Khi giọng nói cửa Tô Cuồng vang lên, sát trận đã thật sự được kích hoạt.
Ầm!
Trong nháy mắt, tiếng hét giết chóc điên cuồng vang lên làm rung chuyển cả một góc trời.
Một chiến trường thượng cổ xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh , sức mạnh của trận pháp hóa thành trăm vạn đại quân tấn công Diệp Bắc Minh .
“Diệp Bắc Minh , không phải mày giỏi đánh đấm lắm sao? Thử đánh với trăm vạn đại quân của tao xem!”
Tô Cuồng đứng bên ngoài sát trận.
Hắn ta giống như quân vương giơ tay chỉ huy.
Hàng trăm vạn binh sĩ mặc chiến giáp, mang theo sát ý ngập trời xông tới.
“Mày thật sự đã chạm vào sư tỷ của tao? Họ thật là đang ở trong tay mày?”
Mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, giống như một con dã thú khát máu.
Tô Cuồng cười: “Nói thừa! Chẳng phải tao đã nói rồi sao? Bọn họ, rất tuyệt đấy!”
“Hơn nữa, lại là gái còn trinh? Tên nhóc nhà mày chưa dùng qua à, tao giúp mày thưởng thức trước rồi!”
Khóe miệng hắn ta nhếch lên nụ cười chơi đùa, giễu cợt, mỉa mai.
Chỉ vài câu ngắn ngủi.
“Mày phải chết!”
Diệp Bắc Minh không nhịn được nữa, lửa giận bùng cháy.
Thủy Tổ Ma Đao xuất hiện trong tay anh, điên cuồng lao về phía Tô Cuồng.
“Ngăn hắn lại!”
Giọng nói lạnh lùng của Tô Cuồng vang lên.
Đại quân đồng thời tiến lên, trận pháp nháy mắt trở nên sục sôi.
Tuy chỉ là một đội quân được biến ra bằng năng lượng, nhưng lại không khác gì chiến trường thật sự.
Một kiếm chém ra, máu chảy thành sông.
Diệp Bắc Minh giống như một sát thần giết ra một con đường máu, mặc dù bị sát trận ngăn cản, nhưng Tô Cuồng có thể cảm nhận được khí tức không hề thay đổi của anh.
Thằng ranh này đúng là một con dã thú.
Vậy mà có đủ dũng khí một mình đối mặt với đại quân trăm ngàn người.
Nếu Tô Cuồng biết được, Diệp Bắc Minh từng giết chết mấy chục triệu người trong một ngày, chắn hắn cũng sẽ không thấy kinh ngạc nữa. Trước những cuộc giết chóc hàng loạt, Diệp Bắc Minh tuyệt đối có đủ tư cách được gọi là sát thần.
Ngay khi đó.
Diệp Bắc Minh đã giết ra một con đường máu.
Sương máu bao trùm lên xung quanh cơ thể, trên đầu ngưng tụ thành một con huyết long dữ tợn.
Đã giết đến rìa của sát trận.
Cả đội quân cũng không thể ngăn cản anh.
Ánh mắt Tô Cuồng nheo lại, trong tay xuất hiện một thanh Long Đằng kiếm, chém vào hư không.
Ầm ầm!
Bầu trời trên trận pháp, một đạo kiếm khí khổng lồ trong nháy mắt ngưng tụ thành hình, giáng xuống như sấm sét.
Thủy Tổ Ma Đao trong tay Diệp Bắc Minh cũng chém vào hư không, huyết long được phía sau phá không lao lên, há cá miệng đầy máu, vậy mà nuốt gọn kiếm khí vạn trượng kia.
Giây tiếp theo.
Diệp Bắc Minh xoay người.
Đấm một đấm về phía lồng ánh sáng của trận pháp.
Rắc rắc!
Lồng ánh sáng vậy mà lại xuất hiện một vết nứt.
Tim Tô Cuồng hồi hộp, cả người cứng đờ: “Trận phát này có thể giết chết cảnh giới Đạo Tổ, sao mày có thể đấm vỡ nó!!!”
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu, hai mắt đỏ ngầu nói: “Giết chết được Đạo Tổ, nhưng không giết chết được Diệp Bắc Minh tao!”
Soạt!
Anh đưa tay chộp lấy, mạnh mẽ xét nát lồng ánh sáng.
Tiến lên một bước, gần như ngay lập tức đứng trước mặt Tô Cuồng.
“Gay rồi!”
Trái tim Tô Cuồng sợ hãi đến ngừng đập, tay chân luống cuống vung kiếm chém ra.
Phụt!
Máu bắn tung tóe.
Diệp Bắc Minh vậy mà dùng một tay nắm lấy kiếm Long Đằng, dùng xương tay nắm chặt lấy.
Tô Cuồng dùng hết sức muốn chém đứt tay Diệp Bắc Minh , nhưng lại phát hiện không thể cựa quậy dù chỉ nửa phân: “Làm sao có thể chứ... Kiếm Long Đằng là thứ tao có được ở di tích Thượng Cổ, còn từng dùng nó giết chết ba người ở cảnh giới Đạo Quân!”
“Vậy mà lại không chắt đứt được tay của mày?”
Loại đả kích này, giống như muốn dọa cho trái tim của Tô Cuồng nổ tung.
Một đấm lao đến.
Hung hãn nhắm vào đan điền của Tô Cuồng.
Phụt!
Tô Cuồng cố gắng hết sức chống cự, nhưng căn bản không thể ngăn cản được một đòn này.
Đan điền của hắn ngay lập tức nổ tung, trên bụng xuất hiện một cái lỗ đáng sợ.
Trực tiếp phế rồi.
“Mày thật sự động vào sư tỷ của tao rồi?”
Tiếng gầm trong cổ họng Diệp Bắc Minh vang lên như tiếng dã thú, mười ba cây châm bạc hạ xuống.
“Đây là thứ gì? A...”
Tô Cuồng cảm giác được một cơn đau đớn trước nay chưa từng có, còn khủng khiếp hơn việc đan điền bị nổ tung.
Giống như hàng tỷ ác quỷ kéo xuống 18 tầng địa ngục vậy.
Lại giống như lăn lộn trên núi đao.
Bị ném vào chảo dầu nóng.
Máu thịt trên người hắn ta giống nhi bị hàng tỷ con dã thú gặm rỉa.
“Anh Diệp, tôi sai rồi, tha cho tôi đi mà...”
“Tôi nói đùa với anh thôi, cầu xin anh, trực tiếp giết tôi đi... tôi chưa chạm vào sư tỷ của anh mà”.
Ánh mắt Diệp Bắc Minh đỏ ngầu khát máu: “Đã như vậy, tại sao mày có hình của bọn họ?”
“Cho tao một lí do! Nếu không, tao có cách khiến mày đau đớn hơn vạn lần!”
Tô Cuồng thật sự sợ rồi!
Nếu cho hắn một cơ hội nữa, hắn ta tuyệt đối không dám khiêu khích đến Diệp Bắc Minh .
Thủ đoạn của chính mình, trong mắt anh không khác gì chuyện cười của đứa trẻ ba tuổi.
“Anh Diệp, tôi thật sự không hề biết sư tỷ của anh, thậm chí cũng không biết mối quan hệ của họ với anh là gì!”
“Tôi chỉ tình cờ gặp bọn họ một lần, lúc đó bọn họ cầm theo chân dung của anh đi hỏi thăm khắp nơi, vì vậy tôi đã vẽ lại!”
“Tôi đoán họ có liên quan tới anh, thế nên hôm nay mới thử dùng nó để lừa anh đến đây!”
“Thật ra, tôi đến một sợi tóc của họ còn chưa chạm đến...”, Tô Cuồng kêu lên giải thích.
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dịu đi phần nào, sát khí trong mắt dần dần biến mất.
“Mày đã nhìn thấy họ ở đâu?”
“Ở gần hồ Hỗn Độn Long, anh Diệp, nếu anh không tin thì có thể dùng sưu hồn kiểm tra”.
Tô Cuồng vì muốn sống sót.
Vậy mà lại chủ động đề nghị Diệp Bắc Minh dùng sưu hồn.
Phải biết rằng, nếu trong quá trình sưu hồn xảy ra bất kỳ sự cố nào, võ giả đó sẽ trực tiếp biến thành một kẻ đần độn.
“Được!”
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, trong mắt bắn ra một tia huyết quang.
Nó xuyên qua my tâm của Tô Cuồng, trực tiếp đi thẳng vào nơi sâu thẳm trong thần niệm của hắn.
Quả nhiên.
Một hình ảnh xuất hiện.
Trên mặt nước đen tuyền vô tận, có hai người đẹp tuyệt thế cầm trên tay cùng một bức hình, không ngừng hỏi thăm về tung tích của người trong tranh.
Người trong ảnh đó không ai khác chính là Diệp Bắc Minh .
Hai người đẹp đó cũng chính là Liễu Như Khanh và Đạm Đài Yêu Yêu .
“Anh Diệp, hai vị sư tỷ của anh quá xinh đẹp, lúc đó đã gây ra náo động lớn, rất nhiều nam tử nghĩ cách muốn chiếm được họ!”
“Đáng tiếc, có một bà lão luôn trông chừng họ, nên không có bất kỳ ai dám ra tay!”
Giọng nói của Tô Cuồng vang lên.
Lúc này, Diệp Bắc Minh mới chú ý đến trong ảnh có một bà lão tầm 50 tuổi.
Lưng hơi còng, trong tay cầm một chiếc nạng vô cùng bình thường.
Cho dù là trong hình ảnh ký ức của Tô Cuồng.
Diệp Bắc Minh vừa nhìn qua, cũng cảm thấy người này sâu không thể dò.
Đồng thời.
Bà lão đó quay đầu lại, nhìn thẳng về phía Diệp Bắc Minh .
Trong giây phút hai người chạm mắt nhau, thân thể Diệp Bắc Minh khẽ run lên: “Chuyện gì vậy!!! Bà ta đang nhìn mình sao?”
“Sao có thể chứ? Đây là hình ảnh trong kí ức của Tô Cuồng, bà ta lại có thể biết được sự tồn tại của mình?”
Giọng nói nghiêm nghị của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Phép tắc thời gian! Đây là phép tắc thời gian!”
“Cái gì?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích: “Sự hiểu biết của người này về phép tắc thời gian, đã đạt tới cảnh giới thành thục hoàn mỹ!”
“Bà ta có thể đoán trước được, hôm nay cậu sẽ thăm dò tất cả, thế nên mới nhìn qua!”
“Trời ơi...”, Diệp Bắc Minh tâm thần chấn động.
Giây tiếp theo.
Bà lão vậy mà lại mở miệng, giọng nói bình tĩnh: “Cậu chính là Diệp Bắc Minh ? Hai nha đầu này không tồi!”
“Lão thân đưa họ đi bồi dưỡng, mọi mối quan hệ trước đây đều không còn giá trị!”
“Nhớ lấy, đừng đến làm phiền chúng ta, nếu không cậu sẽ phải hối hận!”
Diệp Bắc Minh khẽ cau mày: “Bà là ai? Dựa vào đâu có thể quyết định thay sư tỷ của tôi?”
Chương 1963: Cầu xin mày, đừng chạm tới Giang Tiên Nhi...
Bà lão không trả lời, cảnh tượng lại khôi phục như bình thường!
Sắc mặt Diệp Bắc Minh âm trầm!
Đột nhiên.
“Nhãi con, đi chết đi!”
Tô Cuồng tàn nhẫn gầm lên một tiếng, một luồng sức mạnh thần hồn cực kỳ khủng bố liền càn quét tới!
Ngay lập tức.
Thần hồn của Diệp Bắc Minh giống như người chết đuối bị níu chân kéo thẳng xuống vực sâu vạn dặm!
“Tô Cuồng, mày muốn chết sao?”
Diệp Bắc Minh lạnh giọng hỏi.
"Ha ha ha ha! Đồ ngu, ông đây kêu mày sưu hồn mày cũng sưu hồn thật à?”
Tô Cuồng phá lên cười đầy hưng phấn: “Tao quên nói với mày, là tu vi của tao tuy rằng chỉ là Hợp Đạo sơ kỳ!”
“Nhưng sở trường của ông đây chính là thần hồn!”
“Sức mạnh thần hồn của tao đã vượt qua cảnh giới Đạo Tổ bình thường!”
“Mặc dù mày phá hủy đan điền của tao, nhưng thân thể này cũng mày đúng là không tồi!”
“Mọi thứ của mày tao đều muốn! Chết đi!”
Thần hồn của Tô Cuồng điên cuồng lao ra!
Ngược dòng mà vươn lên.
“Ồ”.
Diệp Bắc Minh dửng dưng phun ra một chữ!
Anh trực tiếp từ bỏ phản kháng!
Để mặc cho thần hồn của Tô Cuồng xông vào trong tâm trí mình!
Tô Cuồng cười khoái chí: “Nhãi con, biết sức mạnh thần hồn không địch nổi lên từ bỏ giãy giụa rồi phải không?”
“Võ đạo của mày lớn mạnh thì đã thế nào? Mày là luyện thể giả thì đã sao?”
“Cuối cùng vẫn phải chết trong tay ông đây đấy thôi!”
Thần hồn của Diệp Bắc Minh vẫn không chút dao động.
Tai khoảnh khắc Tô Cuồng chuẩn bị chiếm lấy thì!
Một tòa tháp đen kịt chợt sừng sững hiện ra trước mắt, giống như một rãnh trời chắn ngang trước người hắn ta!
Tiếng cười lạnh lẽo của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Là ai cho ngươi lá gan đó? Muốn cướp đoạt cái gì trước mặt bổn tháp, hửm?”
Vừa dứt lời.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thậm chí còn chưa ra tay thì Tô Cuồng đã hét lên một tiếng thảm thiết, thần hồn của hắn trực tiếp bị tách rời khỏi thân thể của Diệp Bắc Minh mà trở về cơ thể của mình!
“Á… ai đó? Ông là ai?”
“Trong cơ thể mày vậy mà còn một thần hồn khác… Sao có thể!!! A…”, thần hồn của Tô Cuồng bị tổn thương nặng nề, sợ hãi kêu rên.
Hắn ta cuối cùng cũng biết được tại sao Diệp Bắc Minh lại không phản kháng rồi!
Diệp Bắc Minh vươn tay, phẩy nhẹ một cái ngón tay của Tô Cuồng liền gãy lìa!
Nhẫn chứa vật liền bay vững vàng rơi xuống lòng bàn tay anh.
Giây tiếp theo.
Nắm ngón tay nắm lấy không khí, kiếm Long Đằng liền bay vào trong tay anh!
Tiếng rồng gầm nhàn nhạt vang lên!
“Bên trong còn có một thanh kiếm linh? Cũng không tồi đó chứ!”, Diệp Bắc Minh nheo mắt đánh giá, cấp bậc của thanh kiếm này vậy mà không thua kém gì Thủy Tổ Ma Đao.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nhắc nhở: “Để kiếm Càn Khôn Trấn Ngục cắn nuốt nó đi, có thể khôi phục sức mạnh thần hồn của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục!”
"Ồ?"
Trong lòng Diệp Bắc Minh khẽ động.
Đang lúc anh lấy ra kiếm Càn Khôn Trấn Ngục, thì tiếng cười của Tô Cuồng lại vang lên: “Ha ha ha, Diệp Bắc Minh à, mày không thắng, mà tao cũng chẳng thua!”
“Nếu không phải trong cơ thể mày còn một thần hồn khác thì người chiến thắng cuối cùng nhất định sẽ là Tô Cuồng tao!”
“Thanh kiếm này tên là Long Đằng, là binh khí thượng cổ tao lấy được từ biển Hỗn Độn Long, đúng là hời cho mày mà…”
“Ha ha”.
Diệp Bắc Minh khinh miệt cười nhạt, cũng lười phải giải thích với hắn ta.
Anh giơ tay lên, kiếm Càn Khôn Trấn Ngục liền xuất hiện!
Khi kiếm Càn Khôn Trấn Ngục hiện diện, kiếm Long Đằng vậy mà run lên dữ dội, kiếm linh bên trong hóa thành một con rồng vàng vọt ra ngoài hòng trốn thoát!
“Chạy đi đâu!”
Tiếng quát non nớt của kiếm Càn Khôn Trấn Ngục vang lên.
Một con huyết long lao tới như một tia chớp, nuốt trọn kiếm linh của kiếm Long Đằng ngay tại chỗ!
Ánh sáo bao quanh kiếm Long Đằng trong chốc lát liền u tối hẳn đi!
"Cái này...cái này...cái này...làm sao có thể!!!"
Giọng điệu của Tô Cuồng không thể giấu nổi sự kinh ngạc.
Hắn kinh hãi nhìn chăm chăm thanh kiếm trong tay Diệp Bắc Minh, hai mắt gần như lồi ra: "Hơi thở thật mạnh mẽ, sức mạnh cũng thật lớn…”
“Sao trước đây chưa từng thấy mày sử dụng thanh kiếm này? Nếu ngay từ đầu mày dùng nó, phòng chửng đã không xảy ra những chuyện phía sau rồi…”
Giọng Tô Cuồng run run.
Nỗi tuyệt vọng ôm trọn lấy trái tim hắn ta.
“Ha ha ha ha… Nếu như không có mày, thì Tô Cuồng tao chắc chắn sẽ là nhân vận chính của thời đại này!”
“Là do Tô Cuồng tao xui xẻo sinh cùng thời với mày!!!”
Tô Cuồng nằm bệt xuống đất, nước mắt ứa ra: "Diệp Bắc Minh, tao cầu xin mày một chuyện, đừng chạm tới Giang Tiên Nhi, thật đó… đừng chạm vào cô ấy….”
“Tao vốn dĩ không có quan hệ gì với cô ta, là do mày nghĩ nhiều rồi”, Diệp Bắc Minh lắc đầu.
"Cảm ơn, cảm ơn…”
Tô Cuồng vui mừng khôn xiết, khóe miệng hiện lên một nụ cười!
Ánh sáng trong con ngươi hắn ta dần dần tiêu tan!
Biến thành sự im lặng chết chóc!
……
Trở lại cửa tiệm của Dị Hỏa tông tại thành Thiên Giai.
Ngoài La Thiên, Vương Quỳnh, Tề Vạn Hạc thì còn có cả Hướng Ly Ly.
“Sao cô lại tới đây?”
“Tôi đương nhiên là tới để gặp vị tiền bối cảnh giới Đạo Tổ rồi!”
Hướng Ly Ly mỉm cười: “Sao nào? Tôi không nên đến à?"
Nói đoạn cô ta còn quét mắt liếc Vương Quỳnh với vẻ thù địch: “Cô không phải là không thích Y Thủy sao? Sao giờ lại thân thiết với anh ta như vậy?”
“Cô Hướng hiểu lầm rồi, tôi và anh Diệp chỉ là bạn bè bình thường thôi”.
“Đúng, chúng tôi chỉ là bạn bè bình thường“.
Diệp Bắc Minh thản nhiên gật đầu.
Nụ cười của Vương Quỳnh có chút cứng ngắc, trong đôi mắt đẹp thoáng qua một chút mất mát!
“Phù… vậy thì tốt”.
Hướng Ly Ly cười khúc khích: "Anh chàng này dường như không hiểu lắm về phụ nữ. Người ta nói là bạn bè bình thường, thì anh có thể nói bản thân là bạn bè bình thường sao?”
“Xem ra anh ta thực sự không có hứng thú gì với Vương Quỳnh!”
Diệp Bắc Minh tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy.
Anh nhìn mọi người nói: “Đúng rồi, mọi người có biết hồ Hỗn Độn Long không?”
"Biết!
Điều đáng ngạc nhiên là mọi người gần như đồng thời gật đầu.
“Anh tìm hồ Hỗn Độn Long làm gì?”, Hướng Ly Ly thắc mắc.
Mọi người cũng nhìn về phía Diệp Bắc Minh.
“Tìm người!”
Diệp Bắc Minh dứt khoát nói ra mục đích.
Hướng Ly Ly càng thêm tò mò: “Vị trí của hồ Hỗn Độn Long rất đặc biệt, nó nằm ở bên trong một vết nứt không gian hư vô!”
“Vết nứt này cũng chẳng tầm thường mà có ngàn vạn khe hở, làm cho những thế giới tương đồng như thế giới Bản Nguyên có thể thông qua hồ Hỗn Độn Long tương tác với nhau!"
"Nghe nói không gian trong hồ Hỗn Độn Long là do các thế giới xảy ra chiến tranh kinh thiên động địa tạo thành, do đó khoảng không gian này vẫn luôn ở trạng thái nứt vỡ!"
“Sau này không biết vì sao trong vết nứt xuất hiện dòng nước đen vô tận tràn ngập vết nứt không gian!"
"Những dòng nước đen này rất kỳ lạ, những người tu võ bình thường bị nhiễm phải sẽ mất hết sức lực, nếu rơi vào trong sẽ không thể ra ngoài!"
“Muốn tiến vào hồ Hỗn Độn Long cần phải có một loại thuyền đặc biệt!"
“Thuyền gì?”
Hướng Ly Ly mỉm cười lắc đầu: "Đừng nhìn tôi, nhà tôi không có”.
Diệp Bắc Minh chuyển hướng sang Vương Quỳnh!
"Đừng nhìn cô ấy, nhà họ Vương cũng không có đâu”, Hướng Ly Ly kiêu ngạo nói.
Vương Quỳnh cười khổ gật đầu!
Đúng lúc này.
Một ông già mặc áo xanh bước vào sảnh lớn của cửa hàng, gương mặt đong đầy nét cười, nói với Diệp Bắc Minh: “Chào cậu Diệp, tôi tới từ nhà họ Giang!”
“Cô chủ Tiên Nhi nhà chúng tôi tổ chức yến tiệc ở lầu Thiên Kiêu, mời cậu nể mặt tới đó kết bạn một phen!”
Hướng Ly Ly mặt đầy cảnh giác: “Giang Tiên Nhi? Cô ta muốn làm cái gì?”
Ông già áo xanh mỉm cười: "Là muốn kết bạn với cậu Diệp! Hơn nữa lão phu vừa nghe nói hình như cậu Diệp muốn tới hồ Hỗn Độn Long gì đó phải không?"
“Nhà họ Giang tôi có thuyền có thể đi vào hồ Hỗn Độn Long”.
“Nếu cậu Diệp tới gặp cô chủ Tiên Nhi, cô ấy nhất định sẽ rất vui lòng cho cậu mượn thuyền!"
Trong lòng Diệp Bắc Minh dao động, đang định đồng ý thì Hướng Ly Ly thấy vậy, có chút gấp gáp chen lời:
“Này! Anh có còn muốn tinh huyết của Y Thủy hay không?”
Ông lão áo xanh cười khan: “Cô chủ Tiên Nhi nhà chúng tôi mang thể Nguyệt Thần, một khi kết hợp với đàn ông sẽ giúp cho thiên phú và cảnh giới của anh ta tăng lên cực nhiều!”
“Cậu Diệp, cô chủ Tiên Nhi thực sự rất ngưỡng mộ cậu!”
“Thứ nhà họ Sở có thể cho, nhà họ Giang chúng tôi cũng không thiếu, thứ nhà họ Sở không có, nhà họ Giang cũng có thể đưa!”
“Cậu Diệp, cậu cân nhắc kỹ chưa?”