Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Nhưng cần dùng cơ thể của cậu làm vật dẫn, bùng phát sức mạnh của tôi!”
“Cho nên, không đến lúc bất đắc dĩ, cố gắng đừng sử dụng”.
“Một khi tôi ra tay, cậu sẽ yếu đi ít nhất bảy ngày!”
“Trong mấy ngày này, cậu sẽ giống như phế nhân”.
“Một người bình thường cũng có thể giết cậu dễ dàng”.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở Diệp Bắc Minh!
Nếu gặp phải kẻ địch mạnh, ông ta có thể giúp ra tay.
Giết chết ngay lập tức!
Nhưng sau khi giết đối phương, mình cũng sẽ rơi vào tình trạng hư yếu.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Tôi hiểu rồi”.
Có nghĩa là không đến lúc bất đắc dĩ, hoặc là tuyệt đối an toàn, trong tình huống còn lại một kẻ địch, không thể để Tháp Càn Khôn Trấn Ngục ra tay!
Nếu không quá nguy hiểm.
…
Tàu cao tốc lăn bánh.
Mấy người nhà họ Khương còn đứng trên sân ga, chưa rời đi.
“Diệp Bắc Minh, anh ta tên là Diệp Bắc Minh!”, đầu gối Khương Bộ Trần vỡ nứt, xương vai bị gãy.
Cơn đau dữ không thể che đậy cơn lửa giận của anh ta!
Trong mắt anh ta đầy tia máu!
Khuôn mặt anh tuấn méo mó!
Anh ta lại phải quỳ xuống.
Hơn nữa, còn xin lỗi Diệp Bắc Minh.
Khương Bộ Trần càng nghĩ càng giận, hận không thể giết Diệp Bắc Minh ngay bây giờ: “Tôi sẽ không tha cho anh ta! Diệp Bắc Minh tôi xin thề, chuyện lớn đầu tiên trong đời tôi chính là giết Diệp Bắc Minh!”
Khương Sơn Hà cũng lấy điện thoại ra, gọi một cuộc: “Điều tra một người cho tôi, Diệp Bắc Minh”.
Ông ta cất giọng băng lạnh vô tình: “Điều tra lai lịch, người nhà, thân phận của người này, tất cả thông tin!”
“Điều tra mọi thông tin từ lúc ra đời cho tôi!”
“Không được bỏ qua bất kỳ người nào!”
Khương Hàn Nguyệt cau mày: “Trưởng lão, làm vậy có phải quá…”
“Từ xưa đến nay, không ai có thể sỉ nhục gia tộc Cổ Võ!”, Khương Sơn Hà lạnh lùng nói:
“Kẻ sỉ nhục, phải chết!”
…
Trên tàu cao tốc.
Sau khi Diệp Bắc Minh nói chuyện xong với tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trực tiếp nói với Vạn Lăng Phong: “Vạn Lăng Phong!”
“Có thuộc hạ!”
Chiến thần Lăng Phong trả lời.
Lúc này, ông ta đã hoàn toàn coi mình là thuộc hạ của Diệp Bắc Minh!
Cam tâm tình nguyện!
“Không tiếc mọi giá, đi khắp cả Long Quốc, điều trả tất cả thông tin của gia tộc Cổ Võ cho tôi”, Diệp Bắc Minh ra lệnh.
“Còn nữa, điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô cho tôi!”
“Mấy năm nay, đặc biệt là tất cả gia tộc Cổ Võ mà nhà họ Diệp đi lại thân thiết trong hai mươi năm gần đây”.
“Trọng điểm điều tra là Diệp Minh Viễn, tôi muốn tất cả thông tin và tài liệu về ông ấy!”
Diệp Bắc Minh nói hết một lúc.
“Cái gì?”
Vạn Lăng Phong sợ đến đứng bật dậy!
Vị chiến thần của hành tỉnh Đông Nam trố mắt há hốc miệng, suýt nữa bị dọa chết!
Bất luận mệnh lệnh nào cũng khiến ông ta kinh hãi, tê dại da đầu!
Điều tra gia tộc Cổ Võ?
Còn muốn điều tra nhà họ Diệp ở Long Đô?
Trời ơi!
Chủ nhân điên rồi sao?
“Chủ nhân… gia tộc Cổ Võ rất đáng sợ, đáng sợ hơn cậu tưởng tượng nhiều!”, Vạn Lăng Phong tỏ vẻ mặt lo lắng.
“Còn nữa, nhà họ Diệp ở Long Đô, là gia tộc hàng đầu ở Long Quốc đấy! Nhà họ Diệp có Diệp Lăng Tiêu tọa trấn, không ai dám động vào!”
“Bất luận là gia tộc Cổ Võ, hay nhà họ Diệp ở Long Đô, tôi đều không chọc vào được”.
Diệp Bắc Minh tự tin cười: “Yên tâm, nếu xảy ra chuyện, tôi chống đỡ!”
Vạn Lăng Phong lại ngẩn người!
Ông ta suy nghĩ kỹ một lúc, Vạn Lăng Phong đánh bại Đường Kình Thương chỉ với ba quyền.
Hơn nữa, anh cũng không sợ nhà họ Tần!
Còn có quốc chủ bảo lãnh cho anh!
Có lẽ, chủ nhận không sợ thật thì sao?
Làm thôi!
Nếu đã quyết định đi theo Diệp Bắc Minh, cứ chấp hành mệnh lệnh của anh là được.
“Được, Lăng Phong hiểu rồi, sau khi tôi về sẽ dốc hết sức điều tra!”, Vạn Lăng Phong gật đầu.
Sau khi tàu cao tốc đến trạm, Diệp Bắc Minh cho Vạn Lăng Phong đi làm việc trước.
Còn mình thì về phủ Diệp.
Phủ Diệp ngoài Thẩm Hạc ra, thì không còn ai: “Cậu Diệp, sao cậu về sớm thế?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Những người khác trong phủ đâu?”
Thẩm Hạc trả lời: “Cô Hạ và cô Tôn thấy cậu đi Long Đô, nghĩ rằng cậu sẽ không về ngay, chiều qua đã về Kim Lăng rồi”.
“Cô Châu đã đi Trung Hải, hình như phải thi nghiên cứu sinh”.
“Cậu ở Long Đô, bọn họ không muốn quấy rầy cậu, cho nên không thông báo cho cậu”.
Diệp Bắc Minh khẽ gật đầu.
“Tinh tinh!”
Lúc này, chuông điện thoại của Diệp Bắc Minh vang lên, là một số lạ gọi đến.
“A lô, ai đấy?”
Phía bên kia lên tiếng: “Cậu Diệp, chúng tôi là thuộc hạ của cô Vương Như Yên”.
“Phần mộ của bố mẹ và anh trai cậu đã được rời đến khu mộ tổ nhà họ Diệp”.
“Bây giờ đã lấp xong, cậu có đến xem không?”
“Được, tôi đến ngay”, Diệp Bắc Minh nói.
Khu mộ tổ thôn nhà họ Diệp.
Nơi này là phần mộ chôn cất tổ tiên các đời nhà họ Diệp.
Bởi vì bố mẹ và anh trai của Diệp Bắc Minh chết thảm, không may mắn, cho nên không có tư cách vào khu mộ tổ.
Hôm nay, cuối cùng mộ phần của bố mẹ và anh trai đã được chuyển vào khu mộ tổ.
“Bố, mẹ, anh trai…”
Dưới đầu gối đàn ông có vàng.
Lúc này, Diệp Bắc Minh quỳ trước ba ngôi mộ.
Đốt tiền vàng.
“Cảm ơn bố mẹ, nhiều năm nay, hai người đã nuôi dưỡng con như con ruột”.
“Cho dù thế nào, hai người mãi mãi là bố mẹ của con!”
“Anh trai, chúng ta mãi mãi là anh em ruột!”
“Bố mẹ, anh trai, xin phù hộ con tìm được mẹ ruột của con!”
“Con đã diệt nhà họ Triệu rồi”.
“Vua Giang Nam cũng chết rồi!”