Huỳnh huỵch huỳnh huỵch!
Một loạt tiếng bước chân vang lên.
Hạng Cửu U khẽ mỉm cười: "Lại có người đến!"
Vừa dứt lời, một chàng trai đeo mặt nạ màu tím nhanh chóng chạy tới!
Diệp Bắc Minh đương nhiên cũng phát hiện ra Hạng Cửu U và Thất Sát, nhưng anh không định để ý tới bọn họ.
Chuẩn bị trực tiếp tiến vào khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt!
"Đứng lại!"
Đột nhiên, Thất Sát hét lớn một tiếng: "Thằng nhóc kia, anh cũng giỏi quá ha?"
"Nhìn thấy hai người chúng tôi mà cũng không thèm chào hỏi sao?"
"Để những vật có giá trị trên người lại, sau đó tự phế hai chân, cút khỏi đây cho tôi!"
Bùm!
Một con Huyết Long đột nhiên lao ra, không hề báo trước mà nện vào trên ngực Thất Sát!
"Anh… Sao có thể!"
Thất Sát phun ra một ngụm máu tươi, trên mặt đầy vẻ không dám tin, chật vật bay ra ngoài!
Vèo!
Diệp Bắc Minh lao tới, vừa định tung một cước dẫm nát đầu của Thất Sát!
Sau lưng truyền tới một loạt tiếng bước chân dồn dập: "Phế vật nhỏ, quả nhiên cậu ở chỗ này!"
Đám người Bách Lý Tranh Vanh nhanh chóng xông lên, vây quanh bốn phía: "Lần này, ông đây xem cậu chạy đi đâu!"
"Nhanh như vậy đã đuổi kịp rồi sao?"
Diệp Bắc Minh cười lạnh lắc đầu: "Mũi chó cũng nhạy lắm!"
Bách Lý Tranh Vanh giơ tay phải lên, chỗ cổ tay bị chặt đứt: "Diệp Bắc Minh, mối thù của con trai tôi cộng với mối hận của một cánh tay!"
Đôi mắt ông ta đỏ ngầu, vẻ mặt già nua cực kỳ dữ tợn: "Ông đây thật sự cũng không biết làm sao mà cậu có thể sống sót tiếp nữa!"
"Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa bao giờ hận một người như vậy, cậu đã thành công khơi dậy cơn lửa giận ngút trời của tôi!"
"Thật sự, cậu cũng đủ tự hào lắm đấy!"
"Tại sao cậu còn đeo mặt nạ làm gì? Tưởng ông đây không biết cậu là ai sao? Diệp Bắc Minh!"
Diệp Bắc Minh chậm rãi tháo mặt nạ xuống: "Thật thông minh, cũng đoán được tôi là ai!"
"Quả nhiên là cậu!"
Hai mắt của Bách Lý Tranh Vanh tràn ngập tơ máu.
Ánh mắt của chủ nhân Sát Minh, Kim Thịnh Hải và những người khác đều dán chặt vào người Diệp Bắc Minh!
Không giấu được sát ý trong lòng!
"Là anh Diệp!"
Vẻ mặt Thẩm Nại Tuyết đầy khiếp sợ, không ngờ có thể gặp được Diệp Bắc Minh ở đây!
Hạng Cửu U ở một bên lạnh lùng hỏi: "Cô biết cậu ta sao? Thằng nhóc này có lai lịch thế nào?"
"Sao có nhiều người đuổi giết cậu ta như vậy? Cậu ta là ai?"
Thẩm Nại Tuyết do dự một chút: "Chuyện này..."
"Nói!"
Hạng Cửu U thốt ra một chữ.
Thẩm Nại Tuyết không dám giấu giếm, nói rõ thân phận của Diệp Bắc Minh.
Vẻ mặt Hạng Cửu U đầy kinh ngạc: "Anh ta là người của Hoa tộc?"
Đột nhiên.
Bách Lý Tranh Vanh hét lớn một tiếng: "Đừng cho tiểu súc sinh này bất cứ cơ hội nào!"
"Tất cả người thuộc cảnh giới Đế đồng loạt ra tay! Giết chết thân xác của cậu ta!"
"Chỉ cần giữ lại thần hồn, Thiên Đạo Tông có hàng trăm biện pháp tra tấn thần hồn!"
Vừa dứt lời, ước chừng có hai mươi bóng người giống như mũi tên rời khỏi cung, điên cuồng tấn công Diệp Bắc Minh!
Trong phút chốc, toàn bộ lối vào tràn ngập đất đá bay đầy trời!
Năng lượng tàn sát bừa bãi trong không khí, không gian gần như vặn vẹo!
"Đệt! Cảnh giới Đế ghê gớm lắm đúng không?"
Diệp Bắc Minh cũng mất bình tĩnh: "Tiểu Tháp, dốc hết toàn lực, giết được bao nhiêu hay bấy nhiêu!"
"Tôi chờ lâu lắm rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Tiểu tử, cậu thật sự xem người của cảnh giới Đế như con kiến hôi à!"
Một giây kế tiếp, một sức mạnh nắm trong tay các vì sao bùng nổ!
Ầm ầm!
Một đợt khí kinh thiên động địa lấy Diệp Bắc Minh làm trung tâm, quét khắp bốn phương tám hướng!
Bùm!
Hai vị cảnh giới Đế đang lao về phía trước đã hóa thành một đám sương đẫm máu ngay tại chỗ!
"Chuyện này..."
Con ngươi của Bách Lý Tranh Vanh co rút lại, hít một hơi khí lạnh: “Sao có thể! Đây rốt cuộc là sức mạnh gì?”
“Trong nháy mắt lại có thể giết chết cảnh giới Đế, đệt! Nằm mơ, mình nhất định đang nằm mơ!”
Bùm!
Khoảnh khắc khi vị cảnh giới Đế thứ hai chạm vào sức mạnh đó thì thân thể nổ tung!
Bùm!
Người thứ ba… Người thứ tư…
Người thứ sáu chính là Bách Lý Tranh Vanh, ông ta đột nhiên kịp phản ứng: "Không ổn, mau rút lui!"
Xoay người lại và bỏ chạy như điên!
Trong phút chốc, thân thể của người thứ năm thuộc cảnh giới Đế nổ tung, máu tươi bắn tung tóe khắp người Bách Lý Tranh Vanh!
Năng lượng kinh khủng đánh mạnh vào cơ thể ông ta!
"Đừng…"
Bách Lý Tranh Vanh vô cùng tuyệt vọng!
Gầm!
Một con Sát Hổ màu đen xuất hiện trên ngực ông ta, chặn phần lớn sức mạnh của đòn tấn công lại!
Một tiếng “răng rắc” giòn dã vang lên!
Con Sát Hổ màu đen vỡ nát như thủy tinh, biến mất không dấu vết!
Một cơn đau dữ dội ập đến, Bách Lý Tranh Vanh chỉ cảm thấy nội tạng của mình như muốn nổ tung!
Ông ta phun ra một ngụm máu rồi ném mạnh nó xuống đất!
"Tôi chưa chết… A! Tôi chưa chết… A!"
Chương 1437: Tiểu Tháp, ngầu quá!
"Ha ha ha ha... Tôi chưa chết, Bách Lý Tranh Vanh tôi chưa chết!", ông ta bật cười như điên, trong miệng không ngừng phun ra máu tươi.
"A! Tông chủ... Cứu mạng..."
"Đan điền của tôi nổ tung..."
"Đôi mắt, mắt của tôi không nhìn thấy!"
Tất cả các tiếng kêu thảm thiết phát ra bên tai!
Bách Lý Tranh Vanh quay đầu nhìn lại, cả người không khỏi run lên!
Hiện trường quá thê thảm!
Khắp nơi đều là chân tay bị gãy, máu chảy thành sông!
Trong mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần chỉ còn lại ba mươi mấy người, trong hai mươi người thuộc cảnh giới Đế bao gồm Bách Lý Tranh Vanh cũng chỉ còn lại sáu người!
Sáu người này cũng không có ai còn nguyên vẹn lành lặn!
Một cánh tay của chủ nhân Sát Minh biến mất, trên ngực xuất hiện một vết thương kinh khủng!
Nửa người dưới của Vũ Cực tông chủ Kim Thịnh Hải biến mất, không ngừng kêu thảm thiết ngay tại chỗ: "A… Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì vậy?"
Tinh Khư môn chủ bò lết thê thảm giống như một con sâu: "Cứu tôi… Mau cứu tôi…"
Dã Lang bang chủ che mắt lại, điên cuồng dập đầu: "Tha mạng… Đại nhân tha mạng!"
"Ma quỷ, cậu ta là ma quỷ!", Vũ Hồn điện chủ đau đớn kêu lên.
Bách Lý Tranh Vanh che ngực, nghĩ lại mà sợ!
Nếu không phải vừa rồi vật tổ Sát Lang của gia tộc Bách Lý giúp ông ta đỡ một đòn thì chỉ sợ kết cục của ông ta còn thê thảm hơn những người này!
"Phế vật nhỏ, cậu nên… Phụt!"
Một câu còn chưa nói xong!
Bách Lý Tranh Vanh lại phun ra một ngụm máu tươi.
Vội vàng lấy ra mấy viên đan dược và nuốt chúng!
Xa xa, con ngươi của đám người Hạng Cửu U đều trừng to đến mức sắp rớt ra ngoài!
Phần lớn sức mạnh đều bị đám người Bách Lý Tranh Vanh ngăn cản, bọn họ cũng không đáng ngại!
Cho dù như vậy.
Lúc này, tất cả mọi người đều ngây người như phỗng, điên cuồng nuốt nước miếng!
Thất Sát sợ đến mức đặt mông xuống đất: "Trời ơi, vừa rồi còn bảo anh ta quỳ xuống, bảo anh ta tự phế hai chân của mình?"
…
Khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt.
Sau khi Diệp Bắc Minh lao ra khỏi phạm vi trăm dặm, anh mới tìm được một nơi khoanh chân ngồi xuống!
"Đệt! Đệt! Đệt!"
"Tiểu Tháp, ngầu quá!"
"Mấy trăm người thuộc cảnh giới Hư Thần đã chết hết 90%, hai mươi người của cảnh giới Đế cũng giết được mười sáu người!"
Diệp Bắc Minh đè nén cảm giác hưng phấn: "Đáng tiếc, đã hao hết sức lực toàn thân của tôi!"
"Nếu không, bây giờ, đầu của Bách Lý Tranh Vanh đã bị đạp ở dưới chân tôi rồi!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ nhẹ một tiếng: "Tiểu tử, đây là niềm vui ngoài ý muốn!"
"Nếu như không phải bọn họ đánh giá thấp kẻ địch, toàn lực phòng thủ thì có thể giết một phần ba trong số đó cũng đã không tệ rồi!"
"Cũng đúng".
Diệp Bắc Minh gật đầu, lấy ra một viên đan dược rồi nuốt vào.
Muốn nhanh chóng khôi phục chân nguyên!
Đột nhiên, một cảm giác nguy cơ ập đến.
Ngẩng đầu nhìn lên, một quả cầu lửa lao ra từ trong bóng tối!
"Hú!"
Vật thể này được bao phủ trong ngọn lửa, một đôi mắt đầy khát máu!
Nó đứng cách xa trăm mét và nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh!
"Chó Địa Ngục!"
Con ngươi của Diệp Bắc Minh co lại!
Hiện tại anh không còn chút sức lực nào, căn bản không thể là đối thủ của chó Địa Ngục!
…
"Tiểu súc sinh này!"
Bách Lý Tranh Vanh tức giận hét lớn, tung một chưởng đập vỡ nát khối đá hoa cương bên cạnh!
Chậm rãi đứng dậy: "Chư vị đã gần khôi phục xong chưa?"
Kim Thịnh Hải với nửa người dưới biến mất, ngồi trên xe lăn: "Tạm thời không nguy hiểm đến tính mạng!"
"Chỉ là nửa thân dưới của tôi ít nhất phải trăm năm nữa mới có thể khôi phục! Mẹ kiếp!"
Chủ nhân Sát Minh cử động cánh tay đã bị cắt đứt và vừa mới mọc ra của mình: "Thằng nhóc này chắc hẳn là đã tiến vào trung tầng!"
"Cậu ta nhất định đang mang theo chí bảo của Hoa tộc trên người, nếu không tuyệt đối không thể nào bộc phát ra sức mạnh khủng bố như vậy!"
"Có lẽ đó là thánh vật của Hoa tộc!"
Con ngươi của mọi người co lại.
Máu tươi tuôn ra từ đôi mắt của Dã Lang bang chủ: "Ông đây nhất định phải bắt tên tiểu súc sinh này, ăn sống máu thịt của cậu ta!"
Sắc mặt của Vũ Hồn điện chủ tái nhợt, lắc đầu: "Tôi rời khỏi đây, đan điền của tôi đã nổ tung!"
"Điện Vũ Hồn từ nay về sau tuyệt đối không phải là kẻ địch của tên ma quỷ này! Bách Lý tông chủ, xin cáo từ!"
Nói xong, Vũ Hồn điện chủ dẫn theo mấy người của điện Vũ Hồn chuẩn bị rời đi!
Thời điểm họ đến, điện Vũ Hồn có ba mươi mấy người!
Lúc này, chỉ còn lại năm người!
Tổn thất nặng nề!
Bách Lý Tranh Vanh tiến lên một bước, đứng cản ở trước mặt Vũ Hồn điện chủ: "Muốn bỏ cuộc giữa chừng? Phế vật lâm trận bỏ chạy!"
Không chút khách khí tung một chưởng xuống!
Vũ Hồn điện chủ thậm chí không có sức lực phản kháng, đầu nổ tung!
"Điện chủ!"
"Bách Lý Tranh Vanh, sao ông dám..."
Chương 1438: Giết chết Thất Sát
Phù! Phù! Phù! Phù!
Vẻ mặt Bách Lý Tranh Vanh lạnh lùng, trực tiếp đánh gục bốn người!
Quay đầu nhìn về phía mấy người còn lại: "Mọi người đều thấy được là tên phế vật nhỏ Diệp Bắc Minh kia giết chết Vũ Hồn điện chủ!"
"Đúng rồi, còn có người nào muốn rời khỏi đây không?"
Mấy người nhất thời sợ hãi!
Rối rít lắc đầu.
"Tốt lắm!"
Sắc mặt Bách Lý Tranh Vanh u ám gật đầu: "Tiếp theo, ông đây cũng đã nghĩ thông suốt rồi!"
"Đòn tấn công vừa rồi chắc chắn không phải là sức mạnh mà tiểu phế vật kia có thể bộc phát ra được!"
"Sau đòn tấn công kia, cậu ta không tiến lên nhổ cỏ tận gốc mà ngược lại còn trốn vào khu vực trung tầng của vùng đất Thiên Tuyệt!"
"Lại có thể chứng minh suy đoán của tôi!"
"Cho nên, chỉ cần chúng ta tìm được phế vật nhỏ kia thì cậu ta nhất định sẽ phải chết!"
Giọng nói của chủ nhân Sát Minh lạnh như băng: "Bách Lý tông chủ! Đừng quên chúng ta cũng bị thương!"
"Với thực lực hiện tại của chúng ta, nếu như đuổi giết tên tiểu súc sinh đó thì chưa chắc có cơ hội chiến thắng!"
"Không sai!"
Những người còn lại gật đầu.
Bọn họ rất hy vọng Diệp Bắc Minh chết, nhưng cũng rất sợ hãi!
Thủ đoạn của Diệp Bắc Minh thật khiến người ta khiếp sợ!
Bách Lý Tranh Vanh nheo mắt lại: "Chẳng phải ở đây còn có mấy người không bị thương sao?"
Tiến lên một bước, đi đến trước mặt Hạng Cửu U và Thất Sát: "Hai vị, doanh trại của mỗi người các người có hơn ba ngàn người!"
"Các người chắc chắn có biện pháp liên lạc với bọn họ, đúng không? Phiền truyền âm cho bọn họ truy đuổi Diệp Bắc Minh!"
"Nhớ kỹ, sau khi tìm được phế vật nhỏ kia thì phải lập tức phế bỏ đan điền và tay chân, bổn tông chủ muốn người còn sống!"
Hạng Cửu U nhướng mày!
Thất Sát bật cười chế nhạo: "Bách Lý Tranh Vanh, đầu óc của ông hồ đồ à?"
"Ông lại dám ra lệnh cho chúng tôi? Ông có biết..."
Một câu còn chưa nói xong.
Bách Lý Tranh Vanh tung một chưởng xuống!
Bùm!
Xương cốt cả người Thất Sát đều đứt gãy, thê thảm nằm trên đất kêu thảm thiết!
"Ông!"
Hạng Cửu U hít một hơi khí lạnh, trợn to hai mắt: "Ông dám động đến đệ tử của học viện Viễn Cổ!"
Vẻ mặt của Bách Lý Tranh Vanh trông rất hung dữ: "Cậu Hạng, con trai tôi đã chết!"
"Hy vọng đời này của tôi cũng đã không còn, nếu như cậu không chịu phối hợp với tôi thì tôi thật sự không biết mình sẽ làm ra chuyện xúc động gì!"
"Về phần học viện Viễn Cổ? Làm sao ông ta biết tôi đã đụng vào người của bọn họ?"
"Đúng rồi, cậu Hạng, là tôi đã làm cậu Thất bị thương sao?", Bách Lý Tranh Vanh xảo quyệt hỏi.
Hạng Cửu U nuốt nước miếng một cái.
Mặc dù anh ta là cảnh giới Hư Thần đỉnh phong, cũng được xưng là cảnh giới Bán Bộ Đế!
Nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Bách Lý Tranh Vanh!
"Không… Là Diệp Bắc Minh đã giết Thất Sát!"
Hạng Cửu U lắc đầu, đột nhiên tung một cước giẫm lên đầu Thất Sát!
"Ha ha ha ha!"
Bách Lý Tranh Vanh vươn tay ra, vỗ vào gò má của Hạng Cửu U: "Không hổ là đệ tử của học viện Viễn Cổ, rất thông minh!"
Nếu Hạng Cửu U không giết Thất Sát thì cho dù anh ta có giúp Bách Lý Tranh Vanh tìm được Diệp Bắc Minh!
Thì cũng không có cách nào sống sót rời khỏi vùng đất Thiên Tuyệt!
Hạng Cửu U tự tay giết Thất Sát, Bách Lý Tranh Vanh cũng không cần phải giết anh ta!
Dù sao nếu để học viện Viễn Cổ biết Hạng Cửu U tàn sát đồng môn của mình thì anh ta cũng khó có thể thoát khỏi cái chết!
Một giây tiếp theo.
Hạng Cửu U lấy ra một tấm lệnh bài.
Chỉ cần là người tu võ trong doanh trại của anh ta thì trong tay bọn họ đều có một tấm lệnh bài giống hệt vậy!
Có thể truyền tin tức đi.
"Tạm ngừng tất cả hoạt động, dùng toàn lực truy đuổi người này!"
"Bất kể là ai tìm được người này, tôi đây cam đoan người đó sẽ tích được mười điểm cao nhất, trực tiếp tiến vào học viện Viễn Cổ!"
Hạng Cửu U truyền âm ra ngoài, đồng thời cẩn thận miêu tả lại dáng vẻ của Diệp Bắc Minh!
Sau khi làm xong tất cả những điều này, Hạng Cửu U quay đầu nhìn về phía mười cô gái xinh đẹp sau lưng!
"Tôi đây cũng rất thích các cô, chỉ tiếc là các cô đã nhìn thấy hết tất cả!"
"Vậy nên, lên đường đi!"
Vừa dứt lời, trong tay Hạng Cửu U xuất hiện một thanh bảo kiếm!
Với một tiếng “keng”, thanh trường kiếm đã được rút ra khỏi vỏ!
Phù!
Đầu của một cô gái xinh đẹp rơi xuống đất, trợn to hai mắt, chết không nhắm mắt!
"Đừng giết chúng tôi..."
"Anh Hạng, chúng tôi sẽ không nói gì cả!"
"Cầu xin anh, đừng mà…"
Những cô gái xinh đẹp còn lại cầu xin tha thứ.
Thẩm Nại Tuyết nghiến răng nói: "Cầu xin người không bằng tự cầu mình, chúng ta cùng nhau bắt tay phá vỡ vòng vây!"
Hai mắt Hạng Cửu U đỏ lên, điên cuồng cười to: "Ha ha ha ha! Đột phá vòng vây? Đến thử xem?"
…
"Gâu! Gâu! Gâu..."
"Mẹ kiếp!"
Nhìn con chó Địa Ngục nằm dưới chân mình đang vẫy đuôi lấy lòng!
Khóe miệng Diệp Bắc Minh không ngừng co giật: "Đây không phải là chó Địa Ngục sao? Sao lại giống một con chó tầm thường thế?"
"Ha ha ha!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: "Tiểu tử, chó Địa Ngục không phải là chó sao?"
"Nó uống ma huyết hoàng cấp của cậu, huyết mạch đã bị cậu áp chế!"
"Hiện tại đã lộ ra bản tính thật của mình, muốn nhận cậu là chủ nhân!"
Diệp Bắc Minh lắc lắc đầu.
Khi chó Địa Ngục xuất hiện thì chân nguyên của anh đã không còn, còn tưởng rằng mình chết chắc rồi!
Chỉ thiếu việc mở miệng cầu cứu những người trong nghĩa địa Hỗn Độn!
Không nghĩ sau khi chó Địa Ngục lao tới chỗ Diệp Bắc Minh thì lại liếm mấy giọt máu của anh nhỏ trên mặt đất!
Trong nháy mắt giống như biến thành một người khác vậy!
Chương 1439: Chó địa ngục Tiểu Hỏa
Con chó địa ngục nằm phục dưới chân Diệp Bắc Minh, vẫy đuôi nịnh nọt!
“Đây là chó do Bách Lý Tranh Vanh nuôi, liệu nó có chịu nhận tôi làm chủ không?”, Diệp Bắc Minh nhíu mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: “Bách Lý Tranh Vanh dùng vũ lực ép nó phải thuần phục nên mặc dù chó địa ngục chịu vâng lời!”
“Nhưng không trung thành tuyệt đối!”
“Cậu thì khác, cậu có huyết mạch Ma Hoàng!”
“Chó địa ngục chỉ có huyết mạch cấp Vương, trời sinh bị cậu áp chế!”
“Đôi bên chỉ cần ký kết khế ước thần hồn là từ giờ trở đi, nó sẽ nghe lệnh cậu!”
“Ồ?”, mắt Diệp Bắc Minh sáng lên.
Một giây sau, hắn khẽ quát một tiếng: “Chó địa ngục, mày có bằng lòng ký kết khế ước thần hồn với tao không?”
“Gâu!”
Chó địa ngục lè chiếc lưỡi đầy lửa của nó ra!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Được!”
Anh cứa rách lòng bàn tay, năm ngón tay siết lại!
Vài giọt máu tươi chảy ra, ngưng tụ thành một tấm phù văn màu máu!
Chó địa ngục không chút do dự xông tới, để phù văn màu máu biến mất giữa trán của nó!
Khế ước thần hồn đã được ký kết xong!
Hai mắt Diệp Bắc Minh sáng lên: “Tên chó địa ngục khó đọc quá!”
“Từ giờ, tên của mày là Tiểu Hỏa!”
“Gâu!”
Chó địa ngục hưng phấn xoay mòng mòng tại chỗ.
Đột nhiên.
Chó địa ngục vểnh tai lên, cảnh giác nhìn về một hướng!
Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Sao vậy?”
Chân nguyên của anh đã cạn, vẫn chưa hồi phục lại hoàn toàn nên anh không cảm ứng được những chuyện ở xa.
“Gâu!”
Chó địa ngục sủa lên một tiếng.
“Đi nào!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt, đi về phía mà chó địa ngục sủa.
Anh vừa mới đi được chừng ngàn mét thì gặp ngay một người phụ nữ máu me khắp người, cầm một thanh bảo kiếm trong tay, chật vật ngăn cản mười mấy người đàn ông bao vây tấn công!
“Thẩm Nại Tuyết, cô đừng vùng vẫy nữa!”
Một thanh niên để bộ râu cá trê toét miệng cười một tiếng: “Thấy cô da mịn thịt mềm như vậy, tôi thật không nỡ làm rách da cô!”
“Ngoan ngoãn đi theo chúng tôi đi, tôi đảm bảo cho cô được chết một cách dễ chịu!”
Khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết trắng bệch, cô ta phải chống thanh bảo kiếm trong tay xuống đất mới gắng gượng đứng được: “Tôi là thánh nữ của Băng Cực Cung, các anh dám!”
“Băng Cực Cung?”
“Ha ha ha ha!”
Mấy người đó cười đầy phóng đãng: “Thánh nữ? Cô không nhìn lại xem đây là đâu!”
“Hôm nay, bọn tôi nhất định phải nếm thử xem mùi vị của thánh nữ là như thế nào!”
“Các anh em, tôi muốn nếm thử mùi vị của nước thánh trước, cho tôi làm trước được không?”
“Mẹ kiếp! Mày mặn kinh khủng!”
“Được, nếu vậy thì mày làm trước đi!”
Cả bọn cười đầy bỉ ổi.
Thẩm Nại Tuyết tuyệt vọng nhắm mắt lại!
Cô ta giơ thanh bảo kiếm trong tay lên, cứa ngang cổ!
Đột nhiên.
Bên tai vang lên tiếng rít!
Gừ!
“Đó là gì thế…”
“Đừng! Đừng mà…”
Ầm!
Sau đó là tiếng máu thịt bị xé toạc và tiếng kêu thảm thiết vang lên! Thẩm Nại Tuyết mở to mắt, sợ ngây người trước những gì đang diễn ra!
Những mẩu thi thể nằm ngổn ngang dưới đất, một con vật bốc lửa toàn thân nhìn cô ta chằm chằm!
Nhe răng trợn mắt!
Lông tơ trên người Thẩm Nại Tuyết dựng đứng, cô ta sợ hãi hét ầm lên!
Lúc này, một giọng nói quen tai vang lên: “Tiểu Hỏa! Trở về!”
Thẩm Nại Tuyết quay lại nhìn, mắt tối sầm lại: “Cậu Diệp...”
Diệp Bắc Minh bước tới, dìu Thẩm Nại Tuyết dậy!
Phập!
Sau khi cắm vài cây ngân châm, mắt Thẩm Nại Tuyết hơi hé mở: “Cảm ơn cậu Diệp cứu mạng tôi!”
“Nó...”
Cô ta sợ sệt nhìn về phía chú chó địa ngục!
“Nó tên là Tiểu Hỏa, nó sẽ không làm cô bị thương đâu!”
Diệp Bắc Minh tiện tay vứt cho cô ta một viên đan dược: “Viên đan dược này có thể chữa trị nội thương cho cô!”
Thẩm Nại Tuyết nhận lấy, xem thử, lập tức hít sâu một hơi: “Ôi! Chín đường đan văn, đan dược Đế phẩm!”
Nếu mang loại đan dược chữa trị vết thương đẳng cấp thế này tới buổi đấu giá!
Thì ngay cả hạng người như Bách Lý Tranh Vanh cũng phải tranh giành bể đầu!
Đế phẩm, chín đường đan văn?
Đó là gì chứ!
Chỉ cần không chết là đều có thể cứu sống, tương đương với việc có thêm một mạng nữa!
“Cậu Diệp, đan dược này quý giá quá, không được đâu!”
Thẩm Nại Tuyết từ chối dứt khoát.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Chỉ là một viên đan dược thôi, với tôi thì chẳng có gì quan trọng cả!”
“Hả?”
Thẩm Nại Tuyết ngẩn người.
“Cậu ta nói vậy là có ý gì? Đan dược Đế phẩm có chín đường đan văn mà còn không quan trọng ư?”
“Lẽ nào mình lại quan trọng hơn thứ này?”
Nghĩ tới đây, khuôn mặt xinh đẹp của Thẩm Nại Tuyết ửng hồng: “Cậu Diệp, tôi...”
Diệp Bắc Minh nói: “Cô Thẩm cứ ăn nó đi”.
“Nếu để lại mầm bệnh thì sẽ ảnh hưởng tới con đường tu võ!”
Thẩm Nại Tuyết nhìn xoáy vào Diệp Bắc Minh rồi nuốt viên đan dược này vào bụng.
Cô ta đâu biết rằng Diệp Bắc Minh có thể tiện tay luyện chế ra loại đan dược này!
Thấy tình trạng của Thẩm Nại Tuyết có chuyển biến tốt đẹp, Diệp Bắc Minh hỏi: “Sao cô Thẩm lại bị những người này truy sát?”
Thẩm Nại Tuyết hoàn hồn, vội đáp: “Cậu Diệp, Bách Lý Tranh Vanh điên rồi, ông ta uy hiếp Hạng Cửu U giết Thất Sát!”
“Còn đổ hết tội danh này lên đầu anh!”
“Hạng Cửu U đã hạ lệnh, bất kỳ người tu võ nào tham gia vào cuộc tranh tài vùng đất Thiên Tuyệt, chỉ cần có thể bắt sống được anh thì sẽ được thưởng một suất điểm tích lũy top mười!”
“Đám đông này có tổng cộng ít nhất vài ngàn người, cậu Diệp nên trốn đi thì hơn!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt!
Đột nhiên, Thẩm Nại Tuyết ngượng ngùng mở miệng: “Cậu Diệp, tôi... Có thể cầu xin anh một chuyện được không?”
Diệp Bắc Minh thắc mắc: “Chuyện gì?”
Chương 1440: Đám người Bách Lý Tranh Vanh đuổi tới!
Thẩm Nại Tuyết cắn chặt đôi môi đỏ mọng, cuối cùng lấy hết can đảm, nói: "Cậu Diệp, trên người tôi dính nhiều máu quá, tôi muốn đi tắm…"
Trên người cô ta dính đầy máu đã đông cứng lại.
Thẩm Nại Tuyết là một người rất thích sạch sẽ, vì vậy chỗ máu đông này làm cho cô ta cảm thấy vô cùng khó chịu!
Diệp Bắc Minh cau mày.
Thẩm Nại Tuyết vội vàng nói: "Cậu Diệp, anh yên tâm, tôi sẽ không gây thêm phiền phức gì cho anh đâu!"
"Anh chỉ cần giúp tôi trông coi xung quanh, đừng để cho tên đàn ông nào tới gần là được!"
"Có được không?"
Diệp Bắc Minh nhìn xung quanh, khẽ gật đầu: "Được rồi".
Dù sao thì chân nguyên của anh vẫn chưa được khôi phục.
Anh đi đến một cái góc, trực tiếp ngồi xuống.
Nhắm hai mắt lại, bắt đầu khôi phục chân nguyên!
Chó địa ngục thấy vậy, đánh hơi xung quanh Diệp Bắc Minh, sau đó đi tuần tra trong vòng bán kính một cây số.
Thẩm Nại Tuyết suy nghĩ một chút.
Cô ta trực tiếp lấy ra một chiếc bồn tắm lớn từ trong nhẫn trữ vật!
Diệp Bắc Minh có chút không nói nên lời, Thẩm Nại Tuyết vậy mà còn mang theo cả bồn tắm sao?
Một giây sau.
Thẩm Nại Tuyết lẩm nhẩm một khẩu quyết, ngón tay vỗ vào bồn tắm lớn.
Hơi ẩm trong không khí ngưng tụ lại thành nước, chảy vào bồn tắm!
Thẩm Nại Tuyết quay người, lén nhìn Diệp Bắc Minh một chút, cắn chặt đôi môi đỏ mọng!
Cô ta cởi đi quần áo trên người, nhảy vào trong bồn tắm!
"Cô gái này thật không biết ngại là gì!"
Khóe miệng của Diệp Bắc Minh giật giật.
Tất nhiên anh sẽ không làm loại chuyện lợi dụng lúc người khác đang gặp khó khăn!
Đột nhiên.
Gào!
Một tiếng hét thảm vang lên!
"Tiểu Hỏa?"
Diệp Bắc Minh bỗng nhiên mở mắt.
Thẩm Nại Tuyết vừa mới tắm rửa xong, đang thay quần áo.
Cô ta nhìn thấy Diệp Bắc Minh mở to hai mắt, ngơ ngác đứng ở chỗ đó!
Không ngờ, Diệp Bắc Minh cũng không thèm nhìn cô ta lấy một cái, nói: "Có người tới, tôi đi xem trước!"
Sau đó, anh lao thẳng ra ngoài.
Đúng lúc nhìn thấy đám người Bách Lý Tranh Vanh đang bị chó địa ngục vây quanh!
"Súc vật, lão phu sai mày đi tìm tung tích của tên phế vật kia, vậy mà mày lại trốn trong này làm gì?", Bách Lý Tranh Vanh nói với vẻ mặt âm trầm, một tay bóp chặt lấy cổ chó địa ngục!
Chó địa ngục vùng vẫy dữ dội!
"Súc vật, mày còn dám giãy giụa sao? Đúng là cái thứ được việc thì ít, hỏng việc thì nhiều!"
"Chết đi cho lão phu!"
Ông ta giơ chó địa ngục lên cao, sau đó ném mạnh xuống đất!
Một tiếng "răng rắc" giòn vang, chó địa ngục bị gãy mất mấy chục cái xương chỉ trong nháy mắt!
Nó co quắp một cách thê thảm.
"Tiểu Hỏa!"
Một bóng người lướt qua, chó địa ngục biến mất!
Mọi người trợn mắt, nhìn ra cách đó trăm mét.
Diệp Bắc Minh cúi đầu nhìn chó địa ngục, đôi mắt đỏ bừng lấy ra hai viên đan dược: "Tiểu Hỏa, ăn nó nhanh!"
Chó địa ngục ngoan ngoãn nuốt đan dược, vẫy đuôi với Diệp Bắc Minh!
"Lại là cậu ta sao?"
Bách Lý Tranh Vanh nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, hai mắt dường như đang rỉ máu!
"Mẹ kiếp!"
Hai mắt của Kim Thịnh Hải nóng rực: "Vì một con súc vật mà lãng phí hai viên đan dược Đế phẩm Cửu Đạo Đan Văn!"
Dã Lang Bang chủ lạnh giọng nói: "Xem ra trên người tên nhóc này có không ít bảo vật. Cậu ta có lẽ cũng biết mình chắc chắn phải chết!"
"Nếu không, sao có thể vì một con súc vật mà lãng phí hai viên đan dược Đế phẩm Cửu Đạo Đan Văn?"
Tinh Khư môn chủ quát: "Đừng nói nhảm với cậu ta, cứ bắt lại trước đã!"
Chủ nhân Sát Minh nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh: "Nên cẩn thận vẫn hơn, trên người thằng nhóc này còn có bảo vật!"
Diệp Bắc Minh cũng phát hiện những người này không dám hành động thiếu suy nghĩ!
Một giây sau.
Anh trực tiếp lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, gầm lên: "Huyết Long, ra đây!"
Gào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên!
"Mau rút lui!"
Chủ nhân Sát Minh xoay người bỏ chạy!
Đám người Bách Lý Tranh Vanh thấy vậy thì cũng không chút do dự, quay người chạy trốn!
Đến khi xông ra cách đó mấy cây số, lúc này mới kịp phản ứng, dừng lại bước chân!
"Chờ một chút!"
Bách Lý Tranh Vanh quát: "Mẹ kiếp, chúng ta bị lừa rồi!"
"Cái gì?"
Kim Thịnh Hải sửng sốt.
Chủ nhân Sát Minh sắc mặt đen tối, lớn tiếng chửi rủa: "Mẹ kiếp! Tiểu súc sinh này đang lừa chúng ta!"
"Chỉ mới có một canh giờ kể từ lần tấn công cuối cùng của cậu ta. Làm sao cậu ta có thể lấy lại sức mạnh nhanh như vậy được?"
"Chết tiệt! Đi, mau quay trở lại!"
Khi Bách Lý Tranh Vanh và những người khác quay về vị trí ban đầu thì Diệp Bắc Minh sớm đã biến mất.
...
Cùng lúc đó, trong một hang đá ẩn nấp.
"Tiểu Tháp, hai canh giờ đã trôi qua rồi, vì sao tôi vẫn chưa khôi phục được sức mạnh?"
Diệp Bắc Minh đang ngồi khoanh chân.