Mấy người nhà họ Cổ gật đầu.
Con ngươi của Phó Toàn Thịnh thu nhỏ lại: “Chẳng phải tên nhóc này đã tàn phế rồi sao? Sao cậu ta vẫn còn có thể tham gia vào cuộc tuyển chọn thần tướng?”
“Lẽ nào lời đồn là thật? Cậu ta thật sự hồi phục rồi ư?”
“Sao có thể như vậy được! Lão tổ Thí Thiên liều chết vẫn không giết chết được tên nhóc này đã đành!”
“Ấy vậy mà ngay cả đánh cho cậu ta tàn phế thôi cũng không thể ư?”
Phó Toàn Thịnh đang nghĩ như vậy thì người của học viện Viễn Cổ đã đi xuyên qua đám đông.
Cả nhóm bước tới dưới chân thành Thiên Dung.
“Học viện Viễn Cổ đã có mặt đông đủ!”
Vương Nguyên nhìn Diệp Bắc Minh, tận sâu trong đáy mắt hắn ánh lên niềm kính sợ.
Tuy nhiên, dù sao hắn cũng là thần sử nên vẫn cần phải duy trì phong độ của bản thân: “Được rồi, tất cả đều đã có mặt đông đủ, chúng ta đi thôi!”
“Chờ một chút!”
Bỗng nhiên có một người lên tiếng.
Vèo!
Tất cả mọi người đổ dồn lại nhìn một chàng trai trẻ!
Chàng trai trẻ ấy chính là Diệp Bắc Minh!
Vương Nguyên sững người, bất giác nuốt nước bọt: “Cậu Diệp, ngài... Có chuyện gì vậy?”
“Trời ạ...”
“Chuyện gì thế này?”
“Sao thần sử lại gọi Diệp Bắc Minh là cậu Diệp? Hơn nữa còn gọi cậu ta là ngài...”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đều sững sờ.
Diệp Bắc Minh sải bước tiến lên, đứng chặn trước mặt đội ngũ của nhà họ Phó: “Người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ có thể đi!”
“Còn nhà họ Phó thì phải ở lại!”
“Đúng rồi, tiện thể cho tôi hỏi một câu, chỉ cần chưa đặt chân vào thành Thiên Dung thì các thần sử sẽ không can thiệp vào chuyện tranh đấu ở Huyền Giới chúng tôi đúng không?”
Con ngươi của Vương Nguyên và Ngư Thất Tình thu nhỏ lại.
Diệp Bắc Minh muốn làm gì vậy?
Thế nhưng, bọn họ vẫn trả lời theo bản năng: “Chỉ cần chưa vào thành Thiên Dung thì chúng tôi sẽ không nhúng tay vào chuyện của mọi người!”
“Tốt lắm!”
Diệp Bắc Minh nhếch miệng cười rồi gật đầu.
“Diệp Bắc Minh! Mày có ý gì?”
Ánh mắt của Phó Toàn Thịnh trở nên nghiêm nghị, ông ta nổi giận quát.
Trên người Diệp Bắc Minh bốc lên sát ý ngút trời, anh lạnh lùng nhìn về phía Phó Toàn Thịnh: “Cách đây một năm, chính người nhà họ Phó các ông đã giết hại sư phụ tôi ở nơi này!”
“Hôm nay, hãy dùng máu tươi của nhà họ Phó các ông để anh ủi linh hồn của sư phụ tôi trên trời!”
Nói xong, Diệp Bắc Minh lập tức ra tay!
Trời ạ!
Diệp Bắc Minh ra tay ở ngay trước cửa thành Thiên Dung, ngay trước mặt các thần sử ư?
Anh điên rồi hay sao!
Trong lúc đám đông sững sờ!
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên, Phó Toàn Thịnh không hề có cơ hội kịp làm bất kỳ điều gì đã bị nổ tan xác, hóa thành một làn sương máu ngay tại chỗ!
Phó Toàn Thịnh chết!
“Mày...”
Mười thanh niên nhà họ Phó thấy vậy giật mình lùi hết lại, sợ hãi nhìn Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt Diệp Bắc Minh trở nên thâm trầm: “Giờ tới lượt mấy người!”
“Mày giết người của nhà họ Phó xong còn định giết luôn cả thiên tài của nhà họ Phó ư? Đúng là tự lao đầu vào chỗ chết!”
Ba bóng người đứng cuối đội ngũ chợt lao vút lên trời!
Tốc độ cực nhanh!
Bọn họ lao thẳng tới trước mặt Diệp Bắc Minh như những ngôi sao băng, hơi thở tỏa ra từ thân thể Bán Thần ập tới như sóng thần!
“Hơi thở Bán Thần!”
“Là ba vị lão tổ của nhà họ Phó!”
“Hóa ra bọn họ đang ẩn mình ở đây ư?”
“Trời ạ… Ực ực…”
Tất cả mọi người đang có mặt ở đây đồng loạt nuốt nước bọt “ực” một tiếng, ai nấy đều hoảng sợ!
Thân thể Bán Thần thật kinh khủng!
Diệp Vy Ny giật mình la lên: “Nguy rồi, cậu Diệp gặp nguy hiểm rồi...”
Cô ta cực kỳ sốt ruột quay qua nhìn Diệp Kinh Vân và Diệp Cuồng Nhân: “Xin hai vị lão tổ hãy ra tay giúp đỡ cậu ta!”
“Không ngờ nhà họ Phó đã sớm tính toán kỹ lưỡng, chỉ chờ tới hôm nay để tiêu diệt Diệp Bắc Minh tận gốc!”, khuôn mặt già nua của hai vị lão tổ trắng bệch, cả hai đều lắc đầu.
Ba thân thể Bán Thần đồng thời xuất hiện thì Diệp Bắc Minh chết chắc rồi!
“Diệp Bắc Minh, hôm nay chính là ngày chết của mày!”
“Thằng súc vật, nếu như mày chịu khó náu mình trong học viện Viễn Cổ thì chưa biết chừng còn có thể sống lần sống mòn thêm mấy năm nữa!”
“Mày đã dám ló đầu ra thì hãy chịu chết đi!”
Ba bóng người đồng thời xông lên, thế tới như chẻ tre, không tài nào cản nổi!
Hơi thở của thân thể Bán Thần càn quét khắp xung quanh, vô số người không chịu nổi thứ áp lực này!
Đầu gối mềm nhũn!
Bịch!
Người nào người nấy tới tấp quỳ rạp xuống đất.
Diệp Bắc Minh vẫn đứng nguyên tại chỗ, không nhúc nhích, cứ như thể đã bị dọa sợ tới nỗi hóa đá mất rồi vậy!
Đám người nhà họ Cổ thấy vậy lắc đầu: “Tên nhóc này đã sợ đần cả người ra rồi, phen này thì cậu ta chết chắc!”
Diệp Vy Ny tuyệt vọng nhắm mắt lại: “Tiêu rồi...”
Chỉ có một mình Vương Nguyên đứng ở cửa thành là giần giật khóe môi: 'Thân thể Bán Thần ư? Mẹ kiếp, cảnh giới Chân Thần như mình đây còn bị cậu ta tẩn cho một trận nữa là!'
'Suýt chút nữa là mình đã bị cậu ta tẩn chết rồi, thân thể Bán Thần thì có là gì?’
Một giây sau.
Ầm!
Một tiếng nổ to vang lên!
Chương 1572: Sự kinh khủng của Sát Thần
Một lão già thân thể Bán Thần của nhà họ Phó vừa mới lao tới trước mặt Diệp Bắc Minh đã bị anh đập một phát nổ tung!
Nhẹ bẫng!
Như thể vừa làm một chuyện quá nhỏ nhặt, chẳng có gì đáng kể!
“Mẹ kiếp…”
Đám người của nhà họ Cổ ngẩn người, người nào người nấy há hốc miệng, cằm suýt rớt xuống đất!
“Sao có thể như vậy được! Không thể nào! Rốt cuộc mày là loại quái vật gì?”
Một lão già nhà họ Phó cực kỳ hoảng sợ, chỉ tay vào người Diệp Bắc Minh, bờ môi tím tái, chân bước giật lùi lại như thể nhìn thấy ma!
Diệp Bắc Minh cười: “Ông chạy làm cái gì?”
“Ồ?”
Cơ thể yểu điệu của Diệp Vy Ny run lên: “Là giọng nói của cậu Diệp ư?”
Cô ta không khỏi hé đôi mắt xinh đẹp ra nhìn!
Sau đó, Diệp Vy Ny được chứng kiến một cảnh tượng suốt đời khó quên!
Diệp Bắc Minh sải bước tiến về phía hai thân thể Bán Thần của nhà họ Phó!
Trong khi đó, hai thân thể Bán Thần này lại đang vội vã bỏ chạy bán sống bán chết!
Đúng vậy, bỏ chạy bán sống bán chết!
'Ồ? Sao lại chỉ có hai thân thể Bán Thần thôi? Không phải ban nãy là ba hay sao?' Diệp Vy Ny thắc mắc.
Đúng lúc này, Diệp Bắc Minh đã đuổi kịp một trong hai thân thể Bán Thần đó, bất thình lình giơ tay lên nhấn xuống!
Ầm!
Trời sập đất nứt!
Mặc dù vị thân thể Bán Thần kia đã ra tay phản kháng nhưng hoàn toàn không đỡ nổi một đòn của Diệp Bắc Minh!
“Rắc” một tiếng, hai tay ông ta nổ tung!
Sau đó, thân thể sụp đổ, hóa thành một làn sương máu!
“Ôi...”
Toàn thân Diệp Vy Ny run rẩy dữ dội, hai chân mềm nhũn, hai tay bịt chặt miệng!
Rốt cuộc cô ta cũng biết vì sao chỉ còn lại hai thân thể Bán Thần, bởi vì trong lúc cô ta nhắm mắt lại, cậu Diệp đã đập một thân thể Bán Thần chết tan xác mất rồi!
Ầm!
Tiếng nổ nặng nề thứ ba vang lên!
Thân thể Bán Thần thứ ba nổ tung, làn sương máu bay tán loạn!
Lúc này, bên ngoài thành Thiên Dung hoàn toàn im phăng phắc!
Bất kể là Diệp Vy Ny, Diệp Kinh Vân, Diệp Cuồng Nhân, người nhà họ Cổ hay hơn một triệu người tu võ đang có mặt ở đây!
Tất cả đều khiếp sợ trừng mắt nhìn Diệp Bắc Minh!
Sốc!
Tất cả chỉ còn biết sốc và sốc!
“Đó là thân thể Bán Thần cơ mà? Sao ở trong tay Diệp Bắc Thần lại còn thua cả một con gà như vậy? Có giết gà cũng không nhanh tới mức này đúng không?”, có người chật vật lên tiếng.
“Ực ực… Bọn họ có thật là thân thể Bán Thần không vậy?”
Một vài cường giả điên cuồng nuốt nước bọt.
“Nói nhảm, hơi thở vừa rồi chắc chắn đúng là của thân thể Bán Thần rồi!”, một vài người tu võ cảnh giới Đế, cảnh giới Đế Tôn điên cuồng gật đầu!
Người nào người nấy mắt hằn tơ máu nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
Sát Thần quả là kinh khủng y như lời đồn!
“Ôi... Lão tổ...”
Mười thanh niên nam nữ của nhà họ Phó chợt hoàn hồn.
Diệp Bắc Minh lạnh lùng tung ra một cú đấm!
Phụt!
Một làn sương máu nổ tung!
Con ngươi của mọi người thu nhỏ hẳn lại!
Nét mặt của Diệp Bắc Minh không hề thay đổi mảy mau, anh bước tới trước cửa thành Thiên Dung: “Thần sử, giờ đi được chưa?”
“Hả?”
Vương Nguyên hoàn hồn, vội vàng gật đầu: “Được, được, được! Chúng ta đi thôi!”
Đám người của nhà họ Diệp và nhà họ Cổ tôi nhìn anh, anh nhìn tôi.
Bốn mắt nhìn nhau, không ai dám bước vào thành Thiên Dung trước!
Tất cả trơ mắt ra nhìn Diệp Bắc Minh dẫn đầu nhóm người của học viện Viễn Cổ đi vào thành Thiên Dung rồi biến mất.
“Đù! Đù! Đù! Sát Thần kinh khủng quá!”
“Cả ba thân thể Bán Thần của nhà họ Phó đều đã thiệt mạng rồi, sau này nhà bọn họ coi như xong!”
“Học viện Viễn Cổ muốn quật khởi, ai dám không nể mặt?”
Bên ngoài thành Thiên Dung ồn ào bàn tán.
...
Ở thần điện sâu bên trong thành Thiên Dung.
Nhóm Diệp Bắc Minh đứng trên một đài cao khổng lồ, dưới chân đài cao có khắc một lượng lớn phù văn không gian.
Một thanh niên nhà họ Diệp hỏi: “Xin hỏi thần sử, chỉ cần đi qua truyền tống trận này là chúng tôi sẽ tới Thần Giới ư?”
Vương Nguyên cười khẩy một tiếng: “Làm gì có chuyện đơn giản như thế được? Truyền tống trận chỉ có thể đưa mọi người tới đài Phong Thần mà thôi!”
“Chỉ người nào vượt qua được vòng tuyển chọn mới có tư cách tới Thần Giới!”
“Được rồi, không nói nhiều nữa, chúng ta bị muộn rồi!”
Sau khi Vương Nguyên hô “xuất phát!”, phù văn của trận pháp dưới chân lập tức sáng lên!
Không gian xung quanh bị bóp méo, một luồng năng lượng rất mạnh lướt qua, sáng lên lấp lóe!
Tới khi chân mọi người chạm đất thì lúc này bọn họ đã ở trong một không gian đặc biệt.
Dưới chân bọn họ vẫn là một truyền tống trận khổng lồ!
Xung quanh nơi này có chừng mấy trăm truyền tống trận giống như vậy!
Đằng trước truyền tống trận có một quảng trường, trên quảng trường đã có hàng chục ngàn người tu võ đứng chờ sẵn!
Nhìn qua một lượt!
Đế Tôn!
Hầu như tất cả đều là Đế Tôn!
“Trời ạ… Những người này ai ai cũng đều là cảnh giới Đế Tôn cả ư?”, một thanh niên nhà họ Diệp nghẹn họng, trố mắt ra nhìn.
Một người phụ nữ nuốt nước bọt: “Không chỉ có nhiều cảnh giới Đế Tôn như vậy mà còn hầu như cứ mười người thì lại có một người là thân thể Bán Thần!”
“Còn có mấy người trẻ tuổi có hơi thở khá tương đồng với các thần sử…”
“Lẽ nào bọn họ đều là cảnh giới Chân Thần hay sao?”
Chương 1573: Chó dại Giang Hiêu
Đằng trước, một nhóm thanh niên chiếm giữ vị trí chính giữa trung tâm của quảng trường.
Được muôn người vây quanh!
Xung quanh bọn họ có mấy thanh niên thân thể Bán Thần đứng khoanh tay như người hầu!
Vương Nguyên tỏ ý khinh thường: “Chẳng phải là tại Huyền Giới của các người quá kém hay sao?”
“Năm nào cũng chỉ tuyển chọn được mấy người hầu của Thần, không hề có ai được tám thế lực lớn chọn làm đệ tử”.
Sắc mặt của tất cả mọi người thuộc nhà họ Diệp, nhà họ Cổ và học viện Viễn Cổ đều khá khó coi!
Ở Huyền Giới, bọn họ đã là tốp người trẻ tuổi giỏi nhất rồi!
Nhưng khi so với các thế giới khác thì vẫn thua xa!
Ở các thế giới khác, người nào người nấy đều là cảnh giới Đế Tôn, ngay cả thân thể Bán Thần cũng chẳng hiếm hoi gì!
Thậm chí còn có cả người lên tới cảnh giới Chân Thần!
Vậy mà bọn họ lại chỉ mới tới cảnh giới Đế!
Trong đám đông hàng chục ngàn người này, bọn họ thực sự thuộc nhóm hạng bét!
Hầu Tử lắc đầu: “Sợ gì chứ, anh Diệp của tôi cũng đâu có kém!”
Mọi người nhìn thử Diệp Bắc Minh, suy nghĩ trong lòng bỗng đổi thay lạ lùng!
'Đúng là cậu Diệp rất mạnh nhưng liệu có thể so được với thiên tài của các thế giới khác không?’
'Đứng cách xa những mấy trăm mét mà tôi vẫn cảm nhận được khí thế sắc bén tỏa ra từ những người kia! '
'So ra thì cậu Diệp không bằng những người đó thì phải? '
Một số người của nhà họ Diệp, nhà họ Cổ nghĩ thầm.
Lê Mộng Ly đứng trong đám đông, ánh mắt xao động.
Vốn dĩ cô ta còn muốn chủ động nịnh bợ Diệp Bắc Minh một chút để được chiếu cố đặc biệt!
Giờ xem ra có vẻ như chuyện này là không cần thiết!
Giá trị của những cường giả trẻ tuổi ở các thế giới khác còn cao hơn!
Nghĩ đến đây, Lê Mộng Ly hỏi: “Đại nhân thần sử, những người kia vây quanh những người cảnh giới Chân Thần để làm gì vậy?”
Vương Nguyên chỉ tay vào một chiếc đài cao ở đằng xa!
Nó cao chừng mấy ngàn thước, đứng sừng sững như một tòa Kim Tự Tháp.
“Tiếp theo, mọi người sẽ phải leo lên đài Phong Thần kia!”
“Người có thể kiên trì được tới cuối cùng mới được tham gia vòng tuyển chọn tiếp theo!”
“Hầu như thiên tài cảnh giới Chân Thần của các thế giới khác đều có thể vượt qua được áp lực, kiên trì tới cùng, hơn nữa bọn họ còn có thể che chở thêm cho một số người!”
“Những người kia đứng gần bọn họ đương nhiên là để được che chở!”
“Thì ra là thế!”, Lê Mộng Ly sực hiểu ra.
Cô ta đảo mắt nhìn mấy người của học viện Viễn Cổ: “Chu Băng Dao, Chu Toàn, Hạ Nhân Kiệt, Mã Phi Vũ, mấy người có đi cùng tôi không?”
Cô ta không hỏi Chu Nhược Giai, Hầu Tử, Long Khuynh Vũ và Mặc Đình Đình.
Bởi vì chắc chắn mấy người này chọn đi theo Diệp Bắc Minh!
“Hả?”
Mấy người được hỏi sửng sốt: “Không phải chúng ta sẽ đi cùng nhau à?”
Lê Mộng Ly cười khẽ một tiếng: “Chúng ta chỉ cùng đi với nhau tới đây thôi, còn về phần liệu sau này có thể tới được Thần Giới hay không!”
“Là phụ thuộc vào bản thân chứ không phải vào người khác, hiểu không?”
Nói rồi, cô ta còn lơ đãng đánh mắt nhìn Diệp Bắc Minh một cái!
Tiếc rằng, dường như Diệp Bắc Minh không hề nghe thấy lời Lê Mộng Ly nói!
Anh chỉ cúi đầu, nhíu mày!
“Được rồi, mọi người hoạt động tự do đi”.
Vương Nguyên và Ngư Thất Tình dặn dò mấy câu rồi xoay người rời khỏi đây.
Đúng lúc này, truyền tống trận dưới chân bọn họ sáng lên.
Hơn mười người xuất hiện sau lưng bọn họ, trông thấy trên truyền tống trận có người.
Một người đàn ông cuồn cuộn cơ bắp, vóc dáng dũng mãnh quát: “Mấy người còn đứng ngây ra đó làm gì? Còn không mau cút đi cho tôi!”
“Dám cản đường của Giang Hiêu này à? Muốn chết đúng không?”
Một thanh niên của nhà họ Diệp cười khẩy: “Giang Hiêu nào vậy? Chúng tôi chưa từng nghe nói…”
Bốp!
Anh ta còn chưa kịp nói dứt lời thì một tiếng tát vang giòn đã vang lên!
Mọi người không kịp nhìn kỹ xem xảy ra chuyện gì, chỉ thấy thanh niên nhà họ Diệp vừa mới lên tiếng bị đập bay ra ngoài như một con chó chết!
“Rầm” một tiếng, anh ta rơi xuống bên dưới truyền tống trận, mặt nát bét, máu me đầm đìa!
“Sao anh lại đánh người!”, Diệp Vy Ny nổi giận nói.
Giang Hiêu toét miệng cười một tiếng: “Ông đây chỉ tát anh ta một cái thôi là đã kiềm chế rồi đấy!”
“Nếu như là ở đại lục của bọn tôi thì tôi có xé nát anh ta cũng không ai dám nói một tiếng nào, cô có tin không?”
“Anh!”
Diệp Vy Ny đang định lên tiếng.
Thì chợt nghe những người tu võ đứng hóng chuyện xung quanh truyền tống trận thì thầm bàn tán: “Giang Hiêu ư? Hắn ta chính là chó dại Giang Hiêu! Cảnh giới Chân Thần đỉnh phong!”
“Nghe nói hắn ta tới từ đại lục Thiên Hỏa, chẳng những tính cách nóng nảy, giết người không chớp mắt!”
“Mà quan trọng hơn hết là hắn ta có một người anh trai đã vượt qua được đợt tuyển chọn thần giáng lần trước!”
“Hiện tại là đệ tử của một thế lực lớn nào đó ở Thần Giới!”
“Nghe nói tên chó dại này cực kỳ hung tàn, ai chọc tới hắn ta đều sẽ bị hắn ta xé nát ngay tại trận!”
Chương 1574: Gặp lại đại sư tỷ
“Thôi, đừng chọc vào hắn ta, chuồn thôi…”
Người tu võ xung quanh tới tấp tản đi.
Đôi mắt đẹp của Diệp Vy Ny thu nhỏ lại, câu nói đang nói dở cũng ngưng bặt!
Giang Hiêu toét miệng cười một tiếng: “Coi như cô thức thời, đừng đứng cản đường của ông đây, tránh hết ra đi!”
Mọi người bất giác liếc nhìn Diệp Bắc Minh!
Điều khiến mọi người bất ngờ là Diệp Bắc Minh lại là người đầu tiên nhảy khỏi truyền tống trận rồi biến mất!
Đám đông sửng sốt!
'Cậu ta cũng sợ à?' Đôi mắt của Diệp Vy Ny ánh lên vẻ thất vọng.
Nhưng nghĩ kỹ lại thì cảnh giới của Giang Hiêu là Chân Thần đỉnh phong!
Hơn nữa hắn ta còn có một người anh ở Thần Giới làm chỗ dựa, cậu Diệp sợ hắn ta cũng là lẽ thường tình!
Lê Mộng Ly thầm thấy buồn cười: 'Xem ra lựa chọn của mình là đúng, dù cho Diệp Bắc Minh có tài giỏi cỡ nào ở Huyền Giới!'
'Thì ở trước mặt vô vàn thiên tài, cậu ta cũng vẫn phải cúi đầu khuất phục! '
Sau đó.
Mọi người đều nén giận rời khỏi truyền tống trận, nhường đường cho Giang Hiêu.
Trơ mắt nhìn Giang Hiêu dẫn theo đám thuộc hạ nghênh ngang chuẩn bị rời khỏi đây!
Bỗng nhiên.
Giang Hiêu dừng lại, nhìn lướt qua thanh niên nhà họ Diệp nằm dưới đất!
Bất ngờ ra tay!
Ầm!
Thanh niên nhà họ Diệp bị nổ chết ngay tại trận!
Một giọng nói lạnh lùng cất lên: “Nhớ lấy, trên đời này, những kẻ dám đấu khẩu với Giang Hiêu đều phải chết!”
Mấy thần sử đứng xung quanh nhìn về phía này, sau đó cố ý ngoảnh mặt nhìn đi chỗ khác, vờ như không nhìn thấy.
“Ôi...”
Những người tu võ khác hít sâu một hơi, có người run rẩy mở miệng: “Nhìn thấy gì chưa? Ngay cả thần sử cũng không dám làm gì Giang Hiêu, chúng ta phải tránh xa hắn ta ra!”
Đám người nhà họ Diệp chỉ có thể trơ mắt nhìn Giang Hiêu đi về phía khu vực chính giữa trung tâm quảng trường!
Lê Mộng Ly thừa cơ nói đểu: “Mọi người thấy rồi chứ? Diệp Bắc Minh cũng chỉ là một người bình thường thôi!”
“Ở trước mặt những thiên tài trẻ tuổi có thực lực đáng sợ và hậu thuẫn mạnh mẽ, cậu ta còn chuồn đi nhanh chân hơn bất kỳ ai!”
“Tôi nói lại lần cuối, ai muốn đi theo tôi thì đi thôi!”
Nói xong, cô ta quay người đi về phía đông người náo nhiệt nhất.
“Tôi cũng đi!”
Hạ Nhân Kiệt và Chu Toàn liếc nhìn nhau: “Đây là cơ hội cả đời chỉ có một lần, nếu không nắm bắt lấy nó thì đúng là ngu ngốc!”
Hai người nhanh chóng rời đi.
Chu Băng Dao thoáng do dự, liếc nhìn mọi người, nói: “Tôi đi qua đó trước chờ mọi người!”
Nói rồi, cô ta cũng đuổi theo nhóm người kia.
Trái lại, người nhà họ Diệp và nhà họ Cổ lại không hề có động tĩnh gì.
Hầu Tử mắng: “Mẹ kiếp, đều là người của học viện Viễn Cổ tới đây nhưng không hề có chút tình đoàn kết nào hết!”
“Thôi, ai cũng có lựa chọn riêng của mình thôi”, Chu Nhược Giai lắc đầu.
Hầu Tử nhìn lướt qua mọi người: “Ồ? Anh Diệp đâu rồi? Sao anh ấy lại đi nhanh như vậy chứ?”
Hầu Tử hiểu rõ tính cách của Diệp Bắc Minh!
Chắc chắn anh sẽ không nhường đường chỉ vì thực lực và thân phận của Giang Hiêu, nhất định là có nguyên nhân khác!
Lúc này, Diệp Bắc Minh đã len qua đám đông, tới một góc khác.
Có một cô gái mặc áo trắng ngồi trên mặt đất, đội một chiếc mũ rộng vành màu trắng.
Mạng che mặt che khuất dung mạo của cô gái!
Diệp Bắc Minh đỏ hoe mắt, người run run: “Đại sư tỷ...”
Người trước mắt anh chính là đại sư tỷ Lạc Khuynh Thành!
Ngay từ khoảnh khắc đặt chân xuống đài Phong Thần, tháp Càn Khôn Trấn Ngục đã cảm ứng được sự hiện diện của Lạc Khuynh Thành!
Cho nên Diệp Bắc Minh mới mặc kệ tất cả, chạy tới chỗ đại sư tỷ!
Cô gái mặc áo trắng hơi ngẩn người, sâu trong đáy mắt lóe lên sợ hãi.
Một giây sau, cô gái này bình tĩnh đáp: “Anh nhận lầm người rồi, tôi không phải là đại sư tỷ của anh!”
Diệp Bắc Minh tưởng là Đại sư tỷ trách mình nên vội vàng giải thích: “Đại sư tỷ, em đến trễ rồi!”
“Em tìm khắp Đoạn Hồn Đài mà vẫn không tìm thấy thần hồn của chị, không ngờ chị lại tái tạo một cơ thể mới!”
“Tiểu sư đệ thấy mừng thay cho chị, đại sư tỷ, em…”
Cô gái mặc áo trắng cười gằn: “Tôi đã nói rồi, tôi không phải đại sư tỷ của anh”.
“Đại sư tỷ, em...”
“Xin anh đi chỗ khác cho!”
Trông thấy ánh mắt lạnh giá của cô gái mặc áo trắng.
Diệp Bắc Minh đành phải im lặng lùi lại.
“Tiểu Tháp, không phải ông nói cô gái này là đại sư tỷ của tôi ư?”
“Hỏi thừa!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp: “Chúng ta cùng chung suy nghĩ, sẻ chia hiểu biết!”
“Hẳn là cậu cũng có thể cảm nhận được trên người cô gái này có hơi thở của đại sư tỷ của cậu!”
“Người này chắc chắn là đại sư tỷ của cậu, không thể nào sai được!”
“Vậy vì sao đại sư tỷ lại không chịu nhận tôi? Chẳng lẽ đại sư tỷ vẫn còn giận tôi ư?”, Diệp Bắc Minh cau mày.
Trong lòng anh ngổn ngang nhiều câu hỏi không sao tìm ra được lời giải.
Chương 1575: Bắt nạt
Suy nghĩ một lát nhưng vẫn không có bất kỳ manh mối nào!
"Quên đi, chỉ cần sư tỷ không sao là được".
Anh quay lại trước mặt mấy người Chu Nhược Giai, Hầu Tử và Long Khuynh Vũ.
Nhìn thấy Diệp Bắc Minh quay trở lại, Hầu Tử nhanh chóng chạy tới: "Anh Diệp, anh đi đâu vậy?"
"Tôi nhìn thấy đại sư tỷ".
Diệp Bắc Minh không giấu diếm.
"Cái gì?"
"Đại sư tỷ? Chị ấy không sao chứ?"
Mọi người vừa ngạc nhiên, vừa mừng rỡ.
Diệp Bắc Minh gật đầu: "Đúng vậy, đại sư tỷ không biết dùng cách gì đã tái tạo được cơ thể, sống lại!"
"Thật tốt quá!"
Vẻ u ám trên mặt mọi người đều bị quét sạch.
Diệp Bắc Minh cau mày: "Chẳng qua, đại sư tỷ hình như không nhận ra tôi".
"Tôi nhấn mạnh mấy lần, nhưng chị ấy lại nói rằng tôi nhận nhầm người".
Chu Nhược Giai khẽ mỉm cười: "Chồng, có lẽ sư tỷ có chuyện gì giấu diếm thì sao!"
"Ở đây có nhiều người mắt tạp, chỉ cần chị ấy không sao là được, nói không chừng chúng ta có thể gặp lại nhau ở Thần Giới".
"Cũng phải".
Diệp Bắc Minh cười gật đầu, nhìn xung quanh: "Sao lại thiếu mất mấy người rồi?"
Hầu Tử cười mỉa: "Lê Mộng Ly xuống truyền tống trận, dẫn theo đám người đi nịnh bợ người ta đi rồi!"
"Nè, anh có thể tự mình nhìn".
Hầu Tử dùng cằm chỉ vào khu vực trung tâm quảng trường.
Quả nhiên, đám người Lê Mộng Ly đang đứng trước mặt một thanh niên, nói chuyện với vẻ mặt đầy nịnh nọt.
Trong lòng Diệp Bắc Minh không hề gợn sóng: "Tùy bọn họ thôi!"
Lời nói thay đổi: "Sao rồi, nhà họ Diệp cũng thiếu một người sao?"
Sắc mặt của đám người hơi thay đổi, giọng nói của Hầu Tử trầm xuống, chỉ vào một mảnh vết máu dưới chân truyền tống trận!
"Vừa nãy có một người tên Giang Hiêu xuất hiện, một người của nhà họ Diệp tranh cãi hai câu đã bị giết ngay tại chỗ!"
"Vết máu này chính là anh ta..."
Diệp Bắc Minh cau mày, khó trách bầu không khí trong nhà họ Diệp không thích hợp!
"Cô Diệp, cô thấy thế nào?"
Anh nhìn về phía Diệp Vy Ny.
Người sau cười khổ một tiếng: "Chúng ta không thể trêu vào Giang Hiêu!"
"Cậu Diệp, quên đi thôi!"
"Quên đi?"
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Nếu như là ở chỗ khác, tôi có thể mặc kệ chuyện của các người!"
"Nhưng, nơi này là Đài Phong Thần!"
"Nếu mọi người đã đến từ cùng một nơi, vậy thì có vinh cùng vinh, có nhục cùng nhục!"
Đám người nhà họ Diệp và nhà họ Cổ kinh ngạc nhìn anh!
Đôi mắt đẹp của Diệp Vy Ny càng là sáng lên: "Cậu Diệp, ý của anh là gì?"
Diệp Bắc Minh trực tiếp xoay người, đi về phía Giang Hiêu: "Hắn ta bắt nạt các người như thế nào, tôi bắt nạt lại như vậy!"
"Đệt! Đi thôi!"
Hầu Tử xắn tay áo lên, dáng vẻ hóng drama, không chê chuyện lớn: "Mấy câu của anh Diệp khiến tôi sôi máu rồi đây!"
"Đệt con mẹ nó!"
Hắn ta bắt nạt các người như thế nào, tôi bắt nạt lại như vậy?
Một câu ngắn ngủi.
Nhưng nó lại khiến dòng máu chảy trong mỗi người của nhà họ Diệp và nhà họ Cổ sôi trào!
"Chúng ta đều là người luyện võ, dựa vào đâu phải chịu người khác ức hiếp như vậy?"
"Đúng vậy! Ở Huyền Giới, chúng ta cũng là những thiên tài đứng đầu, tại sao ở chỗ này lại phải chịu ức hiếp như vậy?"
Đám người nhà họ Diệp và nhà họ Cổ nắm chặt nắm đấm.
Cả người Diệp Vy Ny choáng váng, thậm chí mũi cũng có chút chua xót!
Nhìn nhịp chân của Diệp Bắc Minh kiên quyết tiến về phía trước, cô ta hít sâu một hơi: "Toàn bộ người nhà họ Diệp mau đi theo cậu Diệp!"
"Rõ!"
"Toàn bộ người nhà họ Cổ, đi thôi!"
Dưới sự dẫn dắt của Diệp Bắc Minh, bọn họ nhanh chóng tiến về khu vực trung tâm của quảng trường.
Lúc đầu, không mấy ai chú ý nhiều đến bọn họ.
Khi Diệp Bắc Minh và những người khác đến gần trung tâm quảng trường, mọi người không muốn chú ý cũng khó.
Dù sao, càng đến trung tâm quảng trường, người tu võ càng thưa thớt!
Cảnh giới Đế Tôn chỉ có thể nghỉ ngơi ở rìa ngoài, thân thể Bán Thần có thể đến gần khu vực trung tâm hơn một chút!
Theo sau Diệp Bắc Thần có hơn hai mươi người, sải bước đi về phía trung tâm quảng trường, vô số ánh mắt đang đổ dồn vào bọn họ!
"Những người này là ai vậy?"
"Đế Cảnh? Tất cả đều là Đế Cảnh? Một tên Đế Tôn cũng không có, chứ đừng nói đến thân thể Bán Thần!"
"Bọn họ hình như đến từ một nơi tên là Huyền Giới, bọn họ điên rồi sao? Đế Cảnh mà lại dám đến gần trung tâm quảng trường ư?"
Vô số người đều cảm thấy hứng thú.
"Hả?"
Lê Mộng Ly cũng chú ý tới Diệp Bắc Minh, không khỏi kêu lên một tiếng, che lại miệng nhỏ.
Chàng trai ngồi trước mặt cô ta bình tĩnh nói: "Cô biết cậu ta à?"
Triệu Vân Phi, cảnh giới Chân Thần đỉnh phong!
Đây cũng chính là mà người Lê Mộng Ly đầu nhập!
"Cậu Triệu, người dẫn đầu tên là Diệp Bắc Minh, cậu ta đến từ cùng một nơi với tôi", Lê Mộng Ly thành thật trả lời.
"Diệp Bắc Minh?"