Thấy Diệp Bắc Minh không nói gì, Cổ Thông Thiên bổ sung thêm một câu: "Không phải cậu Diệp đây cũng là Yêu tộc còn gì?"
Đồng tử Diệp Bắc Minh co rút, anh lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Cổ Thông Thiên: "Ông điều tra tôi à?"
Cổ Thông Thiên giật thót, thầm nghĩ: Rốt cuộc thằng nhóc này là quái vật gì mà ngay cả lão phu cũng thấy nguy hiểm thế này!
"Chuyện cậu Diệp là Yêu tộc còn cần điều tra sao?"
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Ngay từ giây phút cậu cho máu chảy xuống hồ nước để bọn ma thú con uống".
"Vô số người đã đoán được thân phận của cậu rồi".
"Lão phu còn biết cậu chẳng những là Yêu tộc".
"Mà còn mang trên mình dòng máu ít nhất là cấp bậc Yêu Hoàng nữa cơ!"
Ông ta nhìn Diệp Bắc Minh với vẻ mặt đầy nặng nề: "Bởi vì chỉ có dòng máu của Yêu Hoàng mới có thể giúp ma thú bình thường tiến hóa mà thôi".
Cổ Tuyền ngây ra như phỗng, há hốc mồm: "Dòng máu Yêu Hoàng?"
Tiếc rằng Cổ Thông Thiên chỉ đoán đúng một nửa mà thôi.
Diệp Bắc Minh không phải Yêu tộc.
Dòng máu chảy trong người anh còn đáng sợ hơn cả Yêu tộc, đó là Ma tộc!
Bỗng nhiên.
Vù vù!
Một vầng sáng đỏ như máu rực lên từ cơ thể Đạm Đài Yêu Yêu.
Làn da cô ấy phủ kín những phù văn yêu dị lập lòe.
Chín cái đuôi cáo cũng xuất hiện.
Diệp Bắc Minh sửng sốt: "Chị Tiểu Yêu, chị sao thế?"
Khuôn mặt già cỗi của Cổ Thông Thiên đanh lại: "Quả nhiên là Yêu tộc!"
Cổ Tuyền khiếp sợ đến mức không thốt nên lời!
Trong ánh nhìn chứa đầy sự bàng hoàng của ba người.
Đạm Đài Yêu Yêu vẫn còn tiếp tục biến hóa, một ngọn lửa trong suốt bao trùm lấy cơ thể cô ấy.
Bóng người cô ấy càng ngày càng mơ hồ!
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Không ổn rồi, cô ấy chịu nhiều tra tấn, tính mạng đã như ngàn cân treo sợi tóc rồi".
"Giờ lại thiêu đốt tinh huyết để truyền tin tức đi, căn nguyên bị tổn thương, e rằng không thể kiên trì nổi nữa!"
Con người Diệp Bắc Minh thoắt cái đỏ ngầu: "Không, chị Tiểu Yêu!"
Vầng sáng đỏ rực ngút trời bộc phát sau lưng anh, ma khí màu đen quay cuồng.
Nó đã áp chế ngọn lửa ngùn ngụt trên người Đạm Đài Yêu Yêu!
Ầm!
Ma khí và ngọn lửa vừa tiếp xúc với nhau đã ầm ầm nổ tung.
Cả Cổ Thông Thiên lẫn Cổ Tuyền đều bị đánh văng ra ngoài.
"Phụt!"
Cổ Tuyền phun một ngụm máu tươi.
Nếu không có Cổ Thông Thiên bảo vệ thì e rằng thân thể cô ấy đã nát tan vì nguồn sức mạnh ấy.
Cổ Thông Thiên bàng hoàng nhắc nhở: "Cậu Diệp cẩn thận, đây là yêu hỏa đấy!"
"Một khi bùng cháy thì không có cách gì dập tắt được!"
"Nếu cậu ngoan cố áp chế yêu hỏa thì chính cậu cũng sẽ bị thiêu sống thôi!"
Ánh mắt của Diệp Bắc Minh vẫn kiên nghị trước sau như một.
Anh không cần nói thêm gì cả.
Ầm!
Ma khí hùng hậu bùng nổ, trấn áp yêu hỏa.
Nhưng yêu hỏa chẳng những không dập tắt mà trái lại càng lúc càng bùng cháy mạnh mẽ.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục nói thật nhanh: "Nhóc con, mau dùng tinh huyết của cậu để trấn áp yêu hỏa đi!"
"Nhưng tôi nhắc nhở cậu một câu, một khi cậu dùng tinh huyết để trấn áp yêu hỏa".
"Cô ấy sẽ hóa thành nguyên hình".
"Hơn nữa quên hết mọi chuyện!"
Con ngươi Diệp Bắc Minh đỏ ngầu: "Lẽ nào không còn cách nào khác sao?"
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời: "Trừ khi cậu vẫn còn máu rồng, hoặc dùng Long Châu trong tay cậu cũng được!"
"Long Châu?"
"Chính xác, sức mạnh sinh mệnh chứa đựng trong Long Châu còn mạnh mẽ hơn máu rồng nữa!"
"Chỉ cần cậu sử dụng sức mạnh của Long Châu, Đạm Đài Yêu Yêu sẽ có thể lập tức khôi phục hình dạng con người!"
Diệp Bắc Minh lặng người một lúc lâu.
"Chị Tiểu Yêu, em đã hứa với sư phụ rồng đen rằng sẽ mang Long Châu về tộc Rồng đen rồi".
"Thứ này không phải vật của em".
"Em hứa với chị, khi nào em đưa Long Châu về tộc Rồng đen, em sẽ ngỏ lời mượn Long Châu của họ một lát để giúp chị khôi phục nguyên hình!"
Ngay sau đó.
Anh phun một ngụm tinh huyết ra, yêu hỏa tắt ngúm trong nháy mắt.
Đạm Đài Yêu Yêu uể oải mở mắt: "Tiểu sư đệ... là em à..."
"Bố ơi... mẹ ơi..."
"Tiểu sư đệ, chị nhớ bố mẹ chị quá..."
Đạm Đài Yêu Yêu thốt ra câu cuối cùng.
Sau đó chìm vào hôn mê.
Một vầng sáng lóe lên, chỉ còn một chú hồ ly trắng nằm tại đó.
Cổ Thông Thiên vô cùng chấn động: "Máu của Yêu Hoàng uy lực đến mức có thể dập tắt yêu hỏa ư?"
Trên mặt Cổ Tuyền đầy vẻ khiếp sợ: "Ông nội, chuyện gì đang xảy ra vậy ạ?"
Cổ Thông Thiên vẫn chưa thể dứt ra khỏi nỗi kinh hoàng ấy: "Người này đã dập tắt yêu hỏa để cô ấy hóa về nguyên hình".
"Thế thì sao ạ?"
Cổ Tuyền tò mò hỏi.
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Tuy giữ được mạng sống nhưng phải tu luyện lại từ đầu".
"Có lẽ sau này vẫn có cơ may hóa thành hình người".
Diệp Bắc Minh dùng ý niệm thu Đạm Đài Yêu Yêu vào tháp Càn Khôn Trấn Ngục.
"Tiểu Bạch, đây là sư tỷ của tao, mày hãy chăm sóc chị ấy thật tốt".
"Không được bắt nạt chị ấy đâu đấy!"
Tiểu Bạch trả lời: "Vâng, thưa chủ nhân".
"Sao cô ấy biến mất rồi?"
Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền nhìn nhau.
Chương 842: Chữa khỏi
Bọn họ không lắm miệng hỏi bất cứ câu nào.
Diệp Bắc Minh xoay người tiến về phía kho báu của gia tộc Đạm Đài.
Gia tộc thượng cổ bề thế này có nền tảng sâu không lường được.
Có tháp Càn Khôn Trấn Ngục ở đây, anh dễ dàng tìm được vị trí cất giấu kho báu của gia tộc Đạm Đài.
Mười mấy kho báu bị Diệp Bắc Minh vơ vét hết sạch.
Anh đang định rời khỏi đây.
Nhưng Cổ Thông Thiên và Cổ Tuyền lại đuổi theo.
Diệp Bắc Minh ngoái đầu lại: "Sao hai người chưa đi?"
Cổ Thông Thiên khẽ mỉm cười: "Cậu Diệp, cậu hãy nhận thứ này".
Dứt lời, ông ta ném một chiếc lệnh bài màu đen qua cho anh.
Diệp Bắc Minh nhìn nó, có một dấu ấn ngôi sao đặc biệt trên lệnh bài.
Không những thế còn chạm trổ chín con Chân Long, sống động như thật!
Gương mặt xinh đẹp của Cổ Tuyền lộ rõ sự hốt hoảng: "Ông nội, sao ông lại đưa Tinh Thần Triệu Tập Lệnh cho anh ta!"
"Tinh Thần Triệu Tập Lệnh là gì?"
Diệp Bắc Minh ngờ vực hỏi.
Cổ Thông Thiên giải thích: "Khi nào cậu đi Tinh Hải ắt biết tác dụng của thứ này thôi".
Diệp Bắc Minh lắc đầu: "Tôi không có hứng thú với cái đó".
Dường như Cổ Thông Thiên đoán được anh đang nghĩ gì trong bụng, giành nói trước: "Cậu Diệp khoan vội từ chối".
"Thứ này sẽ giúp cậu có tư cách vào Đại Lục Thượng Cổ đấy".
Người tu võ bình thường mà nghe thấy bốn chữ này nhất định sẽ kích động tột độ.
Là người tu võ thì ai mà không hướng đến nơi giàu tiềm năng hơn chứ?
Tuy nhiên.
Diệp Bắc Minh lại tỏ ra bình tĩnh đến đáng sợ: "Xin lỗi, tôi vẫn không có hứng thú".
"Nếu tôi có việc cần đi Đại Lục Thượng Cổ thì tôi sẽ tự nghĩ cách".
Sau đó, anh hờ hững vứt phăng Tinh Thần Triệu Tập Lệnh đi.
"Anh!"
Cổ Tuyền vô cùng bực bội: "Diệp Bắc Minh, anh khinh thường người khác quá rồi đấy!"
"Anh có biết thứ này quý giá nhường nào không?"
"Kể cả nhà họ Cổ tôi cũng chỉ có ba chiếc mà thôi!"
Diệp Bắc Minh quay lưng, bỏ đi: "Tôi có nói là tôi cần đâu?"
Cổ Thông Thiên cũng sốt ruột, hớt ha hớt hải đuổi theo: "Cậu Diệp, cậu đừng giận. Tuyền Nhi, cháu đừng nói nữa!"
"Thứ này cho cậu không phải cho không, cứ xem như cậu Diệp đây nợ lão phu một ân tình là được!"
Cổ Tuyền ngây ra như phỗng.
Chuyện gì thế này?
Ngay cả người đứng đầu Tinh Cung ông nội còn không khép nép như thế mà!
Một tên như Diệp Bắc Minh thì có tài cán gì chứ?
Đúng lúc này, tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất tiếng: "Nhóc con, nhận đi".
Diệp Bắc Minh suy tư một lúc, cuối cùng vẫn quyết định nhận lấy: "Thôi được rồi".
Thế rồi anh nhìn về phía Cổ Thông Thiên: "Thế thì tôi nhận vậy".
"Còn việc nợ ông một ân tình, tôi sẽ trả ông ngay bây giờ".
Anh quay sang Cổ Tuyền: "Cô cháu gái này của ông nóng tính quá".
"Chắc hẳn khi chào đời cô ấy đã bị tổn thương bởi một nguồn sức mạnh thuộc tính hỏa cực kỳ tinh thuần đúng không?"
Cổ Thông Thiên giật mình: "Sao cậu Diệp biết?"
Cổ Tuyền cũng ngạc nhiên đến mức mắt chữ A, miệng chữ O: "Không thể nào!"
"Cả nhà họ Cổ không có mấy người biết chuyện tôi bị sức mạnh thuộc tính hỏa gây thương tích cả".
"Làm sao anh biết được? Anh chém gió đúng không!"
Diệp Bắc Minh bảo: "Tình trạng của cô bây giờ đang rất gay go, nếu để đó mà không chữa trị".
"Tính sơ sơ thì thời gian còn lại của cô còn chưa đến ba năm nữa".
"Anh..."
Cổ Tuyền sững sờ.
Cổ Thông Thiên cũng trông ngỡ ngàng thấy rõ.
Không thể tin được, anh nói đúng hết cả.
Lần này Cổ Thông Thiên ra ngoài để đưa Cổ Tuyền đi tìm kiếm phương pháp chữa trị cho cô ấy.
Không ngờ trời xui đất khiến thế nào lại gặp được Diệp Bắc Minh.
Anh thản nhiên nói: "Năm đồng kim chấn tử, mười đồng lá bách hội, mười đồng cỏ quyển linh..."
Anh nói liên tù tì hơn ba mươi loại dược liệu cùng một lúc.
"Sau đó châm cứu tại huyệt Bách Hội, huyệt Thiên Trúc, huyệt Hạ Quan".
"Rồi ông truyền chân nguyên vào huyệt Đại Chuy, thoát ra từ huyệt Hội Dương".
"Lặp lại ba vòng như thế, sức mạnh thuộc tính hỏa trong cơ thể cháu gái ông sẽ biến mất sạch".
Vừa nói xong câu cuối cùng, Diệp Bắc Minh biến mất ngay trước mặt hai người.
Cổ Tuyền tỏ ra không tin: "Ông nội, anh ta nói linh tinh gì thế ạ?"
Cổ Thông Thiên lắc đầu: "Không đâu, kẻ này trông không giống loại người thích ăn nói hàm hồ".
"Cho dù cậu ta đoán mò thì sao có thể nói chính xác từng li từng tí như vậy".
"Tuyền Nhi, có lẽ đã tìm ra cách cứu cháu rồi!"
Cổ Tuyền mở miệng: "Ông nội, ông..."
Ánh mắt Cổ Thông Thiên trở nên nghiêm túc: "Hiện tại ông nội đều có đem theo những dược liệu này, thử là biết thôi".
Dứt lời, ông ta làm theo lời Diệp Bắc Minh vừa nói.
Tiếp đó, ông ta lấy ngân châm ra.
Vào từ huyệt Đại Chuy, ra từ huyệt Hội Dương!
"Phụt!"
Cơ thể mềm mại của Cổ Tuyền run lên, cô ấy phun một ngụm máu tươi ra.
"Tuyền Nhi, cháu sao rồi?"
Cổ Thông Thiên hơi xanh mặt.
Cổ Tuyền hoảng sợ: "Ông nội... Cháu... cháu thấy người khỏe hơn hẳn!"
"Cái gì cơ?"
Sự thảng thốt hiện ra trên khuôn mặt già nua của Cổ Thông Thiên.
Ông ta ngóng nhìn về hướng Diệp Bắc Minh rời đi: "Tuyền Nhi, lần này chúng ta không cần đi Côn Luân Hư để tìm kiếm y thuật được lưu truyền từ thời thượng cổ của Hoa tộc nữa rồi".
"Rốt cuộc tên Diệp Bắc Minh này... có thân thế gì?"
Chương 843: Bí mật lớn nhất
Diệp Bắc Minh vừa đến Thanh Huyền Tông.
“Tông chủ về rồi!”
Mọi người căng thẳng lo lắng.
Sau khi nhìn thấy Diệp Bắc Minh về, tất cả đều thở nhẹ nhõm.
“Minh Nhi, con đi đâu thế?”
“Tông chủ, cuối cùng cậu cũng về rồi!”
Lãnh Nguyệt, Sát Chủ, Thạch Thiếu Giang, Bách Lý Phong Hoa, Vương Kiếm Sinh cũng đều xuất hiện.
Đám người Diệp Nam Thiên, Diệp Thanh Dương cũng chạy ra!
Chủ yếu là vì đôi mắt Diệp Bắc Minh đỏ bừng, ném lại một câu khó hiểu rồi xông ra khỏi Thanh Huyền Tông.
Mọi người đều lo lắng cho sự an nguy của anh!
Diệp Bắc Minh nhìn mọi người: “Tôi không sao, để mọi người lo lắng rồi”.
Thạch Thiếu Giang cau mày: “Tông chủ, bên ngoài có vài tin đồn truyền về”.
“Chúng tôi không dám tin, cho nên muốn tìm tông chủ chứng thực!”
Diệp Bắc Minh nói: “Mọi người muốn hỏi gì?”
Thạch Thiếu Giang hít khí lạnh, đôi mắt hơi đỏ: “Tông chủ, nửa ngày trước có tin truyền về”.
“Nói… nói… Ực ực!”
Ông ta nuốt nước miếng: “Nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng, nhà họ Dạ, nhà họ Giang có cảnh giới Thần Chủ hậu kỳ chết ở gia tộc Đạm Đài”.
“Còn có thú triều vô cùng đáng sợ xông vào gia tộc Đạm Đài, gia tộc Đạm Đài diệt vong!”
“Tin tức nói… tất cả đều là do cậu làm?”
Ánh mắt của tất cả mọi người đều dồn lên sắc mặt của Diệp Bắc Minh!
Toàn bộ đều nín thở.
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Thông tin là thật đấy”.
Ầm ầm!
Toàn bộ chấn kinh, tất cả mọi người không dám tin nhìn Diệp Bắc Minh!
Lãnh Nguyệt hít khí lạnh: “Minh Nhi, gia tộc Đạm Đài là gia tộc Thượng Cổ đó!”
Diệp Bắc Minh thản nhiên nói: “Gia tộc Thượng Cổ thì đã làm sao?”
“Gia tộc Thượng Cổ đại diện cho sự cường mạnh, nhưng không có nghĩa là vô địch”.
“Đúng rồi, những thứ này tôi mang về từ gia tộc Đạm Đài!”
“Mọi người phân chia đi, chỉ cần là đệ tử chưa từng bỏ đi khỏi tông môn khi Thanh Huyền Tông gặp khó khăn, thì bồi dưỡng tất cả cho tôi!”
Diệp Bắc Minh giơ tay.
Vô số đan dược, võ kỹ, binh khí bay ra, chất thành núi.
“Đây…”
“Suýt!”
Một tràng tiếng hít khí lạnh vang lên.
Mọi người đều ngẩn người trước những bảo bối trước mặt.
Diệp Bắc Minh nói: “Ông ngoại, những thứ này cho người của nhà họ Diệp ưu tiên sử dụng!”
Diệp Nam Thiên ngẩn người: “Minh Nhi, đây… mọi người chắc không phục đâu?”
Diệp Bắc Minh nhìn quanh một vòng: “Có ai không phục không?”
“Không có!”
Tất cả mọi người đồng thanh trả lời.
Không phải vì sợ cái uy của Diệp Bắc Minh, mà tin phục thật lòng!
Diệp Bắc Minh gật đầu: “Bắt đầu từ bây giờ, Thanh Huyền Tông bắt đầu phát triển”.
“Tôi muốn trong thời gian ngắn nhất, mọi người sẽ nâng cao thực lực của Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh đã quyết định, bồi dưỡng Thanh Huyền Tông thành căn cơ của mình.
Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh, hơi suy ngẫm.
Chậm rãi đi đến: “Minh Nhi, con đi theo dì”.
“Vâng!”
Diệp Bắc Minh đi theo sau Lãnh Nguyệt, đến trong cấm địa.
Phía trước, chính là đống đổ nát của tháp Phù Đồ.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Dì Nguyệt, dì dẫn con đến đây làm gì?”
Lãnh Nguyệt chỉ về phía trước: “Minh Nhi, con biết bí mật lớn nhất của Thanh Huyền Tông không?”
“Việc này…”
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Con không biết”.
Lãnh Nguyệt tỏ vẻ mặt nghiêm trọng: “Bí mật lớn nhất của Thanh Huyền Tông chính là tháp Phù Đồ này!”
Diệp Bắc Minh thấy kỳ lạ: “Chẳng phải tháp Phù Đồ sập rồi sao?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Dì Nguyệt, vậy nghĩa là sao?”
Lãnh Nguyệt giải thích: “Không có mấy người biết chuyện này, chỉ có tộc trưởng của gia tộc sáng lập mới biết!”
“Trước đó nhà họ Ô, nhà họ Vương, nhà họ Hình, nhà họ Ân đều bị con tiêu diệt!”
“Cho nên, đã không còn bao nhiêu người biết chuyện này nữa”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Tại sao bây giờ dì Nguyệt nói cho con?”
Lãnh Nguyệt nghiêm mắt: “Minh Nhi, bây giờ dì đã là gia chủ của nhà họ Lãnh”.
Diệp Bắc Minh gật đầu.
Nếu không phải Lãnh Nguyệt là gia chủ của nhà họ Lãnh, cũng không thể nào biết chuyện tháp Phù Đồ.
Lãnh Nguyệt tỏ vẻ mặt nghiêm túc: “Minh Nhi, mỗi một câu mà dì nói sau đây, con phải nghiêm túc lắng nghe”.
“Chuyện này có liên quan đến tháp Phù Đồ, và còn liên quan đến cả Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ”.
Diệp Bắc Minh thấy Lãnh Nguyệt nghiêm túc như vậy, sắc mặt nghiêm lại: “Dì Nguyệt, dì nói đi”.
Lãnh Nguyệt hít sâu một hơi: “Tháp Phù Đồ không phải tên là tháp Phù Đồ, tên thật của nó…”
“Phải là tháp Trấn Giới!”
“Tháp Trấn Giới?”
Diệp Bắc Minh kinh ngạc.
Tháp Trấn Giới và tháp Trấn Ngục có liên quan gì không?
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục dường như có linh ứng với anh: “Cậu nhóc, tôi biết cậu đang nghĩ gì”.
“Hai chúng tôi đúng là gần như nhau, nhưng cũng có điểm khác nhau”.
Diệp Bắc Minh nghi hoặc: “Có nghĩa là sao?”
Không đợi tháp Càn Khôn Trấn Ngục giải thích.
Giọng của Lãnh Nguyệt vang lên.
“Đúng thế!”
Lãnh Nguyệt gật đầu: “Tháp này vốn trấn áp cả Đại Lục Chân Võ, duy trì ổn định của Đại Lục Chân Võ”.
“Chỉ tiếc là sau này xảy ra một chuyện khiến Đại Lục Chân Võ sập đổ”.
“Tháp Trấn Giới cũng sập đổ vì vậy, gần như bị phế”.
“Tổ tiên của Thanh Huyền Tông đưa tháp Trấn Giới về, đổi tên thành tháp Phù Đồ giấu trong Thanh Huyền Tông!”
Diệp Bắc Minh hiếu kỳ: “Đại Lục Chân Võ sập đổ?”
“Thế là thế nào? Chẳng phải Đại Lục Chân Võ vẫn đang tốt đẹp đó sao?”
Chương 844: Tháp Trấn Giới
Lãnh Nguyệt lắc đầu: “Việc này dì cũng không biết”.
“Có lẽ chỉ có con tiến vào tháp Trấn Giới, mới biết được bí mật trong đó”.
Nhưng dì có thể nói với con một bí mật, ở thời đại thượng cổ…”
“Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ là một”.
Diệp Bắc Minh ngẩn người: “Cái gì?”
Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Khi lần đầu tiên dì biết thông tin này, còn chấn kinh hơn cả con!”
“Hình như đã xảy ra vài chuyện khiến một phần của Đại Lục Chân Võ bị chia cắt”.
“Hóa thành Đại Lục Chân Võ và Đại Lục Thượng Cổ như ngày nay!”
“Tất cả đáp án mà con cần, sau khi tiến vào tháp Trấn Giới có lẽ có thể dễ dàng được biết!”
Diệp Bắc Minh suy ngẫm: “Tiến vào tháp Trấn Giới bằng cách nào?”
Lãnh Nguyệt đưa tay lấy ra một lệnh bài màu xanh.
Đưa cho Diệp Bắc Minh!
Chất liệu của vật này vô cùng đặc biệt, hiện ra màu xanh đen.
Là lệnh bài của tông chủ Thanh Huyền!
“Cầm vật này, mở trận pháp, thì có thể tiến vào tháp Trấn Giới!”
Lãnh Nguyệt nhìn Diệp Bắc Minh: “Minh Nhi, bây giờ cuối cùng dì đã hiểu”.
“Tại sao mẹ con cứ muốn con tiến vào tháp Phù Đồ rồi!”
“Bà ấy không phải muốn con tiến vào tháp Phù Đồ, mà là tháp Trấn Giới này!”
Sắc mặt Diệp Bắc Minh dao động: “Rốt cuộc trong tháp Trấn Giới có gì?”
‘Đại Lục Thượng Cổ và Đại Lục Chân Võ là một?’
Lãnh Nguyệt dẫn Diệp Bắc Minh đến trong đống đổ nát tháp Phù Đồ.
Chém ra một kiếm, khói bụi cuốn lên ngập trời.
Đợi khi khói bụi tiêu tan, đống đổ nát tháp Phù Đồ được bà ấy dọn ra một lối đi!
Đến khu vực trung tâm!
Lãnh Nguyệt tìm được một miếng gạch, tiện tay ấn xuống.
Ầm ầm ầm!
Sau một hồi tiếng vang, viên gạch dịch chuyển, lộ ra một lỗ khóa.
Diệp Bắc Minh suy nghĩ một lúc.
Cầm lệnh bài tông chủ Thanh Huyền cắm vào!
Một luồng hào quang xanh bao bọc nó, sau đó biến mất.
…
Cùng lúc đó, ở đại điện nhà họ Giang.
Những người có cương vị cao của ba gia tộc nhà họ Lăng, nhà họ Ngạo, nhà họ Dạ đều tập trung ở đây.
Bầu không khí ở hiện trường vô cùng nặng nề.
Yên tĩnh đến đáng sợ!
Bỗng nhiên, một ông lão cất giọng kiêng sợ phá vỡ sự yên tĩnh: “Sao mọi người lại trầm mặc hết thế?”
“Đã lúc này rồi, phải nói ra suy nghĩ trong lòng mình chứ”.
“Thực lực của Diệp Bắc Minh mạnh đến mức khiến tất cả mọi người không ngờ được, nếu các ông không muốn đi theo vết xe đổ của gia tộc Đạm Đài, thì bây giờ phải đưa ra quyết định!”
Giang Thái Hư!
Bố của Giang Kiếm Trần!
Ông ta còn sống, khiến tất cả mọi người đều không ngờ.
Kể cả người của nhà họ Giang cũng không ngờ!
Có người quát nói: “Chúng ta không thể ngồi đợi chết!”
Một người phụ nữ đỏ mắt: “Cứ tiếp tục như vậy, Diệp Bắc Minh không giết đến, bản thân chúng ta cũng bị mình dọa sợ chết!”
“Liều mạng với Diệp Bắc Minh, cá chết lưới rách!”
Gia chủ của nhà họ Ngạo, Ngạo Thiên Trì cắn răng, nắm chặt nắm đấm.
Gia chủ của nhà họ Lăng, Lăng Nho Phong cười lạnh lùng: “Ha ha, sao lại cá chết lưới rách chứ?”
“Kẻ này còn diệt cả gia tộc Đạm Đài, hắn không những thu phục long hồn, mà còn triệu hồi ra mười ngàn ma thú cấp thú vương!”
“Ngạo huynh, ông là đối thủ của mười ngàn ma thú cấp thú vương hả?”
“Ông!”
Ngạo Thiên Trì không thốt ra được một lời.
Tĩnh lặng như cái chết!
Một ông lão nhà họ Ngạo hỏi thăm dò một câu: “Gia chủ, hay là chúng ta… cầu hòa?”
Một tàn ảnh lóe lên.
Ngạo Thiên Trì xuất hiện trước mặt ông lão, đập mạnh một chưởng!
Phụt!
Cái đầu của ông lão lập tức nổ tung, sương máu nổi lên!
Ngạo Thiên Trì tức đến gầm thét: “Nhà họ Ngạo còn là gia tộc Thượng Cổ không?”
“Bao nhiêu năm như vậy rồi, xương của các người mềm hết rồi hả!”
“Một đám phế vật, nếu các người dám nói hai chữ cầu hòa, tôi chém đầu của các người tặng cho Diệp Bắc Minh!”
Suýt!
Mọi người hít hí lạnh.
Thật ác!
Trưởng lão của gia tộc mình, nói giết là giết!
“Ha ha!”
Một tiếng cười lạnh lùng vang lên.
Giọng lạnh như băng của Giang Thái Hư truyền vào trong tai mỗi một người: “Giết người của mình cũng không giải quyết được vấn đề!”
Ngạo Thiên Trì đỏ con mắt: “Tiền bối Giang nói chúng tôi phải làm thế nào?”
Giang Thái Hư cau mày.
Khuôn mặt già nua đầy ý lạnh vô tận.
Lên tiếng nói từng câu từng chữ: “Thứ nhất, chúng ta tập trung tất cả lực lượng hàng đầu của nhà họ Giang, nhà họ Dạ, nhà họ Ngạo, nhà họ Lăng!”
“Xông đến Thanh Huyền Tông, nếu có thể giết Diệp Bắc Minh là tốt nhất!”
“Cho dù không thể giết chết hắn, cũng phải khiến Thanh Huyền Tông tổn thương nghiêm trọng!”
“Thứ hai…”
Ánh mắt của Giang Thái Hư hơi phức tạp: “Mọi người đều từng nghiên cứu Diệp Bắc Minh, kẻ này lòng dạ hiểm độc xưa nay hiếm thấy!”
“Nếu chúng ta thất bại, Diệp Bắc Minh chắc chắn sẽ không tha cho mấy gia tộc chúng ta!”
Để tránh họa diệt tộc, những người cương vị cao nòng cốt thực lực không đủ phải lập tức rời đi!”
“Nếu thắng, các người quay về cũng không muộn!”
“Đây là cách tốt nhất hiện nay rồi!”
Vừa dứt lời, cả hội trường xao động, mọi người đều hoang mang.
“Tiền bối Giang, chúng tôi có thể đi đâu?”
Chương 845: Bí mật trong tháp
“Tích lũy và căn cơ nhiều năm của gia tộc chúng ta, chẳng lẽ phải bỏ đi sao?”
“Bỏ đi… sau này tài nguyên tu luyện của chúng ta từ đâu ra?”
“Có thể không đi không?”
Những người cương vị cao của gia tộc vô cùng lưu luyến.
Cơ nghiệp hàng trăm ngàn năm đấy!
Nói mất là mất!
Sau này phụ nữ, quyền lực, tài nguyên tu võ, địa vị đều mất hết!
Làm sao họ nỡ từ bỏ?
“Ha ha!”
Giang Thái Hư lướt nhìn với ánh mắt băng lạnh, cười lạnh lùng không thôi: “Không ai bắt các ông rời đi, nếu Diệp Bắc Minh giết đến!”
“Các ông có thể cùng sống chết với gia tộc của mình, tôi còn đánh giá cao các ông!”
Sắc mặt mấy người cương vị cao này vàng ệch.
Á khẩu không nói lên lời!
Sống chết cùng gia tộc?
Đùa cái gì vậy!
Trầm mặc.
Tĩnh lặng như cái chết.
Không có ai dám lên tiếng!
Cuối cùng.
Dạ Phá Dương, gia chủ của nhà họ Dạ từ nãy chưa lên tiếng nói: “Nhà họ Dạ, tán thành!”
Ngạo Thiên Trì gật đầu: “Làm theo như lời tiền bối Giang nói!”
Đôi mắt của Lăng Nho Phong tràn đầy tia máu: “Lần này, hoặc là Thanh Huyền Tông bị diệt!”
“Diệp Bắc Minh chết không có chỗ chôn thân!”
“Hoặc nhà họ Lăng chặn đứng tương lai!”
“Nơi này là bên trong tháp Trấn Giới?”
Diệp Bắc Minh nghiêm mắt, ở trong một thông đạo.
Giọng của tháp Càn Khôn Trấn Ngục vang lên: “Đúng vậy”.
Diệp Bắc Minh nói: “Vừa nãy ông vẫn chưa giải thích rõ, tháp Trấn Giới và ông có điểm gì khác nhau?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục thản nhiên nói: “Tháp Trấn Giới chỉ có thể trấn giữ một đại lục, còn bản tháp có thể trấn áp cả một vũ trụ!”
Diệp Bắc Minh không tin: “Lại bốc phét?”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục tức giận nói: “Cậu nhóc, bản tháp từng lợi hại thế nào, cậu vốn không biết!”
“Đương nhiên tôi không biết, dù sao ông cũng là một câu đố, chẳng bao giờ tiết lộ gì hết”.
Diệp Bắc Minh lắc đầu.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trầm mặc.
Diệp Bắc Minh thấy không moi được thông tin gì, bèn đi về phía trước.
Đi khoảng mấy trăm mét rồi tiến vào một đại điện cổ xưa!
Xoẹt!
Đột nhiên, một ánh hào quang đen ập đến.
Tốc độ cực nhanh, trực tiếp chém về phía đầu của Diệp Bắc Minh!
Cùng với một giọng nói vô cùng uy nghiêm: “Kẻ tự ý xông vào nơi này, chết!”
Diệp Bắc Minh còn chưa ra tay.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Cái thứ gì thế hả, ngay cả chủ nhân của bản tháp mà mày cũng dám động vào?”
“Cút!”
Một cảnh khiến người ta chấn kinh xảy ra!
Chỉ thấy vị trí ngực của Diệp Bắc Minh, một hình ảnh màu đen sáng lên.
Liền sau đó, phát ra ánh sáng xanh, đập vào ánh sáng đen.
Phập!
Trời rung đất chuyển, cả không gian chấn rung.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục phóng ra kết giới bảo vệ Diệp Bắc Minh, tránh để anh chịu ảnh hưởng!
Giọng nói đó kinh ngạc vang lên: “Ông… ông cũng là tháp linh?”
“Sai!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Tao đây là tháp hồn!”
“Một tháp linh nhỏ bé như mày lại dám đánh chủ nhân của tao?”
“Muốn chết hả!”
Vù!
Trên người Diệp Bắc Minh phát ra hào quang càng mạnh hơn!
Trên không trung bóng người của anh, hư ảnh của tháp Càn Khôn Trấn Ngục hiện lên, bao trùm anh trong đó!”
Tháp linh của tháp Trấn Giới kinh sợ: “Ông… thượng cổ…”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục quát một tiếng: “Câm miệng!”
Tháp linh của tháp Trấn Giới vội vàng im miệng.
Diệp Bắc Minh lắc đầu: “Ông cho người ta nói thì sẽ chết hả?”
“Sẽ chết đấy!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục trả lời vô cùng chắc chắn.
Diệp Bắc Minh ngẩn người.
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục cất giọng nghiêm khắc: “Bây giờ chủ nhân của tao muốn biết lai lịch của mày!”
Tháp Trấn Giới cười khổ một tiếng: “Hai người thực sự muốn biết sao?”
“Phí lời!”
Tháp Càn Khôn Trấn Ngục hừ lạnh lùng.
Tháp Trấn Giới thở dài: “Được thôi, tôi vốn là tháp bảo vệ của Đại Lục Chân Võ!”
“Thời đại thượng cổ, Đại Lục Chân Võ có người đắc tội với một thế lực cường mạnh của thế giới Cao Võ!”
“Thế giới Cao Võ có người ra tay đánh Đại Lục Chân Võ!”
“Từ ngày đó trở đi, con đường từ Đại Lục Chân Võ thông đến thế giới Cao Võ bị phong tỏa!”
“Còn Đại Lục Chân Võ chia thành hai phần, một phần còn gọi là Đại Lục Chân Võ!”
“Một phần còn lại, lơ lửng trên không trung Đại Lục Chân Võ, bây giờ gọi là Đại Lục Thượng Cổ”.
“Nếu không phải chủ của Thanh Huyền Tông ra tay cứu tôi, thì ngay cả một chút tháp linh của tôi cũng tiêu tan rồi”.
Diệp Bắc Minh kinh ngạc: “Cả Đại Lục Chân Võ đều bị phế rồi ư, không ai quản chuyện này sao?”
Tháp Trấn Giới cười khổ: “Giới võ đạo cá lớn nuốt cá bé, kẻ mạnh thì sống!”
“Thế giới cấp càng cao thì càng tàn khốc!”
“Một là Đại Lục Chân Võ không có bối cảnh gì, hai là chưa từng có võ giả cường mạnh”.
“Cho dù hoàn toàn bị hủy diệt, thì ai sẽ lên tiếng thay cho chúng tôi?”
“Cậu thanh niên, hãy nhớ kỹ, chỉ cần cậu không đủ thực lực, thì cậu chỉ là con kiến trước mặt người khác!”