Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 2168: Diệp Bắc Minh: Tôi là tổ tông của cậu

Câu nói này giống như có ma lực vậy!

Chuông Hồng Hoang khẽ rung lên, toàn bộ uy áp biến mất.

Thậm chí!

Nó còn rung nhẹ!

Nó lơ lửng trên không trung, cách đài cao hình tròn mười mấy mét!

Bên dưới chuông Hồng Hoang, kén Hỗn Độn đứng đó!

Một cỗ khí tức Hỗn Độn quay quanh nó và lưu chuyển liên tục!

"Mật Phi!"

Vào khoảnh khắc áp lực biến mất, thương thế trên người Diệp Bắc Minh lập tức hồi phục, anh chạy qua!

"Đây chính là Hỗn Độn Đế Thể sao? Năng lực hồi phục đáng sợ thật!" Bà lão nheo mắt lại.

Ong!

Lực lượng của chuông Hồng Hoang ập tới, chặn Diệp Bắc Minh lại!

"Tiểu Minh Minh yên tâm, tôi không sao! Chuông Hồng Hoang có ý thức của riêng nó, nó bảo để tôi ở trong chuông Hồng Hoang dưỡng thai! Bảo vệ an toàn cho tôi đến khi tôi sinh đứa con của chúng ta ra mới thôi!"

Trong kén Hỗn Độn, truyền ra giọng nói của Côn Ngô Mật Phi.

Diệp Bắc Minh sửng sốt.

Chuông Hồng Hoang đang bảo vệ đứa con của anh và Côn Ngô Mật Phi?

"Mật Phi, sao lại vậy?"

"Tôi cũng không biết, sau hôm ở Vạn Y Cốc, cái kén này bắt đầu hoàn toàn cách ly tôi với thế giới bên ngoài!" Côn Ngô Mật Phi giải thích: "Ngay lúc nãy, sau khi chuông Hồng Hoang rung lên, trong đầu tôi vang lên một giọng nói, bày tỏ có thể bảo vệ tôi và đứa trẻ!"

"Tiểu Minh Minh, anh yên tâm đi, tôi không cảm nhận được ác ý của chuông Hồng Hoang!"

Ầm!

Chuông Hồng Hoang lại rơi xuống đất, bao lại Côn Ngô Mật Phi!

Sắc mặt Diệp Bắc Minh biến đổi bất định, chủ yếu là ngạc nhiên: "Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục chợt hiểu ra: "Ha ha! Bổn tháp biết rồi!"

"Nhóc con, binh khí của Đại Đế đều có ý thức riêng của nó, chắc chắn chuông Hồng Hoang đã nhìn trúng thiên phú của con cậu, nên đã chọn thằng bé!"

"Một số khí linh hàng đầu, quả thật sẽ theo bên mẹ từ khi chủ nhân vẫn còn trong bụng mẹ!"

"Hồi bổn Tháp chọn trúng cậu, ha ha... cậu cũng đang ở trong bụng mẹ cậu mà?"

"Còn có chuyện đấy nữa hả?"

Diệp Bắc Minh ngẩn người.

Cùng lúc đó, trong tay Hoàng Cửu Dương xuất hiện một cái ngọc bài, ngọc bài lóe sáng liên tục, bên trong phát ra tiếng: "Cung chủ, có người từ bên đại lục Trung Châu đến! Bọn họ chỉ đích danh muốn gặp Diệp công tử, thái độ cực kỳ cường thế!"

Ngọc bài tối đi, giọng nói biến mất.

Hoàng Cửu Dương đi lên, giải thích một lượt: "Diệp công tử, đối phương đến tìm cậu, mong cậu đi một chuyến!"

"Được!"

Diệp Bắc Minh gật đầu.

Hai người ra khỏi cửa hoang vực, trở lại đế cung Hồng Hoang, đi vào điện chính!

Xoẹt!

Trong nháy mắt.

Mười mấy ánh mắt nhìn sang, có bảy, tám lão giả, với năm, sáu thanh niên nam nữ!

Trong số họ có một thanh niên mi tâm điểm một Kim đan, ánh mắt kiêu ngạo nhìn Diệp Bắc Minh!

"Cậu chính là Diệp Bắc Minh hả? Nghe nói cậu là Hỗn Độn đế thể?"

"Mau phóng khí tức Hỗn Độn đế thể ra đây cho chúng tôi kiểm tra một chút, xem tin đồn có phải là thật không!"

Diệp Bắc Minh nói: "Anh là ai? Anh bảo tôi làm thì tôi phải làm chắc?"

"Đúng! Bản công tử bảo cậu làm, thì cậu phải làm!" Tên thanh niên ngạo mạn cười nhẹ.

Diệp Bắc Minh trực tiếp bỏ qua tên đó: "Thằng ngu!"

"Phụt.."

Mấy thanh niên nam nữ đứng cạnh phì cười.

Mấy lão giả nhíu mày!

Vẻ mặt của tên thanh niên ngạo mạn lập tức trở nên cực kỳ khó coi: "Rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt phải không? Cả cái đại lục Trung Châu này cũng không có ai dám chửi Diệp Thiên tôi, thế mà cậu lại dám chửi tôi?"

Ầm!

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng một bùng lên!

Sấm sét giữa trời quang, bổ về phía Diệp Bắc Minh!

Mấy lão giả đến cùng tên thanh niên, nheo mắt, hoàn toàn không có ý ra tay ngăn cản, rõ ràng là đang cho Diệp Thiên một cơ hội giáo huấn Diệp Bắc Minh!

Hoang Cửu Dương lặng lẽ lùi về sau một bước!

Với thực lực của Diệp Bắc Minh, căn bản không sợ Diệp Thiên!

"Quỳ xuống cho tôi!"

Cùng lúc đó, Diệp Thiên đã vọt tới trước mặt Diệp Bắc Minh, đưa tay ra ấn xuống bả vai anh!

Khi tất cả mọi người cho rằng, Diệp Bắc Minh sẽ quỳ xuống ngay tại đây!

Thì anh giơ tay ra, bắt lấy cổ tay Diệp Thiên!

Một chân quét ngang qua, đá vào đầu gối Diệp Thiên!

Một cơn đau dữ dội truyền đến, đầu gối Diệp Thiên mềm nhũn, quỳ cái bụp!

"Diệp Thiên!"

Mấy lão giả cả kinh, bước lên bao vây Diệp Bắc Minh!

Khí tức của cảnh giới Tế Đạo tầng sáu tỏa ra ầm ầm!

Giờ phút này, Diệp Bắc Minh như bị ném vào trung tâm lốc xoáy, có thể bị xé nát bất cứ lúc nào!

"Mấy vị trưởng lão, khoan đã!"

Thạch Nghị giật mình, vội vàng lên tiếng.

Hoang Cửu Dương đứng bên cạnh, lạnh lùng nhìn: 'Ha ha! Cảnh giới Tế Đạo tầng sáu, căn bản không đủ xem!'

Một lão giả có nốt ruồi ở mép lạnh giọng nói: "Diệp Bắc Minh, tôi lệnh cho cậu thả Diệp Thiên ra ngay!"

"Ranh con, còn không thả bản công tử ra đi? Cậu to gan thật đấy, dám đối xử với tôi như này? Lát nữa cậu mà không quỳ xuống dập đầu một trăm cái cho tôi, tôi..." Diệp Thiên đang nói được một nửa.

Răng rắc!

Diệp Bắc Minh nhấc tay tát một cái!

Gò má đau rát!

Trật khớp cằm!

Mười mấy cái răng dính máu bay ra!

"Này..."

Mấy thanh niên nhà họ Diệp cả kinh.

Tám lão giả cảnh giới Tế Đạo thì trợn tròn mắt, ngơ ra mất một lúc!

Lão giả có nốt ruồi ở mép khẽ quát một tiếng: "Diệp Bắc Minh, tôi thấy cậu điên thật rồi! Nhà họ Diệp tôi thấy cậu họ Diệp, còn tưởng cậu là máu mủ nhà họ Diệp bị lưu lạc bên ngoài!"

"Giờ xem ra, lão phu phải sử dụng gia pháp với cậu trước rồi!"

Năm ngón tay vươn ra, trực tiếp chộp đến cổ Diệp Bắc Minh!

Bảy vị cảnh giới Tế Đạo khác cũng nhếch môi cười nhạt!

Một giây sau.

Lão giả có nốt ruồi ở mép đã đứng trước mặt Diệp Bắc Minh, khi ông ta sắp chạm vào anh!

"Ông cũng quỳ xuống!"

Diệp Bắc Minh quát!

Lão giả có nốt ruồi ở mép sững sờ, quên cả ra tay, sau đó ông ta giận tím mặt: "Đồ ngạo mạn, cậu..."

Bụp!

Bàn tay Diệp Bắc Minh vỗ xuống, đập vào vai lão giả có nốt ruồi ở mép!

Như núi Thái Sơn đè xuống, cơ thể già nua run rẩy!

'Ôi má ơi...'

Lão giả có nốt ruồi ở mép chấn động, nghĩ thầm!

Đầu gối không nghe lời ông ta, bụp một tiếng quỳ xuống!

Gạch lát sàn nứt toác!

Một cỗ lực lượng Hỗn Độn lao ra, ép cho lão giả có nốt ruồi ở mép không phản kháng nổi, chỉ có thể quỳ ở đó!

Toàn trường im phăng phắc!

Mọi người kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh, con ngươi trợn tròn!

Thạch Nghị ngẩn ra: "Này... cậu ta.. đây...?"

Chỉ có một mình Hoang Cửu Dương là ánh mắt rực lửa, trong lòng thầm buồn cười: 'Ngay cả Cổ lão tổ cảnh giới Tế Đạo tầng bảy, Diệp công tử còn áp chế được!'

'Một tên cảnh giới Tế Đạo tầng sáu? Là cái thá gì!'

Trong ánh mắt kinh hoàng của mọi người!

Lão giả có nốt ruồi ở mép phản ứng lại: "Cậu kia, tôi là tổ tông của cậu, cậu dám..."

Bốp!

Diệp Bắc Minh tát ông ta một cái: "Tôi là tổ tông của ông!"

"Cậu nói cái gì?"

Lão giả có nốt ruồi ở mép trợn tròn mắt, sốc: "Đồ súc sinh, cậu dám khi sư diệt tổ?"

"Đồ ngu!"

Diệp Bắc Minh lắc đầu.

Anh giơ tay đánh một chưởng về phía đầu lão giả!

Một người phụ nữ vội vàng hét lên: "Diệp công tử, đợi đã! Chúng tôi thật sự là họ hàng của anh, trưởng lão Diệp Bại cũng không nói sai, xét theo bối phận, ông ấy là tổ tông của anh thật!"
Chương 2169: Trung Châu, nhà họ Diệp!

Ong!

Một chưởng phong khủng bố tạt thẳng vào mặt!

Diệp Bại hoảng sợ nhắm mắt lại, mái tóc dài của ông ta bị thổi tung tán loạn!

Khi mở mắt ra lần nữa, bàn tay Diệp Bắc Minh cách mặt ông ta không đến mười cm, cỗ lực lượng Hỗn Độn khủng khiếp kia suýt thì đánh vào mặt!

Nếu tiến thêm một bước nữa, đầu ông ta chắc chắn nổ tung!

Tên này, định giết ông ta thật!

"Cô nói gì cơ?"

Diệp Bắc Minh quay đầu lại, nhìn chằm chằm người phụ nữ vừa lên tiếng với ánh mắt nghiêm túc!

Thoạt nhìn, cô ta giống một cô gái bình thường khoảng hai mươi tuổi!

Mặt trái xoan, mắt to, mắt hai mí, mũi cao thẳng!

Eo thon dáng đẹp!

Chân dài!

Khuôn mặt đẹp đến mức khó tin, tuyệt đối thuộc dạng cấp bậc nữ thần!

Chỉ có mỗi khuyết điểm duy nhất là vòng một phẳng lì, cực kỳ bằng phẳng!

"Tôi tên là Diệp Quỳnh, tôi đến từ nhà họ Diệp ở Trung Châu! Diệp Bắc Minh, chúng tôi đoán anh rất có khả năng là máu mủ bị thất lạc của nhà họ Diệp tôi một tỷ tám trăm triệu năm trước!"

Diệp Quỳnh hít sâu một hơi, nói xong.

Nét mặt Diệp Bắc Minh lạnh nhạt, anh im lặng xem cô ta diễn!

Đương nhiên anh biết thân thế của mình!

Hoa Hạ, Long Quốc!

Sao có thể là máu mủ bị thất lạc một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp được chứ?

Lôi kéo quá đà à!

Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Diệp Quỳnh còn tưởng lời mình nói có hiệu quả!

Cô ta liếc mắt nhìn Diệp Thiên, Diệp Bại đang quỳ dưới sàn, tiếp tục nói: "Anh sinh ra đã mang thể chất Hỗn Độn! Và cũng là người có thể chất Hỗn Độn đầu tiên ra đời ở nhà họ Diệp trong vòng hàng tỉ năm trở lại đây!"

"Vốn dĩ, chuyện này là chuyện cơ mật quan trọng nhất của nhà họ Diệp! Tiếc là sau đó không cẩn thận bị lộ ra ngoài!"

"Có người muốn trừ khử anh, có một lần, ba mươi mấy vị cảnh giới Tế Đạo đánh vào nhà họ Diệp, cha mẹ anh vì bảo vệ anh mà qua đời!"

"Khi các trưởng lão trong gia tộc chạy tới, anh đã mất tích! Chúng tôi đã tốn rất nhiều công sức để tìm kiếm anh, nhưng vẫn không tìm được tung tích của anh!"

"Mãi đến gần đây, có một tin đồn rằng xuất hiện một người có thể chất Hỗn Độn! Trưởng lão gia tộc đã bói quẻ!"

"Anh, Diệp Bắc Minh, chính là người mang thể chất hỗn độn đã mất tích một tỷ tám trăm triệu năm của nhà họ Diệp!"

Nghe đến đây.

Diệp Bắc Minh không kìm được giật giật khóe miệng!

Nói bậy!

Con mẹ nó nói bậy quá!

"Tiểu Tháp, nhà họ Diệp ở Trung Châu này thú vị nhỉ! Thấy tôi ngưng tụ được Hỗn Độn đế thể, nên tới lôi kéo quan hệ à?" Diệp Bắc Minh thấy buồn cười.

"Nếu không phải tôi biết thân phận của mình, có khi đã bị họ lừa gạt rồi!"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Nhà họ Diệp ở Trung Châu, hình như cũng là một chủng tộc đế huyết!"

"Lỡ có binh khí Đại Đế thì sao?"

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục vừa nhắc nhở một cái, ánh mắt Diệp Bắc Minh lóe lên!

Thấy thời cơ đã đến.

Diệp Quỳnh mỉm cười tiến lên: "Bắc Minh, tôi lớn hơn anh một chút, xét theo bối phận, tôi là chị của anh!"

"Anh thả Diệp Thiên với trưởng lão Diệp Bại ra đi!"

"Trưởng lão Diệp Bại là người thuộc nhất mạch của tổ tiên, trong người ông ấy chảy dòng máu của nhất mạch! Bình thường ở trong tộc, bọn tôi cũng đối xử với ông ấy như lão tổ!"

Diệp Bắc Minh hừ lạnh một tiếng: "Thế nên, vừa nãy ông ta ra tay với tôi, cũng là chuyện đương nhiên à?"

Diệp Quỳnh nhíu mày, nhìn hai người kia: "Diệp Thiên, trưởng lão Diệp Bại, hai người còn không xin lỗi Bắc Minh đi!"

Mồm Diệp Thiên toàn máu: "Cái gì? Bảo tôi xin lỗi cậu ta á?"

Anh ta đỏ ngầu mắt, rồi gào lên như chó điên: "Thằng ranh này đánh tôi ra nông nỗi này, thế mà còn bắt tôi xin lỗi?"

"Không! Có! Khả năng!"

Cơ hồ là nghiến răng nghiến lợi.

Nói ra câu đó!

Diệp Bại khàn giọng, trầm giọng quát: "Hồi lão phu hầu hạ các vị tổ tiên, cũng chưa quỳ bao giờ!"

"Tên súc sinh này coi thường thân phận của lão phu, còn bắt lão phu quỳ?"

"Cho dù về đến gia tộc, lão phu vẫn nói như cũ, xử lý theo gia pháp!"

Mấy lão giả khác cũng cười khẩy bảo: "Bây giờ mới gặp mặt đã không coi chúng ta ra gì, sau này về gia tộc há chẳng phải còn ngang ngược hơn à?"

Thấy hai người không hợp tác, Diệp Quỳnh trầm mặt.

"Trưởng lão Diệp Bại, ngài chắc chứ?"

"Ngài không định tuân theo ý của mấy vị lão tổ, đúng không?"

Thấy Diệp Quỳnh tức giận.

Diệp Bại giật mình!

Thầm kêu không ổn!

'Tên súc sinh chết tiệt, sao không chết ở bên ngoài đi! Bây giờ lại trở về! Hỗn độn đế thể? Mày tưởng mày có thể trưởng thành thật sao?'

Ngẩng đầu lên, ông ta hung tợn nhìn Diệp Bắc Minh một cái!

Sau đó cực kỳ không tình nguyện nói: "Diệp công tử, xin lỗi! Lão phu, sai rồi!"

"Diệp Thiên, cậu thì sao?"

"Chị Quỳnh!"

"Hửm?"

Tuy Diệp Quỳnh còn trẻ, nhưng trên người lại tỏa ra một cỗ khí thế của người đứng đầu!

Dọa cho Diệp Thiên rụt cổ, dùng cái mồm đầy máu gào lên: "Diệp Bắc Minh, xin lỗi!"

Hai người xin lỗi xong, Diệp Quỳnh mới mỉm cười nhìn Diệp Bắc Minh: "Bắc Minh, họ đã xin lỗi và cũng biết lỗi rồi, tha cho họ đi!"

"Cô coi tôi là trẻ lên ba đấy à?"

Diệp Bắc Minh bật cười: "Cô coi thái độ của họ xem, có giống đang nhận lỗi không?"

Ánh mắt Diệp Bại u ám: "Cậu còn muốn thế nào nữa?"

Diệp Thiên tức ghê gớm: "Tên kia, con mẹ nó, cậu đừng có mà không biết điều! Cha mẹ cậu đã chết hết rồi!"

"Cho dù cậu trở về nhà họ Diệp, có người chống lưng cho cậu chắc, cậu..."

Đang nói được một nửa!

Diệp Bắc Minh giơ chân đá một cú mạnh vào đan điền Diệp Thiên, đan điền nổ tung, máu và thịt bắn tung tóe!

Đau đến nỗi anh ta lăn lộn trên mặt đất!

"Diệp Bắc Minh, cậu dám!" Diệp Bại cả kinh: "A..."

Tiếp đó là một tiếng hét thảm!

Một chân của Diệp Bại, bị Diệp Bắc Minh đá nát ngay tại chỗ!

"Đồ súc sinh, cậu dám... a!"

Lại một tiếng hét thảm nữa vang lên!

Đan điền của Diệp Bại cũng vỡ tung, bị Diệp Bắc Minh đá một cước xuyên qua!

Ông ta nằm chết dí dưới đế giày, điên cuồng ngọ ngoạy!

"Đồ súc sinh, giết cậu ta đi, các ông giết cậu ta cho tôi!" Diệp Bại cực kỳ phẫn nộ, bảy lão giả cảnh giới Tế Đạo khác lập tức phản ứng lại.

"Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình đang làm gì không?"

"Không ngờ cậu dám đối xử với Diệp Bại như vậy? Cậu to gan thật đấy!"

Bảy người tiến lên định động thủ.

"Tất cả dừng tay cho tôi!"

Diệp Quỳnh quát.

Cô ta đi lên chắn trước người Diệp Bắc Minh, lạnh giọng quát: "Các ông biết nhiệm vụ lần này của mình chứ? Lão tổ nói rồi! Đưa anh ấy khỏe mạnh về nhà, chứ không phải bảo các ông động thủ với anh ấy!"

Bảy người đứng im tại chỗ, quả nhiên không dám động thủ!

Diệp Quỳnh quay đầu lại nhìn Diệp Bắc Minh, ra sức nở nụ cười thân thiện: "Bắc Minh, tôi biết anh khó mà chấp nhận chuyện này!"

"Nhưng, sự thực là vậy, anh chính là máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"

Diệp Bắc Minh cười lạnh: "Cô nhận nhầm người rồi!"

"Tôi không thể là người của nhà họ Diệp ở Trung Châu được, và trong cơ thể tôi lại càng không chảy dòng máu của nhà họ Diệp ở Trung Châu!"

"Còn nữa, mạng của hai người này, tôi muốn rồi!"

Nói xong.

Diệp Bắc Minh chuẩn bị ra tay, giết Diệp Thiên và Diệp Bại!

Diệp Quỳnh sờ ngón tay, nhẫn trữ vật trên ngón tay sáng lên!

Tiếp theo đó.

Một chiếc Như Ý hình rồng xuất hiện trong tay!

"Bắc Minh, đây là thánh vật của nhà họ Diệp ở Trung Châu tôi!"

"Bất cứ người con cháu nào nhà họ Diệp, chỉ cần nhỏ máu lên đây, thì sẽ có phản ứng, chứng thực thân phận!"

Diệp Bắc Minh đưa mắt nhìn.

Huyết Như Ý có hình dáng cổ xưa, một con huyết long quấn quanh!

Anh chỉ liếc mắt nhìn một cái, đã thấy có cảm giác quen thuộc, tựa như có gì đó tương đồng với huyết long của anh!

"Nhỏ thì nhỏ! Tôi nói cho cô biết, chắc chắn cô nhận sai người rồi!"

Nói xong.

Diệp Bắc Minh đưa một ngón tay ra, cắt qua đầu ngón tay!

Một giọt Hỗn Độn đế huyết nhỏ lên Huyết như ý hình rồng!

Gào!

Một tiếng rồng ngâm vang vọng chín tầng mây, Huyết như ý xông ra một con huyết long hư ảnh, nó bay lượn trong đại điện đế cung Hồng Hoang, rồng gầm rú không ngừng!

"Huyết mạch cộng hưởng, huyết long thức tỉnh!"

"Bắc Minh, trong người anh đang chảy dòng máu của nhà họ Diệp, anh còn dám bảo anh không phải máu mủ của nhà họ Diệp ở Trung Châu?"

Nhìn thấy cảnh này!

Diệp Bắc Minh sửng sốt!

"Đù! Tiểu Tháp, chuyện này là sao?"

Anh vẫn luôn chắc rằng, mình tuyệt đối không có quan hệ gì với nhà họ Diệp ở Trung Châu, nhưng cảnh tượng trước mặt đã làm đảo lộn nhận thức của anh!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK