không ngớt.
Phụt! Phụt! Phụt! Phụt!
Ngân châm vừa đâm vào cơ thể của Hoàng Đạo Hùng.
Trong chốc lát, một luồng dương khí thuần khiến toát ra từ trong cơ thể Hoàng Đạo Hùng.
“Á!”
Hoàng Đạo Hùng hét to, khí thế trên người bỗng nhiên thay đổi chóng mặt.
Nháy mắt ông ta đã từ cảnh giới Thần Vương trung kỳ tiến vào cảnh giới hậu kỳ.
“Ôi...”
Nụ cười của đám người trên tường thành cứng lại, tất cả bọn họ hét thất thanh.
“Cô chủ, người thấy gì không?”
Một ông lão đứng cạnh Đỗ Nhược Băng hưng phấn nói: “Quỷ Môn Thập Tam Châm, chiêu thức mà tên nhóc ấy thi triển vậy mà là Quỷ Môn Thập Tam Châm đã thất truyền từ lâu!”
“Cô chủ, bệnh của người chữa được rồi!”
Đỗ Nhược Băng nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh nói: “Thấy rồi!”
“Ha ha ha ha!”
Hoàng Đạo Hùng phấn khích cười to, mắt đầy tơ máu: “Cảnh giới Thần Vương hậu kỳ, cảnh giới Thần Vương hậu kỳ thật!”
“Tôi dừng chân ở đây suốt một ngàn bảy trăm năm, giờ rốt cuộc đã tiến vào cảnh giới Thần Vương hậu kỳ rồi!”
Ông ta quỳ gối dưới chân Diệp Bắc Minh.
Làm một hơi dập đầu mười mấy cái vang dội!
“Diệp thần y, bắt đầu từ hôm nay!”
“Ở vùng đất Nhật Lạc này, ai dám đối địch với cậu thì ấy chính là kẻ địch của Hoàng Đạo Hùng tôi!”
Hoàng Đạo Hùng còn chân thành nói: “Tôi nguyện lòng theo sau cậu!”
Diệp Bắc Minh lạnh lùng nhìn ông ta nói: “Ông xứng hả?”
“Cái gì?”
Hoàng Đạo Hùng sững sờ, nhưng mà ông ta không hề tức giận chút nào.
Đây mới chính là phong thái nên có của kẻ mạnh!
Hoàng Đạo Hùng ngậm ngùi gật đầu chấp nhận: “Diệp thần y nói đúng, tôi không xứng!”
Vãi chưởng!
Tất cả mọi người ở đây ngơ ngác.
Ngay sau đó.
Diệp Bắc Minh đưa nhẹ tay lên, nhìn mọi người xung quanh tường thành nói: “Ai lấy được một quả thần Hỏa Tang hoặc mười cái đầu của người nhà họ Lăng!”
“Tôi sẽ ra tay chữa trị cho người đó một lần!”
Lúc này đây chẳng còn kẻ nào dám giễu cợt anh nữa.
Đỗ Nhược Băng nhìn Diệp Bắc Minh chăm chú rồi bảo: “Cổ lão, mời cậu ta đến nhà họ Đỗ làm khách đi!”
Nói xong, cô ta xoay người rời đi.
Trong góc tối, cô gái xinh đẹp tuyệt trần mỉm cười nói: “Chúng ta đi thôi”.
Người đàn ông trung niên mặc chiến bào sửng sốt hỏi: “Chủ nhân, mặc kệ chuyện này hả?”
Cô gái xinh đẹp mỹ miều ấy mỉm cười thản nhiên: “Tiểu sư đệ có tính toán của riêng mình, đợi đến khi tiểu sư đệ cần tôi thì tôi sẽ xuất hiện!”
Rồi cô gái quay đầu nhìn thoáng qua Diệp Bắc Minh: “Ôi đàn ông, hứ!”
“Tôi thật muốn xem thử cậu làm thế nào để quậy long trời lở đất ở vùng đất Nhật Lạc này đấy!”
“Hào hứng thật đấy... khì khì...”