Khóe miệng Diệp Bắc Minh giật giật.
Sao lại thương cảm đến vậy.
Anh không lấy đồ mà đại trưởng lão đưa.
Ngược lại hỏi Tề Vạn Hạc một câu: “Đại trưởng lão, ông đoán xem, tại sao tôi lại không giết đám người đó mà thả chúng đi!”
Tề Vạn Hạc ngây ra, sau đó nói: “Để lại đường lui cho mình!”
“Cậu lo lắng đắc tội những gia tộc lớn phía sau đám người đó, thế nên mới tha cho chúng một mạng?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Đại trưởng lão, xem ra ông vẫn chưa hiểu tôi lắm!”
“Là sao?”
Tề Vạn Hạc nghi hoặc.
Diệp Bắc Minh cười nói: “Đối với võ giả mà nói, mất đi đan điền không khác gì đã chết!”
“Hận thù đã không thể hòa giải được nữa! Tôi giữ lại một mạng cho bọn chúng, là muốn chúng quay về truyền tin!”
Tề Vạn Hạc sửng sốt: “Ý của cậu là...”
Diệp Bắc Minh cười thâm sâu nói: “Thứ nhất, nói cho toàn bộ thế giới Bản Nguyên biết, chỉ cần Diệp Bắc Minh này ở đây một ngày thì không ai có thể động vào Dị Hỏa Tông!”
“Thứ hai, Sở Nguyên Bá vốn dĩ là kẻ thù của tôi!”
“Tôi muốn xem xem phản ứng nhà họ Sở trước, nếu họ không ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, vậy thì mọi việc đều dễ nói!”
“Nếu như ngăn cản tôi giết Sở Nguyên Bá, tôi cũng không ngại tiêu diệt luôn nhà họ Sở!”
Rầm!
Lời này nói ra, toàn bộ Thiên Hỏa đảo đều chấn động.
Nha Nha che miệng kinh hãi.
“Cậu!”
Tề Vạn Hạc hít sâu một hơi, vẻ mặt sợ hãi nói: “Nhóc Diệp, cậu... cậu có biết nhà họ Sở khủng bố cỡ nào không?”
“The tôi được biết, nhà họ Sở có ít nhất mười mấy cảnh giới Đạo Quân trấn giữ! Là Đạo Quân đó!”
“Đạo Quân?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Dưới cảnh giới Đạo Quân thì tôi là vô địch!”
“Trên Đạo Tổ, nếu như tôi liều mạng, ít nhất nắm chắc 50% có thể giết chết!”
Khi Diệp Bắc Minh bị nhốt trong khe nứt không gian, anh đã không phân thắng bại với Kim Sí Đại Bằng, đối phương có lẽ ở cảnh giới Đạo Tổ!
“Trời ơi...”
Tề Vạn Hạc kích động đến run rẩy, toàn thân nổi da gà.
Cảnh giới Thần Quân, cảnh giới Nhập Đạo, Ngộ Đạo, Hợp Đạo, Đạo Quân, Đạo Tổ!
Diệp Bắc Minh lại có thể có 50% thắng khi đánh với cảnh giới Đạo Tổ.
Thật là nghịch thiên.
“Nhóc Diệp, cậu nói thật ư?”, Tề Vạn Hạc muốn mình bình tĩnh lại, nhưng vẫn không nhịn được hít một hơi khí lạnh, cơ thể run rẩy.
Căn bản không thể bình tâm.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Là thật!”
“Tốt!”
Tề Vạn Hạc suýt chút nữa thì nhảy dựng lên, bước lên nắm chặt cổ tay Diệp Bắc Minh: “Cậu...cậu Diệp, từ bây giờ Dị Hỏa Tông cùng cậu tồn vong!”
“Những thứ này cậu cứ cầm lấy đi, nếu đến cả cậu cũng không cứu được Dị Hỏa Tông thì có lẽ, Dị Hỏa Tông sẽ thật sự diệt vong!”
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một chút.
Anh cầm lấy danh sách các loại dị hỏa và thuật không chế hỏa tâm, từ chối nhẫn trữ vật.
“Đại trưởng lão, nhẫn trữ vật ông cứ giữ lại đi. Tài nguyên bên trong sẽ cần dùng để sau này chiêu mộ đệ tử!”
Tề Vạn Hạc cảm động nhìn Diệp Bắc Minh.
Sau đó cất nhẫn trữ vật đi.
Phịch!
Ông ta quỳ xuống hướng đại điện Dị Hỏa Tông: “Tổ tiên các đời của Dị Hỏa Tông trên trời có linh thiêng, Dị Hỏa Tông ta được cứu rồi!”
...
Nhà họ Sở.
Trong đại điện, một người đàn ông trung niên, một lão giả và một thanh niên trẻ đang nói chuyện vui vẻ.
Người thanh niên này chính là Sở Nguyên Bá.
Người đàn ông trung niên là cha hắn ta, Sở Hồng.
Lão giả chính là sư phụ của Sở Nguyên Bá, Độc Cô Thương.
“Sư phụ, lần này người đến thế giới Bản Nguyên, ở thêm vài ngày đi?”, vẻ mặt Sở Nguyên Bá cung kính: “Từ khi trở thành đệ tử của người, con vẫn chưa hiếu thuận người thật tốt!”
“Nhiều năm như vậy rồi, sư phụ tung tích bất định, mãi mới đến nhà họ Sở một chuyến!”
Sắc mặt Độc Cô Thương hồng nhuận, nhẹ nhàng lắc đầu: “Nhiều nhất là nửa tháng, sau nửa tháng vi sư còn việc quan trọng cần xử lý!”
“Có điều con đừng lo, nửa tháng này vi sư sẽ giành thời gian chỉ dạy cho con!”
“Nếu không có gì xảy ra, có lẽ con sẽ từ cảnh giới Ngộ Đạo tiến vào Hợp Đạo đỉnh phong!”
“Cảm ơn! Con cảm ơn sư phụ!”
Sở Nguyên Bá hưng phấn đứng bật dậy, hướng về phía Độc Cô Thương gập người cúi đầu 90 độ.
Độc Cô Thương tùy ý giơ tay: “Đừng vui mừng quá sớm, con đường tu hành vẫn còn dài lắm!”
“Con cũng đã 2500 tuổi rồi, tiến vào cảnh giới Hợp Đạo hẳn sẽ nằm trong top 200 của bảng Thiên Giai!”
“Nếu như 500 năm có thể tiến vào top 10, con mới có hi vọng tiến vào cảnh giới Đạo Quân!”
“Nếu không e rằng cả đời sẽ chỉ dậm chân tại cảnh giới Hợp Đạo mà thôi!”
Độc Cô Thương lắc đầu, đứng dậy đi ra ngoài: “Được rồi, ta hơi mệt, đi nghỉ trước!”
Nhìn bóng lưng sư phụ mình, ánh mắt Sở Nguyên Bá trở nên nghiêm trọng.
Giữa cảnh giới Hợp Đạo và Đạo quân có một lạch trời.
Lạch trời này chính là 3000 tuổi.
Những người ở thế giới Bản Nguyên, trước 3000 tuổi mà không tiến vào được cảnh giới Đạo Quân, thì cả đời sẽ không có cơ hội bước vào nữa.
“Nguyên Bá, thời gian của con không còn nhiều nữa!”
Sắc mặt Sở Hồng ngưng trọng.
Sở Nguyên Bá nặng nề gật đầu: “Cha, con biết rõ!”
“Chỉ cần lần này chúng ta đoạt được Dị Hỏa Tông, con trai có thể có được thuật khống chế lửa!”
Hắn giơ bàn tay lên.
Trong lòng bàn tay xuất hiện một ngọn lửa.
“Thái Dương Chân Hoả của con mặc dù không bằng dị hỏa, nhưng cũng đủ để vô địch trong đám đồng cảnh giới!”
“Chỉ cần sư phụ giúp con tiến vào cảnh giới Hợp Đạo, con chắc chắn có thể lọt vào top 100 bảng Thiên Giai!”
“Tốt!”
Sở Hồng khen ngợi một câu, sau đó cau mày: “Không biết tình hình ở đảo Dị Hỏa sao rồi...”
Lời còn chưa nói xong, một người đàn ông trung niên nhếch nhác xông vào đại điện.
“Đại nhân, xảy ra chuyện rồi!”
“Cổ Nhạc?”
Sở Hồng cau mày, không vui nói: “Không phải bảo ông đi đánh chiếm đảo Thiên Hỏa sao? Tại sao ông vẫn còn ở đây?”
“Hôm nay không phải là ngày cuối cùng à? Tình hình Dị Hỏa Tông ra sao? Chiếm được chưa?”
“Ông vừa nói xảy ra chuyện? Là chuyện gì? Lẽ nào có biến?”
Cổ Nhạc vội vàng gật đầu: “Đúng vậy, Diệp Bắc Minh đã trở lại!”
“Cái gì Diệp Bắc Minh?”
Sở Hồng nhíu chặt lông mày, không có ấn tượng gì với cái tên này cả.
Đột nhiên.
Một giọng nói kinh hãi từ bên cạnh vang lên.
“Ông nói ai? Diệp Bắc Minh? Sao có thể chứ?”
Sở Nguyên Bá đột ngột đứng dậy, chiếc ghế bên dưới bởi vì hắn ta quá kích động mà nổ tung, biến thành bột phấn.
Hai mắt hắn đỏ ngầu, tóm lấy cổ Cổ Nhạc hỏi: “Nói lại lẫn nữa, ông vừa nhắc đến ai?”
Một cỗ khí ngột ngạt ập tới.
“Diệp...Diệp Bắc Minh... người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước...”
“Diệp Bắc Minh nói, mấy ngày nữa hắn ta nhất định sẽ đến nhà họ Sở, lấy mạng công tử Nguyên Bá!”
“Không thể nào!”
Sở Nguyên Bá giống như phát điên, ném Cổ Nhạc ra ngoài.
Cổ Nhạc đập mạnh vào tường, phun ra một ngụm máu tươi.
Ông ta quỳ trên mặt đất, bò tới và điên cuồng dập đầu: “Sở công tử... xin lỗi, đây không phải là tôi nói, mà là Diệp Bắc Minh kia...”
Bịch bịch bịch!
Sở Hồng phát hiện Sở Nguyên Bá rất căng thẳng.
Đứa con thiên tài của ông ta, lúc này mồ hôi như mưa.
Một tay vậy mà lại khẽ run.
Sở Hồng cảm thấy kì lạ hỏi: “Nguyên Bá, sao vậy?”
Sở Nguyên Bá quay đầu, dùng đôi mắt đỏ ngầu nhìn chằm chằm Sở Hồng, giọng run run: “Cha... thằng chó đó. Nó chưa chết!”
“Rốt cuộc là có chuyện gì?”, Sở Hồng nghi ngờ hỏi.
Sở Nguyên Bá không giấu diếm, kể lại mọi chuyện xảy ra 100 năm trước.
“Cái gì? Thằng nhóc đó 100 năm trước đã một mình giết chết 10 người cảnh giới Hợp Đạo?”
Mí mắt Sở Hồng giật giật, hít một hơi lạnh: “Ta biết rồi, hèn chi gia tộc bỗng nhiên mất đi mười mấy cung phụng cảnh giới Hợp Đạo!”
“Thì ra con mẹ nó, là do mày dẫn ra ngoài! Mẹ kiếp, sao mày không nói sớm cho tao biết!”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá tái nhợt, lắc đầu: “Cha... con tưởng rằng thằng đó đã chết rồi!”
“Nó bị hư không nuốt chửng, làm sao có thể sống sót trở về chứ!”
Cơ thể hắn ta không ngừng run rẩy.
Trận chiến trăm năm trước vẫn còn khiến hắn kinh hãi.
Giây tiếp theo.
Cổ Nhạc đang quỳ dưới đất bỗng hét lên: “A...”
Cúi đầu nhìn xuống.
Mặt Cổ Nhạc đỏ bừng, mạch máu toàn thân nổi lên, con ngươi như nứt ra.
“Cẩn thận!”
Sở Hồng gầm lên.
Nắm lấy vai Sở Nguyên Bá, nhanh chóng lùi lại.
Grào!
Một tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long từ trong cơ thể Cổ Nhạc lao ra.
Bùm!
Toàn bộ đại điện nổ tung, âm thanh kinh hãi của Sở Nguyên Bá từ trong đám khói bụi vang lên: “Là hắn... khí tức của hắn ta! Hắn ta đã thật sự trở lại rồi...”
Chương 1950: Báo thù
Khói bụi tan đi.
Thân thể Sở Nguyên Bá không ngừng run rẩy, nước mũi cũng chảy ra, hốc mắt đỏ bừng.
Nhìn thấy bộ dạng này của con mình, lông mày Sở Hồng nhíu chặt lại.
Trong mắt ông ta, con trai mình là thiên tài.
Vậy mà.
Lại bị một Diệp Bắc Minh dọa cho sợ hãi đến mức này.
“Nguyên Bá, con làm cha có chút thất vọng rồi đấy!”
Sở Hồng trầm giọng gầm lên: “Một tên Diệp Bắc Minh có thể dọa con đến mức này?”
“Sau này làm sao có thể trở thành Đạo Quân? Thậm chí Đạo Tổ chứ?”
“Cha...”
Thân thể Sở Nguyên Bá run rẩy: “Cha chưa từng gặp thằng nhãi đó nên không biết nó đáng sợ cỡ nào!”
“Đôi mắt đó, cả đời này con vẫn nhớ... thần chết... nó giống như thần chết đi đòi mạng vậy!”
Nghĩ đến cảnh tượng ngày hôm đó, Sở Nguyên Bá vẫn không giấu được nỗi sợ hãi trong lòng mình.
“Câm miệng!”
Sở Hồng trực tiếp ngắt lời: “Thằng ranh đó rõ ràng là đang hù dọa con!”
“Không phải nó nói mấy ngày nữa sẽ đến nhà họ Sở giết con sao? Vậy chúng ta đợi!”
“Ta thật sự muốn xem, thằng nhãi này có dám đến nhà họ Sở thật hay không!”
...
Nhà họ Vương.
Hơn 100 năm qua đi, dung mạo của Vương Quỳnh không hề thay đổi, ngược lại càng trưởng thành quyến rũ hơn.
Chiếc váy dài phóng khoáng kia cũng không thể che đi vóc dáng kiêu ngạo, đôi chân hơi bắt chéo tạo nên đường cong mê hoặc.
Cô ta cúi đầu nhìn sổ sách trong tay.
Đột nhiên.
Một lão giả vội vàng xông vào, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: “Tiểu thư, tin tức mới!”
Vương Quỳnh thậm chí còn không ngẩng đầu lên, trải qua gian khổ trăm năm, càng làm cô ta hờ hững với đời: “Lão Ô, ông làm việc dưới trướng tôi đã hơn một ngàn năm rồi!”
“Chuyện gì cũng phải bình tĩnh!”
Ngẩng đầu lên.
Đôi mắt trong veo như nước.
“Nói đi, có chuyện gì?”
Lão Ô phun ra một câu: “Diệp Bắc Minh trở lại rồi!”
“Ông nói cái gì?”
Đôi mắt đẹp của Vương Quỳnh co rút, kinh hãi đứng dậy.
Cô ta không tin mà nhéo đùi mình mấy cái: “Ông nói lại một lần nữa. Ai?”
“Diệp Bắc Minh, người đứng đầu cuộc chiến Thiên Giai 100 năm trước!”, lão Ô đáp.
Vương Quỳnh không ngừng lắc đầu: “Sao có thể chứ? Anh ta không phải đã chết rồi sao?”
“Làm sao có thể quay về? Lão Ô, ông chắc chắn chứ?”
“Có khi nào là tin tức giả không?”
Lão Ô lắc đầu: “Tiểu thư, tôi đã kiểm chứng 5 lần rồi mới dám nói với cô!”
“Nửa ngày trước, Diệp Bắc Minh trở lại Dị Hỏa Tông, không chỉ giết chết Tiền Viễn Sơn nhà họ Tiền!”
“Mà còn phế đi toàn bộ mấy vạn võ giả có mặt ở đảo Thiên Hỏa!”
“Hơn nữa, Diệp Bắc Minh còn tuyên bố trước mặt mọi người, mấy ngày tới hắn ta sẽ tới nhà họ Sở để lấy mạng Sở Nguyên Bá!”
Ngón tay Vương Quỳnh nắm chặt, thân thể yêu kiều khẽ rung lên: “Không tồi... cái này rất giống với tính cách của anh ta!”
Lão Ô bổ sung một câu: “Nửa giờ trước, nhà họ Sở đã mời 100 người đứng đầu của cuộc chiến Thiên Giai đến nhà họ dự tiệc, nói là để giao lưu võ thuật!”
“Lão nô đã hỏi qua rồi, thật ra là đang đợi Diệp Bắc Minh đến!”
“Tiểu thư, nếu như Diệp Bắc Minh dám đi đến nhà họ Sở trong tình huống này, cậu ta nhất định sẽ chết!”
Vương Quỳnh chầm chậm ngồi xuống.
Cúi đầu nhìn xuống đống sổ sách, nhưng không đọc được chữ nào.
Cô ta đóng sổ sách lại.
“Đi, chúng ta đến nhà họ Sở!”
...
Cùng lúc đó, sâu bên trong một tòa cung điện sang trọng của nhà họ Sở.
“Y Thủy!”
Hướng Ly Ly hùng hùng hổ hổ lao vào: “Bên ngoài đang đồn thổi ầm ĩ kìa, cô hẳn là đã biết tin gì rồi đúng không?”
Sở Y Thủy bước ra, nháy mắt xuất hiện trước mặt Hướng Ly Ly.
Khuôn mặt nhỏ đỏ lên vì hứng phấn, không ngừng gật đầu: “Đương nhiên là biết rồi! Anh Diệp mất tích cả trăm năm, vậy mà có thể quay về!”
“Tôi cứ tưởng anh ấy chết rồi, còn đặc biệt phái người đi tìm, nhưng không có tin tức gì!”
Hướng Ly Ly mỉm cười: “Nhìn bộ dạng vui mừng của cô kìa, lại còn sử dụng sức mạnh võ đạo nữa!”
“Đừng có để lộ ra đấy, nhà họ Sở nói với bên ngoài rằng cô không thể tu võ!”
Sở Y Thủy dậm chân: “Ha ha, cũng không có ai nhìn thấy!”
“Cô không nói thì ai biết chứ?”
“Đừng có vui mừng quá sớm, Diệp Bắc Minh này tuyên bố nhất định sẽ giết chết Sở Nguyên Bá!”
Ánh mắt Hướng Ly Ly ngưng trọng: “Cha con Sở Hồng và Sở Nguyên Bá nhất định sẽ không tha cho anh ta, bọn họ đột nhiên tổ chức đại hội võ đạo gì đó!”
“Rõ ràng là cố ý, e rằng muốn lừa Diệp Bắc Minh qua đó, sau đó thẳng thừng diệt trừ!”
Sở Y Thủy hừ lạnh một tiếng: “Hai cha con họ không có tiếng nói quyết định trong nhà họ Sở!”
“Anh Diệp chính là ân nhân cứu mạng của tôi, để tôi xem ai dám ra tay!”
“Lần này, tôi sẽ không cho phép bất cứ ai làm tổn thương anh ấy!”
Thấy bộ dạng như muốn bảo vệ bao che cho con của Sở Y Thủy!
Hướng Ly Ly có chút sửng sốt: “Y Thủy, cô tức giận như vậy làm gì?”
“Hơn 100 năm qua, cô chưa từng từ bỏ việc tìm kiếm tung tích của anh ta, không phải chỉ cứu cô 1 lần thôi sao?”
“Sao cô lại quan tâm đến thế, nếu không phải tôi hiểu rõ cô, còn tưởng cô yêu anh ta rồi ấy!”
“Làm gì có!”
Sở Y Thủy nhanh chóng phản bác lại, khuôn mặt xinh đẹp đỏ bừng.
“A!”
Nhìn thấy phản ứng của Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly càng nghi ngờ hơn: “Cô không phải thật sự...”
...
Nhà họ Giang, Tô Cuồng kinh ngạc nhìn chằm chằm cô gái trước mắt: “Tiên Nhi, em nói gì cơ?”
“Diệp Bắc Minh quay về rồi?”
Giang Tiên Nhi mỉm cười gật đầu: “Đúng vậy, anh Tô, tin tức mới nhất!”
“Thằng nhóc Diệp Bắc Minh kia đã quay về, hiện tại hắn ta đang ở Dị Hỏa Tông...”
Giang Tiên Nhi giải thích một lượt về chuyện đại hội võ đạo nhà họ Sở và Dị Hỏa Tông cho Tô Cuồng nghe.
“Ha ha ha! Cuối cùng thì hắn ta cũng xuất hiện!”
Tô Cuồng không nhịn được mà cười to, giống như thở ra một ngụm ác khí đã tích tụ lâu ngày: “Từ ngày bị đánh bại, đã trăm năm nay Tô Cuồng này đêm ngủ không ngon, luôn khắc ghi ở trong lòng!”
“Diệp! Bắc! Minh! Ba chữ này gần như đã thành tâm ma của anh!”
“Bây giờ, cuối cùng hắn ta đã trở lại!”
Giang Tiên Nhi nói: “Anh Tô, chúng ta đến Dị Hỏa Tông tìm hắn ta ư?”
“Với thực lực hiện tại của anh Tô, giết hắn quá dễ dàng rồi!”
“Không!”
Tô Cuồng lắc đầu.
“A! Anh Tô không phải đối thủ của hắn ta sao?”, Giang Tiên Nhi sửng sốt.
Tô Cuồng cười nói: “Tiên Nhi, ý của anh là, chúng ta không đi Dị Hỏa Tông!”
“Trực tiếp đến nhà họ Sở, bọn họ không phải tổ chức đại hội võ thuật sao?”
“Diệp Bắc Minh một trăm năm trước đánh bại anh trước mặt mọi người, sẽ thú vị hơn nếu anh đánh bại hắn ở đó, không phải sao?”
...
Mà Diệp Bắc Minh cũng không biết, có nhiều người mong muốn gặp anh như vậy.
Lúc này.
Sâu bên trong Dị Hỏa Tông.
Diệp Bắc Minh ngồi xếp bằng, trong tay cầm hai cuốn sách ố vàng.
Một cuốn sách về danh sách dị hỏa.
Một cuốn về thuật khống chế dị hỏa của tổ tiên Dị Hỏa Tông.
Mở cuốn danh sách dị hỏa ra.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: “Trên thế gian này lại có hơn 30 loại dị hỏa?”
“Loại thứ nhất, Hỗn Độn Chân Hỏa! Sinh ra ở thế giới sơ khai, trong hỗn độn...”
“Loại thứ hai, Thái Đạo Thiên Hỏa!”
“Loại thứ ba, Phần Thiên Chi Diễm...”
Tiếp tục xem tiếp.
“Loại thứ chín, Cửu U Lôi Hỏa...”
“Loại thứ mười, Huyền Minh Lãnh Hỏa”.
Một hơi xem hết.
Tổng cộng có 36 loại dị hỏa.
Cuối cùng còn có 1 câu: Ngoài năm loại dị hỏa đứng đầu, có sức mạnh vô cùng mạnh mẽ. Sức mạnh của những loại dị hỏa phía sau không phân theo thứ tự cụ thể, những loại dị hỏa khác nhau sẽ có tác dụng khác nhau!”
“Phần Thiên Chi Diễm đứng thứ 3? Chỉ đứng sau Hỗn Độn Chân Hỏa và Thái Đạo Thiên Hỏa?”
Diệp Bắc Minh có chút kinh ngạc, Phần Thiên Chi Diễm mình từng có được lại đáng sợ như vậy sao?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười nói: “Nhóc con, hối hận rồi à? Ai bảo cậu chủ động từ bỏ dị hỏa!”
“Bây giờ muốn đạt lại chúng, khó đấy!”
Diệp Bắc Minh cười: “Tiểu tháp, ông coi thường tôi quá rồi!”
“Ai nói cho ông tôi từ bỏ dị hỏa, chúng sẽ thật sự rời bỏ tôi?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sửng sốt: “Nhóc con, cậu có ý gì?”
Diệp Bắc Minh lắc đầu, duỗi lòng bàn tay ra.
Giây tiếp theo!
Ba ngọn lửa Phần Thiên Chi Diễm hiện lên trong lòng bàn tay anh.
Chương 1951: Giết Sở Nguyên Bá
Nóng rực như núi lửa!
Lạnh lẽo tới cực điểm như băng!
Một tia sét lóe lên trên bầu trời.
"Chết tiệt!!!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục kinh ngạc không thôi, cũng không giữ nổi bình tĩnh nữa: “Phần Thiên Chi Diễm! Lãnh hỏa Huyền Minh! Cửu U Lôi Hỏa!”
“Trời ạ! Nhóc con, cậu không phải là đã phóng thích ba loại lửa này đi rồi sao? Tại sao?”
“Sao chúng vẫn còn trong tay cậu? Chuyện quái gì đang xảy ra vậy?"
Diệp Bắc Minh mỉm cười: “Tiểu Tháp, ông không phải không gì không biết sao?”
“Sao ngay cả điểm này mà ông cũng không biết?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc một lát rồi ngạc nhiên thốt lên: “Cậu dùng mẫu thạch Hỗn Độn?”
“Đúng vậy!”
Diệp Bắc Minh mỉm cười gật đầu: "Mẫu thạch Hỗn Độn sinh ra từ thời khai thiên lập địa, ông không phải là nói nó có thể biến đổi vạn vật sao?”
“Tuy tôi đã phóng thích Phần Thiên Chi Diễm, Huyền Minh Lãnh Hỏa, Cửu U Lôi Hỏa nhưng ba loại dị hỏa này đã dung hợp với tôi!”
“Tôi nhớ hơi thở của chúng, chỉ cần dùng một chút mẫu thạch Hỗn Độn liền có thể biến hóa ra rồi!”
“Trời ạ! Nhóc con cậu vậy mà còn qua mắt cả tôi…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thật sự kinh ngạc!
……
Ngay khi tin tức về Đại hội giao lưu võ đạo của nhà họ Sở truyền ra ngoài, nó đã lập tức thu hút vô số võ giả từ cuộc chiến Thiên Giai tham gia!
Chỉ trong vòng ba ngày, trước cửa lớn nhà họ Sở đã tụ tập vô số võ giả!
“Diệp Bắc Minh này dám tới nhà họ Sở sao?”
“Khẳng định là không dám rồi! Tên nhãi đó chắc chắn chỉ mạnh miệng, đến nhà họ Sở giết Sở Nguyên Bá? Đang đùa cái gì vậy?”
“Đúng vậy, Sở Nguyên Bá dù sao cũng là hậu duệ trực hệ của nhà họ Sở! Nếu Diệp Bắc Minh thực sự giết chết hắn ta tại chính nhà họ Sở, tôi thật không dám nghĩ tới cảnh tượng đó…”
“Cũng chưa hẳn, các người chưa từng được tận mắt thấy cuộc chiến Thiên Giai vào trăm năm trước kia!”
“Lúc đó Diệp Bắc Minh không hề để ý tới áp lực hơn vạn lần kia, một đường xông thẳng đúng là quá ấn tượng!”
“Tài giỏi thì đã sao? Thứ đảo Thiên Giai không thiếu nhất chính là nhân tài!”
“Đúng vậy, gia tộc khổng lồ như nhà họ Sở không phải là người mà Diệp Bắc Minh có thể đắc tội!”
Đám võ giả xem náo nhiệt ở ngoài cửa nhà họ Sở nhao nhao nghị luận.
Chỉ có top 100 võ giả của cuộc chiến Thiên Giai mới có tư cách vào cổng nhà họ Sở.
Đột nhiên!
Trong đám người có một thanh niên nhàn nhạt mở miệng:“Tôi đảm bảo Diệp Bắc Minh nhất định sẽ tới!”
Ồn ào!
Hàng trăm ngàn con mắt nhìn qua, có người còn cười lạnh: “Nhóc con, cậu chỉ là một võ giả cảnh giới Thần Quân có tư cách gì mà lên tiếng?”
“Đồ ngốc, bởi vì tôi chính là Diệp Bắc Minh!”
Người thanh niên cười bí ẩn.
“Cái gì?”
Đám người đều bị sốc.
Một giây sau.
Dưới con mắt kinh hãi của hàng ngàn người, thiếu niên hướng về phía cổng của nhà họ Sở hét lên: “Sở Nguyên Bá, tao tới giết mày đây!”
...
Lúc này!
Trong đại điện của nhà họ Sở, khác hẳn với sự náo nhiệt bên ngoài.
Cả đại điện to lớn, chỉ có trơ trọi 100 người.
Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly, Vương Quỳnh.
Tô Cuồng, Giang Tiên Nhi đám người này đã đến từ ba ngày trước.
Suốt ba ngày trời, không thấy bóng dáng Diệp Bắc Minh đâu.
“Sở Thất Gia, đại hội võ đạo mà ông nói đến, chính là để mọi người đến nhà họ Sở và ngồi đây sao?”, đột nhiên, một người đàn ông mặc áo xanh có vẻ không hài lòng đặt ly rượu trên tay xuống nói.
Hắn lắc lắc cổ.
Chu Lăng Vân.
Người đứng vị trí thứ 3 trong cuộc chiến Thiên Giai, cảnh giới Ngộ Đạo trung kỳ.
Sở Hồng cười nhạt: “Chu công tử, xin hãy kiên nhẫn!”
Chu Lăng Vân lạnh lùng lắc đầu: “Sở Thất Gia, đã có hơn 100 tông môn đưa ra lời mời với tôi, Chu Lăng Vân tôi cũng không nhất thiết sẽ gia nhập nhà họ Sở!”
“Tôi biết ý của Sở Thất Gia, ông không phải muốn chờ tên Diệp Bắc Minh kia sao?”
“Ông cho rằng hắn thật sự dám tới đây? Mà cho dù hắn có dám tới, hãy để tôi lĩnh giáo thực lực của hắn trước!”
Lời nói vừa dứt.
Không hề có sự báo trước.
“Sở Nguyên Bá, tao đến giết mày đây!”
Giọng nói như sấm rền, vang vọng toàn bộ đại điện.
Thân thể Vương Quỳnh cứng đờ: “Tới rồi!”
Hai mắt Sở Y Thủy sáng lên: “Là anh ấy!”
Hướng Ly Ly mở miệng thốt lên: “Sao anh ta dám nói câu này ở nhà họ Sở chứ?”
“Hừ, to gan lớn mật đấy!”
Giang Tiên Nhi ngẩng đầu, hít vào một ngụm khí lạnh.
“Là giọng của hắn ta, cho dù quá hóa thành tro bụi mình cũng nhận ra!”
Tô Cuồng nheo mắt lại, sát ý điên cuồng ngưng tụ.
Năm ngón tay siết chặt, xương cốt kêu răng rắc!
“Cha, hắn ta tới rồi...”
Sắc mặt Sở Nguyên Bá tái nhợt, dường như có bóng ma tâm lý.
Sở Hồng lãnh đạm trả lời: “Sợ cái gì? Hắn ta dám tới, chính là tìm tới cái chết!”
Xoạt!
Hơn trăm võ giả đồng thời nhìn về phía cửa của đại điện.
“Ầm”, một âm thanh vang lên.
Một cỗ khí tức cường đại ập đến, làm cửa đại điện nổ tung, mảnh vụn bay tung tóe.
“Mày chính là Diệp Bắc Minh, người bắt bọn tao đợi 3 ngày 3 đêm?”
Chu Lăng Vân xông thẳng về phía Diệp Bắc Minh, giọng điệu lạnh lùng nói: “Nhớ lấy, tao là người xếp thứ 3 trong cuộc chiến Thiên Giai, Chu Lăng...”
Diệp Bắc Minh thậm chí không thèm nhìn Chu Lăng Vân lấy một cái, một quyền đánh ra.
Phụt!
Hóa thành sương máu.
Người đứng thứ 3 cuộc chiến Thiên Giai, Chu Lăng Vân, chết!
“Ôi trời...”
Các thành viên khác của cuộc chiến Thiên Giai đều đứng bật dậy vì kinh ngạc.
Toàn thân run rẩy.
Vương Quỳnh, Sở Y Thủy, Hướng Ly Ly ba người hô hấp dồn dập, kinh ngạc nhìn chằm chằm Diệp Bắc Minh.
Diệp Bắc Minh không để ý tới đám người trong đại điện, ánh mắt dán chặt vào Sở Nguyên Bá cách đó không xa.
Lãnh đạm, tử vong!
Căn bản không thuộc về con người.
Giống như thần chết bò ra từ vực sâu địa ngục vậy.
Trong lòng Tô Cuồng tràn ngập kinh hãi, vừa nãy hắn còn đang nghĩ làm thế nào để giết Diệp Bắc Minh, sửa sạch nỗi nhục trăm năm trước. Nhưng vừa nhìn thấy ánh mắt của anh, ý chí chiến đấu của hắn lập tức bị dập tắt.
Người này, thật khủng bố.
Căn bản không cần giao đấu, chỉ một cái nhìn mà thôi.
Tô Cuồng biết mình không phải là đối thủ của Diệp Bắc Minh.
“Làm sao có thể như vậy được. Thằng nhãi này đã trải qua những gì? Tại sao lại mạnh đến thế?”
Tô Cuồng cúi đầu, sắc mặt tái nhợt.
Giang Tiên Nhi vô cùng thất vọng nhìn Tô Cuồng: “Anh Tô, anh sao vậy?”
“Tại sao đến nhìn anh cũng không dám nhìn vào Diệp Bắc Minh?”
“Anh...”, đôi vai Tô Cuồng run rẩy.
Tim đập điên cuồng, không dám ngẩng đầu lên.
Hi vọng Diệp Bắc Minh không để ý tới hắn ta.
“Sở Nguyên Bá, tao muốn mạng của mày!”
“Sở Nguyên Bá, tao muốn mạng của mày!”
Diệp Bắc Minh mặc kệ tất cả, cực kỳ ung dung.
Tiến lên một bước, trong nháy mắt thân hình biến mất, xuất hiện trước mặt Sở Nguyên Bá.
Anh giơ tay lên chụp về phía cổ hắn.
Sở Nguyên Bá sợ đến cứng đờ, đứng yên tại chỗ, đầu óc trỗng rỗng quên cả phản ứng.
“Muốn chết! Mày cho rằng nhà họ Sở tao là nơi nào?”
Sở Hồng tức giận gầm lên: “Ra đây hết cho tôi, giết!”
Trong nháy mắt, 3 lão giả đã xuất hiện trước mặt Diệp Bắc Minh, khí tức của cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ bùng nổ.
Ầm!
Giống như một trận lũ ập tới, hư không xung quanh dao động, gần như sụp đổ.
Diệp Bắc Minh vẫn ung dung điềm tĩnh, năm ngón tay nắm lại, đánh ra một quyền.
Grào!
Tiếng rồng ngâm vang lên, một con huyết long nổ tung.
Ánh mắt của 5 lão giả kia hiện lên nỗi kinh hãi vô tận, họ chưa kịp phản ứng lại thì đã phun ra máu.
Phụt!
Năm đóa hoa máu nổ tung.
Máu văng lên khắp người Sở Nguyên Bá và Sở Hồng.
“Hít!”
Trong đại điện vang lên tiếng hít thở.
“Sao có thể!”
Sở Hồng sợ đến mức tim gần như vỡ vụn.
5 người cảnh giới Hợp Đạo hậu kỳ, vậy mà bị Diệp Bắc Minh giết chết trong một quyền? Đây là mơ sao?
Sở Hồng run rẩy, cuối cùng cũng hiểu được vì sao con trai mình lại sợ hãi đến thế.
“Đừng giết tôi...”
Sở Nguyên Bá sợ đến quỳ xuống mặt đất, điên cuồng đập đầu: “Đại nhân... xin lỗi, tôi không nên chọc giận anh...Sở Nguyên Bá tôi biết sai rồi!!!”
“Này, tính cách này của cậu, sao có thể xứng làm đệ tử của Độc Cô Thương này?”
Vô cùng thất vọng!
Giây tiếp theo!
Rầm!
Một cỗ uy lực cực khủng bố ập đến.
Toàn bộ người trong đại điện như rơi xuống biển, cảm thấy vô cùng khó thở.
Một lão giả xuất hiện bên cạnh Sở Nguyên Bá: “Sở Nguyên Bá, đứng lên!”
Đôi mắt già nua dán chặt vào Diệp Bắc Minh, giống như một vị thần cao cao tại thượng: “Cậu, quỳ xuống!”