Mục lục
Đồ Đệ Xuống Núi, Vô Địch Thiên Hạ - Diệp Bắc Minh
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1191: Sao lại không quỳ?

Cả bọn hoảng sợ nhìn vật trong tay Diệp Bắc Minh.

Nhị trưởng lão khiếp sợ: “Ôi! Đây là...”

“Ma tỷ ư?”

“Không thể nào!”

Nhị trưởng lão vừa nhận ra nó thì lòng đầy chấn động.

“Cái gì?”

“Thứ trong tay thằng nhóc đó là ma tỷ ư?”

Đằng xa, người của Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc đều kinh ngạc.

Ngay sau đso.

Xoạt!

Vô số ánh mắt tham lam dán chặt vào ma tỷ trong tay Diệp Bắc Minh.

Có người hỏi: “Là ma tỷ thật à? Chẳng phải ma tỷ đã biến mất một triệu năm trước hay sao?”

Một lão già Ma tộc trầm ngâm nói: “Đó chắc chắn là ma tỷ, không thể nào lầm được!”

Có người gật gù tán đồng: “Ngoài ma tỷ ra thì còn có thứ gì có thể khiến triệu binh lính quỳ xuống chứ?”

Ly Nguyệt ngỡ ngàng: “Mẫu hoàng, đây là thật ư?”

“Trong tay chồng con là ma tỷ thật à?”

Nữ hoàng Tu La nhìn chằm chằm vào Diệp Bắc Minh, hô hấp dồn dập: “Không sai đâu, chẳng qua là mẹ không ngờ rằng ma tỷ lại nhận cậu ta làm chủ!”

Trong chốc lát.

Nữ hoàng Tu La như nghĩ tới gì đó.

Nữ hoàng Tu La bước ra hô to: “Nữ hoàng của Tu La Tộc, Ly Tố, tham kiến chủ nhân Vạn Ma!”

Trái tim mọi người run lên.

Người có ma tỷ sẽ được vạn ma tôn thờ.

Những Ma tộc bình thường khác thấy thế bèn lũ lượt quỳ xuống.

“Ma Hùng Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

Bùm!

“Bạch Xà Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

Bùm!

“Hắc Giao Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

Bùm!

“Thiên Lang Tộc kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

Ngoài Dạ Xoa Tộc, Huyết Linh Tộc và một số ít Ma tộc khác thì hầu hết các Ma tộc còn lại đều quỳ xuống.

Khung cảnh ấy vô cùng hào hùng.

Diệp Bắc Minh chẳng thèm liếc mắt nhìn bọn họ.

Anh cầm ma tỷ bước tới chỗ nhị trưởng lão: “Nhị trưởng lão thông minh nhỉ, tất cả mọi thứ đều nằm dưới sự khống chế của nhị trưởng lão phải không?”

“Cho dù là nữ hoàng Tu La hay là đại trưởng đều đã nằm trong mưu kế đó!”

Tất cả mọi người khiếp sợ.

Trong mắt nhị trưởng lão thoáng hiện lên sự kinh ngạc.

Nhị trưởng lão bèn vội vàng cười hòa giải: “Cậu... cậu Diệp à, cậu đang nói cái gì thế?”

“Sao... sao tôi nghe không hiểu gì hết vậy!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười lắc đầu: “Không hiểu à? Vậy để tôi giải thích cho hiểu nhé!”

“Vào lúc tôi giết đại trưởng lão, trông nhị trưởng lão rất phẫn nộ!”

“Nhưng lại không hề có ý định ra tay giúp đỡ mà trơ mắt nhìn mụ ta chết!”

“Đợi đến khi tôi giết đại trưởng lão xong, các người lại ra vẻ báo thù cho mụ ta!”

“Chỉ cần giết tôi rồi giết nữ hoàng Tu La và công chúa thì nhị trưởng lão sẽ là nữ hoàng tiếp theo của Tu La Tộc nhỉ?”

Nhị trưởng lão hoảng hốt ngẩng đầu: “Cậu... tôi không có...”

Thật đáng sợ.

Tên này đoán trúng hết cả rồi.

Diệp bắc Minh cười nói: “Mặc kệ có hay không thì cũng chết đi!”

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém xuống.

“Cậu không được giết tôi, tôi đã ngủ đông mấy chục nghìn năm, sắp thành công tới nơi rồi...”

Nhị trưởng lão không cam tâm hét lên rồi tàn đời.

Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc run sợ, lẽ nào tất cả đều là âm mưu của nhị trưởng lão sao?

Lúc này, Diệp Bắc Minh chậm rãi quay đầu lại nhìn sang Dạ Xoa Tộc và Huyết Linh Tộc.

“Sao các người không quỳ?”

Giọng nói lạnh như băng truyền tới.

Hoàng tứ Dạ Xoa Tộc mỉm cười đáp: “Diệp Bắc Minh, tôi có huyết mạch Ma Hoàng!”

“Cho dù cậu có ma tỷ thì cũng không có tư cách bắt tôi quỳ xuống!”

Diệp Bắc Minh gật đầu, bình thản nói: “Ồ”.

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc nở nụ cười thầm nghĩ.

“Nắm giữ ma tỷ thì sao chứ? Làm gì được mình?”

Dòng suy nghĩ ấy vừa thoáng qua thì Diệp Bắc Minh đã xuất hiện ngay trước mặt.

Kiếm Càn Khôn Trấn Ngục chém mạnh xuống.

Hoàng tử Dạ Xoa Tộc sợ hãi: “Diệp Bắc Minh, cậu điên rồi à?”

“Tôi với cậu không thù không oán, cậu cần gì phải...”

Phụt!

Máu bay đầy trời.

Người của Dạ Xoa Tộc giờ mới kịp hoàn hồn: “Cậu giết ngũ hoàng tử của chúng tôi hả?”

“Diệp Bắc Minh, cậu có biết mình vừa làm gì không?”

“Dạ Xoa Tộc sẽ không bỏ qua cho cậu đâu!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười nói: “Nếu các người đã quan tâm tên kia như vậy thì lên đường cùng nhau luôn đi!”

Anh cầm kiếm Càn Khôn Trấn Ngục tung hoành chém giết bọn chúng, tiếng la hét thảm thiết vang vọng khắp trời.

Trước mắt bao nhiêu người, người của Dạ Xoa Tộc đều đã ra đi.

“Còn các người thì sao? Không quỳ à?”

Giọng nói lạnh như băng vang lên.

Hoàng tử Huyết Linh Tộc toát mồ hôi lạnh, cả người run rẩy.

Bùm!

“Bát hoàng tử của Huyết Linh Tộc, Huyết Lịch, kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

Những người còn lại của Huyết Linh Tộc thấy thế thì đều quỳ xuống.

Diệp bắc Minh dời mắt sang ông lão Ma tộc cuối cùng còn chưa quỳ: “Ông thì sao? Sao lại không quỳ trước tôi?”
Chương 1192: Một lần không được thì thêm lần nữa

Lão già kia mỉm cười, thong dong quỳ xuống: “Nếu thế thì để lão phu quỳ xuống là được!”

Diệp Bắc Minh khá bất ngờ.

Trong tất cả các Ma tộc, ngoại trừ ngũ hoàng tử của Dạ Xoa Tộc ra.

Thì sát ý trên người ông lão kia là nồng nặc nhất, sao lão già kia lại quỳ dứt khoát đến vậy chứ?

Diệp Bắc Minh liếc nhìn người nọ rồi bước tới bên cạnh nữ hoàng Tu La: “Tiền bối, bây giờ có thể nói cho tôi biết về vị sư tỷ đã được bà cứu giúp không?”

Nữ hoàng Tu La gật đầu đáp: “Là thất sư tỷ của cậu Liễu Như Khanh!”

Hô hấp Diệp Bắc Minh dồn dập vì kích động.

Thất sư tỷ thiêu đốt tuổi thọ, tự bạo đan điền.

Vậy mà vẫn chưa chết sao?

Giọng anh run run, đôi mắt đỏ bừng: “Thất sư tỷ của tôi ở đâu?”

Nữ hoàng Tu La ngượng ngùng đáp: “Cậu Diệp, thật ra... tôi không cứu thất sư tỷ của cậu...”

Ánh mắt Diệp Bắc Minh tối sầm: “Bà lừa tôi à?”

Một luồng sát ý ngút trời ngưng tụ, dồn vào người nữ hoàng Tu La.

Ly Nguyệt nhanh chân chạy tới ôm tay Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, đừng...”

Nữ hoàng Tu La cảm thấy được cơn giận của Diệp Bắc Minh.

Cô ta nào đâu biết rõ tầm quan trọng của sư tỷ đối với Diệp Bắc Minh như thế nào chứ: “Cậu Diệp chớ hiểu lầm, tuy tôi không cứu thất sư tỷ của cậu!”

“Nhưng tôi thấy có người ở ngoài Thiên Ma Cốc đã đưa Liễu Như Khanh đang bị trọng thương đi rồi!”

Sát ý trong Diệp Bắc Minh hạ xuống: “Nói, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì!”

Nữ hoàng Tu La lắc đầu nói: “Sau khi thất sư tỷ của cậu bị thương, vốn phải đối diện với cái chết!”

“Lúc ấy, tôi định bụng ra tay cứu cô ấy nhưng lại có một bà lão thần bí ra tay trước mình!”

“Bà lão ấy cố chấp bắt thất sư tỷ của cậu nhận làm thầy, thất sư tỷ của cậu thà chết chứ không đồng ý!”

“Dù thế, bà lão kia vẫn mạnh mẽ ra tay bắt sư tỷ của cậu đi!”

Diệp Bắc Minh nhướng mày: “Bà lão kia là ai?”

Nữ hoàng Tu La lắc đầu như cũ: “Tôi không biết, nhưng tôi nhớ kỹ dáng vẻ của bà lão đó!”

Rồi cô ta lấy ra một bức tranh đã chuẩn bị trước rồi đưa cho Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh vừa mở bức tranh ra.

Anh chắc chắn rằng bản thân không biết người nọ rồi cất bức tranh vào.

Sắc mặt anh khá hơn đôi chút, cuối cùng vẫn có được tin tức tốt.

Bà lão kia muốn nhận thất sư tỷ làm đồ đệ thì hẳn sẽ không làm tổn thương thất sư tỷ.

Bỗng nhiên.

Cơ thể nữ hoàng Tu La run lên, phun ra một ngụm máu tươi.

“Mẫu hoàng!”

Ly Nguyệt biến sắc.

Ảnh Ma tiến lên, đỡ nữ hoàng Tu La dậy: “Nữ hoàng, ngài sao thế?”

Mắt Ly Nguyệt đỏ ngầu: “Truyền thừa vị trí nữ hoàng bị thất bại nên nữ hoàng đương nhiên buộc phải chết!”

“Cái gì?”

Ảnh Ma sững sờ.

Sự sống của nữ hoàng Tu La dần tiêu tan: “Nguyệt Nhi, tất cả mọi thứ đều là số mệnh rồi!”

“Con đừng quá đau khổ, ít nhất Diệp Bắc Minh đã đến đây, chứng tỏ trong lòng cậu ta có con!”

“Cậu ta đã có ma tỷ, sau này sẽ thành chủ nhân Vạn Ma, con theo cậu ta thì mẹ chết cũng yên lòng!”

“Không, con không cần!”

Ly Nguyệt điên cuồng lắc đầu, nước mắt trào ra không kìm chế được.

Ầm!

Diệp Bắc Minh nhìn sang, thi triển Nguyên Thiên Thần Nhãn.

Lúc ấy.

Trên người nữ hoàng Tu La bỗng xuất hiện một tầng sương mù màu xám mà mắt thường không nhìn rõ.

Màn sương mù xám ấy âm thầm trào ra từ khắp ngóc ngách trong quảng trường rồi bám vào người nữ hoàng Tu La.

Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Đây chính là sức mạnh nguyền rủa ư?”

Ly Nguyệt quay đầu lại hỏi: “Chồng ơi, anh biết cách cứu mẫu hoàng phải không?”

Cô ta chạy tới chỗ Diệp Bắc Minh, mềm mại hạ gối: “Chồng ơi, chắc chắn có cách cứu mẫu hoàng của em phải không?”

“Nguyệt Nhi đừng quỳ xuống!”

Diệp Bắc Minh ôm Ly Nguyệt, không để cho cô ta quỳ xuống: “Bởi vì cô truyền thừa thất bại nên mẹ cô mới bị sức mạnh nguyền rủa ảnh hưởng!”

Ly Nguyệt mong đợi nhìn anh: “Vậy có cách nào cứu mẫu hoàng của em không?”

Diệp Bắc Minh gật đầu đáp: “Có!”

“Thật ư, may quá đi mất!”

Ly Nguyệt vui sướng nhảy vào lòng Diệp Bắc Minh.

Một mùi hương êm dịu chui vào mũi anh.

Diệp Bắc Minh vỗ vai cô ta nói: “Nguyệt Nhi, tôi cần cô lại lần nữa nhận truyền thừa của nữ hoàng Tu La!”

“Nếu một lần không được thì thêm lần nữa!”

“Chỉ cần thành công thì tình hình của mẹ cô dễ xử lý hơn nhiều!”

Ly Nguyệt sửng sốt: “Hả?”

Nữ hoàng Tu La yếu ớt lắc đầu: “Không được, từ khi Tu La Tộc mở ra những trang sử đầu tiên!”

“Mỗi một đời con cháu của nữ hoàng Tu La đương nhiệm chỉ có một cơ hội thừa kế duy nhất!”

“Nếu đã thất bại thì sẽ mất tư cách!”

“Thời gian bảy ngày đã qua, Nguyệt Nhi đã thất bại rồi, không còn cơ hội lần hai nữa!”
Chương 1193: Lão tổ xuất hiện

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiền bối, không thử một lần thì sao biết không có cơ hội thứ hai chứ?”

“Nguyệt Nhi, lên tế đàn!”

Ly Nguyệt lựa chọn tin tưởng anh.

Cô ta bước tới tế đàn, chuẩn bị bước lên lần nữa.

Thất thế, đám người của Tu La Tộc ồn ào huyên náo.

“Lên tế đàn lần nữa sao? Xưa nay chưa từng có chuyện đó!”

“Không được, Ly Nguyệt chỉ có một cơ hội thừa kế thôi!”

“Cô ta lên tế đàn lần thứ hai chắc chắn sẽ khiến vong linh tổ tiên tức giận!”

“Chúng tôi phản đối!”

Vài vị trưởng lão quát to: “Ly Nguyệt, cô có tư cách gì lên tế đàn nữa chứ?”

“Thật to gan, mau cút xuống cho tôi!”

Cơ thể mềm mại của Ly Nguyệt run lên, cô ta dừng bước.

“Hừ!”

Diệp Bắc Minh hừ: “Người phụ nữ của Diệp Bắc Minh tôi muốn lên tế đàn mấy lần thì cứ lên thôi!”

“Cần gì quan tâm tới lời phản đối của lũ yêu ma quỷ quái các người chứ!”

Anh vung kiếm quét ngang qua.

Vài trưởng lão mở miệng phản đối kia đã hóa thành tro trong chớp mắt.

“Cậu!”

Những trưởng lão còn lại của Tu La Tộc hoảng sợ lùi về phía sau, chỉ biết chỉ tay vào Diệp Bắc Minh.

Diệp Bắc Minh lạnh mặt nhìn họ: “Các người không phục à?”

Gầm gừ!

Tiếng rồng ngâm vang lên.

Phụt! Phụt! Phụt! Phụt...

Vài người nổ tung, sáu trưởng lão cảnh giới Siêu Phàm của Tu La Tộc chết trong nháy mắt.

“Còn ai dám phản đối nữa?”

Tất cả tĩnh lặng.

Hơn triệu người nơm nớp lo sợ, không một ai dám nói.

Diệp Bắc Minh cười bảo: “Nguyệt Nhi, lên tế đàn đi!”

“Vâng!”

Ly Nguyệt phấn khích như nhận được sự ủng hộ to lớn.

Cô t bước từng bước lên tế đàn một lần nữa.

Cô ta hít sâu: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Không gian lặng thinh.

Ly Nguyệt không cam tâm, giọng hơi run lặp lại: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Vẫn lặng thinh như cũ.

Cô ta phun một ngụm máu tươi, quát to: “Công chúa Tu La Ly Nguyệt mong được kế thừa vị trí nữ hoàng Tu La!”

Không gian lặng ngắt như tờ.

Ly Nguyệt tuyệt vọng.

Sau đó, một bóng người xuất hiện bên cạnh cô ta.

Anh giơ ma tỷ lên cao.

Hét to nói: “Diệp Bắc Minh tôi lấy thân phận chủ nhân Vạn Ma ra lệnh cho tổ tiên các đời của Tu La Tộc phong Ly Nguyệt làm nữ hoàng Tu La!”

“Nhớ kỹ là tôi nói phong!”

“Chứ không phải là cầu xin càng không phải là kế thừa!”

“Các người chớ mà không biết điều, nếu không Diệp Bắc Minh tôi thề rằng Tu La Tộc sẽ không còn có nữ hoàng nữa!”

Anh vừa nói xong.

Cả quảng trường Tu La Tộc sôi trào.

“Ôi!”

“Trời ơi!”

“Tên này quá ngông cuồng rồi đó, đây chính là lễ đăng quang của Tu La Tộc đó!”

“Cậu ta dám nói câu đó luôn à? Lẽ nào không sợ đắc tối với các vị kia ư?”

Tất cả ngơ ngác đứng nhìn, cả lũ chết lặng.

Một lũ Ma tộc hoảng hốt đến mức quên thở.

Bọn họ bất giác nhìn vào sâu trong Tu La Tộc, trong ánh mắt lộ ra sự e dè.

Khóe mắt Huyết Lịch run rẩy.

Lão già trong đám đông kia thì lại kinh ngạc nhìn Diệp Bắc Minh.

“Cậu... cậu...”

Đám trưởng lão của Tu La Tộc suýt tức chết: “Tôi chưa từng thấy ai kiêu ngạo như thế!”

“Diệp Bắc Minh! Cậu coi Tu La Tộc bọn tôi là chỗ nào hả?”

“Cho dù cậu cầm ma tỷ thì cũng không được phép sỉ nhục nghi thức thừa kế của Tu La Tộc như vậy!”

Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tôi sỉ nhục đó các người làm được gì hả?”

Ly Nguyệt cuồng cuồng, vội nói: “Chồng ơi, đừng nói bậy, cẩn thận gặp chuyện không may đó!”

Cô ta vừa dứt lời.

Ầm ầm ầm!

Sâu trong Tu La Tộc vọng tới một tiếng nổ rung trời lệch đất.

Một bóng dáng đen kịt phóng vút lên cao rồi hóa thành một bóng Tu La khổng lồ cao hàng chục nghìn mét.

Nữ hoàng Tu La hoảng sợ quỳ xuống, rụt rè tâu: “Lão tổ, mong người chớ tức giận ạ!”

“Cậu ta không hiểu phép tắc của Ma tộc nên mới nói mấy câu đại nghịch bất đạo như thế thôi!”

“Tất cả mọi tội lỗi một mình Ly Tố tôi sẽ gánh ạ!”

Cô ta toát mồ hôi lạnh.

Cho dù Diệp Bắc Minh giết đại trưởng lão và nhị trưởng lão.

Thậm chí còn giết hơn mười vị trưởng lão thì cô ta vẫn không lo lắng gì.

Suy cho cùng, Diệp Bắc Minh tới đây giúp hai mẹ con cô ta.

Coi như là nội đấu của Tu La Tộc.

Ma tộc nội chiến, cho dù có đánh đến trời long đất lở thì lão tổ cũng sẽ không nhúng tay vào.

Nhưng sỉ nhục tổ tiên Tu La Tộc ngay trước mặt mọi người thì khác.

Đám trưởng lão của Tu La Tộc cười to: “Ha ha ha ha! Ngày chết của Diệp Bắc Minh cậu tới rồi đó!”

“Oắt con, thiên đường có lối cậu không đi, địa ngục không lối cứ chui đầu vào!”

“Lão tổ, tên này không coi ai ra gì, coi thường Tu La Tộc!”

“Mong người giáng thần uy xuống!”

“Giáng thần uy xuống giết chết cậu ta đi ạ!”

Người Tu La Tộc trăm miệng một lời hét to.

Trong mắt Huyết Lịch thoáng hiện lên sát ý: “Hừ, lần này thằng nhóc kia chết chắc rồi!”

Nhưng sau đó.

Một cảnh khiến người người khó tin xuất hiện.

Trước mắt bọn họ.

Bóng Tu La khổng lồ giữa không trung kia hơi khom người nói: “Tu La Tộc, Ly Đồng kính chào chủ nhân Vạn Ma!”

“Theo như ý nguyện của cậu, Ly Nguyệt sẽ bắt đầu được sắc phong làm nữ hoàng tân nhiệm của Tu La Tộc!”
Chương 1194: Đâu phải nói đùa

“Cái gì!”

“Ôi vãi...”

“Trời ơi!”

Những Ma tộc còn lại bật thốt.

Huyết Linh bất ngờ tột độ.

Cơ thể lão già áo xám kia cứng đờ, mặt dại ra.

Đám trưởng lão Tu La Tộc kia lại càng không tin vào lỗ tai của mình: “Lão tổ, người...”

Ly Nguyệt kích động đứng đó, mặt đỏ bừng.

“Hả?”

Nữ hoàng Tu La ngẩng đầu lên, vẻ mặt tràn ngập sự khó tin.

Diệp Bắc Minh cũng thấy rất bất ngờ: “Tiểu Tháp, lão tổ Tu La Tộc cũng phục tùng tôi à?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười kiêu ngạo nói: “Nhóc à, cậu xem thường sức mạnh của ma tỷ rồi!”

“Cậu tưởng câu “người có được ma tỷ sẽ có được cả thiên hạ” là nói đùa à?”

Xoạt!

Diệp Bắc Minh liếc mắt nhìn ma tỷ.

Ma tỷ chỉ lớn khoảng bằng một cái nắm tay này rốt cuộc chứa đựng sức mạnh thần bí gì đây?

Dưới vẻ mặt phấn khích của mọi người, một tia sáng đỏ thẫm giáng xuống chui vào cơ thể Ly Nguyệt.

Tế đàn vốn ảm đạm không chút ánh sáng bỗng sáng rực chiếu sáng cả hoàng cung Tu La Tộc.

Ở mi tâm Ly Nguyệt xuất hiện một ấn ký đặc biệt của riêng Tu La Tộc.

“Còn đứng đó làm gì?”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên: “Tu La Tộc, quỳ!”

Một luồng áp lực uy nghiêm giáng xuống.

Bùm!

Thành viên của Tu La Tộc đồng loạt quỳ xuống.

“Kính chào nữ hoàng Ly Nguyệt!”

Từng giọng từng giọng vang vọng khắp hoàng cung Tu La Tộc.

Chúng hùng dũng lan ra ngoài như làn sóng thần.

...

Tin tức nhanh chóng lan ra.

Công chúa Tu La Ly Nguyệt đã trở thành nữ hoàng Tu La, Ma tỷ xuất hiện.

Sâu trong một hang động tối đen, một tiếng gầm truyền ra: “Cái gì? Ma tỷ xuất hiện!”

“Ha ha ha! Một triệu năm rồi, cuối cùng nó cũng đã xuất hiện!”

Rồi một luồng khói đen bay lên trời.

Cùng lúc đó, sâu trong một cái đầm lầy tối đen như mực.

Một tiếng rồng ngâm vang lên: “Ma tỷ xuất hiện, Ma Chủ sắp về lại vị trí cũ rồi!”

“Giờ đây còn ai có thể khiến cả Ma giới phục tùng chứ? Chỉ có tôi, Ám Sắc Long Hoàng!”

Một con rồng đen bay ra.

Dạ Xoa Tộc, trong hoàng cung.

Dạ Xoa Hòng chớp mắt, nói: “Ma tỷ ư, có chắc đó là ma tỷ không?”

Một gã đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc quỳ trên mặt đất bẩm: “Tên này chẳng những giết ngũ hoàng tử mà còn giết người của Dạ Xoa Tộc, cậu ta...”

Dạ Xoa Hoàng quát: “Bổn hoàng hỏi có chắc chắn đó là ma tỷ không!”

Một luồng áp lực ập tới.

Cái chết của ngũ hoàng tử chẳng là gì cả.

Dạ Xoa Hoàng chỉ quan tâm liệu ma tỷ có xuất hiện thật không thôi.

Người đàn ông thuộc Dạ Xoa Tộc kia hoảng sợ trả lời: “Thưa bệ hạ, chắc chắn đó là ma tỷ!”

Dạ Xoa Hoàng vô cùng hưng phấn, gương mặt già nua đỏ bừng: “May quá, ma tỷ, Dạ Xoa Tộc gặp may rồi!”

...

Cấm địa Phong Ma.

Nơi ấy được sương mù đen bao phủ dày đặc quanh năm suốt tháng, những Ma tộc bình thường chẳng mấy khi đặt chân đến đây.

Một ông lão mặc đồ đen đi khắp cấm địa Phong Ma, thẳng đến chỗ một tảng đá cao trăm mét.

Ông lão đó quỳ xuống: “Chủ nhân, tôi đã trở lại!”

Ầm ầm!

Một tiếng động vọng tới.

Cánh cửa đá cao trăm mét kia mở ra.

Ông lão mặc đồ đen bước vào, đi thẳng tới nơi sâu nhất.

Ở đây là một cung điện cổ kính có từ xa xưa.

Trên chiếc ghế rồng ở vị trí cao nhất là một người nào đó, phía dưới là một người đàn ông đang quỳ.

Người nọ không chủ động quỳ xuống mà bị người khác đánh gãy khớp gối, đè quỳ rạp xuống đất.

Nếu Diệp Bắc Minh ở đây thì hẳn sẽ nhận ra người nọ.

Đó chính là bố của anh.

Dạ Huyền.

“Nói!”

Một giọng nói uy nghiêm vang lên.

Lão già áo dám không dám nhìn thẳng vào người ngồi trên ghế rồng, chỉ quỳ xuống bẩm: “Chủ nhân, Diệp Bắc Minh đến đây!”

Người trên ghế rồng kinh ngạc: “Cái gì? Cậu ta còn sống ư?”

Dạ Huyền kích động: “Con trai tôi đến đây!”

Lão gì áo xám kia kính cẩn gật đầu: “Thưa chủ nhân, chẳng những cậu ta đến đây!”

“Mà con đưa ma tỷ về nữa!”

Rầm!

Người ngồi trên ghế rồng không ngồi nữa mà đứng dậy ngay.

Trong bóng đêm hé ra một gương mặt lạnh lùng, có chút tương tự với Dạ Huyền: “Đến trời cũng giúp tao, Dạ Huyền mày sinh ra một đứa con tốt thật đấy!”

“Tao còn tưởng cậu ta đã bỏ mạng ở thần miếu chiến trường Thái Cổ rồi chứ, ai ngờ cậu ta còn sống trở về, thậm chí còn có cả ma tỷ!”

Mắt Dạ Huyền đỏ rực: “Mày không được phạm thêm lỗi lầm gì nữa, Thiên Ma Tộc đã nguy nan lắm rồi!”
Chương 1195: Ám Sắc Ma Thần

“Nếu chúng ta tự giết lẫn nhau thì sợ rằng Thiên Ma Tộc sẽ diệt vong đấy!”

Người kia khinh thường cười đáp: “Thiên Ma Tộc diệt vong thì liên quan gì đến tao?”

Dạ Huyền tức giận, sát ý bùng lên trong ánh mắt: “Trên người mày cũng chảy dòng máu của Thiên Ma Tộc đấy, mày làm vậy không sợ khiến bố thất vọng ư?”

“Không làm liệt tổ liệt tông Thiên Ma Tộc thất vọng ư?”

Dạ Huyền thất vọng lắc đầu nói tiếp: “Thiên Ma Tộc vốn là một trong ngũ đại hoàng tộc, bởi vì lòng riêng của mày, mày coi thử Thiên Ma Tộc giờ thành ra sao!”

“Ha ha ha!”

Người kia cười cuồng loại: “Nóng nảy thế, Dạ Huyền mày cũng vội sao?”

“Mày lo Thiên Ma Tộc bị diệt vong đến vậy à? Tao cố tình muốn diệt Thiên Ma Tộc đấy!”

Dạ Huyền cười khẩy: “Con thứ đúng là con thứ, đúng là thứ vĩnh viễn không lên được mặt bàn!”

Người kia như mèo giẫm đuôi: “Câm miệng, câm miệng, mày câm cho tao!”

Người nọ gào thét như kẻ điên: “Dạ Huyền, mày thật đáng chết!”

“Tao muốn cả Thiên Ma Tộc bị diệt vong, dù mày có huyết thống chính tông thì thế nào chứ? Chẳng phải giờ rơi vào cảnh tù đày rồi à?”

“Nếu Diệp Bắc Minh còn sống thì mày vô dụng rồi!”

Người nọ bước xuống ghế rồng, trong tay xuất hiện một thanh ma kiếm màu đen kề sát cổ Dạ Huyền.

“Yên tâm đi, cả nhà chúng mày sẽ nhanh chóng đoàn tụ với nhau thôi!”

“Vợ của mày, con trai của mày và cả em gái của mày nữa!”

“Tao sẽ tiễn hết xuống dưới gặp mày!”

Người nọ vung kiếm lên chém vào cổ Dạ Huyền.

Rầm!

Một tiếng nổ chấn động cả cung điện.

Cánh cửa đại điện vỡ nát, vụn gỗ bay tứ tung.

Một bóng dáng xinh đẹp dẫn theo hơn mười người chạy tới: “Anh trai, em tới cứu anh!”

...

Cùng lúc đó, sâu trong hoàng cung Tu La Tộc.

Diệp Bắc Minh ngồi trên ghế rồng, Ly Nguyệt một bộ phục trang nữ hoàng tựa vào lòng anh.

Nữ hoàng Ly Nguyệt đoan trang dịu hiền giờ đây đang ngượng ngùng đỏ mặt như thiếu nữ.

Ánh mắt mơ màng: “Chồng ơi, đợi một lát...”

Diệp Bắc Minh chẳng thèm nghe.

Lúc này, nữ hoàng Tu La chạy tới đại điện, chuẩn bị tìm hai người bàn bạc một số việc.

Vừa đến ngoài đại điện, nghe được tiếng động bên trong đó.

Mặt nữ hoàng Tu La đỏ bừng.

Chỉ nói một câu: “Đang ban ngày ban mặt, sao ở đại điện làm...”

“Thôi, sớm sinh nữ hoàng nhỏ cũng được!”

Rồi cô ta xoay người bước đi: “Truyền lệnh xuống, không có mệnh lệnh thì không một ai được phép tới gần đại điện!”

Một tiếng sau.

Diệp Bắc Minh đang nhiệt tình chiến đấu bỗng huyết mạch trong mình sôi trào.

Anh gầm lên: “Bố, bố tôi có chuyện rồi...”

Ly Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Chồng ơi, anh làm sao thế?”

Diệp Bắc Minh lùi về sau.

Xoạt...

Anh nhanh chóng mặc quần áo vào: “Tiểu Tháp, ông cảm nhận được gì không?”

Tháp Càn Khôn Trấn Ngục đáp lời: “Cảm nhận được!”

“Ở hướng tây bắc có khí tức của bố cậu rất nồng!”

“Bổn tháp khôi phục được một phần một trăm sức mạnh nên có thể thấy được vài hình ảnh!”

“Nhóc à, cậu xem đi!”

Ngay sau đó.

Trước mắt Diệp Bắc Minh hiện lên một khung cảnh.

Sâu trong một cung điện đá cổ xưa màu đen, một cái tế đàn cổ kính xuất hiện trước mặt anh.

Dạ Huyền và Tử Huyền bị trói trên hai cây cột đá.

Máu tươi nhỏ xuống tí tách, chảy dọc khe rãnh trên tế đàn.

Cả tế đàn dần bị máu tươi nhuộm thẫm.

Một người nấp mình dưới cái áo bào đen ẩn mình trong bóng đêm nói: “Kẻ nắm giữ luân hồi, tử vong và giết chóc, đại nhân Ma Thần!”

“Tôi là người hầu trung thành nhất của người, mong người tỉnh giấc ạ!”

Tế đàn màu đen lóe ra một tia sáng đỏ rực.

Rồi nó hóa thành một bóng người đỏ như máu.

Ngay khi nhìn thấy người họ, Dạ Huyền kinh hãi.

Bóng người màu đỏ ấy giống hệt với người trong bức tranh vẽ về thập đại ma thần lưu truyền trong Ma giới.

“Ám Sắc Ma Thần!”

Dạ Huyền khiếp sợ nói: “Mạc Huyền, mày điên rồi!”

“Mày dám giao dịch với Ám Sắc Ma Thần ư?”

“Mày nguyện trở thành ma nô à?”

Mạc Huyền bước lên cúi người xuống.

Gã quỳ gối dưới chân người nọ: “Chủ nhân, đây chính là tế phẩm mà tôi chuẩn bị cho người ạ!”

Đôi mắt đỏ tươi nhìn qua Dạ Huyền và Tử Huyền.

Giọng nói người nọ trầm như vọng từ địa ngục lên: “Ha ha ha, dòng dõi Thiên Ma Hoàng!”

“Thú vị đấy, ma nô, làm tốt lắm!”

“Chỉ cần cắn nuốt hai kẻ này, ta sẽ cách bước hồi sinh không xa!”

Mạc Huyền đè trái tim đập loạn xạ của mình lại rồi quỳ xuống cúi đầu: “Mong người sớm hồi sinh trở về nhân gian!”

“Khà khà khà!”

Bóng người đỏ thẫm kia cười to: “Ngày ấy sẽ không xa đâu, nhanh thôi!”

“Thế giới Tam Thiên chắc chắn sẽ phục tùng dưới chân ta!”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK