Một ngày sau Diệp Bắc Minh cùng Côn Ngô Mật Phi đã tới được bên ngoài rừng Lạc đường.
Ngoại trừ hai người họ, Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi cùng Viên Tử Y cũng đều được anh thả ra ngoài.
Sau khi Tiêu Dung Phi, Tiêu Nhã Phi biết được Côn Ngô Mật Phi chính là người phụ nữ mà Diệp Bắc Minh đã cướp hôn thì đều rất cảnh giác với cô.
Một đường này vẫn luôn vây quanh hai bên Diệp Bắc Minh, mỗi người chia ra nắm lấy một tay của anh.
Viên Tử Y lại càng sốc hơn, bởi tiểu thư vậy mà thực sự trở thành người phụ nữ của Diệp Bắc Minh.
Một nam bốn nữ, còn là bốn mỹ nhân sắc nước hương trời!
Thực sự là quá bắt mắt.
Khi họ tới được vùng rìa của núi Lạc đường đã hấp dẫn ánh mắt của không ít người.
Ánh mắt của vài người không mang theo ý tốt, hơi thở mà Diệp Bắc Minh toát ra mới chỉ là một Đại Năng tầng hai cỏn con, căn bản không có ai coi anh ra gì.
Nếu không phải có Côn Ngô Mật Phi lộ ra hơi thở của Đại Đạo tầng chín, e rằng sớm đã có kẻ với ý đồ bất chính ra tay rồi.
Còn khoảng một dặm nữa là họ sẽ tiến vào khu rừng Lạc đường.
Côn Ngô Mật Phi dừng lại bước chân, nói: “Tiểu Minh Minh à, anh xác định muốn để bọn họ ở bên ngoài sao?”
“Ngộ lỡ thực sự gặp phải nguy hiểm, chúng ta sẽ không có thời gian bảo vệ họ đâu!”
“Cách an toàn nhất vẫn là đưa họ vào trong tòa tháp đó của anh!”
“Tiểu Minh Minh lại là cái xưng hô gì thế?”
Diệp Bắc Minh có chút không nói lên lời.
Côn Ngô Mật Phi nhéo lấy chiếc cằm cương nghị của Diệp Bắc Minh, thản nhiên nói: “Đương nhiên là biệt danh cho người yêu rồi! Côn Ngô Mật Phi em sẽ không giống người khác gọi anh là Bắc Minh!”
“Anh chỉ có thể là Tiểu Minh Minh của một mình em thôi!”
“Cô làm gì đó?”
Tiêu Nhã Phi giống như đang che chở cho con thơ, một phát hất tay Côn Ngô Mật Phi ra: “Đừng chạm lung tung vào anh Diệp!”
Tiêu Dung Phi cũng lộ vẻ tức giận: “Hở ra chút là động tay động chân, như vậy còn giống một người phụ nữ sao?”
“Phì…. ha ha ha ha!”
Côn Ngô Mật Phi cũng không giận dữ, thấy phản ứng đáng yêu này của Tiêu Nhã Phi ngược lại còn bật cười ra tiếng!
“Em gái à, tôi không chỉ chạm vào anh Diệp của cô thôi đâu?”
“Tôi đã ăn sạch sẽ anh ấy từ lâu rồi, thế nào? Hai chị em các người đi theo anh ấy lâu như vậy còn chưa tóm được anh ấy sao?”, Côn Ngô Mật Phi cười dí dỏm hỏi.
Lại liếc sang Tiêu Dung Phi: “Về phần tôi có giống phụ nữ hay không thì cô cứ hỏi Tiểu Minh Minh liền biết!”
“Anh ấy là người rõ hơn ai hết!”
“Tiểu Minh Minh, anh nói có đúng không?”
Côn Ngô Mật Phi của lúc này nào còn dáng vẻ người lạ chớ gần, hoàn toàn là một nữ lưu manh!
“Cô…”
Tiêu Nhã Phi trợn to mắt đẹp!
Cô ấy đương nhiên biết những lời Côn Ngô Mật Phi nói đại khái đều là thật.
Cô ấy cũng muốn thực sự trở thành người phụ nữ của anh Diệp, nhưng căn bản không có cơ hội!
Một khi có cơ hội, nhất định phải đâm vỡ tầng quan hệ này!
“Khụ khụ…”
Diệp Bắc Minh ngượng ngùng vô cùng: “Được rồi, em đừng trêu chọc họ nữa!”
Côn Ngô Mật Phi trở lại vẻ lạnh nhạt thường ngày: “Anh chắc chắn muốn dẫn họ theo à?”
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Mang theo đi, rừng Lạc đường này cũng chẳng phải khắp nơi đều có Tế linh, chúng ta vẫn có thể ứng phó nổi với những nguy hiểm thông thường!”
“Nếu thực sự đi sâu vào thì lại đưa họ vào trong tháp!”
“Ở vùng ngoài rìa có thể trải nghiệm trước, cũng không thể suốt đời chỉ là một đóa hoa trong nhà kính có đúng không?”
Nếu Diệp Bắc Minh đã quyết định thì Côn Ngô Mật Phi cũng không nhiều lời thêm nữa.
Cô dứt khoát gật đầu: “Được, nếu thực sự gặp phải nguy hiểm, trong trường hợp em không thể chiếu cố tới họ sẽ chỉ quan tâm tới sự an nguy của một mình anh thôi!”
Ở phía xa, ánh mắt của mấy tên thanh niên lóe lên tia sáng quỷ dị, ghen tị nhìn về phía Diệp Bắc Minh bên này.
“Một tên Đại Năng cỏn con mà lại dẫn theo bốn mỹ nữ!”
“Còn có một cặp chị em như hoa như ngọc, đúng là cực phẩm mà! Tuy rằng cảnh giới hơi thấp kém chút, mới ở Ngộ Đạo mà thôi”.
“Mỹ nữ áo tím kia cũng không kém cạnh, nhìn đồi núi chập chùng đó xem, có thể khiến ngươi ngạt chết đó!”
Vài tên thanh niên sôi nổi bàn luận.
Có kẻ nói: “Còn cô ả lạnh lùng nhất kia nữa…”
Lập tức bị kẻ bên cạnh cắt ngang: “Cô ta đẹp nhất, mà thực lực cũng mạnh mẽ nhất!”
“Đương nhiên là món của Cổ sư huynh rồi, ngươi chớ bình luận vớ vẩn!”
Người này lập tức khép chặt miệng lại.
Mấy người quay lại, chỉ thấy một tên thanh niên mặc áo màu lam đang đứng chắp tay, khóe miệng từ đầu tới cuối vẫn giữ ý cười ngạo nghễ: “Chỉ một tên Đại Năng tầng hai cũng dám tới rừng Lạc đường?”
“Ngẫu nhiên đụng phải một con ma vật phỏng chừng đến lúc chết cũng không biết mình đã chết như thế nào!”
“Công tử, không thể khinh địch”.
Một ông lão đầu trọc bên cạnh Cổ Tu lên tiếng.
Đôi mắt đục ngầu của lão ta nhìn Diệp Bắc Minh chòng chọc, có chút sợ hãi nói: “Tôi cảm nhận được một loại cảm giác nguy hiểm từ trên người tên nhóc này”.
Nhưng Cổ Tu lại không chút để tâm: “Lão Trịnh, ông cũng cẩn thận quá rồi đó!”
“Chỉ một tên Đại Năng tầng hai nhỏ bé cũng có thể uy hiếp tới một Đại Đạo Chi Thượng tầng một như ông sao?”
“Cho dù là tôi, chỉ dùng một ngón tay cũng có thể bóp chết hắn!”
Vẻ mặt Cổ Tu tràn đầy kiêu ngạo.
“Đúng vậy, Cổ sư huynh muốn giết chết tên này thật quá đơn giản!”
“Muốn giết loại rác rưởi này còn cần đích thân Cổ sư huynh ra tay sao?”
Vài tên thanh niên tranh nhau cười đùa.
Cổ Tu vô cùng hưởng thụ cảm giác được người tâng bốc này!
“Đi, qua đó nhìn xem”.
Nhân lúc mấy người Diệp Bắc Minh còn đang tán gẫu, Cổ Tu dẫn theo một nhóm người đi tới.
Trực tiếp phớt lờ Diệp Bắc Minh!
Ánh mắt rơi thẳng lên người Côn Ngô Mật Phi: “Xin hỏi tên gọi của vị cô nương đây là gì? Tôi thấy mấy người các cô tiến vào rừng Lạc đường như vậy thực sự quá nguy hiểm!”
“Vừa hay chúng tôi cũng đang chuẩn bị vào đó để tìm kiếm một vài loại dược liệu”.
“Không bằng chúng ta đồng hành cùng nhau thế nào? Tôi là Cổ Tu, đến từ đế huyết Cổ gia!”
Đế huyết Cổ gia giống tộc Bất Hủ!
Tổ tiên đều từng sinh ra đại đế!
“Vị này là Trịnh Khung, lão Trịnh! Đại Đạo Chi Thượng tầng một!”
Trên mặt Cổ Tu không hề che giấu nét giễu cợt liếc Diệp Bắc Minh nói: “Chỉ cần có lão Trịnh ở đây, trong phạm vi mười dặm bên ngoài rừng Lạc đường, chúng ta đều có thể tự do đi lại không chút trở ngại!”
“Còn hơn một vài tên giun dế không biết tự lượng sức mình, còn không mau cút, đến lúc đó cũng không biết mình chết thế nào!”
Kẻ mà hắn đang ám chỉ tất nhiên không ai khác ngoài Diệp Bắc Minh!
Là sự uy hiếp trắng trợn!
Diệp Bắc Minh hỏi: “Anh đang hăm dọa tôi sao?”
Mọi người nghe vậy đều ngẩn ra, không ai ngờ tới!
Diệp Bắc Minh lại dám hỏi thẳng ra miệng như vậy!
Chỉ là một tên giun dế Đại Năng tầng hai cũng dám tiếp lời Cổ Tu!
Hầu hết mọi người khi nghe đến danh xưng đế huyết Cổ gia này đều sẽ bị doạ tới mức luống cuống như gà mắc tóc.
Cổ Tu bày vẻ quân tử, đáp lại với nụ cười giả lả: “Anh bạn à anh hiểu lầm rồi”.
“Tôi không phải đang uy hiếp, mà là, ừm… tốt bụng nhắc nhở!”
Sở dĩ phun ra câu nói đầy giả dối này là vì hắn muốn tỏ vẻ lịch thiệp trước mặt Côn Ngô Mật Phi!
Chẳng ngờ tới lại đánh tan ý nghĩ muốn ra tay của Diệp Bắc Minh!
Vô hình trung tự cứu lấy mình một mạng!
“Ồ, vậy cảm ơn anh đã nhắc nhở!”
“Dung Phi, Nhã Phi, Tử Y…”
Đến đoạn Côn Ngô Mật Phi thì hơi dừng lại suy ngẫm một lát: “Tiểu Phi Phi, chúng ta đi thôi!”
Cũng không để ý tới nhóm người của Cổ Tu nữa mà xoay người đi thẳng.
Côn Ngô Mật Phi trợn trắng mắt, có chút tức giận đuổi theo: “Này, anh gọi em là gì? Tại sao lại gọi em là Tiểu Phi Phi!”
“Em có thể gọi tôi là Tiểu Minh Minh, vì sao tôi lại không thể gọi em là Tiểu Phi Phi?”
“Hay tôi gọi em là Tiểu Mật Mật nhé?”
“Mật Mật cái gì cơ chứ!”
Côn Ngô Mật Phi ưỡn bộ ngực oai vệ của mình nói: “Lớn hơn của bọn họ rất nhiều có đúng không?”
Rồi lại liếc sang Viên Tử Y bên cạnh: “Em ấy không tính, Tử Y là ngực to không não…”
“Tiểu thư à, em không ngốc ~~”
Viên Tử Y rất oan ức.
Nghe thấy tiếng cãi cọ giữa Côn Ngô Mật Phi cùng Diệp Bắc Minh ngày càng xa dần, cuối cùng biến mất trong khu rừng Lạc đường!
Trên mặt Cổ Tu hiện lên một tia ghen tị!
“Mẹ khiếp, tên khốn đó rốt cuộc có điểm gì hấp dẫn phụ nữ cơ chứ?”
“Cổ Tu tôi chơi chắc người phụ nữ này rồi, đi theo tôi!”
Chương 2087: Sát Phong Thần
Vài người thanh niên phía sau lập tức đi theo anh.
Cổ Tu ăn thịt, bọn họ chẳng lẽ không thể uống canh sao?
Hai chị em Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi còn có Viên Tử Y, mặc dù không bì được với Côn Ngô Mật Phi.
Nhưng cũng đều là những mỹ nhân khuynh nước khuynh thành.
Trịnh Khung tiến lên phía trước một bước, ngăn cản họ lại: “Công tử, không cần phải mạo hiểm vì một người phụ nữ”.
“Cha cậu có dặn dò, đợi bọn họ tới rồi tính, vả lại gần đây rừng Lạc Đường có chút kỳ quái...”
Sắc mặt Cổ Tu trầm xuống: “Trịnh Lão, lẽ nào ông sợ rồi sao?
“Một cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng như ông, lại sợ một tên Đại Năng tầng hai?”
“Cái này...”
Vẻ mặt già nua của Trịnh Khung trở nên nghiêm túc: “Công tử, đây không phải là vấn đề sợ hay không sợ”.
“Nếu không sợ, thì còn do dự cái gì?”
“Ngụy Tường, ngươi ở lại chờ cha ta, những người khác đi theo ta”.
Cổ Tu bỏ qua lời cảnh tỉnh của Trịnh Khung, trực tiếp đuổi theo.
“A? Tại sao lại là tôi?”, Ngụy Tường thất vọng, ghen tị nhìn những người khác rời đi.
“Haiz”.
Trịnh Khung giậm chân, mau chóng theo sau.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở một câu: “Nhóc con, đám người Cổ Tu đang đuổi theo cậu”.
Diệp Bắc Minh âm thầm cười lạnh: “Có người muốn chết, ngăn cũng không ngăn được”.
Vừa vào rừng Lạc Đường khoảng một trăm dặm.
Grào!
Đột nhiên, một bóng đen lao tới làm gãy một cây cổ thụ vài người ôm không hết xuống, mùn cưa bay khắp nơi.
Mang theo một cơn gió tanh, lao về phía mấy người Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh vừa định hành động.
Côn Ngô Mật Phi dẫn đầu đã bước lên trước, bảo kiếm trong tay chém xuống.
Phụt!
Bóng đen tách làm đôi, hóa ra là một con gấu đen khổng lồ dài gần 10 mét.
“Hắc Ma Hùng, sức mạnh tương đương với cảnh giới Đại Năng tầng 5”.
“Tên nhóc này phải đi vào ít nhất mười ngàn dặm mới gặp phải, tại sao mới trăm dặm đã xuất hiện rồi?”
Côn Ngô Mật Phi cau mày.
Diệp Bắc Minh khẽ cười: “Đó là chuyện bình thường, chỉ cần là nơi mà tôi xuất hiện, sẽ thường xuyên xảy ra chuyện như vậy”.
“Khi mọi chuyện không bình thường, chứng tỏ vận may của tôi đến rồi”.
“Anh nói nhảm gì thế?”
Côn Ngô Mật Phi trừng mắt lườm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh cười cười, cũng không nói thêm.
Chậm rãi đi về phía trước, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục xuất hiện trong tay, xé nát bụng của Hắc Ma Hùng.
Từ bên trong lấy ra một viên tinh hạch màu đen, năng lượng trực tiếp phun ra.
Bóp nó làm đôi: “Dung Phi, Nhã Phi, thứ này có ích cho hai em”.
“Sau này tìm cơ hội hấp thu nó”.
“Anh Diệp, anh vẫn nên giữ lại nó đi”, hai người vội vàng lắc đầu.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Thứ này đối với anh mà nói, chỉ là hạt cát trong sa mạc thôi”.
“Nhưng đối với hai em mà nói, nó đủ để tăng lên một cảnh giới lớn”.
“Lẽ nào hai em không muốn nâng cao sức mạnh của mình, trở thành cánh tay đắc lực của anh sao?”
Đôi mắt đẹp của họ khẽ bừng sáng.
Không từ chối nữa mà nhận lấy tinh hạch của Hắc Ma Hùng.
Côn Ngô Mật Phi hừ lạnh một tiếng: “Anh cũng khá giỏi trong việc làm người ta nợ ân tình đó. Lấy con mồi của em đi tặng người khác”.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Tiểu Phi Phi lợi hại như vậy, xinh đẹp lại tốt bụng, sẽ không tính toán những thứ này đâu”.
“Coi như anh biết nói chuyện”.
Côn Ngô Mật Phi cười khanh khách, mặc dù đang ở trong rừng Lạc Đường.
Nhưng lại cảm thấy thoải mái hơn bao giờ hết.
Cô cảm thấy khi ở bên cạnh Diệp Bắc Minh có một cảm giác thư giãn khác biệt.
Căn bản không cần gồng mình, có thể được làm chính mình.
Lại đi bộ thêm vài tiếng nữa, vào sâu trong rừng Lạc Đường một nghìn dặm.
Phù phù phù.
Đột nhiên.
Một cơn gió thổi tới.
Hoa cỏ, cây cối đột nhiên phủ lên một lớp sương giá.
“Anh Diệp, lạnh quá”.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi run rẩy nói.
Cơn gió này kỳ lạ đến nỗi dù hai người có dùng chân nguyên chống cự, cũng căn bản không thể ngăn được cái lạnh thấu xương.
“Là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong?”, Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.
Đôi mắt đẹp của Côn Ngô Mật Phi trở nên nghiêm túc: “Trong rừng Lạc Đường này, cứ đến khi trời tối sẽ xuất hiện một loại gió lạ!”
“Cơn gió này có thể làm tổn thương thần hồn của võ giả, chỉ cần tiếp xúc với cơn gió này, thần hồn sẽ không ngừng bị tổn thương”.
“Đó là lý do tại sao nó được gọi là Sát Thần Phong”.
“Sát Thần Phong chỉ có thể tìm thấy ở nơi sâu nhất của rừng Lạc Đường, khoảng 100 nghìn mét mới có, chúng ta mới đi có một nghìn mét, vậy mà đã xuất hiện rồi”.
“Tiểu Minh Minh, em đề nghị chúng ta nên rời đi”.
Diệp Bắc Minh trầm mặc trong mấy giây.
Lắc đầu.
“Chỉ là một cơn Sát Thần Phong mà thôi, tôi vẫn có thể kiên trì được”.
“Chúng ta hãy cắm trại tại đây, đợi trời sáng rồi đi tiếp”.
Diệp Bắc Minh chém một kiếm ra, một thân cây cao chót vót nổ tung, những mảnh vụn của cây vừa hay thích hợp để nhóm lửa.
Ngọn lửa bốc lên khiến nhiệt độ tăng lên vài phần.
Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi cũng cảm thấy dễ chịu hơn.
Qua nửa giờ sau, khuôn mặt xinh đẹp của hai người càng lúc càng tái nhợt, run rẩy vì lạnh.
Diệp Bắc Minh nói: “Dung Phi, Nhã Phi, anh đưa hai em vào trong Tiểu Tháp nhé”.
“Không!”
Hai người đồng thời lắc đầu: “Anh Diệp, chúng em có thể kiên trì được”.
“Chúng em muốn ở bên cạnh anh!”
“Được!”
Diệp Bắc Minh bất đắc dĩ nói: “Qua đây với anh, sẽ ấm hơn một chút”.
Hai người nhào vào ngực Diệp Bắc Minh, trong nháy mắt.
Diệp Bắc Minh giật mình khi cảm thấy hai luồng khí lạnh ập tới, hai người không khác gì hai khối băng: “Tiểu Tháp, Sát Thần Phong này mạnh như vậy sao? Sao tôi không cảm giác được?”
“Phí lời! Trên người cậu có dòng khí Hỗn Độn, có thể ngăn cách mọi thứ”.
“Chỉ là một cơn gió thôi, đã tính là gì?”
“Đúng vậy!”
Ánh mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Một tầng năng lượng Hỗn Độn nhàn nhạt trào ra, gần như có thể nhìn thấy bằng mắt thường, bao trùm lên người Tiêu Dung Phi và Tiêu Nhã Phi!
“Ô! Sao lại không lạnh nữa!”
Hai người kinh ngạc!
Lại qua nửa canh giờ nữa, Viên Tử Y đã không thể kiên trì được nữa.
Khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt, đôi môi cũng tím tái vì lạnh.
“Tử Y, qua đây!”
Diệp Bắc Minh gọi.
Viên Tử Y lúc đầu nghiến răng kiên trì, sau đó thật sự chịu không nổi, tiến tới ngồi sau lưng Diệp Bắc Minh, quay lưng về phía anh.
Dòng khí Hỗn Độn bao trùm lấy cô, quả nhiên không thấy lạnh nữa.
“Tiểu Phi Phi, tới trong lòng anh nào”.
Diệp Bắc Minh lại nói.
Côn Ngô Mật Phi quét mắt qua, lạnh lùng nói: “Em mới không chia sẻ anh cùng những người phụ nữ khác”.
“Nếu em muốn anh, vậy anh chỉ có thể là của một mình em”.
“Yên tâm, chỉ là một cơn Sát Thần Phong thôi, em vẫn kiên trì được”.
Lắc đầu.
Nhắm mắt, tiếp tục ngồi thiền.
Ngoài đó một nghìn mét.
Cổ Tu đưa theo người trốn trong rừng, quan sát đám người Diệp Bắc Minh từ xa.
“Con mẹ nó, Sát Thần Phong này là thế nào? Vậy mà lại thổi tới tận đây?”, Cổ Tu tức giận nói.
Trịnh Khung bên cạnh hắn ta dùng một cỗ sức mạnh bao trùm lấy Cổ Tu.
Sát Thần Phong không ảnh hưởng tới hắn ta nhiều lắm.
“Cổ thiếu, lạnh quá... con mẹ nó lạnh quá, hay là... chúng ta quay về đi”.
Một vài thanh niên bên cạnh không may mắn như vậy.
Quần áo trên người biến thành băng, sắc mặt đều tái nhợt.
Răng va vào nhau kêu lên lập cập.
“Cũng được, tìm vài người phụ nữ cho các ngươi làm ấm người!”, Cổ Tu cười nhếch miệng, hướng về phía đám người Diệp Bắc Minh mà đi.
...
Đồng thời.
Vùng ngoại ô của rừng Lạc Đường.
Cổ Tông Hàn đưa một đám người từ trên trời giáng xuống, Ngụy Tường lập tức lên nghênh đón.
“Sao lại chỉ có một mình ngươi ở đây? Tu Nhi đâu?”
Cổ Tông Hàn mặc một thân áo bào, quét mắt nhìn qua bốn phía, ánh mắt rơi trên người Ngụy Tường.
Ngụy Tường quỳ trên đất: “Cái này...”
“Tu Nhi rốt cuộc đang ở đâu? Nói!”, uy áp của Cổ Tông Hàn bạo phát.
Khí tức của Đại Đạo Chi Thượng tầng 4 khiến cho Ngụy Tường không chịu được.
Trực tiếp nói ra mọi chuyện.
Cổ Tông Hàn nghe thấy vậy, lập tức thở phào nhẹ nhõm: “Tên khốn này, vì một người phụ nữ mà làm kháng lệnh của ta!”
Đột nhiên.
Phía sau vang lên một trận chấn động, một đoàn người như mây đen đáp xuống, toàn bộ đứng ngoài khu rừng Lạc Đường.
“Bất Hủ huynh, Côn Ngô huynh, hai người sao lại tới đây rồi?”
Cổ Tông Hàn sửng sốt.
Ông ta nhận ra trong đám người chính là Bất Hủ Hàn và Côn Ngô Thiên Huyền.
Phía sau hai người, là hơn ba mươi người cảnh giới Đại Đạo Chi Thượng.
Và hơn mười vạn các cao thủ cảnh giới khác nhau.
Cảnh tượng làm người ta kinh hãi.
Bất Hủ Hàn sắc mặt âm trầm nói: “Đương nhiên là tìm đôi cẩu nam nữ Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi rồi, Cổ Tông Hàn ông biết rõ mà còn hỏi à?”
“Chuyện về Thần Viện Thái Thương, ông chưa nghe qua à?”
Cổ Tông Hàn âm thầm cảm thấy buồn cười, ông ta sớm đã biết về chuyện của Thần Viện Thái Thương rồi.
Lúc này, đương nhiên sẽ không soi mói chuyện của nhà người khác: “Bất Hủ huynh, đôi cẩu nam nữ này nhất định sẽ không thể trốn thoát”.
“Hừ, còn cần ông nói à?”
Bất Hủ Hàn nghiêm túc nói: “Bí thuật truy tìm của tộc Bất Hủ này đã phát hiện ra khí tức của đôi cẩu nam nữ này, bọn chúng có lẽ đang ở trong rừng Lạc Đường”.
“Người đâu, lập tức đăng ảnh của đôi khốn nạn này ngay”.
“Bất kỳ ai phát hiện ra bọn chúng, sẽ được tộc Bất Hủ trọng thưởng!”
Một nhóm người phía sau tiến tới.
Dán ảnh của Diệp Bắc Minh và Côn Ngô Mật Phi khắp nơi.
“A... là bọn họ!”
Ngụy Tường thấy ảnh chân dung của hai người thì sợ hãi kêu lên.
Cổ Tông Hàn cau mày: “Ngươi nhìn thấy hai người này sao?”
Sắc mặt Ngụy Tường tái nhợt: “Đại nhân, công tử nhìn trúng người phụ nữ trong tranh, thế nên dẫn người đuổi theo...”
“Ngươi nói gì cơ?”
Cổ Tông Hàn nheo mắt, gần như gầm lên: “Con mẹ nó! Tu Nhi sao lại dám khiêu khích bọn chúng, đây không phải là muốn chết sao?”
“Nhanh, lập tức liên hệ với Tu Nhi!”