Diệp Bắc Minh bất lực ngã xuống đất, dù đã từng tự tin đến đâu thì mọi niềm tin của hắn cũng gần như sụp đổ ngay lập tức!
"Chết rồi, đều chết rồi..."
"Vậy ý nghĩa việc tôi thành lập Côn Luân Điện là gì? Thời không Hỗn Độn ập đến, tất cả mọi người đều chết..." Tâm trạng Diệp Bắc Minh phức tạp, có một cảm giác bất lực không biết tương lai!
Mặc dù.
Hắn có lẽ có thể thay đổi tương lai!
Nhưng.
Tương lai, hoặc nói cách khác, quá khứ, đều ở trước mắt hắn!
Đủ để chứng tỏ 'tương lai' hoặc là 'quá khứ' căn bản không thể bị thay đổi!
"Mọi người đều sẽ chết!"
"Tháp Càn Khôn Trấn Ngục sẽ vỡ nát!"
Giọng nói của tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm xuống: "Tiểu tử, đừng quá nản lòng, sự tình có thể không tệ như vậy!"
Diệp Bắc Minh ngẩng đầu lên, mắt đỏ ngầu: "Tiểu Tháp, ông đừng an ủi tôi nữa!"
"Đến ông cũng bị hủy hoại rồi, tôi không bảo vệ được ai cả, tương lai, khi thời không Hỗn Độn đến, tất cả mọi người đều sẽ chết!"
"Không được, vị diện thứ chín rất nguy hiểm, tài nguyên ở đây quá phong phú, một khi khai chiến, nhất định sẽ là chiến trường chính!"
"Đúng rồi, địa cầu... hãy quay trở lại địa cầu! Nơi đó có rất ít tài nguyên, sẽ không ai để ý đến một vị diện nhỏ chỉ có vài tỷ người!"
"Tôi sẽ bảo mọi người quay về an hưởng tuổi già, ha ha ha ha..."
Diệp Bắc Minh có chút điên cuồng cười lớn!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hét lên: "Tiểu tử, cậu tỉnh táo lại cho bổn tháp!"
Thân thể Diệp Bắc Minh run lên: "Tiểu Tháp, tôi sợ..."
Trong lòng dâng lên một nỗi sợ hãi chưa từng có!
Tất cả những gì hắn bảo vệ và quan tâm cuối cùng đều chết hết!
Nói không sợ là không thể!
Diệp Bắc Minh không sợ trời, không sợ đất, chỉ sợ những thứ này!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nghiêm túc nói: "Cậu đã hơn một trăm tuổi rồi, khóc lóc ra cái dáng vẻ gì chứ?"
"Bổn tháp tử chiến rồi cũng không sợ, cậu sợ cái gì?"
Giờ phút này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục giống như sư phụ của hắn!
"Hơn nữa, bổn tháp cứ cảm thấy chuyện này có gì đó không đúng!"
Diệp Bắc Minh dường như nắm được cọng rơm cứu mạng: "Tiểu Tháp, ông có ý gì?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tự cậu biết những thứ mà bản thân cậu sợ, tại sao cậu trong tương lai lại để lại những thứ này?
"Ngược lại nói với cậu là bổn tháp không còn nữa, Tiểu Kiếm không còn nữa, sư phụ, cha mẹ, sư tỷ, hồng nhan tri kỷ của cậu đều không còn nữa?"
Diệp Bắc Minh nói: "Nhất định là tôi trong tương lai nhắc nhở tôi của hiện tại phải bảo vệ họ cho tốt!"
"Bảo mọi người trốn đi!"
"Không đúng!"
Tháp Càn Khôn Trấn ngục dứt khoát phản bác: "Nếu cậu trong tương lai là để mọi người trốn đi!"
"Tại sao lại phải rắc rối thế này? Lưu lại tàn tích của bổn tháp, Tiểu Kiếm cho cậu xem?"
"Còn để lại bia mộ của mọi người, là để kích thích trái tim yếu đuối của cậu sao?"
Diệp Bắc Minh ngây ra.
Bản thân là người hiểu bản thân mình nhất!
Làm như này, chắc chắn không phải là để kích thích bản thân mình!
Chắc chắn phải có mục đích khác!
"Hơn nữa, bổn tháp càng nghĩ càng thấy có gì đó không đúng!"
"Là sao?"
Diệp Bắc Minh cau mày.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Ở tầng 101, khi nhìn thấy di thể của bổn tháp, nó trông như thế nào?"
Diệp Bắc Minh buột miệng nói: "Trăm ngàn lỗ thủng, vô cùng tàn tạ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói chắc chắn: "Đúng vậy! Thân của bổn tháp đã bị đập nát, nhưng vẫn có thể nhìn thấy được hình dáng đại khái của thân tháp!"
"Cậu nghĩ đó là tính cách của bổn tháp sao?"
Diệp Bắc Minh nhướng mày!
Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm nói bằng giọng trẻ con: "Đúng vậy, với tính cách của Tháp thúc, nếu rơi vào tình thế nhất định phải tử chiến!"
"Nhất định sẽ tự nổ tung, cuối cùng thậm chí không còn sót lại một chút tàn tích nào, làm sao còn có một thân thể tàn tạ!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười: "Đúng vậy, vẫn là Tiểu Kiếm hiểu ta!"
"Cảm ơn Tháp thúc đã khen ngợi!" Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm cười nói.
Diệp Bắc Minh nói: "Đã là lúc nào rồi, đừng có tâng bốc nhau nữa!"
"Tiểu Tháp, nói cho tôi biết, ông nghĩ thế nào?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục suy nghĩ vài giây, mới ngưng trọng nói ra một câu: "Bổn tháp cho rằng thân tháp bị vỡ nát đó căn bản không phải là tôi!"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cái gì?"
"Quay lại xem xem!"
"Được!"
Diệp Bắc Minh quay trở lại tầng 101 của Tàng Kinh Các.
Tòa tháp đổ nát vẫn đứng vững ở trung tâm tầng này!
Bên trên đầy những vết tích từ trận chiến, rách nát tàn tạ, thủng lỗ chỗ!
"Tiểu Tháp, cái này... giống hệt với thân tháp của ông, hơn nữa trên đó còn lưu lại khí tức của Mẫu Thạch Hỗn Độn..." Diệp Bắc Minh khẳng định, đây chắc chắn là thân tháp của Tháp Càn Khôn Trấn Ngục!
"Chưa chắc!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục lại không tin: "Trong thiên hạ không phải chỉ có một mình cậu có Mẫu Thạch Hỗn Độn!"
"Ngộ nhỡ người khác cũng tạo ra một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục thì sao?"
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Cái gì?"
"Người khác cũng tạo ra một tòa tháp Càn Khôn Trấn Ngục? Cái này... Làm sao có thể!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Không phải là không thể. Bổn tháp và nó nhìn giống hệt nhau đúng không?"
"Nếu muốn chứng minh có giống nhau hay không thì rất đơn giản!"
"Tiểu tử, cậu nhìn tòa tháp đổ nát này. Cửa tầng nào còn nguyên vẹn?"
Diệp Bắc Minh cẩn thận kiểm tra, phát hiện cửa tháp từ tầng 1 đến tầng 9 đều bị hư hỏng!
Chỉ có tầng 10, cánh cửa của lĩnh vực tuyệt đối vẫn còn nguyên vẹn!
"Tầng 10!"
"Được rồi, đó chính là tầng 10!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói: "Tiểu tử, bây giờ cậu đi vào trong bổn tháp, đi thẳng đến tầng 10 đi!"
Diệp Bắc Minh làm theo.
Đến không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, trước cửa tầng 10: "Tiểu Tháp, ông muốn tôi làm gì?"
"Dùng kiếm của cậu để lại một dấu vết ở cửa tầng 10!" Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói.
Diệp Bắc Minh chợt hiêu ra!
"Tôi hiểu rồi!"
"Nếu tôi để lại một dấu vết trên cánh cửa tầng 10, dấu vết tương tự sẽ xuất hiện trên cánh cửa tầng 10 của tòa tháp bị hư hại này!"
"Điều đó chứng tỏ đây thật sự là thân tháp của ông!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thúc giục: "Chỉ có cậu thông minh? Còn không làm đi!"
Diệp Bắc Minh nắm chặt thanh Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm, nhanh chóng khắc chữ 'Diệp' trên cửa tầng 10!
Thoát ra khỏi không gian bên trong của tháp Càn Khôn Trấn Ngục, nhìn chằm chằm vào thân tháp bị hư hại!
Sau mấy chục hơi thở trôi qua, thân tháp bị hư hại vẫn không có chút thay đổi nào!
"Cái này……"
Diệp Bắc Minh nheo mắt lại, lập tức vui mừng: "Quả nhiên, tòa tháp hư hỏng này không có gì thay đổi cả!"
"Điều này có nghĩa là tòa tháp này căn bản không phải là của Tiểu Tháp!"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười tự tin: "Hừ! Không sai!"
"Thân tháp này căn bản không phải là bổn tháp, cho nên... phù ha ha ha... bổn tháp chưa chết!"
"Tôi nói rồi mà, bổn tháp làm sao có thể chết được?"
Tâm trạng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục rất tuyệt vời!
"Đi, đến tầng 102 xem xem!"
Diệp Bắc Minh rất nhanh đã tới tầng 102!
Trên Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm cũng làm một dấu vết!
Các mảnh vỡ của thanh 'Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm' cũng không có gì thay đổi!
"Vạn tuế! Tháp thúc, tôi cũng chưa chết!"
Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm rất kích động.
Lông mày Diệp Bắc Minh nhíu chặt lại: "Nếu đã như vậy, tòa tháp ở tầng dưới và thanh kiếm ở tầng này rốt cục có lai lịch như thế nào?"
"Tại sao 'tôi' lại đặt chúng ở đây?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cười lạnh: "Tiểu tử, đây rất có thể là trò đùa ác ý của cậu trong tương lai, dọa cậu thôi!"
"Không đến mức đấy chứ!"
Diệp Bắc Minh cau mày.
Tự mình dọa mình?
Đột nhiên.
Trong đầu Diệp Bắc Minh lóe lên một tia sáng: "Không đúng! Có lẽ tôi trong tương lai là để nhắc nhở tôi!"
"Một ngày nào đó, tháp Càn Khôn Trấn Ngục và Càn Khôn Trấn Ngục Kiếm sẽ xuất hiện!"
"Ông nói xem, có khả năng có một tôi khác không?"