Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 968: Nếu không sợ chết, có thể thử xem!

Ánh mắt ông ta ngưng tụ, nhìn về phía ngục giam Trấn Hồn: “Anh cảm giác được bảo khố nhà họ Diệp sắp mở ra!”

Vèo!

Ba người đều đưa mắt nhìn về phía cánh cửa của ngục giam Trấn Hồn.

Nơi đó có một đống sương đỏ cực kỳ dày đặc, tạm thời không nhìn được cánh cửa bảo khố nhà họ Diệp!

Nhưng nhất định nó sẽ mở ra!

Ngay lúc ba người đang nhìn chằm chằm đám sương máu kia.

Đột nhiên.

Một giọng nói cực kỳ lạnh nhạt vang lên: “Nhà họ Từ còn có thể vùng lên ư? Mấy người đang suy nghĩ gì vậy?”

“Ai?”, ba người Từ Nguyên, Từ Lâm, Từ Thành đều kinh ngạc.

Ngay sau đó.

Bóng người ở trong sương máu dần dần rõ ràng!

Ánh mắt Lâm Dật đứng trong chỗ tối xem chiến ngưng tụ: “Hả, vậy mà cậu ta lại không chết?”

Từ Lâm mở to hai mắt: “Diệp Bắc Minh!”

Từ Thành hít một hơi lạnh: “A! Sao có thể!”

Chỉ có nét mặt già nua của Từ Nguyên cực kỳ nghiêm túc: “Cậu không chết? Hay lắm nhóc con, là lão phu xem nhẹ cậu!”

“Nhưng mà bảo khố nhà họ Diệp đã muốn ra, cậu không cần phải sống nữa!”

“Chết đi!”

Cuồng phong chấn động, Từ Nguyên trực tiếp ra tay, khí tức bạo ngược hạ xuống!

Bàn tay ông ta hóa thành móng rồng đỏ như máu, chụp vào đầu Diệp Bắc Minh!

Anh cười lạnh một tiếng, cầm kiếm Đoạn Long trong tay chém ra.

Trong nháy mắt Từ Nguyên và kiếm Đoạn Long tiếp xúc.

Một tiếng nổ “ầm” vang lên, ông ta lập tức bay ra ngoài giống như diều đứt dây!

Cả người ông ta run rẩy, suýt nữa thì bị đánh nổ tung!

“Anh cả!”

Từ Lâm và Từ Thành nhìn thấy Từ Nguyên bị đánh bay thì đều kinh ngạc hô lên một tiếng.

Sắc mặt Từ Nguyên biến đổi, vô cùng hoảng sợ: “Cậu... Thực lực của cậu sao lại như thế...”

Mấy ngày trước, Diệp Bắc Minh còn không phải đối thủ của bọn họ!

Sao hôm nay... lại mạnh lên nhiều như vậy?

Từ Nguyên rít gào trong lòng: “Rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì!”

Diệp Bắc Minh buồn cười: “Sao nào?”

“Chẳng lẽ thực lực của tôi đã được xác định là sẽ chết ư? Sẽ không tăng lên được sao?”

Sắc mặt Từ Nguyên trở nên cực kỳ khó coi.

Ông ta đang định nói chuyện.

Bên ngoài sơn cốc truyền đến vô số tiếng ồn ào.

“Chính là nơi này!”

“Thật tốt quá, chúng ta coi như tới đúng lúc!”

“Ha ha ha, bảo khố nhà họ Diệp cuối cùng cũng đã mở ra rồi ư?”

Một đám người tu võ vọt vào!

Từ Nguyên nhìn lướt qua, sắc mặt biến đổi: “Mấy người...”

Một đám nhân vật cấp cao của Vô Tướng thần cung!

Tôn Bách Diệp, Tôn Tam Thiên của nhà họ Tôn !

Thạch Phá Thiên của Hỏa Linh Tông!

Sở Thiên Hùng của Nhân Vương Điện!

Đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông!

Mấy trăm vị cao tăng Phật Môn!

Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật tề tụ!

Trừ bọn họ ra còn có trên trăm người của các tông môn, gia tộc đều đến!

Chỉ có một vài gương mặt quen thuộc!

Những người còn lại, Diệp Bắc Minh gần như chưa gặp bao giờ!

Sau khi những người này xông vào liền bao vây cả ngục giam Trấn Hồn chật như nêm cối!

Nhân Vương Sở Thiên Hùng nhìn thấy ba vị lão tổ của nhà họ Từ, nhếch miệng cười: “Ba tên quái vật các ông cũng có ngày hôm nay ư?”

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương nóng như lửa đốt: “Cuối cùng bảo khố nhà họ Diệp đã mở ra rồi?”

“Ha ha ha!”

Thạch Phá Thiên cười to: “Vậy còn chờ cái gì nữa, tiến vào bảo khố nhà họ Diệp đi!”

Ánh mắt ông ta lập tức đỏ như máu, tràn đầy vẻ tham lam: “Những thứ ở bên trong đều là của chúng ta!”

Vèo! Vèo! Vèo!

Mấy chục bóng người đồng thời phóng về hướng cửa ngục giam Trấn Hồn.

Cửa vào bảo khố nhà họ Diệp đang ở bên trong!

Diệp Bắc Minh nhướng mày, quét ngang một kiếm ra đánh lui đám người!

“Cậu!”

“Diệp Bắc Minh cậu muốn làm gì?”

Đám người bị ngăn lại trầm mặt xuống quát.

Ngay cả ánh mắt của Thạch Phá Thiên, đạo trưởng Xích Dương, Sở Thiên Hùng cũng vô cùng lạnh lùng: “Diệp Bắc Minh, đừng tưởng rằng cậu đã cứu chúng tôi một lần!”

“Chúng tôi sẽ không dám ra tay với cậu!”

Bọn họ quát lớn một tiếng: “Tránh ra, bất kỳ kẻ nào cũng không thể ngăn cản chúng tôi tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”

Diệp Bắc Minh nhíu mày: “Nể mặt mấy người từng giúp tôi, tôi sẽ không truy cứu việc hôm nay”.

“Bây giờ lập tức rời đi, tôi sẽ coi như chuyện này chưa từng xảy ra!”

“Ha ha ha ha!”

Quỷ Bà trào phúng nói: “Diệp Bắc Minh cậu cũng quá khờ dại, nếu chúng tôi đã đến đây thì sẽ không có đạo lý rời đi đâu!”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Mấy người cũng dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp ư?”

Quỷ Bà nhếch miệng cười: “Cậu cũng không ngẫm lại xem, nếu chúng tôi không có hứng thú với bảo khố nhà họ Diệp!”

“Sao lại vô duyên vô cớ bị nhốt vào trong ngục giam Trấn Hồn chứ?”

Thạch Phá Thiên bước ra từng bước: “Diệp Bắc Minh, mặc dù cậu có huyết mạch của nhà họ Diệp Thượng Cổ, nhưng tổ tiên của cậu đã chết từ hàng triệu năm trước rồi!”

“Nơi đây đã sớm vô chủ!”

Đạo trưởng Xích Dương gật đầu: “Không sai, đã nhiều năm trôi qua như vậy rồi”.

“Chẳng lẽ bảo khố nhà họ Diệp còn thuộc về cậu sao?”

Nhân Vương Sở Thiên Hùng kiêu ngạo nói: “Diệp Bắc Minh, cậu không ngăn cản được chúng tôi đâu, tôi ra lệnh cho cậu tránh ra!”

Một vị cao tăng Phật Môn chắp hai tay lại: “Thí chủ, đừng bởi vì tham lam nhất thời mà chôn vùi tính mạng!”

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh tức giận nở nụ cười: “Xem ra tôi còn rất nhân từ!”

“Người nào bước vào bảo khố nhà họ Diệp một bước đều phải chết!”

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Anh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, đứng chắn trước ngục giam Trấn Hồn: “Nếu không sợ chết, có thể thử xem!”
Chương 969: Mấy người còn dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp?

Vừa dứt lời, một khí tức chết chóc bộc phát ra từ trong cơ thể Diệp Bắc Minh.

Quỷ Bà âm trầm cười ra tiếng: “Khà khà khà, nhóc con, cậu thật sự cho rằng mình có thể ngăn cản được đám người chúng tôi sao?”

“Bà có biết bình thường người ta hay chết vì nói nhiều không?”, Diệp Bắc Minh chú ý đến Quỷ Bà.

Anh bước từng bước một đến trước mặt bà ta.

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

“Cậu dám!”

Quỷ Bà nổi giận gầm lên một tiếng, bà ta căn bản không nghĩ tới Diệp Bắc Minh lại dám chủ động ra tay với bà ta!

Ầm!

Ngay sau đó, kiếm Đoạn Long dừng ở trên người Quỷ Bà, một đống máu bắn ra.

Quỷ Bà bị giết ngay lập tức!

“Nhóc con, cậu dám giết Quỷ Bà - một trong Thập Đại Ác Quỷ chúng tôi!”

“Cậu đáng chết!”

Chín quỷ còn lại của Quỷ Vân Quật vô cùng kinh sợ, hóa thành một cơn gió đen lao về phía Diệp Bắc Minh!

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Chỉ bằng mấy người mà cũng dám xưng là ác quỷ ư?”

“Hôm nay ông đây sẽ cho mấy người nhìn xem, ở trước mặt Sát Thần, cho dù là quỷ cũng phải chết!”

Trong phút chốc, Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ở trước mặt một người trong đó!

Anh đâm kiếm vào đan điền của người này, lại túm lấy đầu người đó!

Sau đó xé “xoẹt” một cái, máu tươi bắn ra!

“Cậu!”

Tám người còn lại đều biến sắc.

Diệp Bắc Minh cũng không cho bọn họ cơ hội phản ứng: “Người thứ ba!”

Anh xoay người bước ra, Ảnh Thuấn!

Đi đến trước mặt người thứ ba, đá ra một cái!

Ầm!

Lồng ngực của người này lập tức nứt ra giống như một tờ giấy, lục phủ ngũ tạng nổ tung!

Chết ngay tại chỗ!

“Người thứ tư!”

“Người thứ năm!”

“Người thứ sáu!”

Diệp Bắc Minh giống như là thần chết vậy.

Mỗi lần anh nói ra một câu, lại có một con “ác quỷ” chết ngay tại chỗ!

“Người thứ bảy!”

“Người thứ!”

“Người thứ chín!”

“Người thứ mười!”

Giọng nói của anh giống như bùa đòi mạng của thần chết!

Chưa đến ba phút ngắn ngủi, tất cả đám người được xưng là Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật đều đã chết hết!

Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn ra xung quanh: “Còn có người nào muốn vào bảo khố nhà họ Diệp nữa không?”

Đám người tụ võ bị anh đảo qua đều lui về phía sau từng bước theo bản năng!

Ánh mắt của đám người Sở Thiên Hùng, Đông Hoàng Trường Thiên, đạo trưởng Xích Dương vô cùng nghiêm túc: “Kẻ này có thể giết được ba mươi mấy Chí Tôn của Y Thánh Cung, quả nhiên là thật!”

“Cậu ta đã có được thực lực giết được Chí Tôn rồi!”

Đôi mắt Thạch Phá Thiên như có thể nhỏ ra máu: “Diệp Bắc Minh, cậu cần phải làm như vậy sao?”

“Ha ha ha ha!”

Diệp Bắc Minh nở nụ cười: “Mấy người muốn cướp đoạt bảo khố nhà họ Diệp!”

“Bây giờ lại hỏi tôi có cần phải làm như vậy sao?”

Buồn cười!

Rất buồn cười!

Anh siết chặt năm ngón tay: “Lúc trước là tôi cứu mấy người ra khỏi ngục giam Trấn Hồn, cho mấy người một mạng sống!”

“Vậy mà mấy người còn dám mơ ước bảo khố nhà họ Diệp?”

“Hãy trả lại mạng sống mà tôi cho mấy người đây!”

“Giết!”

Ngay sau đó, sát ý ngưng tụ.

Anh trực tiếp lao về phía Thạch Phá Thiên!

Sắc mặt Thạch Phá Thiên biến đổi, biết thực lực khủng bố của Diệp Bắc Minh, liền nhanh chóng lui về phía sau.

Nhưng tốc độ của Diệp Bắc Minh lại vượt qua sức tưởng tượng của ông ta, không ngờ trong chớp mắt đã xuất hiện ở trước người ông ta!

Kiếm Đoạn Long chém xuống!

“Từ từ...”

Con ngươi của Thạch Phá Thiên điên cuồng co rút lại, cảm nhận được một loại khí tức tử vong.

Ông ta dùng hết sức lực muốn tránh khỏi một kiếm này!

Kiếm Đoạn Long quá nhanh!

Hoặc có thể nói là Diệp Bắc Minh quá nhanh!

Ầm!

Một cánh tay ông ta hóa thành mưa máu, bả vai nổ tung!

Nếu không Thạch Phá Thiên phản ứng nhanh, chỉ sợ đã trực tiếp bị chém chết giống của Thập Đại Ác Quỷ của Quỷ Vân Quật rồi!

“Diệp Bắc Minh!”

Sắc mặt Thạch Phá Thiên tái nhợt, cắn chặt răng: “Mọi người đồng loạt ra tay mới có thể giết được kẻ này!”

“Nếu không chờ cậu ta tiêu diệt từng bộ phận, trong chúng ta ai cũng không có cơ hội tiến vào bảo khố nhà họ Diệp!”

Nhân Vương Sở Thiên Hùng bước ra từng bước: “Được!”

“Tính cả tôi nữa!”

Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên gật đầu.

“Còn có tôi!”

Ánh mắt đạo trưởng Xích Dương ngưng tụ!

Giọng nói của Tôn Bách Diệp âm lạnh như băng: “Còn có nhà họ Tôn chúng tôi nữa!”

Tôn Tam Thiên nhe răng cười: “Diệp Bắc Minh, cậu giết em trai tôi ở Ma Uyên, cậu cho rằng lão phu không biết sao?”

Cung chủ Vô Tướng thần cung Hà Vấn Thiên lạnh lùng nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh: “Nhóc con, không phải lúc cậu ở Vô Tướng thần cung rất kiêu ngạo sao?”

“Hôm nay lão phu sẽ xem cậu có thể sống sót kiểu gì!”

Trừ những người này ra, trong đám người còn có hai mươi mấy lão già bước ra khỏi hàng.

Bọn họ đều đến từ các tông môn gia tộc lớn khác!

“Tính cả chúng tôi nữa, chúng tôi chỉ cần tiến vào bảo khố nhà họ Diệp kiếm vài thứ là được!”

Có tổng cộng ba mươi mấy Chí Tôn đi lên.

Diệp Tiêu Tiêu vừa lúc tỉnh lại, nhìn thấy một màn này thì sợ tới mức mặt mũi trắng bệch: “Mấy... Mấy người muốn làm gì?”

“Tôi tên là Diệp Tiêu Tiêu, là các chủ của Thiên Cơ các!”
Chương 970: Biết sai rồi thì xuống địa ngục sám hối đi

“Mấy người muốn đối đầu với Thiên Cơ sao?”

Sở Thiên Hùng cười lạnh: “Thiên Cơ các? Sau ngày hôm nay, trên thế giới này có còn Thiên Cơ các nữa không sẽ là một chuyện khác rồi!”

“Diệp Bắc Minh, cậu hãy nhớ kỹ, người giết cậu là Bắc Lương Kiếm Đế!”

Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đâm một kiếm ra!

Kiếm khí đánh úp lại giống như sao băng, vô cùng bá đạo!

“Đầu của kẻ này là của Đạo Tông!”, đạo trưởng Xích Dương đồng thời ra tay.

Sở Thiên Hùng dẫm chân xuống một cái, liều mạng xông lên: “Đã nói là đồng loạt ra tay, mấy người sốt ruột làm gì?”

Hà Vấn Thiên không nói một câu nào, cũng cầm bảo kiếm trong tay đánh tới!

“Chú hai, ra tay đi!”

Ánh mắt Tôn Bách Diệp lạnh như băng, cùng nhau xông lên với Tôn Tam Thiên!

Đám người cảnh giới Chí Tôn của các gia tộc khác thấy thế cũng đều xông tới chỗ Diệp Bắc Minh!

Đám cao tăng Phật Môn đều lắc đầu: “A di đà phật, Phật Môn không giết chóc!”

Đám người tu võ khác đều âm thầm mắng một câu: “Mẹ nó, đám lừa trọc ra vẻ đạo mạo!”

Xa xa, Lâm Dật híp mắt lại: “Nhiều cảnh giới Chí Tôn đồng loạt ra tay như vậy, nhóc con này có thể ngăn được sao?”

Diệp Tiêu Tiêu sợ tới mức thân thể mềm mại run rẩy, cả người xụi lơ: “Chúng ta sẽ muốn chết sao?”

Diệp Bắc Minh đứng tại chỗ, vẫn không nhúc nhích!

“Diệp Bắc Minh, anh làm gì vậy?”

Diệp Tiêu Tiêu nhìn bóng lưng Diệp Bắc Minh: “Bọn họ đang xông lên đây, sao anh lại không có chút phản ứng nào vậy?”

Đám người tu võ của Vô Tướng thần cung, Hỏa Linh Tông, Nhân Vương Điện, Đạo Tông thấy thế, tất cả đều nở nụ cười!

“Diệp Bắc Minh?”

“Chỉ như vậy thôi sao?”

“Cậu ta còn nhắm cả mắt lại, chắc là bị doạ ngốc rồi!”

“Điều này rất bình thường, ba mươi mấy Chí Tôn đồng loạt ra tay, cho dù là ai cũng sẽ bị doạ chết khiếp!”

“Cho dù là Diệp Phá Thiên năm đó cũng không thể đồng thời đối phó với nhiều Chí Tôn như vậy đi?”, rất nhiều người tu võ đều nghiền ngẫm cười lạnh.

Giờ phút này, Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên đã chém ra!

Kiếm khí sắc bén đập vào mặt Diệp Bắc Minh giống như từng con dao nhỏ!

Nhưng Diệp Bắc Minh lại không có một chút phản ứng nào cả!

Đông Hoàng Trường Thiên nhe răng cười một tiếng: “Nhóc con, bị dọa choáng váng rồi đúng không?”

“Vốn dĩ lão phu còn muốn nhìn cậu bằng con mắt khác, nhưng bây giờ xem ra cậu cũng chỉ đến thế mà thôi!”

“Chết đi!”

Ông ta hét to một tiếng, thần kiếm trong tay chém về phía đầu Diệp Bắc Minh!

Ngay vào lúc ngàn cân treo sợi tóc này!

Vèo!

Diệp Bắc Minh đột nhiên mở mắt ra!

Trong lòng Đông Hoàng Trường Thiên lộp bộp một tiếng.

Đôi mắt không có chút cảm xúc nào, giống như là một tảng đá lạnh như băng, càng như là vực sâu sâu không lường được!

Ngay sau đó.

Gào!

Một tiếng rồng gầm vang lên.

Diệp Bắc Minh nâng tay, kiếm Đoạn Long chợt lóe qua!

“Cậu… kiếm nhanh quá...”

Ánh mắt Đông Hoàng Trường Thiên co rút lại một chút, nâng tay sờ lên cổ theo bản năng!

Rỗng tuếch, cái gì cũng không có!

“A!”

Đám người tu võ ở đây đều sợ tới mức kêu lên, bọn họ thấy đầu của Bắc Lương Kiếm Đế Đông Hoàng Trường Thiên...

Bay ra ngoài...

Mà lúc này.

Diệp Bắc Minh cầm kiếm Đoạn Long trong tay, nhìn về phía đạo trưởng Xích Dương: “Nghe nói ông muốn đầu của tôi?”

Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức trái tim như muốn nổ tung: “Không không không... Diệp... cậu Diệp hiểu nhầm rồi...”

Gào!

Một tiếng rồng gầm kinh thiên động địa vang lên.

Bốn cái bóng của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch đồng thời xuất hiện!

Đạo trưởng Xích Dương sợ tới mức ngây người, kiếm Đoạn Long xẹt qua đầu của ông ta!

Tất cả mọi thứ đều xảy ra quá nhanh!

Mới chỉ trong hai tích tắc.

Đột nhiên, Nhân Vương Sở Thiên Hùng giật mình một cái, vừa ngẩng đầu liền thấy Diệp Bắc Minh đã xuất hiện trước mặt mình rồi.

“Nhân Vương?”

Diệp Bắc Minh cười lạnh: “Ông làm heo đi!”

Vừa dứt lời, anh đã liên tục chém ra bốn kiếm!

Khí tức của huyết long, tổ long, long hồn, long mạch nghiền áp đến, đương nhiên là Sở Thiên Hùng không thể phản kháng được!

Trong nháy mắt tay chân ông ta đã hóa thành mưa máu, nằm rạp trên đất giống như chó chết, như là tử cẩu nằm trên mặt đất!

Lại thật sự biến thành heo!

Cả người Sở Thiên Hùng run rẩy: “Diệp Bắc Minh... Cậu...”

Ầm!

Diệp Bắc Minh căn bản không cho ông ta cơ hội nói chuyện, lập tức dẫm nổ tung đầu của Sở Thiên Hùng!

Rõ ràng, lưu loát!

Điện chủ Nhân Vương Điện chết!

Diệp Bắc Minh chuyển ánh mắt: “Đến lượt ông!”

Thạch Phá Thiên sợ tới mức da đầu run lên: “Nhân Vương, Bắc Lương Kiếm Đế, đạo trưởng Xích Dương của Đạo Tông đều là Chí Tôn đỉnh phong!”

“Vậy mà lại bị kẻ này giết chết chỉ trong vài giây? Rốt cuộc cậu ta là loại quái vật gì vậy!”

Trong nháy mắt này.

Thạch Phá Thiên vô cùng hối hận, quỳ xuống nhận sai: “Cậu Diệp, đều là hiểu lầm... Tôi biết sai rồi...”

“Biết sai rồi thì xuống địa ngục sám hối đi!”

“Ông là cấp bậc gì? Lại dám cùng tên với tổ tiên nhà họ Diệp tôi!”

Một cái bóng nhanh chóng đánh úp lại!

Con ngươi Thạch Phá Thiên co rụt lại: “Không cần, Diệp...”

Diệp Bắc Minh chợt lóe qua, Thạch Phá Thiên cứng ngắc tại chỗ.

Khoảng ba giây sau mới “ầm” một tiếng, hoá thành mưa máu!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK